Đi Về Đâu

Chương 87



Đứng ngoài nhìn thằng bé hồi lâu, đấu tranh tư tưởng nhiều lắm cô mới đi vào. Nhìn thằng bé mặt buồn thiu cô cười giơ bịch cháo: "Tèn ten cháo nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây"

Hải Thiên nghe vậy liền cười khanh khách. Cô đổ cháo ra tô, giơ trước mặt thằng bé: "Con tự ăn được không"

Thằng bé gật gật rồi lại lắc đầu: "Nhưng bây giờ cháu không muốn ăn" 

"Còn sốt nên mới vậy, con không ăn là không lành bệnh được, há miệng nào" Cô sờ đầu rồi khuấy cháo đút cho Hải Thiên

Vừa ăn vừa hỏi: "Cháu có thể biết tên dì được không"

"Ừm có lẽ không nên biết thì hơn" Trầm ngâm giây lát cô mỉm cười

Chờ thằng bé ăn xong Tuyết Băng bảo: "Nằm xuống ngủ một giấc nữa đảm bảo sẽ khỏe lại cho xem"

"Nhưng ngủ rồi dì đi thì sao" Hải Thiên nhìn chằm chằm cô

Tuyết Băng vuốt đầu thằng bé: "Dì đi còn có ba mẹ trông con mà"

"Ba thì còn có thể nhưng mẹ chắc không đâu" 

Hồi nhỏ cô không được ba mẹ nuông chiều, cái gì cũng phải tự lập. Thậm chí số lần gặp ba còn ít nữa, nên có thể cảm nhận được sự cô đơn thiếu tình thương của Hải Thiên. Bất giác véo má thằng bé: "Thôi ngủ đi, dì sẽ ngồi đây, không đi đâu hết"

Hải Thiên ôm chặt tay cô nhắm mắt lẩm bẩm: "Không cho dì đi"

Thằng bé ngủ được năm phút thì bà quản gia xách theo đồ ăn lật đật chạy vào: "Xin lỗi bà tới muộn"

Tuyết Băng ra kí hiệu im lặng: "Thằng bé đang ngủ"

"Cô chủ" Bà cười

Kéo ghế đưa bà: "Con không phải cô chủ nữa, gọi tên được rồi"

"Mấy năm nay cô chủ sống bên nước ngoài vẫn ổn chứ" Bà hỏi

Mới nhắc xong lại nghe từ cô chủ, bà quản gia cười: "Tôi gọi quen miệng rồi"

"Con vẫn ổn dì" Cô đáp

Bà thở dài: "Từ ngày không có cô người làm chúng tôi như lên voi xuống chó"

"Sao thế dì" Cô thắc mắc

"Thì bị vợ hai của cậu chủ hành đáo để, nấu cả một bàn dọn ra chê ngược chê xuôi bắt đi nấu lại, nói chung bắt bẻ đủ thứ. Chẳng bù cho cô chủ hồi xưa, từ ngày cô đi không còn được thưởng thức món ăn cô làm nữa, nhớ lắm luôn" Bà nhìn cô nói

"Cố gắng thôi dì, khi nào rảnh con nấu mấy món nhờ Ngô Đình đưa cho dì nhé" Cô mỉm cười

Bà nhìn cô bỗng nói: "Thực ra mấy năm nay tôi rất áy náy vì lúc cô bị ngã chảy nhiều máu nhưng người làm chúng tôi lại không giúp gì được cho cô"

"Chuyện đã qua rồi, con không có trách dì đâu. Mà cả nhà bọn họ chăm sóc, đối xử với Hải Thiên ra sao dì" Cô cảm thấy Hải Thiên có gì đó ngại khi nhìn hắn.

"Ông bà nội ở xa nên lâu lâu mới ghé chơi lần, cậu chủ từ ngày ly hôn với cô tôi cảm thấy tính tình trở nên khác, năm đầu cả ngày toàn rượu, về sau không rượu nhưng lại lao đầu vào công việc, ít khi có thời gian cho Hải Thiên. Mẹ nó thì có quan tâm gì đến nó đâu, chăm được có mấy tháng liền thả đó cho người làm, thường xuyên không về nhà, không biết cô ta làm mẹ kiểu gì nữa" Bà lắc đầu ngao ngán

Ngồi đến mười giờ đêm bà quản gia đau lưng nên cô bảo bà về nghỉ, cô ở đây trông cho cũng được, bà nói: "Vậy sáng mai tôi tới sớm"

Cô gật đầu, ngồi nhìn thằng bé hồi lâu rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Hắn ở công ty duyệt hồ sơ đến mười hai liền dọn đồ đạc lái xe đến bệnh viện, vào trong phòng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. Hình ảnh Tuyết Băng nắm chặt tay Hải Thiên dựa vào giường ngủ khiến hắn xúc động. Sau bao nhiêu chuyện không nghĩ cô có thể chấp nhận ngồi đó trông Hải Thiên. Nhẹ nhàng đi đến, bất giác muốn xoa đầu cô nhưng tay đưa đến không trung liền thu lại. Rón rén lấy áo khoác đắp cho cô, chỉnh lại chăn cho Hải Thiên rồi theo thời gian cứ đứng bất động như thế nhìn Tuyết Băng. 

Sáng tỉnh giấc cả người cô đau ê ẩm, chắc do ngủ ngồi nên vậy. Từ từ mở mắt, đập vào mắt  là khuôn mặt hắn đang ngủ ngồi giống mình, giật mình cô liền đứng phắt dậy tạo nên tiếng động. Hắn theo đó cũng thức giấc, cô nhăn mặt: "Anh đến sao không kêu tôi dậy"

"Tại nhìn thấy em ngủ ngon nên không nỡ kêu"

Cô im lặng không đôi co với hắn, sờ đầu Hải Thiên xem đỡ sốt chưa. Thấy thằng bé đã hạ cô cầm túi đi, bỗng hắn đề nghị: "Hay chúng ta cùng ăn sáng nhé"

"Không cần đâu, anh ăn mình đi" Cô hờ hững đáo rồi bỏ đi, chợt quay ra nói với hắn: "Hôm nay anh nên nghỉ, ở bệnh viện chăm thằng bé, nó chưa khỏi hẳn đâu. Hãy thật sự làm người cha tốt đừng vì trách nhiệm mà làm cho có. Thằng bé có chuyện gì thì hối hận cũng không kịp"

"Ai cần cô đứng đó lên mặt dạy đời thế hả, chuyện gia đình tôi đừng xía vào" Ái Lan đi vào nhìn thấy Tuyết Băng liền hộc máu

Nhìn ả ăn mặc ngắn ngủn, son phấn lòe loẹt. Cô buồn nôn nhìn ả: "Tôi không có dạy đời chỉ là chân thành góp ý"

Tuyết Băng muốn đi nhưng bị ả chặn lại: "Tôi đã cho cô đi chưa"

"Bây giờ tâm trạng tôi không được tốt nên phiền cô tránh ra cho" Cô chậm rãi nói

Ả bĩu môi châm chọc: "Thấy tôi được như bây giờ nên cô ghen tỵ chứ gì"

"Cô có cái gì mà tôi phải ghen tỵ" Cô nhìn ả như con hề đang diễn hài

Ả cười thỏa mãn: "Có Ngô Đình, lại có cả con trai đáng yêu như thế nữa"

"Người tồi như cô không đáng để Hải Thiên gọi là mẹ đâu, cô không thấy nhục khi đi nhặt lại đồ cũ về dùng à? Ngô Đình đối với cô rất quý giá nhưng tôi thì không để anh ta vào mắt đâu nhé, tôi không có khái niệm nhặt lại đồ cũ về dùng nên cô cứ yên tâm mà xài. Nhìn cô rất tởm nên tâm trạng mới không được tốt thôi" Cô nhếch môi 

Ả điên tiết giơ tay tát nhưng bị cô giữ lại, hắn nhìn ả: "Thôi đi"

Ái Lan mặt căng cứ tiến tới muốn động tay động chân với cô nhưng bị hắn chặn lại, cô nhặt túi xách lên. Ả chớp thời cơ hắn và Tuyết Băng lơ là liền cầm bình hoa chạy nhanh tới ném cô. Hải Thiên la lên: "Dì, cẩn thận"

Cô né kịp nhưng tay lại đụng trúng mẻ chai, tay bắt đầu chảy máu. Hắn không ngờ ả có thể làm vậy tức giận liền tát ả, Ái Lan trợn mắt: "Anh dám tát tôi trước mặt cô ta sao"

Thấy ba mẹ cãi nhau Hải Thiên liền bật khóc, cô liền nén đau đi tới ôm thằng bé, mắng bọn họ: "Hai người có câm miệng lại đi không, tới để chăm sóc con chứ không phải nổi máu điên nhé"

Ái Lan nghiến răng: "Không phải tại cô mà ra sao"

Nói rồi liền đi tới giựt thằng bé khỏi người cô nhưng Hải Thiên một mực ôm Tuyết Băng cho bằng được. Ả điên tiết: "Tao là mẹ mày chứ không phải con tiện nhân này nhé"

Ái Lan thấy thằng bé ôm chặt Tuyết Băng liền buông những lời xối xả mắng Hải Thiên. Cô nghe đến nhức óc: "Im đi, cô biết điều này là sao không? Chứng tỏ cô rất thất bại khi làm mẹ"

Tuyết Băng nói nhỏ nhẹ với thằng bé: "Bây giờ dì có việc phải đi nên con ở đây với ba mẹ nha, rảnh dì sẽ đến thăm con"

"Dì hứa đấy nhé" Cuối cùng cũng chịu buông cô ra

Đi được một đoạn liền kêu cô lại, thằng bé lấy trong tủ băng cá nhân đưa cho Tuyết Băng, nhìn tay cô dặn: "Dì nhớ dán vào cho đỡ nhé"

Mặc dù vết thương của cô phải dùng oxi già và dùng băng to hơn mới được, nhưng cô vẫn cầm lấy: "Cảm ơn con"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện