Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 58: Phiền phức lớn hơn



Tống Mặc trong cửa sổ trừng mắt, bộ xương ngoài cửa sổ quang minh chính đại ‘nhìn trộm’. Không bao lâu, thì đã từ một biến thành mười mấy, tiếp theo là mấy chục, gần như chen đầy cửa sổ.

Tình huống này không phải lần đầu tiên phát sinh, chỉ cần có thể thấy được một bộ xương, thì những bộ xương khác sẽ chen chúc tới.

Nhìn một đống bộ xương ngoài cửa sổ, nghe tiếng leo cửa sổ răng rắc, Tống Mặc bắt đầu hoài nghi, Rhys lôi những bộ xương này ra khỏi đất, không phải để giúp đỡ y, mà là tới gây phiền toái cho y đi?

“Thân ái, ngươi hiểu lầm ta rồi.” Rhys cọ vào má Tống Mặc, “Nếu không thích, đưa chúng trở về là xong. Ta lại tìm cái mới cho ngươi.”

Rhys vừa nói, vừa quay đầu nhìn mấy bộ xương ngoài cửa sổ một cái, chỉ nhìn một cái, mấy bộ xương vốn chen kín cửa sổ lập tức tan ra, thoáng chốc biến mất tăm.

Tống Mặc đột nhiên có một suy nghĩ kỳ cục, quả nhiên là người hiền bị khi dễ, người ác mới vô địch sao? Y có phải nên ném luôn chút thiện tâm còn tồn lại ra góc tường trồng nấm không…

Thực tế, các bộ xương không phải cố tình khiến Tống Mặc khó chịu.

Chúng đã học được cách thao tác đại bác, Tống Mặc tận mắt nhìn mấy chục bộ xương ‘lắp ráp’ lại ra hình kim tự tháp, dùng tốc độ không thể tin nổi hoàn thành chuỗi thao tác định vị, lắp đạn, bắn, một tiếng nổ vang, mục tiêu bị nổ thành bã, sau khi khói bụi tan đi, để lại một hố sâu đường kính mấy chục mét.

Các chu nho sống trong lãnh địa của Tống Mặc, nhìn thấy động tác tiêu sái, thân thủ nhanh nhạy và cả đầu óc thông minh không chút thua kém khi còn sống của những bộ xương này, toàn bộ đều hai mắt hiện ngôi sao.

Một chu nho tuổi tác nhỏ nhất, ủn vào lòng mẹ, cắn ngón tay, nung nấu chí nguyện to lớn, nó hy vọng, sau khi trưởng thành có thể trở thành một bộ xương thông minh nhất lợi hại nhất!

Tống Mặc lau mồ hôi, rất muốn nói, nhóc, hiện tại đã nghĩ tới chuyện này là quá sớm đó.

Phần lớn bộ xương đều máy móc hoàn thành mệnh lệnh của Tống Mặc, chúng chuẩn xác, hiệu quả cao như cỗ máy do bộ xương tạo thành. Chỉ có một con là ngoại lệ, đó là bộ xương mà trong mắt có hai nhúm lửa đen.

Con này vóc dáng không tới eo Tống Mặc, thực sự gây không ít phiền phức cho Tống Mặc.

Sau khi học xong cốt lõi thao tác đại bác, các bộ xương hầu như đều mê đại bác. Nhưng nếu không có mệnh lệnh của Tống Mặc, thì phần lớn cũng chỉ mỗi ngày làm vận động co duỗi, sau đó rửa ráy ngủ nghỉ. Bộ xương này thì cả ngày chạy theo Tống Mặc, hai chùm lửa đen u ám nhìn chăm chăm vào Tống Mặc, cằm dưới động răng rắc, dùng âm thanh như dao mài vào đá nói sau lưng Tống Mặc: “Chủ nhân, bắn một phát, chủ nhân, bắn một phát nha?”

Lần đầu tiên nghe thấy câu này của bộ xương, Tống Mặc liền lảo đảo, trực tiếp ngồi xuống đất.

Chủ nhân, bắn một phát, còn nha?

Tên này còn có công năng đó sao?

Nếu không phải Tống Mặc biết bộ xương này chỉ là muốn bắn đại bác phát nghiện, không phải thật sự muốn làm vận động thiếu nhi không nên biết, chắc chắn sẽ bẻ bộ xương này thành khúc bổ nồi hầm.

Nhưng có một câu nói rất hay, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Mới đầu chỉ một con này, theo thời gian dần trôi, càng lúc càng nhiều bộ xương gia nhập vào trong đội ngũ chen chúc quanh Tống Mặc, có thể tưởng tượng một đống xương cốt quanh ngươi, yêu cầu bắn một phát không?

Các bộ xương kiên nhẫn miệt mài cầu bắn pháo, Tống Mặc ưu thương ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời, quả nhiên nên để Saivans tùy nghi tấn công qua?

Để những bộ xương này và đại binh hành tỉnh tây bắc đi bắn pháo!

Mọi người trong lãnh địa cũng thấy cảnh tượng những bộ xương bắn đại bác, Harold trầm mặc nửa ngày, chỉ nói với Tống Mặc một câu: “Lãnh chủ đại nhân, thế gian không có chuyện nào bi thảm hơn trở thành kẻ địch của ngài.”

Tống Mặc chớp chớp mắt, đây là khen hay đang xỏ y?

Rode càng trực tiếp, vỗ ngực, “Ông trời, may mà lúc đầu ngươi không dùng những kẻ này đối phó ta! Nhưng mà, ngươi quả nhiên không phải người, có thể khiến những kẻ này thích ngươi như vậy…

Tống Mặc giận, nói y không phải người? Đây là mắng người chắc chắn là mắng người mà?!

Lại một lần nữa bị vây trong đoàn xương khô, bị mọi người ngó, Tống Mặc bùng nổ.

Hơn một trăm khẩu súng trường, hơn hai trăm cây nỏ liên phát được phân ra, Tống Mặc yêu cầu các nam nhân phân làm hai đội, xếp hàng cách năm trăm mét, mặt đối mặt luân phiên bắn lẫn nhau. Mỹ kỳ danh rằng: Thao luyện năng lực thực chiến.

Tuy súng trường không lắp đầy đạn thật, mũi nỏ dùng mũi tên đầu gỗ tròn thay thế, khi bắn cũng tránh chỗ yếu hại, nhưng bắn lên người, cũng đau nha.

Tống Mặc chắp tay đứng cách một trăm mét, nhìn các nam nhân nhe răng méo miệng xếp hàng bắn nhau, lạnh giọng cười hê hê vài tiếng, vui chứ? Kích thích chứ? Sảng tới không thể tưởng tượng chứ? Dám cười chê y, thì phải có giác ngộ sảng tới đỉnh điểm!

Vào sau trưa một ngày đông, trong tuyết trắng sương mờ, Tống đại lãnh chủ đã cho các nam nhân Grilan nhận thức được sâu sắc, vây xem, cũng phải tìm đúng đối tượng.

Chẳng qua xếp đội thao luyện bắn nhau quả thật mang tới hiệu quả không tồi, các nam nhân ngắm bắn trúng tăng lên không ít, tin rằng khi thật sự lên chiến trường, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng nhũn chân.

Có đại bác rồi, có súng trường và nỏ liên phát rồi, có hơn ba trăm hán tử cứng cỏi trải qua rèn luyện, vốn liếng của Tống Mặc đã rất đủ. Dùng một câu để hình dung tâm tình Tống Mặc hiện tại, đó chính là: Tới đi, tiểu gia hiện tại không sợ ai hết!

Đến ngày Tống Mặc hẹn gặp mặt, Saivans đã sớm chờ đợi ở bên rìa rừng Phỉ Thúy. Trước khi gặp mặt, Saivans không phải chưa từng nghĩ nhân cơ hội bắt giữ áp giải Tống Mặc, trực tiếp đưa về thủ đô. Nhưng suy nghĩ này chỉ vụt qua, đã bị gạch ngay một dấu chéo lớn.

Chỉ cần là người từng có giao tiếp với Tống Mặc, đều sẽ không cho rằng giở trò với y là chủ ý hay. Vì trước khi mình kịp giở trò, khẳng định sẽ bị đá ột phát, trăm phần trăm mặt chạm đất trước.

Tống Mặc trước giờ không giữ thể diện cho kẻ địch, Saivans vô cùng rõ điểm này, cho nên, hắn nuốt ngược tất cả âm mưu toan tính vào bụng.

Khi Tống Mặc tới điểm hẹn, Saivans đã đợi một lúc rồi.

“Tổng đốc đại nhân, đã lâu không gặp.”

Tống Mặc nhìn Saivans bước xuống xe ngựa, lên tiếng thăm hỏi trước.

“Lãnh chủ các hạ, lời khách sáo xin miễn đi.” Saivans trực tiếp vào thẳng vấn đề, “Ta nghĩ, chúng ta hiện tại đều đối diện với một phiền phức lớn.”

“Ta cho rằng phiền phức chỉ có Grilan.”

“Không.” Saivans lắc đầu, khóe môi hiện lên nụ cười khổ, “Gặp phải Grilan, đã là một phiền phức rồi.”

Tống Mặc cười, y đã có thể đoán được thái độ của Saivans, hắn không thể nghịch lại mệnh lệnh của quốc vương, nhưng lại không muốn hoàn toàn trở mặt với mình, đến chết không qua lại. Theo tình hình trước mắt, cái hố lớn dưới đất, chắc không cần dùng tới.

Nếu là mấy ngày trước, luận thực lực, Tống Mặc tuyệt đối không phải là đối thủ của Saivans, nhưng hiện tại à, Tống Mặc sờ cằm, nếu đánh thật, các đại binh của hành tỉnh tây bắc, đừng mơ lấy được chút ích lợi gì trong tay y.

“Tổng đốc đại nhân, ý của ngài ta hiểu rồi.” Tống Mặc đi tới gần Saivans, thấp giọng nói: “Chuyện luôn có cách giải quyết, chỉ phải xem ngài có thành ý hay không…”

Thành ý?

Con ngươi Saivans co lại, thành ý mà Tống Mặc nói, hắn quá hiểu, mấu chốt là, mệnh lệnh của tể tướng, so với mệnh lệnh của quốc vương, càng nan giải.

Công đánh Grilan có thể làm ra vẻ, nhưng bắt Tống Mặc đưa tới thủ đô, thì là làm thật, không thể giả đò một chút nào. Tống Mặc cũng nghĩ tới điểm này, nhưng phương thức suy nghĩ của y và Saivans không giống nhau, Saivans chỉ là suy nghĩ từ kết quả, hắn chỉ có hai chọn lựa, chấp hành mệnh lệnh, hoặc chống lại mệnh lệnh. Tống Mặc thì cho rằng, phương pháp giải quyết tốt nhất, là phải bắt tay từ đầu sỏ.

Tể tướng mệnh lệnh Saivans bắt y, đưa tới thủ đô Obi, vì quốc vương.

Vậy, mục đích Hắc Viêm muốn bắt y là gì? Nếu có thể đưa ra điều kiện trao đổi đầy đủ, Hắc Viêm có bỏ qua ý định này không?

“Như vậy…”

Nghe Tống Mặc phân tích xong, Saivans cũng cảm thấy lời của y không phải không có đạo lý. Nhưng rốt cuộc là cái gì mới có thể đả động quốc vương?

“Rất đơn giản, kim tệ, và vũ khí.”

Tống Mặc không biết khi Hắc Viêm hạ lệnh trong đầu đang nghĩ gì, nhưng y lại rõ ràng, nên bắt tay làm từ chỗ nào, để nâng cái chân đang muốn dẫm lên đầu mình kia.

“Nhưng mà, trước đó, chúng ta cần đánh một trận, hơn nữa đánh phải thật lớn. Tốt nhất có thể khiến chiến trường trở thành trận chiến giằng co, trận chiến tiêu hao, như thế, chuyện sẽ dễ hơn rất nhiều.”

“Ngươi xác định?”

“Xác định.”

“Nhưng…”

“Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì.” Tống Mặc cười híp mắt gác tay lên vai Saivans, “Không biết tổng đốc đại nhân có từng nghe qua hay chưa, có một từ, gọi là ‘diễn tập quân sự’.”

“Diễn tập quân sự?”

“Đúng, nói đơn giản là, trận thì vẫn đánh, nhưng người thì không cần chết nhiều thế làm chi…”

Khi Tống Mặc đang truyền bá tính thực dụng và tính trọng yếu của diễn tập quân sự cho tổng đốc hành tỉnh tây bắc Saivans, lại một đội kỵ sĩ giáo hội tới hành tỉnh tây bắc.

Kỵ sĩ vàng tóc đỏ Airth nhận thủ lệnh của đại chủ giáo do các kỵ sĩ mang tới, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Đại nhân Airth, đại chủ giáo cho ngài toàn quyền phụ trách xử lý chuyện này.”



“Thứ đó thật sự ở Grilan sao?”

“Vâng.” Kỵ sĩ ngẩng đầu nói: “Đại chủ giáo nói thế.”

Airth gật đầu, Grilan không có phân nhánh của giáo hội, đột nhiên xông vào, sẽ khiến chuyện trở nên phức tạp. Tuy hắn không cho rằng một lãnh địa nghèo mạt sẽ có dũng khí kháng cự kỵ sĩ giáo hội, nhưng đây dù sao vẫn tổn hại tới thể diện giáo hội.

Chẳng qua, quốc vương Obi hạ lệnh tổng đốc hành tỉnh tây bắc công đánh Grilan, đã cho họ cơ hội. Trận chiến này, họ không thể bàng quan.

Airth lập tức quả đoán, “Ta muốn đi gặp tổng đốc hành tỉnh tây bắc, chuyện này, phải nhanh chóng giải quyết.”

“Tuân lệnh!”

Lúc này, Airth và phần lớn mọi người, chỉ biết Hắc Viêm hạ lệnh hủy diệt Grilan, mà không biết mật lệnh tể tướng Murphy chuyển cho Saivans, cũng không biết mối quan hệ giữa Saivans và Tống Mặc. Nếu hắn biết những thứ này, chắc chắn sẽ không cho rằng mình xen vào trận chiến của hành tỉnh tây bắc và Grilan là một chủ ý tốt.

Nhưng có tiền cũng không thể mua được ‘biết sớm’, khi hắn biết, tất cả đã muộn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện