Đi Xa Để Trở Về
Chương 5
Phần 5: Chương 10+11
_______
10.
Tôi suy sụp tinh thần ngủ ở khách sạn hai ngày, lúc ra ngoài lại, ánh sáng mặt trời chói lóa chiếu lên mặt, khiến tôi có cảm giác choáng váng như đã trải qua mấy đời.
Tôi vẫn luôn không mở nguồn điện thoại, mở nguồn lên, bên trên nhảy ra mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng với mười mấy tin nhắn Wechat.
Hầu hết đều là từ một người - Thúc Nghênh.
Trong đó có một đoạn tin nhắn được chuyển từ lời bài hát của Trần Dịch Tấn:
“Anh sẽ cùng em tìm ra đáp án từ cảm nhận ven đường, cùng em biến nỗi cô đơn thành sự dũng cảm, cho dù mất mát cứ lặp lại, anh cũng không rời đi, vì bầu bạn chính là lời tỏ tình sâu đậm nhất.”
Mà Lương Viễn chẳng qua chỉ gửi một câu quan tâm không mặn không nhạt: “Đi ra ngoài, nhớ chú ý an toàn.”
Lần này, tôi không chơi trò hủy kết bạn hay block nữa, chỉ lẳng lặng đổi biệt hiệu từ "Thầy giáo của tôi" thành "Lương Viễn". Sau đó hủy bỏ ghim tin nhắn.
Sau khi làm xong mọi thứ, tôi lại bấm trở về khung chat của Thúc Nghênh, gõ một đoạn tin nhắn dài, rồi lại xóa, cứ chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại mấy lần, cuối cùng tôi chỉ gửi đi một câu: “Cảm ơn.”
Ngoại trừ như vậy, tôi không thể trả lời điều gì khác nữa.
Tùy tiện mua vài món đồ trang bị đi bộ, lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi của ba: “Tịch Sam, ba không cần biết con và Thúc Nghênh có đang yêu nhau hay không, nhưng bây giờ Thúc Nghênh đã ngàn dặm xa xôi đi tìm con rồi, con cũng không thể không hỏi thăm tiếng nào.”
“Đi đến tìm con? Anh ta đến tìm con làm gì?” Tôi có hơi kinh ngạc.
Nhưng câu hỏi ngược lại này lại khiến ba tôi cứng họng: “Cậu ta không nói với con sao? Rốt cuộc người trẻ bọn con ngại ngùng gì vậy hả? Đều đã già đầu cả rồi, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, cố gắng lên đi chứ, sao cứ để người già bọn ta nhọc lòng lo nghĩ cho bọn con vậy?”
Đến lúc nghe thấy ông ấy thúc giục kết hôn, lòng kiên nhẫn của tôi đã thành số âm từ lâu rồi, sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức gọi video cho Thúc Nghênh.
Chỉ trong chốc lát, cuộc gọi đã được nhấc máy.
Anh ta ở đầu điện thoại bên kia, hình như đang ở một quán trà, xung quanh rất yên tĩnh, anh ta mặc áo hoodie màu xám, tóc mái trước trán có hơi rối, bóng đen phủ lên khuôn mặt, cả người mang một trạng thái thư giãn.
“Hi, cô đi chơi có vui không?” Anh ta nghiêng đầu mỉm cười, toát ra vài phần hơi thở thiếu niên.
“Tạm được, còn anh?” Tôi trả lời.
“Tôi rất ổn, cô có ăn cơm đủ bữa không đó?” Anh ta cực kỳ nhẫn nại, dường như nếu tôi không chủ động chọc thủng, thì anh ta sẽ không bao giờ mở miệng nói với tôi, anh ta đến tìm tôi.
Tôi lạnh mặt, nặng nề nhìn anh ta.
Anh ta cảm thấy không ổn, nên ngồi ngay ngắn lại: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tại sao anh lại chạy đến tìm tôi?” Tôi quở trách.
Việc tự chủ trương của anh ta khiến tôi cảm thấy anh ta đang gây ra phiền phức cho tôi.
Một khoảng im lặng qua đi, giọng điệu anh ta bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tôi không muốn làm phiền cô, tôi chỉ muốn được ở gần cô thêm một chút, phòng khi cô cần có tôi.”
“…” Tôi giống như đã đánh một quyền vào bông vải.
Thúc Nghênh thật sự không muốn quấy rầy tôi, anh ta ở cách tôi rất xa, cũng không hỏi thăm kế hoạch du lịch cụ thể của tôi, hình như anh ta chỉ muốn ở cùng một thành phố với tôi là được rồi.
Ngồi trên taxi đi tìm anh ta, tôi bỗng hiểu ra một đạo lý: Nếu như tấm chân tình trao cho sai người, không những không được đáp lại, mà còn khiến bản thân mình giống như một người chuyên gây phiền toái.
Hóa ra tôi đã ngu ngốc trước mặt Lương Viễn nhiều năm như vậy.
Có thể người đã từng bị ướt mưa, sẽ hiểu được nên bung dù cho người khác nhỉ, lúc nhìn thấy Thúc Nghênh, tôi dằn nỗi tức giận về quãng đường lái xe hai tiếng đồng hồ xa như thế nào xuống, tôi chỉ hỏi anh ta: “Anh đến mà không xem thời tiết sao? Nơi này chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, anh ăn mặc phong phanh quá vậy.”
Anh ta gãi đầu, hiếm khi lộ ra vài phần ngốc nghếch: “Tôi quên mất.”
Tôi làm bộ làm tịch thở dài: “Người trẻ à, đừng để đầu óc chỉ toàn là tình cảm yêu đương.”
Nói xong tôi lại hối hận, đây là những lời Lương Viễn từng khuyên bảo tôi.
Chóp tai Thúc Nghênh hơi đỏ lên, mất tự nhiên ho một tiếng: “Bình thường tôi cũng rất…”
Rất cái gì?
Tôi tò mò nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.
Nhưng không nghĩ tới mặt anh ta càng lúc càng đỏ, cả nửa ngày mới ồm ồm nặn ra được hai chữ: “Chững chạc.”
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sau khi tùy tiện tìm một quán ăn địa phương nhỏ nhỏ ăn cơm nước xong xuôi, tôi vác máy ảnh đi dạo khắp nơi, bảo Thúc Nghênh mang đồ của tôi về khách sạn trước.
Lúc đi ngang qua một con ngõ có cây cầu nhỏ vắt ngang dòng nước, tôi vừa chuẩn bị đi vào, một người đàn ông say rượu đột nhiên loạng choạng va vào tôi, trong miệng còn chửi đổng.
Tôi lập tức cảnh giác ôm chặt lấy máy ảnh, giữ vững đôi chân, chuẩn bị tự vệ.
Nhưng tôi còn chưa kịp ra tay, Thúc Nghênh đã vác túi lớn túi nhỏ xông đến, đứng chắn trước mặt tôi, quát lớn nói: “Mày muốn làm gì?”
Tôi không bị tên say rượu làm bị thương, mà lại bị cái túi sau người Thúc Nghênh va vào khiến tôi lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã nhào vào cái mương bên cạnh.
Đây chẳng phải là một thằng nhóc lỗ m ãng sao, sao anh ta lại cảm thấy bình thường bản thân rất chững chạc nhỉ?
Tên say rượu lẩm bẩm rời đi.
Thúc Nghênh quay đầu lại nở nụ cười nhẹ nhàng, an ủi tôi: “Tôi đuổi hắn ta đi rồi.”
Anh đỉnh thật đấy, tôi cười khổ hai tiếng, coi như là đáp lại.
“Cô vẫn nên để tôi đi theo cô đi, lúc này trễ lắm rồi, cứ hễ không nhìn thấy cô thì trong đầu tôi toàn là tin tức xã hội.”
Đoạn đường lúc sau, Thúc Nghênh vẫn luôn bám gót đi theo tôi, cười tươi như hoa.
Tôi tiện tay ấn màn trập, anh ta cũng có thể nghĩ ra từ ngữ để khen ngợi thành quả của tôi, trong ánh mắt là sự khen ngợi không hề che giấu.
Quả thực giống như mang theo fanboy nhí đi ra ngoài.
Chụp xong một bức ảnh chú mèo dưới ngọn đèn đường, tôi lại đưa bức ảnh cho Thúc Nghênh xem: “Bức ảnh này anh lại định khen như thế nào?”
“Màu sắc tổng thể rất hài hòa, cô chụp chú mèo con này vô cùng có khí phách.” Anh ta nghiêm túc nói.
Tôi thở dài, lấy máy ảnh về: “Rõ ràng là bố cục của bức ảnh này có lỗi sai, anh đúng là thuộc phe fan não tàn mà.”
Anh ta cười hì hì: “Dù sao tôi cũng cảm thấy mỗi bức ảnh cô chụp đều vô cùng ấn tượng.”
Anh ta rất thích dùng từ vô cùng.
Được rồi, tôi thừa nhận… tôi cực kỳ hưởng thụ.
Lúc trước đi theo Lương Viễn, tôi đã sắm vai fan não tàn, bây giờ đến lượt tôi hưởng thụ lời khen ngợi, khỏi phải nói, thật sự rất thoải mái.
Đi dạo không có mục đích thật lâu, lúc trở về khách sạn, Thúc Nghênh vẫn là dáng vẻ dồi dào tinh lực.
Tôi nghĩ rằng anh ta thực sự rất vui vẻ, rất hứng thú, mãi đến khi anh ta thả balo xuống, lúc cổ áo bị đai an toàn vạch ra một chút, tôi nhìn thấy đầu vai trắng nõn của anh ta có một mảnh da thịt bị trầy xước, tôi mới biết quá trình này anh ta cũng không hề dễ chịu.
Lặng lẽ nuốt xuống những lời muốn nói, tôi tiếp tục vờ như không biết, cười nói: “Thúc Nghênh, tôi mệt rồi, anh cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi Thúc Nghênh cẩn thận kiểm tra quanh phòng khách sạn một vòng thì mới rời đi.
Anh ta vừa đi, cả người tôi liền ỉu xìu, đón nhận tình cảm sâu đậm của người khác, hóa ra sẽ có cảm giác mang tội lớn như vậy.
Ngẫm lại, thế mà tôi có chút đồng cảm với Lương Viễn, tội nghiệp chú ấy bị tôi không biết chừng mực quấy rối nhiều năm như vậy.
May mà bây giờ tôi đã hiểu rồi.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy rất sớm, sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi chuẩn bị đi gõ cửa phòng Thúc Nghênh.
Nhưng không ngờ tới vừa đi tới cửa, tôi đã nghe thấy giọng Lương Viễn.
“Con bé có thể chất dễ thu hút muỗi, trước khi lên núi phải mua đồ dùng chống muỗi nhiều một chút.
Nhớ nhắc nhở con bé uống nhiều nước, mang theo kẹo, phải luôn bảo con bé ăn một viên, phải là vị vải.
Chuẩn bị thêm chút bánh quy, lúc con bé chụp ảnh, cậu không được quấy rầy con bé, cách xa con bé một chút, chụp xong thì nhớ khen con bé…”
Máu dồn lên não, tôi rất muốn xông vào xé hai tên đàn ông chó chết này ra.
Rốt cuộc hai người bọn họ đang làm cái trò gì vậy, coi tôi là đứa ngốc sao?
11.
Dùng sức gõ cửa ba cái, ngay tức khắc bên trong lặng ngắt như tờ.
Sau vài giây, Thúc Nghênh dùng giọng điệu vừa mới tỉnh ngủ hỏi: “Ai đó?”
“Mở cửa.” Tôi mất kiên nhẫn, lại liên lục đập vài cái lên cửa: “Ngay bây giờ, lập tức, mau lên.”
Sau khi một tràng â thanh sột soạt qua đi, Thúc Nghênh đứng sát bên cánh cửa, vô cùng đáng thương nói: “Tôi vẫn chưa rửa mặt, quần áo cũng chưa…”
Tìm cái lý do chết tiệt gì chứ, tôi hạ giọng quát lên: “Là anh chưa mặc quần áo hay là Lương Viễn chưa mặc quần áo?”
Không biết hai người bọn họ đang lề mề làm cái gì, tôi lại đợi hai phút nữa, cửa mới từ bên trong mở ra.
Thúc Nghênh giống như một đứa trẻ làm chuyện có lỗi đang đợi trách mắng, anh ta dựa vào tường, đứng thẳng người. Chú ấy ngồi dang hai chân hút thuốc ở cuối giường.
Khói trắng bay lên, lượn lờ trên khuôn mặt của chú ấy, khiến chú ấy trông có vẻ như vừa điềm tĩnh vừa lạnh lùng, cà vạt lỏng lẻo thắt trên cổ, lại tăng thêm vài phần lệ khí.
Tôi lặng lẽ thu hồi tầm mắt, ép buộc bản thân mình không được quá chú ý đến chú ấy nữa.
“Không phải vừa nãy hai người nói nhiều lắm sao? Bây giờ sao lại câm cả rồi?”
Bầu không khí rất áp lực, tôi chỉ dám bóp quả hồng mềm, hung dữ trừng mắt nhìn Thúc Nghênh nói.
Anh ta vô cùng đáng thương nhìn tôi, nở nụ cười nịnh nọt: “Sam Sam, cô đừng tức giận.”
Tôi cũng đúng là người mềm nắn rắn buông, anh ta càng sợ hãi, thì tôi càng cứng rắn, châm chọc nói: “Ồ? Tôi tức giận sao? Tôi nào dám tức giận với anh chứ, chẳng phải anh có quân sư đó sao? Chú ấy tùy tiện dạy anh vài chiều, thế chẳng phải anh đã có thể bắt được tôi rồi sao?”
Thúc Nghênh lặng lẽ nhìn Lương Viễn phát tín hiệu cầu cứu.
Nhưng Lương Viễn không hề có nghĩa khí, chỉ chuyên tâm hút thuốc.
Tôi tức giận bật cười, quay người rời đi.
Bỗng dưng một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, tôi nhìn lại đằng sau, Lương Viễn vô cùng áp bức đứng dậy, hơi nhíu mày lại: “Chú đi công tác, tiện thể đến thăm…”
Chú ấy liếc nhìn Thúc Nghênh một cái: “Thúc Nghênh.”
Ồ, đến thăm Thúc Nghênh à.
Chú ấy thật đúng là một con người bận rộn, vừa muốn từ chối tôi, vừa muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, giới thiệu bạn trai xong rồi còn ra sức cố gắng dạy bảo người ta phải đối xử với tôi thế nào.
“Lương Viễn, chú không cần cố tình đề phòng tôi như vậy, sợ tôi không từ bỏ ý nghĩ với chú, tôi không phải kẻ yêu đến mù quáng, tôi chỉ đột nhiên cố chấp thôi, cứ muốn đâm đầu vào tường nam*, bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, chú hiểu không?” Tôi dùng sức rút tay về, giọng điệu không hề khách khí.
Chú thích: Đâm đầu vào tường nam: chỉ những người cố chấp. Câu gốc là: chưa đụng tường nam chưa quay đầu.
Chú ấy hơi ngây ra, thế nhưng lại mỉm cười.
Việc này khiến tôi cảm thấy chắc chắn là chú ấy đang cười nhạo tôi, thế nên tôi tung ra lời nói độc ác hơn: “Chú cũng đã lớn tuổi rồi, làm chút việc đứng đắn đi, con thì không có nổi một đứa, chuyện này mà ở quê, người ta đã nghĩ chú có vấn đề gì đó rồi.”
Chú ấy ngừng cười, ánh mắt chợt trầm xuống, nhưng giọng nói lại thờ ơ không chút để ý: “Ừm, tuổi tác của chú đã rất lớn rồi.”
Có vẻ như Thúc Nghênh muốn giảng hòa, anh ta nhẹ nhàng kéo tay áo tôi: “Không phải hôm nay cô muốn lên núi chụp ảnh sao? Chúng ta xuất phát thôi?”
“Da thịt anh mịn màng như vậy, vẫn nên đừng đi theo tôi chịu khổ.” Tôi lạnh giọng từ chối.
Lúc tôi mang túi xách lớn, vác máy ảnh đi ra khỏi khách sạn, Lương Viễn cũng đi theo ra, chú ấy bước nhanh lướt qua tôi, lập tức ngồi lên chiếc xe thương vụ màu đen.
Nhìn thấy chiếc xe lao nhanh rời đi, tôi có một đống thứ tinh hoa muốn nói.
“Lương Viễn chú ấy sợ tôi đối xử với cô không tốt, cũng có thể nói là không biết phải đối xử tốt với cô như thế nào.” Một giọng nói đột ngột vang lên từ đằng sau.
Tôi lười quay đầu lại, châm chọc nói: “Tôi có tốt hay không, thì có liên quan gì đến chú ấy, chú ấy đã lớn như thế rồi, nên làm cái gì và không nên làm cái gì cũng không biết sao?”
Tôi đã luôn cảnh báo bản thân mình, tôi và chú ấy không có khả năng nữa, tại sao chú ấy vẫn còn xuất hiện, làm ra những việc khiến người khác suy nghĩ viễn vông thế chứ?
Thúc Nghênh không lên tiếng nữa, tôi nhìn không hiểu vẻ mặt của anh ta, cũng không biết anh ta có thừa nhận câu nói này hay không, trong lòng cũng có chút tò mò. Thái độ của anh ta đối với một người đàn ông khác, cũng có thể nhìn ra tam quan của anh ta trong chuyện tình cảm.
Thực ra trực giác của tôi chính là, Thúc Nghênh là một người con trai rất ngây thơ, có lẽ tình cảm quan của anh ta cũng rất đơn giản.
Thôi bỏ đi, tôi đã không cần nữa rồi, trên thế giới này cũng không phải chỉ có hai người họ là đàn ông.
Càng suy nghĩ càng buồn bực, tôi trực tiếp chặn một chiếc xe, rời đi không thèm quay đầu lại.
Tôi vẫn luôn thích phong cảnh tự nhiên hoang vu, rất ít khi đi con đường đã được quy hoạch phát triển du lịch.
Mặc dù hành trình sẽ rất gian khổ, rất nguy hiểm, nhưng nó sẽ thú vị hơn rất nhiều.
Cả quãng đường đi rồi ngừng, lúc tới đỉnh núi thì đúng lúc chiều tà.
Ánh hoàng hôn màu cam tô vẽ khiến cho trời đất vạn vật, sông núi biển hồ trở nên quyến rũ đa tình, hổ ban hà khỉ, lâm lãi tuyền vận*.
Chú thích: *Hổ ban hà khỉ, lâm lãi tuyền vận: chỉ cảnh thiên nhiên tươi đẹp, với vô vàn âm thanh du dương êm tai.
Tôi đắm mình trong đó, như mơ như ảo, giơ máy ảnh lên nhảy nhót lung tung, chụp vô cùng vui vẻ.
Mãi cho đến khi ông mặt trời đỏ rực khuất sau chân trời, một tia sáng cuối cùng lấp ló, tôi mới ngừng tay, thu dọn hành lý quay về.
Đi đường đêm xuống núi, còn nguy hiểm hơn lúc lên núi, nói không sợ là làm ra vẻ thể hiện. Nương theo ánh sáng đèn pin, tôi vô cùng cẩn thận bước từng bước.
Lúc sắp đi tới con đường đèo ở lưng chừng núi, tôi nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen lóe đèn cảnh báo nguy hiểm.
Dường như trong xe còn đang mở tiếng nhạc du dương.
Tim như sắp bay ra khỏi l ồng ngực, đêm hôm khuya khoắt tôi sẽ không gặp phải hiện trường phạm tội gì đấy chứ?
“Là chú.”
Cửa hồ từ từ hạ xuống, có một người ló đầu ra kêu, màn đêm làm mờ đi hình dáng của chú ấy.
“Lương Viễn.”
Tôi nghi ngờ nói.
Chú ấy ừm một tiếng, mở cửa xe ra, sải bước bước về phía tôi, dứt khoát giật lấy đống hành lý qua.
Tôi co giãn hai tay hai chân mỏi nhừ một lát, rồi đi theo sau chú ấy: “Sao chú tìm được tôi vậy?”
Mãi đến khi ngồi lên trên xe, chú ấy mới trả lời tôi: “Cháu muốn chụp cái gì, chú biết rõ mà.”
“Vậy sao chú không leo lên núi tìm tôi?” Tôi lại hỏi.
“Lớn tuổi rồi, leo không nổi.” Ngược lại chú ấy lại rất thẳng thắn, không chút ngại ngùng.
Ngay sau đó, chú ấy thuần thục điều khiển cần số khởi động xe, căng chặt một đường từ bên tóc mai đến cằm, vẻ mặt chăm chú.
Tôi bỗng nhớ đến lúc chú ấy dạy tôi lái xe, lúc tôi hỏi chú ấy học lái xe hộp số sàn hay là hộp số tự động, thì chú ấy nói với tôi rằng: “Chơi xe thì học hộp số sàn, hưởng thụ cảm giác thao túng đó rất đã.”
“Cháu có thể không học không, ngồi ghế phó lái của chú chẳng phải là được rồi sao?” Tôi vờ thăm dò.
Chú ấy: “Cầm vô lăng, muốn đi đâu thì đi đó, trông cậy vào người khác làm gì?”
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thì thật sự chú ấy đã từ chối tôi rất nhiều lần, chỉ là tôi vẫn luôn không muốn thừa nhận.
“Lương Viễn, có phải chú vẫn luôn coi tôi như con gái không?”
Tôi thật sự không biết nên giải thích thái độ như gần như xa, khi nóng khi lạnh của chú ấy với tôi như thế nào, chỉ có thể thử thăm dò lung tung, tự thuyết phục mình.
Lương Viễn khẽ cười một tiếng, giọng điệu vô cùng chiều chuộng hiếm thấy: “Vô cùng bận tâm.”
Thật đúng là đời người vô thường, phải sống lạc quan và bao dung. Tôi coi người ta là nam thần, người ta lại muốn làm ba tôi.
“Chẳng phải chú muốn tác hợp cho tôi và Thúc Nghênh sao? Sao không để Thúc Nghênh tới đón tôi?” Tôi lại hỏi.
“Chú không thích kĩ thuật lái xe của nó.” Chú ấy chuyển động tay lái, sau khi đi qua khúc cua gấp, thì chú ấy nghiêng đầu nhìn tôi: “Nếu như cháu không thích kiểu này thì thôi vậy, chú lại chọn cho cháu vài người khác.”
Sao nói ra những lời này lại cho tôi một cảm giác hậu cung phong phú vậy nhỉ?
“Lương Viễn, tôi nghĩ đến một khả năng rất tâm cơ, chú hao tâm tổn trí tác hợp cho tôi và Thúc Nghênh như thế, là để mượn sức Thúc gia và nhà tôi, để đổi lấy được nhiều tài nguyên hơn.” Tôi cười không chút để ý, nhưng khóe mắt lại lén đánh giá chú ấy.
“Vậy lúc đầu cháu không nên hỏi là có phải chú coi cháu như con gái không, phải phải trực tiếp hỏi là có phải chú đang lợi dụng cháu không.”
Trên gò má của chú ấy hiện lên chút ý cười.
“Con gái hiểu chút tâm cơ là chuyện tốt, lần sau có thể bình tĩnh hơn chút nữa, những lời trong lòng thế này không cần phải nói ra ngoài mặt.”
Thái độ của chú ấy khiến tôi có hơi khó hiểu, chú ấy đang vui vẻ cái gì chứ?
“Chú thật sự không phải đang lợi dụng tôi đấy chứ?”
Chú ấy liếc xéo nhìn tôi: “Cháu đoán xem?”
Tôi ngã ra ghế ngồi, dứt khoát giả vờ ngủ: “Thôi bỏ đi, chẳng sao cả, tôi cũng hơi mệt rồi.”
Trở lại nội thành cũng đã là một tiếng rưỡi sau, Thúc Nghênh đợi ở đại sảnh khách sạn, vẻ mặt có hơi lo lắng, vừa nhìn thấy xe của chúng tôi, thì lập tức đi đến đón.
Nhưng lại không phải là đến quan tâm tôi, mà là đến đỡ Lương Viễn xuống xe, còn nhỏ giọng cẩn thận hỏi người ta có mệt hay không.
Nhất thời tôi cũng không biết nên khen anh ta kính già yêu trẻ, hay là hiền lành tốt bụng.
“Có mệt không?” Sau khi tôi xuống xe, Thúc Nghênh mới đi đến bên cạnh tôi, vành mắt có hơi đỏ.
Tôi mơ hồ cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Sau khi cất đồ đạc xong, Lương Viễn bỗng đề nghị đến quán ăn ven đường uống rượu.
Sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, tôi hiểu Lương Viễn, rất hiếm khi chú ấy bởi vì bất chợt nổi hứng lên đi làm cái gì đó, chú ấy là một người rất quý trọng thể lực và cảm xúc của chính mình.
“Chú có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
Chú ấy khẽ cười lười biếng: “Sắp kết hôn rồi, cảm xúc hơi nhiều mà thôi.”
- Còn nữa -
_______
10.
