Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 615: Chỉ có một đệ tử (2)
Hai mươi lăm tuổi? Xấp xỉ anh ư? Còn là một quân nhân nữa sao?
Đôi mắt của Hoàng Vân Quốc lại ánh lên tia hy vọng:
- Nếu em đã có thể nhận anh ta làm đồ đệ thì tại sao lại không thể nhận anh làm đồ đệ được? Anh cũng không ngại khi có một vị sư phụ nhỏ tuổi hơn mình đâu.
- Hai chuyện này không giống nhau, anh ấy là người mà sư phụ em nhận thay em, em không thể cãi lại ý ông được.
Sau đó Dương Tử Mi cười cười nói tiếp:
- Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ cố gắng hết sức dạy anh những điều em có thể chỉ dạy.
- Nhưng như thế thì danh bất chính, ngôn bất thuận.
Hoàng Vân Quốc đưa tay sờ lên đầu, trên khuôn mặt anh hiện lên vẻ khó xử.
- Ha ha, cái này thì không cần phải danh chính ngôn thuận.
Sau đó Dương Tử Mi nói địa chỉ nhà mình cho anh, đang định rời đi thì Hoàng Vân Quốc lại truy hỏi:
- Em luôn nói anh là ân nhân của em, nhưng trong ấn tượng của anh thì từ trước tới nay anh chưa từng giúp em chuyện gì, rốt cuộc thế là sao?
- Ha ha, chuyện này em không thể nói được. Tóm lại là anh đã từng là người đem đến sự giúp đỡ và ấm áp nhất cho em.
Dương Tử Mi cười nói.
- Liệu có phải là em nhận nhầm người không?
Hoàng Vân Quốc hỏi với vẻ nghi hoặc.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Những người đã từng giúp đỡ và khiến em cảm nhận được sự ấm áp không hề nhiều, từng người từng chuyện em đều nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm.
- Ồ?
Hoàng Vân Quốc lại sờ lên đầu mình cố gắng hồi tưởng lại. Quả thực mình đã từng giúp đỡ không ít người nhưng thật sự không hề có chút ấn tượng nào với Dương Tử Mi.
Chẳng lẽ, mình đã giúp đỡ người nhà của cô ấy?
- Được rồi, em còn có chuyện phải làm, năm giờ sáng mai anh nhớ đến nhé, em sẽ có mặt đúng giờ để đợi anh. Nhưng nếu anh không nhìn thấy em thì chắc khi đó em đã ra ngoài làm việc rồi, thế thì anh không cần phải đợi em nữa đâu nhé.
Dương Tử Mi suy nghĩ một chút rồi lại xoay người lại hỏi số điện thoại của anh, sau đó cô còn nói cho anh biết số điện thoại của mình, để nếu có chuyện gì anh ấy còn có thể đến tìm cô.
Sau khi lưu số điện thoại của cô vào danh bạ, Hoàng Vân Quốc nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, trong đầu tràn ngập nghi hoặc.
Rốt cuộc cô là người như thế nào?
Vừa trở về nhà, Dương Tử Mi trực tiếp đến thăm Tiểu Thiên.
Lúc này Sadako đang ngồi trước nôi của Tiểu Thiên, cầm bình sữa bò đút cho nó ăn.
- Chị
Vừa nhìn thấy Dương Tử Mi trở về, Tiểu Thiên lập tức nhả núm vú giả trong miệng ra, nói với giọng đầy ấm ức:
- Chị đã đi đâu thế? Em sắp chết đói rồi đây này.
- Không phải Sadako đang cho em uống sữa bò sao? Đói cái gì mà đói hả?
Dương Tử Mi trợn trắng mắt đi tới cầm lấy bình sữa từ trong tay Sadako.
- Chị cũng biết là em chỉ thích một mình chị đút sữa cho em uống mà, chị bảo Sadako đi nấu cơm đi.
Tiểu Thiên nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ ấm ức.
- Sadako, cô đi nấu cơm đi.
Dương Tử Mi nói với Sadako.
- Vâng thưa chủ nhân.
Nói xong Sadako khom người đi ra ngoài.
- Chị, chị vừa đi đâu đấy?
Tiểu Thiên hỏi.
- Chị vừa ra ngoài đi dạo một chút.
Rồi Dương Tử Mi kể lại chuyện đụng độ với ba tên sumo ngày hôm nay cho Tiểu Thiên nghe.
- Nghe vui quá, ba con lợn mập kia chắc chắn là ngã rất khó coi.
Tiểu Thiên reo hò, sau đó lại bĩu môi tỏ vẻ ấm ức:
- Em ghét làm trẻ sơ sinh quá đi mất. Sớm biết thế này khi đó em không nên tham lam thể xác mà nhập vào cơ thể này, làm hại bây giờ không thể ở chung với chị được. Như trước đây vẫn là tốt nhất, có thể chia sẻ mọi chuyện với chị bất cứ lúc nào.
- Ha ha, với tốc độ trưởng thành này của em, chưa đầy ba tháng là em đã có thể đi bộ được rồi, đừng khóc lóc nữa.
Dương Tử Mi cười cười, đưa tay nhéo lên gò má mũm mĩm của Tiểu Thiên.
Khác với những đứa trẻ sơ sinh bình thường, Tiểu Thiên lớn vô cùng nhanh, bây giờ trông nó đã như một đứa bé năm, sáu tháng tuổi rồi.
Không biết đây là do vấn đề của thân thể này, hay là do linh hồn thành thục của chính nó nữa.
Nhưng cô cũng thật sự hoài niệm cuộc sống dẫn theo Tiểu Thiên trước đây.
Khi đó Tiểu Thiên luôn ở bên cạnh cô léo nhéo nói chuyện, có chuyện gì lại giúp cô nghĩ kế sách, nó là một người bạn đồng hành vô cùng tốt, khiến cô không cảm thấy buồn bực chút nào.
Bây giờ, mỗi khi đi ra ngoài một mình, cô đều cảm thấy có chút cô đơn.
Đôi mắt của Hoàng Vân Quốc lại ánh lên tia hy vọng:
- Nếu em đã có thể nhận anh ta làm đồ đệ thì tại sao lại không thể nhận anh làm đồ đệ được? Anh cũng không ngại khi có một vị sư phụ nhỏ tuổi hơn mình đâu.
- Hai chuyện này không giống nhau, anh ấy là người mà sư phụ em nhận thay em, em không thể cãi lại ý ông được.
Sau đó Dương Tử Mi cười cười nói tiếp:
- Anh yên tâm đi, em nhất định sẽ cố gắng hết sức dạy anh những điều em có thể chỉ dạy.
- Nhưng như thế thì danh bất chính, ngôn bất thuận.
Hoàng Vân Quốc đưa tay sờ lên đầu, trên khuôn mặt anh hiện lên vẻ khó xử.
- Ha ha, cái này thì không cần phải danh chính ngôn thuận.
Sau đó Dương Tử Mi nói địa chỉ nhà mình cho anh, đang định rời đi thì Hoàng Vân Quốc lại truy hỏi:
- Em luôn nói anh là ân nhân của em, nhưng trong ấn tượng của anh thì từ trước tới nay anh chưa từng giúp em chuyện gì, rốt cuộc thế là sao?
- Ha ha, chuyện này em không thể nói được. Tóm lại là anh đã từng là người đem đến sự giúp đỡ và ấm áp nhất cho em.
Dương Tử Mi cười nói.
- Liệu có phải là em nhận nhầm người không?
Hoàng Vân Quốc hỏi với vẻ nghi hoặc.
Dương Tử Mi lắc đầu:
- Những người đã từng giúp đỡ và khiến em cảm nhận được sự ấm áp không hề nhiều, từng người từng chuyện em đều nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối sẽ không nhớ nhầm.
- Ồ?
Hoàng Vân Quốc lại sờ lên đầu mình cố gắng hồi tưởng lại. Quả thực mình đã từng giúp đỡ không ít người nhưng thật sự không hề có chút ấn tượng nào với Dương Tử Mi.
Chẳng lẽ, mình đã giúp đỡ người nhà của cô ấy?
- Được rồi, em còn có chuyện phải làm, năm giờ sáng mai anh nhớ đến nhé, em sẽ có mặt đúng giờ để đợi anh. Nhưng nếu anh không nhìn thấy em thì chắc khi đó em đã ra ngoài làm việc rồi, thế thì anh không cần phải đợi em nữa đâu nhé.
Dương Tử Mi suy nghĩ một chút rồi lại xoay người lại hỏi số điện thoại của anh, sau đó cô còn nói cho anh biết số điện thoại của mình, để nếu có chuyện gì anh ấy còn có thể đến tìm cô.
Sau khi lưu số điện thoại của cô vào danh bạ, Hoàng Vân Quốc nhìn theo bóng lưng xa dần của cô, trong đầu tràn ngập nghi hoặc.
Rốt cuộc cô là người như thế nào?
Vừa trở về nhà, Dương Tử Mi trực tiếp đến thăm Tiểu Thiên.
Lúc này Sadako đang ngồi trước nôi của Tiểu Thiên, cầm bình sữa bò đút cho nó ăn.
- Chị
Vừa nhìn thấy Dương Tử Mi trở về, Tiểu Thiên lập tức nhả núm vú giả trong miệng ra, nói với giọng đầy ấm ức:
- Chị đã đi đâu thế? Em sắp chết đói rồi đây này.
- Không phải Sadako đang cho em uống sữa bò sao? Đói cái gì mà đói hả?
Dương Tử Mi trợn trắng mắt đi tới cầm lấy bình sữa từ trong tay Sadako.
- Chị cũng biết là em chỉ thích một mình chị đút sữa cho em uống mà, chị bảo Sadako đi nấu cơm đi.
Tiểu Thiên nói, khuôn mặt tràn đầy vẻ ấm ức.
- Sadako, cô đi nấu cơm đi.
Dương Tử Mi nói với Sadako.
- Vâng thưa chủ nhân.
Nói xong Sadako khom người đi ra ngoài.
- Chị, chị vừa đi đâu đấy?
Tiểu Thiên hỏi.
- Chị vừa ra ngoài đi dạo một chút.
Rồi Dương Tử Mi kể lại chuyện đụng độ với ba tên sumo ngày hôm nay cho Tiểu Thiên nghe.
- Nghe vui quá, ba con lợn mập kia chắc chắn là ngã rất khó coi.
Tiểu Thiên reo hò, sau đó lại bĩu môi tỏ vẻ ấm ức:
- Em ghét làm trẻ sơ sinh quá đi mất. Sớm biết thế này khi đó em không nên tham lam thể xác mà nhập vào cơ thể này, làm hại bây giờ không thể ở chung với chị được. Như trước đây vẫn là tốt nhất, có thể chia sẻ mọi chuyện với chị bất cứ lúc nào.
- Ha ha, với tốc độ trưởng thành này của em, chưa đầy ba tháng là em đã có thể đi bộ được rồi, đừng khóc lóc nữa.
Dương Tử Mi cười cười, đưa tay nhéo lên gò má mũm mĩm của Tiểu Thiên.
Khác với những đứa trẻ sơ sinh bình thường, Tiểu Thiên lớn vô cùng nhanh, bây giờ trông nó đã như một đứa bé năm, sáu tháng tuổi rồi.
Không biết đây là do vấn đề của thân thể này, hay là do linh hồn thành thục của chính nó nữa.
Nhưng cô cũng thật sự hoài niệm cuộc sống dẫn theo Tiểu Thiên trước đây.
Khi đó Tiểu Thiên luôn ở bên cạnh cô léo nhéo nói chuyện, có chuyện gì lại giúp cô nghĩ kế sách, nó là một người bạn đồng hành vô cùng tốt, khiến cô không cảm thấy buồn bực chút nào.
Bây giờ, mỗi khi đi ra ngoài một mình, cô đều cảm thấy có chút cô đơn.
Bình luận truyện