Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 149: Cục Trưởng Bị Trúng Gió (1)
Vừa vào đến lớp, Hoàng Thu Nhàn mừng rỡ chạy ra ôm chầm lấy Dương Tử Mi nói:
- Tử Mi, tớ hết mụn rồi, cám ơn cậu nhiều lắm.
Dương Tử Mi cũng cười tươi và để mặc cho Hoàng Thu Nhàn ôm mình.
Mụn trên mặt của Hoàng Thu Nhàn bắt đầu lặn đi, trả lại gương mặt xinh xắn vốn có cho cô.
Bộp bộp bộp!
Hạ Muội vỗ tay bắt nhịp trước để cả lớp cùng vỗ tay theo. Vừa vỗ tay cả lớp vừa hô to:
- Dương Tử Mi, cậu giỏi lắm!
Thấy mọi người đều hết lòng khen ngợi mình như thế, Dương Tử Mi cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn.
Trước giờ cô đều chỉ có một mình, giờ được sống trong tập thể như thế nên cô cảm thấy cảm giác đó thật đặc biệt.
Tiết học đầu tiên là tiết Anh Văn.
Khí sắc của Cao Ngọc được cải thiện rõ rệt, không còn tiều tụy như trước nữa. Tinh thần của bà cũng trở nên phấn chấn hơn.
Vừa vào đến lớp, Cao Ngọc liền đưa mắt tìm Dương Tử Mi và gật đầu cười tỏ ý cám ơn.
Nếu như không nhờ Dương Tử Mi thì Cao Ngọc không biết phải lo lắng vì căn bệnh kia đến bao giờ. Thế nên, ngay lúc này đây, bà cảm thấy rất biết ơn Dương Tử Mi cũng như thấy mình may mắn vì có thể gặp được một học trò tài giỏi như cô vậy.
Đang trong giờ Anh Văn, đột nhiên Tần Khải Văn đến và gọi Dương Tử Mi ra ngoài.
Dương Tử Mi nghi hoặc ra khỏi lớp.
- Tử Mi, nghe nói em biết châm cứu đúng không. Em hãy mau đi cứu người nhé.
Tần Khải Văn lo lắng nói tiếp:
- Hôm nay, cục trưởng cục giáo dục thành phố đến trường chúng ta kiểm tra, nhưng hình như là ông ấy bị trúng gió hay sao đấy, giờ đang gọi xe cấp cứu, nhưng xe vẫn chưa đến. Nếu như em biết châm cứu thì có thể giúp được cho ông ấy.
Dương Tử Mi gật đầu và nhanh chóng theo Tần Khải Văn đến phòng hiệu trưởng.
Đến nơi, phòng hiệu trưởng đang rất lộn xộn, kẻ ra người vào. Các lãnh đạo cùng các thầy cô giáo trong trường đang hết sức lo lắng, đứng ngồi không yên.
- Em học sinh này biết châm cứu, hãy để em ấy xem thử xem sao.
Tần Khải Văn mở đường, dẫn Dương Tử Mi vào.
Cục trưởng Hoàng Đức An đang nằm trên ghế salon, toàn thân cứng đờ, miệng méo xệch, bọt mép sùi ra không ngừng, hai tròng mắt thì trợn trắng.
Thấy vậy, Dương Tử Mi liền lấy kim châm cứu mang theo ra. Đang định châm cứu cho cục trưởng thì hiệu trưởng đã quát lên nói:
- Này này này, em định làm gì thế? Thầy Tần à, thầy dẫn em này đến đây làm gì?
- Hiệu trưởng, em ấy biết châm cứu. Giờ xe cấp cứu vẫn chưa đến, có thể để em ấy châm cứu trước.
Tần Khải Văn giải thích.
- Châm cứu?
Hiệu trường qauy sang nhìn Dương Tử Mi, sau đó bực bội khoát tay nói:
- Đừng có đùa chứ, còn nhỏ như vậy mà biết châm cứu gì? Lỡ như có chuyện gì, trường chúng ta không chịu trách nhiệm nổi đâu.
- Hiệu trưởng à, em ấy biết châm cứu thật mà. Em ấy đã châm cứu chữa bệnh nặng mùi cho một nam sinh trong lớp tôi, ngoài ra còn trị hết mụn cho một nữ sinh trong lớp nữa.
Tần Khải Văn vẫn cố gắng giải thích.
- Nặng mùi, mụn sao? Có nghiêm trọng như trúng gió không? Đừng làm vướng tay vướng chân ở đây nữa, mau kêu em ấy ra khỏi đây đi.
Hiệu trưởng nghiêm giọng nói.
- Hiệu trưởng, để em ấy châm cứu thử xem sao. Giờ xe cấp cứu vẫn chưa đến, nếu như để lỡ mất thời gian thì...
Tần Khải Văn cũng sốt ruột nói.
- Dù sao thì tôi cũng không thể lấy tính mạng của cục trưởng ra làm trò đùa được.
Hiệu trưởng vẫn nhất quyết không đồng ý để Dương Tử Mi châm cứu. Ông lo là lỡ như Dương Tử Mi châm cứu và xảy ra vấn đề gì thì sẽ rắc rối to. Ông không muốn phải rước lấy những rắc rối đó.
Nếu như là người khác, Dương Tử Mi cũng chẳng thèm quan tâm làm gì. Nhưng đây lại là cục trưởng Hoàng Đức An, người vốn có ân tình với cô.
Mười năm trước, khi cha cô bị vu oan, suýt nữa là mất việc. Lúc đó, Hoàng Đức An với danh nghĩa là trưởng phòng giáo dục đã đứng ra bảo vệ cha cô. Hoàng Đức An là bạn học phổ thông với cha cô, cho nên ông rất hiểu bạn mình. Ngoài ra, sở dĩ sau này Dương Thanh có thể thuận lợi chuyển vào thành phố dạy, Dương Tử Mi có thể vào trường Nam Thành để học là đều nhờ ông cả.
- Tử Mi, tớ hết mụn rồi, cám ơn cậu nhiều lắm.
Dương Tử Mi cũng cười tươi và để mặc cho Hoàng Thu Nhàn ôm mình.
Mụn trên mặt của Hoàng Thu Nhàn bắt đầu lặn đi, trả lại gương mặt xinh xắn vốn có cho cô.
Bộp bộp bộp!
Hạ Muội vỗ tay bắt nhịp trước để cả lớp cùng vỗ tay theo. Vừa vỗ tay cả lớp vừa hô to:
- Dương Tử Mi, cậu giỏi lắm!
Thấy mọi người đều hết lòng khen ngợi mình như thế, Dương Tử Mi cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn.
Trước giờ cô đều chỉ có một mình, giờ được sống trong tập thể như thế nên cô cảm thấy cảm giác đó thật đặc biệt.
Tiết học đầu tiên là tiết Anh Văn.
Khí sắc của Cao Ngọc được cải thiện rõ rệt, không còn tiều tụy như trước nữa. Tinh thần của bà cũng trở nên phấn chấn hơn.
Vừa vào đến lớp, Cao Ngọc liền đưa mắt tìm Dương Tử Mi và gật đầu cười tỏ ý cám ơn.
Nếu như không nhờ Dương Tử Mi thì Cao Ngọc không biết phải lo lắng vì căn bệnh kia đến bao giờ. Thế nên, ngay lúc này đây, bà cảm thấy rất biết ơn Dương Tử Mi cũng như thấy mình may mắn vì có thể gặp được một học trò tài giỏi như cô vậy.
Đang trong giờ Anh Văn, đột nhiên Tần Khải Văn đến và gọi Dương Tử Mi ra ngoài.
Dương Tử Mi nghi hoặc ra khỏi lớp.
- Tử Mi, nghe nói em biết châm cứu đúng không. Em hãy mau đi cứu người nhé.
Tần Khải Văn lo lắng nói tiếp:
- Hôm nay, cục trưởng cục giáo dục thành phố đến trường chúng ta kiểm tra, nhưng hình như là ông ấy bị trúng gió hay sao đấy, giờ đang gọi xe cấp cứu, nhưng xe vẫn chưa đến. Nếu như em biết châm cứu thì có thể giúp được cho ông ấy.
Dương Tử Mi gật đầu và nhanh chóng theo Tần Khải Văn đến phòng hiệu trưởng.
Đến nơi, phòng hiệu trưởng đang rất lộn xộn, kẻ ra người vào. Các lãnh đạo cùng các thầy cô giáo trong trường đang hết sức lo lắng, đứng ngồi không yên.
- Em học sinh này biết châm cứu, hãy để em ấy xem thử xem sao.
Tần Khải Văn mở đường, dẫn Dương Tử Mi vào.
Cục trưởng Hoàng Đức An đang nằm trên ghế salon, toàn thân cứng đờ, miệng méo xệch, bọt mép sùi ra không ngừng, hai tròng mắt thì trợn trắng.
Thấy vậy, Dương Tử Mi liền lấy kim châm cứu mang theo ra. Đang định châm cứu cho cục trưởng thì hiệu trưởng đã quát lên nói:
- Này này này, em định làm gì thế? Thầy Tần à, thầy dẫn em này đến đây làm gì?
- Hiệu trưởng, em ấy biết châm cứu. Giờ xe cấp cứu vẫn chưa đến, có thể để em ấy châm cứu trước.
Tần Khải Văn giải thích.
- Châm cứu?
Hiệu trường qauy sang nhìn Dương Tử Mi, sau đó bực bội khoát tay nói:
- Đừng có đùa chứ, còn nhỏ như vậy mà biết châm cứu gì? Lỡ như có chuyện gì, trường chúng ta không chịu trách nhiệm nổi đâu.
- Hiệu trưởng à, em ấy biết châm cứu thật mà. Em ấy đã châm cứu chữa bệnh nặng mùi cho một nam sinh trong lớp tôi, ngoài ra còn trị hết mụn cho một nữ sinh trong lớp nữa.
Tần Khải Văn vẫn cố gắng giải thích.
- Nặng mùi, mụn sao? Có nghiêm trọng như trúng gió không? Đừng làm vướng tay vướng chân ở đây nữa, mau kêu em ấy ra khỏi đây đi.
Hiệu trưởng nghiêm giọng nói.
- Hiệu trưởng, để em ấy châm cứu thử xem sao. Giờ xe cấp cứu vẫn chưa đến, nếu như để lỡ mất thời gian thì...
Tần Khải Văn cũng sốt ruột nói.
- Dù sao thì tôi cũng không thể lấy tính mạng của cục trưởng ra làm trò đùa được.
Hiệu trưởng vẫn nhất quyết không đồng ý để Dương Tử Mi châm cứu. Ông lo là lỡ như Dương Tử Mi châm cứu và xảy ra vấn đề gì thì sẽ rắc rối to. Ông không muốn phải rước lấy những rắc rối đó.
Nếu như là người khác, Dương Tử Mi cũng chẳng thèm quan tâm làm gì. Nhưng đây lại là cục trưởng Hoàng Đức An, người vốn có ân tình với cô.
Mười năm trước, khi cha cô bị vu oan, suýt nữa là mất việc. Lúc đó, Hoàng Đức An với danh nghĩa là trưởng phòng giáo dục đã đứng ra bảo vệ cha cô. Hoàng Đức An là bạn học phổ thông với cha cô, cho nên ông rất hiểu bạn mình. Ngoài ra, sở dĩ sau này Dương Thanh có thể thuận lợi chuyển vào thành phố dạy, Dương Tử Mi có thể vào trường Nam Thành để học là đều nhờ ông cả.
Bình luận truyện