Chương 882: nam sinh đáng yêu (2)
>
Vốn dĩ Dương Tử Mi chỉ muốn đùa với cậu ta ai ngờ lại gặp phải tình huống này, cô liền vội vàng bơi đến vớt cậu ta lên bờ, hô hấp nhân tạo cho cậu ấy.
Bạn nam kia hộc ra mấy ngụm nước, sắc mặt nhợt nhạt từ từ tỉnh lại, nhìn thấy toàn thân Dương Tử Mi ướt sũng, ngồi phắt dậy, nhìn quanh bốn phía, rầu rĩ hỏi:
- Tôi... chưa chết à?
- Chết rồi.
Thấy cậu bạn này có vẻ thú vị, Dương Tử Mi lừa cậu ta:
- Bây giờ thứ cậu đang thấy là linh hồn của chúng ta đấy.
Nói xong, cô còn âm thầm làm phép làm cho bốn phía đều âm u trong sương trắng, còn gọi tới vài vong hồn vất vưởng cho cậu ta xem.
Bạn nam kia môi lắp bắp, toàn thân run cầm cập vì sợ hãi:
- Tôi... Sao tôi đã chết rồi? Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.
- Cậu không muốn chết vậy sao cậu nhảy xuống theo tôi làm gì?
Dương Tử Mi không hiểu, rõ ràng là cậu ta không biết bơi, sao lại dũng cảm dám nhảy xuống cứu người cơ chứ?
- Tôi không có nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ không muốn bạn chết, muốn cứu bạn, quên mất là mình không hề biết bơi.
Bạn nam ủ rũ, dụi mặt xuống hai đầu gối:
- Ai mà ngờ, không những không cứu được bạn mà lại còn hại chết bản thân.
- Vậy là cậu đang thầm oán hận tôi hả?
Dương Tử Mi hỏi.
- Tôi không oán ai cả, cậu cũng đâu có gọi tôi nhảy xuống đâu.
Nam sinh ngẩng đầu lên hỏi cô:
- Rốt cuộc cậu vì chuyện gì mà lại nghĩ quẩn muốn nhảy sông tự tử vậy?
- Không biết nữa, chỉ là muốn biết cảm giác nhảy sông như thế nào thôi!
Câu trả lời của Dương Tử Mi làm cậu nam sinh kia dở khóc dở cười.
Vẻ mặt ấm áp ban đầu của cậu ấy đột nhiên trở nên nổi giận, đứng dậy túm chặt lấy áo của Dương Tử Mi, tức giận hét:
- Không biết? Chết thú vị đến vậy à? Bố mẹ cậu sinh ra cậu, nuôi dưỡng cậu dễ lắm à? Sớm biết cậu nghĩ như vậy thì tôi đã không ngu ngốc như thế rồi, cậu thích thì chết một mình đi lại còn liên luỵ đến cả tôi nữa, cậu thật quá đáng!
Cậu ấy tức giận giống như một con rồng hung dữ, cả mặt đỏ ngầu, nhìn cũng vẫn đáng yêu.
- Tôi cảm thấy như vậy rất thú vị đấy, ai bảo cậu ngốc cơ?
Dương Tử Mi giả bộ dáng vẻ bất cần đời:
- Tôi nhảy sông của tôi, cậu túm cái gì chứ?
- Đúng, là tôi ngốc, là tôi ngu ngốc! Sao tôi lại vì cứu một người không đáng cứu mà chết cơ chứ? Tôi thành ra thế này rồi làm sao có thể xứng đáng với bố mẹ đây? Huhu...
Cậu ấy bỗng nhiên ôm đầu khóc lớn lên.
Dương Tử Mi chột dạ, hình như trò đùa của cô hơi quá trớn rồi.
Cậu bạn đáng yêu này có vẻ như là đã thật sự bị kích động rồi.
Cô vội vàng xua đi không khí u ám và mấy vong hồn, vỗ vỗ vai cậu ấy:
- Đừng khóc nữa, cậu vẫn chưa chết đâu!
- Tôi chưa chết?
Bạn nam kia mở đôi mắt ngấn lệ khó tin hỏi cô.
- Cậu tự cắn cậu xem, nếu không đau thì là chết rồi, còn nếu đau thì là chưa chết, nghe nói linh hồn sẽ không bị đau.
Dương Tử Mi nói.
Cậu ấy thật sự giơ tay lên, hung hăng cắn lên mu bàn tay một phát.
- Ai u...
Cậu ấy kêu một tiếng thảm thiết, siết chặt cổ tay nhảy dựng lên.
Dương Tử Mi nhìn vết cắn thâm bầm của cậu ấy mà tự nhiên toát mồ hôi, trên mu bàn tay còn rỉ ra vài giọt máu.
Tên nhóc trong sáng đáng yêu này thật sự không bình thường.
Nam sinh nhìn lên mu bàn tay của mình, rõ ràng là đang đau đến nhăn răng méo miệng mà tự nhiên lại mừng rỡ ra mặt, nhảy loạn lên hét to:
- Hoá ra tôi chưa chết, hoá ra là tôi chưa chết, tốt quá!
Nhìn cậu ta giống như một đứa trẻ vui mừng khôn xiết, Dương Tử Mi cũng không nhịn nổi mà cũng bật cười lên.
Bình luận truyện