Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 115: Tín đồ
“Thân ái, ta thích ngươi, ta muốn ngươi…”
Câu nói này giống như có mang ma lực, thấm vào chân tay xương cốt Tống Mặc.
Suốt đường bị Rhys ôm về phòng ngủ, nằm lên chiếc giường mềm mại, dây mây trên tay rục rịch muốn động, nhưng lại bị phù văn áp chế, mỹ nhân tóc nâu đè trên người giống như đang ve vuốt một món đồ sứ tinh xảo, mu bàn tay vuốt qua mặt y, ngón tay vẽ qua cằm y, nhẹ chọt lên điểm nổi lên giữa cổ, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đặt lên môi y, đầu lưỡi linh hoạt tách hai cánh môi, tỉ mỉ miêu tả đường nét môi y, mang theo cảm giác tê dại khó thể diễn tả.
Tống Mặc nhịn không được híp mắt lại, giống như con mèo thỏa mãn, thu lại móng vuốt sắc bén, chủ động ngữa cổ, lộ ra cần cổ yếu ớt, chờ đợi chủ nhân vuốt ve.
Con mắt màu biển xanh lấp lóe, cúi người, dùng má cọ cằm, cọ cổ Tống Mặc, ngón tay cởi nút áo sơ mi ra, một nút, một nút nữa, khi cởi đến nút thứ ba, tay hắn, bị đè lại.
Ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt như trân châu đen đó, chậm rãi cười.
“Thân ái…”
Rhys không đẩy cánh tay nắm lấy mình ra, mà cúi đầu, men theo cổ Tống Mặc, liếm hôn xương quai xanh, giống như đang nếm mỹ vị trân quý, trân trọng, nhưng lại mang theo sự tàn bạo ý đồ nuốt chửng tất cả.
Tống Mặc hơi híp mắt, cảm thụ xúc cảm chân thật nhất trào lên trong người, bị dẫn dắt, bị mê hoặc, muốn ném hết lý trí đi, chỉ trầm mê trong lưới tình do nam nhân này dệt ra, không thể tự cứu.
Cuối cùng, cánh tay ấn tay Rhys, buông ra.
Cánh tay lớn đạt được tự do tách sơ mi len vào, đi từ lồng ngực hơi đơn bạc tới phần eo mảnh gầy, ma sát, cảm thụ sự mịn màng và nhiệt độ dưới tay, hơi thở, bắt đầu trở nên nặng nề.
Một tiếng vang nhẹ khi kim loại đụng nhau, nút cài dây lưng của Tống Mặc, bị mở ra.
Dây mây và phù văn trên tay trái quấn nhau càng thêm mãnh liệt, Tống Mặc gập chân lên, để mặc Rhys kéo quần mình xuống, khi tay đối phương muốn tiếp tục, Tống Mặc đột nhiên ôm lấy cổ Rhys, chân móc eo Rhys, lật người, đè Rhys dưới thân!
Rhys chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, dây mây trên tay trái Tống Mặc đã phá được ngăn cản của phù văn đen, điên cuồng mọc dài ra, tiếp theo, giống như có ý thức, nhào tới chỗ Rhys đang bị Tống Mặc đè dưới thân, quấn cổ hắn, vòng qua vai và tay, cột chặt hai tay hắn lên cột giường.
Rhys nhìn Tống Mặc, không hiểu hỏi: “Thân ái, ngươi muốn làm gì?”
Tống Mặc cười vỗ vỗ mặt Rhys, “Thân ái, mỹ nhân, chúng ta đổi ‘tư thế’, thế nào?”
Tư thế? Rhys nhướng một bên mày, hắn cảm thấy, Tống Mặc không chỉ muốn đổi tư thế mà thôi…
Chỉ cần Tống Mặc thích, hắn cũng không phải rất để ý mấy cái này. Chỉ là, dùng dây mây của tinh linh trói hắn, khiến ma tộc cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Rhys thả lỏng cơ thể, đầu lưỡi phấn hồng liếm lên môi, khóe mắt đuôi mày hiện lên nét phong tình kiều diễm mê dụ tâm thần.
“Thân ái, bất luận ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ thỏa mãn ngươi, không cần phải thế này đâu.” Rhys ngẩng đầu, không bận tâm dây mây quấn trên cổ phủ đầy gai nhọn, “Thứ của tinh linh, làm mất hứng lắm.”
Tống Mặc nhàn nhã ngồi trên người Rhys, ấn tay lên ngực hắn, ngón tay vuốt qua lồng ngực bán mở, “Ta cảm thấy thế này rất tốt.” Nói rồi, đột ngột xé banh áo trên của Rhys, cúi đầu, cắn điểm đỏ trước ngực hắn, vừa cắn, vừa ngước mắt nhìn nam nhân khẽ nhíu mày, ngữ âm hơi hàm hồ nói: “Trói, cũng là một loại tình thú.”
Trói? Tình thú?
Không biết tại sao, Rhys đột nhiên nghĩ tới kỵ sĩ giáo hội bị treo trên dây nho… nếu hắn nói, mình nguyện ý vì Tống Mặc biểu diễn múa thoát y một lần, liệu y có nguyện ý bỏ qua cho hắn không? Khả năng lớn nhất là cởi hết xong lại tiếp tục trói đi…
Dùng ma lực giãy thoát những dây mây này không phải chuyện khó, nhưng sau đó muốn cùng Tống Mặc thế này thế kia, chính là nằm mơ.
Rhys cảm thấy bất đắc dĩ khi mình hiểu rõ Tống Mặc như thế.
Rhys cắn răng, nhắm mắt, nhận mệnh nói: “Thân ái, tới đi!”
Tống Mặc nhìn Rhys bày vẻ đại nghĩa lẫm liệt, khẳng khái vì nghĩa, thầm vui.
“Cần phải tới mức này sao?” Dùng mũi cọ cọ mũi Rhys, cố ý bỏ qua vết răng bị mình cắn ra trên ngực đối phương, “Ta sẽ rất dịu dàng.”
Rhys: “…”
“Yên tâm, kỹ thuật của ta chắc không tồi.” Tống Mặc bắt dầu cởi thắt lưng Rhys, “Với lại, lý luận vẫn cần phải liên hệ thực tế, nếu không, ngươi biến thành em gái đi?”
Rhys: “…”
“Bỏ đi, tính ra ngươi nếu thật sự biến thành em gái, ta sẽ không hạ thủ được, vẫn là anh trai chịu đựng tốt hơn.”
Rhys: “…” Hiện tại hắn nuốt lời, còn kịp không?
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Rhys, Tống Mặc cười híp mắt liếm cổ Rhys một cái, rút dây thắt lưng của hắn ra, đứng lên, hai tay cầm thắt lưng quất một cái, một tiếng bốp, tiếng dây da quất trúng khiến người ta tê đầu, “Thân ái, lửa là ngươi chọc, ngươi phải phụ trách, lâm trận thoái lui, không phải chuyện nam nhân làm!”
Nói rồi, Tống Mặc ném dây lưng xuống giường, bắt đầu cởi sạch quần áo trên người Rhys, vừa cởi, vừa hưng phấn nói: “Ta sớm đã muốn chơi như thế rồi, thân ái, mau kêu mấy tiếng đi, để ta có chút cảm giác thành tựu!”
Rhys câm nín, hắn biết tính cách của mình không bình thường lắm, nhưng Tống Mặc khiến kẻ không bình thường như hắn cảm thấy càng không bình thường, rốt cuộc là không bình thường tới trình độ nào?
Chẳng qua, vì thỏa mãn thân ái, Rhys quyết định, kêu mấy tiếng vậy.
Thế là, ma tộc mỹ nhân, nhẹ nhúc nhích eo, hai mắt mê mang khẽ mở đôi môi, từng tiếng rên rỉ khiến eo chân tê dại, tràn ra từ đôi môi đó.
Nếu là người bình thường, bất luận nam nữ, nghe thấy âm thanh này, máu mũi tung tóe, mặt đỏ tai hồng là cái chắc, nhưng người bình thường làm sao có thể so với Tống Mặc?
Nghe tiếng kêu của Rhys, Tống Mặc không vừa lòng vỗ ngực hắn một cái, “Kêu lớn một chút, không tình nguyện một chút, nhiều cảm xúc một chút!” Nói rồi, tay kéo vật che đậy cuối cùng trên người Rhys xuống. “Đừng cứ a a a hoài vậy, kêu cái gì khác coi, đừng đừng mà gì đó, nhanh lên!”
Rhys cũng bị Tống Mặc kích khởi đấu chí, âm thanh trở nên uyển chuyển mê người, cao thấp nhấp nhô, tiếng thông dụng đại lục, tiếng ma tộc, tiếng tinh linh, thậm chí là tiếng long tộc, lần lượt ra trận, tạo thành một khúc ‘kêu rên trên giường’ chấn động nhân tâm! Bất kể là phái mạnh hay phái yếu, nghe thấy âm thanh này, tuyệt đối không xúc động không lấy tiền!
Tống Mặc cuối cùng cũng vừa lòng, cười gian hê hê, cuối cùng nói ra câu thoại mà y vẫn luôn muốn nói, nhưng lại không có cơ hội nói, “Ngươi kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu!”
“…”
“Thế nào?”
Tống Mặc đang chơi cao hứng, lại thấy Rhys vừa rồi còn một bộ không tình nguyện, đột nhiên thần sắc biến đổi, đầu lưỡi liếm khóe môi, khóe mắt nhiễm đỏ, đuôi mày nhẹ rung, biểu tình đó phải nói là dâm đãng, phải nói là sắc tình, khiến người ta huyết mạch sôi sục.
“Thân ái, nào, tới đi! Chà đạp ta đi, ta là của ngươi! Tất cả của ta đều là của ngươi!”
Tống Mặc nghiến răng, “Ngươi cho rằng nói như thế, ông sẽ bỏ qua cho ngươi?”
“Đương nhiên không!” Rhys nhìn Tống Mặc, mày mắt như tơ, giống như đang nói: Thân ái, cầu chà đạp! Cầu chà đạp mạnh bạo, cầu chà đạp không chút lưu tình! Tới đi.
Tống Mặc: “…”
Sao y lại quên tên này là thể chất M?
Đáng chết sao y lại quên tên này da mặt dày cỡ nào?!
Nhưng, đã làm tới nước này rồi, bảo Tống Mặc buông tay, thì tuyệt đối không có khả năng. Nhìn tiểu huynh đệ tinh thần phấn chấn của mình, lại nhìn đại huynh đệ tinh thần cũng phấn chấn của Rhys, Tống Mặc cắn răng, tay ấn lên ngực Rhys, nhẹ đứng lên, tay kia, nắm lấy nơi hỏa nhiệt đó.
Hơi thở của Rhys trở nên càng thêm gấp rút, “Thân ái, buông ta ra.”
Tống Mặc làm như không nghe thấy, xúc cảm ở lòng bàn tay khiến trong bụng y trào lên hơi nóng phỏng người, hai chân nhịn không được bắt đầu cọ sát, mặt đỏ hồng, giống như bôi phấn.
Đôi mắt biển xanh của Rhys cũng trở nên đỏ tươi theo động tác của Tống Mặc, hai hàng phù văn đen uốn lượn men lên dây mây đang trói tay hắn, khi phù văn không ngừng bành trướng, gai nhọn trên dây mây thu lại từng cái, cổ tay dùng sức giãy mạnh, dây mây đứt thành từng đoạn, rớt lên ra giường trắng tuyết, thoáng chốc hóa thành từng tia sáng xanh, rồi biến mất tăm.
Rhys ngồi dậy, chậm rãi kéo trói buộc trên cổ xuống, đỡ sau đầu Tống Mặc, hung hăng hôn lên môi y. Ma sát, cắn mút, hoàn toàn khác với sự dịu dàng trước đó, mà giống như muốn nuốt chửng Tống Mặc vào bụng mới thôi.
Tống Mặc không theo kịp tốc độ của Rhys, chỉ cảm thấy trên môi đau đớn từng cơn, dần biến thành tê dại, trong người lại nổi lên cảm giác kỳ diệu, y cấp thiết muốn đạt được vài thứ.
Rhys buông Tống Mặc ra, tì lên trán Tống Mặc, giữa hơi thở gấp rút, âm thanh trở nên khản đặc, “Thật muốn ăn ngươi, từng miếng từng miếng ăn ngươi! Khiến ngươi hoàn toàn thuộc về ta!”
Tống Mặc dựng thẳng lưng, hai chân quỳ trên giường, một tay ấn lên vai Rhys, tay kia nâng cằm Rhys: “Ngươi có thể thử xem.” Con mắt màu đen, sáng kinh người, “Rhys Myers, ngươi có thể thử xem, có thể khiến ta hoàn toàn thuộc về ngươi không, hay, khiến ngươi triệt để thuộc về ta.”
Lời của Tống Mặc khiến hai mắt Rhys biến thành màu đỏ máu, một tay đỡ eo Tống Mặc, tay kia chậm rãi theo chân đi lên, luồn vào vạt dưới sơ mi, thăm dò nơi làm người mơ tưởng đó.
Tống Mặc khẽ rên một tiếng trong cổ họng, bất giác ngửa cổ lên, tóc đen nhẹ đong đưa theo động tác của y, giây tiếp theo, lao tới đột ngột khiến y giật mình kêu ra tiếng, tiếp theo bị ôn nhu chặn kín môi, va chạm hung tàn và nụ hôn dịu dàng tới không thể tin nổi đều tới từ một nam nhân, lôi kéo lý trí và tình cảm của y, kéo xé thân thể y.
Đau đớn, nóng cháy, khoái cảm, đan xen vào nhau, khiến Tống Mặc quên cả suy nghĩ, gần như muốn ngừng hô hấp.
Nhiệt tình mịt mờ bắt đầu khuếch tán, bao lấy hai người, như dung nham dưới lòng đất sâu, thiêu cháy tất cả sinh mạng.
Trong tầm nhìn chao đảo, Tống Mặc nắm bắt được đôi mắt màu đỏ sậm chuyên chú, tràn đầy nhiệt tình và bạo ngược đó, hung hăng bóp cổ Rhys, cắn lên vai hắn. Động tác của Rhys càng thêm hung hãn, Tống Mặc cảm thấy, eo mình, sắp bị gãy rồi.
Lại cắn một phát thật mạnh, không tổn thương được đối phương, mà hàm răng của mình thì lại tê dại, Tống Mặc hung ác nói: “Đây là ngươi thiếu ta!”
Động tác của Rhys đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn Tống Mặc, nhìn đôi mắt màu đen phủ đầy hơi nước mờ mịt đó, như một tín đồ hướng thánh, cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mặt Tống Mặc, “Tất cả của ta, đều là của ngươi, ta là tín đồ trung trinh nhất của ngươi.”
Tống Mặc đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, tiếp theo lại cảm thấy mình đạo đức giả, dứt khoát ôm chặt vai Rhys, chân quấn lên eo Rhys, “Phí lời làm gì, tiếp tục!”
Rhys cười, nhẹ cắn cổ Tống Mặc, thấp giọng nói: “Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân của ta.”
Gerrees lặng lẽ ngồi trong phòng, lau trường cung màu xanh, đột nhiên sau tai cảm thấy nóng rực, ngón tay trắng nõn vén tóc dài lên, ngón tay vuốt qua hoa văn màu xanh đang ẩn ẩn phát nhiệt, dây mây mảnh nhỏ chậm rãi vươn ra từ trong hoa văn, giống như đứa trẻ bị ủy khuất, quấn lên ngón tay tinh linh, cầu an ủi.
Đôi mắt màu xanh lục của Gerrees vụt qua tia hàn quang: “Ma tộc?”
Câu nói này giống như có mang ma lực, thấm vào chân tay xương cốt Tống Mặc.
Suốt đường bị Rhys ôm về phòng ngủ, nằm lên chiếc giường mềm mại, dây mây trên tay rục rịch muốn động, nhưng lại bị phù văn áp chế, mỹ nhân tóc nâu đè trên người giống như đang ve vuốt một món đồ sứ tinh xảo, mu bàn tay vuốt qua mặt y, ngón tay vẽ qua cằm y, nhẹ chọt lên điểm nổi lên giữa cổ, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đặt lên môi y, đầu lưỡi linh hoạt tách hai cánh môi, tỉ mỉ miêu tả đường nét môi y, mang theo cảm giác tê dại khó thể diễn tả.
Tống Mặc nhịn không được híp mắt lại, giống như con mèo thỏa mãn, thu lại móng vuốt sắc bén, chủ động ngữa cổ, lộ ra cần cổ yếu ớt, chờ đợi chủ nhân vuốt ve.
Con mắt màu biển xanh lấp lóe, cúi người, dùng má cọ cằm, cọ cổ Tống Mặc, ngón tay cởi nút áo sơ mi ra, một nút, một nút nữa, khi cởi đến nút thứ ba, tay hắn, bị đè lại.
Ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt như trân châu đen đó, chậm rãi cười.
“Thân ái…”
Rhys không đẩy cánh tay nắm lấy mình ra, mà cúi đầu, men theo cổ Tống Mặc, liếm hôn xương quai xanh, giống như đang nếm mỹ vị trân quý, trân trọng, nhưng lại mang theo sự tàn bạo ý đồ nuốt chửng tất cả.
Tống Mặc hơi híp mắt, cảm thụ xúc cảm chân thật nhất trào lên trong người, bị dẫn dắt, bị mê hoặc, muốn ném hết lý trí đi, chỉ trầm mê trong lưới tình do nam nhân này dệt ra, không thể tự cứu.
Cuối cùng, cánh tay ấn tay Rhys, buông ra.
Cánh tay lớn đạt được tự do tách sơ mi len vào, đi từ lồng ngực hơi đơn bạc tới phần eo mảnh gầy, ma sát, cảm thụ sự mịn màng và nhiệt độ dưới tay, hơi thở, bắt đầu trở nên nặng nề.
Một tiếng vang nhẹ khi kim loại đụng nhau, nút cài dây lưng của Tống Mặc, bị mở ra.
Dây mây và phù văn trên tay trái quấn nhau càng thêm mãnh liệt, Tống Mặc gập chân lên, để mặc Rhys kéo quần mình xuống, khi tay đối phương muốn tiếp tục, Tống Mặc đột nhiên ôm lấy cổ Rhys, chân móc eo Rhys, lật người, đè Rhys dưới thân!
Rhys chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, dây mây trên tay trái Tống Mặc đã phá được ngăn cản của phù văn đen, điên cuồng mọc dài ra, tiếp theo, giống như có ý thức, nhào tới chỗ Rhys đang bị Tống Mặc đè dưới thân, quấn cổ hắn, vòng qua vai và tay, cột chặt hai tay hắn lên cột giường.
Rhys nhìn Tống Mặc, không hiểu hỏi: “Thân ái, ngươi muốn làm gì?”
Tống Mặc cười vỗ vỗ mặt Rhys, “Thân ái, mỹ nhân, chúng ta đổi ‘tư thế’, thế nào?”
Tư thế? Rhys nhướng một bên mày, hắn cảm thấy, Tống Mặc không chỉ muốn đổi tư thế mà thôi…
Chỉ cần Tống Mặc thích, hắn cũng không phải rất để ý mấy cái này. Chỉ là, dùng dây mây của tinh linh trói hắn, khiến ma tộc cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Rhys thả lỏng cơ thể, đầu lưỡi phấn hồng liếm lên môi, khóe mắt đuôi mày hiện lên nét phong tình kiều diễm mê dụ tâm thần.
“Thân ái, bất luận ngươi muốn làm gì, ta cũng sẽ thỏa mãn ngươi, không cần phải thế này đâu.” Rhys ngẩng đầu, không bận tâm dây mây quấn trên cổ phủ đầy gai nhọn, “Thứ của tinh linh, làm mất hứng lắm.”
Tống Mặc nhàn nhã ngồi trên người Rhys, ấn tay lên ngực hắn, ngón tay vuốt qua lồng ngực bán mở, “Ta cảm thấy thế này rất tốt.” Nói rồi, đột ngột xé banh áo trên của Rhys, cúi đầu, cắn điểm đỏ trước ngực hắn, vừa cắn, vừa ngước mắt nhìn nam nhân khẽ nhíu mày, ngữ âm hơi hàm hồ nói: “Trói, cũng là một loại tình thú.”
Trói? Tình thú?
Không biết tại sao, Rhys đột nhiên nghĩ tới kỵ sĩ giáo hội bị treo trên dây nho… nếu hắn nói, mình nguyện ý vì Tống Mặc biểu diễn múa thoát y một lần, liệu y có nguyện ý bỏ qua cho hắn không? Khả năng lớn nhất là cởi hết xong lại tiếp tục trói đi…
Dùng ma lực giãy thoát những dây mây này không phải chuyện khó, nhưng sau đó muốn cùng Tống Mặc thế này thế kia, chính là nằm mơ.
Rhys cảm thấy bất đắc dĩ khi mình hiểu rõ Tống Mặc như thế.
Rhys cắn răng, nhắm mắt, nhận mệnh nói: “Thân ái, tới đi!”
Tống Mặc nhìn Rhys bày vẻ đại nghĩa lẫm liệt, khẳng khái vì nghĩa, thầm vui.
“Cần phải tới mức này sao?” Dùng mũi cọ cọ mũi Rhys, cố ý bỏ qua vết răng bị mình cắn ra trên ngực đối phương, “Ta sẽ rất dịu dàng.”
Rhys: “…”
“Yên tâm, kỹ thuật của ta chắc không tồi.” Tống Mặc bắt dầu cởi thắt lưng Rhys, “Với lại, lý luận vẫn cần phải liên hệ thực tế, nếu không, ngươi biến thành em gái đi?”
Rhys: “…”
“Bỏ đi, tính ra ngươi nếu thật sự biến thành em gái, ta sẽ không hạ thủ được, vẫn là anh trai chịu đựng tốt hơn.”
Rhys: “…” Hiện tại hắn nuốt lời, còn kịp không?
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Rhys, Tống Mặc cười híp mắt liếm cổ Rhys một cái, rút dây thắt lưng của hắn ra, đứng lên, hai tay cầm thắt lưng quất một cái, một tiếng bốp, tiếng dây da quất trúng khiến người ta tê đầu, “Thân ái, lửa là ngươi chọc, ngươi phải phụ trách, lâm trận thoái lui, không phải chuyện nam nhân làm!”
Nói rồi, Tống Mặc ném dây lưng xuống giường, bắt đầu cởi sạch quần áo trên người Rhys, vừa cởi, vừa hưng phấn nói: “Ta sớm đã muốn chơi như thế rồi, thân ái, mau kêu mấy tiếng đi, để ta có chút cảm giác thành tựu!”
Rhys câm nín, hắn biết tính cách của mình không bình thường lắm, nhưng Tống Mặc khiến kẻ không bình thường như hắn cảm thấy càng không bình thường, rốt cuộc là không bình thường tới trình độ nào?
Chẳng qua, vì thỏa mãn thân ái, Rhys quyết định, kêu mấy tiếng vậy.
Thế là, ma tộc mỹ nhân, nhẹ nhúc nhích eo, hai mắt mê mang khẽ mở đôi môi, từng tiếng rên rỉ khiến eo chân tê dại, tràn ra từ đôi môi đó.
Nếu là người bình thường, bất luận nam nữ, nghe thấy âm thanh này, máu mũi tung tóe, mặt đỏ tai hồng là cái chắc, nhưng người bình thường làm sao có thể so với Tống Mặc?
Nghe tiếng kêu của Rhys, Tống Mặc không vừa lòng vỗ ngực hắn một cái, “Kêu lớn một chút, không tình nguyện một chút, nhiều cảm xúc một chút!” Nói rồi, tay kéo vật che đậy cuối cùng trên người Rhys xuống. “Đừng cứ a a a hoài vậy, kêu cái gì khác coi, đừng đừng mà gì đó, nhanh lên!”
Rhys cũng bị Tống Mặc kích khởi đấu chí, âm thanh trở nên uyển chuyển mê người, cao thấp nhấp nhô, tiếng thông dụng đại lục, tiếng ma tộc, tiếng tinh linh, thậm chí là tiếng long tộc, lần lượt ra trận, tạo thành một khúc ‘kêu rên trên giường’ chấn động nhân tâm! Bất kể là phái mạnh hay phái yếu, nghe thấy âm thanh này, tuyệt đối không xúc động không lấy tiền!
Tống Mặc cuối cùng cũng vừa lòng, cười gian hê hê, cuối cùng nói ra câu thoại mà y vẫn luôn muốn nói, nhưng lại không có cơ hội nói, “Ngươi kêu đi, có kêu rách cổ họng cũng không có ai tới cứu ngươi đâu!”
“…”
“Thế nào?”
Tống Mặc đang chơi cao hứng, lại thấy Rhys vừa rồi còn một bộ không tình nguyện, đột nhiên thần sắc biến đổi, đầu lưỡi liếm khóe môi, khóe mắt nhiễm đỏ, đuôi mày nhẹ rung, biểu tình đó phải nói là dâm đãng, phải nói là sắc tình, khiến người ta huyết mạch sôi sục.
“Thân ái, nào, tới đi! Chà đạp ta đi, ta là của ngươi! Tất cả của ta đều là của ngươi!”
Tống Mặc nghiến răng, “Ngươi cho rằng nói như thế, ông sẽ bỏ qua cho ngươi?”
“Đương nhiên không!” Rhys nhìn Tống Mặc, mày mắt như tơ, giống như đang nói: Thân ái, cầu chà đạp! Cầu chà đạp mạnh bạo, cầu chà đạp không chút lưu tình! Tới đi.
Tống Mặc: “…”
Sao y lại quên tên này là thể chất M?
Đáng chết sao y lại quên tên này da mặt dày cỡ nào?!
Nhưng, đã làm tới nước này rồi, bảo Tống Mặc buông tay, thì tuyệt đối không có khả năng. Nhìn tiểu huynh đệ tinh thần phấn chấn của mình, lại nhìn đại huynh đệ tinh thần cũng phấn chấn của Rhys, Tống Mặc cắn răng, tay ấn lên ngực Rhys, nhẹ đứng lên, tay kia, nắm lấy nơi hỏa nhiệt đó.
Hơi thở của Rhys trở nên càng thêm gấp rút, “Thân ái, buông ta ra.”
Tống Mặc làm như không nghe thấy, xúc cảm ở lòng bàn tay khiến trong bụng y trào lên hơi nóng phỏng người, hai chân nhịn không được bắt đầu cọ sát, mặt đỏ hồng, giống như bôi phấn.
Đôi mắt biển xanh của Rhys cũng trở nên đỏ tươi theo động tác của Tống Mặc, hai hàng phù văn đen uốn lượn men lên dây mây đang trói tay hắn, khi phù văn không ngừng bành trướng, gai nhọn trên dây mây thu lại từng cái, cổ tay dùng sức giãy mạnh, dây mây đứt thành từng đoạn, rớt lên ra giường trắng tuyết, thoáng chốc hóa thành từng tia sáng xanh, rồi biến mất tăm.
Rhys ngồi dậy, chậm rãi kéo trói buộc trên cổ xuống, đỡ sau đầu Tống Mặc, hung hăng hôn lên môi y. Ma sát, cắn mút, hoàn toàn khác với sự dịu dàng trước đó, mà giống như muốn nuốt chửng Tống Mặc vào bụng mới thôi.
Tống Mặc không theo kịp tốc độ của Rhys, chỉ cảm thấy trên môi đau đớn từng cơn, dần biến thành tê dại, trong người lại nổi lên cảm giác kỳ diệu, y cấp thiết muốn đạt được vài thứ.
Rhys buông Tống Mặc ra, tì lên trán Tống Mặc, giữa hơi thở gấp rút, âm thanh trở nên khản đặc, “Thật muốn ăn ngươi, từng miếng từng miếng ăn ngươi! Khiến ngươi hoàn toàn thuộc về ta!”
Tống Mặc dựng thẳng lưng, hai chân quỳ trên giường, một tay ấn lên vai Rhys, tay kia nâng cằm Rhys: “Ngươi có thể thử xem.” Con mắt màu đen, sáng kinh người, “Rhys Myers, ngươi có thể thử xem, có thể khiến ta hoàn toàn thuộc về ngươi không, hay, khiến ngươi triệt để thuộc về ta.”
Lời của Tống Mặc khiến hai mắt Rhys biến thành màu đỏ máu, một tay đỡ eo Tống Mặc, tay kia chậm rãi theo chân đi lên, luồn vào vạt dưới sơ mi, thăm dò nơi làm người mơ tưởng đó.
Tống Mặc khẽ rên một tiếng trong cổ họng, bất giác ngửa cổ lên, tóc đen nhẹ đong đưa theo động tác của y, giây tiếp theo, lao tới đột ngột khiến y giật mình kêu ra tiếng, tiếp theo bị ôn nhu chặn kín môi, va chạm hung tàn và nụ hôn dịu dàng tới không thể tin nổi đều tới từ một nam nhân, lôi kéo lý trí và tình cảm của y, kéo xé thân thể y.
Đau đớn, nóng cháy, khoái cảm, đan xen vào nhau, khiến Tống Mặc quên cả suy nghĩ, gần như muốn ngừng hô hấp.
Nhiệt tình mịt mờ bắt đầu khuếch tán, bao lấy hai người, như dung nham dưới lòng đất sâu, thiêu cháy tất cả sinh mạng.
Trong tầm nhìn chao đảo, Tống Mặc nắm bắt được đôi mắt màu đỏ sậm chuyên chú, tràn đầy nhiệt tình và bạo ngược đó, hung hăng bóp cổ Rhys, cắn lên vai hắn. Động tác của Rhys càng thêm hung hãn, Tống Mặc cảm thấy, eo mình, sắp bị gãy rồi.
Lại cắn một phát thật mạnh, không tổn thương được đối phương, mà hàm răng của mình thì lại tê dại, Tống Mặc hung ác nói: “Đây là ngươi thiếu ta!”
Động tác của Rhys đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn Tống Mặc, nhìn đôi mắt màu đen phủ đầy hơi nước mờ mịt đó, như một tín đồ hướng thánh, cúi đầu, đặt một nụ hôn dịu dàng lên mặt Tống Mặc, “Tất cả của ta, đều là của ngươi, ta là tín đồ trung trinh nhất của ngươi.”
Tống Mặc đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng, tiếp theo lại cảm thấy mình đạo đức giả, dứt khoát ôm chặt vai Rhys, chân quấn lên eo Rhys, “Phí lời làm gì, tiếp tục!”
Rhys cười, nhẹ cắn cổ Tống Mặc, thấp giọng nói: “Tuân lệnh, lãnh chủ đại nhân của ta.”
Gerrees lặng lẽ ngồi trong phòng, lau trường cung màu xanh, đột nhiên sau tai cảm thấy nóng rực, ngón tay trắng nõn vén tóc dài lên, ngón tay vuốt qua hoa văn màu xanh đang ẩn ẩn phát nhiệt, dây mây mảnh nhỏ chậm rãi vươn ra từ trong hoa văn, giống như đứa trẻ bị ủy khuất, quấn lên ngón tay tinh linh, cầu an ủi.
Đôi mắt màu xanh lục của Gerrees vụt qua tia hàn quang: “Ma tộc?”
Bình luận truyện