Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 177: Hỏa Sát, Vò Rượu Long Hổ (1)
Lúc này, Mẫn Ngọc Lâm, ông nội của Mẫn Cương cũng vừa về đến nhà.
Mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng Mẫn Ngọc Lâm hầu như không thay đổi gì nhiều. Chỉ là tư thái của ông nhìn có vẻ ôn hòa hơn trước, sắc mặt cũng khá tốt.
Khi nhìn thấy củ sâm ba trăm năm mà con dâu ông xem như báu vật đang nằm trong tay của một thiếu nữ lạ mặt, Mẫn Ngọc Lâm vội hỏi:
- Tịnh Nhàn, sao con lại tùy tiện mang củ sâm này ra cho người khác vậy?
- Cha à, Tiểu Mi vì giúp con hóa giải âm sát khí nên đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, củ sâm này chính là quà cám ơn của con gửi Tiểu Mi.
Hoàng Tịnh Nhàn đáp.
- Âm sát khí trong người con đã được hóa giải hết rồi sao? Cô bé tài giỏi vậy à?
Mẫn Ngọc Lâm nhìn Dương Tư Mi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Khi nhìn thấy vết bớt trên trán của cô, ông cảm giác hình như đã gặp cô ở đâu rồi. Lập tức, ông nhớ lại cô bé con chỉ mới năm tuổi đã bán chiếc vòng hoa kia cho ông mười năm trước.
- Con là Dương Tử Mi?
Mẫn Ngọc Lâm nhìn Dương Tử Mi hỏi.
- Dạ, con chào ông, không ngờ là sau mười năm con và ông lại gặp nhau. Chiếc vòng hoa kia ông vẫn còn giữ chứ ạ?
Dương Tử Mi cười nói.
Năm đó, Dương Tử Mi bán chiếc vòng hoa cho ông với giá năm trăm ngàn mà không bớt một xu nên ông rất bực mình.
Tuy nhiên, mấy năm gần đây. Chiếc vòng hoa đó vì có kỹ thuật mạ vàng đặc biệt chưa từng xuất hiện trên các món đồ cổ thời nhà Thương khác nên khi nó xuất hiện thì lập tức tạo nên một sự chấn động trong giới chơi đồ cổ. Có người từng đưa ra giá ba mươi triệu để mua lại nhưng ông không bán.
Ông không thiếu tiền, hơn nữa ông còn là người thích sưu tầm các món đồ cổ thời nhà Thương, cho nên ông xem nó như báu vật. Vì vậy, sao ông nỡ bán nó được chứ?
Giá trị của chiếc vòng hoa đó không ngừng tăng, nên sự bực dọc của ông đối với Dương Tử Mi cũng bay biến đâu mất. Ngược lại, mỗi lần nhìn thấy chiếc vòng hoa đó, ông đều cảm thấy cô bé con kia quá ngốc, bán cho ông giá rẻ như thế.
- Ờ, chiếc vòng đó ông vẫn còn giữ.
Mẫn Ngọc Lâm gật đầu nói. Lúc này, ông quan sát Dương Tử Mi kỹ hơn và phát hiện dáng vẻ của cô hiện giờ xinh xắn và thông minh hơn lúc nhỏ nhiều. Làn da trắng như sứ của cô cứ như đang phát sáng, đôi mắt đen láy lấp lánh như chất chứa vô số tinh hoa của đất trời trong đó vậy. Tuy ăn mặc rất bình thường nhưng trên người cô lại toát ra một khí chất đặc biệt không khác nào một mỹ nhân thời cổ đại bước ra từ trong tranh. Một vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh tao, thoát tục.
Mẫn Ngọc Lâm đột nhiên nhớ lại một chuyện. Lúc nãy, trước khi về nhà, ông có gặp một người bạn cũ. Người bạn này nói với ông rằng con trai của ông ta đã mời một vị đại sư mới chỉ mười mấy tuổi giúp xem phong thủy. Sau khi được đại sư kia chỉ dẫn về phong thủy thì nhà ông bắt đầu thuận buồm xuôi gió. Tất cả những khó khăn, trở ngại trước đây đều qua hết. Họ nói vị đại sư kia là thần, thậm chí còn giỏi hơn rất nhiều so với Giang Mông Nhiên.
Lúc đó, ông còn chế giễu nói là Giang Mông Nhiên mà mọi người từng sùng bái trước kia đã bị nhà Mộ Dung vạch mặt. Giang Mông Nhiên thần thánh kia vốn chỉ là một tên lừa gạt không hơn không kém. Sau khi bị Mộ Dung Vân Thanh đánh gãy hai chân thì bị đuổi khỏi thành phố A. Không chừng, vị đại sư trẻ tuổi mà bạn ông nói đó chẳng qua cũng chỉ là một kẻ lừa gạt người khác giống Giang Mông Nhiên mà thôi.
Nhưng bạn ông lại khẳng định rằng vị đại sư trẻ tuổi nọ tuyệt đối không phải là kẻ lừa gạt. Ông ấy đã gặp vị đại sư đó. Ông còn nói trên người vị đại sư nọ toát ra một linh khí rất khác biệt với những người bình thường khác, cứ như là Quan Thế Âm Bồ Tát hạ phàm vậy.
Nghe bạn mình nói thế, lúc đó ông cũng chỉ nghe cho biết vậy thôi chứ cũng không tin.
- Con chính là thầy tướng số thiên tài gần đây rất nổi tiếng ở thành phố A này đúng không?
Mẫn Ngọc Lâm hào hứng hỏi Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi chỉ cười. Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mẫn Ngọc Lâm lại quay sang nhìn sắc mặt của con dâu mình. Ông phát hiện sắc mặt của Hoàng Tịnh Nhàn đã tươi tắn hơn trước rất nhiều. Cả gương mặt bà bừng sáng và tràn đầy sinh khí chứ không còn u ám, buồn bã như trước đây nữa.
Mặc dù đã mười năm trôi qua, nhưng Mẫn Ngọc Lâm hầu như không thay đổi gì nhiều. Chỉ là tư thái của ông nhìn có vẻ ôn hòa hơn trước, sắc mặt cũng khá tốt.
Khi nhìn thấy củ sâm ba trăm năm mà con dâu ông xem như báu vật đang nằm trong tay của một thiếu nữ lạ mặt, Mẫn Ngọc Lâm vội hỏi:
- Tịnh Nhàn, sao con lại tùy tiện mang củ sâm này ra cho người khác vậy?
- Cha à, Tiểu Mi vì giúp con hóa giải âm sát khí nên đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, củ sâm này chính là quà cám ơn của con gửi Tiểu Mi.
Hoàng Tịnh Nhàn đáp.
- Âm sát khí trong người con đã được hóa giải hết rồi sao? Cô bé tài giỏi vậy à?
Mẫn Ngọc Lâm nhìn Dương Tư Mi bằng ánh mắt đầy nghi hoặc. Khi nhìn thấy vết bớt trên trán của cô, ông cảm giác hình như đã gặp cô ở đâu rồi. Lập tức, ông nhớ lại cô bé con chỉ mới năm tuổi đã bán chiếc vòng hoa kia cho ông mười năm trước.
- Con là Dương Tử Mi?
Mẫn Ngọc Lâm nhìn Dương Tử Mi hỏi.
- Dạ, con chào ông, không ngờ là sau mười năm con và ông lại gặp nhau. Chiếc vòng hoa kia ông vẫn còn giữ chứ ạ?
Dương Tử Mi cười nói.
Năm đó, Dương Tử Mi bán chiếc vòng hoa cho ông với giá năm trăm ngàn mà không bớt một xu nên ông rất bực mình.
