Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 332: Đối phó với rắn độc (2)
Khi con rắn hổ bướm tiếp cận, cự li công kích tốt nhất là 2m, một người một rắn đồng thời phát động công kích!
Rắn hổ bướm thè lưỡi, “xì" một tiếng, cắn về phía yết hầu Dương Tử Mi như một mũi tên.
Ngón tay Dương Tử Mi cũng kết ấn phát ra âm sát khí.
Bụp!
Rắn hổ bướm bị âm sát khí đánh trúng, rơi xuống mặt đất.
Dương Tử Mi vừa định thở phào một hơi lại thấy nó vặn vẹo eo lưng, đứng lên trên mặt đất rồi bắn về phía mình như mũi tên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Với lực công kích của âm sát khí thì dù là một con voi cũng có thể đánh chết, sao con rắn này lại ngoan cố như vậy?
Cô không biết là, con rắn này do Mịch La nuôi dưỡng đã được mười tám năm, lớp vảy của nó được huấn luyện cứng như tường đồng vách sắt, dù lấy đao đâm trực tiếp cũng không xiên vào được nửa phần.
Đặc biệt là điểm yếu chí mạng của nó, Mịch La đã dùng công phu biến nó trở thành nơi có lực phòng ngự vô cùng chắc chắn.
Vừa nãy, âm sát khí của Dương Tử Mi chỉ đánh con rắn rơi xuống đất, không thể tạo ra thương tổn chí mạng cho nó.
Nhìn con rắn lần nữa ngẩng cái đầu tam giác tập kích về phía mình, cô bắt đầu trở nên bối rối, không ngừng bắn ra âm sát khí để ngăn cản nó.
Nhưng ai biết, con rắn kia vô cùng linh hoạt, lại thêm da dày thịt béo, mà nó với con người không giống nhau, sẽ không bị âm sát khí ảnh hưởng.
Có thể ảnh hưởng tới nó, chỉ có tiếng còi của Mịch La!
Dương Tử Mi thấy công kích bằng âm sát khí của mình với rắn hổ bướm không có hiệu quả, bèn vội vàng lui về phía sau, mũi chân không cẩn thận đạp vào một mảnh ngói hỏng, thân mình lảo đảo không kịp đứng vững.
Con rắn kia lập tức như một mũi tên, mở rộng miệng, cắn một miếng về phía yết hầu cô.
Một cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân.
Cô dùng tay nắm lấy đầu con rắn!
Đuôi rắn mạnh mẽ dùng lực lắc lư, liên tục đánh vào tay cô!
Dương Tử Mi buông lỏng tay!
Đuôi rắn lại giống như dây thừng, nhanh chóng quấn lên chiếc cổ dài mảnh của cô.
Mùi vị tanh hôi và khói độc, lại thêm cả nọc độc nhanh chóng tràn ngập quanh cổ cô...
Dương Tử Mi chưa từng trải qua trận chiến nào ác liệt như thế, cô nhắm mắt, té xỉu ở trên mái nhà.
- Cứu em,Trục Thiên, cứu em, lạnh quá!
Dương Tử Mi cảm giác mình như đang rơi vào hầm băng, sự lãnh lẽo thấu xương lan tỏa toàn thân cô.
Cô cố gắng mở miệng lên tiếng, nhưng thế nào cũng không thể phát ra tiếng!
- Tỉnh dậy!
Một âm thanh xa lạ vang lên bên tai.
Thần kinh cô như bị điện giật, đột ngột mở mắt.
Đập vào mắt là một người đàn ông già nua thoạt nhìn vừa bẩn vừa thối, hai mắt hõm sâu đáng sợ, khuôn mặt như đầu lâu toàn xương cốt, toàn thân gầy khô như củi. Một con rắn hổ bướm quấn quanh thắt lưng ông ta, đang ngẩng cái đầu hình tam giác thè lưỡi đỏ như máu, đôi mắt tà ác trừng cô.
Cô còn thấy một con nhện màu đỏ quỷ dị đang bò trên tay ông ta, trên cánh tay có một con thằn lằn màu nâu, lưng có vẻ trong suốt, lóe lên ánh sáng đen bóng của nọc độc.
Trên đỉnh đầu của ông tacòn có một con cóc xấu xí đang ngồi chồm hỗm, bụng phồng lên, không ngừng phun khí về phía cô.
- Ông là ai?
Ngữ khí của cô mang theo vài phần kinh hãi phẫn nộ!
- Mịch... La...!
Mịch La dùng tiếng phổ thông nửa sống nửa chín của mình, nghẹn họng trả lời, thanh âm giống như yết hầu bị người khác dùng đao cắt qua, cực kì khó nghe, chói tai.
Rắn hổ bướm thè lưỡi, “xì" một tiếng, cắn về phía yết hầu Dương Tử Mi như một mũi tên.
Ngón tay Dương Tử Mi cũng kết ấn phát ra âm sát khí.
Bụp!
Rắn hổ bướm bị âm sát khí đánh trúng, rơi xuống mặt đất.
Dương Tử Mi vừa định thở phào một hơi lại thấy nó vặn vẹo eo lưng, đứng lên trên mặt đất rồi bắn về phía mình như mũi tên.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Với lực công kích của âm sát khí thì dù là một con voi cũng có thể đánh chết, sao con rắn này lại ngoan cố như vậy?
Cô không biết là, con rắn này do Mịch La nuôi dưỡng đã được mười tám năm, lớp vảy của nó được huấn luyện cứng như tường đồng vách sắt, dù lấy đao đâm trực tiếp cũng không xiên vào được nửa phần.
Đặc biệt là điểm yếu chí mạng của nó, Mịch La đã dùng công phu biến nó trở thành nơi có lực phòng ngự vô cùng chắc chắn.
Vừa nãy, âm sát khí của Dương Tử Mi chỉ đánh con rắn rơi xuống đất, không thể tạo ra thương tổn chí mạng cho nó.
Nhìn con rắn lần nữa ngẩng cái đầu tam giác tập kích về phía mình, cô bắt đầu trở nên bối rối, không ngừng bắn ra âm sát khí để ngăn cản nó.
Nhưng ai biết, con rắn kia vô cùng linh hoạt, lại thêm da dày thịt béo, mà nó với con người không giống nhau, sẽ không bị âm sát khí ảnh hưởng.
Có thể ảnh hưởng tới nó, chỉ có tiếng còi của Mịch La!
Dương Tử Mi thấy công kích bằng âm sát khí của mình với rắn hổ bướm không có hiệu quả, bèn vội vàng lui về phía sau, mũi chân không cẩn thận đạp vào một mảnh ngói hỏng, thân mình lảo đảo không kịp đứng vững.
Con rắn kia lập tức như một mũi tên, mở rộng miệng, cắn một miếng về phía yết hầu cô.
Một cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân.
Cô dùng tay nắm lấy đầu con rắn!
Đuôi rắn mạnh mẽ dùng lực lắc lư, liên tục đánh vào tay cô!
Dương Tử Mi buông lỏng tay!
Đuôi rắn lại giống như dây thừng, nhanh chóng quấn lên chiếc cổ dài mảnh của cô.
Mùi vị tanh hôi và khói độc, lại thêm cả nọc độc nhanh chóng tràn ngập quanh cổ cô...
Dương Tử Mi chưa từng trải qua trận chiến nào ác liệt như thế, cô nhắm mắt, té xỉu ở trên mái nhà.
- Cứu em,Trục Thiên, cứu em, lạnh quá!
Dương Tử Mi cảm giác mình như đang rơi vào hầm băng, sự lãnh lẽo thấu xương lan tỏa toàn thân cô.
Cô cố gắng mở miệng lên tiếng, nhưng thế nào cũng không thể phát ra tiếng!
- Tỉnh dậy!
Một âm thanh xa lạ vang lên bên tai.
Thần kinh cô như bị điện giật, đột ngột mở mắt.
Đập vào mắt là một người đàn ông già nua thoạt nhìn vừa bẩn vừa thối, hai mắt hõm sâu đáng sợ, khuôn mặt như đầu lâu toàn xương cốt, toàn thân gầy khô như củi. Một con rắn hổ bướm quấn quanh thắt lưng ông ta, đang ngẩng cái đầu hình tam giác thè lưỡi đỏ như máu, đôi mắt tà ác trừng cô.
Cô còn thấy một con nhện màu đỏ quỷ dị đang bò trên tay ông ta, trên cánh tay có một con thằn lằn màu nâu, lưng có vẻ trong suốt, lóe lên ánh sáng đen bóng của nọc độc.
Trên đỉnh đầu của ông tacòn có một con cóc xấu xí đang ngồi chồm hỗm, bụng phồng lên, không ngừng phun khí về phía cô.
- Ông là ai?
Ngữ khí của cô mang theo vài phần kinh hãi phẫn nộ!
- Mịch... La...!
Mịch La dùng tiếng phổ thông nửa sống nửa chín của mình, nghẹn họng trả lời, thanh âm giống như yết hầu bị người khác dùng đao cắt qua, cực kì khó nghe, chói tai.
Bình luận truyện