Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
Chương 67: Hợp chương
Lạc Tang giật mình, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Mục Mộc, qua một lúc lâu mới tiêu hóa được hết cái tin tức bất ngờ này, sau đó nhíu mày: ” Mục Mộc, em không cần phải gượng ép chính mình “.
Nghe được Mục Mộc đồng ý sinh đứa con này ra nên Lạc Tang cực kỳ cao hứng nhưng so với việc cao hứng thì y lại quan tâm đến ý muốn thực sự của Mục Mộc hơn.
” Anh hãy nghe tôi nói hết đã “. Mục Mộc trầm tĩnh nói, đêm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều nên đã lập ra một danh sách các việc phải làm cho một năm kế tiếp: ” Sinh con là một việc hệ trọng, nếu tôi đã quyết định sinh con ra thì liền phải chuẩn bị thật tốt ở mọi mặt. Thứ nhất, tôi muốn bảo đảm chế độ dinh dưỡng của bản thân, tôi cũng không muốn bị quái vật nhỏ ở trong bụng… À, nhóc con hút thành các xác khô. Thứ hai, tuy chúng ta không phải là bạn lữ nhưng đứa nhỏ này lại là con của anh cho nên anh có nghĩa vụ chăm sóc cho tôi trong khoảng thời gian mang thai này. Thứ ba, hoàn cảnh sinh sống của nhà kho này cư trú thực sự là quá kém, không tốt để tôi dưỡng thai nên anh phải giúp tôi dựng lên một căn nhà nhỏ tại gần mảnh ruộng của tôi, không cần lớn lắm, cũng không cần phải quá chăm chút vào nó vì sau khi tôi sanh con ra thì sẽ đi. Thứ tư, suy xét đến trình độ chữa trị ở đây vẫn còn hạn chế nên khi đến ngày dự sinh thì tôi hi vọng Văn Sâm Đặc Tư có thể tới giúp mình đỡ đẻ, tôi tin tưởng vào y thuật của ông ấy. Trước mắt tôi chỉ mới nghĩ ra được có nhiêu đó thôi, anh có thể nói rồi “.
Lạc Tang ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn thẳng vào Mục Mộc, y dựa vào những điều mà Mục Mộc nói ra nãy giờ thì cũng đã rõ ràng là hắn vô cùng nghiêm túc nhưng y muốn biết nguyên nhân vì sao hắn lại như vậy.
” Vì sao lại muốn sinh con vậy? “. Lạc Tang vươn tay sờ vào mặt Mục Mộc, giọng điệu thương tiếc: ” Em rất bài xích việc sinh con mà? “.
” Nhưng anh muốn đứa con này? “. Mục Mộc cười cay đắng, ngày hôm qua Hi Nhĩ đã nói nhiều chuyện như vậy nhưng có thể tác động mạnh đến hắn nhất chính là chuyện thần kinh não của Lạc Tang đã bị tổn thương, hắn thật sự rất hổ thẹn, cứ cảm thấy mình chính là người đã hại Lạc Tang biến thành một người tàn tật.
Lạc Tang trầm mặc, Mục Mộc khẽ mỉm cười, giơ tay sờ lên đầu của y, giọng điệu nhu hòa hiếm thấy: ” Tôi nói cho anh biết về việc này thì đã suy nghĩ rất kỹ rồi “.
” Em không cần phải gượng ép bản thân “. Lạc Tang nói rõ, con mắt phải thâm thúy của y nhìn vào Mục Mộc, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của hắn.
” Tôi không có miễn cưỡng “. Mục Mộc bình thản nói dối.
” Em có “.
” … Đã nói không có “. Mục Mộc quay đầu đi, nếu nói không có chút miễn cưỡng nào thì nhất định là nói dối nhưng ở sâu trong đáy lòng của Mục Mộc thì thật sự có chút nguyện ý.
Nếu Lạc Tang đã có thể yêu hắn đến mức phát điên thì hắn cũng có thể yêu y đến mức vì y mà chấp nhận sinh quái vật nhỏ này ra.
Nghĩ theo hướng này thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Mục Mộc quấn chăn nằm xuống giường, rồi sai sử Lạc Tang: ” Anh đi săn cho tôi một con gà là được, chúng ta sẽ luộc nó lên ăn. Tôi hơi mệt nên sẽ nằm ngủ một lát “.
Mục Mộc nói xong liền nhắm hai mắt lại, chính hắn vẫn luôn không phát hiện ra lông mày của mình hơi nhíu lại.
Lạc Tang ngắm nhìn gương mặt say ngủ do mệt mỏi của Mục Mộc thì cau mày suy nghĩ một trận, sau đó dứt khoát đi ra ngoài.
Hắn muốn Mục Mộc vui vẻ.
…
Văn Sâm Đặc Tư đang nghiền nát thuốc bột ở trong phòng thuốc, Lạc Lâm liền rót cho ông ấy một chén trà, rồi an ủi: ” Đã nói là đừng có gấp rồi mà, chờ cho chất độc trong người Lạc Tang được bài trừ ra hết thì tình trạng tai điếc và tê liệt của nó tự nhiên sẽ dần dần chuyển biến tốt thôi “.
” Lỡ như không khỏi thì sao? “. Văn Sâm Đặc Tư rất lo lắng: ” Vốn bị mù một con mắt là đã ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày rồi, nay một bên tai lại bị điếc nữa, chẳng lẽ anh không biết thú nhân một khi giác quan bị suy yếu sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm hay sao? Ở trong chiến đấu thì rất dễ bị đối phương lợi dụng sơ hở? Đã vậy nó còn rất thường hay chạy vào trong rừng rậm trung tâm nữa chứ “.
Văn Sâm Đặc Tư cắn môi, tiếp tục nghiên cứu thuốc dùng để trị liệu cho Lạc Tang: ” Anh đừng lo cho em, dù sao bây giờ cũng không có ai đến tìm em chữa bệnh nên em rất là nhàn rỗi “.
Lạc Lâm nhìn Văn Sâm Đặc Tư đang tự giận mình thì liền thở dài, đi dựng lại ngôi nhà của Lạc Tang, đã bị đốt cháy dưới cơn nóng giận của Mục Mộc.
Dù sao bây giờ ông cũng rất rảnh rang.
Hi Nhĩ ngồi ở một bên xem sách thuốc nhưng lúc này lại phát hiện ra được gì đó nên nhanh chóng cầm quyển sách thuốc đưa cho Văn Sâm Đặc Tư xem, chỉ vào một thân cây có hoa màu hồng nhạt mà nói: ” Sư phụ, người xem cái này, ở trong này nói loại hoa này rất hữu hiệu trong việc điều trị cho tình trạng thân thể bị tê liệt và co giật “.
Văn Sâm Đặc Tư liếc mắt một cái, lại cúi đầu nghiền nát dược thảo: ” Tích nhật hồng rất hiếm, chỉ mọc ở trên vách đá cheo leo hoặc là trong các khe đá gió thổi không tới thôi, con hãy quên nó đi “.
Hi Nhĩ thất vọng vô cùng nhưng lại không cam tâm buông tha nó, chỉ cần có một chút khả năng có thể chữa khỏi cho Lạc Tang thì cậu ta đều sẽ thử hết.
Hi Nhĩ cầm lấy sách ngồi lại trên ghế xem nhưng trong đầu lại đang nhớ lại xem ở chung quanh đây nơi nào có vách núi.
Lúc này Lạc Tang đi vào, Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ đều quay đầu lại nhìn và đều đứng lên.
” Sao hôm nay lại tới sớm vậy? “. Văn Sâm Đặc Tư liền hỏi Lạc Tang, đi tới gần y rồi bóp vai cho y: ” Như thế nào, vai vẫn còn tê liệt sao? “.
” Hình như đã đỡ hơn một chút “. Lạc Tang cẩn thận cảm nhận được kích thích ở bờ vai, tê tê dại dại, tuy rằng có thể cảm giác được Văn Sâm Đặc Tư đang chạm vào nhưng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, đương nhiên cũng không có cảm giác thoải mái.
” Thật sự? “. Văn Sâm Đặc Tư lộ ra vẻ mặt vui mừng, bắt đầu tràn đầy hy vọng với việc xoa bóp vai cho Lạc Tang: ” Vậy hôm nay cho lại tiếp tục xoa bóp cho con “
Lạc Tang từ chối đề nghị của Văn Sâm Đặc Tư: ” Con cảm thấy không phải do việc xoa bóp có hiệu quả mà là do độc tố đang dần dần giảm bớt thôi “.
” Không có chuyện gì, dù sao đấm bóp cho con cũng không có hại gì mà “. Văn Sâm Đặc Tư lộ ra nụ cười, nghe thấy tình trạng tê liệt của Lạc Tang đã được cải thiện nên tâm tình của ông cuối cùng cũng coi như tốt hơn một chút.
Lạc Tang không lay chuyển được Văn Sâm Đặc Tư đành phải để cho ông xoa bóp, đồng thời nói ra ý đồ đến đây của mình: ” Cha, đưa cho con thuốc phá thai đi “.
Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ đều sửng sốt, sau đó Hi Nhĩ liền nổi giận, cho rằng Mục Mộc kêu Lạc Tang qua đây để đòi thuốc phá thai.
Người kia thật sự là lòng dạ quá ác độc rồi! Ngày hôm qua mình đã nói đến như vậy rồi mà hắn dĩ nhiên một câu cũng không nghe lọt được!
Văn Sâm Đặc Tư cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ: ” Cha… Cha không đưa đâu! “.
Lạc Tang cũng biết là Văn Sâm Đặc Tư không đồng ý nhưng y vẫn tỏ thái độ kiên định: ” Cha, hãy đưa thuốc cho con đi, Mục Mộc rất đau khổ “.
” Chẳng lẽ cha không đau khổ sao? “. Văn Sâm Đặc Tư không xoa bả vai cho Lạc Tang nữa mà lại khổ sở nhìn Lạc Tang: ” Hiện tại cha đến đêm cũng ngủ không được, luôn nghĩ đến chuyện của con và Mục Mộc, nghĩ tới chuyện con bị mù mắt, nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Mục Mộc, cha hết sức hối hận chuyện đã cho Mục Mộc ăn quả thôi hóa, nếu như lúc trước cha không nhất thời kích động lại cho hắn ăn trái cây đó thì hắn liền sẽ không oán hận cha mà cũng sẽ không hận con! Vậy thì những chuyện phát sinh sau này cũng sẽ không có! Cha giờ đã tỉnh ngộ, cha chính là tự cho là đúng, vì vậy cha sẽ không làm như thế nữa! Hắn đã ghét cha vậy thì cha liền tránh hắn! Cha đã không hề làm chuyện gì nữa rồi mà! “.
Văn Sâm Đặc Tư nói xong kích động chạy ra khỏi phòng thuốc, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: ” Các con không muốn đứa bé kia thì cha cũng mặc kệ nhưng đừng tới tìm cha! “.
Văn Sâm Đặc Tư chạy vào căn phòng của mình rồi nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa mà gào khóc thật lớn, tự tay ông bắn mù một mắt của Lạc Tang đã là nút thắt không bao giờ tháo gỡ ra được rồi nên làm sao ông có thể lại xuống tay giết chết cháu của mình được chứ?
Ông thật sự không làm được!
Lạc Tang nhìn Văn Sâm Đặc Tư chạy trốn vào trong phòng mình thì có chút bất đắc dĩ, đúng lúc khóe mắt liếc về phía Hi Nhĩ ngồi đó đang nhìn mình, vì vậy Lạc Tang ôm tâm lý thử một lần mà hỏi cậu ta: ” Hi Nhĩ, ngươi biết kê đơn thuốc phá thai sao? “.
Hi Nhĩ chỉ bị Lạc Tang nhìn thoáng qua lại liền mặt đỏ tâm đập nhanh nhưng đáy lòng là đau buồn thể diễn tả được.
Mình luôn thích Lạc Tang thì có được gì? Người Lạc Tang thích lại là Mục Mộc…
” Không biết, sư phụ không có dạy “. Hi Nhĩ nói giống như là sự thực, sau đó vội cúi đầu.
Hiện tại mình không thể nhìn Lạc Tang, càng nhìn thì lại càng khổ sở.
Cũng không được. Lạc Tang thất vọng đi ra phòng thuốc, sau đó nghe được tiếng khóc Văn Sâm Đặc Tư thì tâm trạng y tràn đầy áy náy, liền đi tới đứng cách cửa phòng nói xin lỗi với Văn Sâm Đặc Tư : ” Con xin lỗi cha “.
Văn Sâm Đặc Tư càng khóc lớn tiếng hơn.
Lạc Tang im lặng thở dài, quay người liền muốn rời khỏi, lại nhìn thấy Lạc Lâm đứng ở trong phòng khách nhìn mình.
Lạc Lâm đi tới bên bàn trà ngồi xuống, bắt đầu pha trà, vừa pha vừa nói với Lạc Tang: ” Lại đây ngồi đi “.
Lạc Tang đi tới ngồi đối diện với Lạc Lâm, Lạc Lâm rót cho y một chén chè xanh, trầm ổn hỏi y: ” Ngày hôm qua cha con đã đấm bóp vai cho con lâu như vậy, có hiệu quả gì không? “.
” Con cảm giác tình trạng tê liệt có khá hơn một chút nhưng hình như không phải là tác dụng của việc xoa bóp “. Lạc Tang nói ra quan điểm của mình: ” Độc trong người vốn là được bài trừ gần hết, có thể phải chờ đến khi loại bỏ toàn bộ độc tố thì mới có thể từ từ khôi phục lại được “.
” Vậy thì tốt rồi “. Lạc Lâm uống một hớp trà, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén: ” Vậy thú tính thì sao? Có khôi phục lại không? “.
Lạc Tang bình tĩnh nhìn vào mắt Lạc Lâm, gật đầu: ” Có “.
Chân mày Lạc Lâm liền cau lại, Lạc Tang nói tiếp: ” Nhưng lại thấp hơn trước rất nhiều, con chỉ có tại thời điểm Mục Mộc biểu hiện không giống như bình thường thì ngay lập sẽ muốn cắn hắn nhưng * này là có thể khống chế được “.
Chẳng hạn như tại thời điểm Mục Mộc kéo viôlông hoặc như ngày hôm nay khi ở trên giường Mục Mộc cố nén ngượng ngùng mà phục vụ cho y, đều rất là quyến rũ và đáng yêu, khiến cho Lạc Tang liền bộc phát thú dục với hắn.
Lạc Lâm hiển nhiên liền lo lắng, ông không yên lòng truy hỏi Lạc Tang: ” Đại khái thấp hơn trước bao nhiêu? “.
Lạc Tang nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách chân thật: ” Hiện tại thú tính của con có lẽ chỉ bằng một phần tư so với trước kia nhưng suy xét đến việc sức khỏe của con đang từ từ chuyển biến tốt nên đến khi khỏe lại thì thú tính của con có lẽ sẽ khôi phục lại được một nửa so với trước kia, nếu như trường hợp xấu nhất thì làm sao cũng sẽ khôi phục lại được hai phần ba. Nhưng có một điều được bảo đảm, đó là sau khi bị mất đi mắt trái thì thú tính của con thực sự đã bị suy yếu “.
Lạc Tang nói xong giơ tay lên sờ vào mắt trái của mình, sau khi bị tên độc bắn trúng thì nhãn cầu trái của y bị hoại tử hoàn toàn nên phải lấy ra ngoài, vì thế hiện tại trong hốc mắt trái của y là trống không, Văn Sâm Đặc Tư vốn định dùng bảo thạch khắc một con mắt giả cho y, làm như vậy thì sẽ không ảnh hưởng gì đến bề ngoài nhưng Lạc Tang lại không quan tâm lắm đến vẻ bề ngoài nên liền từ chối.
Chờ cho con mắt đã được điều trị xong thì trực tiếp mang cái bịt mắt là được.
” Tình huống xấu nhất là khôi phục hai phần ba thú tính… “. Lạc Lâm trầm tư một chút, hỏi Lạc Tang: ” Con có thể bảo đảm là con sẽ không bị mất khống chế lần nữa không? “
” Con không chắc lắm “. Lạc Tang bình tĩnh nói: ” Lỡ như con không thể khống chế được chính mình thì liền rút răng nanh hay là móng vuốt hoặc là cánh của con, đều được cả “.
Lạc Lâm trầm mặc, sau đó cúi đầu châm trà: ” Con nghĩ ra được như vậy là hay rồi “.
Hai cha con cùng ngồi uống một hồi trà, sau đó Lạc Lâm liền đứng lên: ” Cha con vẫn còn khóc, đều đã nhiều tuổi rồi nhưng cứ hễ khóc lên thì lại ồn ào y hệt như một đứa trẻ vậy, phụ thân phải vào xem ông ấy “.
Lạc Lâm đi được mấy bước, tựa như nghĩ ra điều gì, ông quay đầu lại thấp giọng nói với Lạc Tang: ” Phụ thân sẽ tìm cách giúp con lấy được thuốc phá thai, con hãy trông chừng Mục Mộc, đừng để cho hắn tự giày vò chính mình, dùng thuốc để đẩy bào thai ra là biện pháp làm cho thân thể bị tổn hại ở mức thấp nhất “.
Lạc Tang không ngờ Lạc Lâm lại giúp mình việc này, nhất thời có chút cảm động: ” Cám ơn phụ thân “.
Lạc Lâm cười khổ, dặn dò Lạc Tang một câu ” Chăm sóc hắn thật tốt “, liền đi vào trong phòng an ủi Văn Sâm Đặc Tư.
Lạc Tang thấy Lạc Lâm đi rồi thì nhớ đến Mục Mộc bảo y bắt con gà cho mình nên vội đứng dậy định đi vào trong núi bắt một con gà mập cho Mục Mộc.
Hi Nhĩ vẫn luôn núp trong bóng tối nhìn lén Lạc Tang khi thấy Lạc Tang phải đi, cậu vội vã chạy chậm đuổi theo gọi Lạc Tang lại, Lạc Tang quay đầu lại, Hi Nhĩ liền quấn lấy lọn tóc của mình, cúi đầu đỏ mặt nhỏ giọng nhắc nhở y: ” Anh hôm nay còn chưa có thay băng “.
” Lát nữa ta sẽ tới thay “. Tầm mắt của Lạc Tang lại rơi vào cánh tay phải đang cố định ở trên ngực của Hi Nhĩ, y trầm mặc một hồi, nói với Hi Nhĩ: ” Ta thay mặt Mục Mộc xin lỗi ngươi, tính tình của hắn không được tốt lắm “.
” Không, không có chuyện gì… “. Hi Nhĩ cúi đầu nhăn nhó.
Lạc Tang biết rõ tâm tư của Hi Nhĩ nhưng y chỉ có thể giả vờ như không biết vì ngay tại thời điểm y mang Mục Mộc về bộ lạc thì chính là đã từ chối cậu ta rồi, một quãng thời gian sau đó thì Hi Nhĩ rất an phận, không có tới tìm y nữa, vậy mà sau đó không biết vì sao lại thể hiện ra ý muốn theo đuổi y nữa chứ.
Nếu như Lạc Tang biết là do bị Mục Mộc châm chọc nên Hi Nhĩ mới quyết định bằng bất cứ giá nào cũng tiếp tục theo đuổi mình thì y nhất định sẽ dở khóc dở cười cho mà xem.
…
Mục Mộc mơ màng tỉnh lại, ánh sáng trong nhà kho lờ mờ có vẻ như sắc trời đã không còn sớm nữa, hắn vặn người đi ra ngoài nhà kho, liền kinh ngạc nhìn thấy một con ” gà ” rất lớn đang bị buộc vào cây cột ở bên ngoài nhà kho.
Đây là con gà sao? Ăn hoóc-môn nên mới lớn đến thế này đi? Giống gà lớn con như vậy sao hay phải nói con này là một loại chim lớn nào đó?
Mục Mộc nhìn chằm chằm vào con ” gà ” trông hơi có chút cổ quái kia, nghĩ mãi mà không ra, con ” gà ” này thấy Mục Mộc cứ nhìn chằm chằm vào nó nên liền kêu ” cạc cạc ” rồi vỗ cánh nhào đầu về phía Mục Mộc, bộ dáng rất hung ác.
Nó đang yên đang lành ở trên núi ăn sâu, đột ngột bị một thú nhân đánh một trận rồi kéo về đây, nó không nổi giận là lạ.
Mục Mộc hết hồn, nhanh chóng nhảy ra né tránh, cũng may là con ” gà ” này đã bị cột lại nên mới không thể nào nhào lên trên người Mục Mộc được.
Kêu cạc cạc? Chẳng lẽ nó là con vịt? Không phải, nhìn hình dáng bên ngoài thì trông giống với gà hơn.
Có lẽ con gà này cũng không hẳn là con gà mà là con vịt cũng không chừng. Mục Mộc suy nghĩ miên man, sau đó quay vào trong kho lấy cái lưỡi liềm ra, hắn phải tự làm bữa tối cho mình.
Mục Mộc cầm lưỡi liềm đứng ở trước mặt con gà, đối đầu với con gà trông có vẻ hung ác kia, một người một thú khí thế cư nhiên không kém nhau bao nhiêu.
Mục Mộc cầm lưỡi liềm rề rà không dám tiến lên giết nó, thầm mắng Lạc Tang, y đã bắt cái con gì về cho mình vậy? Lần đầu tiên hắn giết gà liền gặp phải độ khó khăn cao nhất, là cố ý muốn thấy hắn bị mất mặt có đúng không?
Mẹ nó, một lát nữa phải đánh y một trận một được.
Mục Mộc không muốn làm mất thể diện của đàn ông, ngay cả con gà mà cũng không dám giết nếu nói ra sẽ khiến cho người khác cười chê nên hắn đành phải tiến lên, một tay cầm lưỡi liềm một tay che chắn khuôn mặt của mình mà chém lung tung một trận vào con gà đó, thế mà con gà này cũng không phải là giống gà tầm thường, nó liền linh hoạt tránh thoát khỏi đòn ” lưỡi liềm chém loạn xạ ” của Mục Mộc, còn có thể vỗ cánh phành phạch kêu to ” cạc cạc ” rồi giơ móng gà lên mà đá Mục Mộc, chỉ có điều do cổ nó đã bị buộc dây thừng, Mục Mộc lại rất cẩn thận mà đứng cách xa cho nên hai bên là một bên vung chém lưỡi liềm loạn xạ còn một bên đạp loạn xạ móng gà, chiến đấu dũng mãnh, vô cùng kịch liệt.
Đây là một cặp đối thủ ngang tài ngang sức, người tới ta đỡ trong ba hoặc bốn phút nhưng đều không làm gì được đối phương.
” Chết tiệt! “. Mục Mộc không chiến đấu với con gà tồi tệ này nữa, còn tức giận ném lưỡi liềm đi, đúng lúc khóe mắt đụng đến cái cuốc, liền hung tợn cầm lấy cái cuốc.
Mục Mộc nhấc cái cuốc về phía con gà tồi tệ mà nódường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm nên rất bất an di chuyển vòng quanh cây cột.
Mục Mộc cười gằn một tiếng, hỏi nó: ” Mày có biết cái gì là tuyệt vọng không? Đây chính là tuyệt vọng! “.
Mục Mộc hung hăng đem cái cuốc bổ xuống đầu con gà tồi tệ đó nhưng nó lại linh hoạt né tránh, nên chỉ bị đập trúng chân, nó phát ra một tiếng tiếng thét chói tai, sau đó bị một cuốc tiếp theo của Mục Mộc làm cho vỡ đầu.
Đầu nát bét, máu bắn tung tóe, tình cảnh có hơi đẫm máu.
” Dùng cuốc thì nhanh hơn nhiều “. Mục Mộc ném cái cuốc dính máu đi, sau đó nhặt lưỡi liềm lên, đi tới chỗ con gà tồi tệ kia thì liền một nhát lưu loát chặt đứt cái đầu nát bấy của nó ra, lạ lùng chính là dù không còn đầu nữa vậy mà con gà tồi tệ này vẫn còn cử động, vì vậy Mục Mộc dùng lưỡi liềm rạch ngực của nó, sau đó đi qua một bên chờ cho nó chết hẳn.
Giết một con gà cũng không dễ dàng gì, thì ra làm một bữa cơm lại khó khăn đến như vậy. Mục Mộc cảm thán sự vất vả trong cuộc sống, sau đó lạnh lùng nhìn con gà tồi tệ kia đang dần dần bất động, cuối cùng cũng hoàn toàn bất động.
Như vậy, kế tiếp là… Nhổ lông?
Mục Mộc không rành lắm, kiến thức của hắn về phương diện này rất thiếu hụt, bởi vì không có ai dạy cho nên chỉ có thể tự mình mò mẫm mà thôi, hắn ngồi xuống một băng ghế nhỏ rồi bắt đầu nhổ lông gà, cũng không biết nhổ lông gà trước hay phải nhúng gà vào nước nóng trước nữa vậy nên việc nhổ lông mất rất nhiều thời gian và không được sạch sẽ, chờ đến khi thật vất vả nhổ sạch lông của con gà này thì Mục Mộc cũng mệt mỏi đến mức sắp tắt thở, hắn xách con gà vẫn còn sót một ít lông tơ vụn vặt đi ra ao nước để rửa, bởi vì trước đó hắn đã rạch ngực của nó để nó chết hẳn nên gan và ruột già của nó cũng lòi ra làm cho Mục Mộc cảm thấy muốn ói.
Làm được một bữa cơm thật sự là quá khó khăn. Mục Mộc móc sạch nội tạng trong bụng con gà ra, hắn nhớ rõ là bụng của những con gà quay và vịt nướng ở trong tiệm đều trống không cả.
Chờ móc xong rồi rửa sạch nó, Mục Mộc liền xách nó trở về để luộc lên, cái nồi đá to do Lạc Tang làm ra kia đã có đất dụng võ, Mục Mộc liền ném con gà vào trong nồi đá, sau đó đổ nước vào rồi nấu lên.
Luộc, cũng bỏ thêm một gia vị nào cả, Mục Mộc cũng biết là phải thêm đồ gia vị vào nhưng lại không biết phải thêm đồ gia vị nào mà hắn cũng đâu có đồ gia vị nào chứ.
Mục Mộc ngồi ngay trước cửa nhà kho chờ nồi nước luộc sôi, màn đêm tĩnh lặng bao phủ, trong một mảnh đồng bằng hoang dã trống trải thì cũng chỉ có tại nơi này là có ánh lửa, cũng chỉ có duy nhất một mình hắn.
Mục Mộc đột nhiên cảm thấy cô độc, vì vậy đi vào nhà lấy ra cây đàn viôlông của mình rồi kéo khúc nhạc “ Suy tưởng ” ở trong bóng đêm, trong đầu liền nhớ tới ông bà nội của mình.
Làn điệu tha thiết cùng xa xăm ẩn trong giai điệu nhịp nhàng và êm ái trở nên tao nhã lại mang theo ý vị sâu xa.
Mục Mộc nhớ nhà.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở trên đường mòn men bờ ruộng, Mục Mộc để viôlông xuống, nhếch miệng lên mỉm cười, nội tâm trống rỗng ngay lập tức như được lấp đầy.
Đặt đàn viôlông bảo bối vào lại trong hộp, Mục Mộc đi xem con gà được luộc trong nồi đá thì phát hiện nó đã bị luộc quá kỹ nên thịt nhừ rải rác rất nhiều ở trong nước luộc.
” Nấu thế nào rồi? “. Lạc Tang vừa mới trở về liền dò hỏi Mục Mộc nhưng đôi mắt lại nhìn vào trong nồi.
Trên tay của y đang xách một hộp đựng thức ăn.
” Không biết nữa, vẫn chưa nếm thử “. Mục Mộc nói xong nhẹ nhàng đá Lạc Tang một cước: ” Anh bắt con gà quá lớn “.
Hắn suýt nữa không đối phó được.
” Anh sợ em ăn không đủ, hơn nữa anh vốn là định trở về sẽ giết nó, ai ngờ em lại tự mình giết nó “. Lạc Tang giải thích, y cầm lấy cái muỗng rồi múc một muỗng canh cho vào miệng để nếm thử, ừm… Nhạt như nước.
Mục Mộc cũng nếm thử một miếng canh, lông mày liền nhíu lại: ” Không có vị gì “.
” Em không cho gia vị vào sao? “
” Không có “.
Hai người liền nhìn nhau, sau đó đều cười phá lên.
” Nấu cũng không dở lắm “. Lạc Tang dối lòng nói ra lời khen, vớt con gà đã chín bấy ra rồi bỏ vào trong cái chén lớn, còn nước luộc thì không cần.
” Là lần đầu tiên tôi luộc gà đó, cũng không dở lắm “. Mục Mộc có yêu cầu khá thấp đối với bản thân mình, ít nhất nước luộc gà này là có thể ăn, không có đến mức phải xử lý trong âm thầm.
” Ngày mai anh sẽ dạy em nấu ăn “. Lạc Tang ôn hòa nói, mở hộp cơm ra, bưng các món ăn ra ngoài để Mục Mộc ăn cơm.
Mục Mộc cũng không từ chối, trước khi hắn có thể nấu ra được một bữa cơm thì hắn vẫn nên ngoan ngoãn ăn các món do Văn Sâm Đặc Tư nấu cho thì hơn, bảo đảm an toàn, mùi vị cũng thơm ngon.
Hai người đều vui vẻ ăn bữa cơm này, còn về con gà luộc kia thì Mục Mộc chỉ ăn một cái chân, phần còn lại đều tiến vào trong bụng của Lạc Tang hết.
Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, hai người ăn xong thì cùng nhau dọn dẹp bên ngoài nhà kho, sau đó ôm nhau nằm ở trên giường.
Tay Lạc Tang ở trong chăn nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Mục Mộc, Mục Mộc nhắm mắt lại mặc y vuốt ve.
” Anh yêu em “. Lạc Tang hôn xuống đầu Mục Mộc một cái.
Mục Mộc hơi mĩm cười, làm ra vẻ lạnh nhạt ” Ừm ” một tiếng.
Ngày hôm sau, rời giường, rửa mặt, trồng rau, nấu nướng, ăn cơm, ngủ, một ngày cứ vậy mà trôi qua.
Sau đó lại qua hai ngày, ba ngày, bốn ngày…
Mục Mộc phát hiện kể từ khi mình quyết định sinh đứa con này thì tâm tính liền ôn hòa hơn trược rất nhiều, tuy rằng sâu trong đáy lòng hắn vẫn còn sợ hãi việc mang thai này.
Thời gian về lâu về dài, cuối cùng rồi cũng sẽ dần chấp nhận được việc đó cũng không chừng? Mục Mộc vừa có ý nghĩ như vậy thì Lạc Lâm lại đưa đơn thuốc phá thai tới.
” Vào mùa xuân sang năm, chú sẽ theo giao ước đưa cháu quay về rừng rậm trung tâm, nếu như khi đó cháu vẫn khăng khăng muốn quay lại nơi đó “. Lạc Lâm bình tĩnh nhìn Mục Mộc: ” Chú cũng chỉ có thể làm bao nhiêu đó cho cháu mà thôi “.
Lạc Lâm cứ tưởng rằng Lạc Tang vẫn là đơn phương quấn quýt lấy Mục Mộc chứ chưa biết Mục Mộc đã tiếp nhận Lạc Tang, làm bạn trai của y.
Nhưng cũng chỉ là bạn trai.
Sau buổi xét xử, Mục Mộc vẫn chưa từng gặp lại Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư, hắn vẫn có gút mắc với đôi phu phu hai người họ vậy nên hắn liền cúi đầu nhìn xuống mặt đất, có chút bài xích đối mặt với Lạc Lâm.
Lạc Lâm biết Mục Mộc không được tự nhiên nên cũng không có nhiều lời, sau khi giao đơn thuốc phá thai cho Lạc Tang xong liền rời đi.
Chờ Lạc Lâm đi rồi, Mục Mộc liền cầm lấy đơn thuốc, hắn nhìn chằm chằm vào hàng chữ đẹp và ngay ngắn hiện trên mặt giấy một lúc rồi mới hỏi Lạc Tang: ” Đây là nét chữ của cha anh sao? “.
Lạc Tang gật đầu, y thấy Mục Mộc nhìn vào đơn thuốc, cho rằng hắn lại nổi lên ý muốn phá thai.
Quả nhiên vẫn không muốn sinh đứa nhỏ ra?
Mục Mộc cầm lấy đơn thuốc nhưng trong nội tâm cũng nổi lên sóng lớn, tuy rằng ở chung với Văn Sâm Đặc Tư không bao lâu nhưng hắn cũng hiểu rõ ông ấy là một người cực kỳ coi trọng người nhà như với Lạc Lâm, Lạc Tang hay là với hắn nên đối với đứa cháu còn chưa ra đời của chính mình thì không cần phải nói.
Mục Mộc không thể không đoán ra được tâm tình của Văn Sâm Đặc Tư khi viết ra đơn thuốc này, chắc chắn là vô cùng đau đớn.
Mà cái đơn thuốc này đúng là Lạc Lâm đã tốn rất nhiều tâm tư mới có thể làm cho Văn Sâm Đặc Tư viết ra được. Khoảng thời gian này, ông vẫn luôn nói với Văn Sâm Đặc Tư rằng nếu như mối quan hệ giữa Mục Mộc và Lạc Tang đã định trước là không thể thành thì nên sớm chặt đứt sự ràng buộc giữa hai người họ sẽ tốt hơn, điều này đối với hai người mà nói đều là sự giải thoát.
Lạc Lâm đã không còn ôm bất cứ kỳ vọng với Lạc Tang và Mục Mộc nữa rồi mà Văn Sâm Đặc Tư cũng giống như thế cho nên ông liền suy nghĩ mấy ngày mấy đêm, cuối cùng đồng ý viết ra đơn thuốc này nhưng là vừa viết lại vừa khóc, trong lòng đã tràn đầy những vết thương rồi nay lại khắc lên thêm một vết thương mới.
Lạc Tang thấy Mục Mộc nhìn chằm chằm vào đơn thuốc rồi ngẩn người, vì vậy vươn tay lấy lại, y biết Mục Mộc không biết những chữ này.
Mục Mộc lại tránh ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tang hắn liền xé đơn thuốc này thành những mảnh nhỏ, sau đó thoải mái ném chúng vào trong gió thu.
Lạc Tang nhìn những mảnh nhỏ trôi theo cơn gió thì ánh mắt y lộ vẻ phức tạp nhìn về phía Mục Mộc: ” Tại sao? “.
” Không tại sao cả “. Mục Mộc không muốn nhiều lời, tâm tình của hắn lại không tốt lắm, thứ mà hắn đã xé nát cũng không phải là đơn thuốc mà là sự không cam lòng còn sót lại của chính mình.
Hắn phải sinh đứa con này cho Lạc Tang, dù cho hắn sợ hãi đến cỡ nào đi nữa.
Bởi vì hắn yêu Lạc Tang.
…
Sau khi Văn Sâm Đặc Tư viết ra đơn thuốc phá thai xong thì không còn tâm tình để làm cơm cho Mục Mộc nữa, cả người ông hết sức chán chường, càng thêm uất ức.
Trong bộ lạc chắc cũng chỉ có một mình ông là làm cho con của mình bị tàn phế lại còn giết chết cháu của chính mình mà thôi.
Ông là người có tội.
Thời điểm Lạc Tang đến tìm Văn Sâm Đặc Tư để đổi thuốc trị thương thì trông thấy ông cực kỳ sa sút, vốn định nói cho cha biết Mục Mộc không có phá thai nhưng ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy thời gian qua cách xử sự của Mục Mộc luôn nóng nảy đồng thời không hề nghĩ đến hậu quả, không chừng đến một ngày nào đó hắn lại muốn giết đứa nhỏ ở trong bụng thì sao? Cho nên tại thời điểm còn chưa có chắc chắn thì tạm thời không nên nói cho Văn Sâm Đặc Tư biết thì tốt hơn, miễn cho cho cha hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao.
Không có Văn Sâm Đặc Tư nấu cơm nữa nên Lạc Tang đành phải chịu trách nhiệm làm các món ăn bổ dưỡng cho Mục Mộc trong thời kỳ mang thai, tại thời điểm nấu cơm cho Mục Mộc đồng thời thuận tiện dạy cho hắn biết nấu ăn luôn. Lúc đầu, Mục Mộc luôn nấu không được tốt lắm, không phải cháy khét thì chính là xào không chín, sau khi nắm bắt được cách thức cơ bản về làm cơm xong thì học cũng nhanh hơn rất nhiều, chờ đến khi hắn có thể nấu ra được bữa cơm thì hắn không còn để Lạc Tang xuống bếp nữa.
Đối với người không thích ăn rau lại phải làm rau thành nhiều dạng món ăn mà nói, chắc hẳn là một việc rất khó chịu, Mục Mộc cũng cho rằng như vậy.
Ồ, hắn càng ngày càng suy nghĩ cho Lạc Tang, nếu sau này quay về địa cầu thì biết làm thế nào đây?
Mục Mộc vừa bất đắc dĩ vừa tiếp tục sử dụng phương thức của mình để săn sóc Lạc Tang, nhìn thấy Lạc Tang đang luộc rau cho hắn ăn thì liền mắng một câu: ” Ra ngoài! Đã nói để tôi nấu mà, không cho tôi luyện tập nấu nướng thì tôi làm sao có thể tiến bộ được chứ? “.
Nhìn thấy Lạc Tang ở bên kia dựng lại ngôi nhà, liền đưa một chén nước qua: ” Có khát không? Ông chủ tôi đây liền thưởng cho anh được uống một chút nước đó “.
Nhìn thấy Lạc Tang dùng ánh mắt sắc tình để nhìn hắn, lại cố kỵ hắn đang mang thai nên không dám có hành động nào, vì thế ho khan một cái, hời hợt nói ra một câu: ” Tôi muốn tắm, anh giúp tôi chà lưng đi “.
Thế này rồi lại thế kia.
Trong lúc hai người đang sinh sống một cách hòa hợp ở trong ruộng thì Hi Nhĩ lại đang bận rộn cheo leo ở bên vách đá, tuy rằng tình trạng tê liệt ở trên người Lạc Tang đã có chuyển biến tốt nhưng tốc độ lại hết sức chậm chạp, khiến Hi Nhĩ rất lo lắng.
Cậu ta muốn giúp Lạc Tang.
Vì vậy Hi Nhĩ chờ cho cánh tay phải bị trật khớp của mình đỡ hơn thì liền lấy danh nghĩa lên núi hái thuốc mà đi tới vách núi này để tìm kiếm tích nhật hồng, đó là dược thảo chữa trị tê liệt và co giật rất hiệu quả.
phương pháp tìm kiếm của Hi Nhĩ rất đặc biệt, lấy một chiếc gương cột vào một đầu của sợi dây thừng, sau đó xuyên thấu qua sự phản xạ trên gương mà tìm kiếm loại tích nhật hồng chỉ mọc ở trong các khe đá, dùng phương pháp này rất vất vả nhưng do tay phải của Hi Nhĩ vẫn còn chưa khỏi hẳn nên cậu ta cũng không dám tùy tiện leo xuống vách núi để tìm kiếm.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Hi Nhĩ mà cậu ta đã tìm được một cây tích nhật hồng, liền hưng phấn chạy vội về nhà khoe với Văn Sâm Đặc Tư, Văn Sâm Đặc Tư đang bù đầu nghiên cứu dược thảo hiển nhiên là kích động hết sức, hai người đều một lòng muốn chữa khỏi bệnh cho Lạc Tang liền lập tức cầm dây thừng ra cửa, chỉ để lại một tờ giấy nhắn gửi với Lạc Lâm đã đi săn còn chưa về.
” Sư phụ, nhìn này! Chính là ở trong cái khe đó! “. Hi Nhĩ đặt gương treo xuống dưới để Văn Sâm Đặc Tư có thể nhìn thấy rõ vị trí của tích nhật hồng, bởi bên vách núi có gió quá lớn nên mặt gương luôn đảo qua đảo lại, làm Văn Sâm Đặc Tư vô cùng nôn nóng, cũng may là ông thận trọng nhìn chằm chằm vào mặt gương một lúc lâu, cuối cùng trong phút chốc cũng trông thấy được tích nhật hồng đang mọc ở trong khe đá.
” Không sai! Là tích nhật hồng! “. Văn Sâm Đặc Tư cao hứng kêu lên, ông thở dài nói: ” Chỗ này cũng rất khó thì mới có thể thấy được, đôi mắt của con quá là tinh tường rồi “.
Hi Nhĩ xấu hổ cười cười, là do mình quá may mắn đi, mới vừa đặt gương xuống chỗ đó thì liền bị mình phát hiện ra được.
Xác định chính xác vị trí của tích nhật hồng xong, hai người đều muốn leo xuống hái nó, Văn Sâm Đặc Tư vốn là muốn leo xuống nhưng lại bị Hi Nhĩ ngăn cản.
” Con là thanh niên nên để con leo xuống “. Hi Nhĩ không muốn để cho Văn Sâm Đặc Tư mạo hiểm, hơn nữa trong khoảng thời gian này, bởi vì Văn Sâm Đặc Tư luôn trong tình trạng chán nản nên ăn rất ít, đêm lại ngủ không ngon nên thể lực chắc chắn là không bằng cậu ta rồi.
” Nhưng tay của con còn chưa có khỏi hẳn đâu? “. Văn Sâm Đặc Tư không yên lòng, khớp xương bị trật khớp nếu như không khỏi hoàn toàn thì rất dễ bị trật khớp lần nữa, và lại leo lên vách núi là việc rất hao tốn thể lực.
” Không có sao, tay của con đã đỡ nhiều rồi “. Hi Nhĩ xoay cánh tay của mình để cho Văn Sâm Đặc Tư nhìn thấy, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng xuống hái cho được gốc cây tích nhật hồng đó để có thể chữa bệnh cho Lạc Tang.
Văn Sâm Đặc Tư vẫn cứ không yên lòng, y suy nghĩ rồi đề nghị: ” Nếu không chúng ta hãy đi về trước đã, chờ chú Lạc Lâm đi săn trở về thì liền kêu ông ấy đến đây hái “.
” Vậy phải đợi đến ngày mai “. Hi Nhĩ không muốn chờ, hiện tại tâm trạng của cậu vẫn rất kích động nên liền cầm lấy dây thừng quấn quanh eo của mình, miệng thì an ủi Văn Sâm Đặc Tư: ” Yên tâm đi sư phụ, không có việc gì đâu “.
Văn Sâm Đặc Tư thấy Hi Nhĩ đã quấn dây thừng thật chắc rồi, đành phải giúp cậu ta quấn một đầu còn lại của dây thừng vào một thân cây, sau đó dùng sức kéo mạnh, sau khi xác định sợi dây rất rắn chắc thì mới để cho Hi Nhĩ leo xuống.
” Cẩn thận đó “. Văn Sâm Đặc Tư không yên lòng căn dặn Hi Nhĩ, Hi Nhĩ cười cười với ông rồi cẩn thận từ từ leo xuống vách núi, Văn Sâm Đặc Tư nằm sấp trên vách đá cheo leo thò đầu nhìn xuống, chờ Hi Nhĩ tiếp cận được cái khe đá đó thì ông hé miệng hỏi cậu ta: ” Thế nào rồi? “.
“… Dây thừng hơi ngắn “. Hi Nhĩ tại bên dưới vách núi trả lời, sau đó hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Chỉ còn có khoảng 1 mét nữa thôi, sư phụ có thể nới lỏng dây thừng ra một ít được không? “.
Văn Sâm Đặc Tư ngoái đầu nhìn lại dây thừng đang được cột vào thân cây to, được cột quanh ba vòng, nếu như nới lỏng ra một vòng thì có thể dài ra khoảng 1 mét nhưng trong lúc mình nới dây ra thì Hi Nhĩ phải cố sức bám chặt vào vách núi.
Như vậy thì quá là nguy hiểm.
” Con lên đây đi! “. Văn Sâm Đặc Tư hét to với Hi Nhĩ, ông vội thò đầu nhìn xuống bên dưới vách núi, liền hoảng sợ khi trông thấy Hi Nhĩ đang tháo dây thừng ở trên eo của mình ra! Còn tay không leo xuống chỗ khe đá kia!
Hiện tại, Hi Nhĩ có hơi hăng hái, cậu chỉ có một ý nghĩ là bằng bất cứ giá nào cũng phải hái được cây dược thảo đó để chữa bệnh cho Lạc Tang.
Vì Lạc Tang, cậu sẵn sàng làm bất cứ việc gì!
Suýt chút nữa Văn Sâm Đặc Tư đã kêu ra tiếng rồi nên liền vội vàng bịt miệng mình lại, vào lúc này ông không thể quấy nhiễu Hi Nhĩ!
Cũng may Hi Nhĩ thuận lợi giẫm vào các chỗ lõm ở trên vách núi mà leo xuống tới chỗ khe đá kia, cậu vươn tay hái lấy gốc cây tích nhật hồng sau đó ngậm vào miệng, tiếp đó cẩn thận leo lên chỗ dây thừng đang buông xuống, Văn Sâm Đặc Tư ở trên vách núi thì đang kinh hồn bạt vía nhìn xuống, mãi cho đến khi Hi Nhĩ quấn lại dây thừng vào eo của cậu ta thì mới thở ra một hơi.
” Sư phụ xém chút nữa bị con dọa đến chết rồi, lá gan của con cũng rất lớn đó “. Văn Sâm Đặc Tư cười nói, đang muốn kéo Hi Nhĩ lên thì liền phát sinh tình huống bất ngờ, do vừa nãy Hi Nhĩ là một tay bám vịn vào nham thạch còn một tay thì cột lại dây thừng dẫn đến dây thừng không được chắc chắn nên bị sút ra!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hi Nhĩ liền nhanh chóng dùng hai tay bám chặt vào nham thạch nhưng ông trời dường như muốn để cậu ta phải chết nên cánh tay phải của cậu vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn lại bị trật khớp tiếp!
Hi Nhĩ đành phải một tay bám chặt vào nham thạch, cậu muốn lấy dây thừng cột lại ở trên eo của mình là không thể nào.
” Hi Nhĩ! Con đừng cử động! Sư phụ sẽ xuống giúp con ngay đây! “. Văn Sâm Đặc Tư hoảng lên, đang muốn leo xuống dưới, liền thấy Hi Nhĩ tựa như một phiến lá tả tơi rơi rụng xuống vách núi, bởi vì trong miệng vẫn đang ngậm dược thảo nên cậu ta chỉ có thể chịu đựng mà không hét lên!
” Hi Nhĩ —— “. Văn Sâm Đặc Tư hét lên một cách thê lương, ông trơ mắt nhìn Hi Nhĩ rơi xuống rừng rậm ở phía dưới vách núi, nước mắt liền lập tức rơi xuống.
Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì thế này? Làm sao ông có thể để cho Hi Nhĩ xuống dưới đó để hái thuốc kia chứ! Làm sao ông có thể đồng ý cho nó xuống dưới đó được cơ chứ!
Văn Sâm Đặc Tư nhìn chằm chằm vào rừng rậm ở bên dưới vách núi mà đờ đẫn rơi lệ, đối với thể chất yếu ớt của giống cái mà nói thì từ độ cao này mà rơi xuống hầu như không thể còn sống, bởi vì vậy nên ông chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Mình đã làm cho con của mình bị tàn phế…
Mình đã giết chết đứa cháu của chính mình…
Mình lại còn hại chết đồ đệ của mình…
Toàn thân Văn Sâm Đặc Tư đều run rẩy, cảm thấy không còn muốn sống nữa, mang theo nỗi tuyệt vọng mà đứng dậy, định nhảy xuống vách núi để giải thoát cho cuộc đời của mình, đỡ phải sống ở trong đau đớn nữa, ông tuyệt đối không chịu đựng nổi loại đau đớn như thế này nữa rồi!
Văn Sâm Đặc Tư thất hồn lạc phách nhảy xuống vách núi, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bị Lạc Lâm đang chạy tới nắm được cổ tay liền kéo trở về.
” Em không muốn sống nữa! Em không muốn sống nữa! “. Văn Sâm Đặc Tư khóc lớn đẩy Lạc Lâm ra, khóc nháo muốn tìm cái chết.
” Văn Văn! Em hãy bình tĩnh lại đi! “. Lạc Lâm ôm chặt Văn Sâm Đặc Tư vào trong lòng ngực, còn may là sau khi ông nhìn thấy tờ giấy lập tức tìm đến chỗ hai người, ông không dám nghĩ nếu như mình đến muộn một bước thì sẽ như thế nào.
” Làm sao em có thể bình tĩnh được chứ? Hi Nhĩ đã bị rơi xuống vách núi rồi! Đáng lẽ em không nên đồng ý cho nó leo xuống hái thuốc mới đúng! Em đã hại chết nó rồi! “. Văn Sâm Đặc Tư tuyệt vọng khóc lên: ” Em biết phải ăn nói như thế nào với Hi Lâm và Hạ Lạc Khắc đây? “.
” Em đừng nóng nảy, nó không hẳn là có chuyện mà “. Lạc Lâm cõng Văn Sâm Đặc Tư chạy thật nhanh xuống núi, càng sớm tìm được Hi Nhĩ thì tỷ lệ sống sót của cậu ta lại càng cao.
Văn Sâm Đặc Tư nằm sấp trên lưng Lạc Lâm nghẹn ngào, dưới sự an ủi của Lạc Lâm thì trong lòng của ông cũng đã có thêm ra một chút hi vọng nhưng khi hai người đến phía dưới vách núi, lại không tìm thấy Hi Nhĩ.
” Có thể là bị gió thổi sang chỗ khác cũng không chừng “. Lạc Lâm nhíu mày, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Văn Sâm Đặc Tư co cụm ở dưới một thân cây mà run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nếu như không tìm được thi thể của Hi Nhĩ thì lại xuất hiện thêm một khả năng: ngay khi cậu ta vừa rơi xuống thì đã bị dã thú ăn thịt.
Lạc Lâm liền tìm suốt một giờ, sau đó mang theo sắc mặt âm trầm trở lại, Văn Sâm Đặc Tư không cần hỏi cũng biết ông ấy không tìm được Hi Nhĩ.
” Không… Không! “. Văn Sâm Đặc Tư lại bắt đầu khóc lớn, cả người đều suy sụp, khoảng thời gian này ông đã gặp phải rất nhiều đả kích nên phá hủy hoàn toàn cái người đàn ông đơn thuần lạc quan trước kia rồi.
Lạc Lâm im lặng không lên tiếng cõng Văn Sâm Đặc Tư đang suy sụp hoàn toàn chạy nhanh về bộ lạc, ông cần phải nói chuyện này cho Hạ Nhĩ và Hạ Lạc Khắc biết, sau đó bọn họ sẽ phái người đến lục soát mọi nơi của cái chỗ này.
Chỉ cần chưa tìm thấy thi thể Hi Nhĩ thì cậu ta rất có khả năng vẫn còn sống!
Nghe được Mục Mộc đồng ý sinh đứa con này ra nên Lạc Tang cực kỳ cao hứng nhưng so với việc cao hứng thì y lại quan tâm đến ý muốn thực sự của Mục Mộc hơn.
” Anh hãy nghe tôi nói hết đã “. Mục Mộc trầm tĩnh nói, đêm qua hắn đã suy nghĩ rất nhiều nên đã lập ra một danh sách các việc phải làm cho một năm kế tiếp: ” Sinh con là một việc hệ trọng, nếu tôi đã quyết định sinh con ra thì liền phải chuẩn bị thật tốt ở mọi mặt. Thứ nhất, tôi muốn bảo đảm chế độ dinh dưỡng của bản thân, tôi cũng không muốn bị quái vật nhỏ ở trong bụng… À, nhóc con hút thành các xác khô. Thứ hai, tuy chúng ta không phải là bạn lữ nhưng đứa nhỏ này lại là con của anh cho nên anh có nghĩa vụ chăm sóc cho tôi trong khoảng thời gian mang thai này. Thứ ba, hoàn cảnh sinh sống của nhà kho này cư trú thực sự là quá kém, không tốt để tôi dưỡng thai nên anh phải giúp tôi dựng lên một căn nhà nhỏ tại gần mảnh ruộng của tôi, không cần lớn lắm, cũng không cần phải quá chăm chút vào nó vì sau khi tôi sanh con ra thì sẽ đi. Thứ tư, suy xét đến trình độ chữa trị ở đây vẫn còn hạn chế nên khi đến ngày dự sinh thì tôi hi vọng Văn Sâm Đặc Tư có thể tới giúp mình đỡ đẻ, tôi tin tưởng vào y thuật của ông ấy. Trước mắt tôi chỉ mới nghĩ ra được có nhiêu đó thôi, anh có thể nói rồi “.
Lạc Tang ngồi xếp bằng ở trên giường nhìn thẳng vào Mục Mộc, y dựa vào những điều mà Mục Mộc nói ra nãy giờ thì cũng đã rõ ràng là hắn vô cùng nghiêm túc nhưng y muốn biết nguyên nhân vì sao hắn lại như vậy.
” Vì sao lại muốn sinh con vậy? “. Lạc Tang vươn tay sờ vào mặt Mục Mộc, giọng điệu thương tiếc: ” Em rất bài xích việc sinh con mà? “.
” Nhưng anh muốn đứa con này? “. Mục Mộc cười cay đắng, ngày hôm qua Hi Nhĩ đã nói nhiều chuyện như vậy nhưng có thể tác động mạnh đến hắn nhất chính là chuyện thần kinh não của Lạc Tang đã bị tổn thương, hắn thật sự rất hổ thẹn, cứ cảm thấy mình chính là người đã hại Lạc Tang biến thành một người tàn tật.
Lạc Tang trầm mặc, Mục Mộc khẽ mỉm cười, giơ tay sờ lên đầu của y, giọng điệu nhu hòa hiếm thấy: ” Tôi nói cho anh biết về việc này thì đã suy nghĩ rất kỹ rồi “.
” Em không cần phải gượng ép bản thân “. Lạc Tang nói rõ, con mắt phải thâm thúy của y nhìn vào Mục Mộc, dường như có thể nhìn thấu nội tâm của hắn.
” Tôi không có miễn cưỡng “. Mục Mộc bình thản nói dối.
” Em có “.
” … Đã nói không có “. Mục Mộc quay đầu đi, nếu nói không có chút miễn cưỡng nào thì nhất định là nói dối nhưng ở sâu trong đáy lòng của Mục Mộc thì thật sự có chút nguyện ý.
Nếu Lạc Tang đã có thể yêu hắn đến mức phát điên thì hắn cũng có thể yêu y đến mức vì y mà chấp nhận sinh quái vật nhỏ này ra.
Nghĩ theo hướng này thì trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.
Mục Mộc quấn chăn nằm xuống giường, rồi sai sử Lạc Tang: ” Anh đi săn cho tôi một con gà là được, chúng ta sẽ luộc nó lên ăn. Tôi hơi mệt nên sẽ nằm ngủ một lát “.
Mục Mộc nói xong liền nhắm hai mắt lại, chính hắn vẫn luôn không phát hiện ra lông mày của mình hơi nhíu lại.
Lạc Tang ngắm nhìn gương mặt say ngủ do mệt mỏi của Mục Mộc thì cau mày suy nghĩ một trận, sau đó dứt khoát đi ra ngoài.
Hắn muốn Mục Mộc vui vẻ.
…
Văn Sâm Đặc Tư đang nghiền nát thuốc bột ở trong phòng thuốc, Lạc Lâm liền rót cho ông ấy một chén trà, rồi an ủi: ” Đã nói là đừng có gấp rồi mà, chờ cho chất độc trong người Lạc Tang được bài trừ ra hết thì tình trạng tai điếc và tê liệt của nó tự nhiên sẽ dần dần chuyển biến tốt thôi “.
” Lỡ như không khỏi thì sao? “. Văn Sâm Đặc Tư rất lo lắng: ” Vốn bị mù một con mắt là đã ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày rồi, nay một bên tai lại bị điếc nữa, chẳng lẽ anh không biết thú nhân một khi giác quan bị suy yếu sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm hay sao? Ở trong chiến đấu thì rất dễ bị đối phương lợi dụng sơ hở? Đã vậy nó còn rất thường hay chạy vào trong rừng rậm trung tâm nữa chứ “.
Văn Sâm Đặc Tư cắn môi, tiếp tục nghiên cứu thuốc dùng để trị liệu cho Lạc Tang: ” Anh đừng lo cho em, dù sao bây giờ cũng không có ai đến tìm em chữa bệnh nên em rất là nhàn rỗi “.
Lạc Lâm nhìn Văn Sâm Đặc Tư đang tự giận mình thì liền thở dài, đi dựng lại ngôi nhà của Lạc Tang, đã bị đốt cháy dưới cơn nóng giận của Mục Mộc.
Dù sao bây giờ ông cũng rất rảnh rang.
Hi Nhĩ ngồi ở một bên xem sách thuốc nhưng lúc này lại phát hiện ra được gì đó nên nhanh chóng cầm quyển sách thuốc đưa cho Văn Sâm Đặc Tư xem, chỉ vào một thân cây có hoa màu hồng nhạt mà nói: ” Sư phụ, người xem cái này, ở trong này nói loại hoa này rất hữu hiệu trong việc điều trị cho tình trạng thân thể bị tê liệt và co giật “.
Văn Sâm Đặc Tư liếc mắt một cái, lại cúi đầu nghiền nát dược thảo: ” Tích nhật hồng rất hiếm, chỉ mọc ở trên vách đá cheo leo hoặc là trong các khe đá gió thổi không tới thôi, con hãy quên nó đi “.
Hi Nhĩ thất vọng vô cùng nhưng lại không cam tâm buông tha nó, chỉ cần có một chút khả năng có thể chữa khỏi cho Lạc Tang thì cậu ta đều sẽ thử hết.
Hi Nhĩ cầm lấy sách ngồi lại trên ghế xem nhưng trong đầu lại đang nhớ lại xem ở chung quanh đây nơi nào có vách núi.
Lúc này Lạc Tang đi vào, Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ đều quay đầu lại nhìn và đều đứng lên.
” Sao hôm nay lại tới sớm vậy? “. Văn Sâm Đặc Tư liền hỏi Lạc Tang, đi tới gần y rồi bóp vai cho y: ” Như thế nào, vai vẫn còn tê liệt sao? “.
” Hình như đã đỡ hơn một chút “. Lạc Tang cẩn thận cảm nhận được kích thích ở bờ vai, tê tê dại dại, tuy rằng có thể cảm giác được Văn Sâm Đặc Tư đang chạm vào nhưng không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, đương nhiên cũng không có cảm giác thoải mái.
” Thật sự? “. Văn Sâm Đặc Tư lộ ra vẻ mặt vui mừng, bắt đầu tràn đầy hy vọng với việc xoa bóp vai cho Lạc Tang: ” Vậy hôm nay cho lại tiếp tục xoa bóp cho con “
Lạc Tang từ chối đề nghị của Văn Sâm Đặc Tư: ” Con cảm thấy không phải do việc xoa bóp có hiệu quả mà là do độc tố đang dần dần giảm bớt thôi “.
” Không có chuyện gì, dù sao đấm bóp cho con cũng không có hại gì mà “. Văn Sâm Đặc Tư lộ ra nụ cười, nghe thấy tình trạng tê liệt của Lạc Tang đã được cải thiện nên tâm tình của ông cuối cùng cũng coi như tốt hơn một chút.
Lạc Tang không lay chuyển được Văn Sâm Đặc Tư đành phải để cho ông xoa bóp, đồng thời nói ra ý đồ đến đây của mình: ” Cha, đưa cho con thuốc phá thai đi “.
Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ đều sửng sốt, sau đó Hi Nhĩ liền nổi giận, cho rằng Mục Mộc kêu Lạc Tang qua đây để đòi thuốc phá thai.
Người kia thật sự là lòng dạ quá ác độc rồi! Ngày hôm qua mình đã nói đến như vậy rồi mà hắn dĩ nhiên một câu cũng không nghe lọt được!
Văn Sâm Đặc Tư cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ: ” Cha… Cha không đưa đâu! “.
Lạc Tang cũng biết là Văn Sâm Đặc Tư không đồng ý nhưng y vẫn tỏ thái độ kiên định: ” Cha, hãy đưa thuốc cho con đi, Mục Mộc rất đau khổ “.
” Chẳng lẽ cha không đau khổ sao? “. Văn Sâm Đặc Tư không xoa bả vai cho Lạc Tang nữa mà lại khổ sở nhìn Lạc Tang: ” Hiện tại cha đến đêm cũng ngủ không được, luôn nghĩ đến chuyện của con và Mục Mộc, nghĩ tới chuyện con bị mù mắt, nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng Mục Mộc, cha hết sức hối hận chuyện đã cho Mục Mộc ăn quả thôi hóa, nếu như lúc trước cha không nhất thời kích động lại cho hắn ăn trái cây đó thì hắn liền sẽ không oán hận cha mà cũng sẽ không hận con! Vậy thì những chuyện phát sinh sau này cũng sẽ không có! Cha giờ đã tỉnh ngộ, cha chính là tự cho là đúng, vì vậy cha sẽ không làm như thế nữa! Hắn đã ghét cha vậy thì cha liền tránh hắn! Cha đã không hề làm chuyện gì nữa rồi mà! “.
Văn Sâm Đặc Tư nói xong kích động chạy ra khỏi phòng thuốc, vừa chạy vừa lớn tiếng nói: ” Các con không muốn đứa bé kia thì cha cũng mặc kệ nhưng đừng tới tìm cha! “.
Văn Sâm Đặc Tư chạy vào căn phòng của mình rồi nhanh chóng đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa mà gào khóc thật lớn, tự tay ông bắn mù một mắt của Lạc Tang đã là nút thắt không bao giờ tháo gỡ ra được rồi nên làm sao ông có thể lại xuống tay giết chết cháu của mình được chứ?
Ông thật sự không làm được!
Lạc Tang nhìn Văn Sâm Đặc Tư chạy trốn vào trong phòng mình thì có chút bất đắc dĩ, đúng lúc khóe mắt liếc về phía Hi Nhĩ ngồi đó đang nhìn mình, vì vậy Lạc Tang ôm tâm lý thử một lần mà hỏi cậu ta: ” Hi Nhĩ, ngươi biết kê đơn thuốc phá thai sao? “.
Hi Nhĩ chỉ bị Lạc Tang nhìn thoáng qua lại liền mặt đỏ tâm đập nhanh nhưng đáy lòng là đau buồn thể diễn tả được.
Mình luôn thích Lạc Tang thì có được gì? Người Lạc Tang thích lại là Mục Mộc…
” Không biết, sư phụ không có dạy “. Hi Nhĩ nói giống như là sự thực, sau đó vội cúi đầu.
Hiện tại mình không thể nhìn Lạc Tang, càng nhìn thì lại càng khổ sở.
Cũng không được. Lạc Tang thất vọng đi ra phòng thuốc, sau đó nghe được tiếng khóc Văn Sâm Đặc Tư thì tâm trạng y tràn đầy áy náy, liền đi tới đứng cách cửa phòng nói xin lỗi với Văn Sâm Đặc Tư : ” Con xin lỗi cha “.
Văn Sâm Đặc Tư càng khóc lớn tiếng hơn.
Lạc Tang im lặng thở dài, quay người liền muốn rời khỏi, lại nhìn thấy Lạc Lâm đứng ở trong phòng khách nhìn mình.
Lạc Lâm đi tới bên bàn trà ngồi xuống, bắt đầu pha trà, vừa pha vừa nói với Lạc Tang: ” Lại đây ngồi đi “.
Lạc Tang đi tới ngồi đối diện với Lạc Lâm, Lạc Lâm rót cho y một chén chè xanh, trầm ổn hỏi y: ” Ngày hôm qua cha con đã đấm bóp vai cho con lâu như vậy, có hiệu quả gì không? “.
” Con cảm giác tình trạng tê liệt có khá hơn một chút nhưng hình như không phải là tác dụng của việc xoa bóp “. Lạc Tang nói ra quan điểm của mình: ” Độc trong người vốn là được bài trừ gần hết, có thể phải chờ đến khi loại bỏ toàn bộ độc tố thì mới có thể từ từ khôi phục lại được “.
” Vậy thì tốt rồi “. Lạc Lâm uống một hớp trà, ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén: ” Vậy thú tính thì sao? Có khôi phục lại không? “.
Lạc Tang bình tĩnh nhìn vào mắt Lạc Lâm, gật đầu: ” Có “.
Chân mày Lạc Lâm liền cau lại, Lạc Tang nói tiếp: ” Nhưng lại thấp hơn trước rất nhiều, con chỉ có tại thời điểm Mục Mộc biểu hiện không giống như bình thường thì ngay lập sẽ muốn cắn hắn nhưng * này là có thể khống chế được “.
Chẳng hạn như tại thời điểm Mục Mộc kéo viôlông hoặc như ngày hôm nay khi ở trên giường Mục Mộc cố nén ngượng ngùng mà phục vụ cho y, đều rất là quyến rũ và đáng yêu, khiến cho Lạc Tang liền bộc phát thú dục với hắn.
Lạc Lâm hiển nhiên liền lo lắng, ông không yên lòng truy hỏi Lạc Tang: ” Đại khái thấp hơn trước bao nhiêu? “.
Lạc Tang nghiêm túc suy nghĩ rồi nói một cách chân thật: ” Hiện tại thú tính của con có lẽ chỉ bằng một phần tư so với trước kia nhưng suy xét đến việc sức khỏe của con đang từ từ chuyển biến tốt nên đến khi khỏe lại thì thú tính của con có lẽ sẽ khôi phục lại được một nửa so với trước kia, nếu như trường hợp xấu nhất thì làm sao cũng sẽ khôi phục lại được hai phần ba. Nhưng có một điều được bảo đảm, đó là sau khi bị mất đi mắt trái thì thú tính của con thực sự đã bị suy yếu “.
Lạc Tang nói xong giơ tay lên sờ vào mắt trái của mình, sau khi bị tên độc bắn trúng thì nhãn cầu trái của y bị hoại tử hoàn toàn nên phải lấy ra ngoài, vì thế hiện tại trong hốc mắt trái của y là trống không, Văn Sâm Đặc Tư vốn định dùng bảo thạch khắc một con mắt giả cho y, làm như vậy thì sẽ không ảnh hưởng gì đến bề ngoài nhưng Lạc Tang lại không quan tâm lắm đến vẻ bề ngoài nên liền từ chối.
Chờ cho con mắt đã được điều trị xong thì trực tiếp mang cái bịt mắt là được.
” Tình huống xấu nhất là khôi phục hai phần ba thú tính… “. Lạc Lâm trầm tư một chút, hỏi Lạc Tang: ” Con có thể bảo đảm là con sẽ không bị mất khống chế lần nữa không? “
” Con không chắc lắm “. Lạc Tang bình tĩnh nói: ” Lỡ như con không thể khống chế được chính mình thì liền rút răng nanh hay là móng vuốt hoặc là cánh của con, đều được cả “.
Lạc Lâm trầm mặc, sau đó cúi đầu châm trà: ” Con nghĩ ra được như vậy là hay rồi “.
Hai cha con cùng ngồi uống một hồi trà, sau đó Lạc Lâm liền đứng lên: ” Cha con vẫn còn khóc, đều đã nhiều tuổi rồi nhưng cứ hễ khóc lên thì lại ồn ào y hệt như một đứa trẻ vậy, phụ thân phải vào xem ông ấy “.
Lạc Lâm đi được mấy bước, tựa như nghĩ ra điều gì, ông quay đầu lại thấp giọng nói với Lạc Tang: ” Phụ thân sẽ tìm cách giúp con lấy được thuốc phá thai, con hãy trông chừng Mục Mộc, đừng để cho hắn tự giày vò chính mình, dùng thuốc để đẩy bào thai ra là biện pháp làm cho thân thể bị tổn hại ở mức thấp nhất “.
Lạc Tang không ngờ Lạc Lâm lại giúp mình việc này, nhất thời có chút cảm động: ” Cám ơn phụ thân “.
Lạc Lâm cười khổ, dặn dò Lạc Tang một câu ” Chăm sóc hắn thật tốt “, liền đi vào trong phòng an ủi Văn Sâm Đặc Tư.
Lạc Tang thấy Lạc Lâm đi rồi thì nhớ đến Mục Mộc bảo y bắt con gà cho mình nên vội đứng dậy định đi vào trong núi bắt một con gà mập cho Mục Mộc.
Hi Nhĩ vẫn luôn núp trong bóng tối nhìn lén Lạc Tang khi thấy Lạc Tang phải đi, cậu vội vã chạy chậm đuổi theo gọi Lạc Tang lại, Lạc Tang quay đầu lại, Hi Nhĩ liền quấn lấy lọn tóc của mình, cúi đầu đỏ mặt nhỏ giọng nhắc nhở y: ” Anh hôm nay còn chưa có thay băng “.
” Lát nữa ta sẽ tới thay “. Tầm mắt của Lạc Tang lại rơi vào cánh tay phải đang cố định ở trên ngực của Hi Nhĩ, y trầm mặc một hồi, nói với Hi Nhĩ: ” Ta thay mặt Mục Mộc xin lỗi ngươi, tính tình của hắn không được tốt lắm “.
” Không, không có chuyện gì… “. Hi Nhĩ cúi đầu nhăn nhó.
Lạc Tang biết rõ tâm tư của Hi Nhĩ nhưng y chỉ có thể giả vờ như không biết vì ngay tại thời điểm y mang Mục Mộc về bộ lạc thì chính là đã từ chối cậu ta rồi, một quãng thời gian sau đó thì Hi Nhĩ rất an phận, không có tới tìm y nữa, vậy mà sau đó không biết vì sao lại thể hiện ra ý muốn theo đuổi y nữa chứ.
Nếu như Lạc Tang biết là do bị Mục Mộc châm chọc nên Hi Nhĩ mới quyết định bằng bất cứ giá nào cũng tiếp tục theo đuổi mình thì y nhất định sẽ dở khóc dở cười cho mà xem.
…
Mục Mộc mơ màng tỉnh lại, ánh sáng trong nhà kho lờ mờ có vẻ như sắc trời đã không còn sớm nữa, hắn vặn người đi ra ngoài nhà kho, liền kinh ngạc nhìn thấy một con ” gà ” rất lớn đang bị buộc vào cây cột ở bên ngoài nhà kho.
Đây là con gà sao? Ăn hoóc-môn nên mới lớn đến thế này đi? Giống gà lớn con như vậy sao hay phải nói con này là một loại chim lớn nào đó?
Mục Mộc nhìn chằm chằm vào con ” gà ” trông hơi có chút cổ quái kia, nghĩ mãi mà không ra, con ” gà ” này thấy Mục Mộc cứ nhìn chằm chằm vào nó nên liền kêu ” cạc cạc ” rồi vỗ cánh nhào đầu về phía Mục Mộc, bộ dáng rất hung ác.
Nó đang yên đang lành ở trên núi ăn sâu, đột ngột bị một thú nhân đánh một trận rồi kéo về đây, nó không nổi giận là lạ.
Mục Mộc hết hồn, nhanh chóng nhảy ra né tránh, cũng may là con ” gà ” này đã bị cột lại nên mới không thể nào nhào lên trên người Mục Mộc được.
Kêu cạc cạc? Chẳng lẽ nó là con vịt? Không phải, nhìn hình dáng bên ngoài thì trông giống với gà hơn.
Có lẽ con gà này cũng không hẳn là con gà mà là con vịt cũng không chừng. Mục Mộc suy nghĩ miên man, sau đó quay vào trong kho lấy cái lưỡi liềm ra, hắn phải tự làm bữa tối cho mình.
Mục Mộc cầm lưỡi liềm đứng ở trước mặt con gà, đối đầu với con gà trông có vẻ hung ác kia, một người một thú khí thế cư nhiên không kém nhau bao nhiêu.
Mục Mộc cầm lưỡi liềm rề rà không dám tiến lên giết nó, thầm mắng Lạc Tang, y đã bắt cái con gì về cho mình vậy? Lần đầu tiên hắn giết gà liền gặp phải độ khó khăn cao nhất, là cố ý muốn thấy hắn bị mất mặt có đúng không?
Mẹ nó, một lát nữa phải đánh y một trận một được.
Mục Mộc không muốn làm mất thể diện của đàn ông, ngay cả con gà mà cũng không dám giết nếu nói ra sẽ khiến cho người khác cười chê nên hắn đành phải tiến lên, một tay cầm lưỡi liềm một tay che chắn khuôn mặt của mình mà chém lung tung một trận vào con gà đó, thế mà con gà này cũng không phải là giống gà tầm thường, nó liền linh hoạt tránh thoát khỏi đòn ” lưỡi liềm chém loạn xạ ” của Mục Mộc, còn có thể vỗ cánh phành phạch kêu to ” cạc cạc ” rồi giơ móng gà lên mà đá Mục Mộc, chỉ có điều do cổ nó đã bị buộc dây thừng, Mục Mộc lại rất cẩn thận mà đứng cách xa cho nên hai bên là một bên vung chém lưỡi liềm loạn xạ còn một bên đạp loạn xạ móng gà, chiến đấu dũng mãnh, vô cùng kịch liệt.
Đây là một cặp đối thủ ngang tài ngang sức, người tới ta đỡ trong ba hoặc bốn phút nhưng đều không làm gì được đối phương.
” Chết tiệt! “. Mục Mộc không chiến đấu với con gà tồi tệ này nữa, còn tức giận ném lưỡi liềm đi, đúng lúc khóe mắt đụng đến cái cuốc, liền hung tợn cầm lấy cái cuốc.
Mục Mộc nhấc cái cuốc về phía con gà tồi tệ mà nódường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm nên rất bất an di chuyển vòng quanh cây cột.
Mục Mộc cười gằn một tiếng, hỏi nó: ” Mày có biết cái gì là tuyệt vọng không? Đây chính là tuyệt vọng! “.
Mục Mộc hung hăng đem cái cuốc bổ xuống đầu con gà tồi tệ đó nhưng nó lại linh hoạt né tránh, nên chỉ bị đập trúng chân, nó phát ra một tiếng tiếng thét chói tai, sau đó bị một cuốc tiếp theo của Mục Mộc làm cho vỡ đầu.
Đầu nát bét, máu bắn tung tóe, tình cảnh có hơi đẫm máu.
” Dùng cuốc thì nhanh hơn nhiều “. Mục Mộc ném cái cuốc dính máu đi, sau đó nhặt lưỡi liềm lên, đi tới chỗ con gà tồi tệ kia thì liền một nhát lưu loát chặt đứt cái đầu nát bấy của nó ra, lạ lùng chính là dù không còn đầu nữa vậy mà con gà tồi tệ này vẫn còn cử động, vì vậy Mục Mộc dùng lưỡi liềm rạch ngực của nó, sau đó đi qua một bên chờ cho nó chết hẳn.
Giết một con gà cũng không dễ dàng gì, thì ra làm một bữa cơm lại khó khăn đến như vậy. Mục Mộc cảm thán sự vất vả trong cuộc sống, sau đó lạnh lùng nhìn con gà tồi tệ kia đang dần dần bất động, cuối cùng cũng hoàn toàn bất động.
Như vậy, kế tiếp là… Nhổ lông?
Mục Mộc không rành lắm, kiến thức của hắn về phương diện này rất thiếu hụt, bởi vì không có ai dạy cho nên chỉ có thể tự mình mò mẫm mà thôi, hắn ngồi xuống một băng ghế nhỏ rồi bắt đầu nhổ lông gà, cũng không biết nhổ lông gà trước hay phải nhúng gà vào nước nóng trước nữa vậy nên việc nhổ lông mất rất nhiều thời gian và không được sạch sẽ, chờ đến khi thật vất vả nhổ sạch lông của con gà này thì Mục Mộc cũng mệt mỏi đến mức sắp tắt thở, hắn xách con gà vẫn còn sót một ít lông tơ vụn vặt đi ra ao nước để rửa, bởi vì trước đó hắn đã rạch ngực của nó để nó chết hẳn nên gan và ruột già của nó cũng lòi ra làm cho Mục Mộc cảm thấy muốn ói.
Làm được một bữa cơm thật sự là quá khó khăn. Mục Mộc móc sạch nội tạng trong bụng con gà ra, hắn nhớ rõ là bụng của những con gà quay và vịt nướng ở trong tiệm đều trống không cả.
Chờ móc xong rồi rửa sạch nó, Mục Mộc liền xách nó trở về để luộc lên, cái nồi đá to do Lạc Tang làm ra kia đã có đất dụng võ, Mục Mộc liền ném con gà vào trong nồi đá, sau đó đổ nước vào rồi nấu lên.
Luộc, cũng bỏ thêm một gia vị nào cả, Mục Mộc cũng biết là phải thêm đồ gia vị vào nhưng lại không biết phải thêm đồ gia vị nào mà hắn cũng đâu có đồ gia vị nào chứ.
Mục Mộc ngồi ngay trước cửa nhà kho chờ nồi nước luộc sôi, màn đêm tĩnh lặng bao phủ, trong một mảnh đồng bằng hoang dã trống trải thì cũng chỉ có tại nơi này là có ánh lửa, cũng chỉ có duy nhất một mình hắn.
Mục Mộc đột nhiên cảm thấy cô độc, vì vậy đi vào nhà lấy ra cây đàn viôlông của mình rồi kéo khúc nhạc “ Suy tưởng ” ở trong bóng đêm, trong đầu liền nhớ tới ông bà nội của mình.
Làn điệu tha thiết cùng xa xăm ẩn trong giai điệu nhịp nhàng và êm ái trở nên tao nhã lại mang theo ý vị sâu xa.
Mục Mộc nhớ nhà.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở trên đường mòn men bờ ruộng, Mục Mộc để viôlông xuống, nhếch miệng lên mỉm cười, nội tâm trống rỗng ngay lập tức như được lấp đầy.
Đặt đàn viôlông bảo bối vào lại trong hộp, Mục Mộc đi xem con gà được luộc trong nồi đá thì phát hiện nó đã bị luộc quá kỹ nên thịt nhừ rải rác rất nhiều ở trong nước luộc.
” Nấu thế nào rồi? “. Lạc Tang vừa mới trở về liền dò hỏi Mục Mộc nhưng đôi mắt lại nhìn vào trong nồi.
Trên tay của y đang xách một hộp đựng thức ăn.
” Không biết nữa, vẫn chưa nếm thử “. Mục Mộc nói xong nhẹ nhàng đá Lạc Tang một cước: ” Anh bắt con gà quá lớn “.
Hắn suýt nữa không đối phó được.
” Anh sợ em ăn không đủ, hơn nữa anh vốn là định trở về sẽ giết nó, ai ngờ em lại tự mình giết nó “. Lạc Tang giải thích, y cầm lấy cái muỗng rồi múc một muỗng canh cho vào miệng để nếm thử, ừm… Nhạt như nước.
Mục Mộc cũng nếm thử một miếng canh, lông mày liền nhíu lại: ” Không có vị gì “.
” Em không cho gia vị vào sao? “
” Không có “.
Hai người liền nhìn nhau, sau đó đều cười phá lên.
” Nấu cũng không dở lắm “. Lạc Tang dối lòng nói ra lời khen, vớt con gà đã chín bấy ra rồi bỏ vào trong cái chén lớn, còn nước luộc thì không cần.
” Là lần đầu tiên tôi luộc gà đó, cũng không dở lắm “. Mục Mộc có yêu cầu khá thấp đối với bản thân mình, ít nhất nước luộc gà này là có thể ăn, không có đến mức phải xử lý trong âm thầm.
” Ngày mai anh sẽ dạy em nấu ăn “. Lạc Tang ôn hòa nói, mở hộp cơm ra, bưng các món ăn ra ngoài để Mục Mộc ăn cơm.
Mục Mộc cũng không từ chối, trước khi hắn có thể nấu ra được một bữa cơm thì hắn vẫn nên ngoan ngoãn ăn các món do Văn Sâm Đặc Tư nấu cho thì hơn, bảo đảm an toàn, mùi vị cũng thơm ngon.
Hai người đều vui vẻ ăn bữa cơm này, còn về con gà luộc kia thì Mục Mộc chỉ ăn một cái chân, phần còn lại đều tiến vào trong bụng của Lạc Tang hết.
Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa, hai người ăn xong thì cùng nhau dọn dẹp bên ngoài nhà kho, sau đó ôm nhau nằm ở trên giường.
Tay Lạc Tang ở trong chăn nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng vẫn còn bằng phẳng của Mục Mộc, Mục Mộc nhắm mắt lại mặc y vuốt ve.
” Anh yêu em “. Lạc Tang hôn xuống đầu Mục Mộc một cái.
Mục Mộc hơi mĩm cười, làm ra vẻ lạnh nhạt ” Ừm ” một tiếng.
Ngày hôm sau, rời giường, rửa mặt, trồng rau, nấu nướng, ăn cơm, ngủ, một ngày cứ vậy mà trôi qua.
Sau đó lại qua hai ngày, ba ngày, bốn ngày…
Mục Mộc phát hiện kể từ khi mình quyết định sinh đứa con này thì tâm tính liền ôn hòa hơn trược rất nhiều, tuy rằng sâu trong đáy lòng hắn vẫn còn sợ hãi việc mang thai này.
Thời gian về lâu về dài, cuối cùng rồi cũng sẽ dần chấp nhận được việc đó cũng không chừng? Mục Mộc vừa có ý nghĩ như vậy thì Lạc Lâm lại đưa đơn thuốc phá thai tới.
” Vào mùa xuân sang năm, chú sẽ theo giao ước đưa cháu quay về rừng rậm trung tâm, nếu như khi đó cháu vẫn khăng khăng muốn quay lại nơi đó “. Lạc Lâm bình tĩnh nhìn Mục Mộc: ” Chú cũng chỉ có thể làm bao nhiêu đó cho cháu mà thôi “.
Lạc Lâm cứ tưởng rằng Lạc Tang vẫn là đơn phương quấn quýt lấy Mục Mộc chứ chưa biết Mục Mộc đã tiếp nhận Lạc Tang, làm bạn trai của y.
Nhưng cũng chỉ là bạn trai.
Sau buổi xét xử, Mục Mộc vẫn chưa từng gặp lại Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư, hắn vẫn có gút mắc với đôi phu phu hai người họ vậy nên hắn liền cúi đầu nhìn xuống mặt đất, có chút bài xích đối mặt với Lạc Lâm.
Lạc Lâm biết Mục Mộc không được tự nhiên nên cũng không có nhiều lời, sau khi giao đơn thuốc phá thai cho Lạc Tang xong liền rời đi.
Chờ Lạc Lâm đi rồi, Mục Mộc liền cầm lấy đơn thuốc, hắn nhìn chằm chằm vào hàng chữ đẹp và ngay ngắn hiện trên mặt giấy một lúc rồi mới hỏi Lạc Tang: ” Đây là nét chữ của cha anh sao? “.
Lạc Tang gật đầu, y thấy Mục Mộc nhìn vào đơn thuốc, cho rằng hắn lại nổi lên ý muốn phá thai.
Quả nhiên vẫn không muốn sinh đứa nhỏ ra?
Mục Mộc cầm lấy đơn thuốc nhưng trong nội tâm cũng nổi lên sóng lớn, tuy rằng ở chung với Văn Sâm Đặc Tư không bao lâu nhưng hắn cũng hiểu rõ ông ấy là một người cực kỳ coi trọng người nhà như với Lạc Lâm, Lạc Tang hay là với hắn nên đối với đứa cháu còn chưa ra đời của chính mình thì không cần phải nói.
Mục Mộc không thể không đoán ra được tâm tình của Văn Sâm Đặc Tư khi viết ra đơn thuốc này, chắc chắn là vô cùng đau đớn.
Mà cái đơn thuốc này đúng là Lạc Lâm đã tốn rất nhiều tâm tư mới có thể làm cho Văn Sâm Đặc Tư viết ra được. Khoảng thời gian này, ông vẫn luôn nói với Văn Sâm Đặc Tư rằng nếu như mối quan hệ giữa Mục Mộc và Lạc Tang đã định trước là không thể thành thì nên sớm chặt đứt sự ràng buộc giữa hai người họ sẽ tốt hơn, điều này đối với hai người mà nói đều là sự giải thoát.
Lạc Lâm đã không còn ôm bất cứ kỳ vọng với Lạc Tang và Mục Mộc nữa rồi mà Văn Sâm Đặc Tư cũng giống như thế cho nên ông liền suy nghĩ mấy ngày mấy đêm, cuối cùng đồng ý viết ra đơn thuốc này nhưng là vừa viết lại vừa khóc, trong lòng đã tràn đầy những vết thương rồi nay lại khắc lên thêm một vết thương mới.
Lạc Tang thấy Mục Mộc nhìn chằm chằm vào đơn thuốc rồi ngẩn người, vì vậy vươn tay lấy lại, y biết Mục Mộc không biết những chữ này.
Mục Mộc lại tránh ra, trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tang hắn liền xé đơn thuốc này thành những mảnh nhỏ, sau đó thoải mái ném chúng vào trong gió thu.
Lạc Tang nhìn những mảnh nhỏ trôi theo cơn gió thì ánh mắt y lộ vẻ phức tạp nhìn về phía Mục Mộc: ” Tại sao? “.
” Không tại sao cả “. Mục Mộc không muốn nhiều lời, tâm tình của hắn lại không tốt lắm, thứ mà hắn đã xé nát cũng không phải là đơn thuốc mà là sự không cam lòng còn sót lại của chính mình.
Hắn phải sinh đứa con này cho Lạc Tang, dù cho hắn sợ hãi đến cỡ nào đi nữa.
Bởi vì hắn yêu Lạc Tang.
…
Sau khi Văn Sâm Đặc Tư viết ra đơn thuốc phá thai xong thì không còn tâm tình để làm cơm cho Mục Mộc nữa, cả người ông hết sức chán chường, càng thêm uất ức.
Trong bộ lạc chắc cũng chỉ có một mình ông là làm cho con của mình bị tàn phế lại còn giết chết cháu của chính mình mà thôi.
Ông là người có tội.
Thời điểm Lạc Tang đến tìm Văn Sâm Đặc Tư để đổi thuốc trị thương thì trông thấy ông cực kỳ sa sút, vốn định nói cho cha biết Mục Mộc không có phá thai nhưng ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy thời gian qua cách xử sự của Mục Mộc luôn nóng nảy đồng thời không hề nghĩ đến hậu quả, không chừng đến một ngày nào đó hắn lại muốn giết đứa nhỏ ở trong bụng thì sao? Cho nên tại thời điểm còn chưa có chắc chắn thì tạm thời không nên nói cho Văn Sâm Đặc Tư biết thì tốt hơn, miễn cho cho cha hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao.
Không có Văn Sâm Đặc Tư nấu cơm nữa nên Lạc Tang đành phải chịu trách nhiệm làm các món ăn bổ dưỡng cho Mục Mộc trong thời kỳ mang thai, tại thời điểm nấu cơm cho Mục Mộc đồng thời thuận tiện dạy cho hắn biết nấu ăn luôn. Lúc đầu, Mục Mộc luôn nấu không được tốt lắm, không phải cháy khét thì chính là xào không chín, sau khi nắm bắt được cách thức cơ bản về làm cơm xong thì học cũng nhanh hơn rất nhiều, chờ đến khi hắn có thể nấu ra được bữa cơm thì hắn không còn để Lạc Tang xuống bếp nữa.
Đối với người không thích ăn rau lại phải làm rau thành nhiều dạng món ăn mà nói, chắc hẳn là một việc rất khó chịu, Mục Mộc cũng cho rằng như vậy.
Ồ, hắn càng ngày càng suy nghĩ cho Lạc Tang, nếu sau này quay về địa cầu thì biết làm thế nào đây?
Mục Mộc vừa bất đắc dĩ vừa tiếp tục sử dụng phương thức của mình để săn sóc Lạc Tang, nhìn thấy Lạc Tang đang luộc rau cho hắn ăn thì liền mắng một câu: ” Ra ngoài! Đã nói để tôi nấu mà, không cho tôi luyện tập nấu nướng thì tôi làm sao có thể tiến bộ được chứ? “.
Nhìn thấy Lạc Tang ở bên kia dựng lại ngôi nhà, liền đưa một chén nước qua: ” Có khát không? Ông chủ tôi đây liền thưởng cho anh được uống một chút nước đó “.
Nhìn thấy Lạc Tang dùng ánh mắt sắc tình để nhìn hắn, lại cố kỵ hắn đang mang thai nên không dám có hành động nào, vì thế ho khan một cái, hời hợt nói ra một câu: ” Tôi muốn tắm, anh giúp tôi chà lưng đi “.
Thế này rồi lại thế kia.
Trong lúc hai người đang sinh sống một cách hòa hợp ở trong ruộng thì Hi Nhĩ lại đang bận rộn cheo leo ở bên vách đá, tuy rằng tình trạng tê liệt ở trên người Lạc Tang đã có chuyển biến tốt nhưng tốc độ lại hết sức chậm chạp, khiến Hi Nhĩ rất lo lắng.
Cậu ta muốn giúp Lạc Tang.
Vì vậy Hi Nhĩ chờ cho cánh tay phải bị trật khớp của mình đỡ hơn thì liền lấy danh nghĩa lên núi hái thuốc mà đi tới vách núi này để tìm kiếm tích nhật hồng, đó là dược thảo chữa trị tê liệt và co giật rất hiệu quả.
phương pháp tìm kiếm của Hi Nhĩ rất đặc biệt, lấy một chiếc gương cột vào một đầu của sợi dây thừng, sau đó xuyên thấu qua sự phản xạ trên gương mà tìm kiếm loại tích nhật hồng chỉ mọc ở trong các khe đá, dùng phương pháp này rất vất vả nhưng do tay phải của Hi Nhĩ vẫn còn chưa khỏi hẳn nên cậu ta cũng không dám tùy tiện leo xuống vách núi để tìm kiếm.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Hi Nhĩ mà cậu ta đã tìm được một cây tích nhật hồng, liền hưng phấn chạy vội về nhà khoe với Văn Sâm Đặc Tư, Văn Sâm Đặc Tư đang bù đầu nghiên cứu dược thảo hiển nhiên là kích động hết sức, hai người đều một lòng muốn chữa khỏi bệnh cho Lạc Tang liền lập tức cầm dây thừng ra cửa, chỉ để lại một tờ giấy nhắn gửi với Lạc Lâm đã đi săn còn chưa về.
” Sư phụ, nhìn này! Chính là ở trong cái khe đó! “. Hi Nhĩ đặt gương treo xuống dưới để Văn Sâm Đặc Tư có thể nhìn thấy rõ vị trí của tích nhật hồng, bởi bên vách núi có gió quá lớn nên mặt gương luôn đảo qua đảo lại, làm Văn Sâm Đặc Tư vô cùng nôn nóng, cũng may là ông thận trọng nhìn chằm chằm vào mặt gương một lúc lâu, cuối cùng trong phút chốc cũng trông thấy được tích nhật hồng đang mọc ở trong khe đá.
” Không sai! Là tích nhật hồng! “. Văn Sâm Đặc Tư cao hứng kêu lên, ông thở dài nói: ” Chỗ này cũng rất khó thì mới có thể thấy được, đôi mắt của con quá là tinh tường rồi “.
Hi Nhĩ xấu hổ cười cười, là do mình quá may mắn đi, mới vừa đặt gương xuống chỗ đó thì liền bị mình phát hiện ra được.
Xác định chính xác vị trí của tích nhật hồng xong, hai người đều muốn leo xuống hái nó, Văn Sâm Đặc Tư vốn là muốn leo xuống nhưng lại bị Hi Nhĩ ngăn cản.
” Con là thanh niên nên để con leo xuống “. Hi Nhĩ không muốn để cho Văn Sâm Đặc Tư mạo hiểm, hơn nữa trong khoảng thời gian này, bởi vì Văn Sâm Đặc Tư luôn trong tình trạng chán nản nên ăn rất ít, đêm lại ngủ không ngon nên thể lực chắc chắn là không bằng cậu ta rồi.
” Nhưng tay của con còn chưa có khỏi hẳn đâu? “. Văn Sâm Đặc Tư không yên lòng, khớp xương bị trật khớp nếu như không khỏi hoàn toàn thì rất dễ bị trật khớp lần nữa, và lại leo lên vách núi là việc rất hao tốn thể lực.
” Không có sao, tay của con đã đỡ nhiều rồi “. Hi Nhĩ xoay cánh tay của mình để cho Văn Sâm Đặc Tư nhìn thấy, hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng xuống hái cho được gốc cây tích nhật hồng đó để có thể chữa bệnh cho Lạc Tang.
Văn Sâm Đặc Tư vẫn cứ không yên lòng, y suy nghĩ rồi đề nghị: ” Nếu không chúng ta hãy đi về trước đã, chờ chú Lạc Lâm đi săn trở về thì liền kêu ông ấy đến đây hái “.
” Vậy phải đợi đến ngày mai “. Hi Nhĩ không muốn chờ, hiện tại tâm trạng của cậu vẫn rất kích động nên liền cầm lấy dây thừng quấn quanh eo của mình, miệng thì an ủi Văn Sâm Đặc Tư: ” Yên tâm đi sư phụ, không có việc gì đâu “.
Văn Sâm Đặc Tư thấy Hi Nhĩ đã quấn dây thừng thật chắc rồi, đành phải giúp cậu ta quấn một đầu còn lại của dây thừng vào một thân cây, sau đó dùng sức kéo mạnh, sau khi xác định sợi dây rất rắn chắc thì mới để cho Hi Nhĩ leo xuống.
” Cẩn thận đó “. Văn Sâm Đặc Tư không yên lòng căn dặn Hi Nhĩ, Hi Nhĩ cười cười với ông rồi cẩn thận từ từ leo xuống vách núi, Văn Sâm Đặc Tư nằm sấp trên vách đá cheo leo thò đầu nhìn xuống, chờ Hi Nhĩ tiếp cận được cái khe đá đó thì ông hé miệng hỏi cậu ta: ” Thế nào rồi? “.
“… Dây thừng hơi ngắn “. Hi Nhĩ tại bên dưới vách núi trả lời, sau đó hỏi Văn Sâm Đặc Tư: ” Chỉ còn có khoảng 1 mét nữa thôi, sư phụ có thể nới lỏng dây thừng ra một ít được không? “.
Văn Sâm Đặc Tư ngoái đầu nhìn lại dây thừng đang được cột vào thân cây to, được cột quanh ba vòng, nếu như nới lỏng ra một vòng thì có thể dài ra khoảng 1 mét nhưng trong lúc mình nới dây ra thì Hi Nhĩ phải cố sức bám chặt vào vách núi.
Như vậy thì quá là nguy hiểm.
” Con lên đây đi! “. Văn Sâm Đặc Tư hét to với Hi Nhĩ, ông vội thò đầu nhìn xuống bên dưới vách núi, liền hoảng sợ khi trông thấy Hi Nhĩ đang tháo dây thừng ở trên eo của mình ra! Còn tay không leo xuống chỗ khe đá kia!
Hiện tại, Hi Nhĩ có hơi hăng hái, cậu chỉ có một ý nghĩ là bằng bất cứ giá nào cũng phải hái được cây dược thảo đó để chữa bệnh cho Lạc Tang.
Vì Lạc Tang, cậu sẵn sàng làm bất cứ việc gì!
Suýt chút nữa Văn Sâm Đặc Tư đã kêu ra tiếng rồi nên liền vội vàng bịt miệng mình lại, vào lúc này ông không thể quấy nhiễu Hi Nhĩ!
Cũng may Hi Nhĩ thuận lợi giẫm vào các chỗ lõm ở trên vách núi mà leo xuống tới chỗ khe đá kia, cậu vươn tay hái lấy gốc cây tích nhật hồng sau đó ngậm vào miệng, tiếp đó cẩn thận leo lên chỗ dây thừng đang buông xuống, Văn Sâm Đặc Tư ở trên vách núi thì đang kinh hồn bạt vía nhìn xuống, mãi cho đến khi Hi Nhĩ quấn lại dây thừng vào eo của cậu ta thì mới thở ra một hơi.
” Sư phụ xém chút nữa bị con dọa đến chết rồi, lá gan của con cũng rất lớn đó “. Văn Sâm Đặc Tư cười nói, đang muốn kéo Hi Nhĩ lên thì liền phát sinh tình huống bất ngờ, do vừa nãy Hi Nhĩ là một tay bám vịn vào nham thạch còn một tay thì cột lại dây thừng dẫn đến dây thừng không được chắc chắn nên bị sút ra!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Hi Nhĩ liền nhanh chóng dùng hai tay bám chặt vào nham thạch nhưng ông trời dường như muốn để cậu ta phải chết nên cánh tay phải của cậu vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn lại bị trật khớp tiếp!
Hi Nhĩ đành phải một tay bám chặt vào nham thạch, cậu muốn lấy dây thừng cột lại ở trên eo của mình là không thể nào.
” Hi Nhĩ! Con đừng cử động! Sư phụ sẽ xuống giúp con ngay đây! “. Văn Sâm Đặc Tư hoảng lên, đang muốn leo xuống dưới, liền thấy Hi Nhĩ tựa như một phiến lá tả tơi rơi rụng xuống vách núi, bởi vì trong miệng vẫn đang ngậm dược thảo nên cậu ta chỉ có thể chịu đựng mà không hét lên!
” Hi Nhĩ —— “. Văn Sâm Đặc Tư hét lên một cách thê lương, ông trơ mắt nhìn Hi Nhĩ rơi xuống rừng rậm ở phía dưới vách núi, nước mắt liền lập tức rơi xuống.
Trời ơi, đã xảy ra chuyện gì thế này? Làm sao ông có thể để cho Hi Nhĩ xuống dưới đó để hái thuốc kia chứ! Làm sao ông có thể đồng ý cho nó xuống dưới đó được cơ chứ!
Văn Sâm Đặc Tư nhìn chằm chằm vào rừng rậm ở bên dưới vách núi mà đờ đẫn rơi lệ, đối với thể chất yếu ớt của giống cái mà nói thì từ độ cao này mà rơi xuống hầu như không thể còn sống, bởi vì vậy nên ông chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Mình đã làm cho con của mình bị tàn phế…
Mình đã giết chết đứa cháu của chính mình…
Mình lại còn hại chết đồ đệ của mình…
Toàn thân Văn Sâm Đặc Tư đều run rẩy, cảm thấy không còn muốn sống nữa, mang theo nỗi tuyệt vọng mà đứng dậy, định nhảy xuống vách núi để giải thoát cho cuộc đời của mình, đỡ phải sống ở trong đau đớn nữa, ông tuyệt đối không chịu đựng nổi loại đau đớn như thế này nữa rồi!
Văn Sâm Đặc Tư thất hồn lạc phách nhảy xuống vách núi, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc bị Lạc Lâm đang chạy tới nắm được cổ tay liền kéo trở về.
” Em không muốn sống nữa! Em không muốn sống nữa! “. Văn Sâm Đặc Tư khóc lớn đẩy Lạc Lâm ra, khóc nháo muốn tìm cái chết.
” Văn Văn! Em hãy bình tĩnh lại đi! “. Lạc Lâm ôm chặt Văn Sâm Đặc Tư vào trong lòng ngực, còn may là sau khi ông nhìn thấy tờ giấy lập tức tìm đến chỗ hai người, ông không dám nghĩ nếu như mình đến muộn một bước thì sẽ như thế nào.
” Làm sao em có thể bình tĩnh được chứ? Hi Nhĩ đã bị rơi xuống vách núi rồi! Đáng lẽ em không nên đồng ý cho nó leo xuống hái thuốc mới đúng! Em đã hại chết nó rồi! “. Văn Sâm Đặc Tư tuyệt vọng khóc lên: ” Em biết phải ăn nói như thế nào với Hi Lâm và Hạ Lạc Khắc đây? “.
” Em đừng nóng nảy, nó không hẳn là có chuyện mà “. Lạc Lâm cõng Văn Sâm Đặc Tư chạy thật nhanh xuống núi, càng sớm tìm được Hi Nhĩ thì tỷ lệ sống sót của cậu ta lại càng cao.
Văn Sâm Đặc Tư nằm sấp trên lưng Lạc Lâm nghẹn ngào, dưới sự an ủi của Lạc Lâm thì trong lòng của ông cũng đã có thêm ra một chút hi vọng nhưng khi hai người đến phía dưới vách núi, lại không tìm thấy Hi Nhĩ.
” Có thể là bị gió thổi sang chỗ khác cũng không chừng “. Lạc Lâm nhíu mày, mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Văn Sâm Đặc Tư co cụm ở dưới một thân cây mà run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nếu như không tìm được thi thể của Hi Nhĩ thì lại xuất hiện thêm một khả năng: ngay khi cậu ta vừa rơi xuống thì đã bị dã thú ăn thịt.
Lạc Lâm liền tìm suốt một giờ, sau đó mang theo sắc mặt âm trầm trở lại, Văn Sâm Đặc Tư không cần hỏi cũng biết ông ấy không tìm được Hi Nhĩ.
” Không… Không! “. Văn Sâm Đặc Tư lại bắt đầu khóc lớn, cả người đều suy sụp, khoảng thời gian này ông đã gặp phải rất nhiều đả kích nên phá hủy hoàn toàn cái người đàn ông đơn thuần lạc quan trước kia rồi.
Lạc Lâm im lặng không lên tiếng cõng Văn Sâm Đặc Tư đang suy sụp hoàn toàn chạy nhanh về bộ lạc, ông cần phải nói chuyện này cho Hạ Nhĩ và Hạ Lạc Khắc biết, sau đó bọn họ sẽ phái người đến lục soát mọi nơi của cái chỗ này.
Chỉ cần chưa tìm thấy thi thể Hi Nhĩ thì cậu ta rất có khả năng vẫn còn sống!
Bình luận truyện