Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy
Chương 28
“Chờ một chút!” Ta quát to, chuyền hướng sang Chấn Lâm đang đứng khoanh tay bàng quan, “Ngươi không phải nói chiếu theo quy củ của Hắc bang, ngươi phải đích thân giết ta sao Nếu để bà ta động thủ ngươi không sợ có người đưa ra chất vấn quyền uy của lệnh phù”
“Điều này không cần ngươi lo lắng, trước mặt những người khác nhau ta đều có những lí do thoái thác khác nhau.” Chấn Lâm cười im lặng, một ngón tay đảo nhẹ qua cằm ta, “Tiểu Bảo, ngươi đừng có mà kéo dài thời gian, trong thời gian ngắn ngủi, chỉ sợ không ai vừa khéo tới cứu ngươi.”
Ta cảm thấy có một giọt mồ hôi đang lăn dài trên lưng, tốc độ tim càng lúc càng nhanh, Văn phu nhân tay nhấc chủy thủ khí sắc âm trầm đứng trước mặt ta, phía sau là ánh mắt lạnh lẻo của một tên ác ma không có tâm can không có tình cảm, ta biết mình đã không còn đường đi, chỉ có thể liều mạng giữ một chút bình tĩnh và trấn định cuối cùng vươn tay về phía Văn phu nhân: “Bà chỉ muốn tôi chết, không cần thiết tự mình động thủ, đưa chủy thủ cho tôi, tôi tự mình làm.”
Văn phu nhân sững sờ, tầm mắt dần rủ xuống, chủy thủ leng keng rơi xuống đất, ta cúi người nhặt hung khí sắp sửa đoạt mệnh trong tay.
Chấn Lâm không ngăn cản, ta chết trong phòng Văn phu nhân có thể đạt được mục đích của hắn, cho nên hắn không phản đối thay đổi tiết mục.
Nhắm mũi dao sắc bén ngay tim, đôi mắt ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chấn Lâm, hắn không tỏ vẻ chút bất an gì, trên mặt còn tách ra một nụ cười thoạt nhìn rất dịu dàng.
Nâng chủy thủ, ta khẽ cắn môi, ngay lúc muốn đâm xuống, đột nhiên nhìn ra phía cửa, kinh hỉ vạn phần kêu lên: “Văn Liệt!”
Chấn Lâm giật mình kinh hãi, theo bản năng quay đầu nhìn, ta nhân cơ hội cuối cùng này, dùng hết sức mạnh toàn thân ném mạnh chủy thủ trong tay về phía hắn.
Tiếc thay, hệt như những món võ khác ta học được, công phu phi đao của ta thiệt chẳng dám khen, dù trong thời khắc sống còn, nhưng lực đạo và nhắm chuẩn vẫn có vấn đề như cũ. Suy cho cùng Chấn Lâm vẫn là cao thủ, dù rằng bất ngờ không kịp phòng, hắn vẫn dễ dàng phất tay ném chủy thủ rơi xuống đất.
Song bất ngờ lớn nhất là, phi đao của ta rõ ràng đã bị đánh rớt, hắn lại trở tay che ngực, lảo đảo lui về sau, vừa sợ vừa giận nói: “Ngươi… Châm bạc…”
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, Văn phu nhân đã nắm chặt cánh tay ta, xô mở cánh cửa, chạy nhanh ra ngoài. Ngày thường ta cũng coi là người chạy khá nhanh trong Văn phủ, đâu ngờ tới Văn phu nhân an vinh tôn dưỡng (*) công phu chạy còn giỏi hơn, trong miệng bà phát ra một tiếng chói tai, vừa kéo cơ thể ta tăng tốc, dọc theo đường đi cơ hồ không phân rõ lối đi và phương hướng, chỉ nhìn thấy cảnh vật mơ hồ hai bên lao vút về sau.
(an: yên ổn, vững chắc; vinh: phồn vinh, phồn thịnh; tôn: kính trọng, tôn trọng, dưỡng: nuôi dưỡng, nuôi sống. Thỉnh tự ghép nghĩa của cả cụm:v)
Chạy qua hai nguyệt lượng môn, sau lưng có tiếng gió tới gần, hoảng hốt quay đầu lại, Chấn Lâm vẻ mặt âm ngoan, khóe miệng rớm máu, một tay đè ngực, đã đuổi tới cách mấy bước.
Chân ta đã mềm nhũn, tim đập nhanh đến không cách nào thở, chính trong giây lát đó, đã cảm thấy đầu ngón tay sắc bén cắt qua y sam và da thịt sau lưng, dấy lên cơn đau nhức nhối.
Ta dồn lực đẩy Văn phu nhân ra, khàn giọng kêu lên: “Bà chạy mau!!” Trốn, trốn, trốn đi, nếu bà có thể trốn, Văn Liệt dù không có ái nhân, nhưng chí ít còn có mẫu thân.
Sát khí của Chấn Lâm đã vọt tới như sóng cả, lúc này đây hắn không hề lãng phí chút thời gian nào, trong mắt lóe tia quang mang khát máu giống hệt như khi giết Anh nhi, nâng bàn tay tỏa ra màu trân châu nhàn nhạt, không chút khoan dung vung xuống ta.
Trong nháy mắt đầu óc ta trống rỗng, chỉ cảm thấy có thân thể mềm mại ấm áp ập tới. Người nọ mở ra vòng tay ôm ta vào lòng, lợi chưởng màu trân châu hung hăng chém lên vai bà, sau một thoáng chấn động, bà hé miệng, máu tươi ẩm ướt nóng bỏng bắn vào ngực ta, theo đó là một tiếng gọi: “Liệt nhi–“
Chấn Lâm đã không còn cơ hội bù lại một kích sai sót của hắn, có chưởng phong cực kì sắc bén từ phía sau ta đánh về phía hắn. Nhưng ta tuyệt nhiên không rảnh quan sát tình cảnh đảo ngược ấy, bởi vì cái người dùng thân thể cứu ta vẫn phủ trên mình ta, một miệng thổ huyết, ngưng mắt nhìn ta.
Ôm thân thể mềm nhũn của bà, ta không dám nhúc nhích, trên mặt sớm thấm ướt một mảnh, ngực tựa như bị mảnh vải siết chặt, chỉ niệm được ra hai chữ: “Đừng chết… Đừng chết… Đừng…”
Có người ý đồ tách bà khỏi cái ôm của ta, ta bắt đầu thét điên cuồng, bàn tay và âm thanh quen thuộc đều không thể trấn an ta, ta vẫn khóc khàn cả giọng, hô một từ đơn vô nghĩa. Anh nhi vì ta mà chết, nếu bà ấy mất nữa, ta có gì xứng đáng
Bà ấy cuối cùng được tách ra, biểu tình vô cùng bình tĩnh, đôi mắt khi mở khi nhắm, đến khi rời khỏi tầm mắt của ta mới thôi, ta không mất đi ý thức. Ta nghĩ, người ngất xỉu trước, có lẽ là ta.
Cảm nhận cơn đau rát trên lưng khi tỉnh lại, nhưng càng đau hơn chính là cảm giác sợ hãi không tan biến trong tim.
Văn Liệt có lẽ luôn trông coi bên cạnh ta, ta vừa mở mắt hắn liền cúi người qua, câu đầu tiên nói là: “Đừng lo lắng, bà ấy còn sống, bà ấy không sao cả…”
Ta run rẩy nhìn hắn, trong đầu một mớ hỗn độn, không biết nên nghĩ cái gì.
Văn Liệt vuốt nhẹ đầu ta, chậm rãi ôm lấy ta, dẫn đến chiếc giường khác trong phòng. Văn phu nhân sắc mặt vàng vọt nằm đấy, hô hấp tuy mỏng, nhưng bình ổn và nhịp nhàng, Văn thái sư ngồi ở bên giường bà, ngẩng đầu nhìn ta dịu dàng.
Nước mắt ta lập tức mở nguồn, quàng cổ Văn Liệt ra sức nức nở. Hắn không lên tiếng khuyên ta, chỉ nhẹ nhàng vỗ thân thể ta, dùng giọng điệu mềm mại mơ hồ an ủi.
Khóc thỏa thuê xong, ta mới dụi mắt ngẩng đầu, Văn Liệt ôm ta ngồi trên đại ỷ cách giường Văn phu nhân không xa, trong phòng kỳ thật còn có rất nhiều người, Trầm Du vẻ mặt bình tĩnh, Hoa Nhất Khiếu bồi bên cạnh y, còn có Hải Chân mỉm cười dịu dàng.
Nhìn thấy tầm mắt của ta chuyển sang y, Hải Chân lập tức đi tới, khom lưng nâng mặt ta, thơm nhẹ một cái, trong ngươi đột nhiên rơi lệ.
Chu Sâm Lệ cùng Hải Tường song song tiến lên trước, rồi lại đồng thời dừng lại, nhìn đối phương. Hải Tường hừ mạnh một tiếng, ngoảnh phắt đầu sang một bên, Chu Sâm Lệ lại cười ảm đạm với hắn, đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu vai Hải Chân, dùng tay áo lau nước mắt cho y.
“Bọn này nghe thấy tiếng rít của bác mới cảm thấy sự tình không ổn, đã tới trễ một bước, hại hai người đều bị thương…” Hải Chân thương tâm nói, lại không nhịn được kiểm tra ta từ trên xuống dưới một lượt.
“Tiểu thư Lệ Kinh thế nào” Ta nhớ tới người con gái chịu đựng nhiều nhất, hỏi.
Hải Chân thở dài một hơi: “Trong thời gian ngắn không ai có biện pháp an ủi muội ấy, chỉ có thể chờ sự việc mờ nhạt dần. Gặp loại chuyện này, dù muội ấy có kiên cường đi nữa, cũng…”
Y nghẹn ngào, không nói thêm chi, Chu Sâm Lệ lẳng lặng giúp y xoa lưng, chậm rãi kéo y ngồi xuống.
Ta cúi đầu, rất muốn đi thăm hỏi Lệ Kinh, rồi lại hiểu được mình bây giờ xuất hiện, cũng chỉ tăng thêm nỗi buồn của cô mà thôi.
Văn Liệt vuốt mặt ta, đang muốn nói chuyện, Văn phu nhân nằm trên giường đột nhiên thốt lên: “… Con… Con trai… Con trai…”
Ta sốt ruột đẩy đẩy Văn Liệt: “Mau, ngươi mau qua, đang gọi ngươi đấy.”
Văn Liệt nhìn ta thật sâu, trong ánh mắt có một điều gì đó ta không thể giải thích. Ta quay đầu nhìn xung quanh, Văn thái sư nâng tay lau nước mắt, Hải Chân cúi đầu né tránh ánh nhìn của ta.
“Tiểu Bảo, có lẽ chuyện ta sắp sửa kể cho ngươi nghe là không thể tưởng nổi, nhưng xin ngươi ngàn vạn lần phải bình tĩnh nghe xong.” Văn Liệt đặt ta bên cạnh Văn phu nhân, chuyển bàn tay ta tới trong tay bà, lập tức bị nắm chặt.
“Trên thực tế, người bà gọi vừa rồi không phải ta, là ngươi.” Văn Liệt vuốt tóc mai bay rối của ta, “Ngươi mới là con ruột của cha và mẹ.”
Ta mờ mịt nhìn hắn, có chút không hiểu được.
“Sự việc là thế này. Năm đó khi mẹ mang thai ngươi gần tám tháng, Thục di bị phát hiện có mang Lệ Kinh, dưới cơn giận của nãi nãi, phạt cha lên núi diện bích tư quá (*). Vì mẹ thay đổi tâm tình, liền một mình về gia hương biệt viện chờ sanh, sanh ra ngươi. Vì là bé trai, lúc đầu mẹ rất vui, nhưng dần dần phát hiện, ngươi không khóc cũng không cười, ngay cả con ngươi cũng không chuyển, hệt như người không có hồn phách. Bà mụ và bà vú có kinh nghiệm đều kết luận, ngươi trời sinh là trẻ ngốc. Trong nỗi tuyệt vọng mẹ nghe theo chủ ý bà vú, thừa dịp Văn gia chưa có người gặp qua ngươi, ngay tại nơi ấy trong một nông gia tìm một bé trai khỏe mạnh thay thế ngươi.
(diện bích tư quá: úp mặt vào tường kiểm điểm)
“Người đó là ngươi” Ta ngơ ngác hỏi.
“Trước lúc đưa ngươi, bà cắn một dấu răng lên sau lưng ngươi, dùng son nhuộm dần, dùng làm kỷ niệm… Lần đầu tiên ngươi ngủ trên giường ta ấy, ta đã nghiệm xét dấu răng này….”
Ta quay đầu nhìn về phía sau, đương nhiên không nhìn thấy cái chi, ta căn bản không biết trên lưng có thứ như vậy.
“Sau khi ta lớn lên, cứ cảm thấy mẹ không thực lòng thương ta, nhưng mãi không tìm thấy nguyên nhân, thẳng đến khi Hải Chân gặp chuyện không may… Ta nổi điên làm ầm với bà, ồn ào đến kịch liệt, bà nói lời không lựa chọn, bất cẩn nói ra chân tướng, ta mới biết được, hóa ra mình và cái nhà này, căn bản không có chút quan hệ huyết thống.”
“Nói vậy Hải Chân đã sớm biết…”
“Đúng, đệ ấy luôn biết ngươi mới là ca ca ruột của đệ ấy.”
Ta suýt không kìm được hét toáng lên, Hải Chân, Hải Chân như thiên sứ, cư nhiên là em trai ruột của ta!!! (Hề hề, bất cứ ai đều cảm thấy Hải Chân mới giống ca ca của Tiểu Bảo đúng không Đáng tiếc trời xanh không toại lòng người~~~~ Á, biểu đánh a~~~~!)
“Sau khi ta biết chân tướng, từng có một quãng thời gian phi thường đau khổ, vài lần muốn nói với cha, lại không muốn ông chịu đả kích quá lớn ấy. Về sau ta phái người đi Định Khê tìm ngươi, cũng tìm cha mẹ ruột của chính mình, thế nhưng bọn họ sớm qua đời, chú thím ngươi cũng dọn nhà, đến khi nghe được tăm tích chính xác của ngươi, khéo sao ngươi đã thành của hồi môn tới kinh thành.”
Mặt ta nhăn thành một đống. Mệt ta còn tưởng rằng lúc trước trong nhiều của hồi môn Văn Liệt chọn trúng ta là do tiếng sét ái tình với ta chớ, nói nửa ngày là ta tự mình đa tình!
“Nói thực ra, ngay từ đầu ta không cho rằng chỉ tình cờ đâu, cứ cảm thấy ngươi tới Văn phủ có mục đích gì đó, cho nên đem ngươi làm thiếp thân tiểu tư để tùy thời đề phòng.”
Ta vểu môi, hắn vội vàng hôn trấn an, lời ngon tiếng ngọt nói: “Đương nhiên, nguyên nhân chính yếu là ngươi có mị lực ấy, hoàn toàn mê hoặc ta.”
Ta thở ra một hơi, lời nói dối vụng về thiệt là không giống Văn Liệt.
“Về sau ta xác nhận ngươi chưa hề biết thân thế của mình, vốn định diếm mãi cái bí mật này, nhưng do ta luôn yêu thương chiếu cố ngươi, không ngờ đã xãy ra sự kiện ngươi thiếu chút mất mạng trong tay mẹ ruột. Vì bảo đảm an toàn của ngươi, ta nói cho mẹ ngươi chính là đứa con bị bà vứt bỏ, để tránh bà lại thương tổn ngươi.”
Ta nhỏ giọng lầm bầm, trách sao từ lần dưỡng thương trở về mỗi lần Văn phu nhân gặp ta đều là lạ.
“Về phần cha, ta không muốn nói cho ông chân tướng, nhưng vì khai báo của đại ca, hắn hoài nghi ngươi là thiếu chủ Hắc bang, ta mới không thể không nói ra hết thảy.”
“A,” Ta la lớn, “Hóa ra ngươi cứ nói ta không phải thiếu chủ Hắc bang là do ngươi căn bản biết ta là ai, không phải do ngươi tin tưởng ta vô điều kiện.”
“Đương nhiên…” Văn Liệt thuận miệng đáp, thấy ánh mắt như giết người của ta, lập tức sửa miệng, “Đương nhiên chủ yếu là do ta tin tưởng ngươi vô điều kiện…”
Ế, lời nói dối vụng về lần hai trong ngày.
“Tiểu Bảo, ta biết loại chuyện này quá mức ly kỳ, ngươi trước kia nhất định là chưa từng nghe qua cũng chưa từng nghĩ tới…” Văn Liệt vuốt tóc ta, dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng nói.
Ta thấy hắn thân thiết đồng cảm, sợ ta không chịu được kích thích, thật sự không thể không biết xấu hổ nói cho hắn ta đã từng tưởng tượng kiểu tình tiết như “Hoa Mai Lạc”, nhưng mà làm sao ngờ rằng té ra bị “Lạc” là mình chớ không phải Lệ Kinh.
“Cho tới bây giờ, toàn bộ ngọn nguồn ta đều biết rõ, chỉ có một chuyện ta không thể hiểu được.” Đại khái thấy ta không có dáng vẻ lên cơn điên, Văn Liệt thờ dài nhẹ nhõm nói.
“Ngươi không phải là yêu quái biết tuốt sao, nói nghe thử xem, biết đâu chừng ta biết đấy.”
Văn Liệt cẩn thận đánh giá ta một vòng, nói: “Ngươi bộ dáng ranh như quỷ, tại sao lúc trước bị người ta nhận nhầm là đần độn chứ”
Ta nhất thời đơ mỏ. Chuyện này ta biết thiệt nè, chẳng qua bây giờ không phải thời điểm quái lực loạn thần(*).
(quái dị, ma lực, rối loạn, quỷ thần)
Hải Chân đột nhiên nở nụ cười, chen vào nói: “Ta vừa nghĩ tới, kỳ thật tên của tiểu Liệt hẳn là tiểu Bảo, tên của tiểu Bảo mới là tiểu Liệt, nhưng cứ cảm thấy không hợp lắm nhỉ.”
Văn Liệt ôm cổ ta: “Tên sẽ không đổi, tiểu Bảo vẫn là tiểu Bảo, có điều là Văn Tiểu Bảo danh chính ngôn thuận…”
Ta trừng mắt cái tên mê đắm này, nếu không phải có nhiều người ở đây, ta dám khẳng định hắn tuyệt đối “Văn” Tiểu Bảo, hơn nữa “Văn” (*) khắp toàn thân.
(chữ này còn có nghĩa là ngửi =)))
Văn phu nhân nằm trên giường trở mình, vẫn nắm chặt bàn tay ta, nghĩ đến bà không phải loại người không có tình cảm mẫu tử, chỉ là bao năm qua vẫn cố nén mà thôi.
Giúp bà kéo góc chăn, ta chợt nhớ tới một chuyện, kêu to: “A! Nếu ngươi và ta tráo đổi, như vậy…”
Văn Liệt nhíu mày chờ ta nói tiếp.
“Nói thế ngươi cư nhiên bằng tuổi ta, cũng chỉ có hai mươi tuổi.”
“Thế thì sao” Hắn khó hiểu hỏi ta.
Ta khó tin trừng mắt hắn, ối trời, tên yêu quái này có chỗ nào giống trai hai mươi Nói hắn ba mươi ta còn tin, không phải chỉ bộ dáng, mà là…
“Tiểu Bảo,” Hải Chân đổ thêm dầu vào lửa, “Chúng ta từng điều tra, kỳ thật tiểu Liệt nhỏ hơn ngươi một tháng đó.”
Con mắt ta lại mở bự một vòng, cảm thấy cái tính trẻ con của mình thiệt là mất mặt, sau khi cân nhắc, quay đầu cả tiếng với Hải Chân: “Không được gọi ta tiểu Bảo, phải gọi ca ca!”
Kết quá có thể nghĩ, đương nhiên không ai thèm để ý, còn bị hai tên bảo tiêu trừng dữ tợn, có thể bất mãn ta nói chuyện với bảo bối của họ quá lớn tiếng.
Vài ngày sau tình hình của Văn phu nhân chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, luôn kéo tay ta nói xin lỗi, tuy không có biện pháp lập tức thân thiết với bà, nhưng ta vẫn cố gắng tìm thời gian bầu bạn bên bà. Văn thái sư yêu thương Văn Liệt như trước, chẳng qua hiện tại không bức hôn nữa, dường như cảm thấy so với việc để Văn Liệt bị một người con gái xa lạ chiếm giữ, chẳng thà cho thằng con ruột của mình(=))~). Văn Tiềm thương thế tốt hơn quyết định dẫn thê thất định cư phía nam, tuy rằng chưa hẳn tiêu tan toàn bộ khúc mắc, nhưng hắn đã có thể thản nhiên đối diện tất cả người nhà, bao gồm thằng em mới ra lò này.
Lệ Kinh quả nhiên là một người con gái vô cùng kiên cường, cô nhanh chóng khôi phục từ trong đả kích, chăm sóc thân thể Văn phu nhân chu đáo, ta thề phải giúp cô em gái thiện lương này tìm được hạnh phúc đời người, còn buộc Văn Liệt tuyên thệ giống ta.
Hải Chân muốn xuất môn du lãm sơn thủy, hai người bảo tiêu chẳng mang một ai, nhưng đáp ứng ba tháng sau nhất định trở về. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, kỳ thật y mới là người mạnh nhất Văn gia.
Ta yêu cầu không cần công bố thân phận chân thật của ta với người ngoài, cho nên trên danh nghĩa vẫn là tiểu tư của Văn phủ, nhưng ngoại trừ ta thỉnh thoảng tự xưng ra, trên dưới Văn phủ không ai chân chính xem ta là tiểu tư, chỉ có tên Phượng Dương Vương kia, mỗi lần thành công trêu chọc hoàng đế, sẽ vui vẻ chạy đến Văn gia, tùy tiện phân phó: “Tiểu Bảo, dâng trà cho bản vương.”
Có điều ngoại trừ lần đầu tiên ra, về sau khi ta dâng trà hắn sẽ không đụng miệng. Kỳ thật hắn quá đa nghi rồi, trừ bỏ lần đầu tiên ta bất cẩn đổ hai muôi muối vào chén trà ra, có còn phạm lỗi lầm này nữa đâu.
Hoàn
Phiên ngoại
“Điều này không cần ngươi lo lắng, trước mặt những người khác nhau ta đều có những lí do thoái thác khác nhau.” Chấn Lâm cười im lặng, một ngón tay đảo nhẹ qua cằm ta, “Tiểu Bảo, ngươi đừng có mà kéo dài thời gian, trong thời gian ngắn ngủi, chỉ sợ không ai vừa khéo tới cứu ngươi.”
Ta cảm thấy có một giọt mồ hôi đang lăn dài trên lưng, tốc độ tim càng lúc càng nhanh, Văn phu nhân tay nhấc chủy thủ khí sắc âm trầm đứng trước mặt ta, phía sau là ánh mắt lạnh lẻo của một tên ác ma không có tâm can không có tình cảm, ta biết mình đã không còn đường đi, chỉ có thể liều mạng giữ một chút bình tĩnh và trấn định cuối cùng vươn tay về phía Văn phu nhân: “Bà chỉ muốn tôi chết, không cần thiết tự mình động thủ, đưa chủy thủ cho tôi, tôi tự mình làm.”
Văn phu nhân sững sờ, tầm mắt dần rủ xuống, chủy thủ leng keng rơi xuống đất, ta cúi người nhặt hung khí sắp sửa đoạt mệnh trong tay.
Chấn Lâm không ngăn cản, ta chết trong phòng Văn phu nhân có thể đạt được mục đích của hắn, cho nên hắn không phản đối thay đổi tiết mục.
Nhắm mũi dao sắc bén ngay tim, đôi mắt ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt Chấn Lâm, hắn không tỏ vẻ chút bất an gì, trên mặt còn tách ra một nụ cười thoạt nhìn rất dịu dàng.
Nâng chủy thủ, ta khẽ cắn môi, ngay lúc muốn đâm xuống, đột nhiên nhìn ra phía cửa, kinh hỉ vạn phần kêu lên: “Văn Liệt!”
Chấn Lâm giật mình kinh hãi, theo bản năng quay đầu nhìn, ta nhân cơ hội cuối cùng này, dùng hết sức mạnh toàn thân ném mạnh chủy thủ trong tay về phía hắn.
Tiếc thay, hệt như những món võ khác ta học được, công phu phi đao của ta thiệt chẳng dám khen, dù trong thời khắc sống còn, nhưng lực đạo và nhắm chuẩn vẫn có vấn đề như cũ. Suy cho cùng Chấn Lâm vẫn là cao thủ, dù rằng bất ngờ không kịp phòng, hắn vẫn dễ dàng phất tay ném chủy thủ rơi xuống đất.
Song bất ngờ lớn nhất là, phi đao của ta rõ ràng đã bị đánh rớt, hắn lại trở tay che ngực, lảo đảo lui về sau, vừa sợ vừa giận nói: “Ngươi… Châm bạc…”
Ta còn chưa kịp phản ứng lại, Văn phu nhân đã nắm chặt cánh tay ta, xô mở cánh cửa, chạy nhanh ra ngoài. Ngày thường ta cũng coi là người chạy khá nhanh trong Văn phủ, đâu ngờ tới Văn phu nhân an vinh tôn dưỡng (*) công phu chạy còn giỏi hơn, trong miệng bà phát ra một tiếng chói tai, vừa kéo cơ thể ta tăng tốc, dọc theo đường đi cơ hồ không phân rõ lối đi và phương hướng, chỉ nhìn thấy cảnh vật mơ hồ hai bên lao vút về sau.
(an: yên ổn, vững chắc; vinh: phồn vinh, phồn thịnh; tôn: kính trọng, tôn trọng, dưỡng: nuôi dưỡng, nuôi sống. Thỉnh tự ghép nghĩa của cả cụm:v)
Chạy qua hai nguyệt lượng môn, sau lưng có tiếng gió tới gần, hoảng hốt quay đầu lại, Chấn Lâm vẻ mặt âm ngoan, khóe miệng rớm máu, một tay đè ngực, đã đuổi tới cách mấy bước.
Chân ta đã mềm nhũn, tim đập nhanh đến không cách nào thở, chính trong giây lát đó, đã cảm thấy đầu ngón tay sắc bén cắt qua y sam và da thịt sau lưng, dấy lên cơn đau nhức nhối.
Ta dồn lực đẩy Văn phu nhân ra, khàn giọng kêu lên: “Bà chạy mau!!” Trốn, trốn, trốn đi, nếu bà có thể trốn, Văn Liệt dù không có ái nhân, nhưng chí ít còn có mẫu thân.
Sát khí của Chấn Lâm đã vọt tới như sóng cả, lúc này đây hắn không hề lãng phí chút thời gian nào, trong mắt lóe tia quang mang khát máu giống hệt như khi giết Anh nhi, nâng bàn tay tỏa ra màu trân châu nhàn nhạt, không chút khoan dung vung xuống ta.
Trong nháy mắt đầu óc ta trống rỗng, chỉ cảm thấy có thân thể mềm mại ấm áp ập tới. Người nọ mở ra vòng tay ôm ta vào lòng, lợi chưởng màu trân châu hung hăng chém lên vai bà, sau một thoáng chấn động, bà hé miệng, máu tươi ẩm ướt nóng bỏng bắn vào ngực ta, theo đó là một tiếng gọi: “Liệt nhi–“
Chấn Lâm đã không còn cơ hội bù lại một kích sai sót của hắn, có chưởng phong cực kì sắc bén từ phía sau ta đánh về phía hắn. Nhưng ta tuyệt nhiên không rảnh quan sát tình cảnh đảo ngược ấy, bởi vì cái người dùng thân thể cứu ta vẫn phủ trên mình ta, một miệng thổ huyết, ngưng mắt nhìn ta.
Ôm thân thể mềm nhũn của bà, ta không dám nhúc nhích, trên mặt sớm thấm ướt một mảnh, ngực tựa như bị mảnh vải siết chặt, chỉ niệm được ra hai chữ: “Đừng chết… Đừng chết… Đừng…”
Có người ý đồ tách bà khỏi cái ôm của ta, ta bắt đầu thét điên cuồng, bàn tay và âm thanh quen thuộc đều không thể trấn an ta, ta vẫn khóc khàn cả giọng, hô một từ đơn vô nghĩa. Anh nhi vì ta mà chết, nếu bà ấy mất nữa, ta có gì xứng đáng
Bà ấy cuối cùng được tách ra, biểu tình vô cùng bình tĩnh, đôi mắt khi mở khi nhắm, đến khi rời khỏi tầm mắt của ta mới thôi, ta không mất đi ý thức. Ta nghĩ, người ngất xỉu trước, có lẽ là ta.
Cảm nhận cơn đau rát trên lưng khi tỉnh lại, nhưng càng đau hơn chính là cảm giác sợ hãi không tan biến trong tim.
Văn Liệt có lẽ luôn trông coi bên cạnh ta, ta vừa mở mắt hắn liền cúi người qua, câu đầu tiên nói là: “Đừng lo lắng, bà ấy còn sống, bà ấy không sao cả…”
Ta run rẩy nhìn hắn, trong đầu một mớ hỗn độn, không biết nên nghĩ cái gì.
Văn Liệt vuốt nhẹ đầu ta, chậm rãi ôm lấy ta, dẫn đến chiếc giường khác trong phòng. Văn phu nhân sắc mặt vàng vọt nằm đấy, hô hấp tuy mỏng, nhưng bình ổn và nhịp nhàng, Văn thái sư ngồi ở bên giường bà, ngẩng đầu nhìn ta dịu dàng.
Nước mắt ta lập tức mở nguồn, quàng cổ Văn Liệt ra sức nức nở. Hắn không lên tiếng khuyên ta, chỉ nhẹ nhàng vỗ thân thể ta, dùng giọng điệu mềm mại mơ hồ an ủi.
Khóc thỏa thuê xong, ta mới dụi mắt ngẩng đầu, Văn Liệt ôm ta ngồi trên đại ỷ cách giường Văn phu nhân không xa, trong phòng kỳ thật còn có rất nhiều người, Trầm Du vẻ mặt bình tĩnh, Hoa Nhất Khiếu bồi bên cạnh y, còn có Hải Chân mỉm cười dịu dàng.
Nhìn thấy tầm mắt của ta chuyển sang y, Hải Chân lập tức đi tới, khom lưng nâng mặt ta, thơm nhẹ một cái, trong ngươi đột nhiên rơi lệ.
Chu Sâm Lệ cùng Hải Tường song song tiến lên trước, rồi lại đồng thời dừng lại, nhìn đối phương. Hải Tường hừ mạnh một tiếng, ngoảnh phắt đầu sang một bên, Chu Sâm Lệ lại cười ảm đạm với hắn, đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu vai Hải Chân, dùng tay áo lau nước mắt cho y.
“Bọn này nghe thấy tiếng rít của bác mới cảm thấy sự tình không ổn, đã tới trễ một bước, hại hai người đều bị thương…” Hải Chân thương tâm nói, lại không nhịn được kiểm tra ta từ trên xuống dưới một lượt.
“Tiểu thư Lệ Kinh thế nào” Ta nhớ tới người con gái chịu đựng nhiều nhất, hỏi.
Hải Chân thở dài một hơi: “Trong thời gian ngắn không ai có biện pháp an ủi muội ấy, chỉ có thể chờ sự việc mờ nhạt dần. Gặp loại chuyện này, dù muội ấy có kiên cường đi nữa, cũng…”
Y nghẹn ngào, không nói thêm chi, Chu Sâm Lệ lẳng lặng giúp y xoa lưng, chậm rãi kéo y ngồi xuống.
Ta cúi đầu, rất muốn đi thăm hỏi Lệ Kinh, rồi lại hiểu được mình bây giờ xuất hiện, cũng chỉ tăng thêm nỗi buồn của cô mà thôi.
Văn Liệt vuốt mặt ta, đang muốn nói chuyện, Văn phu nhân nằm trên giường đột nhiên thốt lên: “… Con… Con trai… Con trai…”
Ta sốt ruột đẩy đẩy Văn Liệt: “Mau, ngươi mau qua, đang gọi ngươi đấy.”
Văn Liệt nhìn ta thật sâu, trong ánh mắt có một điều gì đó ta không thể giải thích. Ta quay đầu nhìn xung quanh, Văn thái sư nâng tay lau nước mắt, Hải Chân cúi đầu né tránh ánh nhìn của ta.
“Tiểu Bảo, có lẽ chuyện ta sắp sửa kể cho ngươi nghe là không thể tưởng nổi, nhưng xin ngươi ngàn vạn lần phải bình tĩnh nghe xong.” Văn Liệt đặt ta bên cạnh Văn phu nhân, chuyển bàn tay ta tới trong tay bà, lập tức bị nắm chặt.
“Trên thực tế, người bà gọi vừa rồi không phải ta, là ngươi.” Văn Liệt vuốt tóc mai bay rối của ta, “Ngươi mới là con ruột của cha và mẹ.”
Ta mờ mịt nhìn hắn, có chút không hiểu được.
“Sự việc là thế này. Năm đó khi mẹ mang thai ngươi gần tám tháng, Thục di bị phát hiện có mang Lệ Kinh, dưới cơn giận của nãi nãi, phạt cha lên núi diện bích tư quá (*). Vì mẹ thay đổi tâm tình, liền một mình về gia hương biệt viện chờ sanh, sanh ra ngươi. Vì là bé trai, lúc đầu mẹ rất vui, nhưng dần dần phát hiện, ngươi không khóc cũng không cười, ngay cả con ngươi cũng không chuyển, hệt như người không có hồn phách. Bà mụ và bà vú có kinh nghiệm đều kết luận, ngươi trời sinh là trẻ ngốc. Trong nỗi tuyệt vọng mẹ nghe theo chủ ý bà vú, thừa dịp Văn gia chưa có người gặp qua ngươi, ngay tại nơi ấy trong một nông gia tìm một bé trai khỏe mạnh thay thế ngươi.
(diện bích tư quá: úp mặt vào tường kiểm điểm)
“Người đó là ngươi” Ta ngơ ngác hỏi.
“Trước lúc đưa ngươi, bà cắn một dấu răng lên sau lưng ngươi, dùng son nhuộm dần, dùng làm kỷ niệm… Lần đầu tiên ngươi ngủ trên giường ta ấy, ta đã nghiệm xét dấu răng này….”
Ta quay đầu nhìn về phía sau, đương nhiên không nhìn thấy cái chi, ta căn bản không biết trên lưng có thứ như vậy.
“Sau khi ta lớn lên, cứ cảm thấy mẹ không thực lòng thương ta, nhưng mãi không tìm thấy nguyên nhân, thẳng đến khi Hải Chân gặp chuyện không may… Ta nổi điên làm ầm với bà, ồn ào đến kịch liệt, bà nói lời không lựa chọn, bất cẩn nói ra chân tướng, ta mới biết được, hóa ra mình và cái nhà này, căn bản không có chút quan hệ huyết thống.”
“Nói vậy Hải Chân đã sớm biết…”
“Đúng, đệ ấy luôn biết ngươi mới là ca ca ruột của đệ ấy.”
Ta suýt không kìm được hét toáng lên, Hải Chân, Hải Chân như thiên sứ, cư nhiên là em trai ruột của ta!!! (Hề hề, bất cứ ai đều cảm thấy Hải Chân mới giống ca ca của Tiểu Bảo đúng không Đáng tiếc trời xanh không toại lòng người~~~~ Á, biểu đánh a~~~~!)
“Sau khi ta biết chân tướng, từng có một quãng thời gian phi thường đau khổ, vài lần muốn nói với cha, lại không muốn ông chịu đả kích quá lớn ấy. Về sau ta phái người đi Định Khê tìm ngươi, cũng tìm cha mẹ ruột của chính mình, thế nhưng bọn họ sớm qua đời, chú thím ngươi cũng dọn nhà, đến khi nghe được tăm tích chính xác của ngươi, khéo sao ngươi đã thành của hồi môn tới kinh thành.”
Mặt ta nhăn thành một đống. Mệt ta còn tưởng rằng lúc trước trong nhiều của hồi môn Văn Liệt chọn trúng ta là do tiếng sét ái tình với ta chớ, nói nửa ngày là ta tự mình đa tình!
“Nói thực ra, ngay từ đầu ta không cho rằng chỉ tình cờ đâu, cứ cảm thấy ngươi tới Văn phủ có mục đích gì đó, cho nên đem ngươi làm thiếp thân tiểu tư để tùy thời đề phòng.”
Ta vểu môi, hắn vội vàng hôn trấn an, lời ngon tiếng ngọt nói: “Đương nhiên, nguyên nhân chính yếu là ngươi có mị lực ấy, hoàn toàn mê hoặc ta.”
Ta thở ra một hơi, lời nói dối vụng về thiệt là không giống Văn Liệt.
“Về sau ta xác nhận ngươi chưa hề biết thân thế của mình, vốn định diếm mãi cái bí mật này, nhưng do ta luôn yêu thương chiếu cố ngươi, không ngờ đã xãy ra sự kiện ngươi thiếu chút mất mạng trong tay mẹ ruột. Vì bảo đảm an toàn của ngươi, ta nói cho mẹ ngươi chính là đứa con bị bà vứt bỏ, để tránh bà lại thương tổn ngươi.”
Ta nhỏ giọng lầm bầm, trách sao từ lần dưỡng thương trở về mỗi lần Văn phu nhân gặp ta đều là lạ.
“Về phần cha, ta không muốn nói cho ông chân tướng, nhưng vì khai báo của đại ca, hắn hoài nghi ngươi là thiếu chủ Hắc bang, ta mới không thể không nói ra hết thảy.”
“A,” Ta la lớn, “Hóa ra ngươi cứ nói ta không phải thiếu chủ Hắc bang là do ngươi căn bản biết ta là ai, không phải do ngươi tin tưởng ta vô điều kiện.”
“Đương nhiên…” Văn Liệt thuận miệng đáp, thấy ánh mắt như giết người của ta, lập tức sửa miệng, “Đương nhiên chủ yếu là do ta tin tưởng ngươi vô điều kiện…”
Ế, lời nói dối vụng về lần hai trong ngày.
“Tiểu Bảo, ta biết loại chuyện này quá mức ly kỳ, ngươi trước kia nhất định là chưa từng nghe qua cũng chưa từng nghĩ tới…” Văn Liệt vuốt tóc ta, dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng nói.
Ta thấy hắn thân thiết đồng cảm, sợ ta không chịu được kích thích, thật sự không thể không biết xấu hổ nói cho hắn ta đã từng tưởng tượng kiểu tình tiết như “Hoa Mai Lạc”, nhưng mà làm sao ngờ rằng té ra bị “Lạc” là mình chớ không phải Lệ Kinh.
“Cho tới bây giờ, toàn bộ ngọn nguồn ta đều biết rõ, chỉ có một chuyện ta không thể hiểu được.” Đại khái thấy ta không có dáng vẻ lên cơn điên, Văn Liệt thờ dài nhẹ nhõm nói.
“Ngươi không phải là yêu quái biết tuốt sao, nói nghe thử xem, biết đâu chừng ta biết đấy.”
Văn Liệt cẩn thận đánh giá ta một vòng, nói: “Ngươi bộ dáng ranh như quỷ, tại sao lúc trước bị người ta nhận nhầm là đần độn chứ”
Ta nhất thời đơ mỏ. Chuyện này ta biết thiệt nè, chẳng qua bây giờ không phải thời điểm quái lực loạn thần(*).
(quái dị, ma lực, rối loạn, quỷ thần)
Hải Chân đột nhiên nở nụ cười, chen vào nói: “Ta vừa nghĩ tới, kỳ thật tên của tiểu Liệt hẳn là tiểu Bảo, tên của tiểu Bảo mới là tiểu Liệt, nhưng cứ cảm thấy không hợp lắm nhỉ.”
Văn Liệt ôm cổ ta: “Tên sẽ không đổi, tiểu Bảo vẫn là tiểu Bảo, có điều là Văn Tiểu Bảo danh chính ngôn thuận…”
Ta trừng mắt cái tên mê đắm này, nếu không phải có nhiều người ở đây, ta dám khẳng định hắn tuyệt đối “Văn” Tiểu Bảo, hơn nữa “Văn” (*) khắp toàn thân.
(chữ này còn có nghĩa là ngửi =)))
Văn phu nhân nằm trên giường trở mình, vẫn nắm chặt bàn tay ta, nghĩ đến bà không phải loại người không có tình cảm mẫu tử, chỉ là bao năm qua vẫn cố nén mà thôi.
Giúp bà kéo góc chăn, ta chợt nhớ tới một chuyện, kêu to: “A! Nếu ngươi và ta tráo đổi, như vậy…”
Văn Liệt nhíu mày chờ ta nói tiếp.
“Nói thế ngươi cư nhiên bằng tuổi ta, cũng chỉ có hai mươi tuổi.”
“Thế thì sao” Hắn khó hiểu hỏi ta.
Ta khó tin trừng mắt hắn, ối trời, tên yêu quái này có chỗ nào giống trai hai mươi Nói hắn ba mươi ta còn tin, không phải chỉ bộ dáng, mà là…
“Tiểu Bảo,” Hải Chân đổ thêm dầu vào lửa, “Chúng ta từng điều tra, kỳ thật tiểu Liệt nhỏ hơn ngươi một tháng đó.”
Con mắt ta lại mở bự một vòng, cảm thấy cái tính trẻ con của mình thiệt là mất mặt, sau khi cân nhắc, quay đầu cả tiếng với Hải Chân: “Không được gọi ta tiểu Bảo, phải gọi ca ca!”
Kết quá có thể nghĩ, đương nhiên không ai thèm để ý, còn bị hai tên bảo tiêu trừng dữ tợn, có thể bất mãn ta nói chuyện với bảo bối của họ quá lớn tiếng.
Vài ngày sau tình hình của Văn phu nhân chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, luôn kéo tay ta nói xin lỗi, tuy không có biện pháp lập tức thân thiết với bà, nhưng ta vẫn cố gắng tìm thời gian bầu bạn bên bà. Văn thái sư yêu thương Văn Liệt như trước, chẳng qua hiện tại không bức hôn nữa, dường như cảm thấy so với việc để Văn Liệt bị một người con gái xa lạ chiếm giữ, chẳng thà cho thằng con ruột của mình(=))~). Văn Tiềm thương thế tốt hơn quyết định dẫn thê thất định cư phía nam, tuy rằng chưa hẳn tiêu tan toàn bộ khúc mắc, nhưng hắn đã có thể thản nhiên đối diện tất cả người nhà, bao gồm thằng em mới ra lò này.
Lệ Kinh quả nhiên là một người con gái vô cùng kiên cường, cô nhanh chóng khôi phục từ trong đả kích, chăm sóc thân thể Văn phu nhân chu đáo, ta thề phải giúp cô em gái thiện lương này tìm được hạnh phúc đời người, còn buộc Văn Liệt tuyên thệ giống ta.
Hải Chân muốn xuất môn du lãm sơn thủy, hai người bảo tiêu chẳng mang một ai, nhưng đáp ứng ba tháng sau nhất định trở về. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, kỳ thật y mới là người mạnh nhất Văn gia.
Ta yêu cầu không cần công bố thân phận chân thật của ta với người ngoài, cho nên trên danh nghĩa vẫn là tiểu tư của Văn phủ, nhưng ngoại trừ ta thỉnh thoảng tự xưng ra, trên dưới Văn phủ không ai chân chính xem ta là tiểu tư, chỉ có tên Phượng Dương Vương kia, mỗi lần thành công trêu chọc hoàng đế, sẽ vui vẻ chạy đến Văn gia, tùy tiện phân phó: “Tiểu Bảo, dâng trà cho bản vương.”
Có điều ngoại trừ lần đầu tiên ra, về sau khi ta dâng trà hắn sẽ không đụng miệng. Kỳ thật hắn quá đa nghi rồi, trừ bỏ lần đầu tiên ta bất cẩn đổ hai muôi muối vào chén trà ra, có còn phạm lỗi lầm này nữa đâu.
Hoàn
Phiên ngoại
Bình luận truyện