Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 42: Lãnh chủ đại nhân chịu đả kích



“Quan chính vụ đại nhân, xin chào!” Tống Mặc đứng bên giường, nho nhã lịch sự nói với Meyfa: “Giữa đêm mạo muội tới viếng thăm, hy vọng ngài đừng để ý, chỉ cần ngài bảo đảm không la lên, ta sẽ buông ngài ra, thế nào?”

Meyfa gật đầu.

Tống Mặc vừa rút vớ ra khỏi miệng Meyfa, Meyfa lập tức chuẩn bị hét lên, Tống Mặc lại nhét vớ vào, mặt không cười nữa, gác kiếm lên cổ Meyfa: “Quan chính vụ đại nhân, ta đang nói lý với ngươi, ngươi lại muốn giở tâm kế với ta? Ta rất tức giận.”

“…”

“Hậu quả chọc ta tức giận, rất nghiêm trọng, ngươi biết không?”

“…”

“Không nói chuyện?”

“…” Miệng bị bịt mà, bảo hắn nói kiểu gì?!

“Nếu ngươi còn muốn giở trò, ta sẽ cắt mũi ngươi xuống!” Tống Mặc lấy kiếm kê kê lên mặt Meyfa một chút, Meyfa vội vã gật đầu.

Nhưng tay Tống Mặc đưa tới bên miệng Meyfa lại đột nhiên thu về, tay cầm kiếm đổi hướng, mũi kiếm chỉ vào giữa chân Meyfa, “Ta đổi ý rồi, nếu ngươi lại còn dám giở trò, ta không cắt cái mũi trên mặt ngươi, ta cắt cái mũi này, thế nào?”

Mồ hôi lạnh lập tức tuôn đầy trán Meyfa, đầu lắc như trống bỏi.

“Thế nào, ngươi dám phản đối?”

Meyfa lại vội gật đầu, cảm thấy không đúng, lắc đầu. Sau đó dứt khoác nặn ra hai con mắt lệ nhòe, muốn gọi lên lòng đồng tình của Tống Mặc đối với lão nhân gia. Cho dù là tâm xỉa răng, ít nhất vẫn còn tác dụng, không thể nói cắt là cắt!

Tống Mặc lúc này mới rút vớ ra lần nữa, Meyfa không còn lên tiếng.

Khi thấy đám người Tống Mặc, Meyfa cho rằng đây là một đám thích khách tới lấy mạng mình! Nhưng nếu muốn lấy mạng hắn, thì trực tiếp động thủ là được, hà tất phải phí lời với hắn?

Nếu không phải muốn lấy mạng hắn, vậy mục đích của đám người này có thể chỉ là một thứ, kim tệ!

Nghĩ thông điểm này, mắt Meyfa đảo đảo, biểu hiện thái độ vô cùng hợp tác, “Chỉ cần các ngươi không tổn thương ta, cái gì cũng có thể thương lượng! Sau giá sách có ám các, bên trong là toàn bộ tài sản của ta, các ngươi có thể mang đi hết.”

Meyfa vừa nói xong, lập tức có mấy người Sabisand đi tới chỗ giá sách duy nhất trong phòng.

Thấy lực chú ý của đám người Tống Mặc bị hút đi, Meyfa nhân thời cơ đập vỡ một ngọn đèn ở đầu giường, trên bốn trụ giường lập tức có một lồng sắt thật lớn trùm xuống, thanh nào thanh nấy thô như ngón cái, vô cùng kiên cố, muốn dùng sức người phá hủy, gần như là không thể.

Cách lồng, Meyfa đắc ý nhìn đám người Tống Mặc cười nói: “Bọn cướp ngu xuẩn!”

Tống Mặc ngẩng đầu nhìn lồng, lại cúi đầu nhìn Meyfa, rốt cuộc là ai ngu? Y có nên nói với Touro, cuối cùng y cũng tìm được một kẻ có trí thông minh tương đương hắn không? Thật là chuyện đáng mừng mà.

Cái lồng từ trời rơi xuống này, không chỉ bao trùm bọn cướp vây quanh giường, mà cũng dính luôn cả Meyfa đang nằm trên giường! Thật là một thiết kế thiên tài! Người lắp đặt cái lồng này, có thù với quan chính vụ đại nhân sao?

Meyfa cuối cùng cũng phát hiện không bình thường, sắc mặt bắt đầu phát xanh, hắn muốn tiêu diệt cái tên công thợ đã làm cơ quan này!

Tống Mặc nhếnh môi nhìn Meyfa, giơ nỏ trong tay lên, nhắm vào bộ vị nào đó giữa hai chân Meyfa… một tiếng sau, đám người Tống Mặc đeo ba mươi mấy cái túi rời khỏi phủ đệ của quan chính vụ đại nhân. Nhân trời tối rời khỏi thành Cary.

Đợi khi binh sĩ đến đổi gác phát hiện không đúng, họ sớm đã nhanh chóng chạy xa khỏi thành Cary.

Ba ngày sau, người Sabisand vì chiến bại mà nơi nơi đánh cướp lao vào thành Cary. Meyfa và binh sĩ thủ thành, đều chết dưới kiếm của người Sabisand. Kim tệ và bảo thạch thất tung, cùng một đống đồ đựng vàng bạc và đồ trang sức, tự nhiên cũng bị tính lên đầu người Sabisand. Quân quan đã giết Meyfa phủ nhận chuyện này, vì muốn thoát khỏi hiềm nghi, còn lớn tiếng tuyên bố, chính vì không tìm thấy kim tệ, uổng phí chuyến đi, mới chém chết Meyfa giải hận! Nhưng không ai tin hắn, ngay cả quốc vương Sabisand cũng không tin hắn.

Tiền thuế cả năm của Cary, cộng thêm tài sản tư nhân của Meyfa, nói không có là không có? Đùa trò quốc tế gì chứ!

Thế là, chỉ cần không tìm ra tung tích cuối cùng của kim tệ, tội lỗi này, hắn chỉ có thể tiếp tục gánh.

Quân quan chỉ có thể đập đầu la hét, không có thiên lý!

Tống Mặc hiện tại không biết ai gánh tội ình, hiện tại y đang suy nghĩ một chuyện khác: Chia của.

Tuy đồ cướp được còn chưa tỉ mỉ kiểm kê, nhưng hơn ba mươi cái túi cao hơn nửa người đặt trước mặt, cởi miệng túi, ánh vàng lóe cả mắt, bất cứ ai cũng chỉ có thể chảy nước miếng chờ phần.

Đây là tiền thuế một năm của thành Cary! Lại thêm tài sản cá nhân của Meyfa, con số rất khả quan. Cái gọi là một đêm phát tài, trúng giải độc đắc, không ngoài như thế. So với những cái này, đánh cướp địa tinh có là gì, thực sự là nhỏ nhoi.

Vấn đề là, tiền nên chia thế nào?

Chia theo đầu người?

Tống Mặc cảm thấy mình bị thiệt.

Chia một nửa?

Tống Mặc vẫn cảm thấy mình chịu thiệt.

Nếu Tống Mặc quyết định chiếm phần lớn, mặt sẹo Touro và thủ hạ của hắn khẳng định không đồng ý.

Lẽ nào, đen ăn đen?

Tống Mặc ngẩng đầu, nhìn mặt sẹo Touro, đối phương cũng đang nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, xoẹt xoẹt, tia lửa tứ tán. Xem ra, nghĩ tới biện pháp này, không chỉ có mình người họ Tống nào đó.

Nếu đã bị nhìn thấu, thì không có gì đáng phải che giấu nữa.

Touro và bọn cướp thủ hạ của hắn giơ trọng kiếm lên, bày tư thế tấn công, ba mươi tráng hán, ba mươi thanh trọng kiếm, rất có lực uy hiếp.

Nhân thủ bên phía Tống Mặc có một bộ nỏ, Tống Mặc còn có thêm một cây súng ngắn K54, mở chốt bảo hiểm, nhắm vào chân Touro nả một phát. Pằng một tiếng, viên đạn làm bùn văng lên chân to.

Tống Mặc ra vẻ thổi thổi họng súng, nhướng mày, liếc mắt, nhếch môi, giả x vô cùng giống.

Có một câu thế nào nhỉ? Đừng giả x, giả x sẽ bị sét đánh. Dù sao mình cũng từng bị sét đánh rồi, coi như đã trả phí trước, không nhân cơ hội này giả x một lần, thì thật thiệt thòi.

Y nên cảm tạ những người Sabisand này, đã cho y một cơ hội tốt! Thật là những người tốt mà!

Mọi người tại đó đều bị tiếng súng dọa sợ, người Grilan còn tốt, họ đều từng thấy Tống Mặc vác khẩu Mauser 98 của y sử dụng trong viện phủ lãnh chủ. Người Sabisand đi theo Touro bị dọa tái mặt, thần Quang Minh tại thượng, trong tay người này lại có thể phát ra tiếng sấm và tia lửa!

Touro càng biến sắc, “Ngươi là ma pháp sư?!”

Ma pháp sư? Tay cầm súng của Tống Mặc hơi run lên. Cái xưng hô này khiến y nhớ tới cái kẻ thích giả gái nào đó, lừa gạt tâm linh thuần khiết của y, còn nhân cơ hội muốn giở trò lưu manh với y, lập tức hỏa thăng ba trượng, nhảy vọt ba thước, “Ngươi mới là ma pháp sư, cả nhà ngươi đều là ma pháp sư! Nếu còn dám lôi kéo ông và đám xui xẻo đó vào chung bọn, ông hiện tại sẽ phập phập ngươi!”

Tống Mặc vừa nói ra, một giọng nói mê người đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu mọi người, “Lãnh chủ đại nhân, ngài nói thế, thật khiến người ta thương tâm.”

Nghe âm thanh này, mặt Tống Mặc đen thui tấp lự. Ngẩng đầu lên, nhìn Rhys Myers đứng trên cành cây sau lưng mình, giơ tay lên, nhắm vào hắn bắn một phát.

Như trong dự liệu, không bắn trúng.

“Thân ái, ta ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm ngươi, ngươi lại đối với ta như thế sao? Ôi, tim ta vỡ nát rồi!”

Rhys vừa nói, vừa tựa lên thân cây, che ngực, mái tóc dài màu nâu bị gió thổi lên, lướt qua gương mặt yêu diễm của hắn, người nhìn thấy, không ai không động tâm.

Ít nhất Touro và đám thủ hạ của hắn, đã là hai mắt hình trái tim, không biết đêm nay là đêm nào.

Khi đang chảy nước miếng với mỹ nhân, mỹ nhân lại đột nhiên lấy trong áo choàng đen to rộng ra một thứ kỳ quái, từ cao chỉ vào hắn, “Vừa rồi, ngươi định động thủ với lãnh chủ đại nhân thân ái của ta?”

“Ta…”

Không đợi Touro nói xong chữ ta, Rhys đã bóp cò súng trường, họng súng bắn ra không phải là đạn, mà là một nhúm ánh sáng trắng. Nhúm sáng trực tiếp bùng ra giữa không, hóa thành một cái lưới to trong suốt, bao trùm Touro và thủ hạ của hắn, mặc bọn họ có cố sức kéo xé, cũng không thể giãy thoát.

Rhys búng tay một cái, trên lưới trong suốt hiện lên phù văn màu đen, nơi đám người Touro bị lưới bao trùm liền đau đớn như bị lửa thiêu, thoáng chốc liền lăn lộn dưới đất. Càng lăn, thì lưới càng thu chặt, đau đớn bắt đầu gia tăng. Tiếng kêu thảm thiết bị phong bế trong lưới, chỉ có thể thấy những cái miệng mở lớn của họ.

Rhys nhảy xuống cành cây, gác súng lên vai, đi tới trước mặt Tống Mặc, cong lưng cằm một lọn tóc đen của Tống Mặc lên đưa tới bên môi, nhẹ hôn, “Lãnh chủ đại nhân của ta, hiện tại chúng đã hoàn toàn mặc ngươi xử phạt.”

Tống Mặc không đập một phát đánh văng móng vuốt của Rhys, cũng không hỏi tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, mà chỉ vào súng trường trên vai Rhys, nói: “Vừa rồi là sao?”

“Cái này?” Rhys đưa súng trường cho Tống Mặc xem, Tống Mặc lập tức nhìn thấy hàng phù văn màu đen trên cáng gỗ của súng, dung hợp vào đường vân của gỗ, giống như trời sinh đã là như thế, “Chỉ là một pháp thuật nhỏ đơn giản. Chỉ cần cải tạo một chút.” Ngón tay trắng nõn nhẹ vuốt qua hàng phù văn, hàng phù văn lưu động như có sinh mạng, sau đó Rhys giơ súng lên, nhắm vào thân cây mới đứng vừa rồi bóp cò, thân cây to bằng hai người ôm lại bị gẫy ngang ngay giữa, đổ ầm xuống đất.

Rhys giao súng cho Tống Mặc, “Thế nào, thích không?”

Tống Mặc nhìn cây to, nhìn súng trong tay, lại nhìn Rhys, rất lâu không nói. Mọe, ý nghĩa tồn tại của tên này, trừ giở trò lưu manh, chính là đả kích người khác đúng không?!

Đám người Touro đồng thời cũng thấy cảnh này, bị dọa tới ngay cả tiếng kêu thảm cũng nuốt vào cổ họng. Nếu vừa rồi thứ này đánh lên người họ,… thần Quang Minh tại thượng, ma pháp sư quả nhiên đều là sinh vật nghịch thiên!

Nguồn :

Lúc này, Hắc Viêm chỉ huy quân đội tấn công vương thành Sabisand vung kiếm chét đứt cổ tướng quân Sabisand trước mặt, quay đầu nhìn phía bắc, khí tức này, là ma tộc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện