Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 117: Lãnh dân bạo loạn



Nadun Josh không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cho dù đã chuẩn bị vạn toàn, hắn vẫn cảm thấy nôn nóng và bất an.

Chiến tranh ở biên cảnh Obi và Seeger đã kết thúc rồi, thám tử hồi báo, đại quân Obi đã trở về vương thành, đại quân Seeger thì lại ở yên tại chỗ.

“Đây không phải dấu hiệu tốt.”

Trước khi triều đình Sabisand chưa bị Obi công chiếm, giữa hai nước gần như cứ cách một thời gian, sẽ phát sinh chiến tranh, bất luận ai thắng ai bại, người Cary đều sẽ gặp tai bay vạ gió.

Kẻ chiến thắng sẽ đạt được thứ mình muốn từ tay kẻ chiến bại, kim tệ, lương thực, chiến mã, thậm chí nữ nhân.

Ánh mắt kẻ chiến bại, lại luôn luôn nhắm vào lãnh địa và tiểu thành biên cảnh của quốc gia phụ cận. Rất nhiều thành phố được xây dựng cùng lúc với thành Cary đã thay đổi chủ, hoặc dứt khoát hoang phế, trở thành một chỗ thê lương đổ nát bị cát phủ kín nơi biên cảnh.

Thành Cary có thể tồn tại tới nay, là một kỳ tích.

Nadun Josh không biết kỳ tích của thành Cary có thể duy trì hay không, nhưng hắn và gia tộc Josh đều đã như cưỡi trên lưng cọp.

Gia chủ Josh đã giao đầu danh trạng cho công tước Nelson, Nadun cũng đã ký hiệp nghị với người Grilan, bất luận là gia tộc hay bản thân Nadun, đều đã không còn đường lui.

Sự việc bại lộ, quốc vương Chisa và vương tử Calavi sẽ không bỏ qua cho gia tộc Josh, bất luận là lão Josh hay là Nadun, đều sẽ bị đưa lên đoạn đầu đài, giống như gia tộc Lanca trước kia, tất cả thành viên gia tộc, đều bị giết chết, ngay cả công chúa vương quốc gả vào nhà Lanca, em gái ruột của quốc vương Chisa, cũng không thể chạy thoát một kiếp.

Quốc vương Chisa như thế, sẽ không bỏ qua cho gia tộc Josh. Đồ đao trong tay hắn, không phải đã vung lên rồi sao?

Nadun dừng bước, hít sâu một hơi, nếu đã thể hiện rõ quyết tâm của mình trong thư, thì, không thể tiếp tục do dự nữa.

Bất luận thế nào, hắn là Nadun Josh, thành viên gia tộc có năng lực nhất đời này của gia tộc Josh, một trong những người thừa kế được gia chủ đặt nhiều trông mong!

“Chấp chính quan đại nhân, có tình báo!”

Tiếng gõ cửa và giọng nói của văn quan trú quân ngắt đứt tư duy của Nadun Josh, người Seeger, đã sắp tới thành rồi!

Cửa thành Cary đóng chặt, tại công sự trú ẩn tạm thời xây dựng trên tường thành, trú quân tay cầm cung nỏ và thành dân bị chiêu mộ trốn trong đó, khẩn trương nhìn cát bụi nổi lên do chiến mã chạy tới.

Trên tường thành còn có mấy hàng lỗ châu mai, căn cứ theo kiến nghị của Harold, cải tạo thế này vừa không cản trở mũi tên bắn ra, lại có thể bảo vệ mức độ lớn nhất cho nhân viên bên mình, cùng công sự trú ẩn trên đầu tường thành, đều kỳ diệu như nhau.

Rất nhiều giả tưởng của Tống Mặc, đều được Harold thực hành tại thành Cary, Harold và Tống Mặc có suy nghĩ giống nhau, bất kể có hữu dụng hay không, cứ thử trước hãy nói. Nếu hữu dụng, sau này có thể võ trang Grilan, nếu vô dụng, tổn thất cũng không phải là mình.

Nếu Nadun biết chuyện này, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Khi Nadun tới, trưởng quan cao nhất của trú quân đã hạ lệnh đẩy máy bắn đá ra, đá lớn và đạn dược đội thương buôn của Harold vận chuyển tới đã chất đày bên cạnh máy bắn đá, quân nhân và thành dân thao tác máy bắn đá đều cởi áo trên, năm ba người ôm một tảng đá lớn, bỏ vào lưới ném của máy bắn đá, kéo góc ngắm của đòn bẩy tới lớn nhất, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, thì có thể bắn tảng đá này vào giữa đám người Seeger đang tới xâm phạm.

Harold cũng tới, sau khi cùng Nadun Josh ký hiệp ước, tại thành Cary hắn đã có quyền phát ngôn và địa vị nhất định. Người Seeger tới xâm lược, hắn xuất hiện ở đây, cũng không kỳ quái.

Nadun đứng trên tường thành, nhìn đại quân Seeger, cho dù người Seeger bị người Obi đánh bại, thì thành Cary trong mắt họ, vẫn là giun dế dễ dẫm nát.

Tiếng vó ngựa ầm ầm, kỵ binh Seeger mặt mũi dữ tợn, khiến dũng khí trước đó của người Seeger, giống như quả cầu khí bị chích bể, nhanh chóng biến mất, tay bắt đầu run rẩy, trong mắt trào lên sợ hãi.

“Người Seeger, người Seeger tới rồi!”

Trong thành bắt đầu chìm vào hoảng sợ, Nadun Josh biết mình nhất định phải nói gì đó, làm gì đó, nhưng phát hiện giọng nói lại nghẹn trong họng, âm thanh khô khàn không phát nổi một âm tiết, chân cũng giống như nặng ngàn cân, căn bản không thể cất bước.

Harold không chút dấu vết nhìn Nadun một cái, trao đổi một ánh mắt với Gela sau lưng, là tiền thần côn từng bị giáo hội truy sát thời gian dài, luôn luôn chìm trong nguy hiểm, cửu tử nhất sinh mới có thể đứng ở đây, Harold và Gela có thể lý giải sự sợ hãi của Nadun, nhưng sẽ không tán đồng.

Bất cứ ai cũng có thể sợ hãi, nhưng Nadun không được!

Hắn là trưởng quan cao nhất của thành Cary, có thể nói, hắn hiện tại là xương sống của người Cary!

Nhìn Nadun hiện tại, đối với Tống Mặc Grilan trước kia dũng cảm đối diện với người Obi, Harold và Gela đồng thời không hẹn mà cùng trào lên cảm giác kiêu ngạo.

Harold bước tới một bước, cầm một thanh trường thương, đập mạnh xuống đất, một tiếng vang trầm đục truyền đi rất xa.

Trú quân và thành dân bị đại quân Seeger dọa sợ đột nhiên tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện, phổi nóng rát đau đớn, không biết từ lúc nào, bọn họ đã vì sợ hãi mà nín thở.

Harold nhìn quanh, lớn tiếng nói: “Sợ hãi, khủng hoảng, là rất bình thường! Đối diện với kẻ địch như thế, bất cứ ai cũng sẽ sợ hãi!”

Trú quân và thành dân không tự chủ nhìn về hướng âm thanh truyền tới, thì thấy một nam nhân anh tuấn cao to, đang cầm trường thương, đứng thẳng tắp, “Nhưng, không thể vì sợ hãi, mà đánh mất dũng khí! Các ngươi không có đường lui, lui lại một bước, thì chính là tử vong! So với bị giết chết mà không chút phản kháng, không bằng liều chết một phen, còn có cơ hội sống tiếp!”

Nói rồi, Harold giơ cao trường thương, “Không có quân đội nào không thể đánh bại, bọn họ!” Trường thương chỉ vào người Seeger ngoài thành, “Cũng chẳng qua là bại quân bị người Obi đánh ột trận thôi!”

Những lời của Harold tuy không thể tính là inh, nhưng đủ để khiến cho người Cary gần như bị sợ hãi đánh bại có lại lòng tin. Tiếp theo, Harold bước lùi một bước, nói với Nadun bên cạnh: “Chấp chính quan đại nhân, hiện tại, là lúc ngươi cổ vũ sĩ khí rồi.”

Nadun vẻ mặt phức tạp nhìn Harold một cái, mím môi, khô giọng nói: “Cảm ơn.”

Harold hơi gật đầu, hắn không phải không thể nói ra lời càng làm phấn chấn nhân tâm, cũng không phải không thể kéo toàn bộ trú quân và thành dân tới bên mình, là một chủ giáo kiến tập ưu tú, những gì Harold học, chính là làm sao ‘lừa gạt’. Nhưng hắn không thể làm thế, ít nhất hiện tại không thể.

Chuyện lãnh chủ đại nhân giao phó chỉ còn thiếu một bước cuối, vào thời khắc mấu chốt này, hắn không thể để Nadun sinh nghi kỵ với mình, từ sau khi Nadun Josh dễ dàng tin rằng vương tử Calavi cố ý đưa hắn tới thành Cary chịu chết, Harold đã biết, người này, đa nghi thế nào.

Người như thế, vĩnh viễn không thể nào trở thành kẻ thượng vị ưu tú.

Nhưng, người thế này, lại lợi dụng tốt nhất.

Harold đứng sau lưng Nadun, nghe những lời khẳng khái hào hùng của hắn, buộc phải thừa nhận, về một số phương diện, Nadun vẫn rất ưu tú.

Gela đứng bên cạnh Harold, thấp giọng nói: “Chuyện đã an bài tốt rồi. Bao gồm quân quan trung hạ cấp, văn quan tùy quân, quan trị an trong thành, đều có người của ta. Một vài quan viên, và gia tộc của họ, cũng nguyện ý hợp tác với chúng ta.”

Harold gật đầu, nhìn người Seeger càng lúc càng gần bên kia, trò hay, chỉ mới bắt đầu.

Lãnh chủ đại nhân, Harold từng bảo đảm với ngài, tất cả những gì ngài kỳ vọng, đều sẽ thành hiện thực!

Quốc vương Seeger Jiera thống lĩnh đại quân suốt đường tới thành Cary, thành Cary vốn nên kinh hoảng thất thố vì bọn họ sẽ tới, lại hoàn toàn tĩnh lặng, tĩnh lặng quái dị.

Jiera giơ tay phải lên, đại quân lập tức dừng lại.

“Bệ hạ?”

“Không bình thường!”

Bạn đang �

Jiera nhíu mày, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn.

Đột nhiên, một trận xé không truyền tới, từ trong thành Cary bay ra mười mấy tảng đá to, trực tiếp nhắm thẳng vào người Seeger.

Con ngươi Jiera đột ngột co rút, các quan quân lập tức lớn tiếng la lên: “Máy bắn đá, tản ra!”

Vừa nói xong, tảng đá cực lớn đã trực tiếp bay vào giữa đội ngũ người Seeger, máu tươi tung tóe…

Người Seeger đã ăn đủ khổ từ máy bắn đá và đủ loại vũ khí cỡ lớn trong tay người Obi, hiện tại, thành Cary trước kia căn bản không được bọn họ đặt vào mắt, lại mang tới cho họ một ‘kinh hỉ’ như thế, người Seeger không nén được cơn giận, giống như đàn sói bị chọc tức, nhờ kinh nghiệm tích lũy khi chiến đấu với người Obi, nhanh chóng tản ra, trong tiếng đá bay vù vù, nhanh chóng lao tới thành Cary, lửa giận của họ, nhất định phải dùng máu tươi mới có thể dập tắt!

Đàn sói phẫn nộ không biết, cách đó không xa, dưới cỏ hoang và đất cát ẩn giấu từng hố bẫy địa tinh đã đào sẵn, trong hố bẫy cắm trụ gỗ đủ để xuyên thủng bụng ngựa, mà trước hố bẫy, còn có một vùng dây cản ngựa…

Tin tức thành Cary bị người Seeger tiến công truyền về vương đô Chisa, quốc vương Chisa sớm đã sứt đầu mẻ trán, so với nội loạn đang diễn ra trong nước Chisa, thành Cary bị người Seeger tập kích, căn bản không tính là gì.

Đất đai cướp được của Angris, hiện tại, toàn bộ lan tràn chiến tranh.

Nguyên nhân sự việc, là một quan viên chiếm lãnh địa, cướp một nữ nhi của lãnh dân vào trong phủ đệ của mình. Cha già tóc bạc tang thương, lưng còng, ở trước đại môn quan viên gào khóc cầu xin, nhưng bị quan viên đó dùng tội danh không hề có tống vào đại lao, không lâu sau liền truyền ra tin đã chết trong lao.

Chuyện này, trở thành dây dẫn lửa cho cả câu chuyện. Nhà cửa bị chiếm cứ, nô dịch, thuế nặng, sỉ nhục, toàn bộ đều bùng phát vào lúc này.

Lãnh dân phẫn nộ tấn công trú quân Chisa đi tuần, cướp đoạt vũ khí, tấn công vào phủ dệ của chấp chính quan nơi đó, nhìn quan chấp chính trước kia cưỡi trên đầu họ, tác oai tác quái, chỉ cần đạp một cái là có thể đạp họ vào bùn, giờ lại giống như con chó nằm liệt dưới đất, mặt tàn khốc bạo ngược nhất trong con người hoàn toàn bùng phát, chấp chính quan chết không toàn thây, gần như bị xé thành mảnh vụn.

Tiếp theo, các lãnh dân đỏ mắt phá nhà kho, cướp sạch kim tệ trong kho và tài vật trong phủ đệ. Các lãnh dân vẫn không chịu thôi, đưa mắt nhắm vào thị nữ và nô bộc trong phủ đệ của chấp chính quan, bọn họ, đều là người Chisa!

Khi trú quân Chisa gần đó nghe được tin tức đuổi tới, phủ đệ của chấp chính quan đã trở thành một đống phế tích, không còn lại một người sống…

Tuy lãnh dân tham gia vào chuyện tập kích bị đưa lên đoạn đầu đài, nhưng, cũng đã triệt để đốt cháy lửa giận trong lòng các lãnh dân bị chiếm lãnh địa. Bọn họ sẽ không quan tâm người bị giết chết rốt cuộc đã làm gì, bọn họ chỉ biết, người bị giết chết, đều là người Angris! Người Chisa đem nam nhân Angris trong cả lãnh địa này, thậm chí một vài nữ nhân, giết sạch!

Tiếp theo đó là hoảng sợ. Bọn họ bắt đầu lo lắng, người bị giết tiếp theo, có phải là mình chăng? Khi sợ hãi chồng chất tới một trình độ nhất định, cuối cùng như núi lửa phun trào.

Bị chiếm lãnh địa, bạo loạn liên tiếp phát sinh. Quân đội Chisa chạy khắp nơi như đội cứu hỏa, nhưng hiệu quả cực nhỏ. Luôn luôn là một nơi bị trấn áp rồi, nơi khác lại nổi lên.

Kẻ bạo loạn chỉ cần bước lên hô cao, thì có thể tập hợp một đám người, thậm chí có người Chisa, cũng tham gia vào đó.

Quốc vương Chisa trong một đêm gần như già đi mười tuổi, chiến tích trước kia được hắn hăng say kể lại, đủ được viết vào đại sự ký vương tộc, hiện tại lại trở thành một phiền phức, phiền phức thật lớn.

Lãnh dân bạo loạn, so với khi chính diện đối chiến với quân đội Angris còn muốn khiến quốc vương Chisa đau đầu hơn.

Đạo lý rất đơn giản, ông có thể giết chết toàn bộ địch quân, nhưng lại không thể đưa lãnh dân lên đoạn đầu đài. Một phần ba quốc thổ Angris, chứ không phải là một hai thành phố. Nhưng nếu không giết chết toàn bộ kẻ bạo loạn, đời sau của họ sẽ ghi nhớ kỹ mối hận này, rồi một ngày nào đó….

“Nhất định là âm mưu của lão Julien!” Vương tử Calavi tức giận nắm chặt trường kiếm ở thắt lưng, “Phụ vương, chúng ta không thể để mưu kế của lão hồ ly đó thành công!”

Quốc vương Chisa mệt mỏi lắc đầu, ý bảo vương tử Calavi yên lặng, nhưng cũng đã hung hăng ghi hận lão Julien, ông sẽ không để lão già đó đắc ý quá lâu!

“Đi mời tể tướng tới đây.”

Thực ra, lão quốc vương Julien của Angris, không hề xuân phong đắc ý như trong tưởng tượng của quốc vương Chisa. Chuyện tập kích ban đầu, quả thật là người hắn an bài làm, nhưng phát triển sau đó, lại thoát khỏi sự khống chế của hắn.

“Quốc vương bệ hạ, thần hoài nghi, có một lực lượng khác tham gia vào, lực lượng này, rất mạnh.”

Lão Julien nhận được báo cáo của thám tử, ngồi trên vương tọa, thật lâu không nói. Người bên dưới không biết, nhưng lão lại rất rõ, có thể làm ra chuyện này, trừ Grilan, không còn ai khác. Nhưng khiến lão Julien không hiểu là, chỉ dựa vào lực lượng của một lãnh địa, làm sao làm được tất cả? Cho dù Grilan có dũng khí chống thuế, nhưng dù sao đó cũng là trong nước Angris, Tống Mặc Grilan, làm sao vươn vòi tới tận Chisa? Lẽ nào, sau lưng còn có bóng dáng của quốc vương Obi? Nếu thật sự là thế, Tống Mặc Grilan ban đầu tại sao còn muốn tìm mình hợp tác?

Lão Julien càng nghĩ càng không hiểu, trước đó lão muốn đẩy Tống Mặc Grilan ra, áp chế y, có phải, đã làm sai rồi không?

Lão Julien có chút hối hận, nhưng tên đã bắn không thể quay đầu, bất luận thế nào, lão tuyệt đối không thể rút lui vào lúc này! Bị lão Grilan đặt bẫy, lẽ nào còn phải cúi đầu với tiểu Grilan? Lão Julien làm không được.

Huống hồ chuyện chưa chắc đã tồi tệ như lão nghĩ. Quốc vương Obi chưa chắc sẽ giúp đỡ Tống Mặc trong chuyện này, như vậy đối với hắn không có ích lợi gì.

Chuyện quả thật đúng như lão Julien nghĩ, Hắc Viêm không lợi không làm, nhưng bên cạnh Tống Mặc, còn có Rhys Myers. Từ một mặt ý nghĩa nào đó mà nói, hậu quả ma tộc chen chân vào, so với cự long động thủ, còn khiến người ăn không tiêu hơn.

Khi Chisa loạn như nồi cháo, trong nước Angris cũng xuất hiện phản loạn, dù sao, nước láng giềng của Angris, không phải chỉ có mình Chisa, quốc gia từng phát sinh chiến tranh với Angris, cũng không chỉ có một Chisa.

Nói cách khác, Angris, cũng có lãnh địa bị chiếm của quốc gia khác…

Tống Mặc nhận được tin ma tộc truyền về, ngồi trong thư phòng, trầm mặc rất lâu.

Trong thư Rhys chỉ nói rất nhẹ nhàng, nhưng Tống Mặc có thể tưởng tượng ra, tại Chisa, tại Angris, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

“Lãnh chủ đại nhân.” Lão John gõ cửa đi vào, “Ngài nên nghỉ ngơi đi.”

Tống Mặc mù mờ ngẩng đầu nhìn lão John một cái, quay đầu đi, ngoài cửa sổ đã tối thui. Thì ra, y đã ngồi lâu như thế rồi sao?”

“Quản gia.” Tống Mặc cắn cắn môi, “Ta có chút bất an.”

“Bất an? Tại sao?”

“Ta không biết.” Tống Mặc gãi đầu, “Chuyện thành công, ta nên vui vẻ. Nhưng…”

Lời chưa nói hết, bị Tống Mặc nuốt về.

“Lãnh chủ đại nhân.” Lão John ôn hòa nhìn Tống Mặc, giống như trưởng bối dạy dỗ y, “Ngài từng nói, chúng ta cô lập không nơi trợ giúp. Chỉ có khiến lòng mình trở nên kiên định, mới có thể tiếp tục bước đi trên con đường đã chọn.”

“Vậy sao?”

Tống Mặc ngẩng đầu lên, nhìn lão John.

“Đúng, lãnh chủ đại nhân, xin tin tưởng tôi.”

Lão John đứng trước bàn, cúi đầu nhìn Tống Mặc, ngọn nến trong tay ông là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối tăm, chiếu sáng một bên gương mặt ông, bên kia, bị bóng tối nhấn chìm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện