Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 29: Nghi hoặc của Hắc Viêm



Sau khi Saivans trở về phủ tổng đốc, lập tức triệu tập thợ rèn, bắt đầu chế tạo pháo công thành.

So với xưởng nhỏ trong lãnh địa của Tống Mặc, sản xuất sắt thép ở hành tỉnh tây bắc đã có quy mô nhất định, các thợ rèn không còn mạnh ai nấy làm, mấy thợ rèn kỹ thuật tốt nhất hợp tác xây dựng một xưởng cỡ lớn, không ngừng giảm bớt không gian sinh tồn của các thợ rèn khác, bức bách họ không thể không bỏ xưởng nhỏ của mình, gia nhập vào trong ‘tập thể’.

Các thợ rèn tập hợp lại tuy kỹ thuật luyện kim không bằng người lùn, nhưng số lượng và chất lượng sản phẩm, đều không phải một lãnh địa nghèo rớt mùng tơi có thể sánh được. Có bọn họ rồi, tổng đốc Saivans tài đại khí thô, tự nhiên sẽ không keo kiệt dùng tên gỗ thay thế tên sắt, càng sẽ không xuất hiện chuyện chỉ dùng mũi tên do sắt chế tạo.

“Nửa tháng, ta muốn thấy thành phẩm.”

Các thợ rèn không dám chậm trễ mệnh lệnh của tổng đốc mới, ngay cả quan viên phụng mệnh đốc thúc, đều cẩn thận, không dám phạm chút lỗi nhỏ nào. Cái chết ngoài ý muốn của Panvi và Saivans đột nhiên lên đài, khiến những quan viên còn lưu lại từ thời đại Panvi thấp thỏm cả ngày. Thế lực của gia tộc Ladlon tại hành tỉnh tây bắc rắc rối phức tạp, không cho phép xem thường. Nếu mình còn không biết điều một chút, bị đuổi khỏi vị trí này là chuyện sớm muộn.

Tiền lương hậu hĩnh của quan viên hành tỉnh tây bắc là thứ mọi người đều biết, không ai nguyện ý tự cắt con đường tài lộ.

Vì thế, sau khi Saivans tiếp nhậm tổng đốc, tất cả quan viên hiện nhậm đều biểu hiện thái độ công tác vô cùng nghiêm túc, tựa hồ muốn chứng minh cho Saivans biết, không ai sẽ làm tốt hơn bọn họ. Mà sự trung tâm của họ đối với tân tổng đốc, có thần linh chứng giám.

Saivans không có bất cứ biểu thị nào với việc này, vừa không cho họ lời hứa nào, cũng không lập tức sa thải họ. Kinh nghiệm tại Grilan, khiến tổng đốc Saivans luyện được bản lĩnh hỉ nộ không lộ mặt, chỉ cần tổng đốc đại nhân mặt không biểu tình nhìn một cái, các quan viên phía dưới đã bắt đầu cảm thấy áp lực như núi.

Nếu Tống Mặc biết mình đã gây ảnh hưởng cho Saivans như thế, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Có lẽ là cảm thấy tiền chuộc của mình thu ít, cần một khoản phí bồi dưỡng lớn bù vào.

Các công thợ khua chiêng gõ trống bắt đầu công việc, Morri đã mang theo lương thực và vật tư mà Saivans hứa cho Tống Mặc, rời khỏi hành tỉnh tây bắc. Lương thực và vật tư chứa đầy ba chiếc xe ngựa, trong đội ngũ còn có một con ngựa màu táo đỏ.

Đây là chiến mã Saivans đáp ứng tặng cho Tống Mặc.

Morri đưa vật tư cho Grilan xong, không ở lại quá lâu, mang bộ pháo công thành duy nhất trong tay Tống Mặc rời khỏi. Hiện tại hắn rất được Saivans trọng dụng, chỉ cần giao dịch của Tống Mặc và Saivans tiếp tục, hắn không chỉ không cần lo lắng sẽ mất mạng, ngay cả thăng quan phát tài cũng không phải vấn đề. Hắn hiểu, người quyết định vận mệnh của mình không phải là Saivans tổng đốc, mà là lãnh chủ Grilan, Tống Mặc Grilan.

Đối với kim tệ đã lấy của Tống Mặc ban đầu, Morri vĩnh viễn sẽ không hối hận.

Morri đi rồi, Tống Mặc hưng phấn kiểm tra lương thực đưa tới, khi phát hiện lương thực đưa tới toàn bộ đều là mạch, ngay cả bắp cũng không có, Tống Mặc bắt đầu gãi đầu.

Đất đai tại Grilan không thích hợp cho lúa mạch sinh trưởng, sản lượng không phải rất cao.

Theo kế hoạch của y, nhân khẩu của Grilan sẽ càng lúc càng nhiều, đến lúc đó, vấn đề lương thực khẳng định sẽ trở thành việc khó. Muốn giữ người, luôn phải cho người ta ăn no bụng không phải sao?

Mọi người lao động ăn không no, chuyện thích làm nhất chính là vũ trang tạo phản làm cách mạng, đánh thổ hào phân chia ruộng. Huống hồ Rode có thể mang tới cho y, phần lớn đều là những đấu sĩ cách mạnh có tư tưởng tiên tiến và năng lực động thủ cực mạnh. Nếu Tống Mặc không muốn mình bị xem như thổ hào mà đánh đổ, thì nhất định phải nghĩ cách để Grilan nhanh chóng trở nên trù phú. Sau đó dẫn những đấu sĩ này đi đánh thổ hào khác, phân chia ruộng đất người khác!

Lương thực dựa vào nhập khẩu tuyệt đối không phải kế lâu dài, vạn nhất ngày nào đó quan hệ hai bên sụp đổ, vấn đề sẽ nghiêm trọng.

Muốn thay đổi tình huống này, biện pháp duy nhất chính là tìm thực vật sản lượng cao thích hợp trồng tại Grilan. Hạt giống bắp Tống Mặc đã có rồi, nhưng số lượng không nhiều. Trừ nó ra, Tống Mặc nghĩ tới đầu tiên chính là khoai tây. Loại này dễ trồng hơn bắp, sản lượng cũng cao.

Nhưng đi đâu tìm? Hỏi địa tinh, chúng cũng không biết, thậm chí gặp cũng chưa từng gặp.

Thế là, Tống Mặc nghĩ tới Rode còn bị giữ lại phủ lãnh chủ ‘làm khách’.

“Nếu ngươi có thể giúp ta tìm một thứ, sau này giá giao dịch khoáng thạch sẽ tăng lên một phần. Người ngươi đưa tới Grilan, ta cũng sẽ chiếu theo số người trả kim tệ cho ngươi. Thế nào, mối làm ăn này không tồi chứ?”

Tống Mặc hình dung rất tốt đẹp, nhưng Rode lại nhíu mày, tiếp xúc với Tống Mặc nhiều rồi, khiến người lùn hiểu một đạo lý, làm ăn với kẻ cướp, tuyệt đối phải có thêm tâm nhãn.

“Thứ gì?”

“Một loại lương thực.”

“Lương thực?”

“Ừ, sinh trưởng dưới đất, lá thế này, sau khi lớn sẽ thế này… cách ăn rất nhiều, có thể nướng, cũng có thể nấu, lột vỏ thế này, khi ăn mùi vị…”

Tống Mặc vừa nói, vừa vẽ trên giấy, vẽ xong đẩy tới trước mặt Rode, “Chính là cái này.”

Rode nghe xong hình dung của Tống Mặc, cầm bức tranh lên xem một lúc, ánh mắt nhìn Tống Mặc dần trở nên kỳ quái.

“Làm gì nhìn ta kiểu đó?”

“Ngươi từ đâu biết thứ này?”

“Có gì kỳ quái sao?”

“Loại thực vật này, chỉ có tinh linh mới có, loại thực vật này bọn họ gọi là khoai tây.” Rode chỉ khoai tây trên hình nói với Tống Mặc: “Tinh linh thỉnh thoảng sẽ dùng khoai tây đã nướng chín giao dịch với người lùn. Mùi vị không tồi, cũng rất dễ no. Chúng ta từng muốn lấy được hạt giống này trong tay tinh linh để về gieo trồng, nhưng tinh linh từ đầu tới cuối không chịu nhả ra.”

Rode ngừng một lát, mới nói tiếp: “Vì tìm kiếm hạt giống loại thực vật này, mấy dũng sĩ mạo hiểm xông vào rừng tinh linh, kết quả xém chút bị tinh linh bắn thành nhím.”

Nghe Rode kể, trong đầu Tống Mặc xuất hiện một cảnh tượng: Mấy người lùn toàn thân mặc giáp tay ngắn chân ngắn vác rìu chạy phía trước, một đám tinh linh thân cao giò dài đuổi sát theo sau, các tinh linh kéo cung, la to: “Đại biểu khoai tây tiêu diệt ngươi!”. Mũi tên vút vút bắn theo người lùn, không bao lâu, trên lưng người lùn cắm đầy mũi tên, giống như một con nhím lớn đang chạy…

Tất cả, đều là vì khoai tây!

Ừm, khoai tay uy võ!

“Chúng ta gần như tìm khắp cả đại lục, nhưng vẫn không có thu hoạch. Thì ra, là chúng ta tìm sai hướng rồi, chúng không sinh trưởng trên cây, mà sinh trưởng dưới đất.”

Trên cây? Những người lùn này lại muốn tìm khoai tây trên cây? Quả thật là quá thiên tài. Nhưng, nếu nơi này có khoai tây, vậy thì khoai lang và khoai môn thì sao? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tống Mặc lại vẽ khoai lang và khoai môn, đáng tiếc, Rode chưa từng thấy qua hai loại thực vật này. Cây khoai tây hắn cũng chưa từng thấy qua.

“Ta có thể giúp ngươi lấy cả cây khoai tây tới, điều kiện trao đổi không phải là những thứ ngươi đưa ra, mà là phương pháp gieo trồng chính xác của loại cây này.”

“Ừm…” Tống Mặc gõ bàn, “Nếu ngươi giúp ta tìm được một loại trong số hai loại thực vật này.” Tống Mặc chỉ khoai lang và khoai tây, “Ta sẽ dạy ngươi, nếu không được thì lấy ra năm trăm kim tệ trao đổi.”

“Như vậy không công bằng!” Người lùn Rode nhảy lên.

“Đừng nói với ta có công bằng hay không.” Tống Mặc tựa vào lưng ghế, gác hai chân lên, “Làm ăn chính là như thế, không có công bằng tuyệt đối, nếu không, còn kiếm tiền kiểu gì?”

“Ngươi làm thế, không sợ ta dứt khoát không làm mối làm ăn này sao?”

“Không sợ.” Tống Mặc cười híp mắt vòng hai tay trước ngực, hất cằm với Rode, “Nếu không thì ta sẽ phái người mình đi tìm, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Mà ngươi thì sao?”

Rode nửa ngày không nói, Tống Mặc nói tiếp: “Nghĩ thử xem, chỉ cần biết cách gieo trồng, loại thực vật có thể dễ dàng lắp đầy bụng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! So với khiến tinh linh nhận thua, năm trăm kim tệ, có tính là gì chứ? Huống hồ chỉ cần ngươi tìm được thứ ta cần, những kim tệ này, vẫn sẽ nằm an toàn trong túi của ngươi.”

Người lùn vẫn luôn không đối phó được với tinh linh, Tống Mặc biết rõ điểm này. Y xác định, Rode sẽ đáp ứng điều kiện của mình.

Cuối cùng, Rode gật đầu, không tình nguyện ký phần khế ước này. Tống Mặc nhìn dấu mực còn chưa khô trên khế ước, huýt sáo một tiếng, cười giống như hồ ly đã thực hiện được âm mưu.

Hai ngày sau, Rode thu thập hành trang, thúc xe ngựa rời khỏi phủ lãnh chủ Grilan.

Morri đưa pháo công thành về hành tỉnh tây bắc xong, các thợ rèn có đồ tham khảo chân thật, trước khi tới thời hạn cuối cùng Saivans quy định, đã làm ra thành phẩm.

Saivans không chút chần chờ, đưa thành phẩm và tranh vẽ tới thủ đô. Hắn xác định, dựa vào công lao này, hắn tuyệt đối sẽ ngồi càng ổn hơn trên vị trí tổng đốc.

Tể tướng Murphy nhận được tin tức, lập tức tiến cung yến kiến quốc vương, Saivans là do ông tiến cử trở thành tổng đốc hành tỉnh tây bắc, không ngờ, vừa thượng nhậm không lâu, đã cho ông một kinh hỉ lớn như thế.

So với sự vui sướng của Murphy, sau khi Hắc Viêm cầm được hình vẽ máy công thành, thì rõ ràng lại có suy ngẫm.

Panvi, Saivans, máy bắn đá, pháo công thành.

Đều là hành tỉnh tây bắc.

Là Saivans lấy được hình vẽ Panvi lưu lại, hay là hình vẽ này vốn chính là hắn cho Panvi, mà Panvi đã độc chiếm công lao trước đó?

Nghĩ thế, cái chết của Panvi, rất đáng thương thảo lại.

Nhưng, còn có một khả năng khác, đó chính là, cả hai bức vẽ này, đều tới từ một người khác… nếu thật sự có người như thế, thì kẻ đó rốt cuộc là ai?

Hắc Viêm ngồi trên vương tọa, một tay chống cằm, khẽ khép hai mắt, ma sát nhẫn bảo thạch đỏ trên ngón tay, chìm vào trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện