Chương 107: 107: Bùng Nổ Đại Chiến
Mạc Thiên Cửu trở lại bản doanh, ám tử thấy được, ngay lập tức báo với Thái Đức.
“Trẫm đã biết.” Thái Đức lơ đãng nói, phất tay cho ám tử lui, tiếp tục vào công tác chuẩn bị lễ tổ trước mặt.
Khi Mạc Thiên Cửu cởi giáp thì hắn đã bắt được tín hiệu theo dõi từ ấn ký.
Mạc Thiên Cửu là mắt xích rất quan trọng trong kế hoạch lần này, không thể có chuyện gì.
…
Bên kia chiến tuyến.
Quốc chủ Vạn Trùng Quốc đang ngồi trên bảo thạch, tay chống thái dương giống như đang ngủ.
Lúc này có một tên thuộc hạ đi vào, hắn không dám lên tiếng mà đứng im chờ đợi.
Vị chủ thượng này khẽ động, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Tên thuộc hạ vội hành lễ nói:
“Sứ giả Ngưu Đạt quốc cầu kiến.”
Bọn chúng lúc này cầu kiến là có ý gì? vị chủ thượng tự hỏi trong lòng.
“Truyền!” hắn ra lệnh.
Một thoáng sau, tên sứ giả đi vào.
“Sứ giả Ngưu Đạt quốc bái kiến Vạn Trùng quốc chủ.” tên này quỳ xuống, trịnh trọng hành lễ.
“Miễn lễ.” vị chủ thượng nâng tay.
“Ngưu Đạt quốc có chuyện gì?”
“Xin Vạn Trùng quốc chủ làm chủ cho chúng ta…” tên sứ giả thống gào, khóc lớn.
Vị chủ thượng nhíu mày.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Bẩm quốc chủ, hai vị hoàng tử của nước ta truy sát kẻ địch Mạc Thiên Cửu, là kẻ đã sỉ nhục Vạn Trùng Quốc, đệ tử của Diệp Hồng Vân.
Nhưng không ngờ kẻ địch gian xảo, bố trí mai phục, hai vị hoàng tử dù đã anh dũng chiến đấu nhưng song quyền nan địch tứ thủ.
Hai vị hoàng tử… hai vị hoàng tử… đã một đi không trở lại, sống chết không rõ nhưng chỉ sợ khó qua khỏi.” tên sứ giả vừa nói, nước mắt vừa tuôn như mưa.
“Còn có chuyện này?” vị chủ thượng đúng là hơi khó tin.
“Bẩm quốc chủ, lời tiểu sứ tuyệt đối chính xác, không có một chữ giả dối.
Tên Mạc Thiên Cửu kia đã trở về bản doanh, còn hai vị hoàng tử đến bây giờ vẫn chưa thấy xác.” tên sứ giả khóc lóc.
“Các ngươi muốn báo thù?”
“Bẩm quốc chủ, thù này không thể không báo, nhưng chỉ hận quân mỏng sức yếu, sợ không làm gì được bọn chúng.
Nhưng người Ngưu Đạt chúng ta, xưa nay chưa từng sợ chết, có thù tất báo, đại quân đã tập hợp, chuẩn bị quyết một trận sống còn.” tên sứ giả lời lẽ hùng hồn.
Nói xong, hắn hơi liếc nhìn vị chủ thượng này xem phản ứng, đáng tiếc Vạn Trùng quốc chủ khuôn mặt che lấp trong bóng tối không nhìn ra được cảm xúc.
“Quốc chủ, chúng ta đã kết đồng minh, đồng khí tương cầu, xin quốc chủ xuất quân hỗ trợ.” tên sứ giả chắp tay khẩn cầu.
Vị chủ thượng từng ngón tay gõ trên thành ghế suy tư.
Sau đó ánh mắt chợt lóe sáng, nói:
“Được! hai nước đã là liên minh, thù của các ngươi cũng là thù của chúng ta.”
Tên sứ giả nghe xong cũng hơi bất ngờ, vị này không ngờ lại thật nhận lời, hắn còn tưởng phải tốn nước bọt một phen.
Ai cũng biết những liên minh kiểu này vô cùng lỏng lẻo, người ta chịu giúp đỡ, thật khó tin.
Với lại quyết sách ban đầu vị này đặt ra là tằm ăn dâu, tiêu hao quốc lực Đại Trịnh, bởi vậy trước giờ đều đánh nhỏ không đánh lớn.
“Quốc chủ, không biết ngài định phái ra bao nhiêu quân?” tên sứ giả hỏi.
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
“Hậu Hoàng và Mậu Thổ không giỏi đánh nhau… ừm! tám vị thống lĩnh.
Thế nào?”
Tên sứ giả tròn mắt, tám vị thống lĩnh, đây chẳng khác nào là dốc toàn lực, vị chủ thượng này không nói đùa chứ.
“Quốc chủ, nghe nói Hắc Hung đại nhân…”
“Vương Song đã chạy thoát rồi, giữ phương bắc đã không còn ý nghĩa, Hắc Hung đang trở về.
Hắn cũng sẽ tham gia lần này.” chủ thượng nói.
“Quốc chủ, ngài định bao giờ khai chiến?” tên sứ giả lại hỏi.
“Ngay lúc này đều có thể, chỉ cần các ngươi hô ứng, các vị thống lĩnh sẽ lập tức phối hợp.”
Tên sứ giả nghe xong mừng quá đỗi, lần này bàn việc quá mức thuận lợi, vượt qua mọi suy tính.
“Đa tạ quốc chủ giúp đỡ, tôi sẽ trở về báo lại với vua tôi lời của quốc chủ.”
“Được, ngươi đi đi.” vị chủ thượng này phất phất tay.
Khi tên sứ giả đi khuất, các vị thống lĩnh bước vào trong.
“Các ngươi nghe hết rồi chứ?”
“Vâng! chủ thượng.” bọn họ đồng loạt đáp.
“Chủ thượng, ngài thật muốn đánh một trận toàn lực.” Thanh Lang hỏi, hắn vẫn chưa hiểu được ý muốn của chủ thượng.
Chiến lược ban đầu của bọn họ là tằm ăn dâu, tiêu hao quốc lực Đại Trịnh, đánh một trận lớn không đúng chiến lược.
Nhưng chủ thượng không có ý giải thích, bọn họ cũng không thể hỏi.
Đúng lúc này kèn hiệu chiến tranh vang lên, Ngưu Đạt quốc chuẩn bị tấn công.
“Các ngươi đi đi.” chủ thượng phẩy tay phân phó.
“Vâng!” đám người đặt tay lên ngực hành lễ.
Bọn họ bước ra ngoài thì có âm thanh truyền vào tai.
“Nhớ! trận này chỉ có thể bại không thể thắng.”
Cả đám nhíu mày, mệnh lệnh kiểu gì thế này?! nhưng nếu chủ thượng đã muốn vậy thì chỉ có thể phục tùng.
Cả đám khẽ gật đầu.
…
Hai bên dàn quân, khí thế bừng bừng, ẩn hiện có tu sĩ phía sau.
— QUẢNG CÁO —
Một tên tướng bước ra khỏi hàng hét lớn:
“Các ngươi nhanh giao tam hoàng tử và nhị hoàng tử ra đây!”
Nghe xong lời này, bộ chỉ huy quân Đại Trịnh bây giờ mới biết đối phương động binh lớn như vậy là vì hai vị hoàng tử mất tích.
Hòa Sinh đang định đứng ra nói, giảm nhẹ phẫn nộ đối phương, lễ tế sắp đến, hắn không muốn xảy ra một cuộc xung đột lớn.
Nhưng đúng lúc này, Mạc Thiên Cửu đạp kiếm ngự không, cười nhạo:
“Các ngươi không cần tìm nữa, hai bọn họ đã bị ta làm thịt!”
Rầm rầm rầm… quân sĩ Ngưu Đạt quốc cầm thương nện xuống mặt đất, bọn chúng đang biểu lộ sự giận dữ.
“Nói dối! hai vị hoàng tử thực lực vô song làm sao có thể bị ngươi giết được.” tên tướng quân quát.
“Ha ha ha… tin hay không là chuyện của các ngươi.” Mạc Thiên Cửu ngửa mặt cười lớn.
“Cuồng đồ, ngươi dám hại hai vị vương tử, ngươi đáng tội chết.
Băm vằm ngươi, treo đầu ngươi trên ngọn giáo.” tên tướng quân cầm kiếm chỉ, mắng.
“Treo đầu hắn lên ngọn giáo… treo đầu hắn lên ngọn giáo…” quân sĩ đồng thanh hô ứng, tạo nên một cỗ đại thế như cự lãng.
Binh sĩ Đại Trịnh cũng bị cỗ khí thế này làm cho e ngại.
Mạc Thiên Cửu nghiêm mặt, hừ một tiếng:
“Giết hai tên hoàng tử còn là nhẹ.
Ta hận không thể uống máu, ăn thịt bọn xâm lăng các ngươi.”
“Hỡi các binh sĩ Đại Trịnh!” hắn lớn tiếng.
“Các ngươi nói xem ai là kẻ giết cha mẹ, con cái, vợ chồng, huynh đệ… các ngươi?
Ai là kẻ khiến gia đình các ngươi phân ly?
Ai là kẻ cướp của nhà ngươi, đốt nhà các ngươi?
Ai là kẻ chà đạp các ngươi?”
“Bọn chúng có đang sống không? Giết hai tên hoàng tử thì đã sao.”
Đám binh sĩ bị lời này kích thích tinh thần, cầm kiếm đập vào khiên phát ra tiếng kêu ong ong.
“Giết tốt!”
“Giết tốt!”
“Giết hết bọn chúng!”
Mạc Thiên Cửu chỉ tay hét lớn:
“Quân Thiết Nhân Vương đâu?”
“Có chúng thuộc hạ!” một cánh quân đứng dưới lá cờ Thiết Nhân Vương hét lớn.
“Cầm kiếm lên, giết hết bọn xâm lược, trả thù cho cha mẹ, vợ con, huynh đệ các ngươi, trả thù cho đất nước chúng ta.” hắn ra lệnh.
“Giết!”
Lăng Hàn thúc ngựa đi đầu, dẫn quân tiến công.
Quân lính phía sau sĩ khí bừng bừng.
Bọn họ xông thẳng vào phòng tuyến địch, tấn công vũ bão.
Mạc Thiên Cửu nhếch mép cười trong lòng, muốn chơi trò cổ động với ta, các ngươi còn non lắm.
Hắn chủ động cho quân tấn công trước, phá vỡ dự định của đối phương, cướp lấy quyền tiên thủ.
Kẻ địch không còn lựa chọn nào khác, cũng phải xua quân lên:
“Giết!”
Hai quân xông vào nhau, chiến trường trở nên hỗn loạn.
Quân Thiết Nhân Vương dù tinh thần rất cao nhưng số lượng ít hơn đang dần bị bao vây.
Hòa Sinh vỗ trán, hắn không còn cách nào khác là cũng phải xua quân tiến lên.
Nếu như quân Thiết Nhân Vương đoàn diệt, đó sẽ là tổn thất cực lớn, ảnh hưởng đến tinh thần sĩ khí toàn quân.
Hắn cũng không biết ăn nói làm sao với Mạc Thiên Cửu.
“Đội số ba, số bốn, số năm tấn công bên trái địch.
Đội số bảy, mười hai, mười ba hỗ trợ cho quân Thiết Nhân Vương.
Đội Trần Lãm tấn công mạnh trung quân, phân tán sự chú ý của địch khỏi quân Thiết Nhân Vương.” Hòa Sinh liên tục ra lệnh.
Hai bên hỗn chiến, Mạc Thiên Cửu đứng từ trên cao nhìn xuống, thấy giống như hai bầy kiến cắn nhau.
Chúng sinh như sâu kiến đúng là không sai mà.
“Ác đồ, đền mạng cho hai vị hoàng huynh!” một tên tuổi trẻ, mặc giáp sáng bóng, nét mặt non nớt giận dữ, đạp phong luân, cầm lôi chùy tấn công.
Mạc Thiên Cửu cười nhạt, hai ngón tay chỉ tới.
Vút! ánh kiếm lóe lên.
Tên trẻ tuổi giật mình cầm lôi chùy đập tới.
Keng! hỏa hoa bắn tung tóe, hắn bị dội ngược về sau.
“Chỉ là một cái Trúc Cơ sơ kỳ mà cũng dám lớn tiếng đòi giết ta.” Mạc Thiên Cửu khinh thường.
“Còn có bọn ta đây!” lúc này xuất hiện thêm mấy tên Trúc Cơ cảnh nữa.
Đối thủ xuất động tu sĩ, bên Đại Trịnh cũng không thể đứng yên, tu sĩ cũng đạp kiếm ngự không.
“Chỉ bằng vào các ngươi!” Mạc Thiên Cửu không coi ra gì.
Hắn chỉ tay, xung quanh người xuất hiện ba thanh kiếm vờn quanh.
Giảo Long Sát!
Ba thanh kiếm nối đuôi nhau xoay tít tạo nên một luồng gió lốc xung quanh, ảo hóa như một con phong long đang gào thét giận dữ.
“Tất cả cẩn thận! tên này từng giết Trúc Cơ trung kỳ.” một tên nhắc nhở.
Giết Trúc Cơ trung kỳ vậy thì thực lực phải ít nhất Trúc Cơ hậu kỳ.
“Hợp Bàn Long Trận!” năm tên lập tức phối hợp, tổ chức thành một trận phòng ngự chặt chẽ.
Bọn chúng đều là Trúc Cơ sơ kỳ, không dám lỗ mãng khinh địch, trước phòng thủ sau lại tính..
Bình luận truyện