Địa Cầu Online
Chương 67: Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám
Đường Mạch chỉ chi ra hai đồng liền đã biết được vị trí chính xác của bến tàu từ miệng một người đàn ông cao lớn mặc váy hoa. Đoàn xiếc thú Kỳ Quái bảy ngày sau sẽ tổ chức Đêm hội bất ngờ, bọn họ đã thuê được địa điểm tốt nhất trong toàn Vương quốc Dưới Lòng Đất, dựng lều trại tại quảng trường nơi có nhiều người qua lại nhất ở trung tâm Vương Quốc. Bến tàu kia lại nằm cách đó năm km.
Đi khoảng chừng hai mươi phút, Đường Mạch ngẩng đầu liền nhìn thấy tấm bạt treo trên cao của con thuyền đậu ở bến tàu. Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, hai người gật gật đầu. Đường Mạch đem mặt nạ siết chặt, tay hắn đút trong túi, bước từng nhẹ nhàng hướng về phía bến tàu. Phó Văn Đoạt không lâu sau liền biến mất.
Đường Mạch đi về phía bến tàu, lực chú ý đặt ở bốn phía. Hắn thời thời khắc khắc vẫn luôn cảnh giác, đề phòng 21 người chơi kia xuất hiện, nhưng sau khi quan sát xung quanh, Đường Mạch cũng không hề phát hiện ra bất kì ai khả nghi. Hết thảy đều gió êm sóng lặng, hắn thành công đi tới phía trước một con thuyền thật lớn. Sau khi nhìn thấy dòng chữ bắt mắt “Đoàn xiếc thú Kỳ Quái” trên tấm vải bạt, hắn không nói hai lời liền đi lên boong tàu.
“Đây là thuyền của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái sao?”
Lời vừa nói ra, hai nhân viên của đoàn xiếc thú đang làm việc trên boong tàu liền quay đầu nhìn về phía Đường Mạch. Bọn chúng vừa nhìn thấy chữ cái lơ lửng trên đỉnh đầu hắn liền vội vàng đi tới. Một người tức giận nói: “Đã bao nhiêu ngày rồi, tại sao giờ mới tới? Hắt Xì Yêu Tinh đã sớm đi tìm các ngươi. B tiên sinh, tiền chúng ta đều đã đưa, các ngươi đừng hòng lười biếng! A tiên sinh đâu?”
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Hắn bụng đau, đi WC rồi.”
Tên nhân viên mang dáng vẻ cao lớn xua xua tay: “Mau mau mang con quái vật kia đem đi, nó ồn muốn chết, cả đêm cũng không cho người khác được ngủ ngon. Đoàn trưởng đã đi Vương cung gặp Quốc vương tôn kính rồi, Vương hậu phát thư mời, ngài ấy trước khi đi đã phân phó dặn dò, trước khi tới đêm hội bất ngờ, không cần đem con quái vật ghê tởm này về đoàn xiếc thú. Đoàn trưởng có được tình báo, những tên tiểu tặc vẫn luôn muốn trộm đi quái vật thiết lập rất nhiều bẫy rập ở phụ cận đoàn xiếc thú.”
Đường Mạch nhíu mày: “Trong bảy ngày này không thể đem quái vật về đoàn xiếc thú?”
Tên nhân viên vóc dáng thấp bép hơn xen mồm nói: “Đương nhiên rồi, những tên trộm kia sớm đã bố trí thiên la địa võng ở quảng trường, ngươi định vội vàng mang quái vật tới đó sao.”
“Như vậy, nói một cách chính xác, phải đến tận ngày thứ bảy, ta mới có thể đem quái vật tới đoàn xiếc thú sao?”
Tên cao to nói: “Nói đúng hơn là buổi tối ngày thứ bảy.”
Tên lùn hơn tiếp lời “Một giây cũng đều không thể đến trước.”
Tên cao to: “Đây nhé, lồng sắt nhốt quái vật ngươi nhìn thấy rồi, ở ngay đằng kia. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, con quái vật này rất sợ ánh sáng, cực kì sợ đó. Ngươi nếu đem nó đặt dưới ánh sáng mười phút, nó liền sẽ mất nước mà chết. Ngươi cũng đừng để nó chết, đoàn trưởng nói muốn tự tay giải phẫu nó.”
Đường Mạch: “Ta biết rồi.”
Đường Mạch đi đến phía trước một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa to lớn này cao khoảng ba mét, rộng hai mét, dài bốn mét. Nó nặng trĩu mà bị người bày biện trên boong thuyền, Đường Mạch thử lôi kéo càng xe, hắn dùng năm phần lực, thế nhưng cũng chỉ khiến nó di chuyển được nửa mét. Theo động tác kéo xe của hắn, trong xe ngựa truyền đến một tiếng động nặng nề, giống như có thứ gì đó ngu ngốc đụng phải vách tường xe ngựa.
Đường Mạch trầm tư một lát, quay đầu hỏi: “Ngựa đâu?”
Nói là xe ngựa, mà một con ngựa cũng đều không có, chỉ có bánh xe, mặt trên đặt một chiếc lồng sắt tối đen như mực, dùng vải đen che lại.
Vừa nghe thấy lời này, tên cao lớn ngược lại nổi giận: “Cái gì, ngươi còn muốn ngựa? Có xe cho ngươi đã là tốt lắm rồi, còn muốn ngựa nữa hả!”
Tên thấp bé giữ chặt hắn: “Đừng để ý đến hắn, còn không phải là một tên vô dụng, đến xe ngựa cũng không thể kéo được sao, không biết đoàn trưởng tại sao lại trả lương cao mời bọn họ tới trông giữ con quái vật kia nữa. Nếu ta được phép nói, ta sẽ bảo đoàn trưởng để chúng ta tiếp tục trông giữ nó. Còn không phải chỉ là một con quái vật thôi sao, còn có thể để nó chạy mất được nữa chắc? Nếu thật sự có người tới trộm, ta đây liền một quyền đập vỡ mũi hắn.”
Hai tên nhân viên đoàn xiếc thú khoe khoang xong, cũng không hề quan tâm tới Đường Mạch nữa mà chỉ tám nhảm về việc tối nay bọn chúng sẽ đi tới quán rượu Hương Tiêu.
Đường Mạch cũng không có hơi sức đâu mà để ý tới bọn hắn, tay hắn kéo càng xe, vừa hơi dùng sức, vật nặng ở trong lồng sắt kia lại đụng phải hai bên vách tường. Đường Mạch rất nhanh đã ổn định được tốc độ, từng bước một lôi kéo xe ngựa xuống thuyền.
Bởi vì con quái vật này quá nặng, tốc độ di chuyển của Đường Mạch cũng không thể nhanh hơn được. Hắn mỗi một bước đạp lên mặt đất, đều lưu lại một dấu chân sâu đến nửa centimet. Bánh xe lướt qua trên đất liền để lại hai vết bánh xe rất sâu. Chờ sau khi Đường Mạch thích ứng được với trọng lượng này, tốc độ của hắn đã dần trở lên nhanh hơn.
Dọc đường đi ra khỏi bến tàu, không ít người đều tò mò nhìn qua, dường như muốn nhìn một chút xem thứ gì đang bị nhốt trong chiếc lồng sắt lớn như vậy.
Đường Mạch mang mặt nạ, bình tĩnh bước đi trong sự chú ý của tất cả mọi người người. Đột nhiên, ánh mắt hắn thoáng liếc qua, nhìn về phía một gã đàn ông trung niên thấp bé trong đám đông. Gã ta không nghĩ tới nhiều người như vậy mà Đường Mạch sẽ lại bỗng nhiên nhìn mình. Hai mắt gã vừa động, quay người liền bỏ chạy. Hai tay Đường Mạch kéo xe, hơi hơi khóe môi hơi nhếch lên, nhìn về phía gã đàn ông chạy đi, mặt nạ đeo trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Không lâu sau, chiếc xe ngựa to lớn đã rời khỏi bến tàu. Đường Mạch rẽ vài vòng trên phố, sau đó liền biến mất trong một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo.
Đem xe ngựa và lồng sắt đặt trong một tòa nhà bỏ hoang, Đường Mạch vặn vẹo đầu cổ, thả lỏng gân cốt, ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Hắn kiên nhẫn chờ đợi, sau mười phút, hai gã đàn ông bị ném đến trước mặt hắn. Đường Mạch liếc mắt nhìn hai người này, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Chỉ có hai tên này?”
Một Kỵ sĩ cổ quái thân mang áo giáp từ trong bóng tối đi ra: “Đồng lõa của gã chỉ có một tên này. Gã chạy quanh bến tàu năm phút mới tìm được đồng đội mình. Sau đó tôi liền đem bọn hắn tới đây.”
Đường Mạch sờ sờ mặt nạ, sau khi xác định mặt mình chắc chắn sẽ không bị nhìn thấy, hắn đi lên, đá đá hai người chơi đang nằm trên đất. Hắn vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng đột nhiên lại nghĩ mình phải hành động giống Người dưới lòng đất hơn một chút. trong đầu hiện lên các loại Boss game Người dưới lòng đất. Trong đầu hắn hiện lên một loại các Boss game như Mosaic, Mario, Pinocchio, ông già Noel…… Cuối cùng, trước mắt Đường Mạch hiện lên thân ảnh một người chơi, hắn trầm mặc trong giây lát, quyết định sẽ bắt chước người này.
Đường Mạch nghiêng đầu, nở một cụ cười cực kỳ xấu xa: “Hai anh chính là những tên ăn trộm muốn đem quái vật đi sao?”
Hai gã người chơi bị Phó Văn Đoạt đánh đến sống dở chết dở, nhưng rốt cuộc tố chất thân thể của bọn hắn vẫn rất tốt, Phó Văn Đoạt cũng chưa gây ra bất kì vết thương trí mạng nào. Tròng mắt hai gã vừa động nhẹ, nhìn thoáng qua nhau. Gã đàn ông thấp bé hơn trước tiên nói: “Quái vật gì chứ, bọn tôi không phải ăn trộm. Các cậu là ai, tại sao lại muốn đánh người, sau đó còn đem bọn tôi trói đến đây nữa? Chúng tôi chính là công dân của Vương quốc Dưới Lòng Đất, các cậu như vậy là đang xâm hại quyền công dân của chúng tôi, phải bị vệ binh của vương quốc truy nã!”
Quyền công dân của Vương quốc Dưới Lòng Đất?
Đường Mạch không nghĩ tới hai gã vậy mà lại biết được nhiều chuyện như vậy. Nhưng dù sao đám người này cũng đều đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, biết được loại tin tức này cũng là bình thường. Đường Mạch tiếp tục bắt chước Bạch Nhược Dao, ghê tởm mà cười một tiếng, cầm lấy cây gậy gỗ trên mặt đất, chọc chọc vào mặt một trong hai gã người chơi: “Các anh muốn trộm đồ, người đầu tiên vệ binh muốn bắt chính là các anh, không phải bọn tôi.”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói chúng tôi muốn trộm đồ?”
“Đúng vậy! Chúng tôi đã trộm cái gì của các cậu chứ?”
Từ đầu tới cuối, hai tên này đều không nhìn tới đỉnh đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai gã dường như thật sự không hề nhìn thấy hai chữ cái to đùng đang lơ lửng trong không trung kia, như thể hai gã thực sự chỉ là hai công dân đứng đắn của Vương quốc Dưới Lòng Đất vậy.
Đường Mạch vốn định mở miệng, Phó Văn Đoạt nói thẳng: “Không thể thả đi, nếu thả đi bọn chúng sẽ còn tiếp tục tới trộm quái vật. Victor, chúng ta giết bọn chúng nhé?”
Đường Mạch thoáng sửng sốt. Qua vài giây hắn mới kịp phản ứng lại với cái tên “Victor” này, hiểu ra Phó Văn Đoạt là đang nói chuyện với mình. Đè lại cảm giác kỳ quái nơi đáy lòng, Đường Mạch nói: “Vậy đánh chết chúng đi, Đường Cát.”
Hai gã người chơi kinh hãi trợn to mắt, vội la lên: “Đừng giết bọn tôi, bọn tôi thật sự không muốn trộm đồ mà, bọn tôi chỉ là những công dân bình thường thôi ……”
Rầm!
Rầm!
Phó Văn Đoạt không nói hai lời liền thẳng tay đánh ngất hai tên này. Sau khi xác định hai gã đã hôn mê, Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra, không làm ra bộ dáng rắn độc của tên Bạch Nhược Dao kia nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Bọn họ không bị thương chứ?”
Phó Văn Đoạt: “Không sao đâu.”
Đường Mạch cúi đầu nhìn hai người đang nằm trên đất, nhíu mày nói: “Vốn dĩ cho rằng sẽ bắt được mấy người, không nghĩ tới chỉ có hai tên này. Những người chơi khác che giấu quá tốt, bọn họ tám chín phần mười vừa rồi cũng ở bến tàu, lặng lẽ quan sát tôi, nhưng bọn họ lại không để lộ ra dấu vết. Chỉ có hai tên này,” Đường Mạch liếc mắt nhìn sang gã đàn ông thấp bé hơn, “Quá ngu xuẩn, khiến chính mình bị bại lộ.”
Trước khi tiến vào bến tàu, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã tách ra, một người ngoài sáng, một người trong tối, phân công nhau hành động.
Sở dĩ muốn phân công nhau hành động, một là bởi vì như vậy có thể tạo thành áp lực tâm lý cho 21 người chơi kia. Bản thân Đường Mạch chính là một Đồng Vàng Của Quốc Vương, vậy mà hắn lại thoải mái xuất hiện ở bến tàu. 21 người chơi kia nếu ngay từ đầu đã muốn động thủ cướp đi quái vật, khi chỉ nhìn thấy một mình Đường Mạch, bọn họ có khả năng sẽ tạm thời không dám hành động. Bởi vì còn có một người là A tiên sinh không biết trốn ở nơi nào, yêu cầu bọn họ phải đề phòng cảnh giác. Thứ hai là bởi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn mượn cơ hội này bắt lấy một số người chơi, giảm bớt đi số lượng đối thủ.
Trên đường đi tới bến tàu Đường Mạch mới biết được, tin tức về quái vật nhập cư trái phép của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái hai ngày này đã truyền khắp Vương quốc Dưới Lòng Đất. Người dưới lòng đất đều biết con quái vật thần kỳ kia sắp đến bến tàu, rất có khả năng, 21 người chơi kia cũng đã nghe được tin tức này.
Chỉ cần bọn họ biết, bọn họ trước tiên liền sẽ đi bến tàu, xem xét tình huống.
Trên đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lơ lửng hai chữ cái lớn như vậy, bọn hắn tuyệt không có khả năng che giấu đi thân phận của chính mình, nhưng đám người chơi kia thì lại có thể. Bọn họ hoàn toàn có thể giấu mình trong đám người ở bến tàu, trộm quan sát đối thủ tương lai của mình, thu hoạch càng nhiều tin tức. Đường Mạch gần như không thể phát hiện ra bọn họ, bọn họ lại có thể rõ ràng tìm được hắn.
Chỉ có gã đàn ông thấp bé này ……
“Thứ mọi người tò mò đều là chiếc xe mà tôi đang kéo, muốn biết trong lồng sắt rốt cuộc là con quái vật như thế nào. Ngoại trừ tên này.” Đường Mạch lấy mặt nạ che mặt xuống, thở phào, bất đắc dĩ nói, “Tầm mắt gã dừng lại trên người tôi khoảng một phút đồng hồ. So với cái rương, gã càng muốn quan sát tôi hơn, càng muốn nhìn xem Đồng Vàng Của Quốc Vương là tôi đây rốt cuộc có thực lực như thế nào.”
Phó Văn Đoạt nói: “Đáng tiếc, trong 21 người chơi lại chỉ có một mình gã ngu xuẩn như vậy.”
Đường Mạch nói: “Thực lực của hai tên này thế nào?”
“Chẳng ra làm sao cả. Nếu chỉ nói về sức mạnh, gã này vẫn còn kém Jacks một chút.” Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói, hắn chỉ vào gã đàn ông cao lớn, sau đó lại chuyển sang tên thấp bé hơn: “Tên này thực lực rất kém cỏi, dị năng của gã là một con chim sẻ biết bay. Tiếng chim sẻ của gã khi cất lên cực kì nhức óc, dường như là công kích bằng sóng âm. Tôi rất nhanh đã giải quyết được bọn hắn, cho nên cũng không chịu ảnh hưởng gì.”
Đường Mạch: “Nhìn dáng vẻ hai tên này nếu đặt ở Hắc tháp tầng thứ nhất, tuyệt đối sẽ không cao hơn trình độ trung bình.” Dừng một chút, Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Anh không định tháo mũ giáp xuống để hít thở một chút không khí à?”
Mũ giáp bạc cồng kềnh cổ quái che đi khuôn mặt Phó Văn Đoạt, hắn trầm thấp nói: “Không cần.”
Đường Mạch: “Xung quanh đây không có người chơi đâu.” Vừa rồi hắn vì tránh đi sự theo dõi của người chơi mà đã cố ý sử dụng “Một người đàn ông rất nhanh”. Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng vì có thể sẽ bị người chơi theo dõi, cho nên cuối cùng Đường Mạch vẫn lựa chọn sử dụng nó, dùng tốc độ nhanh nhất để đi tới tòa nhà bỏ hoang này.
Phó Văn Đoạt: “…… Mũ giáp quá nặng, không dễ đội.” Cho nên nếu không cần thiết thì dứt khoát sẽ không tháo xuống.
Đường Mạch: “……”
Trong lúc hai tên kia hôn mê, sắc trời cũng dần trở tối. Đến lúc này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mới có thời gian nhìn xem con quái vật kia rốt cuộc trông như thế nào. Hai người đi tới trước mặt lồng sắt, Phó Văn Đoạt một tay giữ chặt một góc vải đen, quay đầu nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch: “Anh mở ra đi.”
Ngay sau đó, miếng vải đen nhanh chóng bị xốc lên, quái vật trong lồng sắt xuất hiện trước mặt hai người.
Dưới ánh sáng mờ ảo, một con quái vật khổng lồ như một con trăn lớn cuộn tròn thân mình trong lồng, đang ngu ngốc dùng đỉnh đầu đập vào lồng sắt, dường như nghĩ mình làm vậy là có thể phá lồng chui ra. Đột nhiên tấm vải đen bị người kéo xuống, con quái vật ngốc lăng dừng lại giữa không trung, qua năm phút đồng hồ mới kịp phản ứng lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai Người dưới lòng đất đang đứng trước mặt mình.
Đường Mạch sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi nhìn đến con quái vật này, dưới đáy lòng đáy hắn thở dài một hơi.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt quét một vòng trên người con giun: “Nó là một con giun đất à?”
Đường Mạch: “Ừm, còn là một con giun cực to nữa chứ.”
Phó Văn Đoạt gật đầu: “Con giun này thật sự có chút hơi to, có đủ tư cách trở thành bảo vật của đoàn xiếc thú dùng để triển lãm. Nhưng mà……” Thanh âm đột nhiên im bặt. Phó Văn Đoạt dừng lại một hồi lâu, kinh ngạc nói: “Cậu vừa rồi có nghe được âm thanh kia không?”
Đường Mạch mặt không biểu tình đáp: “Ừ, tôi có nghe được.”
Phó Văn Đoạt nhạy bén nhận ra sự trầm tĩnh bất thường của Đường Mạch, hỏi lại: “Cậu biết con giun đất này à?”
Đường Mạch ý vị thâm trường nhìn con giun đang ô ô ô khóc nấc lên, hận sắt không thể rèn thành thép nói: “Biết chứ, biết từ rất lâu rồi nữa cơ. Hai tháng trước, tôi tham gia một phó bản cấp S, chính là loại phó bản cấp bậc an toàn do Lạc Phong Thành đặt tên ấy. Nhiệm vụ chủ tuyến của phó bản là giết chết một nhân viên đoàn xiếc thú có nhiệm vụ trông coi con giun đất này, sau đó tôi đã tiện tay thả nó ra.”
Phó Văn Đoạt: “Là cậu thả con giun này ra?”
“Nếu tôi không nhớ nhầm, nó đúng thật là do tôi thả chạy.” Đường Mạch nhìn con giun, “Con giun ngu ngốc như nó, lại lớn như vậy, hẳn là sẽ không có con thứ hai đâu.”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Cậu kể một chút về phó bản kia đi.”
Đường Mạch thành thật kể hết những gì mình gặp phải trong phó bản cho Phó Văn Đoạt nghe.
Trong tòa nhà yên tĩnh tối tăm, một con giun cực lớn đang khóc nức nở, không ngừng kêu đã đói bụng, muốn gặp mẹ. Nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, con giun đang khóc như hoa lê đái vũ kia căn bản không rơi lấy một giọt nước mắt, thuần túy chỉ là đang khóc giả vờ! Nhưng nó lại giả khóc như thật vậy, một bên vừa khóc còn vừa đập đầu vào lồng sắt, đập mệt rồi thì nằm bò ra nghỉ một lát, nghỉ xong lại tiếp tục đập. (Cậu bé vàng trong làng diễn xuất =)))
Sau khi xác định con quái vật mình cần bảo vệ lại chính là con giun ngu ngốc kia, Đường Mạch đương nhiên sẽ không dấu diếm những chuyện liên quan tới phó bản “Giết chết Bill”. Mỗi chi tiết của Phó bản đều có thể là tin tức quan trọng, cho nên hắn đồng ý chia sẻ thông tin với đồng đội mình, tránh cho trong 7 ngày tới bởi vì tin tức không thông mà dẫn đến sai lầm trong khi hợp tác.
Cùng lúc đó, tại một căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh bến tàu.
Năm người chơi tụ lại bên nhau, ở giữa là một hộp cát hình vuông. Một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi sau khi trải phẳng nền cát, cầm lấy một cây nhánh cây nhẹ nhàng vẽ xuống. Cô ta vẽ rất nhanh, không đến vài nét liền đã vẽ ra rất nhiều đường thẳng. Thần kỳ nhất chính là, theo sau động tác của cô ta, một tấm bản đồ Vương quốc Dưới Lòng Đất đã chậm rãi hiện ra trên mặt cát.
Nhưng đây cũng không phải là một tấm bản đồ hoàn chỉnh, mà chỉ là một tấm bản đồ được vẽ bằng các nét thẳng, khắc họa một đoạn đường ngắn từ điểm đầu của bến tàu kéo dài đến một con đường rộng lớn.
Vẽ xong một nét cuối cùng, cô gái thu tay, nói: “Đây chính là nơi hắn biến mất. Tôi và lão Lý theo tới nơi này, chắn chắn hắn đã phát hiện ra bọn tôi, nhưng là chỉ trong nháy mắt, hắn liền biến mất, cứ như tan vào trong không khí vậy.”
Gã đàn ông trung niên bị gọi là “Lão Lý” tán đồng nói: “Hắn rất khá, tôi bảo đảm tôi không hề chớp mắt, thế mà hắn lại cứ như vậy liền biến mất ngay giữa đường.”
Trong năm người, một người đàn ông trông khá hiền lành như đang suy tư gì đó, một lát sau liền nói: “Tôi trước kia cũng đã từng gặp qua Quái vật Hắc tháp có tốc độ rất nhanh.”
Cô gái tóc ngắn nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng: “Đội trưởng, kế tiếp phải làm sao bây giờ, chúng ta để mất dấu hắn rồi. Tôi dám cam đoan, không chỉ mình tôi, mà ba đội ngũ kia khẳng định cũng không theo kịp hắn. Ngoài trừ chúng tôi, theo dõi B tiên sinh còn có ba nhóm người nữa. Phỏng chừng, trong Phó bản tập kết này, tồn tại ít nhất năm đội ngũ.”
Một người thanh niên trẻ tuổi khó hiểu nói: “Năm đội ngũ? Không phải chỉ có bốn nhóm người theo dõi B tiên sinh thôi sao?”
Lão Lý cười nói: “Tiểu Trần, cậu bị ngớ ngẩn đấy à. Khi ở trên bến tàu, không phải còn có một tên đã bị B tiên sinh phát hiện đó sao. Tôi phỏng đoán dã hẳn đã bị A tiên sinh, B tiên sinh giải quyết rồi. Nếu gã còn có đồng bạn, vậy càng không xong. Gã có lẽ sẽ đi tìm đồng bạn, giả sử A tiên sinh và B tiên sinh thông minh hơn một chút, vậy trước tiên sẽ không bắt gã, mà sẽ chờ sau khi gã tìm được đồng bạn, rồi bắt lấy cả hai. Gã nếu chỉ có một người thì tốt, sẽ không liên lụy đồng đội. Nhưng Phó bản tập kết có rất ít người chơi đơn độc tiến vào một mình, chúng ta cũng đều là một đám người cùng nhau đi vào đó thôi. Tôi nghĩ đội ngũ của gã đã bị hai tên trinh thám Người dưới lòng đất kia giết chết rồi.”
Tiểu Trần sờ sờ đầu: “Haiz, tôi quan tâm cái này làm gì. Chuyện này hỏi đội trưởng và chị Lâm là được rồi, tôi chỉ lo việc đánh nhau thôi.”
Năm người nghe xong đều cười vang.
Người đàn ông đeo kính chậm rãi thu lại ý cười, hắn ta vươn tay ra, vẽ ra một vòng tròn nhỏ trên mặt cát. Vòng tròn kia bao xuanh quanh khu phố nơi Đường Mạch biến mất, sau khi vẽ xong hắn ta suy nghĩ một lát, không lâu sau liền xóa đi vẽ ra một vòng tròn lớn hơn. Hắn nói: “Lựa chọn mất tích ở chỗ này, khẳng định là có thâm ý. Rất có khả năng, A tiên sinh, B tiên sinh đều ẩn mình ở đây. Đoàn xiếc thú bên kia Lâm Nghệ tiếp tục quan sát chặt chẽ vào, hai tên người dưới lòng đất kia có khả năng sẽ đem quái vật đưa tới đoàn xiếc thú. Những người khác đi cùng tôi, ngày mai chúng ta tới phụ cận nơi này kiểm tra một chút.”
“Rõ!”
Lâm Nghệ cúi đầu, nghiêm túc nhìn vòng tròn trên cát. Sau một hồi, cô ta hỏi: “A tiên sinh, B tiên sinh thật sự là Người dưới lòng đất sao? Đội trưởng, tôi vừa rồi nghĩ, có khi nào hai tên đó cũng giống chúng ta, cũng là người chơi nhân loại hay không.”
Hai mắt người đàn ông đeo kính hơi nheo lại: “Khả năng này không lớn lắm.”
Lão Lý nói: “Tiểu Lâm, Phó bản tập kết ‘Đêm hội bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái’ chỉ có người chơi đạt tới trình độ Hắc tháp tầng thứ nhất mới có thể tiến vào. Nói cách khác, toàn bộ 21 người chơi chúng ta ít nhất đều đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, bên trong có lẽ còn có lão đại thông qua Hắc tháp tầng thứ hai. Toàn thế giới trước mắt không có người chơi nào thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ ba, như vậy người chơi nếu lợi hại, cũng chỉ mới thông qua Hắc tháp tầng thứ hai. Nếu A tiên sinh, B tiên sinh là người chơi, vậy bọn họ phải đối mặt với ít nhất 21 người chơi Hắc tháp tầng thứ nhất. Cho dù bọn họ đều là trình độ Hắc tháp tầng thứ hai, cũng không có khả năng thắng nổi đâu.”
Tiểu Trần cũng đồng tình nói: “Đúng vậy, đội trưởng đã từng nói qua, nguyên tắc quan trọng nhất của trò chơi Hắc tháp chính là nguyên tắc công bằng. Không thể nào có chuyện để 02 người chơi đối kháng với 21 người chơi đâu. Trừ phi Hắc tháp cảm thấy hai người chơi kia có thể đánh bại 21 người chúng ta. Đừng đùa, sao có thể chứ. Kể cả bọn họ có là trình độ Hắc tháp tầng thứ hai thì cũng không có khả năng đâu. Trình độ tầng thứ hai với trình độ tầng thứ nhất chẳng lẽ lại chênh lệch lớn đến vậy sao, tôi không tin đâu.”
Lâm Nghệ gật gật đầu: “Tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi.”
Lão Lý cười nói: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ à? Thế mà cô còn nói, trong đội ngũ có phụ nữ thật tốt a, hắc hắc hắc…… Ai da!”
Lâm Nghệ thu chân, lạnh lùng rời khỏi phòng nhỏ, hòa mình vào bóng đêm, hướng về phía đoàn xiếc thú.
Tại Quán rượu Hương Tiêu.
Dưới ánh đèn tối tăm, trên một bàn rượu phảng phất mùi máu tươi nồng đậm. Hoặc là nói, toàn bộ quán rượu Hương Tiêu đều là loại hương vị này. Sắc trời dần trở tối, vô số Người dưới lòng đất ùa vào quán rượu nổi tiếng gần xa này, muốn nếm thử một ly rượu Hương Tiêu tanh cay ngon miệng. Khắp cả quán rượu đều là mùi mồ hôi của đàn ông, còn kèm theo một chút mùi thối chân.
Trên băng ghế, một gã đàn ông đầu trọc cầm một thùng rượu Hương Tiêu, ngửa mồm uống cạn. Sau khi gã uống xong, đáy thùng lộ ra một bàn tay đã bị chặt đứt, trên ngón giữa còn đeo một chiếc nhẫn. Gã đầu trọc tháo chiếc nhẫn xuống, tên thiếu niên trông khá đẹp trai ngồi cạnh gã vừa thò đầu qua liền thấy một màn này, hắc hắc cười nói: “Không tinh tế gì cả, cả quán rượu Hương Tiêu này một chút cũng đều không tinh tế.”
Gã đầu trọc đẩy tên thiếu niên ra xa: “Cút đi cút đi, ông đây uống rượu cậu nhìn cái gì. Trẻ vị thành niên không thể uống rượu, có biết không hả?”
Tên thiếu niên liếm liếm hàm răng: “Người tôi còn từng giết qua, vậy mà rượu lại không thể uống sao?”
Gã đầu trọc không thèm để ý tới cậu ta.
Bốn người ngồi trên băng ghế, ngoại trừ tên thiếu niên, ba người khác đều đang uống rượu Hương Tiêu. Một cô gái trẻ tuổi cầm lấy chén rượu nếm thử một ngụm, ngay sau đó liền ghét bỏ ném qua một bên. Cô ta nói: “Chúng ta hôm nay không đi theo dõi B tiên sinh, thật sự sẽ không sao chứ? Nếu tên đó đem quái vật giấu đi, ngày cuối cùng lại đưa nó tới đoàn xiếc thú, cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ càng thấp.”
“Không phải đã có đội ngũ đi theo dõi rồi sao, bốn nhóm người lận.” Gã đầu trọc muốn học theo bộ dáng của Người dưới lòng đất, thử ăn một chút cánh tay người kia. Nhưng gã vừa mới cắn một ngụm, liền đã vội vàng vất qua một bên. Uống rượu máu gã còn có thể, chứ loại chuyện ăn thịt người này gã vẫn không làm được. “Cứ để đám người đó theo dõi là được rồi. Bọn hắn theo dõi B tiên sinh, chúng ta giết bọn hắn, rồi chẳng phải sẽ biết B tiên sinh ở đâu sao?”
Lời này thật chí lý, thiếu niên đẹp trai vỗ vỗ tay, hưng phấn nói: “Vậy ngày mai chúng ta đi giết ai vậy? Tôi sẽ phóng sâu lên người lũ ngu xuẩn ấy.”
“Tùy tiện đi. Muốn giết ai thì giết người đấy!”
Cô gái trẻ tuổi ôm lấy hai tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người trước mắt này, giọng nói cô ta lạnh băng: “Tôi cảm thấy có chút khá quen mắt với tên B tiên sinh kia, giống như đã từng gặp ở đâu đó vậy.”
Gã đầu trọc nhìn về phía cô ta: “Cô đã từng gặp qua Boss game này? Là ở phó bản nào?”
Cô ta nghĩ nghĩ: “Không nhớ rõ nữa, tôi đã từng tham gia rất nhiều phó bản.”
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh trước giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói chuyện: “B tiên sinh chỉ để lộ nửa khuôn mặt, bộ dáng nhìn qua cũng có chút tạm được, là một tên *tiểu bạch kiểm. Ai, cô không phải vừa nhìn thấy hắn liền đã mềm lòng không làm được gì nữa đấy chứ?”
* Tiểu bạch kiểm: Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ những con trai được người khác bao nuôi, trai bao ấy ạ.
Cô gái cả giận nói: “Cút!”
Gã đầu trọc hoà giải nói: “Thôi thôi, lũ Người dưới lòng đất ấy trông chẳng khác gì con người cả, dáng vẻ có chút giống nhau cũng là điều bình thường mà. Tôi nhìn qua thấy đôi mắt tên tiểu bạch kiểm kia trông rất giống một ngôi sao Trung Quốc, gọi là gì nhỉ…… Dù sao cũng chính là tên có đôi mắt rất đỏ ấy, bạn gái tôi trước kia cũng thích hắn lắm.”
Thiếu niên đẹp trai nở một nụ cười tràn đầy nguy hiểm: “Chờ tôi giết chết B tiên sinh, móc mắt tên đó ra, rồi từ từ nghiên cứu xem có giống không nha.”
Cô gái trẻ tuổi hung hăng trừng mắt liếc nhìn ba người, thoắt cái đứng dậy, rời khỏi quán rượu Hương Tiêu chướng khí mù mịt này.
Cùng một loại tình huống, còn phát sinh ở rất nhiều nơi.
Có đội ngũ ba người, có đội ngũ bốn người. Tất cả bọn họ đều tụ tập lại, thảo luận đối sách cho ngày mai.
Dị năng “Một người đàn ông rất nhanh” quá mức nghịch thiên, Đường Mạch nhờ nó mà thoát khỏi sự theo dõi của người chơi, sau đó còn cùng Phó Văn Đoạt nội ứng ngoại hợp, trực tiếp bắt được hai tên người chơi. Ngày đầu tiên, bọn họ đã thành công đem con giun giấu đi, lừa cho 21 người chơi một vố khiến cả đám trở tay không kịp.
Bởi vì tố chất thân thể tăng lên, không cần ngủ, Phó Văn Đoạt ngồi bên cạnh lồng sắt cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đường Mạch thấy hắn nửa ngày không nhúc nhích, cho rằng hắn cứ mang mũ giáp như vậy mà ngủ rồi. Đường Mạch tay chân nhẹ nhàng đi đến trước lồng sắt, cúi đầu nhìn con giun khổng lồ này.
Con giun ngu ngốc đang đập đầu vào lồng sắt thấy Đường Mạch đi tới liền dừng động tác, dùng cái đầu xấu xí đối diện Đường Mạch, tựa như đang nhìn mặt hắn, cố gắng nhớ xem hắn là ai.
Đường Mạch lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý để nó xem xét mình. Con giun nghiêng đầu, cứ như vậy nhìn hắn hồi lâu. Bỗng nhiên, nó dùng đầu cọ cọ vào lồng sắt, dường như là muốn chạm vào Đường Mạch.
Xem ra là nhận ra rồi. Đường Mạch vươn tay, sờ sờ đầu nó, đồng thời âm thầm nghĩ nếu mình lại lấy được một giọt nước mắt con giun, thì nó có thể biến thành đạo cụ để chữa trị miệng vết thương không nhỉ? Nghĩ gì làm nấy, Đường Mạch đã bắt đầu tự hỏi, mình phải làm thế nào mới lấy được giọt nước mắt kia. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong phòng——
“Tên Người dưới lòng đất này là ai vậy, nhìn qua có chút khá quen mắt nha. Ô ô ô đói bụng quá, muốn ăn a muốn ăn a. Tay hắn nhìn trông ngon quá……” (Một thanh niên cực kì thèm đòn =)))
Đường Mạch: “……”
Đường Mạch không nói hai lời liền rút tay về, con giun vì thế mà cắn một ngụm vào trong không khí.
Đường Mạch mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm con giun vong ơn bội nghĩa trước mặt này. Từ đó tới giờ mới chỉ qua đi hai tháng, hiện tại hắn cũng không hề đeo mặt nạ, ấy thế mà nó đã nhận không ra ân nhân cứu mạng mình, lại còn muốn ăn tay ân nhân nữa chứ.
Lần này Đường Mạch không hề do dự, hắn muốn băm vằm con giun này ra, cũng muốn lấy được một giọt nước mắt con giun từ trên người nó, mặc kệ là giọt nước mắt ấy có thể chữa khỏi miệng vết thương hay khôngg, hắn chỉ nghĩ nhất định phải hành hạ con giun này, khiến nó khóc ra nước mắt mới thôi! Đúng lúc này, Đường Mạch nghe thấy một tiếng cười từ bên cạnh truyền tới. Đường Mạch quay đầu nhìn lại.
“…… Anh không ngủ à?”
Phó Văn Đoạt nhàn nhã ngẩng đầu, nhìn Đường Mạch: “Bảy ngày không ngủ cũng không thành vấn đề.” Ngụ ý chính là, bảy ngày tới đều không hề tính toán đi ngủ.
Đường Mạch ho khan hai tiếng: “Hiện tại chúng ta đã đem con giun này giấu đi. Trước mắt bốn ngày tới mấy người đó hẳn sẽ không làm ra động tĩnh gì quá lớn, bọn họ cho rằng chúng ta là Người dưới lòng đất, nơi này là Vương quốc Dưới Lòng Đất, là địa bàn của chúng ta, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, sẽ tận lực thu hoạch càng nhiều tin tức. Một ngày cuối cùng kia, mới chân chính là ngày quyết định thắng bại. Giấu đi cũng vô dụng, bởi vì ngày thứ bảy chúng ta buộc phải đem quái vật đưa đến đoàn xiếc thú. Tới lúc đó, bọn họ sẽ biết vị trí của chúng ta, sẽ đến tấn công.”
Phó Văn Đoạt gật đầu: “Cậu có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Đường Mạch có thể không cần ngủ trong một thời gian dài, nhưng liên tục bảy ngày không ngủ với hắn mà nói cũng có chút áp lực. Hắn nói: “Vậy tôi đi ngủ trước một lát vậy.”
Phó Văn Đoạt: “Vậy để tôi gác đêm nay.”
Đường Mạch lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh Phó Văn Đoạt, hắn dựa vào một cây cột, nhắm mắt đi ngủ. Hắn phải ở bên cạnh đồng đội của mình, càng gần càng tốt, như vậy nếu lỡ như có tập kích bất ngờ, hai người mới có thể cùng nhau hành động.
Màn đêm dần buông xuống, con giun náo loạn một hồi trong lồng sắt cũng bắt đầu chậm rãi chìm vào giấc ngủ, phát ra tiếng ngáy khò khè.
Đường Mạch vốn dĩ là dựa vào cột nhà mà ngủ, Phó Văn Đoạt ngồi ở bên cạnh. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều võ trang, bị áo giáp bao đến kín mít, không lộ ra một chút da nào. Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một cái đầu đang dựa vào vai hắn. Phó Văn Đoạt hơi sửng sốt. Giây tiếp theo, hắn bình tĩnh vươn tay, đem mặt Đường Mạch đẩy trở về. (Chịu bạn. Sau này bạn nhất định sẽ hối hận há há =))))
Đường Mạch: “……”
Thật ra ngay khi Đường Mạch không cẩn thận đụng phải bả vai Phó Văn Đoạt, hắn đã tỉnh dậy rồi. Hắn vốn dĩ đã ngủ đủ, không muốn ngủ tiếp nữa, nhưng Phó Văn Đoạt lại một thẳng đường đẩy đầu hắn trở về như vậy, mí mắt hắn nhảy dựng lên, lúc này mà tỉnh dậy thì quá xấu hổ.
Cho nên Đường Mạch đầu dựa vào cột, khóe miệng hơi kéo lên, lại tiếp tục giả bộ đang ngủ.
Một đêm qua đi, khi ánh mặt trời còn chưa kịp ló rạng, Đường Mạch trợn mắt đứng dậy, cầm lấy miếng vải đen từ trên mặt đất, trực tiếp che lại lồng sắt.
Con giun đang mơ ngủ chợt nghe thấy tiếng động, nó ngẩn người một lúc, giây tiếp theo đã lại nghĩ tới chính sự, tiếp tục công tác vừa đập đầu vào lồng sắt vừa kêu rống lên: “Ô ô ô đói quá, ô ô ô nhớ mẹ quá, ô ô ô ô……”
Nghĩ đến việc lúc trước nó muốn ăn tay mình, Đường Mạch thề trong vòng 3 ngày tới sẽ không cho nó ăn bất cứ thứ gì, để nó đói nhăn răng luôn.
Ngày hôm sau đã đến, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cẩn thận kiểm tra một chút tình hình xung quanh. Bọn họ cũng không tìm thấy bóng dáng của bất kì người chơi nào, xem ra đám người đó còn chưa tìm thấy chỗ này, chưa phát hiện ra hai người.
Đường Mạch: “Bước đầu kế hoạch coi như thành công. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đám người đó sẽ không thể tìm thấy nơi này.” Bởi vì nơi này cách nơi Đường Mạch biến mất quá xa, gần như là cách cả non nửa cái đô thành vương quốc. “Trò chơi này quan trọng nhất không phải là đánh bại 21 người chơi kia như thế nào, mà là dưới tiền đề giữ được mạng để hoàn thành nhiệm vụ, đưa con giun này đến được đoàn xiếc thú. Sau đó chính là, sáu ngày sau chúng ta làm thế nào để thực hiện được việc đưa nó tới được đó.”
Trên thực tế, Đường Mạch cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ thật sự giao đấu trực tiếp với 21 người chơi. Hắn tin tưởng bản thân có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của 19 người chơi (ngoại trừ 2 người đã bị bọn hắn bắt đi), nhưng nếu thật sự muốn đánh bại nhiều người chơi như vậy, hắn chỉ nắm chắc 10%. Thêm một Phó Văn Đoạt, nắm chắc 30%.
Thứ hắn muốn vẫn luôn là thắng được trò chơi.
Trò chơi này đến tận đây coi như đã thành công một nửa, một nửa cuối cùng chính là ngày thứ bảy kia.
Đường Mạch nảy ra một chủ ý: “Khi thông qua phó bản cấp S kia, tôi phát hiện con giun này có một đặc điểm. Nó rất thích đào đất, đào hầm cũng cực kỳ nhanh. Như vậy, sáu ngày kế tiếp chúng ta liền có thể……”
Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên đánh gãy lời Đường Mạch, hắn kinh ngạc lắng nghe thanh âm này, kế đó sắc mặt liền chậm rãi trầm xuống.(Đang hay thì đứt dây đàn =)))
“Leng keng!Những vị Trinh thám lợi hại nhất Vương quốc Dưới Lòng Đất, A tiên sinh, B tiên sinh đã chơi những tên tiểu tặc ngu xuẩn đến chóng cả mặt. 21 người chơi nhân loại thẹn quá hóa giận, bọn họ cũng không biết, A tiên sinh, B tiên sinh chưa bao giờ để bọn họ vào mắt. Nhân loại ngu xuẩn a, đây là thủ đoạn của các ngươi đó sao?”
“Kích phát hiệu quả ‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám.”
“‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám’: Cách mỗi ba ngày, đến đúng 12 giờ trưa, toàn thể người chơi đều sẽ biết được tin tức về vị trí của quái vật.”
“Leng keng! Chàng trai trẻ đến từ địa cầu, dũng cảm đánh bại A tiên sinh, B tiên sinh, *trợ trụ vi ngược cứu vớt quái vật đáng thương đi a!”
*trợ trụ vi ngược: đã giải thích ở chương trước nha
Phó Văn Đoạt: “……”
Đường Mạch: “……”
—————————
Đi khoảng chừng hai mươi phút, Đường Mạch ngẩng đầu liền nhìn thấy tấm bạt treo trên cao của con thuyền đậu ở bến tàu. Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, hai người gật gật đầu. Đường Mạch đem mặt nạ siết chặt, tay hắn đút trong túi, bước từng nhẹ nhàng hướng về phía bến tàu. Phó Văn Đoạt không lâu sau liền biến mất.
Đường Mạch đi về phía bến tàu, lực chú ý đặt ở bốn phía. Hắn thời thời khắc khắc vẫn luôn cảnh giác, đề phòng 21 người chơi kia xuất hiện, nhưng sau khi quan sát xung quanh, Đường Mạch cũng không hề phát hiện ra bất kì ai khả nghi. Hết thảy đều gió êm sóng lặng, hắn thành công đi tới phía trước một con thuyền thật lớn. Sau khi nhìn thấy dòng chữ bắt mắt “Đoàn xiếc thú Kỳ Quái” trên tấm vải bạt, hắn không nói hai lời liền đi lên boong tàu.
“Đây là thuyền của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái sao?”
Lời vừa nói ra, hai nhân viên của đoàn xiếc thú đang làm việc trên boong tàu liền quay đầu nhìn về phía Đường Mạch. Bọn chúng vừa nhìn thấy chữ cái lơ lửng trên đỉnh đầu hắn liền vội vàng đi tới. Một người tức giận nói: “Đã bao nhiêu ngày rồi, tại sao giờ mới tới? Hắt Xì Yêu Tinh đã sớm đi tìm các ngươi. B tiên sinh, tiền chúng ta đều đã đưa, các ngươi đừng hòng lười biếng! A tiên sinh đâu?”
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Hắn bụng đau, đi WC rồi.”
Tên nhân viên mang dáng vẻ cao lớn xua xua tay: “Mau mau mang con quái vật kia đem đi, nó ồn muốn chết, cả đêm cũng không cho người khác được ngủ ngon. Đoàn trưởng đã đi Vương cung gặp Quốc vương tôn kính rồi, Vương hậu phát thư mời, ngài ấy trước khi đi đã phân phó dặn dò, trước khi tới đêm hội bất ngờ, không cần đem con quái vật ghê tởm này về đoàn xiếc thú. Đoàn trưởng có được tình báo, những tên tiểu tặc vẫn luôn muốn trộm đi quái vật thiết lập rất nhiều bẫy rập ở phụ cận đoàn xiếc thú.”
Đường Mạch nhíu mày: “Trong bảy ngày này không thể đem quái vật về đoàn xiếc thú?”
Tên nhân viên vóc dáng thấp bép hơn xen mồm nói: “Đương nhiên rồi, những tên trộm kia sớm đã bố trí thiên la địa võng ở quảng trường, ngươi định vội vàng mang quái vật tới đó sao.”
“Như vậy, nói một cách chính xác, phải đến tận ngày thứ bảy, ta mới có thể đem quái vật tới đoàn xiếc thú sao?”
Tên cao to nói: “Nói đúng hơn là buổi tối ngày thứ bảy.”
Tên lùn hơn tiếp lời “Một giây cũng đều không thể đến trước.”
Tên cao to: “Đây nhé, lồng sắt nhốt quái vật ngươi nhìn thấy rồi, ở ngay đằng kia. Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, con quái vật này rất sợ ánh sáng, cực kì sợ đó. Ngươi nếu đem nó đặt dưới ánh sáng mười phút, nó liền sẽ mất nước mà chết. Ngươi cũng đừng để nó chết, đoàn trưởng nói muốn tự tay giải phẫu nó.”
Đường Mạch: “Ta biết rồi.”
Đường Mạch đi đến phía trước một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa to lớn này cao khoảng ba mét, rộng hai mét, dài bốn mét. Nó nặng trĩu mà bị người bày biện trên boong thuyền, Đường Mạch thử lôi kéo càng xe, hắn dùng năm phần lực, thế nhưng cũng chỉ khiến nó di chuyển được nửa mét. Theo động tác kéo xe của hắn, trong xe ngựa truyền đến một tiếng động nặng nề, giống như có thứ gì đó ngu ngốc đụng phải vách tường xe ngựa.
Đường Mạch trầm tư một lát, quay đầu hỏi: “Ngựa đâu?”
Nói là xe ngựa, mà một con ngựa cũng đều không có, chỉ có bánh xe, mặt trên đặt một chiếc lồng sắt tối đen như mực, dùng vải đen che lại.
Vừa nghe thấy lời này, tên cao lớn ngược lại nổi giận: “Cái gì, ngươi còn muốn ngựa? Có xe cho ngươi đã là tốt lắm rồi, còn muốn ngựa nữa hả!”
Tên thấp bé giữ chặt hắn: “Đừng để ý đến hắn, còn không phải là một tên vô dụng, đến xe ngựa cũng không thể kéo được sao, không biết đoàn trưởng tại sao lại trả lương cao mời bọn họ tới trông giữ con quái vật kia nữa. Nếu ta được phép nói, ta sẽ bảo đoàn trưởng để chúng ta tiếp tục trông giữ nó. Còn không phải chỉ là một con quái vật thôi sao, còn có thể để nó chạy mất được nữa chắc? Nếu thật sự có người tới trộm, ta đây liền một quyền đập vỡ mũi hắn.”
Hai tên nhân viên đoàn xiếc thú khoe khoang xong, cũng không hề quan tâm tới Đường Mạch nữa mà chỉ tám nhảm về việc tối nay bọn chúng sẽ đi tới quán rượu Hương Tiêu.
Đường Mạch cũng không có hơi sức đâu mà để ý tới bọn hắn, tay hắn kéo càng xe, vừa hơi dùng sức, vật nặng ở trong lồng sắt kia lại đụng phải hai bên vách tường. Đường Mạch rất nhanh đã ổn định được tốc độ, từng bước một lôi kéo xe ngựa xuống thuyền.
Bởi vì con quái vật này quá nặng, tốc độ di chuyển của Đường Mạch cũng không thể nhanh hơn được. Hắn mỗi một bước đạp lên mặt đất, đều lưu lại một dấu chân sâu đến nửa centimet. Bánh xe lướt qua trên đất liền để lại hai vết bánh xe rất sâu. Chờ sau khi Đường Mạch thích ứng được với trọng lượng này, tốc độ của hắn đã dần trở lên nhanh hơn.
Dọc đường đi ra khỏi bến tàu, không ít người đều tò mò nhìn qua, dường như muốn nhìn một chút xem thứ gì đang bị nhốt trong chiếc lồng sắt lớn như vậy.
Đường Mạch mang mặt nạ, bình tĩnh bước đi trong sự chú ý của tất cả mọi người người. Đột nhiên, ánh mắt hắn thoáng liếc qua, nhìn về phía một gã đàn ông trung niên thấp bé trong đám đông. Gã ta không nghĩ tới nhiều người như vậy mà Đường Mạch sẽ lại bỗng nhiên nhìn mình. Hai mắt gã vừa động, quay người liền bỏ chạy. Hai tay Đường Mạch kéo xe, hơi hơi khóe môi hơi nhếch lên, nhìn về phía gã đàn ông chạy đi, mặt nạ đeo trên mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Không lâu sau, chiếc xe ngựa to lớn đã rời khỏi bến tàu. Đường Mạch rẽ vài vòng trên phố, sau đó liền biến mất trong một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo.
Đem xe ngựa và lồng sắt đặt trong một tòa nhà bỏ hoang, Đường Mạch vặn vẹo đầu cổ, thả lỏng gân cốt, ngồi dưới đất nghỉ ngơi. Hắn kiên nhẫn chờ đợi, sau mười phút, hai gã đàn ông bị ném đến trước mặt hắn. Đường Mạch liếc mắt nhìn hai người này, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Chỉ có hai tên này?”
Một Kỵ sĩ cổ quái thân mang áo giáp từ trong bóng tối đi ra: “Đồng lõa của gã chỉ có một tên này. Gã chạy quanh bến tàu năm phút mới tìm được đồng đội mình. Sau đó tôi liền đem bọn hắn tới đây.”
Đường Mạch sờ sờ mặt nạ, sau khi xác định mặt mình chắc chắn sẽ không bị nhìn thấy, hắn đi lên, đá đá hai người chơi đang nằm trên đất. Hắn vốn định mở miệng nói chuyện, nhưng đột nhiên lại nghĩ mình phải hành động giống Người dưới lòng đất hơn một chút. trong đầu hiện lên các loại Boss game Người dưới lòng đất. Trong đầu hắn hiện lên một loại các Boss game như Mosaic, Mario, Pinocchio, ông già Noel…… Cuối cùng, trước mắt Đường Mạch hiện lên thân ảnh một người chơi, hắn trầm mặc trong giây lát, quyết định sẽ bắt chước người này.
Đường Mạch nghiêng đầu, nở một cụ cười cực kỳ xấu xa: “Hai anh chính là những tên ăn trộm muốn đem quái vật đi sao?”
Hai gã người chơi bị Phó Văn Đoạt đánh đến sống dở chết dở, nhưng rốt cuộc tố chất thân thể của bọn hắn vẫn rất tốt, Phó Văn Đoạt cũng chưa gây ra bất kì vết thương trí mạng nào. Tròng mắt hai gã vừa động nhẹ, nhìn thoáng qua nhau. Gã đàn ông thấp bé hơn trước tiên nói: “Quái vật gì chứ, bọn tôi không phải ăn trộm. Các cậu là ai, tại sao lại muốn đánh người, sau đó còn đem bọn tôi trói đến đây nữa? Chúng tôi chính là công dân của Vương quốc Dưới Lòng Đất, các cậu như vậy là đang xâm hại quyền công dân của chúng tôi, phải bị vệ binh của vương quốc truy nã!”
Quyền công dân của Vương quốc Dưới Lòng Đất?
Đường Mạch không nghĩ tới hai gã vậy mà lại biết được nhiều chuyện như vậy. Nhưng dù sao đám người này cũng đều đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, biết được loại tin tức này cũng là bình thường. Đường Mạch tiếp tục bắt chước Bạch Nhược Dao, ghê tởm mà cười một tiếng, cầm lấy cây gậy gỗ trên mặt đất, chọc chọc vào mặt một trong hai gã người chơi: “Các anh muốn trộm đồ, người đầu tiên vệ binh muốn bắt chính là các anh, không phải bọn tôi.”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói chúng tôi muốn trộm đồ?”
“Đúng vậy! Chúng tôi đã trộm cái gì của các cậu chứ?”
Từ đầu tới cuối, hai tên này đều không nhìn tới đỉnh đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Hai gã dường như thật sự không hề nhìn thấy hai chữ cái to đùng đang lơ lửng trong không trung kia, như thể hai gã thực sự chỉ là hai công dân đứng đắn của Vương quốc Dưới Lòng Đất vậy.
Đường Mạch vốn định mở miệng, Phó Văn Đoạt nói thẳng: “Không thể thả đi, nếu thả đi bọn chúng sẽ còn tiếp tục tới trộm quái vật. Victor, chúng ta giết bọn chúng nhé?”
