Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài
Chương 812: Ai gian thương hơn? (1)
Dương Tử Mi cố ý giả bộ như mình đã trúng độc mê huyễn dược, ánh mắt mang theo sự si mê hỏi:
- Vậy nó giá bao nhiêu?
- Cô gái à, trên người cô mang theo bao nhiêu tiền?
Chủ cửa hàng cho rằng cô trúng chiêu nên muốn đưa tay vào lục lọi túi áo cô. Ông ta bày quán ở trong này nhiều năm rồi, một ngày ông ta nhìn thấy đủ loại người đến người đi cho nên loại người có tiền và giả bộ có tiền thì ông ta để ý kĩ chút là nhìn ra.
Tuy Dương Tử Mi chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhìn khá thoải mái nhưng chất liệu và cách may đều do người làm thủ công. Đặc biệt là da thịt cô trắng trẻo, ánh mắt sáng rõ không có bị mấy sạp hàng mê hoặc, nếu cô gái này không sống trong gia đình an nhàn sung sướng thì tuyệt đối sẽ không có khí chất như thế này. Vì thế, ông ta cho rằng cô là kẻ coi tiền như rác.
- À, không nhiều lắm đâu! Bên trong thẻ chắc còn khoảng mười mấy vạn.
Dương Tử Mi cố ý dùng bộ dạng non nớt, vô tri trả lời.
Nghe cô gái nói trên người có mấy trăm ngàn thì hai mắt ông chủ giảo hoạt lóe lên.
- Cô gái à, đây là bình nước hoa của Dương Quý Phi, là đồ cổ tuyệt thế đó. Nếu lấy nó đi bán đấu giá thì có thể kêu với giá trên trời luôn. Do thấy cô xinh đẹp nên tôi mới chịu thiệt một chút bán giá một trăm ngàn cho cô đấy. Mau chóng mua đi, nếu lỡ bỏ qua nó thì không còn chỗ mua đâu!
- Ừ, tôi rất muốn mua nhưng mà nếu tôi bán qua tay thì không phải là phát tài rồi hay sao?
Dương Tử Mi trêu chọc.
- Đúng vậy! Chỉ cần qua tay thứ này là cô kiếm được mấy trăm ngàn rồi, tôi cũng chỉ có thể tiếc nuối nhường cho cô thôi.
Chủ cửa hàng thấy Dương Tử Mi sắp bị lừa thì trong lòng vui đến nở hoa, ông ta chỉ cần bán thứ mua với giá mười đồng này với giá một trăm ngàn thì tháng này ông ta không mở quán cũng chả sao.
- Được! Tôi muốn mua nó. Nhưng mà…
Dương Tử Mi chớp chớp mắt.
- Cách dễ kiếm tiền như thế sao ông lại nhường cho tôi thế? Chính ông đem nó tới phòng đấu giá để đấu giá thì không phải tốt hơn sao?
Khi ông chủ kia thấy Dương Tử Mi còn chưa đến mức quá ngốc nghếch thì cũng bắt đầu giả bộ diễn tả bộ dáng than thở sầu khổ.
- Tôi cũng muốn trực tiếp mang theo chiếc bình này tới phòng đấu giá để đấu giá lắm chứ. Nhưng cô nhìn xem, chúng tôi chỉ là loại bày sạp thấp kém thôi, nơi cao cấp như phòng đấu giá thì dù cho là vào cửa chúng tôi cũng không vào được. Chỉ có người có thân phận cao quý như cô mới có thể đi vào thôi nên tôi chịu thiệt một chút nhường món lợi lớn này cho cô thôi.
- Thì ra là như vậy!
Dương Tử Mi giả bộ như đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, khóe mắt cô lại liếc đến chỗ món đồ cổ lóe ra ánh sáng trên quầy hàng, hơn nữa còn đến tận hai món. Trong đó, một kiện là tượng phật bằng đồng có bề ngoài chế tác thô sơ, một kiện khác là một bức tranh cuộn.
Cô mừng thầm trong lòng, sau đó lại giả bộ bất đắc dĩ nói với ông chủ.
- Đại thúc à, tôi cũng rất muốn kiếm số tiền lớn như vậy nhưng trên người tôi chỉ còn mấy trăm đồng tiền mặt thôi. Mặc dù trong thẻ có chút tiền nhưng thẻ bị mẹ tôi khóa lại rồi, không thể sử dụng được. Tôi rất muốn mua bình nước hoa của Dương Quý Phi nhưng hiện tại tôi không có tiền, vậy thôi để cho tôi chọn hai món đồ nhái về chơi là được.
Khi chủ cửa hàng vừa nghe như thế thì gương mặt tươi cười được thay bằng gương mặt khó chịu, giọng điệu ông ta không còn tốt như lúc nãy.
- Thật là, nếu không có tiền thì cô nói sớm đi! Làm hại tôi lãng phí nước miếng và cảm xúc à!
- Xin lỗi chú nha! Tôi muốn xem bức tranh này!
Dương Tử Mi chỉ vào bức tranh cuộn trông rất cũ nát kia.
- Bức tranh này của tôi cũng là tranh cổ, cô không được xem trước! Phải trả tiền trước mới được mở ra, chắc giá ba trăm đồng.
Ông chủ kia nói, đúng là gian thương không phải thương nhân mà. Ai làm ăn buôn bán mà không gian dối đây.
- Vậy nó giá bao nhiêu?
- Cô gái à, trên người cô mang theo bao nhiêu tiền?
Chủ cửa hàng cho rằng cô trúng chiêu nên muốn đưa tay vào lục lọi túi áo cô. Ông ta bày quán ở trong này nhiều năm rồi, một ngày ông ta nhìn thấy đủ loại người đến người đi cho nên loại người có tiền và giả bộ có tiền thì ông ta để ý kĩ chút là nhìn ra.
Tuy Dương Tử Mi chỉ mặc một bộ đồ bình thường nhìn khá thoải mái nhưng chất liệu và cách may đều do người làm thủ công. Đặc biệt là da thịt cô trắng trẻo, ánh mắt sáng rõ không có bị mấy sạp hàng mê hoặc, nếu cô gái này không sống trong gia đình an nhàn sung sướng thì tuyệt đối sẽ không có khí chất như thế này. Vì thế, ông ta cho rằng cô là kẻ coi tiền như rác.
- À, không nhiều lắm đâu! Bên trong thẻ chắc còn khoảng mười mấy vạn.
Dương Tử Mi cố ý dùng bộ dạng non nớt, vô tri trả lời.
Nghe cô gái nói trên người có mấy trăm ngàn thì hai mắt ông chủ giảo hoạt lóe lên.
- Cô gái à, đây là bình nước hoa của Dương Quý Phi, là đồ cổ tuyệt thế đó. Nếu lấy nó đi bán đấu giá thì có thể kêu với giá trên trời luôn. Do thấy cô xinh đẹp nên tôi mới chịu thiệt một chút bán giá một trăm ngàn cho cô đấy. Mau chóng mua đi, nếu lỡ bỏ qua nó thì không còn chỗ mua đâu!
- Ừ, tôi rất muốn mua nhưng mà nếu tôi bán qua tay thì không phải là phát tài rồi hay sao?
Dương Tử Mi trêu chọc.
- Đúng vậy! Chỉ cần qua tay thứ này là cô kiếm được mấy trăm ngàn rồi, tôi cũng chỉ có thể tiếc nuối nhường cho cô thôi.
Chủ cửa hàng thấy Dương Tử Mi sắp bị lừa thì trong lòng vui đến nở hoa, ông ta chỉ cần bán thứ mua với giá mười đồng này với giá một trăm ngàn thì tháng này ông ta không mở quán cũng chả sao.
- Được! Tôi muốn mua nó. Nhưng mà…
Dương Tử Mi chớp chớp mắt.
- Cách dễ kiếm tiền như thế sao ông lại nhường cho tôi thế? Chính ông đem nó tới phòng đấu giá để đấu giá thì không phải tốt hơn sao?
Khi ông chủ kia thấy Dương Tử Mi còn chưa đến mức quá ngốc nghếch thì cũng bắt đầu giả bộ diễn tả bộ dáng than thở sầu khổ.
- Tôi cũng muốn trực tiếp mang theo chiếc bình này tới phòng đấu giá để đấu giá lắm chứ. Nhưng cô nhìn xem, chúng tôi chỉ là loại bày sạp thấp kém thôi, nơi cao cấp như phòng đấu giá thì dù cho là vào cửa chúng tôi cũng không vào được. Chỉ có người có thân phận cao quý như cô mới có thể đi vào thôi nên tôi chịu thiệt một chút nhường món lợi lớn này cho cô thôi.
- Thì ra là như vậy!
Dương Tử Mi giả bộ như đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, khóe mắt cô lại liếc đến chỗ món đồ cổ lóe ra ánh sáng trên quầy hàng, hơn nữa còn đến tận hai món. Trong đó, một kiện là tượng phật bằng đồng có bề ngoài chế tác thô sơ, một kiện khác là một bức tranh cuộn.
Cô mừng thầm trong lòng, sau đó lại giả bộ bất đắc dĩ nói với ông chủ.
- Đại thúc à, tôi cũng rất muốn kiếm số tiền lớn như vậy nhưng trên người tôi chỉ còn mấy trăm đồng tiền mặt thôi. Mặc dù trong thẻ có chút tiền nhưng thẻ bị mẹ tôi khóa lại rồi, không thể sử dụng được. Tôi rất muốn mua bình nước hoa của Dương Quý Phi nhưng hiện tại tôi không có tiền, vậy thôi để cho tôi chọn hai món đồ nhái về chơi là được.
Khi chủ cửa hàng vừa nghe như thế thì gương mặt tươi cười được thay bằng gương mặt khó chịu, giọng điệu ông ta không còn tốt như lúc nãy.
- Thật là, nếu không có tiền thì cô nói sớm đi! Làm hại tôi lãng phí nước miếng và cảm xúc à!
- Xin lỗi chú nha! Tôi muốn xem bức tranh này!
Dương Tử Mi chỉ vào bức tranh cuộn trông rất cũ nát kia.
- Bức tranh này của tôi cũng là tranh cổ, cô không được xem trước! Phải trả tiền trước mới được mở ra, chắc giá ba trăm đồng.
Ông chủ kia nói, đúng là gian thương không phải thương nhân mà. Ai làm ăn buôn bán mà không gian dối đây.
Bình luận truyện