Tôi suy sụp tinh thần ngủ ở khách sạn hai ngày, lúc ra ngoài lại, ánh sáng mặt trời chói lóa chiếu lên mặt, khiến tôi có cảm giác choáng váng như đã trải qua mấy đời.
Tôi vẫn luôn không mở nguồn điện thoại, mở nguồn lên, bên trên nhảy ra mười mấy cuộc gọi nhỡ cùng với mười mấy tin nhắn Wechat.
Hầu hết đều là từ một người - Thúc Nghênh.
Trong đó có một đoạn tin nhắn được chuyển từ lời bài hát của Trần Dịch Tấn:
“Anh sẽ cùng em tìm ra đáp án từ cảm nhận ven đường, cùng em biến nỗi cô đơn thành sự dũng cảm, cho dù mất mát cứ lặp lại, anh cũng không rời đi, vì bầu bạn chính là lời tỏ tình sâu đậm nhất.”
Mà Lương Viễn chẳng qua chỉ gửi một câu quan tâm không mặn không nhạt: “Đi ra ngoài, nhớ chú ý an toàn.”
Lần này, tôi không chơi trò hủy kết bạn hay block nữa, chỉ lẳng lặng đổi biệt hiệu từ "Thầy giáo của tôi" thành "Lương Viễn". Sau đó hủy bỏ ghim tin nhắn.
Sau khi làm xong mọi thứ, tôi lại bấm trở về khung chat của Thúc Nghênh, gõ một đoạn tin nhắn dài, rồi lại xóa, cứ chỉnh sửa đi chỉnh sửa lại mấy lần, cuối cùng tôi chỉ gửi đi một câu: “Cảm ơn.”
Ngoại trừ như vậy, tôi không thể trả lời điều gì khác nữa.
Tùy tiện mua vài món đồ trang bị đi bộ, lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi của ba: “Tịch Sam, ba không cần biết con và Thúc Nghênh có đang yêu nhau hay không, nhưng bây giờ Thúc Nghênh đã ngàn dặm xa xôi đi tìm con rồi, con cũng không thể không hỏi thăm tiếng nào.”
“Đi đến tìm con? Anh ta đến tìm con làm gì?” Tôi có hơi kinh ngạc.
Nhưng câu hỏi ngược lại này lại khiến ba tôi cứng họng: “Cậu ta không nói với con sao? Rốt cuộc người trẻ bọn con ngại ngùng gì vậy hả? Đều đã già đầu cả rồi, trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, cố gắng lên đi chứ, sao cứ để người già bọn ta nhọc lòng lo nghĩ cho bọn con vậy?”
Đến lúc nghe thấy ông ấy thúc giục kết hôn, lòng kiên nhẫn của tôi đã thành số âm từ lâu rồi, sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức gọi video cho Thúc Nghênh.
Chỉ trong chốc lát, cuộc gọi đã được nhấc máy.
Anh ta ở đầu điện thoại bên kia, hình như đang ở một quán trà, xung quanh rất yên tĩnh, anh ta mặc áo hoodie màu xám, tóc mái trước trán có hơi rối, bóng đen phủ lên khuôn mặt, cả người mang một trạng thái thư giãn.
“Hi, cô đi chơi có vui không?” Anh ta nghiêng đầu mỉm cười, toát ra vài phần hơi thở thiếu niên.
“Tạm được, còn anh?” Tôi trả lời.
“Tôi rất ổn, cô có ăn cơm đủ bữa không đó?” Anh ta cực kỳ nhẫn nại, dường như nếu tôi không chủ động chọc thủng, thì anh ta sẽ không bao giờ mở miệng nói với tôi, anh ta đến tìm tôi.
Tôi lạnh mặt, nặng nề nhìn anh ta.
Anh ta cảm thấy không ổn, nên ngồi ngay ngắn lại: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tại sao anh lại chạy đến tìm tôi?” Tôi quở trách.
Việc tự chủ trương của anh ta khiến tôi cảm thấy anh ta đang gây ra phiền phức cho tôi.
Một khoảng im lặng qua đi, giọng điệu anh ta bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tôi không muốn làm phiền cô, tôi chỉ muốn được ở gần cô thêm một chút, phòng khi cô cần có tôi.”
“…” Tôi giống như đã đánh một quyền vào bông vải.
Thúc Nghênh thật sự không muốn quấy rầy tôi, anh ta ở cách tôi rất xa, cũng không hỏi thăm kế hoạch du lịch cụ thể của tôi, hình như anh ta chỉ muốn ở cùng một thành phố với tôi là được rồi.
Ngồi trên taxi đi tìm anh ta, tôi bỗng hiểu ra một đạo lý: Nếu như tấm chân tình trao cho sai người, không những không được đáp lại, mà còn khiến bản thân mình giống như một người chuyên gây phiền toái.
Hóa ra tôi đã ngu ngốc trước mặt Lương Viễn nhiều năm như vậy.
Có thể người đã từng bị ướt mưa, sẽ hiểu được nên bung dù cho người khác nhỉ, lúc nhìn thấy Thúc Nghênh, tôi dằn nỗi tức giận về quãng đường lái xe hai tiếng đồng hồ xa như thế nào xuống, tôi chỉ hỏi anh ta: “Anh đến mà không xem thời tiết sao? Nơi này chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm rất lớn, anh ăn mặc phong phanh quá vậy.”
Anh ta gãi đầu, hiếm khi lộ ra vài phần ngốc nghếch: “Tôi quên mất.”
Tôi làm bộ làm tịch thở dài: “Người trẻ à, đừng để đầu óc chỉ toàn là tình cảm yêu đương.”
Nói xong tôi lại hối hận, đây là những lời Lương Viễn từng khuyên bảo tôi.
Chóp tai Thúc Nghênh hơi đỏ lên, mất tự nhiên ho một tiếng: “Bình thường tôi cũng rất…”
Rất cái gì?
Tôi tò mò nhìn anh ta, đợi anh ta nói tiếp.
Nhưng không nghĩ tới mặt anh ta càng lúc càng đỏ, cả nửa ngày mới ồm ồm nặn ra được hai chữ: “Chững chạc.”
Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Sau khi tùy tiện tìm một quán ăn địa phương nhỏ nhỏ ăn cơm nước xong xuôi, tôi vác máy ảnh đi dạo khắp nơi, bảo Thúc Nghênh mang đồ của tôi về khách sạn trước.
Lúc đi ngang qua một con ngõ có cây cầu nhỏ vắt ngang dòng nước, tôi vừa chuẩn bị đi vào, một người đàn ông say rượu đột nhiên loạng choạng va vào tôi, trong miệng còn chửi đổng.
Tôi lập tức cảnh giác ôm chặt lấy máy ảnh, giữ vững đôi chân, chuẩn bị tự vệ.
Nhưng tôi còn chưa kịp ra tay, Thúc Nghênh đã vác túi lớn túi nhỏ xông đến, đứng chắn trước mặt tôi, quát lớn nói: “Mày muốn làm gì?”
Tôi không bị tên say rượu làm bị thương, mà lại bị cái túi sau người Thúc Nghênh va vào khiến tôi lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã nhào vào cái mương bên cạnh.
Đây chẳng phải là một thằng nhóc lỗ m ãng sao, sao anh ta lại cảm thấy bình thường bản thân rất chững chạc nhỉ?
Tên say rượu lẩm bẩm rời đi.
Thúc Nghênh quay đầu lại nở nụ cười nhẹ nhàng, an ủi tôi: “Tôi đuổi hắn ta đi rồi.”
Anh đỉnh thật đấy, tôi cười khổ hai tiếng, coi như là đáp lại.
“Cô vẫn nên để tôi đi theo cô đi, lúc này trễ lắm rồi, cứ hễ không nhìn thấy cô thì trong đầu tôi toàn là tin tức xã hội.”
Đoạn đường lúc sau, Thúc Nghênh vẫn luôn bám gót đi theo tôi, cười tươi như hoa.
Tôi tiện tay ấn màn trập, anh ta cũng có thể nghĩ ra từ ngữ để khen ngợi thành quả của tôi, trong ánh mắt là sự khen ngợi không hề che giấu.
Quả thực giống như mang theo fanboy nhí đi ra ngoài.
Chụp xong một bức ảnh chú mèo dưới ngọn đèn đường, tôi lại đưa bức ảnh cho Thúc Nghênh xem: “Bức ảnh này anh lại định khen như thế nào?”
“Màu sắc tổng thể rất hài hòa, cô chụp chú mèo con này vô cùng có khí phách.” Anh ta nghiêm túc nói.
Tôi thở dài, lấy máy ảnh về: “Rõ ràng là bố cục của bức ảnh này có lỗi sai, anh đúng là thuộc phe fan não tàn mà.”
Anh ta cười hì hì: “Dù sao tôi cũng cảm thấy mỗi bức ảnh cô chụp đều vô cùng ấn tượng.”
Anh ta rất thích dùng từ vô cùng.
Được rồi, tôi thừa nhận… tôi cực kỳ hưởng thụ.
Lúc trước đi theo Lương Viễn, tôi đã sắm vai fan não tàn, bây giờ đến lượt tôi hưởng thụ lời khen ngợi, khỏi phải nói, thật sự rất thoải mái.
Đi dạo không có mục đích thật lâu, lúc trở về khách sạn, Thúc Nghênh vẫn là dáng vẻ dồi dào tinh lực.
Tôi nghĩ rằng anh ta thực sự rất vui vẻ, rất hứng thú, mãi đến khi anh ta thả balo xuống, lúc cổ áo bị đai an toàn vạch ra một chút, tôi nhìn thấy đầu vai trắng nõn của anh ta có một mảnh da thịt bị trầy xước, tôi mới biết quá trình này anh ta cũng không hề dễ chịu.
Lặng lẽ nuốt xuống những lời muốn nói, tôi tiếp tục vờ như không biết, cười nói: “Thúc Nghênh, tôi mệt rồi, anh cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi Thúc Nghênh cẩn thận kiểm tra quanh phòng khách sạn một vòng thì mới rời đi.
Anh ta vừa đi, cả người tôi liền ỉu xìu, đón nhận tình cảm sâu đậm của người khác, hóa ra sẽ có cảm giác mang tội lớn như vậy.
Ngẫm lại, thế mà tôi có chút đồng cảm với Lương Viễn, tội nghiệp chú ấy bị tôi không biết chừng mực quấy rối nhiều năm như vậy.
May mà bây giờ tôi đã hiểu rồi.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy rất sớm, sau khi dọn dẹp xong xuôi, tôi chuẩn bị đi gõ cửa phòng Thúc Nghênh.
Nhưng không ngờ tới vừa đi tới cửa, tôi đã nghe thấy giọng Lương Viễn.
“Con bé có thể chất dễ thu hút muỗi, trước khi lên núi phải mua đồ dùng chống muỗi nhiều một chút.
Nhớ nhắc nhở con bé uống nhiều nước, mang theo kẹo, phải luôn bảo con bé ăn một viên, phải là vị vải.
Chuẩn bị thêm chút bánh quy, lúc con bé chụp ảnh, cậu không được quấy rầy con bé, cách xa con bé một chút, chụp xong thì nhớ khen con bé…”
Máu dồn lên não, tôi rất muốn xông vào xé hai tên đàn ông chó chết này ra.
Rốt cuộc hai người bọn họ đang làm cái trò gì vậy, coi tôi là đứa ngốc sao?
11.
Dùng sức gõ cửa ba cái, ngay tức khắc bên trong lặng ngắt như tờ.
Sau vài giây, Thúc Nghênh dùng giọng điệu vừa mới tỉnh ngủ hỏi: “Ai đó?”
“Mở cửa.” Tôi mất kiên nhẫn, lại liên lục đập vài cái lên cửa: “Ngay bây giờ, lập tức, mau lên.”
Sau khi một tràng â thanh sột soạt qua đi, Thúc Nghênh đứng sát bên cánh cửa, vô cùng đáng thương nói: “Tôi vẫn chưa rửa mặt, quần áo cũng chưa…”
Tìm cái lý do chết tiệt gì chứ, tôi hạ giọng quát lên: “Là anh chưa mặc quần áo hay là Lương Viễn chưa mặc quần áo?”
Không biết hai người bọn họ đang lề mề làm cái gì, tôi lại đợi hai phút nữa, cửa mới từ bên trong mở ra.
Thúc Nghênh giống như một đứa trẻ làm chuyện có lỗi đang đợi trách mắng, anh ta dựa vào tường, đứng thẳng người. Chú ấy ngồi dang hai chân hút thuốc ở cuối giường.
Khói trắng bay lên, lượn lờ trên khuôn mặt của chú ấy, khiến chú ấy trông có vẻ như vừa điềm tĩnh vừa lạnh lùng, cà vạt lỏng lẻo thắt trên cổ, lại tăng thêm vài phần lệ khí.
Tôi lặng lẽ thu hồi tầm mắt, ép buộc bản thân mình không được quá chú ý đến chú ấy nữa.
“Không phải vừa nãy hai người nói nhiều lắm sao? Bây giờ sao lại câm cả rồi?”
Bầu không khí rất áp lực, tôi chỉ dám bóp quả hồng mềm, hung dữ trừng mắt nhìn Thúc Nghênh nói.
Anh ta vô cùng đáng thương nhìn tôi, nở nụ cười nịnh nọt: “Sam Sam, cô đừng tức giận.”
Tôi cũng đúng là người mềm nắn rắn buông, anh ta càng sợ hãi, thì tôi càng cứng rắn, châm chọc nói: “Ồ? Tôi tức giận sao? Tôi nào dám tức giận với anh chứ, chẳng phải anh có quân sư đó sao? Chú ấy tùy tiện dạy anh vài chiều, thế chẳng phải anh đã có thể bắt được tôi rồi sao?”
Thúc Nghênh lặng lẽ nhìn Lương Viễn phát tín hiệu cầu cứu.
Nhưng Lương Viễn không hề có nghĩa khí, chỉ chuyên tâm hút thuốc.
Tôi tức giận bật cười, quay người rời đi.
Bỗng dưng một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi, tôi nhìn lại đằng sau, Lương Viễn vô cùng áp bức đứng dậy, hơi nhíu mày lại: “Chú đi công tác, tiện thể đến thăm…”
Chú ấy liếc nhìn Thúc Nghênh một cái: “Thúc Nghênh.”
Ồ, đến thăm Thúc Nghênh à.
Chú ấy thật đúng là một con người bận rộn, vừa muốn từ chối tôi, vừa muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, giới thiệu bạn trai xong rồi còn ra sức cố gắng dạy bảo người ta phải đối xử với tôi thế nào.
“Lương Viễn, chú không cần cố tình đề phòng tôi như vậy, sợ tôi không từ bỏ ý nghĩ với chú, tôi không phải kẻ yêu đến mù quáng, tôi chỉ đột nhiên cố chấp thôi, cứ muốn đâm đầu vào tường nam*, bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, chú hiểu không?” Tôi dùng sức rút tay về, giọng điệu không hề khách khí.
Chú thích: Đâm đầu vào tường nam: chỉ những người cố chấp. Câu gốc là: chưa đụng tường nam chưa quay đầu.
Chú ấy hơi ngây ra, thế nhưng lại mỉm cười.
Việc này khiến tôi cảm thấy chắc chắn là chú ấy đang cười nhạo tôi, thế nên tôi tung ra lời nói độc ác hơn: “Chú cũng đã lớn tuổi rồi, làm chút việc đứng đắn đi, con thì không có nổi một đứa, chuyện này mà ở quê, người ta đã nghĩ chú có vấn đề gì đó rồi.”
Chú ấy ngừng cười, ánh mắt chợt trầm xuống, nhưng giọng nói lại thờ ơ không chút để ý: “Ừm, tuổi tác của chú đã rất lớn rồi.”
Có vẻ như Thúc Nghênh muốn giảng hòa, anh ta nhẹ nhàng kéo tay áo tôi: “Không phải hôm nay cô muốn lên núi chụp ảnh sao? Chúng ta xuất phát thôi?”
“Da thịt anh mịn màng như vậy, vẫn nên đừng đi theo tôi chịu khổ.” Tôi lạnh giọng từ chối.
Lúc tôi mang túi xách lớn, vác máy ảnh đi ra khỏi khách sạn, Lương Viễn cũng đi theo ra, chú ấy bước nhanh lướt qua tôi, lập tức ngồi lên chiếc xe thương vụ màu đen.
Nhìn thấy chiếc xe lao nhanh rời đi, tôi có một đống thứ tinh hoa muốn nói.
“Lương Viễn chú ấy sợ tôi đối xử với cô không tốt, cũng có thể nói là không biết phải đối xử tốt với cô như thế nào.” Một giọng nói đột ngột vang lên từ đằng sau.
Tôi lười quay đầu lại, châm chọc nói: “Tôi có tốt hay không, thì có liên quan gì đến chú ấy, chú ấy đã lớn như thế rồi, nên làm cái gì và không nên làm cái gì cũng không biết sao?”
Tôi đã luôn cảnh báo bản thân mình, tôi và chú ấy không có khả năng nữa, tại sao chú ấy vẫn còn xuất hiện, làm ra những việc khiến người khác suy nghĩ viễn vông thế chứ?
Thúc Nghênh không lên tiếng nữa, tôi nhìn không hiểu vẻ mặt của anh ta, cũng không biết anh ta có thừa nhận câu nói này hay không, trong lòng cũng có chút tò mò. Thái độ của anh ta đối với một người đàn ông khác, cũng có thể nhìn ra tam quan của anh ta trong chuyện tình cảm.
Thực ra trực giác của tôi chính là, Thúc Nghênh là một người con trai rất ngây thơ, có lẽ tình cảm quan của anh ta cũng rất đơn giản.
Thôi bỏ đi, tôi đã không cần nữa rồi, trên thế giới này cũng không phải chỉ có hai người họ là đàn ông.
Càng suy nghĩ càng buồn bực, tôi trực tiếp chặn một chiếc xe, rời đi không thèm quay đầu lại.
Tôi vẫn luôn thích phong cảnh tự nhiên hoang vu, rất ít khi đi con đường đã được quy hoạch phát triển du lịch.
Mặc dù hành trình sẽ rất gian khổ, rất nguy hiểm, nhưng nó sẽ thú vị hơn rất nhiều.
Cả quãng đường đi rồi ngừng, lúc tới đỉnh núi thì đúng lúc chiều tà.
Ánh hoàng hôn màu cam tô vẽ khiến cho trời đất vạn vật, sông núi biển hồ trở nên quyến rũ đa tình, hổ ban hà khỉ, lâm lãi tuyền vận*.
Chú thích: *Hổ ban hà khỉ, lâm lãi tuyền vận: chỉ cảnh thiên nhiên tươi đẹp, với vô vàn âm thanh du dương êm tai.
Tôi đắm mình trong đó, như mơ như ảo, giơ máy ảnh lên nhảy nhót lung tung, chụp vô cùng vui vẻ.
Mãi cho đến khi ông mặt trời đỏ rực khuất sau chân trời, một tia sáng cuối cùng lấp ló, tôi mới ngừng tay, thu dọn hành lý quay về.
Đi đường đêm xuống núi, còn nguy hiểm hơn lúc lên núi, nói không sợ là làm ra vẻ thể hiện. Nương theo ánh sáng đèn pin, tôi vô cùng cẩn thận bước từng bước.
Lúc sắp đi tới con đường đèo ở lưng chừng núi, tôi nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen lóe đèn cảnh báo nguy hiểm.
Dường như trong xe còn đang mở tiếng nhạc du dương.
Tim như sắp bay ra khỏi l ồng ngực, đêm hôm khuya khoắt tôi sẽ không gặp phải hiện trường phạm tội gì đấy chứ?
“Là chú.”
Cửa hồ từ từ hạ xuống, có một người ló đầu ra kêu, màn đêm làm mờ đi hình dáng của chú ấy.
“Lương Viễn.”
Tôi nghi ngờ nói.
Chú ấy ừm một tiếng, mở cửa xe ra, sải bước bước về phía tôi, dứt khoát giật lấy đống hành lý qua.
Tôi co giãn hai tay hai chân mỏi nhừ một lát, rồi đi theo sau chú ấy: “Sao chú tìm được tôi vậy?”
Mãi đến khi ngồi lên trên xe, chú ấy mới trả lời tôi: “Cháu muốn chụp cái gì, chú biết rõ mà.”
“Vậy sao chú không leo lên núi tìm tôi?” Tôi lại hỏi.
“Lớn tuổi rồi, leo không nổi.” Ngược lại chú ấy lại rất thẳng thắn, không chút ngại ngùng.
Ngay sau đó, chú ấy thuần thục điều khiển cần số khởi động xe, căng chặt một đường từ bên tóc mai đến cằm, vẻ mặt chăm chú.
Tôi bỗng nhớ đến lúc chú ấy dạy tôi lái xe, lúc tôi hỏi chú ấy học lái xe hộp số sàn hay là hộp số tự động, thì chú ấy nói với tôi rằng: “Chơi xe thì học hộp số sàn, hưởng thụ cảm giác thao túng đó rất đã.”
“Cháu có thể không học không, ngồi ghế phó lái của chú chẳng phải là được rồi sao?” Tôi vờ thăm dò.
Chú ấy: “Cầm vô lăng, muốn đi đâu thì đi đó, trông cậy vào người khác làm gì?”
Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, thì thật sự chú ấy đã từ chối tôi rất nhiều lần, chỉ là tôi vẫn luôn không muốn thừa nhận.
“Lương Viễn, có phải chú vẫn luôn coi tôi như con gái không?”
Tôi thật sự không biết nên giải thích thái độ như gần như xa, khi nóng khi lạnh của chú ấy với tôi như thế nào, chỉ có thể thử thăm dò lung tung, tự thuyết phục mình.
Lương Viễn khẽ cười một tiếng, giọng điệu vô cùng chiều chuộng hiếm thấy: “Vô cùng bận tâm.”
Thật đúng là đời người vô thường, phải sống lạc quan và bao dung. Tôi coi người ta là nam thần, người ta lại muốn làm ba tôi.
“Chẳng phải chú muốn tác hợp cho tôi và Thúc Nghênh sao? Sao không để Thúc Nghênh tới đón tôi?” Tôi lại hỏi.
“Chú không thích kĩ thuật lái xe của nó.” Chú ấy chuyển động tay lái, sau khi đi qua khúc cua gấp, thì chú ấy nghiêng đầu nhìn tôi: “Nếu như cháu không thích kiểu này thì thôi vậy, chú lại chọn cho cháu vài người khác.”
Sao nói ra những lời này lại cho tôi một cảm giác hậu cung phong phú vậy nhỉ?
“Lương Viễn, tôi nghĩ đến một khả năng rất tâm cơ, chú hao tâm tổn trí tác hợp cho tôi và Thúc Nghênh như thế, là để mượn sức Thúc gia và nhà tôi, để đổi lấy được nhiều tài nguyên hơn.” Tôi cười không chút để ý, nhưng khóe mắt lại lén đánh giá chú ấy.
“Vậy lúc đầu cháu không nên hỏi là có phải chú coi cháu như con gái không, phải phải trực tiếp hỏi là có phải chú đang lợi dụng cháu không.”
Trên gò má của chú ấy hiện lên chút ý cười.
“Con gái hiểu chút tâm cơ là chuyện tốt, lần sau có thể bình tĩnh hơn chút nữa, những lời trong lòng thế này không cần phải nói ra ngoài mặt.”
Thái độ của chú ấy khiến tôi có hơi khó hiểu, chú ấy đang vui vẻ cái gì chứ?
“Chú thật sự không phải đang lợi dụng tôi đấy chứ?”
Chú ấy liếc xéo nhìn tôi: “Cháu đoán xem?”
Tôi ngã ra ghế ngồi, dứt khoát giả vờ ngủ: “Thôi bỏ đi, chẳng sao cả, tôi cũng hơi mệt rồi.”
Trở lại nội thành cũng đã là một tiếng rưỡi sau, Thúc Nghênh đợi ở đại sảnh khách sạn, vẻ mặt có hơi lo lắng, vừa nhìn thấy xe của chúng tôi, thì lập tức đi đến đón.
Nhưng lại không phải là đến quan tâm tôi, mà là đến đỡ Lương Viễn xuống xe, còn nhỏ giọng cẩn thận hỏi người ta có mệt hay không.
Nhất thời tôi cũng không biết nên khen anh ta kính già yêu trẻ, hay là hiền lành tốt bụng.
“Có mệt không?” Sau khi tôi xuống xe, Thúc Nghênh mới đi đến bên cạnh tôi, vành mắt có hơi đỏ.
Tôi mơ hồ cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Sau khi cất đồ đạc xong, Lương Viễn bỗng đề nghị đến quán ăn ven đường uống rượu.
Sự bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, tôi hiểu Lương Viễn, rất hiếm khi chú ấy bởi vì bất chợt nổi hứng lên đi làm cái gì đó, chú ấy là một người rất quý trọng thể lực và cảm xúc của chính mình.
“Chú có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.
Chú ấy khẽ cười lười biếng: “Sắp kết hôn rồi, cảm xúc hơi nhiều mà thôi.”
- Còn nữa -
Bình luận truyện