Chương 93: 93: Triệu Gọi
Sáng hôm sau, một đội quân ba vạn lính xuất phát.
Mạc Thiên Cửu làm lễ, ban rượu chúc mã đáo thành công.
Đây là chuyến “xuất ngoại” đầu tiên nên đặc biệt được chú trọng.
Nếu thuận lợi, sau này bọn họ có thể tự giải phóng các nơi, không cần chờ triều đình.
Đoàn quân tinh kỳ bay phấp phới, lá cờ Thiết Nhân Vương đón gió bay phần phật.
Người dân hai bên đường vẫy tay, bọn họ đều mong đoàn quân chiến thắng, kết thúc sớm chiến tranh.
…
Bình nguyên Ác Tu, nơi đây được chọn làm chiến trường hai phe.
Quân tây phương ba vạn quân.
Quân năm châu ba vạn quân.
Hai bên cân bằng quân số nhưng độ tinh nhuệ, thiện chiến thì tây phương cao hơn một điểm.
Sĩ khí, quyết tâm thì quân năm châu lại hơn.
“Giết!”
“Xông lên! giết hết bọn xâm lược.”
Hai bên va chạm, dao gươm tóe ánh lửa, mặt đất nhiễm đỏ, từng người gục xuống.
Tiếng trống thùng thùng thúc giục.
Bên phía năm châu, cờ hiệu phất lên, một đội quân tiến gần vào vòng chiến.
Bọn họ từ trong người lấy ra một vật giống như chày sắt, rút chốt, ném lên cao.
Đây chính là lựu đạn cối.
Thứ vũ khí mà Mạc Thiên Cửu đã chuẩn bị cho bọn họ.
Sở dĩ là lựu đạn cối mà không phải thứ khác vì thứ này dễ làm, dễ dùng.
Mạc Thiên Cửu từng là dân buôn vũ khí, trong tất cả các loại vũ khí nóng thì lựu đạn cối thuộc loại dễ làm, dễ dùng nhất.
Tất nhiên uy lực có hơi kém nhiều loại khác, nhưng trong thời đại này như vậy là đủ rồi.
Chỉ cần rút chốt, ném đi là xong.
Nó cũng giống như mọi người cầm một cái chày sắt ném đi vậy.
Quá đơn giản!
Nếu là súng mọi người cần phải học cách cầm, ngắm, thay đạn, vác… quá phức tạp trong tình thế gấp gáp lúc này.
Còn xe pháo thì càng không phải nói, mọi người phải biết điều chỉnh khắc, độ, góc, tính thời gian, vận tốc, dự tính điểm rơi, còn phải xem hướng gió… quá nhiều thứ.
Quân lính chắc chắn không thể nào tiếp nhận trong thời gian ngắn.
Từng cái lựu đạn cối xoay tròn vẽ vòng cung, rơi vào vòng quân địch.
Sau đó… bành bành bành… tiếng nổ kinh tai, sức nổ khủng khiếp, nổ banh xác những người đứng gần.
Những mảnh vụn kim loại bắn khắp nơi, có cái cắm vào mắt, có cái cắm xuyên cổ, có cái xuyên thủng bụng… nếu chỉ bị bắn vào cơ thịt thì được xem là may mắn vì ít nhất còn hồi phục được.
Vụ nổ không chỉ giết người mà đáng sợ hơn là gây khủng hoảng lòng quân.
Thử nghĩ một chút, trước đó một giây còn kề vai tác chiến, một giây sau máu thịt đã bắn khắp người ngươi.
Ngoài ra lựu đạn cối còn gây ra những vết thương ghê rợn mà không vũ khí lạnh nào làm được.
Nhìn vết thương nát bét, từng mảnh nhỏ kim loại ghim vào da thịt gây ra những nỗi đau không thể nào diễn tả hết bằng lời.
Những tiếng kêu la thảm thiết của thương binh càng khiến lòng quân hoảng loạn.
Lượt đầu kết thúc, lượt thứ hai lại lên.
Bành bành bành… ngay cả mặc giáp dày cũng bị chấn động tới thổ huyết, những mảnh kim loại nhỏ văng tung tóe không thể nào tránh được.
Quân địch hoảng sợ cực độ, lòng quân tan rã, bọn họ trong đầu chỉ nghĩ đến một thứ: chạy! không muốn ở lại đây chút nào nữa.
“Không được chạy! tất cả giữ vững đội hình.” tên chỉ huy hét lớn.
Trong cơn hoảng sợ, binh sĩ nào nghe được lời hắn.
“Kẻ nào đào binh, chém ngay tại chỗ.” hắn tiếp tục thét.
Đội giám quân thúc ngựa, cầm đại đao hành quyết.
Nhiệm vụ của bọn họ chính là giết đào binh.
Bọn họ chuyển một vòng, đào binh bị giết sạch, không một chút thương tiếc.
Nhờ thủ đoạn lôi đình và hung tàn mà những người còn lại không dám chạy nữa, buộc phải quay lại đội ngũ.
“Ném pháo!” lúc này hiệu lệnh lại vang lên.
Một nhóm quân cầm pháo, ưỡn người ra sau hết sức, sau đó ném lên.
“Chống khiên!” bên kia cũng ngay lập tức phản ứng, đưa ra đối sách.
Bộp bộp bộp… lựu đạn cối rơi trên kiên, có mấy cái lọt qua khe hở rơi được vào trong.
Bành bành bành… binh sĩ dưới tấm khiên màng nhĩ rách toạc, hai tai máu chảy, đầu óc quay cuồng mơ màng, chưa chết nhưng sức chiến đấu không còn, đổ gục xuống tạo thành những lỗ hổng phòng ngự.
Những lựu đạn cối rơi được vào trong thì càng gây sát thương thảm khốc hơn.
Mảnh vỡ kim loại cũng có khi còn bắn cả vào người quân năm châu.
Đây là rủi ro chẳng thể nào tránh được.
“Chống đỡ, tiếp tục chống đỡ!” tên chỉ huy gào thét.
Hắn không ra lệnh lui quân, hắn sợ như vậy sẽ khiến lòng quân hoảng loạn, toàn quân sụp đổ.
Thứ này lợi hại như vậy, hắn không tin đối phương có nhiều.
“Chuẩn bị, ném pháo!”
Oanh oanh oanh… chiến trường khắp nơi đầy khói lửa, máu thịt be bét.
“Chuẩn bị, ném pháo!”
“Chuẩn bị, ném pháo!”
Mỗi lần nghe thấy tiếng chuẩn bị là quân địch lại lạnh hết cả sống lưng, chỉ biết cầu nguyện: đừng vào chỗ ta, đừng vào chỗ ta…
Sau bảy lượt ném liên tục, đội quân ném pháo lùi lại.
Tên chỉ huy địch ánh mắt sáng ngời, đối phương hết pháo rồi, hắn cầm kiếm chỉ thẳng:
“Địch hết pháo rồi! phản công!”
Binh sĩ hồ hởi, mở khiên chuẩn bị thay đổi đội hình tác chiến.
Đúng lúc có tiếng hô:
“Chuẩn bị…”
Đám binh sĩ lẫn tên chỉ huy đóng băng tại chỗ.
Bịch bịch bịch… lựu đạn cối rơi xuống chân bọn hắn.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, cười khổ, sau đó thì… không còn ý thức được điều gì nữa.
Nửa ngày sau, không chịu được hỏa lực của lựu đạn cối, địch quân tan nát, bỏ chạy tán loạn.
Hình pháp cũng không còn sức răn đe.
Nhân lúc này quân năm châu tấn công, thu được chiến thắng, giết địch năm ngàn, trong đó có những tướng địch cao cấp nhất, bắt sống ba ngàn, đầu hàng một vạn, phần còn lại thì bỏ chạy tán loạn.
Năm ngàn phu bị bắt lại hoàn toàn.
Bọn họ giải phóng được một vùng đất rộng lớn.
Sĩ khí tăng cao bọn họ tiếp tục đánh các vùng đất xung quanh, giải phóng được hai châu.
Lá cờ Thiết Nhân Vương đã bay phấp phới trên đỉnh bảy châu.
Chiến quả này gây chú ý cho cả quân địch lẫn quân triều đình.
…
Kinh thành Thang Nguyên.
Thái Đức ngồi trên long tọa.
Một tên ám tử bẩm báo quân tình.
“Thiết Nhân Vương… Mạc Thiên Cửu…” Thái Đức lẩm bẩm.
Hắn cũng không ngờ tiểu tử kia lại có thể làm ra hành động như vậy.
Một vị quan bước ra, sắc mặt trầm trọng thưa:
“Bệ hạ, Mạc Thiên Cửu nhân lúc loạn xưng vương tạo phản, đây là tội tru di cửu tộc, xin bệ hạ ra lệnh chém.”
“Bệ hạ, hạ thần cũng đồng tình với Chung thị lang.
Mạc Thiên Cửu lợi dụng chiếu cần vương, không mang quân tới giúp triều đình mà tự ý xưng vương thành lập thế lực.
Đáng chém!” một vị quan khác phụ họa.
“Nghe nói hắn còn thành lập các hội đồng, đây rõ ràng là hình thức nhà nước ban đầu, ý đồ mưu phản đã quá rõ ràng.”
“Bệ hạ, Mạc Thiên Cửu tạo phản không đơn giản, chỉ sợ có người chống lưng…”
Lời này vừa ra, mọi người đưa mắt khẽ liếc Diệp Hồng Vân, ý đồ rất rõ ràng… tội mưu phản tru di cửu tộc, Diệp Hồng Vân là sư tôn cũng phải chịu tội.
Bọn họ cũng không ngờ tự nhiên có một cơ hội tốt như vậy chém sư đồ Diệp Hồng Vân, đây là trời cho a!
Thái Đức chắc chắn không thể nào từ chối vì đây là động tới căn cơ hoàng tộc Đại Trịnh, hắn không chém cũng phải chém.
Nếu không hoàng tộc sẽ phế hắn, dựng lên một vị vua mới.
Thái Đức nhìn bọn họ mỉm cười, nói:
“Được, theo ý các ngươi.
Giết đi!”
Diệp Hồng Vân từ đầu đến cuối đều đứng bất động tại chỗ, không cảm xúc, không lên tiếng.
Đám quan viên ban đầu nghe được thì mừng rỡ, sau đó nụ cười từ từ trùng xuống, méo mặt.
Theo như thám báo, Mạc Thiên Cửu giết Trúc Cơ trung kỳ, muốn giết hắn cũng phải Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong, mà tốt nhất có vài ngươi, nếu không rất dễ bị hắn chạy mất.
Còn Diệp Hồng Vân là giả đan, đệ nhất cao thủ Đại Trịnh, ít nhất là ngoài mặt sáng, không có vài tên giả đan liên hợp khó mà thành sự.
Ngoài ra còn một tên lôi hệ Trúc Cơ sơ kỳ Trần Hảo cũng phải chú ý.
Giết mấy người này quá khó, quá khó.
Giết xong, giải quyết hậu quả sau đó càng đáng sợ hơn.
Không có Diệp Hồng Vân trấn tràng, Vạn Trùng Quốc sẽ ồ ạt xông vào.
Mạc Thiên Cửu cũng đang là cái đinh trong lòng địch, giết hắn chẳng khác nào giúp địch.
Trần Anh đứng ra thưa:
“Bệ hạ, thần thấy có thể mọi người đã hiểu lầm.”
“Ồ! hiểu lầm thế nào?” Thái Đức híp mắt cười hỏi.
“Mạc Thiên Cửu là đệ tử quốc sư, nói một cách nào đó cũng là quan triều đình, thừa chiếu cần vương mà triệu tập binh lính chống giặc.
Đây là có lòng yêu nước không phải phản loạn.” Trần Anh lật mặt.
“Đúng vậy, đây chắc chắn là hiểu lầm…” mấy vị quan khác cũng đồng loạt lên tiếng, khen Mạc Thiên Cửu yêu nước thương dân, trung thành với bệ hạ, là tấm gương sáng cho mọi người noi theo.
Quốc sư dạy ra một vị đệ tử tốt.
Vụ việc cứ như thế bị bọn họ tự khơi mào tự hóa giải.
Trần Anh lúc này lại thưa:
“Bệ hạ, Mạc Thiên Cửu lập công lớn, xưng vương cũng không có gì sai nhưng tính chính danh còn chưa có.
Hạ thần đề nghị bệ hạ triệu hắn tới kinh thành chính thức phong vương.”
Trần Anh kế này đầy thâm hiểm.
Mạc Thiên Cửu nếu có ý phản hắn sẽ không dám trở về, như vậy càng có cớ định tội hắn.
Dẹp xong ngoại xâm, hắn sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài tiếp theo.
Nếu hắn không có ý phản triệu hắn trở về, sau đó giữ hắn ở lại, để hắn trong tầm mắt mọi người mới thấy yên tâm.
Mọi người kế hoạch mấu chốt đều trên người hắn, không thấy hắn kế hoạch làm sao bây giờ.
Thời gian gần đây, ấn ký trên người Mạc Thiên Cửu cảm nhận lúc được lúc không khiến cho bọn họ nhiều lo nghĩ.
Thà cứ biến mất luôn, mọi người còn dễ tính.
Cứ chớp sáng chớp tối, ai biết đâu mà lần.
Lời này thật ra cũng trúng tâm đen của Thái Đức.
Một vị hoàng đế đầy quyền mưu, đa nghi há có thể thả rông một con sói.
Mạc Thiên Cửu đã có thể giết Trúc Cơ trung kỳ, đã vượt quá tính toán của Thái Đức, không thể để cho hắn tiếp tục phát triển.
“Thừa tướng soạn chiếu thư đi.” Thái Đức ra lệnh.
“Vâng!” Trần Anh chắp tay nhận lệnh..
Bình luận truyện