Chương 868: bà lão đó (2)
Dương Tử Mi nhìn kỹ vào đôi mắt bà lão.
Trái tim cô bỗng dưng có cảm giác như bị ai đó đánh vào, cô có một cảm giác ớn lạnh xương cốt.
Đôi mắt của mà lão như một cái hang trống rỗng, nhãn cầu giống như bị ai đó móc mất, chỉ còn lại hốc mắt.
Dương Tử Mi lại nhìn kỹ hốc mắt, thì phát hiện nó giống như hai cái hang động màu đen, như muốn hút người khác vào bên trong, vô cùng quỷ dị.
Cô nổi da gà, chóng mặt, tập trung một lần nữa thì phát hiện đôi mắt kia lại trở lại bình thường.
Không còn hang rỗng mà chỉ là đôi mắt bình thường, hơi đục ngầu, mơ hồ của một bà lão.
Trên khuôn mặt của bà lão còn chứa đựng một nụ cười từ ái, giống như bà nội của cô.
Dương Tử Mi lại chớp mắt một lần nữa.
Vẫn là đôi mắt bình thường của một bà lão.
Lẽ nào cái động đen vừa nãy cô nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Sao lại có thể?
Cô đành phải khởi động Thiên Nhãn để quan sát sự quỷ dị của bà lão.
Nhưng vẫn không thể tìm được bất cứ thông tin gì về bà lão, cũng không tìm thấy bất kỳ âm sát khí hay cát khí nào từ cơ thể của bà.
Sự tồn tại của cô giống như bốn bức tường đá ở xung quanh vậy.
Quả thật là một bà lão kỳ quái!
Dương Tử Mi thật sự hi vọng mình và bà lão kia không có bất cứ mối quan hệ nào, cô không muốn tự tìm những phiền phức vô cớ đến với mình, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Thiên, sống cuộc sống yên bình.
Cô nhìn bà lão, cười nhẹ, xoay người định quẹo sang một con hẻm khác.
Thế nhưng, đi chưa được bao lâu thì lại nhìn thấy bà lão đứng giậm chân ngay trước mặt.
Tiếng guốc gỗ loẹt quẹt lại hiện ra rõ mồn một bên tai, giống như trúng phải cổ chú khiến cô cảm thấy hơi hoảng loạn.
Cô không định tiến về phía trước mà nhanh chóng đi về con hẻm ở phía ngược lại, hơn nữa đi rất nhanh, nếu là người bình thường thì sẽ không thể đuổi kịp cô.
Mới đi được vài phút cô lại nhìn thấy cảnh tưởng khiến cô muốn nổ tung.
Bà lão mặc bộ đồ đen lại tiếp tục đứng trước mặt cô giậm chân tại chỗ, tiếng guốc gỗ tiếp tục vang lên, từng tiếng từng tiếng như muốn lọt sâu vào trong lỗ tai của cô.
Lẽ nào lại gặp phải quỷ đả tường?
Nghĩ đến lần gặp quỷ đả tường lúc trước, cô rơi vào tình huống bản thân không thể đi thoát ra khỏi một con hẻm nhỏ, Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn bốn phía.
Tuy nhiên, con hẻm này rõ ràng không phải là con hẻm lúc nãy, chỗ mà bà lão đứng cũng khác nhau.
Cô nhớ lúc nãy bà ta đứng dưới cột đèn đường, còn bây giờ thì không có.
Khi mà cô vẫn còn đứng đó hoài nghi thì bà lão một lần nữa lại quay đầu lại.
Cô vẫn nhìn thấy hốc mắt không có đồng tử giống như một cái hang đen ngòm trước tiên,, rồi cô chớp mắt, tình hình lại khác,lại biến thành bà lão từ ái bình thường, giống như bà nội đang nhìn cô cháu gái.
Dương Tử Mi thật sự chịu không nổi liền bước tới, kêu lên một tiếng:
- Bà lão, rốt cuộc bà đang làm gì thế? Tại sao bà cứ luôn xuất hiện trước mặt tôi, hiện tại tôi đang bận đi tìm người, không có thời gian chơi trò trốn tìm với bà đâu.
Bà lão đưa tay về phía cô.
Đôi tay già nua, khô quắt cầm một viên Tinh Mang Toản màu lam còn lấp lánh hơn cả ngôi sao.
Hơn nữa đôi mắt đục ngầu mơ hồ cũng đột nhiên trở nên trẻ trung đầy sức sống theo ánh sáng của viên Tinh Mang Toản.
Dương Tử Mi nghi ngờ nhìn bà ta:
- Bà lão, đây là…
- Cho cô!
Bà lão lên tiếng.
Giọng nói bà là của một người già nhưng có phần xa xăm khiến người khác cảm thấy huyễn hoặc như trong giấc mơ.
Bình luận truyện