Đường Mạch thoáng sửng sốt. Qua vài giây hắn mới kịp phản ứng lại với cái tên “Victor” này, hiểu ra Phó Văn Đoạt là đang nói chuyện với mình. Đè lại cảm giác kỳ quái nơi đáy lòng, Đường Mạch nói: “Vậy đánh chết chúng đi, Đường Cát.”
Hai gã người chơi kinh hãi trợn to mắt, vội la lên: “Đừng giết bọn tôi, bọn tôi thật sự không muốn trộm đồ mà, bọn tôi chỉ là những công dân bình thường thôi ……”
Rầm!
Rầm!
Phó Văn Đoạt không nói hai lời liền thẳng tay đánh ngất hai tên này. Sau khi xác định hai gã đã hôn mê, Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra, không làm ra bộ dáng rắn độc của tên Bạch Nhược Dao kia nữa. Hắn quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Bọn họ không bị thương chứ?”
Phó Văn Đoạt: “Không sao đâu.”
Đường Mạch cúi đầu nhìn hai người đang nằm trên đất, nhíu mày nói: “Vốn dĩ cho rằng sẽ bắt được mấy người, không nghĩ tới chỉ có hai tên này. Những người chơi khác che giấu quá tốt, bọn họ tám chín phần mười vừa rồi cũng ở bến tàu, lặng lẽ quan sát tôi, nhưng bọn họ lại không để lộ ra dấu vết. Chỉ có hai tên này,” Đường Mạch liếc mắt nhìn sang gã đàn ông thấp bé hơn, “Quá ngu xuẩn, khiến chính mình bị bại lộ.”
Trước khi tiến vào bến tàu, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã tách ra, một người ngoài sáng, một người trong tối, phân công nhau hành động.
Sở dĩ muốn phân công nhau hành động, một là bởi vì như vậy có thể tạo thành áp lực tâm lý cho 21 người chơi kia. Bản thân Đường Mạch chính là một Đồng Vàng Của Quốc Vương, vậy mà hắn lại thoải mái xuất hiện ở bến tàu. 21 người chơi kia nếu ngay từ đầu đã muốn động thủ cướp đi quái vật, khi chỉ nhìn thấy một mình Đường Mạch, bọn họ có khả năng sẽ tạm thời không dám hành động. Bởi vì còn có một người là A tiên sinh không biết trốn ở nơi nào, yêu cầu bọn họ phải đề phòng cảnh giác. Thứ hai là bởi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn mượn cơ hội này bắt lấy một số người chơi, giảm bớt đi số lượng đối thủ.
Trên đường đi tới bến tàu Đường Mạch mới biết được, tin tức về quái vật nhập cư trái phép của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái hai ngày này đã truyền khắp Vương quốc Dưới Lòng Đất. Người dưới lòng đất đều biết con quái vật thần kỳ kia sắp đến bến tàu, rất có khả năng, 21 người chơi kia cũng đã nghe được tin tức này.
Chỉ cần bọn họ biết, bọn họ trước tiên liền sẽ đi bến tàu, xem xét tình huống.
Trên đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lơ lửng hai chữ cái lớn như vậy, bọn hắn tuyệt không có khả năng che giấu đi thân phận của chính mình, nhưng đám người chơi kia thì lại có thể. Bọn họ hoàn toàn có thể giấu mình trong đám người ở bến tàu, trộm quan sát đối thủ tương lai của mình, thu hoạch càng nhiều tin tức. Đường Mạch gần như không thể phát hiện ra bọn họ, bọn họ lại có thể rõ ràng tìm được hắn.
Chỉ có gã đàn ông thấp bé này ……
“Thứ mọi người tò mò đều là chiếc xe mà tôi đang kéo, muốn biết trong lồng sắt rốt cuộc là con quái vật như thế nào. Ngoại trừ tên này.” Đường Mạch lấy mặt nạ che mặt xuống, thở phào, bất đắc dĩ nói, “Tầm mắt gã dừng lại trên người tôi khoảng một phút đồng hồ. So với cái rương, gã càng muốn quan sát tôi hơn, càng muốn nhìn xem Đồng Vàng Của Quốc Vương là tôi đây rốt cuộc có thực lực như thế nào.”
Phó Văn Đoạt nói: “Đáng tiếc, trong 21 người chơi lại chỉ có một mình gã ngu xuẩn như vậy.”
Đường Mạch nói: “Thực lực của hai tên này thế nào?”
“Chẳng ra làm sao cả. Nếu chỉ nói về sức mạnh, gã này vẫn còn kém Jacks một chút.” Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói, hắn chỉ vào gã đàn ông cao lớn, sau đó lại chuyển sang tên thấp bé hơn: “Tên này thực lực rất kém cỏi, dị năng của gã là một con chim sẻ biết bay. Tiếng chim sẻ của gã khi cất lên cực kì nhức óc, dường như là công kích bằng sóng âm. Tôi rất nhanh đã giải quyết được bọn hắn, cho nên cũng không chịu ảnh hưởng gì.”
Đường Mạch: “Nhìn dáng vẻ hai tên này nếu đặt ở Hắc tháp tầng thứ nhất, tuyệt đối sẽ không cao hơn trình độ trung bình.” Dừng một chút, Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Anh không định tháo mũ giáp xuống để hít thở một chút không khí à?”
Mũ giáp bạc cồng kềnh cổ quái che đi khuôn mặt Phó Văn Đoạt, hắn trầm thấp nói: “Không cần.”
Đường Mạch: “Xung quanh đây không có người chơi đâu.” Vừa rồi hắn vì tránh đi sự theo dõi của người chơi mà đã cố ý sử dụng “Một người đàn ông rất nhanh”. Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, nhưng vì có thể sẽ bị người chơi theo dõi, cho nên cuối cùng Đường Mạch vẫn lựa chọn sử dụng nó, dùng tốc độ nhanh nhất để đi tới tòa nhà bỏ hoang này.
Phó Văn Đoạt: “…… Mũ giáp quá nặng, không dễ đội.” Cho nên nếu không cần thiết thì dứt khoát sẽ không tháo xuống.
Đường Mạch: “……”
Trong lúc hai tên kia hôn mê, sắc trời cũng dần trở tối. Đến lúc này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mới có thời gian nhìn xem con quái vật kia rốt cuộc trông như thế nào. Hai người đi tới trước mặt lồng sắt, Phó Văn Đoạt một tay giữ chặt một góc vải đen, quay đầu nhìn Đường Mạch.
Đường Mạch: “Anh mở ra đi.”
Ngay sau đó, miếng vải đen nhanh chóng bị xốc lên, quái vật trong lồng sắt xuất hiện trước mặt hai người.
Dưới ánh sáng mờ ảo, một con quái vật khổng lồ như một con trăn lớn cuộn tròn thân mình trong lồng, đang ngu ngốc dùng đỉnh đầu đập vào lồng sắt, dường như nghĩ mình làm vậy là có thể phá lồng chui ra. Đột nhiên tấm vải đen bị người kéo xuống, con quái vật ngốc lăng dừng lại giữa không trung, qua năm phút đồng hồ mới kịp phản ứng lại, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai Người dưới lòng đất đang đứng trước mặt mình.
Đường Mạch sớm đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng khi nhìn đến con quái vật này, dưới đáy lòng đáy hắn thở dài một hơi.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt quét một vòng trên người con giun: “Nó là một con giun đất à?”
Đường Mạch: “Ừm, còn là một con giun cực to nữa chứ.”
Phó Văn Đoạt gật đầu: “Con giun này thật sự có chút hơi to, có đủ tư cách trở thành bảo vật của đoàn xiếc thú dùng để triển lãm. Nhưng mà……” Thanh âm đột nhiên im bặt. Phó Văn Đoạt dừng lại một hồi lâu, kinh ngạc nói: “Cậu vừa rồi có nghe được âm thanh kia không?”
Đường Mạch mặt không biểu tình đáp: “Ừ, tôi có nghe được.”
Phó Văn Đoạt nhạy bén nhận ra sự trầm tĩnh bất thường của Đường Mạch, hỏi lại: “Cậu biết con giun đất này à?”
Đường Mạch ý vị thâm trường nhìn con giun đang ô ô ô khóc nấc lên, hận sắt không thể rèn thành thép nói: “Biết chứ, biết từ rất lâu rồi nữa cơ. Hai tháng trước, tôi tham gia một phó bản cấp S, chính là loại phó bản cấp bậc an toàn do Lạc Phong Thành đặt tên ấy. Nhiệm vụ chủ tuyến của phó bản là giết chết một nhân viên đoàn xiếc thú có nhiệm vụ trông coi con giun đất này, sau đó tôi đã tiện tay thả nó ra.”
Phó Văn Đoạt: “Là cậu thả con giun này ra?”
“Nếu tôi không nhớ nhầm, nó đúng thật là do tôi thả chạy.” Đường Mạch nhìn con giun, “Con giun ngu ngốc như nó, lại lớn như vậy, hẳn là sẽ không có con thứ hai đâu.”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Cậu kể một chút về phó bản kia đi.”
Đường Mạch thành thật kể hết những gì mình gặp phải trong phó bản cho Phó Văn Đoạt nghe.
Trong tòa nhà yên tĩnh tối tăm, một con giun cực lớn đang khóc nức nở, không ngừng kêu đã đói bụng, muốn gặp mẹ. Nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, con giun đang khóc như hoa lê đái vũ kia căn bản không rơi lấy một giọt nước mắt, thuần túy chỉ là đang khóc giả vờ! Nhưng nó lại giả khóc như thật vậy, một bên vừa khóc còn vừa đập đầu vào lồng sắt, đập mệt rồi thì nằm bò ra nghỉ một lát, nghỉ xong lại tiếp tục đập. (Cậu bé vàng trong làng diễn xuất =)))
Sau khi xác định con quái vật mình cần bảo vệ lại chính là con giun ngu ngốc kia, Đường Mạch đương nhiên sẽ không dấu diếm những chuyện liên quan tới phó bản “Giết chết Bill”. Mỗi chi tiết của Phó bản đều có thể là tin tức quan trọng, cho nên hắn đồng ý chia sẻ thông tin với đồng đội mình, tránh cho trong 7 ngày tới bởi vì tin tức không thông mà dẫn đến sai lầm trong khi hợp tác.
Cùng lúc đó, tại một căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh bến tàu.
Năm người chơi tụ lại bên nhau, ở giữa là một hộp cát hình vuông. Một cô gái tóc ngắn trẻ tuổi sau khi trải phẳng nền cát, cầm lấy một cây nhánh cây nhẹ nhàng vẽ xuống. Cô ta vẽ rất nhanh, không đến vài nét liền đã vẽ ra rất nhiều đường thẳng. Thần kỳ nhất chính là, theo sau động tác của cô ta, một tấm bản đồ Vương quốc Dưới Lòng Đất đã chậm rãi hiện ra trên mặt cát.
Nhưng đây cũng không phải là một tấm bản đồ hoàn chỉnh, mà chỉ là một tấm bản đồ được vẽ bằng các nét thẳng, khắc họa một đoạn đường ngắn từ điểm đầu của bến tàu kéo dài đến một con đường rộng lớn.
Vẽ xong một nét cuối cùng, cô gái thu tay, nói: “Đây chính là nơi hắn biến mất. Tôi và lão Lý theo tới nơi này, chắn chắn hắn đã phát hiện ra bọn tôi, nhưng là chỉ trong nháy mắt, hắn liền biến mất, cứ như tan vào trong không khí vậy.”
Gã đàn ông trung niên bị gọi là “Lão Lý” tán đồng nói: “Hắn rất khá, tôi bảo đảm tôi không hề chớp mắt, thế mà hắn lại cứ như vậy liền biến mất ngay giữa đường.”
Trong năm người, một người đàn ông trông khá hiền lành như đang suy tư gì đó, một lát sau liền nói: “Tôi trước kia cũng đã từng gặp qua Quái vật Hắc tháp có tốc độ rất nhanh.”
Cô gái tóc ngắn nhìn về phía người đàn ông vừa lên tiếng: “Đội trưởng, kế tiếp phải làm sao bây giờ, chúng ta để mất dấu hắn rồi. Tôi dám cam đoan, không chỉ mình tôi, mà ba đội ngũ kia khẳng định cũng không theo kịp hắn. Ngoài trừ chúng tôi, theo dõi B tiên sinh còn có ba nhóm người nữa. Phỏng chừng, trong Phó bản tập kết này, tồn tại ít nhất năm đội ngũ.”
Một người thanh niên trẻ tuổi khó hiểu nói: “Năm đội ngũ? Không phải chỉ có bốn nhóm người theo dõi B tiên sinh thôi sao?”
Lão Lý cười nói: “Tiểu Trần, cậu bị ngớ ngẩn đấy à. Khi ở trên bến tàu, không phải còn có một tên đã bị B tiên sinh phát hiện đó sao. Tôi phỏng đoán dã hẳn đã bị A tiên sinh, B tiên sinh giải quyết rồi. Nếu gã còn có đồng bạn, vậy càng không xong. Gã có lẽ sẽ đi tìm đồng bạn, giả sử A tiên sinh và B tiên sinh thông minh hơn một chút, vậy trước tiên sẽ không bắt gã, mà sẽ chờ sau khi gã tìm được đồng bạn, rồi bắt lấy cả hai. Gã nếu chỉ có một người thì tốt, sẽ không liên lụy đồng đội. Nhưng Phó bản tập kết có rất ít người chơi đơn độc tiến vào một mình, chúng ta cũng đều là một đám người cùng nhau đi vào đó thôi. Tôi nghĩ đội ngũ của gã đã bị hai tên trinh thám Người dưới lòng đất kia giết chết rồi.”
Tiểu Trần sờ sờ đầu: “Haiz, tôi quan tâm cái này làm gì. Chuyện này hỏi đội trưởng và chị Lâm là được rồi, tôi chỉ lo việc đánh nhau thôi.”
Năm người nghe xong đều cười vang.
Người đàn ông đeo kính chậm rãi thu lại ý cười, hắn ta vươn tay ra, vẽ ra một vòng tròn nhỏ trên mặt cát. Vòng tròn kia bao xuanh quanh khu phố nơi Đường Mạch biến mất, sau khi vẽ xong hắn ta suy nghĩ một lát, không lâu sau liền xóa đi vẽ ra một vòng tròn lớn hơn. Hắn nói: “Lựa chọn mất tích ở chỗ này, khẳng định là có thâm ý. Rất có khả năng, A tiên sinh, B tiên sinh đều ẩn mình ở đây. Đoàn xiếc thú bên kia Lâm Nghệ tiếp tục quan sát chặt chẽ vào, hai tên người dưới lòng đất kia có khả năng sẽ đem quái vật đưa tới đoàn xiếc thú. Những người khác đi cùng tôi, ngày mai chúng ta tới phụ cận nơi này kiểm tra một chút.”
“Rõ!”
Lâm Nghệ cúi đầu, nghiêm túc nhìn vòng tròn trên cát. Sau một hồi, cô ta hỏi: “A tiên sinh, B tiên sinh thật sự là Người dưới lòng đất sao? Đội trưởng, tôi vừa rồi nghĩ, có khi nào hai tên đó cũng giống chúng ta, cũng là người chơi nhân loại hay không.”
Hai mắt người đàn ông đeo kính hơi nheo lại: “Khả năng này không lớn lắm.”
Lão Lý nói: “Tiểu Lâm, Phó bản tập kết ‘Đêm hội bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái’ chỉ có người chơi đạt tới trình độ Hắc tháp tầng thứ nhất mới có thể tiến vào. Nói cách khác, toàn bộ 21 người chơi chúng ta ít nhất đều đã thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, bên trong có lẽ còn có lão đại thông qua Hắc tháp tầng thứ hai. Toàn thế giới trước mắt không có người chơi nào thành công thông qua Hắc tháp tầng thứ ba, như vậy người chơi nếu lợi hại, cũng chỉ mới thông qua Hắc tháp tầng thứ hai. Nếu A tiên sinh, B tiên sinh là người chơi, vậy bọn họ phải đối mặt với ít nhất 21 người chơi Hắc tháp tầng thứ nhất. Cho dù bọn họ đều là trình độ Hắc tháp tầng thứ hai, cũng không có khả năng thắng nổi đâu.”
Tiểu Trần cũng đồng tình nói: “Đúng vậy, đội trưởng đã từng nói qua, nguyên tắc quan trọng nhất của trò chơi Hắc tháp chính là nguyên tắc công bằng. Không thể nào có chuyện để 02 người chơi đối kháng với 21 người chơi đâu. Trừ phi Hắc tháp cảm thấy hai người chơi kia có thể đánh bại 21 người chúng ta. Đừng đùa, sao có thể chứ. Kể cả bọn họ có là trình độ Hắc tháp tầng thứ hai thì cũng không có khả năng đâu. Trình độ tầng thứ hai với trình độ tầng thứ nhất chẳng lẽ lại chênh lệch lớn đến vậy sao, tôi không tin đâu.”
Lâm Nghệ gật gật đầu: “Tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi.”
Lão Lý cười nói: “Giác quan thứ sáu của phụ nữ à? Thế mà cô còn nói, trong đội ngũ có phụ nữ thật tốt a, hắc hắc hắc…… Ai da!”
Lâm Nghệ thu chân, lạnh lùng rời khỏi phòng nhỏ, hòa mình vào bóng đêm, hướng về phía đoàn xiếc thú.
Tại Quán rượu Hương Tiêu.
Dưới ánh đèn tối tăm, trên một bàn rượu phảng phất mùi máu tươi nồng đậm. Hoặc là nói, toàn bộ quán rượu Hương Tiêu đều là loại hương vị này. Sắc trời dần trở tối, vô số Người dưới lòng đất ùa vào quán rượu nổi tiếng gần xa này, muốn nếm thử một ly rượu Hương Tiêu tanh cay ngon miệng. Khắp cả quán rượu đều là mùi mồ hôi của đàn ông, còn kèm theo một chút mùi thối chân.
Trên băng ghế, một gã đàn ông đầu trọc cầm một thùng rượu Hương Tiêu, ngửa mồm uống cạn. Sau khi gã uống xong, đáy thùng lộ ra một bàn tay đã bị chặt đứt, trên ngón giữa còn đeo một chiếc nhẫn. Gã đầu trọc tháo chiếc nhẫn xuống, tên thiếu niên trông khá đẹp trai ngồi cạnh gã vừa thò đầu qua liền thấy một màn này, hắc hắc cười nói: “Không tinh tế gì cả, cả quán rượu Hương Tiêu này một chút cũng đều không tinh tế.”
Gã đầu trọc đẩy tên thiếu niên ra xa: “Cút đi cút đi, ông đây uống rượu cậu nhìn cái gì. Trẻ vị thành niên không thể uống rượu, có biết không hả?”
Tên thiếu niên liếm liếm hàm răng: “Người tôi còn từng giết qua, vậy mà rượu lại không thể uống sao?”
Gã đầu trọc không thèm để ý tới cậu ta.
Bốn người ngồi trên băng ghế, ngoại trừ tên thiếu niên, ba người khác đều đang uống rượu Hương Tiêu. Một cô gái trẻ tuổi cầm lấy chén rượu nếm thử một ngụm, ngay sau đó liền ghét bỏ ném qua một bên. Cô ta nói: “Chúng ta hôm nay không đi theo dõi B tiên sinh, thật sự sẽ không sao chứ? Nếu tên đó đem quái vật giấu đi, ngày cuối cùng lại đưa nó tới đoàn xiếc thú, cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ càng thấp.”
“Không phải đã có đội ngũ đi theo dõi rồi sao, bốn nhóm người lận.” Gã đầu trọc muốn học theo bộ dáng của Người dưới lòng đất, thử ăn một chút cánh tay người kia. Nhưng gã vừa mới cắn một ngụm, liền đã vội vàng vất qua một bên. Uống rượu máu gã còn có thể, chứ loại chuyện ăn thịt người này gã vẫn không làm được. “Cứ để đám người đó theo dõi là được rồi. Bọn hắn theo dõi B tiên sinh, chúng ta giết bọn hắn, rồi chẳng phải sẽ biết B tiên sinh ở đâu sao?”
Lời này thật chí lý, thiếu niên đẹp trai vỗ vỗ tay, hưng phấn nói: “Vậy ngày mai chúng ta đi giết ai vậy? Tôi sẽ phóng sâu lên người lũ ngu xuẩn ấy.”
“Tùy tiện đi. Muốn giết ai thì giết người đấy!”
Cô gái trẻ tuổi ôm lấy hai tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người trước mắt này, giọng nói cô ta lạnh băng: “Tôi cảm thấy có chút khá quen mắt với tên B tiên sinh kia, giống như đã từng gặp ở đâu đó vậy.”
Gã đầu trọc nhìn về phía cô ta: “Cô đã từng gặp qua Boss game này? Là ở phó bản nào?”
Cô ta nghĩ nghĩ: “Không nhớ rõ nữa, tôi đã từng tham gia rất nhiều phó bản.”
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh trước giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng nói chuyện: “B tiên sinh chỉ để lộ nửa khuôn mặt, bộ dáng nhìn qua cũng có chút tạm được, là một tên *tiểu bạch kiểm. Ai, cô không phải vừa nhìn thấy hắn liền đã mềm lòng không làm được gì nữa đấy chứ?”
* Tiểu bạch kiểm: Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ những con trai được người khác bao nuôi, trai bao ấy ạ.
Cô gái cả giận nói: “Cút!”
Gã đầu trọc hoà giải nói: “Thôi thôi, lũ Người dưới lòng đất ấy trông chẳng khác gì con người cả, dáng vẻ có chút giống nhau cũng là điều bình thường mà. Tôi nhìn qua thấy đôi mắt tên tiểu bạch kiểm kia trông rất giống một ngôi sao Trung Quốc, gọi là gì nhỉ…… Dù sao cũng chính là tên có đôi mắt rất đỏ ấy, bạn gái tôi trước kia cũng thích hắn lắm.”
Thiếu niên đẹp trai nở một nụ cười tràn đầy nguy hiểm: “Chờ tôi giết chết B tiên sinh, móc mắt tên đó ra, rồi từ từ nghiên cứu xem có giống không nha.”
Cô gái trẻ tuổi hung hăng trừng mắt liếc nhìn ba người, thoắt cái đứng dậy, rời khỏi quán rượu Hương Tiêu chướng khí mù mịt này.
Cùng một loại tình huống, còn phát sinh ở rất nhiều nơi.
Có đội ngũ ba người, có đội ngũ bốn người. Tất cả bọn họ đều tụ tập lại, thảo luận đối sách cho ngày mai.
Dị năng “Một người đàn ông rất nhanh” quá mức nghịch thiên, Đường Mạch nhờ nó mà thoát khỏi sự theo dõi của người chơi, sau đó còn cùng Phó Văn Đoạt nội ứng ngoại hợp, trực tiếp bắt được hai tên người chơi. Ngày đầu tiên, bọn họ đã thành công đem con giun giấu đi, lừa cho 21 người chơi một vố khiến cả đám trở tay không kịp.
Bởi vì tố chất thân thể tăng lên, không cần ngủ, Phó Văn Đoạt ngồi bên cạnh lồng sắt cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đường Mạch thấy hắn nửa ngày không nhúc nhích, cho rằng hắn cứ mang mũ giáp như vậy mà ngủ rồi. Đường Mạch tay chân nhẹ nhàng đi đến trước lồng sắt, cúi đầu nhìn con giun khổng lồ này.
Con giun ngu ngốc đang đập đầu vào lồng sắt thấy Đường Mạch đi tới liền dừng động tác, dùng cái đầu xấu xí đối diện Đường Mạch, tựa như đang nhìn mặt hắn, cố gắng nhớ xem hắn là ai.
Đường Mạch lẳng lặng đứng tại chỗ, tùy ý để nó xem xét mình. Con giun nghiêng đầu, cứ như vậy nhìn hắn hồi lâu. Bỗng nhiên, nó dùng đầu cọ cọ vào lồng sắt, dường như là muốn chạm vào Đường Mạch.
Xem ra là nhận ra rồi. Đường Mạch vươn tay, sờ sờ đầu nó, đồng thời âm thầm nghĩ nếu mình lại lấy được một giọt nước mắt con giun, thì nó có thể biến thành đạo cụ để chữa trị miệng vết thương không nhỉ? Nghĩ gì làm nấy, Đường Mạch đã bắt đầu tự hỏi, mình phải làm thế nào mới lấy được giọt nước mắt kia. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong phòng——
“Tên Người dưới lòng đất này là ai vậy, nhìn qua có chút khá quen mắt nha. Ô ô ô đói bụng quá, muốn ăn a muốn ăn a. Tay hắn nhìn trông ngon quá……” (Một thanh niên cực kì thèm đòn =)))
Đường Mạch: “……”
Đường Mạch không nói hai lời liền rút tay về, con giun vì thế mà cắn một ngụm vào trong không khí.
Đường Mạch mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm con giun vong ơn bội nghĩa trước mặt này. Từ đó tới giờ mới chỉ qua đi hai tháng, hiện tại hắn cũng không hề đeo mặt nạ, ấy thế mà nó đã nhận không ra ân nhân cứu mạng mình, lại còn muốn ăn tay ân nhân nữa chứ.
Lần này Đường Mạch không hề do dự, hắn muốn băm vằm con giun này ra, cũng muốn lấy được một giọt nước mắt con giun từ trên người nó, mặc kệ là giọt nước mắt ấy có thể chữa khỏi miệng vết thương hay khôngg, hắn chỉ nghĩ nhất định phải hành hạ con giun này, khiến nó khóc ra nước mắt mới thôi! Đúng lúc này, Đường Mạch nghe thấy một tiếng cười từ bên cạnh truyền tới. Đường Mạch quay đầu nhìn lại.
“…… Anh không ngủ à?”
Phó Văn Đoạt nhàn nhã ngẩng đầu, nhìn Đường Mạch: “Bảy ngày không ngủ cũng không thành vấn đề.” Ngụ ý chính là, bảy ngày tới đều không hề tính toán đi ngủ.
Đường Mạch ho khan hai tiếng: “Hiện tại chúng ta đã đem con giun này giấu đi. Trước mắt bốn ngày tới mấy người đó hẳn sẽ không làm ra động tĩnh gì quá lớn, bọn họ cho rằng chúng ta là Người dưới lòng đất, nơi này là Vương quốc Dưới Lòng Đất, là địa bàn của chúng ta, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, sẽ tận lực thu hoạch càng nhiều tin tức. Một ngày cuối cùng kia, mới chân chính là ngày quyết định thắng bại. Giấu đi cũng vô dụng, bởi vì ngày thứ bảy chúng ta buộc phải đem quái vật đưa đến đoàn xiếc thú. Tới lúc đó, bọn họ sẽ biết vị trí của chúng ta, sẽ đến tấn công.”
Phó Văn Đoạt gật đầu: “Cậu có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Đường Mạch có thể không cần ngủ trong một thời gian dài, nhưng liên tục bảy ngày không ngủ với hắn mà nói cũng có chút áp lực. Hắn nói: “Vậy tôi đi ngủ trước một lát vậy.”
Phó Văn Đoạt: “Vậy để tôi gác đêm nay.”
Đường Mạch lập tức đi tới ngồi xuống bên cạnh Phó Văn Đoạt, hắn dựa vào một cây cột, nhắm mắt đi ngủ. Hắn phải ở bên cạnh đồng đội của mình, càng gần càng tốt, như vậy nếu lỡ như có tập kích bất ngờ, hai người mới có thể cùng nhau hành động.
Màn đêm dần buông xuống, con giun náo loạn một hồi trong lồng sắt cũng bắt đầu chậm rãi chìm vào giấc ngủ, phát ra tiếng ngáy khò khè.
Đường Mạch vốn dĩ là dựa vào cột nhà mà ngủ, Phó Văn Đoạt ngồi ở bên cạnh. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều võ trang, bị áo giáp bao đến kín mít, không lộ ra một chút da nào. Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được một cái đầu đang dựa vào vai hắn. Phó Văn Đoạt hơi sửng sốt. Giây tiếp theo, hắn bình tĩnh vươn tay, đem mặt Đường Mạch đẩy trở về. (Chịu bạn. Sau này bạn nhất định sẽ hối hận há há =))))
Đường Mạch: “……”
Thật ra ngay khi Đường Mạch không cẩn thận đụng phải bả vai Phó Văn Đoạt, hắn đã tỉnh dậy rồi. Hắn vốn dĩ đã ngủ đủ, không muốn ngủ tiếp nữa, nhưng Phó Văn Đoạt lại một thẳng đường đẩy đầu hắn trở về như vậy, mí mắt hắn nhảy dựng lên, lúc này mà tỉnh dậy thì quá xấu hổ.
Cho nên Đường Mạch đầu dựa vào cột, khóe miệng hơi kéo lên, lại tiếp tục giả bộ đang ngủ.
Một đêm qua đi, khi ánh mặt trời còn chưa kịp ló rạng, Đường Mạch trợn mắt đứng dậy, cầm lấy miếng vải đen từ trên mặt đất, trực tiếp che lại lồng sắt.
Con giun đang mơ ngủ chợt nghe thấy tiếng động, nó ngẩn người một lúc, giây tiếp theo đã lại nghĩ tới chính sự, tiếp tục công tác vừa đập đầu vào lồng sắt vừa kêu rống lên: “Ô ô ô đói quá, ô ô ô nhớ mẹ quá, ô ô ô ô……”
Nghĩ đến việc lúc trước nó muốn ăn tay mình, Đường Mạch thề trong vòng 3 ngày tới sẽ không cho nó ăn bất cứ thứ gì, để nó đói nhăn răng luôn.
Ngày hôm sau đã đến, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cẩn thận kiểm tra một chút tình hình xung quanh. Bọn họ cũng không tìm thấy bóng dáng của bất kì người chơi nào, xem ra đám người đó còn chưa tìm thấy chỗ này, chưa phát hiện ra hai người.
Đường Mạch: “Bước đầu kế hoạch coi như thành công. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đám người đó sẽ không thể tìm thấy nơi này.” Bởi vì nơi này cách nơi Đường Mạch biến mất quá xa, gần như là cách cả non nửa cái đô thành vương quốc. “Trò chơi này quan trọng nhất không phải là đánh bại 21 người chơi kia như thế nào, mà là dưới tiền đề giữ được mạng để hoàn thành nhiệm vụ, đưa con giun này đến được đoàn xiếc thú. Sau đó chính là, sáu ngày sau chúng ta làm thế nào để thực hiện được việc đưa nó tới được đó.”
Trên thực tế, Đường Mạch cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ thật sự giao đấu trực tiếp với 21 người chơi. Hắn tin tưởng bản thân có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của 19 người chơi (ngoại trừ 2 người đã bị bọn hắn bắt đi), nhưng nếu thật sự muốn đánh bại nhiều người chơi như vậy, hắn chỉ nắm chắc 10%. Thêm một Phó Văn Đoạt, nắm chắc 30%.
Thứ hắn muốn vẫn luôn là thắng được trò chơi.
Trò chơi này đến tận đây coi như đã thành công một nửa, một nửa cuối cùng chính là ngày thứ bảy kia.
Đường Mạch nảy ra một chủ ý: “Khi thông qua phó bản cấp S kia, tôi phát hiện con giun này có một đặc điểm. Nó rất thích đào đất, đào hầm cũng cực kỳ nhanh. Như vậy, sáu ngày kế tiếp chúng ta liền có thể……”
Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên đánh gãy lời Đường Mạch, hắn kinh ngạc lắng nghe thanh âm này, kế đó sắc mặt liền chậm rãi trầm xuống.(Đang hay thì đứt dây đàn =)))
“Leng keng!Những vị Trinh thám lợi hại nhất Vương quốc Dưới Lòng Đất, A tiên sinh, B tiên sinh đã chơi những tên tiểu tặc ngu xuẩn đến chóng cả mặt. 21 người chơi nhân loại thẹn quá hóa giận, bọn họ cũng không biết, A tiên sinh, B tiên sinh chưa bao giờ để bọn họ vào mắt. Nhân loại ngu xuẩn a, đây là thủ đoạn của các ngươi đó sao?”
“Kích phát hiệu quả ‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám.”
“‘Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám’: Cách mỗi ba ngày, đến đúng 12 giờ trưa, toàn thể người chơi đều sẽ biết được tin tức về vị trí của quái vật.”
“Leng keng! Chàng trai trẻ đến từ địa cầu, dũng cảm đánh bại A tiên sinh, B tiên sinh, *trợ trụ vi ngược cứu vớt quái vật đáng thương đi a!”
*trợ trụ vi ngược: đã giải thích ở chương trước nha
Phó Văn Đoạt: “……”
Đường Mạch: “……”
—————————
Bình luận truyện