Địa Ngục Chi Ngược
Chương 33
“Nói, vòng cổ giấu đi nơi nào rồi?” Khoa Lạc Đặc đứng ở bên giường, từ trên nhìn xuống hỏi.
Đông Phương trên giường co dãn thân muốn tránh đi: “Khoa Lạc Đặc cầm vòng cổ, là muốn đem cấp cho nữ nhân đó sao?”
“Hỗn trướng, ta đang hỏi ngươi, vòng cổ đang ở địa phương nào.”
Lặp đi lặp lại câu hỏi gây phiền phức không có hiệu quả, Khoa Lạc Đặc khom lưng, xé đi quần áo trên người Đông Phương. Quần áo màu trắng lúc bị cuồng bạo cởi ra mà rơi xuống.
“Chuỗi vòng cổ đó là do ta đưa cho phu nhân.” Ngực Đông Phương hiện ra trong không khí tạo vẻ đơn bạc, môi đã run rẩy nói: “Khoa Lạc Đặc cảm thấy nữ nhân đó so với phu nhân còn quan trọng hơn sao?”
“Câm miệng!” Gầm nhẹ, kéo khóa quần tây. Căn bản không để ý tới thân thể xích lõa đang tỏa ra lửa nóng, thân hìn khổng lồ hướng Đông Phương đè xuống.
Không có trải qua tiền hí, bị người bên trong thô bạo tiến vào giống như bị hung hăng đánh một quyền, Đông Phương phát ra tiếng giãy dụa xé gió.
“Ô…: Âm thanh khóc mơ hồ rất nhỏ hơi thoát ra từ đôi môi liền lập tức bị hàm răng đóng chặt phong bế. Phảng phất giống như kiên trì bảo vệ vật quý giá nào đó, Đông Phương tận lực buông lỏng thân thể, hàm răng trắng noãn cắn môi dưới, chịu không được động tác của Khoa Lạc Đặc.
Loại kiên trì này càng làm cho Khoa Lạc Đặc càng thêm táo bạo. Trong tai truyền đến tiêng cọ xát di chuyển, trong không khí phiêu đãng như rỉ sét, hơn nữa càng càng có dịch chảy xuống. Không cần cúi đầu xem, cũng biết đó không đơn giản chỉ là dịch do hạ thể va chạm cùng niêm mạt tạo ra. Bị thương rồi sao?
“Đáng chết! Không nói ta không để cho ngươi yên. Đừng tưởng rằng ngươi có thể giả bộ đáng thương mà tránh đi, Đông Phương.” Y nâng cằm Đông Phương, buộc hắn phải lộ ra khuôn mặt chôn thật sâu ở gối đầu.
Đông Phương ở dưới thân gắt gao nhắm mắt lại, lông mi không ngừng rung động, hiển nhiên, hắn không có giống như quá khứ mà bất tỉnh. Bộ dáng cố nén không phát ra rên rỉ, so với ngày đó khóc cầu xin tha thứ càng làm cho người lo lắng.
“Nói chuyện, ta phải nghe thanh âm của ngươi.” Dùng thân thể tráng kiện chà đẹp, giống như thủ đoạn từ xưa phá hư một người giống như búp bê tinh xảo. Khoa Lạc Đặc trái tim bắt đầu cuồng loạn, Đông Phương trầm mặc càng khiến người ta lo lắng thêm.
Cho dù khóc cũng tốt, khóc cầu xin tha thứ đi. Một chút không hề cảnh báo mà xâm nhập, rốt cuộc làm cho Đông Phương chấn động. Lông mi thật dài vẫn run run, giống như hài tử đang trong mộng bị kinh hách mà mở mắt. Nước mắt chảy ra giữa đôi mắt dày đen nhánh.
Nhìn con mèo nhỏ dưới thân phát run, Khoa Lạc Đặc nhịn không được nghĩ muốn hôn lên hai tròng mắt xinh đẹp kia, ôn nhu, chậm rãi, làm hết thảy tất cả các động tác làm cho con mèo nhỏ an tâm.
“Vòng cổ ở đâu? Nói cho ta biết, Đông Phương.” Muốn đem trừng phạt này m chóng chấm dứt, Khoa Lạc Đặc phóng ra âm thanh hòa hoãn: “Ngươi không phải rất nghe lời ta nói sao?”
Nhưng hai tròng mắt xinh đẹp kia, lập tức nhắm lại, lộ ra ý tứ hàm xúc không muốn thỏa hiệp.
Khoa Lạc Đặc tâm địa vừa mới nhuyễn xuống, lập tức trở nên lạnh lẽo. Hung khí tàn phá bừa bãi trong thông đạo nhỏ hẹp, đột nhiên gia tăng lực đạo, hung mãn giống như sài lang trên thảo nguyên đang điên cuồng mà xẻ thịt con mồi.
“Không…” Rốt cuộc, tiếng khóc từ trong miệng dính vết máu do cắn của Đông Phương thoát ra, suy yếu giống như tiểu động vật đang hấp hối.
“Không cái gì?” Khoa Lạc Đặc chán ghét chuyện mình đem Đông Phương làm vật phát tiết. Y đã có thói quen hôn môi cùng ân ái ôn nhu, cũng có thói quen khi kết hợp nghe tiếng cười ha hả của con mèo nhỏ. “Chịu không được thì nhanh nghe lời, nói cho ta biết vòng cổ ở nơi nào.” Y nhịn không được nói.
Chỉ là thân thể bị Đông Phương khơi mào. Tư tưởng nôn nóng, khiến cho y căn bổn không muốn phát tiết dục vọng, lặp đi lặp lại di chuyển công kích, ngay cả y cũng không cảm thấy khoái trá.
“Khoa Lạc Đặc… Khoa Lạc Đặc sẽ không đối với ta như vậy…” Đông Phương đứt quãng mà phát ra thanh âm đáng thương, hắn không khóc, thoạt nhìn càng giống bản thân đang thôi miên chính mình.
Trái tim Khoa Lạc Đặc giống như bị ai lấy hòn đá hung hăng đập bể, bỗng nhiên bộ dáng đau không chịu được. Y từ chỗ sâu bên trong thân thể Đông Phương đột nhiên rút ra.
“…A…” Con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu suy yếu.
Kéo lại khóa kéo, Khoa Lạc Đặc mạnh mẽ xoay người.
“Hôm nay chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề này. Hoặc là ngươi thỏa hiệp, hoặc là ta thỏa hiệp.” Khoa Lạc Đặc nói: “Nếu như ngươi không đồng ý thỏa hiệp, như vậy cứ ở trong phòng này. Ta sẽ không gặp mặt ngươi, vĩnh viễn.”
Nhìn Đông Phương đang nằm ở trên giường liếc mắt một cái, Khoa Lạc Đặc đem cửa phòng đóng lại, ngồi ở trên ghế sa lon ngoài phòng khách.
Cánh cửa lạnh như băng, phảng phất đã tách ra hai cái thế giới.
Ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh, Khoa Lạc Đặc thất vọng nhìn cửa phòng.
Huyết thống gia tộc đáng chết. Y là người cầm quyền của Ngõa Tây Tư gia tộc, không thể bị hấp dẫn mất đi lý trí – vô luận cái này có hấp dẫn lớn cỡ nào.
Trong phòng rất an tĩnh, một điểm tiếng động cũng không có. Ngất đi rồi sao?
Nhớ tới Đông Phương lúc bị mang về, cả ngày trốn ở trong góc phòng, e sợ khiến cho bất cứ vật gì chú ý. Một cái vuốt ve nhỏ cũng có thể đem hắn từ trong mộng bừng tỉnh. Sự tình hôm nay, hết thảy sẽ trở về như trước đi? Tất cả cố gắng, cũng bỗng vô công.
Vòng cổ hỗn trướng, gia tộc Nặc Cơ chết tiệt, còn có gia gia hỗn trướng dạy Đông Phương cái gì mà nguyên lý của tiểu thâu.
Rất an tĩnh rồi, nhìn cửa phòng, Khoa Lạc Đặc đột nhiên lo lắng. Con mèo nhỏ ở bên trong làm gì? Hoặc là, hắn đã từ cửa sổ trong phòng ngủ chạy trốn?
Chạy trốn? Nếu như hắn chạy trốn… Khoa Lạc Đặc nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ tới tất cả hành phạt làm cho con mèo nhỏ cũng không dám chạy trốn.
Tựa hồ sợ hãi suy nghĩ trở thành sự thật, y đứng hên, ý định đến trong phòng nhìn. Nếu dám can đảm chạy trốn…
Trong nháy mắt tay đụng tới cánh cửa, một tiếng khóc thê lương đột nhiên truyền ra, đem đêm đen an tĩnh đột nhiên bộc phát, như vẽ lên một cảnh thất thố kinh hoàng.
“Khoa Lạc Đặc! Khoa Lạc Đặc! Khoa Lạc Đặc!” Bên kia cánh cửa truyền đến thanh âm bén nhọn, phảng phất có người dùng móng tay liều mạng mà cào cánh cửa: “Khoa Lạc Đặc! Không nên bỏ ta! Khoa Lạc Đặc…”
Đông Phương dùng khí lực toàn thân khóc kêu. Từ khi hắn dùng biểu hiện không lên tiếng thỏa hiệp hồi nãy, rất khó tưởng tưởng bây giờ lại sợ hãi khóc.
“Khoa Lạc Đặc! Không nên bỏ ta… Ô… Không nên bỏ ta…” Tiếng khóc giống như đao chém đôi thần kinh Khoa Lạc Đặc.
Y không chút do dự mở ra cửa phòng, đem Đông Phương phía sau cánh cửa ôm vào trong ngực.
“Khoa Lạc Đặc… Ô ô…” Đông Phương đem đầu chui vào trước ngực Khoa Lạc Đặc, lớn tiếng mà khóc.
Khoa Lạc Đặc chụp lưng hắn, vuốt ve đầu hắn. “Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc.”
“Không nên bỏ ta.”
Khoa Lạc Đặc tận lực nghiêm mặt: “Vậy vòng cổ đâu?”
Tiểu đầu trong lòng, lập tức buông xuống.
“Còn đang ngoan cố sao?” Đem Đông Phương đẩy khỏi ngực, đổi lấy càng thêm dùng sức mà ôm. Ngón tay mảnh khảnh của Đông Phương dùng sức cào tay áo Khoa Lạc Đặc mà trắng bệch.
“Không! Không nên bỏ ta!” Đông Phương khóc khóc hề hề nói: “Nơi đó bảo an quá lợi hại, ta thời gian không đủ, chỉ đem vòng cổ di chuyển vị trí một chút, đem vật nọ cất ở phía sau bức tranh thứ ba trên tường.”
Gian nan bức cung. Khoa Lạc Đặc rút cuộc thở dài một hơi, biểu hiện mặt bình tĩnh: “Ta không cho phép tái phát hiện làm chuyện như vậy, biết không? Nếu không, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ ta ôm ngươi.”
“Không nên…” Đông Phương cố gắng đem khoảng cách của chính mình cùng Khoa Lạc Đặc biến thành không, không ngừng dán chặt trong ngực Khoa Lạc Đặc.
“Không nên cho ta nghe nói một chút.” Khi cúi đầu đánh giá, mới phát hiện trên người Đông Phương có một chỗ vết thương xanh tím. Khoa Lạc Đặc ôm lấy Đông Phương phóng tới bên giường, mở ra bắp đùi trắng noãn. Nhan sắc màu đỏ, cơ hồ bao trùm da thịt bên trong sườn.
“A…”
Khoa Lạc Đặc cau mày, lấy tay nhẹ nhàng đụng vào cửa.
“Đau không?”
“Khoa Lạc Đặc …”
“Làm gì?”
Đông Phương gian nan quay đầu: “Hôn ta.”
“Cái gì?” Mặt mày nhăn lợi hại hơn.
Con mèo nhỏ lộ ra thần thái năn nỉ: “Khoa Lạc Đặc không bao giờ hôn ta nữa rồi sao? Ta cũng không dám rồi, không nên bỏ ta một mình.”
“Bây giờ hẳn là trước chữa vết thương, ngươi này con mèo nhỏ không biết chuyện nặng nhẹ cấp bách.” Khoa Lạc Đặc lắc đầu, khom lưng cho hắn một cái hôn ôn nhu.
“Còn muốn.”
“Ngươi còn chảy máy, nhanh lên một chút chữa trị.”
“Ta còn muốn ngươi hôn, cầu ngươi.”
“…Được rồi.”
Thở dốc rất nhỏ, trong phòng tràn ngập sắc vị.
“Đau quá… Ô…”
“Nói ngươi không được cử động, sau này không cho tùy ý như vậy.”
“Tái hôn một chút là tốt rồi…”
“Cuối cùng một chút, tốt lắm, không được nhúc nhích, ta phải giúp ngươi băng bó vết thương.”
“Khoa Lạc Đặc…”
“Cái gì?”
“Ta sau này sẽ nghe lời.”
“Rốt cuộc học được thông minh rồi.”
“Nhưng là Khoa Lạc Đặc cũng không được bỏ ta xuống.”
Bên môi Khoa Lạc Đặc không nhịn được nổi lên mỉm cười thản nhiên. Y cúi người, nhìn hai tròng mắt bất an như con mèo nhỏ của Đông Phương: “Nếu không tái chọc giận ta, ta sẽ không bỏ ngươi.”
Y cúi đầu, cho Đông Phương một cái hôn hứa hẹn.
Đông Phương trên giường co dãn thân muốn tránh đi: “Khoa Lạc Đặc cầm vòng cổ, là muốn đem cấp cho nữ nhân đó sao?”
“Hỗn trướng, ta đang hỏi ngươi, vòng cổ đang ở địa phương nào.”
Lặp đi lặp lại câu hỏi gây phiền phức không có hiệu quả, Khoa Lạc Đặc khom lưng, xé đi quần áo trên người Đông Phương. Quần áo màu trắng lúc bị cuồng bạo cởi ra mà rơi xuống.
“Chuỗi vòng cổ đó là do ta đưa cho phu nhân.” Ngực Đông Phương hiện ra trong không khí tạo vẻ đơn bạc, môi đã run rẩy nói: “Khoa Lạc Đặc cảm thấy nữ nhân đó so với phu nhân còn quan trọng hơn sao?”
“Câm miệng!” Gầm nhẹ, kéo khóa quần tây. Căn bản không để ý tới thân thể xích lõa đang tỏa ra lửa nóng, thân hìn khổng lồ hướng Đông Phương đè xuống.
Không có trải qua tiền hí, bị người bên trong thô bạo tiến vào giống như bị hung hăng đánh một quyền, Đông Phương phát ra tiếng giãy dụa xé gió.
“Ô…: Âm thanh khóc mơ hồ rất nhỏ hơi thoát ra từ đôi môi liền lập tức bị hàm răng đóng chặt phong bế. Phảng phất giống như kiên trì bảo vệ vật quý giá nào đó, Đông Phương tận lực buông lỏng thân thể, hàm răng trắng noãn cắn môi dưới, chịu không được động tác của Khoa Lạc Đặc.
Loại kiên trì này càng làm cho Khoa Lạc Đặc càng thêm táo bạo. Trong tai truyền đến tiêng cọ xát di chuyển, trong không khí phiêu đãng như rỉ sét, hơn nữa càng càng có dịch chảy xuống. Không cần cúi đầu xem, cũng biết đó không đơn giản chỉ là dịch do hạ thể va chạm cùng niêm mạt tạo ra. Bị thương rồi sao?
“Đáng chết! Không nói ta không để cho ngươi yên. Đừng tưởng rằng ngươi có thể giả bộ đáng thương mà tránh đi, Đông Phương.” Y nâng cằm Đông Phương, buộc hắn phải lộ ra khuôn mặt chôn thật sâu ở gối đầu.
Đông Phương ở dưới thân gắt gao nhắm mắt lại, lông mi không ngừng rung động, hiển nhiên, hắn không có giống như quá khứ mà bất tỉnh. Bộ dáng cố nén không phát ra rên rỉ, so với ngày đó khóc cầu xin tha thứ càng làm cho người lo lắng.
“Nói chuyện, ta phải nghe thanh âm của ngươi.” Dùng thân thể tráng kiện chà đẹp, giống như thủ đoạn từ xưa phá hư một người giống như búp bê tinh xảo. Khoa Lạc Đặc trái tim bắt đầu cuồng loạn, Đông Phương trầm mặc càng khiến người ta lo lắng thêm.
Cho dù khóc cũng tốt, khóc cầu xin tha thứ đi. Một chút không hề cảnh báo mà xâm nhập, rốt cuộc làm cho Đông Phương chấn động. Lông mi thật dài vẫn run run, giống như hài tử đang trong mộng bị kinh hách mà mở mắt. Nước mắt chảy ra giữa đôi mắt dày đen nhánh.
Nhìn con mèo nhỏ dưới thân phát run, Khoa Lạc Đặc nhịn không được nghĩ muốn hôn lên hai tròng mắt xinh đẹp kia, ôn nhu, chậm rãi, làm hết thảy tất cả các động tác làm cho con mèo nhỏ an tâm.
“Vòng cổ ở đâu? Nói cho ta biết, Đông Phương.” Muốn đem trừng phạt này m chóng chấm dứt, Khoa Lạc Đặc phóng ra âm thanh hòa hoãn: “Ngươi không phải rất nghe lời ta nói sao?”
Nhưng hai tròng mắt xinh đẹp kia, lập tức nhắm lại, lộ ra ý tứ hàm xúc không muốn thỏa hiệp.
Khoa Lạc Đặc tâm địa vừa mới nhuyễn xuống, lập tức trở nên lạnh lẽo. Hung khí tàn phá bừa bãi trong thông đạo nhỏ hẹp, đột nhiên gia tăng lực đạo, hung mãn giống như sài lang trên thảo nguyên đang điên cuồng mà xẻ thịt con mồi.
“Không…” Rốt cuộc, tiếng khóc từ trong miệng dính vết máu do cắn của Đông Phương thoát ra, suy yếu giống như tiểu động vật đang hấp hối.
“Không cái gì?” Khoa Lạc Đặc chán ghét chuyện mình đem Đông Phương làm vật phát tiết. Y đã có thói quen hôn môi cùng ân ái ôn nhu, cũng có thói quen khi kết hợp nghe tiếng cười ha hả của con mèo nhỏ. “Chịu không được thì nhanh nghe lời, nói cho ta biết vòng cổ ở nơi nào.” Y nhịn không được nói.
Chỉ là thân thể bị Đông Phương khơi mào. Tư tưởng nôn nóng, khiến cho y căn bổn không muốn phát tiết dục vọng, lặp đi lặp lại di chuyển công kích, ngay cả y cũng không cảm thấy khoái trá.
“Khoa Lạc Đặc… Khoa Lạc Đặc sẽ không đối với ta như vậy…” Đông Phương đứt quãng mà phát ra thanh âm đáng thương, hắn không khóc, thoạt nhìn càng giống bản thân đang thôi miên chính mình.
Trái tim Khoa Lạc Đặc giống như bị ai lấy hòn đá hung hăng đập bể, bỗng nhiên bộ dáng đau không chịu được. Y từ chỗ sâu bên trong thân thể Đông Phương đột nhiên rút ra.
“…A…” Con mèo nhỏ phát ra tiếng kêu suy yếu.
Kéo lại khóa kéo, Khoa Lạc Đặc mạnh mẽ xoay người.
“Hôm nay chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề này. Hoặc là ngươi thỏa hiệp, hoặc là ta thỏa hiệp.” Khoa Lạc Đặc nói: “Nếu như ngươi không đồng ý thỏa hiệp, như vậy cứ ở trong phòng này. Ta sẽ không gặp mặt ngươi, vĩnh viễn.”
Nhìn Đông Phương đang nằm ở trên giường liếc mắt một cái, Khoa Lạc Đặc đem cửa phòng đóng lại, ngồi ở trên ghế sa lon ngoài phòng khách.
Cánh cửa lạnh như băng, phảng phất đã tách ra hai cái thế giới.
Ngửa đầu uống cạn ly rượu mạnh, Khoa Lạc Đặc thất vọng nhìn cửa phòng.
Huyết thống gia tộc đáng chết. Y là người cầm quyền của Ngõa Tây Tư gia tộc, không thể bị hấp dẫn mất đi lý trí – vô luận cái này có hấp dẫn lớn cỡ nào.
Trong phòng rất an tĩnh, một điểm tiếng động cũng không có. Ngất đi rồi sao?
Nhớ tới Đông Phương lúc bị mang về, cả ngày trốn ở trong góc phòng, e sợ khiến cho bất cứ vật gì chú ý. Một cái vuốt ve nhỏ cũng có thể đem hắn từ trong mộng bừng tỉnh. Sự tình hôm nay, hết thảy sẽ trở về như trước đi? Tất cả cố gắng, cũng bỗng vô công.
Vòng cổ hỗn trướng, gia tộc Nặc Cơ chết tiệt, còn có gia gia hỗn trướng dạy Đông Phương cái gì mà nguyên lý của tiểu thâu.
Rất an tĩnh rồi, nhìn cửa phòng, Khoa Lạc Đặc đột nhiên lo lắng. Con mèo nhỏ ở bên trong làm gì? Hoặc là, hắn đã từ cửa sổ trong phòng ngủ chạy trốn?
Chạy trốn? Nếu như hắn chạy trốn… Khoa Lạc Đặc nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ tới tất cả hành phạt làm cho con mèo nhỏ cũng không dám chạy trốn.
Tựa hồ sợ hãi suy nghĩ trở thành sự thật, y đứng hên, ý định đến trong phòng nhìn. Nếu dám can đảm chạy trốn…
Trong nháy mắt tay đụng tới cánh cửa, một tiếng khóc thê lương đột nhiên truyền ra, đem đêm đen an tĩnh đột nhiên bộc phát, như vẽ lên một cảnh thất thố kinh hoàng.
“Khoa Lạc Đặc! Khoa Lạc Đặc! Khoa Lạc Đặc!” Bên kia cánh cửa truyền đến thanh âm bén nhọn, phảng phất có người dùng móng tay liều mạng mà cào cánh cửa: “Khoa Lạc Đặc! Không nên bỏ ta! Khoa Lạc Đặc…”
Đông Phương dùng khí lực toàn thân khóc kêu. Từ khi hắn dùng biểu hiện không lên tiếng thỏa hiệp hồi nãy, rất khó tưởng tưởng bây giờ lại sợ hãi khóc.
“Khoa Lạc Đặc! Không nên bỏ ta… Ô… Không nên bỏ ta…” Tiếng khóc giống như đao chém đôi thần kinh Khoa Lạc Đặc.
Y không chút do dự mở ra cửa phòng, đem Đông Phương phía sau cánh cửa ôm vào trong ngực.
“Khoa Lạc Đặc… Ô ô…” Đông Phương đem đầu chui vào trước ngực Khoa Lạc Đặc, lớn tiếng mà khóc.
Khoa Lạc Đặc chụp lưng hắn, vuốt ve đầu hắn. “Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc.”
“Không nên bỏ ta.”
Khoa Lạc Đặc tận lực nghiêm mặt: “Vậy vòng cổ đâu?”
Tiểu đầu trong lòng, lập tức buông xuống.
“Còn đang ngoan cố sao?” Đem Đông Phương đẩy khỏi ngực, đổi lấy càng thêm dùng sức mà ôm. Ngón tay mảnh khảnh của Đông Phương dùng sức cào tay áo Khoa Lạc Đặc mà trắng bệch.
“Không! Không nên bỏ ta!” Đông Phương khóc khóc hề hề nói: “Nơi đó bảo an quá lợi hại, ta thời gian không đủ, chỉ đem vòng cổ di chuyển vị trí một chút, đem vật nọ cất ở phía sau bức tranh thứ ba trên tường.”
Gian nan bức cung. Khoa Lạc Đặc rút cuộc thở dài một hơi, biểu hiện mặt bình tĩnh: “Ta không cho phép tái phát hiện làm chuyện như vậy, biết không? Nếu không, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ ta ôm ngươi.”
“Không nên…” Đông Phương cố gắng đem khoảng cách của chính mình cùng Khoa Lạc Đặc biến thành không, không ngừng dán chặt trong ngực Khoa Lạc Đặc.
“Không nên cho ta nghe nói một chút.” Khi cúi đầu đánh giá, mới phát hiện trên người Đông Phương có một chỗ vết thương xanh tím. Khoa Lạc Đặc ôm lấy Đông Phương phóng tới bên giường, mở ra bắp đùi trắng noãn. Nhan sắc màu đỏ, cơ hồ bao trùm da thịt bên trong sườn.
“A…”
Khoa Lạc Đặc cau mày, lấy tay nhẹ nhàng đụng vào cửa.
“Đau không?”
“Khoa Lạc Đặc …”
“Làm gì?”
Đông Phương gian nan quay đầu: “Hôn ta.”
“Cái gì?” Mặt mày nhăn lợi hại hơn.
Con mèo nhỏ lộ ra thần thái năn nỉ: “Khoa Lạc Đặc không bao giờ hôn ta nữa rồi sao? Ta cũng không dám rồi, không nên bỏ ta một mình.”
“Bây giờ hẳn là trước chữa vết thương, ngươi này con mèo nhỏ không biết chuyện nặng nhẹ cấp bách.” Khoa Lạc Đặc lắc đầu, khom lưng cho hắn một cái hôn ôn nhu.
“Còn muốn.”
“Ngươi còn chảy máy, nhanh lên một chút chữa trị.”
“Ta còn muốn ngươi hôn, cầu ngươi.”
“…Được rồi.”
Thở dốc rất nhỏ, trong phòng tràn ngập sắc vị.
“Đau quá… Ô…”
“Nói ngươi không được cử động, sau này không cho tùy ý như vậy.”
“Tái hôn một chút là tốt rồi…”
“Cuối cùng một chút, tốt lắm, không được nhúc nhích, ta phải giúp ngươi băng bó vết thương.”
“Khoa Lạc Đặc…”
“Cái gì?”
“Ta sau này sẽ nghe lời.”
“Rốt cuộc học được thông minh rồi.”
“Nhưng là Khoa Lạc Đặc cũng không được bỏ ta xuống.”
Bên môi Khoa Lạc Đặc không nhịn được nổi lên mỉm cười thản nhiên. Y cúi người, nhìn hai tròng mắt bất an như con mèo nhỏ của Đông Phương: “Nếu không tái chọc giận ta, ta sẽ không bỏ ngươi.”
Y cúi đầu, cho Đông Phương một cái hôn hứa hẹn.
Bình luận truyện