Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt
Chương 67
Tiêu Hòa, 33 tuổi, Nguyên soái quân thống trẻ tuổi nhất Ngân Hà đế quốc.
Thống lĩnh mấy ngàn vạn tinh hạm, ngồi xe nguyên soái số 1, phi cơ chiến đấu số hiệu 01, lại được phong soái vào năm 31 tuổi nên có biệt hiệu Đệ nhất nguyên soái.
Hắn là truyền kỳ của Ngân Hà đế quốc, xuất thân từ nhất đẳng thế gia Tiêu thị, thuở nhỏ học rộng tài cao, anh dũng thiện mưu, mười bốn tuổi nhập ngũ, từ tầng binh sĩ thấp nhất mà tiến, một đường lăn lộn vươn lên, cuối cùng ngồi lên ghế thủ tịch đế quốc.
Tên của hắn nhà nhà đều biết, công lao của hắn người người truyền tụng, hành động của hắn gần như được người cả thế giới chú ý chặt chẽ.
Tiêu Hòa khẽ cau mày, sắp xếp suy nghĩ một chốc.
Nói thật, tự đáy lòng hắn kính nể vị nguyên soái trẻ tuổi này.
Hắn vì dân vì nước, chí công vô tư.
Trong chiến dịch tại La La tinh, hắn nhờ vào sự quyết đoán ngạo nhân, sức quan sát kinh người, đã cứu sống mấy triệu dân thường từ trong miệng hổ.
Hắn câu nệ nghiêm khắc, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi kỹ lưỡng, cả ngày lẫn đêm lao vào chính sự quốc gia, gần như chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nhưng người hoàn mỹ vô khuyết trong mắt mọi người kia, đã làm ra chuyện khiến người buồn nôn.
Tiêu Hòa sinh tại Thủ đô tinh, niềm vinh quang của toàn gia Tiêu thị đều đặt vào người trưởng tử dòng chính này.
Hắn được giao kỳ vọng cao, được chú tâm vun bón, mà cũng không phụ lòng nhờ vả.
Đời đời Tiêu thị và hoàng thất luôn có quan hệ thông gia, người cô của Tiêu Hòa gả cho hoàng đế cũng sinh được hai đứa bé.
Phàn Thâm là một trong số đó.
Tiêu Hòa lớn hơn Phàn Thâm tròn trĩnh mười tuổi.
Năm Tiêu Hòa hai mươi bảy tuổi, là thời điểm thanh danh uy vọng như mặt trời ban trưa.
Hắn gặp gỡ vị hoàng tử trẻ, phụ trách chỉ bảo chiến thuật binh pháp cho y.
Bọn họ là anh em họ, cũng là thầy và trò.
Tuy Tiêu Hòa dấn thân vào quân đội, nhưng trời sinh dung mạo tú nhã, phong thái toàn thân lỗi lạc, vậy nên không mang chút khí thô bạo lỗ mãng, ngược lại hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, tôn lên uy danh kinh tài tuyệt diễm, thật sự khiến người vừa gặp liền sinh lòng yêu mến.
Phàn Thâm lúc đó mới mười bảy tuổi, độ tuổi nhiệt huyết kích động nhất.
Y sinh ra trong hoàng thất, là người kế thừa cao quý của đế quốc, nhưng thiếu niên tuổi này, không ai không ngưỡng mộ Thượng tướng Tiêu Hòa danh tiếng lẫy lừng, không ai không sùng bái người đàn ông trẻ tuổi công tích vĩ đại.
Chợt nghe nói hắn sẽ là thầy của mình, Phàn Thâm hưng phấn tới cả đêm không ngủ.
Mà hôm sau gặp lại, tuy trên mặt y không biểu lộ, nhưng trong lòng vui mừng cực kỳ.
Tiêu Hòa giống như trong truyền thuyết, bác học đa thức, kinh tài tuyệt diễm, là tuổi trẻ anh tài hiếm có từ xưa đến nay.
Người như vậy, là anh họ y, là thầy của y, Phàn Thâm muốn không đặt hắn vào lòng là khó càng thêm khó.
Nhưng suy cho cùng đều là phái nam, mà khởi đầu giữa cánh đàn ông đều là tình cảm anh em trong sạch thuần khiết.
Cũng không biết vì sao…
Xem đến đoạn ký ức này, Tiêu Hòa không sao hiểu nổi.
Tiêu Hòa kia… vì sao dụ dỗ Phàn Thâm?
Tuy hắn sinh ra trắng nõn nhã nhặn, song thân thủ vô cùng tốt, còn là tướng quân trẻ tuổi chém giết ngoài sa trường, sao lại cam nguyện nằm dưới thân người khác?
Nhưng Tiêu Hòa đã làm vậy.
Đoạn ký ức này rất rõ ràng, nhìn sang từng đoạn từng đoạn lớn, Tiêu Hòa như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Phàn Thâm hồi trẻ thấp hơn hiện tại một chút, nhưng vẫn cao hơn Tiêu Hòa chút đỉnh.
Tiêu Hòa ngày ngày ở bên y, lấy ánh mắt người trưởng thành của hắn, sẽ nhanh chóng nhận ra tình cảnh quấn quýt của Phàn Thâm dành cho hắn.
Khởi đầu rất bình thường.
Mãi đến tận một ngày, Tiêu Hòa bệnh nhẹ một trận, Phàn Thâm đến thăm viếng. Đêm dài tĩnh lặng, cùng chung một phòng, dưới sự chủ động dụ dỗ của Tiêu Hòa, hai người đã ngủ với nhau.
Còn trẻ không biết chuyện tình ái, nhưng chỉ cần nếm trải, liền không dừng lại được.
Trước kia Phàn Thâm ngưỡng mộ Tiêu Hòa bao nhiêu, hiện tại lại si mê hắn bấy nhiêu.
Tướng quân đế quốc uy danh hiển hách, anh hùng trẻ tuổi cứu vớt ngân hà, người thanh niên vạn người kính ngưỡng, tướng quân được nhân dân cả nước tôn sùng, giờ khắc này đang ở dưới thân y, mở rộng thân thể, hai gò má nhiễm đỏ như một vũng nước xuân, hiển lộ sự quyến rũ.
Đối lập như thế, mê người như thế, hoàng tử trẻ mới mười bảy tuổi nháy mắt trầm mê trong đó.
Đàn ông đều thích chinh phục.
Thân phận đối phương càng cao, dục vọng chinh phục càng mãnh liệt.
Có thể giữ lấy người chính mình sùng bái, có thể ôm ấp người bản thân mê luyến, loại xúc cảm rung động này nhồi đầy con tim, khiến Phàn Thâm cảm nhận được cái gọi là thiên đường chốn nhân gian.
Đó là tháng ngày cực kỳ ngọt ngào.
Ban ngày Tiêu Hòa dạy y học tập, buổi tối cùng y ôm ấp.
Trước mặt người khác, họ là thầy và trò.
Vào ban đêm, y có thể làm cho hắn phát ra âm thanh ngọt ngào nhất.
Phàn Thâm từ mê luyến đến yêu say đắm chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Tiêu Hòa của mọi người là thanh niên trác việt, là tướng quân trẻ tuổi ôn văn nhĩ nhã.
Nhưng Tiêu Hòa của Phàn Thâm, là mềm dẻo, mịn màng, mị hoặc như không có xương.
Đó là một Tiêu Hoà mà không ai có thể nhìn thấy, một Tiêu Hòa chỉ bày ra trước mặt y, một Tiêu Hoà độc nhất thuộc về y.
Phàn Thâm đạt được thoả mãn vô vàn, bất kể về phương diện tinh thần hay thân thể.
Nếu có thể, y nguyện ý yêu hắn cả đời, nguyện ý bên hắn đời đời kiếp kiếp.
Y trút ra hết thảy cho mối tình này.
Cuồng si và đam mê của tuổi trẻ, sôi trào như lửa, cấp bách như gió, không gì có thể cản trở.
Chấp nhất, cực đoan, khắc ghi, suốt đời khó quên.
Đó là những ngày vui tươi mật ngọt, ngọt đến mức cả thế giới như đều mang màu hồng, mà họ, chỉ cần có nhau là đủ.
Nhưng đám mây bên trên, trời xanh bên ngoài, xưa nay đều là vạn mét hư không.
Bóng đen đáng sợ, vô hình khoét tim.
Mấy tháng sau, một cuộc chính biến, khiến Phàn Thâm từ trên cao rớt xuống, mất đi tất cả.
Cha mẹ, người thân, bạn bè.
Còn có quyền thừa kế.
Phàn Thâm bị đuổi khỏi đế đô, từ cung điện hoa lệ rơi vào vũng bùn đầm lầy.
Mà người đẩy y xuống, chính là người y yêu nhất.
Tiêu Hòa.
Phàn Thâm trong lúc liều chết lưu vong, nghe được tin tức khiến cả ngân hà chấn động.
Tiêu Hòa —— Thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, vì có công hộ vệ, được tân đế tứ phong làm Nguyên soái quân thống, chấp chưởng quân quyền cả ngân hà, được vinh danh thiên hạ.
Phàn Thâm đứng trong góc tối âm u, nhìn bóng người đàn ông quân trang màu trắng trên màn ảnh, ôn văn nho nhã tựa liễu xanh, hai mắt nhiễm đỏ.
Còn gì mà không hiểu?
Còn gì để nghi ngờ?
Từ đầu tới đuôi… đều là một trò bịp buồn cười.
Mà y, dùng cả trái tim đi yêu người nọ, một kẻ lừa đảo vô liêm sỉ thế đó!
Xem đến đoạn này, cả người Tiêu Hòa đều hoảng hốt.
Hắn quả thực không thể tưởng tượng ra tâm trạng khi đó của Phàn Thâm.
Rốt cuộc tuyệt vọng bao nhiêu, Rốt cuộc nan kham bao nhiêu, rốt cuộc.. phải thế nào để sống tiếp.
Tiêu Hòa không ngừng tiếp nhận những thông tin này, cũng dần dần hiểu rõ.
Cái thứ như mắt kính này là quang não của ‘Tiêu Hòa’, là cái duy nhất, buộc định, chỉ có hắn mới có sử dụng được.
Vì tính tư mật cực cao và không máy móc nào có thể xâm nhập, thế nên ‘Tiêu Hoà’ lưu trữ rất nhiều thứ trong nó.
Bao gồm tri trức xử lý công việc, vô số chương trình quân vụ, cũng có vài thứ linh tinh không đáng kể, song không ngờ lại có những đoạn ngắn ký ức.
Tiêu Hòa xem rất nhiều, nhưng thứ hắn xem cũng vô cùng phiến diện.
Hắn chỉ biết, ‘Tiêu Hòa’ lợi dụng Phàn Thâm, lừa dối Phàn Thâm, đồng thời phản bội y một cách tàn nhẫn.
Quả thật rất đê tiện, rất ghê tởm, rất khiến người không sao tiếp nhận nổi.
Tiêu Hòa giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn không biết ‘Tiêu Hòa’ làm thế là vì cái gì?
Chỉ đơn thuần muốn huỷ hoại Phàn Thâm sao?
Tới mức dùng thủ đoạn như vậy sao?
Mà vị tân đế kia, là ai?
Tiêu Hòa nghi hoặc rất nhiều, nhưng không cách nào tìm hiểu thêm nữa.
Thông tin trong quang não dày đặc hỗn tạp, trong một lúc tiếp nhận quá nhiều tinh thần sẽ không chịu nổi, đến lúc phát sinh nguy hiểm thì cái được không bù đủ cái mất.
Mà cũng đủ rồi.
Chí ít Tiêu Hòa biết vì sao Phàn Thâm hận hắn…
Tiếp sau đó, Tiêu Hòa ôm đầu than thở.
Có quá khứ phá hoại như thế, Phàn Thâm sao có thể đón nhận hắn a!
Chuyện này… ngay cả chính hắn cũng không nhận nổi mà!
Lừa dối tình cảm thì thôi, sao còn đào hố hại người ta thê thảm.
Ơ, đúng rồi, hiện giờ Phàn Thâm đã quay lại, tức là… sau đó phát sinh chuyện gì nữa?
Tiêu Hòa muốn tìm thêm thông tin, nhưng quang não nhắc nhở hắn đã quá tải, tốt nhất ngày mai lại tiến hành kết nối.
Tiêu Hòa hết cách, đành phải thoát ra.
Hắn tỉnh lại, liền phát hiện Lâm Phỉ vẫn đang chờ hắn.
Bánh bao khóc thấy hắn tháo ‘kính mắt’ xuống, lập tức hỏi: “Đại nhân, đã xử lý xong hết rồi ạ?”
Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái… Phắc, quên toi việc này!
Hình như phải xử lý quân vụ gì đó, mà hắn chỉ lo chuyện tình ngược luyến cẩu huyết, sao còn nhớ công vụ chó má gì gì.
Bất quá… vẫn nên giả vờ giả vịt đi.
Tiêu Hòa ho nhẹ một tiếng, nói: “Thân thể ta vẫn chưa bình phục, có chút uể oải, nên không thể xử lý xong hết.” Kỳ thật một chút cũng không nhìn, chuyện như vậy thôi đừng nên nói ra a.
Lâm Phỉ cũng rất thông cảm, thông cảm đến mức vừa nhắc việc này liền nước mắt lưng tròng: “Đại nhân… Y… sao y lại sỉ nhục ngài như vậy! Tranh đấu đế quốc vốn nên quang minh chính đại, y nhục nhã tra tấn ngài, thực sự khiến người ghê tởm.”
Tiêu Hòa không để ý Lâm Phỉ bất bình hộ mình, hắn nhạy bén tóm lấy từ then chốt.
Nghe ý đứa nhỏ này, Phàn Thâm là phất cờ trở lại Thủ đô tinh, tiến hành phục thù?
Tiêu Hòa bổ não một hồi, ngược lại còn thấy thoải mái.
Rất tốt, tra nam nên bị ngược! Cho ngươi lừa gạt người khác, cho ngươi đùa bỡn tình cảm người khác, cho ngươi phản bội y!
Đáng đời bị bắt làm tù binh!
Á không đúng…
Hiện tại hắn chính là tên tra nam này nha.
Mẹ kiếp, Tiêu Hòa tức thì lệ rơi đầy mặt.
Tại sao tra nam làm chuyện xấu lại bắt tiểu thị dân thuần lương là hắn đến gánh trách nhiệm!
Này không công bằng!
Được rồi… công bằng gì đó, đã bị chó ăn từ lâu rồi.
Tiêu Hòa bình tâm, bắt đầu động não tìm điểm đột phá.
Tra nam tổn thương Phàn Thâm sâu sắc, nhưng dù vậy, Phàn Thâm vẫn không giết mình, có nghĩa là vẫn còn chút tình cảm?
A… cũng không đúng, Tiêu Hòa nhanh chóng nghĩ ra, có thể Phàn Thâm chỉ không cam lòng, chung quy chết một cái liền xong, mà còn sống mới có thể không ngừng dằn vặt trả thù.
Vậy… tư duy Tiêu Hòa tiếp tục chuyển động, hay hắn thử giải thích ha?
Thí dụ như nói, hắn làm vậy đều là vì Phàn Thâm…
Ta đệt, vì cái rắm a!
Có quỷ mới tin!
Tiêu Hòa đuổi cổ Lâm Phỉ, một mình nằm lỳ trên giường, uể oải ỉu xìu.
Đúng là một tử cục, thấy thế nào cũng không tìm ra cách phá giải.
Mãi xoắn xuýt đến tối, thời điểm mơ mơ màng màng sắp ngủ, cảm giác được có người đi vào, cùng mùi rượu nồng nặc.
Phàn Thâm… uống say?
Tiêu Hòa định đứng dậy, đối phương liền đè tới đây, mang theo hơi thở thấm đẫm hương rượu.
Đôi môi cả hai tiếp xúc, Tiêu Hòa bỗng dưng trợn to mắt.
Từ sau khi tới thế giới này, Phàn Thâm chưa từng hôn hắn lần nào, lần này là…
Trong mắt Tiêu Hòa loé lên ý mừng, nhưng không chờ hắn đáp lại, Phàn Thâm đã giữ chặt đầu hắn, dùng tư thế gần như gặm cắn, mạnh bạo vọt vào vòm miệng hắn.
-Hết chapter 67-
Thống lĩnh mấy ngàn vạn tinh hạm, ngồi xe nguyên soái số 1, phi cơ chiến đấu số hiệu 01, lại được phong soái vào năm 31 tuổi nên có biệt hiệu Đệ nhất nguyên soái.
Hắn là truyền kỳ của Ngân Hà đế quốc, xuất thân từ nhất đẳng thế gia Tiêu thị, thuở nhỏ học rộng tài cao, anh dũng thiện mưu, mười bốn tuổi nhập ngũ, từ tầng binh sĩ thấp nhất mà tiến, một đường lăn lộn vươn lên, cuối cùng ngồi lên ghế thủ tịch đế quốc.
Tên của hắn nhà nhà đều biết, công lao của hắn người người truyền tụng, hành động của hắn gần như được người cả thế giới chú ý chặt chẽ.
Tiêu Hòa khẽ cau mày, sắp xếp suy nghĩ một chốc.
Nói thật, tự đáy lòng hắn kính nể vị nguyên soái trẻ tuổi này.
Hắn vì dân vì nước, chí công vô tư.
Trong chiến dịch tại La La tinh, hắn nhờ vào sự quyết đoán ngạo nhân, sức quan sát kinh người, đã cứu sống mấy triệu dân thường từ trong miệng hổ.
Hắn câu nệ nghiêm khắc, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi kỹ lưỡng, cả ngày lẫn đêm lao vào chính sự quốc gia, gần như chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nhưng người hoàn mỹ vô khuyết trong mắt mọi người kia, đã làm ra chuyện khiến người buồn nôn.
Tiêu Hòa sinh tại Thủ đô tinh, niềm vinh quang của toàn gia Tiêu thị đều đặt vào người trưởng tử dòng chính này.
Hắn được giao kỳ vọng cao, được chú tâm vun bón, mà cũng không phụ lòng nhờ vả.
Đời đời Tiêu thị và hoàng thất luôn có quan hệ thông gia, người cô của Tiêu Hòa gả cho hoàng đế cũng sinh được hai đứa bé.
Phàn Thâm là một trong số đó.
Tiêu Hòa lớn hơn Phàn Thâm tròn trĩnh mười tuổi.
Năm Tiêu Hòa hai mươi bảy tuổi, là thời điểm thanh danh uy vọng như mặt trời ban trưa.
Hắn gặp gỡ vị hoàng tử trẻ, phụ trách chỉ bảo chiến thuật binh pháp cho y.
Bọn họ là anh em họ, cũng là thầy và trò.
Tuy Tiêu Hòa dấn thân vào quân đội, nhưng trời sinh dung mạo tú nhã, phong thái toàn thân lỗi lạc, vậy nên không mang chút khí thô bạo lỗ mãng, ngược lại hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, tôn lên uy danh kinh tài tuyệt diễm, thật sự khiến người vừa gặp liền sinh lòng yêu mến.
Phàn Thâm lúc đó mới mười bảy tuổi, độ tuổi nhiệt huyết kích động nhất.
Y sinh ra trong hoàng thất, là người kế thừa cao quý của đế quốc, nhưng thiếu niên tuổi này, không ai không ngưỡng mộ Thượng tướng Tiêu Hòa danh tiếng lẫy lừng, không ai không sùng bái người đàn ông trẻ tuổi công tích vĩ đại.
Chợt nghe nói hắn sẽ là thầy của mình, Phàn Thâm hưng phấn tới cả đêm không ngủ.
Mà hôm sau gặp lại, tuy trên mặt y không biểu lộ, nhưng trong lòng vui mừng cực kỳ.
Tiêu Hòa giống như trong truyền thuyết, bác học đa thức, kinh tài tuyệt diễm, là tuổi trẻ anh tài hiếm có từ xưa đến nay.
Người như vậy, là anh họ y, là thầy của y, Phàn Thâm muốn không đặt hắn vào lòng là khó càng thêm khó.
Nhưng suy cho cùng đều là phái nam, mà khởi đầu giữa cánh đàn ông đều là tình cảm anh em trong sạch thuần khiết.
Cũng không biết vì sao…
Xem đến đoạn ký ức này, Tiêu Hòa không sao hiểu nổi.
Tiêu Hòa kia… vì sao dụ dỗ Phàn Thâm?
Tuy hắn sinh ra trắng nõn nhã nhặn, song thân thủ vô cùng tốt, còn là tướng quân trẻ tuổi chém giết ngoài sa trường, sao lại cam nguyện nằm dưới thân người khác?
Nhưng Tiêu Hòa đã làm vậy.
Đoạn ký ức này rất rõ ràng, nhìn sang từng đoạn từng đoạn lớn, Tiêu Hòa như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Phàn Thâm hồi trẻ thấp hơn hiện tại một chút, nhưng vẫn cao hơn Tiêu Hòa chút đỉnh.
Tiêu Hòa ngày ngày ở bên y, lấy ánh mắt người trưởng thành của hắn, sẽ nhanh chóng nhận ra tình cảnh quấn quýt của Phàn Thâm dành cho hắn.
Khởi đầu rất bình thường.
Mãi đến tận một ngày, Tiêu Hòa bệnh nhẹ một trận, Phàn Thâm đến thăm viếng. Đêm dài tĩnh lặng, cùng chung một phòng, dưới sự chủ động dụ dỗ của Tiêu Hòa, hai người đã ngủ với nhau.
Còn trẻ không biết chuyện tình ái, nhưng chỉ cần nếm trải, liền không dừng lại được.
Trước kia Phàn Thâm ngưỡng mộ Tiêu Hòa bao nhiêu, hiện tại lại si mê hắn bấy nhiêu.
Tướng quân đế quốc uy danh hiển hách, anh hùng trẻ tuổi cứu vớt ngân hà, người thanh niên vạn người kính ngưỡng, tướng quân được nhân dân cả nước tôn sùng, giờ khắc này đang ở dưới thân y, mở rộng thân thể, hai gò má nhiễm đỏ như một vũng nước xuân, hiển lộ sự quyến rũ.
Đối lập như thế, mê người như thế, hoàng tử trẻ mới mười bảy tuổi nháy mắt trầm mê trong đó.
Đàn ông đều thích chinh phục.
Thân phận đối phương càng cao, dục vọng chinh phục càng mãnh liệt.
Có thể giữ lấy người chính mình sùng bái, có thể ôm ấp người bản thân mê luyến, loại xúc cảm rung động này nhồi đầy con tim, khiến Phàn Thâm cảm nhận được cái gọi là thiên đường chốn nhân gian.
Đó là tháng ngày cực kỳ ngọt ngào.
Ban ngày Tiêu Hòa dạy y học tập, buổi tối cùng y ôm ấp.
Trước mặt người khác, họ là thầy và trò.
Vào ban đêm, y có thể làm cho hắn phát ra âm thanh ngọt ngào nhất.
Phàn Thâm từ mê luyến đến yêu say đắm chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Tiêu Hòa của mọi người là thanh niên trác việt, là tướng quân trẻ tuổi ôn văn nhĩ nhã.
Nhưng Tiêu Hòa của Phàn Thâm, là mềm dẻo, mịn màng, mị hoặc như không có xương.
Đó là một Tiêu Hoà mà không ai có thể nhìn thấy, một Tiêu Hòa chỉ bày ra trước mặt y, một Tiêu Hoà độc nhất thuộc về y.
Phàn Thâm đạt được thoả mãn vô vàn, bất kể về phương diện tinh thần hay thân thể.
Nếu có thể, y nguyện ý yêu hắn cả đời, nguyện ý bên hắn đời đời kiếp kiếp.
Y trút ra hết thảy cho mối tình này.
Cuồng si và đam mê của tuổi trẻ, sôi trào như lửa, cấp bách như gió, không gì có thể cản trở.
Chấp nhất, cực đoan, khắc ghi, suốt đời khó quên.
Đó là những ngày vui tươi mật ngọt, ngọt đến mức cả thế giới như đều mang màu hồng, mà họ, chỉ cần có nhau là đủ.
Nhưng đám mây bên trên, trời xanh bên ngoài, xưa nay đều là vạn mét hư không.
Bóng đen đáng sợ, vô hình khoét tim.
Mấy tháng sau, một cuộc chính biến, khiến Phàn Thâm từ trên cao rớt xuống, mất đi tất cả.
Cha mẹ, người thân, bạn bè.
Còn có quyền thừa kế.
Phàn Thâm bị đuổi khỏi đế đô, từ cung điện hoa lệ rơi vào vũng bùn đầm lầy.
Mà người đẩy y xuống, chính là người y yêu nhất.
Tiêu Hòa.
Phàn Thâm trong lúc liều chết lưu vong, nghe được tin tức khiến cả ngân hà chấn động.
Tiêu Hòa —— Thượng tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, vì có công hộ vệ, được tân đế tứ phong làm Nguyên soái quân thống, chấp chưởng quân quyền cả ngân hà, được vinh danh thiên hạ.
Phàn Thâm đứng trong góc tối âm u, nhìn bóng người đàn ông quân trang màu trắng trên màn ảnh, ôn văn nho nhã tựa liễu xanh, hai mắt nhiễm đỏ.
Còn gì mà không hiểu?
Còn gì để nghi ngờ?
Từ đầu tới đuôi… đều là một trò bịp buồn cười.
Mà y, dùng cả trái tim đi yêu người nọ, một kẻ lừa đảo vô liêm sỉ thế đó!
Xem đến đoạn này, cả người Tiêu Hòa đều hoảng hốt.
Hắn quả thực không thể tưởng tượng ra tâm trạng khi đó của Phàn Thâm.
Rốt cuộc tuyệt vọng bao nhiêu, Rốt cuộc nan kham bao nhiêu, rốt cuộc.. phải thế nào để sống tiếp.
Tiêu Hòa không ngừng tiếp nhận những thông tin này, cũng dần dần hiểu rõ.
Cái thứ như mắt kính này là quang não của ‘Tiêu Hòa’, là cái duy nhất, buộc định, chỉ có hắn mới có sử dụng được.
Vì tính tư mật cực cao và không máy móc nào có thể xâm nhập, thế nên ‘Tiêu Hoà’ lưu trữ rất nhiều thứ trong nó.
Bao gồm tri trức xử lý công việc, vô số chương trình quân vụ, cũng có vài thứ linh tinh không đáng kể, song không ngờ lại có những đoạn ngắn ký ức.
Tiêu Hòa xem rất nhiều, nhưng thứ hắn xem cũng vô cùng phiến diện.
Hắn chỉ biết, ‘Tiêu Hòa’ lợi dụng Phàn Thâm, lừa dối Phàn Thâm, đồng thời phản bội y một cách tàn nhẫn.
Quả thật rất đê tiện, rất ghê tởm, rất khiến người không sao tiếp nhận nổi.
Tiêu Hòa giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn không biết ‘Tiêu Hòa’ làm thế là vì cái gì?
Chỉ đơn thuần muốn huỷ hoại Phàn Thâm sao?
Tới mức dùng thủ đoạn như vậy sao?
Mà vị tân đế kia, là ai?
Tiêu Hòa nghi hoặc rất nhiều, nhưng không cách nào tìm hiểu thêm nữa.
Thông tin trong quang não dày đặc hỗn tạp, trong một lúc tiếp nhận quá nhiều tinh thần sẽ không chịu nổi, đến lúc phát sinh nguy hiểm thì cái được không bù đủ cái mất.
Mà cũng đủ rồi.
Chí ít Tiêu Hòa biết vì sao Phàn Thâm hận hắn…
Tiếp sau đó, Tiêu Hòa ôm đầu than thở.
Có quá khứ phá hoại như thế, Phàn Thâm sao có thể đón nhận hắn a!
Chuyện này… ngay cả chính hắn cũng không nhận nổi mà!
Lừa dối tình cảm thì thôi, sao còn đào hố hại người ta thê thảm.
Ơ, đúng rồi, hiện giờ Phàn Thâm đã quay lại, tức là… sau đó phát sinh chuyện gì nữa?
Tiêu Hòa muốn tìm thêm thông tin, nhưng quang não nhắc nhở hắn đã quá tải, tốt nhất ngày mai lại tiến hành kết nối.
Tiêu Hòa hết cách, đành phải thoát ra.
Hắn tỉnh lại, liền phát hiện Lâm Phỉ vẫn đang chờ hắn.
Bánh bao khóc thấy hắn tháo ‘kính mắt’ xuống, lập tức hỏi: “Đại nhân, đã xử lý xong hết rồi ạ?”
Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái… Phắc, quên toi việc này!
Hình như phải xử lý quân vụ gì đó, mà hắn chỉ lo chuyện tình ngược luyến cẩu huyết, sao còn nhớ công vụ chó má gì gì.
Bất quá… vẫn nên giả vờ giả vịt đi.
Tiêu Hòa ho nhẹ một tiếng, nói: “Thân thể ta vẫn chưa bình phục, có chút uể oải, nên không thể xử lý xong hết.” Kỳ thật một chút cũng không nhìn, chuyện như vậy thôi đừng nên nói ra a.
Lâm Phỉ cũng rất thông cảm, thông cảm đến mức vừa nhắc việc này liền nước mắt lưng tròng: “Đại nhân… Y… sao y lại sỉ nhục ngài như vậy! Tranh đấu đế quốc vốn nên quang minh chính đại, y nhục nhã tra tấn ngài, thực sự khiến người ghê tởm.”
Tiêu Hòa không để ý Lâm Phỉ bất bình hộ mình, hắn nhạy bén tóm lấy từ then chốt.
Nghe ý đứa nhỏ này, Phàn Thâm là phất cờ trở lại Thủ đô tinh, tiến hành phục thù?
Tiêu Hòa bổ não một hồi, ngược lại còn thấy thoải mái.
Rất tốt, tra nam nên bị ngược! Cho ngươi lừa gạt người khác, cho ngươi đùa bỡn tình cảm người khác, cho ngươi phản bội y!
Đáng đời bị bắt làm tù binh!
Á không đúng…
Hiện tại hắn chính là tên tra nam này nha.
Mẹ kiếp, Tiêu Hòa tức thì lệ rơi đầy mặt.
Tại sao tra nam làm chuyện xấu lại bắt tiểu thị dân thuần lương là hắn đến gánh trách nhiệm!
Này không công bằng!
Được rồi… công bằng gì đó, đã bị chó ăn từ lâu rồi.
Tiêu Hòa bình tâm, bắt đầu động não tìm điểm đột phá.
Tra nam tổn thương Phàn Thâm sâu sắc, nhưng dù vậy, Phàn Thâm vẫn không giết mình, có nghĩa là vẫn còn chút tình cảm?
A… cũng không đúng, Tiêu Hòa nhanh chóng nghĩ ra, có thể Phàn Thâm chỉ không cam lòng, chung quy chết một cái liền xong, mà còn sống mới có thể không ngừng dằn vặt trả thù.
Vậy… tư duy Tiêu Hòa tiếp tục chuyển động, hay hắn thử giải thích ha?
Thí dụ như nói, hắn làm vậy đều là vì Phàn Thâm…
Ta đệt, vì cái rắm a!
Có quỷ mới tin!
Tiêu Hòa đuổi cổ Lâm Phỉ, một mình nằm lỳ trên giường, uể oải ỉu xìu.
Đúng là một tử cục, thấy thế nào cũng không tìm ra cách phá giải.
Mãi xoắn xuýt đến tối, thời điểm mơ mơ màng màng sắp ngủ, cảm giác được có người đi vào, cùng mùi rượu nồng nặc.
Phàn Thâm… uống say?
Tiêu Hòa định đứng dậy, đối phương liền đè tới đây, mang theo hơi thở thấm đẫm hương rượu.
Đôi môi cả hai tiếp xúc, Tiêu Hòa bỗng dưng trợn to mắt.
Từ sau khi tới thế giới này, Phàn Thâm chưa từng hôn hắn lần nào, lần này là…
Trong mắt Tiêu Hòa loé lên ý mừng, nhưng không chờ hắn đáp lại, Phàn Thâm đã giữ chặt đầu hắn, dùng tư thế gần như gặm cắn, mạnh bạo vọt vào vòm miệng hắn.
-Hết chapter 67-
Bình luận truyện