Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 342: Long trục thiên cũng tự kiêu (1)
Mở mắt ra, bên cạnh không có ai.
Trong lòng Dương Tử Mi đột nhiên thắt lại, mờ mịt nhìn chiếc màn trắng ở bên ngoài, lười biếng đứng lên, mang dép lê vào, đi ra khỏi phòng.
Trong sân truyền đến tiếng dao khắc gỗ nhỏ.
Anh ấy vẫn chưa đi?
Trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, vội vàng chạy ra sân.
Long Trục Thiên đang ngồi yên lặng trên một tảng đá lớn ở trong sân, cúi đầu, trong tay cầm một chiếc dao ngọc, đang đẽo gọt gì đó trên một khúc gỗ.
Ánh nắng sáng sớm màu vàng nhạt, chiếu rọi lên người anh, khiến gương mặt vô cùng chăm chú của anh càng trở nên tuấn lãng, đẹp mê người.
Đây chính là người đàn ông của cô!
Dương Tử Mi đứng cách đó không xa, si ngốc nhìn anh!
Có lẽ cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, Long Trục Thiên ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt si mê triền miên của cô, trong lòng rung động, đáy mắt toát ra sự ôn nhu, nhìn cô cười trìu mến.
Long Trục Thiên không hay cười, nhưng khi cười, thì giống như một đóa tuyết liên nở rộ, làm người khác có cảm giác tràn đầy sức sống.
Anh ấy giống như Gia Cát Nguyệt, những khi cười rộ lên, hai bên má hiện lên lúm đồng tiền, quả thật làm cô mê chết người.
Con người Gia Cát Nguyệt kia, trời sinh thích cười tà mị xấu xa, kéo đến rất nhiều đào hoa.
Nhưng Long Trục Thiên không giống như vậy, anh là một người lạnh lùng, khi cười lên lại khiến cho người ta có cảm giác khó có thể hình dung.
Bởi vậy, anh chỉ cười như vậy, nhưng Dương Tử Mi cảm thấy trong lòng mình như bị mèo cào, cả người đều tan chảy trong nụ cười của anh.
Người đàn ông này, quả thật là yêu nghiệt.
Cô lại nhớ đến năm anh mười lăm tuổi!
Khi đó, anh là một người vô cùng yêu nghiệt, giống như là một người đi ra từ trong truyện tranh, khiến cho cô rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô nở nụ cười xán lạn đáp lại anh, từng bước chạy chậm đến, phồng miệng, sẵng giọng nói:
- Em còn tưởng anh đã lặng lẽ rời khỏi đây rồi.
Long Trục Thiên mím môi, ôm cô ngồi lên đùi mình, giống như cha đang ôm lấy con mình.
Hai người đã quen với việc ôm như vậy, Dương Tử Mi cũng không cảm thấy không tự nhiên hay bất ngờ gì. Cô ngồi trên đầu gối ấm áp của anh, nhìn khúc gỗ và cây dao trong tay anh.
- Anh muốn khắc cái gì vậy?
- À, khắc anh.
Long Trục Thiên lấy tay lau đi những vụn gỗ thừa, hình dáng mơ hồ hiện ra, có vài phần giống với anh.
- Tại sao không phải khắc em, mà lại khắc anh?
Dương Tử Mi mở to mắt hỏi.
Trong lòng Dương Tử Mi đột nhiên thắt lại, mờ mịt nhìn chiếc màn trắng ở bên ngoài, lười biếng đứng lên, mang dép lê vào, đi ra khỏi phòng.
Trong sân truyền đến tiếng dao khắc gỗ nhỏ.
Anh ấy vẫn chưa đi?
Trong lòng cô cảm thấy vui vẻ, vội vàng chạy ra sân.
Long Trục Thiên đang ngồi yên lặng trên một tảng đá lớn ở trong sân, cúi đầu, trong tay cầm một chiếc dao ngọc, đang đẽo gọt gì đó trên một khúc gỗ.
Ánh nắng sáng sớm màu vàng nhạt, chiếu rọi lên người anh, khiến gương mặt vô cùng chăm chú của anh càng trở nên tuấn lãng, đẹp mê người.
Đây chính là người đàn ông của cô!
Dương Tử Mi đứng cách đó không xa, si ngốc nhìn anh!
Có lẽ cảm giác được cái nhìn chăm chú của cô, Long Trục Thiên ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt si mê triền miên của cô, trong lòng rung động, đáy mắt toát ra sự ôn nhu, nhìn cô cười trìu mến.
Long Trục Thiên không hay cười, nhưng khi cười, thì giống như một đóa tuyết liên nở rộ, làm người khác có cảm giác tràn đầy sức sống.
Anh ấy giống như Gia Cát Nguyệt, những khi cười rộ lên, hai bên má hiện lên lúm đồng tiền, quả thật làm cô mê chết người.
Con người Gia Cát Nguyệt kia, trời sinh thích cười tà mị xấu xa, kéo đến rất nhiều đào hoa.
Nhưng Long Trục Thiên không giống như vậy, anh là một người lạnh lùng, khi cười lên lại khiến cho người ta có cảm giác khó có thể hình dung.
Bởi vậy, anh chỉ cười như vậy, nhưng Dương Tử Mi cảm thấy trong lòng mình như bị mèo cào, cả người đều tan chảy trong nụ cười của anh.
Người đàn ông này, quả thật là yêu nghiệt.
Cô lại nhớ đến năm anh mười lăm tuổi!
Khi đó, anh là một người vô cùng yêu nghiệt, giống như là một người đi ra từ trong truyện tranh, khiến cho cô rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô nở nụ cười xán lạn đáp lại anh, từng bước chạy chậm đến, phồng miệng, sẵng giọng nói:
- Em còn tưởng anh đã lặng lẽ rời khỏi đây rồi.
Long Trục Thiên mím môi, ôm cô ngồi lên đùi mình, giống như cha đang ôm lấy con mình.
Hai người đã quen với việc ôm như vậy, Dương Tử Mi cũng không cảm thấy không tự nhiên hay bất ngờ gì. Cô ngồi trên đầu gối ấm áp của anh, nhìn khúc gỗ và cây dao trong tay anh.
- Anh muốn khắc cái gì vậy?
- À, khắc anh.
Long Trục Thiên lấy tay lau đi những vụn gỗ thừa, hình dáng mơ hồ hiện ra, có vài phần giống với anh.
- Tại sao không phải khắc em, mà lại khắc anh?
Dương Tử Mi mở to mắt hỏi.
Bình luận truyện