Tuy nhiên, mấy năm gần đây. Chiếc vòng hoa đó vì có kỹ thuật mạ vàng đặc biệt chưa từng xuất hiện trên các món đồ cổ thời nhà Thương khác nên khi nó xuất hiện thì lập tức tạo nên một sự chấn động trong giới chơi đồ cổ. Có người từng đưa ra giá ba mươi triệu để mua lại nhưng ông không bán.
Ông không thiếu tiền, hơn nữa ông còn là người thích sưu tầm các món đồ cổ thời nhà Thương, cho nên ông xem nó như báu vật. Vì vậy, sao ông nỡ bán nó được chứ?
Giá trị của chiếc vòng hoa đó không ngừng tăng, nên sự bực dọc của ông đối với Dương Tử Mi cũng bay biến đâu mất. Ngược lại, mỗi lần nhìn thấy chiếc vòng hoa đó, ông đều cảm thấy cô bé con kia quá ngốc, bán cho ông giá rẻ như thế.
- Ờ, chiếc vòng đó ông vẫn còn giữ.
Mẫn Ngọc Lâm gật đầu nói. Lúc này, ông quan sát Dương Tử Mi kỹ hơn và phát hiện dáng vẻ của cô hiện giờ xinh xắn và thông minh hơn lúc nhỏ nhiều. Làn da trắng như sứ của cô cứ như đang phát sáng, đôi mắt đen láy lấp lánh như chất chứa vô số tinh hoa của đất trời trong đó vậy. Tuy ăn mặc rất bình thường nhưng trên người cô lại toát ra một khí chất đặc biệt không khác nào một mỹ nhân thời cổ đại bước ra từ trong tranh. Một vẻ đẹp nhẹ nhàng, thanh tao, thoát tục.
Mẫn Ngọc Lâm đột nhiên nhớ lại một chuyện. Lúc nãy, trước khi về nhà, ông có gặp một người bạn cũ. Người bạn này nói với ông rằng con trai của ông ta đã mời một vị đại sư mới chỉ mười mấy tuổi giúp xem phong thủy. Sau khi được đại sư kia chỉ dẫn về phong thủy thì nhà ông bắt đầu thuận buồm xuôi gió. Tất cả những khó khăn, trở ngại trước đây đều qua hết. Họ nói vị đại sư kia là thần, thậm chí còn giỏi hơn rất nhiều so với Giang Mông Nhiên.
Lúc đó, ông còn chế giễu nói là Giang Mông Nhiên mà mọi người từng sùng bái trước kia đã bị nhà Mộ Dung vạch mặt. Giang Mông Nhiên thần thánh kia vốn chỉ là một tên lừa gạt không hơn không kém. Sau khi bị Mộ Dung Vân Thanh đánh gãy hai chân thì bị đuổi khỏi thành phố A. Không chừng, vị đại sư trẻ tuổi mà bạn ông nói đó chẳng qua cũng chỉ là một kẻ lừa gạt người khác giống Giang Mông Nhiên mà thôi.
Nhưng bạn ông lại khẳng định rằng vị đại sư trẻ tuổi nọ tuyệt đối không phải là kẻ lừa gạt. Ông ấy đã gặp vị đại sư đó. Ông còn nói trên người vị đại sư nọ toát ra một linh khí rất khác biệt với những người bình thường khác, cứ như là Quan Thế Âm Bồ Tát hạ phàm vậy.
Nghe bạn mình nói thế, lúc đó ông cũng chỉ nghe cho biết vậy thôi chứ cũng không tin.
- Con chính là thầy tướng số thiên tài gần đây rất nổi tiếng ở thành phố A này đúng không?
Mẫn Ngọc Lâm hào hứng hỏi Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi chỉ cười. Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mẫn Ngọc Lâm lại quay sang nhìn sắc mặt của con dâu mình. Ông phát hiện sắc mặt của Hoàng Tịnh Nhàn đã tươi tắn hơn trước rất nhiều. Cả gương mặt bà bừng sáng và tràn đầy sinh khí chứ không còn u ám, buồn bã như trước đây nữa.
Bình luận truyện