Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 722: Chỗ ngồi đầy sóng gió (4)
Hạ Mạt vừa nghe, tức trào máu:
- Xin lỗi, tôi cũng thích sạch sẽ! Sẽ không đi lau ghế cho người khác!
- Chẳng lẽ các người không muốn chữ ký của tôi sao? - Nhược Khê tức giận hỏi.
- Xin chữ ký của cô để làm gì? Đừng nói đến việc cô chỉ là một diễn viên phụ, cho dù là minh tinh quốc tế Chương Tử Di đến đây tôi cũng không muốn xin chữ ký.
Hạ Mạt mở miệng nói:
- Chẳng lẽ minh tinh nào cũng đều kiêu ngạo, tự luyến như cô. Thật không thể hiểu nổi?
- Cô nói cái gì?
Nhược Khê nghe thấy Hạ Mạt cười nhạo cô ta chỉ là một diễn viên phụ, đâm trúng chỗ đau của cô ta. Ngay lập tức giống như một con nhím xù lông, chỉ tay về phía Hạ Mạt:
- Lập tức xin lỗi tôi!
- Xin lỗi, tôi cảm thấy tôi nói không hề sai! - Hạ Mạt kéo tay Dương Tử Mi.
- Tử Mi, chúng ta đi thôi! Thật sự không ngờ, tính cách của minh tinh là như vậy, sau này không coi phim cô ta đóng nữa.
- Cô nói cái gì? - Nhược Khê lớn giọng:
- Người đâu, mau cản bọn họ lại! Hôm nay tôi nhất định phải bắt bọn họ xin lỗi tôi!
Mấy nhân viên phục vụ xung quanh đều vây lại đây.
Có một người mập lùn mặc vest xa xỉ, trước ngực đeo bảng tên quản lý Trần Văn Đạt vội vàng chạy tới.
- Cô Nhược Khê, xảy ra chuyện gì vậy ạ? - Trần Văn Đạt đứng trước mặt Nhược Khê ân cần hỏi.
Đôi mắt ti hí như mắt lươn nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang phập phồng vì tức giận của cô ta.
- Quản lý Trần… - Giọng nói của Nhược Khê hơi nũng nịu, kéo lấy một cánh tay của Trần Văn Đạt. Cố ý dựa sát vào ông ta, dụi bộ ngực của cô ta lên người ông ta.
"Ôn hương nhuyễn ngọc"(*) cả người Trần Văn Đạt run lên. Đến cái ngân thương mà ngày nào cũng bị vợ chê là yếu sinh lý kia cũng trở nên cứng rắn chưa từng thấy.
Xem ra lần này ông dùng hai mươi vạn tệ mời cô ta đến đây là đúng. Không chừng có thể trị bệnh của mình, cho cơ thể được mạnh mẽ như xưa.
Chỉ là con quỷ nhỏ này vô cùng tinh ranh, đến đây ba ngày rồi mà vẫn luôn như gần như xa với mình. Thường xuyên chủ động dán lên người ông cho đến bản thân không chịu nổi dục vọng, muốn ra tay thì cô ta như thánh nữ mà trốn tránh, khiến ông ta hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể áp cô ta xuống người chà đạp một phen…
Bây giờ, cô ta lại đang hấp dẫn ông.
Cô ta gọi một tiếng, hồn phách ông ta lập tức tan ra:
- Nhược Khê của tôi, có phải bọn họ bắt nạt em hay không?
Trần Văn Đạt thấy nhân viên phục vụ đang ngăn cản mấy người giống như học sinh trung học. Trong đó có một người hơi thành thục, vì đèn khá mờ nên ông ta không nhìn thấy rõ mặt Sadako.
- Vâng! Là bọn họ... giành mất chỗ ngồi của em, còn mắng em. Em nói này, người ở thành phố A các anh đều kém như vậy sao? Không biết tôn trọng người khác chút nào cả, cũng khó trách một nơi khỉ ho cò gáy như thế này có một người cao quý mới là kỳ lạ…
Nghe những lười này của Nhược Khê, ngay cả Trần Văn Đạt cũng trừng mắt với cô ta.
Nhưng mà, ông ta còn chưa đè được cô ta xuống giường lập tức phụ họa theo:
- Đúng... đúng... đúng! Thị trấn tụi anh nghèo nàn lạc hậu, đương nhiên không thể so với Nhược Khê được sinh ra ở thủ đô được. Là bọn họ phải không? Dám ở chỗ của anh gây chuyện với Nhược Khê, thật buồn cười! Bây giờ anh lập tức bắt bọn họ xin lỗi em!
- Quản lý Trần, em không chỉ muốn bọn họ xin lỗi, mà còn phải bắt bọn họ lau bộ bàn ghế này thật sạch sẽ nữa. Anh cũng biết em thích sạch sẽ mà. - Nhược Khê nũng nịu nói, còn cọ xát ngực mình vào bả vai Trần Văn Đạt.
***
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
- Xin lỗi, tôi cũng thích sạch sẽ! Sẽ không đi lau ghế cho người khác!
- Chẳng lẽ các người không muốn chữ ký của tôi sao? - Nhược Khê tức giận hỏi.
- Xin chữ ký của cô để làm gì? Đừng nói đến việc cô chỉ là một diễn viên phụ, cho dù là minh tinh quốc tế Chương Tử Di đến đây tôi cũng không muốn xin chữ ký.
Hạ Mạt mở miệng nói:
- Chẳng lẽ minh tinh nào cũng đều kiêu ngạo, tự luyến như cô. Thật không thể hiểu nổi?
- Cô nói cái gì?
Nhược Khê nghe thấy Hạ Mạt cười nhạo cô ta chỉ là một diễn viên phụ, đâm trúng chỗ đau của cô ta. Ngay lập tức giống như một con nhím xù lông, chỉ tay về phía Hạ Mạt:
- Lập tức xin lỗi tôi!
- Xin lỗi, tôi cảm thấy tôi nói không hề sai! - Hạ Mạt kéo tay Dương Tử Mi.
- Tử Mi, chúng ta đi thôi! Thật sự không ngờ, tính cách của minh tinh là như vậy, sau này không coi phim cô ta đóng nữa.
- Cô nói cái gì? - Nhược Khê lớn giọng:
- Người đâu, mau cản bọn họ lại! Hôm nay tôi nhất định phải bắt bọn họ xin lỗi tôi!
Mấy nhân viên phục vụ xung quanh đều vây lại đây.
Có một người mập lùn mặc vest xa xỉ, trước ngực đeo bảng tên quản lý Trần Văn Đạt vội vàng chạy tới.
- Cô Nhược Khê, xảy ra chuyện gì vậy ạ? - Trần Văn Đạt đứng trước mặt Nhược Khê ân cần hỏi.
Đôi mắt ti hí như mắt lươn nhìn chằm chằm vào bộ ngực đang phập phồng vì tức giận của cô ta.
- Quản lý Trần… - Giọng nói của Nhược Khê hơi nũng nịu, kéo lấy một cánh tay của Trần Văn Đạt. Cố ý dựa sát vào ông ta, dụi bộ ngực của cô ta lên người ông ta.
"Ôn hương nhuyễn ngọc"(*) cả người Trần Văn Đạt run lên. Đến cái ngân thương mà ngày nào cũng bị vợ chê là yếu sinh lý kia cũng trở nên cứng rắn chưa từng thấy.
Xem ra lần này ông dùng hai mươi vạn tệ mời cô ta đến đây là đúng. Không chừng có thể trị bệnh của mình, cho cơ thể được mạnh mẽ như xưa.
Chỉ là con quỷ nhỏ này vô cùng tinh ranh, đến đây ba ngày rồi mà vẫn luôn như gần như xa với mình. Thường xuyên chủ động dán lên người ông cho đến bản thân không chịu nổi dục vọng, muốn ra tay thì cô ta như thánh nữ mà trốn tránh, khiến ông ta hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể áp cô ta xuống người chà đạp một phen…
Bây giờ, cô ta lại đang hấp dẫn ông.
Cô ta gọi một tiếng, hồn phách ông ta lập tức tan ra:
- Nhược Khê của tôi, có phải bọn họ bắt nạt em hay không?
Trần Văn Đạt thấy nhân viên phục vụ đang ngăn cản mấy người giống như học sinh trung học. Trong đó có một người hơi thành thục, vì đèn khá mờ nên ông ta không nhìn thấy rõ mặt Sadako.
- Vâng! Là bọn họ... giành mất chỗ ngồi của em, còn mắng em. Em nói này, người ở thành phố A các anh đều kém như vậy sao? Không biết tôn trọng người khác chút nào cả, cũng khó trách một nơi khỉ ho cò gáy như thế này có một người cao quý mới là kỳ lạ…
Nghe những lười này của Nhược Khê, ngay cả Trần Văn Đạt cũng trừng mắt với cô ta.
Nhưng mà, ông ta còn chưa đè được cô ta xuống giường lập tức phụ họa theo:
- Đúng... đúng... đúng! Thị trấn tụi anh nghèo nàn lạc hậu, đương nhiên không thể so với Nhược Khê được sinh ra ở thủ đô được. Là bọn họ phải không? Dám ở chỗ của anh gây chuyện với Nhược Khê, thật buồn cười! Bây giờ anh lập tức bắt bọn họ xin lỗi em!
- Quản lý Trần, em không chỉ muốn bọn họ xin lỗi, mà còn phải bắt bọn họ lau bộ bàn ghế này thật sạch sẽ nữa. Anh cũng biết em thích sạch sẽ mà. - Nhược Khê nũng nịu nói, còn cọ xát ngực mình vào bả vai Trần Văn Đạt.
***
(*) Ôn hương nhuyễn ngọc: Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Bình luận truyện