Địa Ngục Chi Ngược
Chương 36
Gió đêm run kịch liệt. Một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn quỷ mị mang theo hoảng sợ khó có thể hình dung mà bỏ chạy. Mồ hôi đọng lại trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đông Phương, hiện lên vẻ nao núng dưới ánh đèn đường. Hắn thở phì phò, lanh lợi mà khom tiến vào một ám đạo. Lúc rạng sáng, xa xa có tiếng chó sủa làm cho hắn đột nhiên dừng bước, cảnh giác mà dán sát trên tường.
“Khoa Lạc Đặc…” Hắn thấp giọng gọi, làm cho thanh âm bất an truyền đi trong gió. Có người theo dõi hay không? Vận dụng tất cả trực giác, không hề khiến cho hắn buông lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương. Sự yên lặng chính là cất giấu mùi nguy hiểm, Đông Phương thậm chí nổi lên cảm giác muốn khóc. Trời biết hắn có bao nhiêu sợ hãi. Vốn là muốn từ xa nhìn mụ mụ một cái mà thôi.
Khoa Lạc Đặc mạnh mẽ trông coi hắn, như thế nào biết hắn có tâm tình? Khi thuộc hạ của Khoa Lạc Đặc bị Đông Phương làm cho hôn mê, Đông Phương không biết mình sai chỗ nào. Hưng phấn mà lẻn vào phủ đệ của Nặc Cơ phu nhân, bằng kinh nghiệm lần trước trộm vòng cổ, xảo diệu mà ẩn thân trong thư phòng cùng ngày xưa trộm cắp kích thích hoàn toàn bất đồng, một cỗ cảm động nhộn nhạo trong ***g ngực của Đông Phương.
Hắn ý định tuân thủ hứa hẹn trong lòng đối với Khoa Lạc Đặc, chỉ nhìn người một cái liền vô thanh vô tức mà đi. Mà khi hắn nhìn thấy sau khi khiển trách quản gia đi vào thư phòng, mẫu tử tình thâm tựa hồ làm cho linh hồn hắn gặp phải chấn động.
Nặc Cơ phu nhân, quý phu nhân ưu nhã kia. Đông Phương từng hai lần theo dõi Khoa Lạc Đặc gặp qua, lúc ấy ngọn lửa ghen ghét làm cho hắn không nghĩ được gì. Hôm nay, Đông Phương mới phát hiện trên người nàng mới có biết bao nhiêu khí chất đặc biệt. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, nhưng Đông Phương bị u buồn của nàng phát ra hấp dẫn. Trực giác cho hắn biết đây là do tưởng niệm mà u buồn, mà đây là loại tưởng niệm của mẫu thân đối với con mình.
Nếu như mụ mụ nhìn thấy mình, sẽ có vẻ mặt gì? Trong lòng hắn dâng lên cực độ hiếu kỳ. Đông Phương không cách nào đè nén mà nghĩ tới. Nếu đột nhiên đi ra… Tưởng tượng tới ấm áp như nước lan tỏa khắp nơi, Đông Phương nhớ tới cái ôm cường tráng hữu lực của Khoa Lạc Đặc, cảm giác an toàn lạ thường, không biết trong lòng mụ mụ có tìm được không?
Ở phía sau, Nặc Cơ phu nhân đột nhiên đứng lên, mặt hướng tới địa phương Đông Phương ẩn núp. “Đông Phương…” Quý phu nhân nhẹ giọng gọi.
Đông Phương ngây cả người, chỉ chốc lát hắn liền hiểu được, Nặc Cơ phu nhân không có phát hiện, nàng không phát hiện ra trong phòng có người mà chỉ là tưởng niệm mà thấp giọng gọi ra tên con mình. Vì vậy hắn cũng không nhịn được, đột nhiên hiện thân.
“Mụ mụ…” Thanh âm thanh thúy mang theo run rẩy, hắn giống nai con vất vả mới tìm được đường về nhà, nhào vào trong lòng Nặc Cơ phu nhân.
“A, Thượng Đế a!” Nặc Cơ phu nhân rên rỉ, lông mi rung động mà buông xuống. Thân hình ấm áp dạt dào thân mật mà dựa vào trên người, thân hình hoàn mỹ đang giống hài tử làm nũng mà dựa sát vào.
“Mụ mụ.”
“A, Thượng Đế a, đúng là Thượng Đế của ta a.” Nặc Cơ phu nhân lắc đầu, không ngừng tha cho bản thân, không muốn đụng tới ảo giác trước mặt.
Ngẩng đầu, tầm mắt tiếp xúc khuôn mặt bởi vì kích động mà trắng bệch, trực giác nói cho Đông Phương, Nặc Cơ phu nhân tuyệt đối là mẫu thân của chính mình. Hắn dùng hai tròng mắt sáng ngời sung sướng mà nhìn Nặc Cơ phu nhân: “Ta là Đông Phương, mụ mụ.”
Thân thể của Nặc Cơ phu nhân tựa hồ không cách nào thừa nhận đả kích như vậy, nàng ôm Đông Phương lui về sau hai bước, ngã ở trên lưng ghế sau người.
“Hài tử của ta…” Cách thật lâu, Đông Phương nghe thấy trên đầu truyền đến giọng nữ nhu hòa dễ nghe. Nặc Cơ phu nhân dùng lực nhẹ nhàng mà ôn nhu vuốt ve tóc của hắn, dùng âm thanh cảm tạ giống như khóc: “Thượng Đế a, hài tử của ta đã trở về.”
Nàng làm cho Đông Phương đứng lên, nhìn thật sâu khuôn mặt tuấn mỹ cùng thân hình thon dài. Năm đó đứa nhỏ gầy chỉ bằng hai bàn tay người, nay đã lớn lên thành người, mỗi một chỗ đều được Thượng Đế ban ơn mà hoàn mỹ.
“Mụ mụ, ta thật sự rất cao hứng.” Đông Phương dụi mắt giống như hài tử nói: “Khi ta biết việc này, ta quả thực cao hứng muốn phát điên, Khoa Lạc Đặc không cho ta lại đây, hắn…” Bỏ qua đề phòng đối với ngoại nhân từ nhỏ dưỡng thành, hắn hận không thể đem tất cả chuyện tình nói ra.
“Khoa Lạc Đặc?” Nặc Cơ phu nhân thấp giọng lập lại một tiếng. Khoa Lạc Đặc, người giữ lấy Đông Phương của nàng, là một cường thế nam nhân hiểu được uy hiếp. Nàng dừng hai tròng mắt, nhớ về lúc gặp nhau, tiếp xúc với sự thật.
“Uh, Khoa Lạc Đặc…”
“Đông Phương, hài tử của ta, ngồi vào bên người ta.” Nàng nắm lấy tay của Đông Phương, chậm rãi vuốt ve cốt nhục của nàng: “Ngươi cùng Khoa Lạc Đặc ở chung có được không?”
“Tốt lắm. Nhưng là chúng ta đang bị khổ sở vì đuổi bắt của hai tên vô lại.” Khoa Lạc Đặc không có ở trước mặt, Đông Phương với hai tên kia can đảm nhắc tới cũng không có, không có cảnh giác nhìn về phía Nặc Cơ phu nhân yêu cầu bảo vệ: “Mụ mụ, Đông Phương bị người xấu khi dễ, mụ mụ phải trợ giúp Khoa Lạc Đặc đối phó với bọn họ a.” Hắn chỉ lo lấy quyền lợi là con, mà quên rằng mẫu thân hắn mặt khác còn có thân phận quan trọng hơn.
“Trợ giúp Khoa Lạc Đặc?” Nặc Cơ phu nhân mỉm cười.
“Bởi vì thế lực của bọn họ rất đáng sợ, cho nên trước mắt ngay cả Khoa Lạc đặc đều phải tránh ra mũi nhọn của bọn họ.” Đông Phương bởi vì muốn làm sáng tỏ mà hai tròng mắt không chứa một điểm tạp chất, trong mắt mẫu thân hắn chung quy hoàn mỹ. Nặc Cơ phu nhân cười yếu ớt lộ ra lúm đồng tiền, từ ái mà sửa sang lại bên ngoài cho hắn.
Thống khoái mà phát tiết vui sướng của chính mình, Đông Phương mới nhớ đến vấn đề đau đầu: “Lúc ta trở về giải thích với Khoa Lạc Đặc sao đây? Hắn nhất định giận dữ.” Nhớ tới mặt đen của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương nghịch ngợm cũng đánh một cái rùng mình.
“Trở về?”
“Uh, ta đã đáp ứng, chỉ cần thấy mụ mụ liền lập tức trở về.” Đông Phương nhíu mày: “Nếu như không quay về, hắn càng tức giận.”
Nặc Cơ phu nhân cất giấu ánh mắt: “Ngươi phải đi về?”
“Đương nhiên.” Hắn trong lòng không nghĩ rời đi Khoa Lạc đặc, môi khẽ vểnh lên: “Mụ mụ cùng ta trở về đi.”
“Có thể.” Nặc Cơ phu nhân lo lắng: “Bất quá, ta muốn bắt tay làm chuyện tốt. Chờ ta một chút, hảo không?”
“Hảo!” Nhìn Nặc Cơ phu nhân rời đi, Đông Phương nhàm chán mà đánh một cái ngáp. Chuyện hắn không thích nhất chính là không có gì làm. Không tới một hồi, hai tròng mắt đen nhánh bắt đầu chuyển động. Đứng dậy, con mèo nhỏ vô thanh vô tức mà đi tới trước bức tranh của thư phòng. Hắn nhớ tới lần trước trộm vòng cổ, nếu như không có bị Khoa Lạc Đặc lấy về hẳn là nằm ở phía sau bảo hiểm của bức tranh này đi.
“Ngươi hay không hoài nghi quyết định của ta?” Khoa Lạc Đặc hỏi: “Quyết định không chịu đem Đông Phương giao cho mẫu thân của hắn.”
Nhạc Hình Cung ngẩng đầu lên: “Ta luôn đối với quyết định của thiếu gia không chút nghi ngờ. Nhưng Mông Đặc phu nhân thủ đoạn không thể xem thường, nàng có lẽ so với hai thiếu gia nhà kia còn điên cuồng hơn.”
Khoa Lạc Đặc ha hả nở nụ cười: “Đông Phương thật sự là họa thủy, ta chẳng những muốn cùng Đằng Tân Khải Thân tranh, còn muốn cùng mẫu thân của hắn tranh, không biết tương lai còn phải cùng ai tranh.”
“Thiếu gia cảm thấy không nhịn được sao?”
“Không, đây là một loại vinh quang.” Khoa Lạc Đặc lộ ra tươi cười tự hào thỏa mãn: “Ta thích như vậy, bảo vệ hắn, không cho ai tới gần.”
Nhạc Hình Cung sau thương nghị vội vã rời đi, Khoa Lạc Đặc không thích hợp để xuất môn, chỉ lưu lại xem Nhạc Hình Cung đem tư liệu đến. Cúi đầu chuyên tâm một hồi, khóe mắt phát hiện có vật thể lặng lẽ tới gần.
Đông Phương từ góc cẩn cẩn dực dực mà nhích lại gần. “Khoa Lạc Đặc.”
Khoa Lạc Đặc không có ngẩng đầu, thân thủ vỗ vỗ thắt lưng Đông Phương. Đông Phương trái lại ngồi xuống, ở một bên nhìn bộ dáng làm việc của Khoa Lạc Đặc.
“Khoa Lạc Đặc…” Đông Phương nhẹ nhàng kêu, thanh âm mang theo do dự không quyết.
Khoa Lạc Đặc buông tư liệu trong tay: “Cảm giác buồn bực rồi? Đông Phương, ta nói rồi, bây giờ tuyệt đối không thể đi ra ngoài.”
Đông Phương cúi đầu, đem mi thanh tú khởi lên.
“Làm sao vậy?” Khoa Lạc Đặc rốt cục phát giác Đông Phương dị thường, y cho Đông Phương bò lên đùi của mình ngồi xuống: “Muốn cùng ta nói cái gì?”
Đông Phương tựa hồ có điểm sợ hãi, điều tra xem xét Khoa Lạc Đặc một cái, cẩn thận hỏi: “Khoa Lạc Đặc, ta có mụ mụ sao?”
Khoa Lạc Đặc cả người chấn động. “Ngươi nói cái gì?” Trong thanh âm của Khoa Lạc Đặc không phát giác mang theo khẩn trương cùng nghiêm khắc: “Người nào nói cho ngươi? Ngươi trộm nghe ta cùng Nhạc Hình Cung nói chuyện?”
Đông Phương sớm đoán được vấn đề này sẽ làm cho Khoa Lạc Đặc tức giận, khiếp đảm mà nhìn Khoa Lạc Đặc liếc mắt một cái, vừa lại đem đầu buông xuống. “Vốn là Mông Đặc phu nhân của Nặc Cơ gia tộc?”
Khoa Lạc Đặc hiển nhiên rất tức giận, y lạnh lùng nói: “Ngươi không phải cũng nghe thấy được sao?”
“Nàng giống như Mã Thụy phu nhân sao?”
“Có lẽ so với Mã Thụy phu nhân rất tốt. Ngươi nghĩ muốn trở lại bên người mụ mụ sao?” Khoa Lạc Đặc đem từ trên đùi đuổi xuống: “Như vậy đi thôi.”
Đông Phương phản xạ mà ôm Khoa Lạc Đặc: “Không có, ta cũng không nói phải đi về.”
Bị Đông Phương ỷ lại thật sâu làm cho tâm tình Khoa Lạc Đặc hòa hoãn, y thu hồi thái độ lạnh lùng. Nhìn chằm chằm Đông Phương trong chốc lát, Khoa Lạc Đặc hồi phục ôn nhu ngày thường, đem Đông Phương một lần nữa kéo tới bên người, cắn lỗ tai Đông Phương hỏi: “Đông Phương, nói cho ta biết, ngươi muốn gặp mụ mụ của ngươi sao?”
Đông Phương bị làm khó nhíu mày.
“Nói cho ta biết.” Khoa Lạc Đặc ôn nhu nói: “Ngươi không phải cái gì cũng không dấu diếm ta sao? Nếu như ngươi muốn gặp, ta có thể mang ngươi đi.”
“Thật sự?” Đông Phương hoài nghi mà nghiêng đầu.
“Ngươi muốn gặp?”
Đông Phương trầm ngâm, mím môi hướng Khoa Lạc Đặc gật đầu: “Uh.”
“Quả nhiên như thế.” Sắc mặt của Khoa Lạc Đặc, từ ôn nhu đảo mắt biến thành lãnh liệt, cánh tay ôm Đông Phương cũng đột nhiên trở nên cứng rắn.
Đông Phương lại càng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ánh mắt vô tội: “Khoa Lạc Đặc, ngươi không nghĩ ta nhìn, ta nhân tiện…”
“Ta rất rõ ràng ngươi rồi.” Khoa Lạc Đặc mỉm cười mang theo khí tức nguy hiểm: “Cho dù bằng miệng đáp ứng không đi tới tìm, một khi ta không có ở đây tâm lý sẽ ngứa, khi đó ngươi sẽ không biết có hậu quả gì mà chạy đi.” Y vừa nói, một bên đem Đông Phương kéo vào trong phòng. “Lên giường nằm.” Y chỉ vào giường.
Đông Phương giống như con mèo nhỏ bị chấn kinh mà lui đến góc giường, hai tròng mắt nhìn Khoa Lạc Đặc đang tìm trong rương đồ vật gì đò, dự cảm điềm xấu hiện lên. “Khoa Lạc Đặc, ngươi đang tìm cái gì?”
Khoa Lạc Đặc trở mình, tựa hồ đã tìm được vật muốn tìm. “Đông Phương, nằm xuống.” Khoa Lạc Đặc xoay người đi tới bên giường, cầm trong tay một cây tiêm.
Đông Phương nhìn vật Khoa Lạc Đặc cầm trong tay không rét mà run: “Đây là cái gì?”
“Không có gì, bất quá vốn là cho ngươi không thể chạy lung tung gì đó.” Khoa Lạc Đặc phóng thanh âm nhẹ nhàng dụ dỗ: “Đông Phương, ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Cơ hồ trí nhớ về bị giam giữ, nhốt, xiềng xích, hình phạt hiện ra… Một cái đem Đông Phương bao phủ trong sợ hãi. Đông Phương phát ra thanh âm suy yếu: “Khoa Lạc Đặc, không nên như vậy…”
“Ta cũng không muốn như vậy.” Khoa Lạc Đặc trầm giọng nói: “Nhưng là ngươi không lo tới hậu quả khi rời đi. Đông Phương, Mông Đặc phu nhân muốn bán ngươi, ngươi không thể thấy nàng.”
“Mẹ ta?”
“Ta tình nguyện cho ngươi tái nằm ngủ trên giường vài ngày.” Khoa Lạc Đặc dần dần tới gần, Đông Phương bị cảm giác uy bức mà sợ run. “Tin tưởng ta, ta sẽ không thương tổn ngươi.”
Đông Phương kinh hãi ruột gan mà nhìn ống tiêm ngày càng tới gần: “Ngươi bây giờ tổn thương ta.”
Khoa Lạc Đặc trong lộ ra ưu sầu: “Đông Phương, ngươi không tin ta?” Thân thủ đột nhiên đem Đông Phương từ trong góc kéo ra, tận lực không cho Đông Phương giãy dụa khi đụng vào ống tiêm.
“Là ngươi không tin ta!” Đông Phương không nhịn được bắt đầu hô to: “Ta nói rồi, sẽ không đi nhìn nàng!” Nước mắt từ lông mi rung động cuồn cuộn không dứt chảy xuống, Đông Phương bắt đầu nhẹ giọng nghẹn ngào.
“Đông Phương.” Trái tim Khoa Lạc Đặc đột nhiên bị đau một chút, y buôn ống tim, dùng sức đem Đông Phương ôm vào trong ngực: “Ta không thể cho ngươi mạo hiểm như vậy, ngươi không trông mon được chính mình.”
“Sẽ không. Ta sẽ không như vậy.” Đông Phương khuôn mặt dính đầy nước mắt đứng lên ngang với Khoa Lạc Đặc: “Tại sao ngươi không tin ta?”
Lý trí cùng tỉnh cảm khiến tâm lý Khoa Lạc đặc triển khai. Bắt Đông Phương tiêm vào thuốc trấn định quả thật có điểm tàn nhẫn, nhưng làm cho Đông Phương chuồn ra càng đáng sợ hơn. Y thật sự không muốn đem quan hệ cùng Đông Phương phá hư, cũng không nghĩ muốn Đông Phương đem y cùng Đằng Tân trở thành một loại người. Khoa Lạc Đặc cúi đầu trầm tư, Đông Phương trong lòng giống như con mèo nhỏ đang run rẩy, hiện ra một mặt vô cùng ấm thuận.
“Khoa Lạc Đặc, ta không muốn thuốc trấn định.” Đông Phương dùng cái trán cọ xát y phục của Khoa Lạc Đặc, chuyển đến suy nghĩ nhìn vẻ mặt biến hóa của Khoa Lạc Đặc. “Khoa Lạc Đặc, cầu ngươi.” Đông Phương đáng thương hề hề mà năn nỉ: “Ta không muốn nằm ở trên giường không thể nhúc nhích. Hơn nữa, nếu như ta không thể di chuyển lúc có địch nhân xông vào thì làm sao bây giờ? Ta ngay cả trốn cũng trốn không thoát.”
“Thật sự sẽ không lén chuồn đi?” Khoa Lạc Đặc không xác định mà liếc mắt nhìn Đông Phương một cái, Đông Phương lộ ra vẻ mặt cầu khẩn cực muốn an ủi khát vọng. Khoa Lạc Đặc châm chước thật lâu, nhìn tiêm ống bị ném tới một bên, gian nan ra quyết định. “…Được rồi. Ta tin tưởng ngươi một lần.”
“Khoa Lạc Đặc thật tốt quá.” Đông Phương bắt đầu hoan hô, vẻ mặt đáng thương vừa rồi không cánh mà bay, cao hứng mà ôm Khoa Lạc Đặc, lập tức nhảy loạn lên.
“Nhớ kỹ đáp ứng của ngươi, không cho đi gặp Mông Đặc phu nhân.”
“Vốn là, ta nhớ kỹ.” Đông Phương bỏ đi ẩm ướt tức giận, trên mặt lộ ra sắc mặt mỉm cười ngọt ngào.
Mụ mụ, ta cư nhiên cũng có mụ mụ, hơn nữa là Mông Đặc phu nhân của Nặc Nọ gia tộc. Tại sao không thể đi nhìn mụ mụ?
“Khoa Lạc Đặc vốn là lo lắng sau khi ta cùng mụ mụ gặp mặt sẽ không trở lại sao?”
“Ngươi không có mụ mụ, ngươi chỉ có ta.”
“Kỳ thật mặc kệ thấy người nào, ta cũng chỉ biết đi theo Khoa Lạc Đặc.” Đông Phương làm nũng mà ôm cổ Khoa Lạc Đặc.
“Thật sự?”
“Đúng vậy, Khoa Lạc Đặc mới là người trọng yếu nhất trong lòng ta.” Cho nên, thấy mặt mụ mụ, hẳn là đừng lo đi.
Khoa Lạc Đặc không có đoán sai, con mèo nhỏ quả nhiên không trông nom được chính mình.
“Khoa Lạc Đặc…” Hắn thấp giọng gọi, làm cho thanh âm bất an truyền đi trong gió. Có người theo dõi hay không? Vận dụng tất cả trực giác, không hề khiến cho hắn buông lỏng, ngược lại càng thêm khẩn trương. Sự yên lặng chính là cất giấu mùi nguy hiểm, Đông Phương thậm chí nổi lên cảm giác muốn khóc. Trời biết hắn có bao nhiêu sợ hãi. Vốn là muốn từ xa nhìn mụ mụ một cái mà thôi.
Khoa Lạc Đặc mạnh mẽ trông coi hắn, như thế nào biết hắn có tâm tình? Khi thuộc hạ của Khoa Lạc Đặc bị Đông Phương làm cho hôn mê, Đông Phương không biết mình sai chỗ nào. Hưng phấn mà lẻn vào phủ đệ của Nặc Cơ phu nhân, bằng kinh nghiệm lần trước trộm vòng cổ, xảo diệu mà ẩn thân trong thư phòng cùng ngày xưa trộm cắp kích thích hoàn toàn bất đồng, một cỗ cảm động nhộn nhạo trong ***g ngực của Đông Phương.
Hắn ý định tuân thủ hứa hẹn trong lòng đối với Khoa Lạc Đặc, chỉ nhìn người một cái liền vô thanh vô tức mà đi. Mà khi hắn nhìn thấy sau khi khiển trách quản gia đi vào thư phòng, mẫu tử tình thâm tựa hồ làm cho linh hồn hắn gặp phải chấn động.
Nặc Cơ phu nhân, quý phu nhân ưu nhã kia. Đông Phương từng hai lần theo dõi Khoa Lạc Đặc gặp qua, lúc ấy ngọn lửa ghen ghét làm cho hắn không nghĩ được gì. Hôm nay, Đông Phương mới phát hiện trên người nàng mới có biết bao nhiêu khí chất đặc biệt. Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, nhưng Đông Phương bị u buồn của nàng phát ra hấp dẫn. Trực giác cho hắn biết đây là do tưởng niệm mà u buồn, mà đây là loại tưởng niệm của mẫu thân đối với con mình.
Nếu như mụ mụ nhìn thấy mình, sẽ có vẻ mặt gì? Trong lòng hắn dâng lên cực độ hiếu kỳ. Đông Phương không cách nào đè nén mà nghĩ tới. Nếu đột nhiên đi ra… Tưởng tượng tới ấm áp như nước lan tỏa khắp nơi, Đông Phương nhớ tới cái ôm cường tráng hữu lực của Khoa Lạc Đặc, cảm giác an toàn lạ thường, không biết trong lòng mụ mụ có tìm được không?
Ở phía sau, Nặc Cơ phu nhân đột nhiên đứng lên, mặt hướng tới địa phương Đông Phương ẩn núp. “Đông Phương…” Quý phu nhân nhẹ giọng gọi.
Đông Phương ngây cả người, chỉ chốc lát hắn liền hiểu được, Nặc Cơ phu nhân không có phát hiện, nàng không phát hiện ra trong phòng có người mà chỉ là tưởng niệm mà thấp giọng gọi ra tên con mình. Vì vậy hắn cũng không nhịn được, đột nhiên hiện thân.
“Mụ mụ…” Thanh âm thanh thúy mang theo run rẩy, hắn giống nai con vất vả mới tìm được đường về nhà, nhào vào trong lòng Nặc Cơ phu nhân.
“A, Thượng Đế a!” Nặc Cơ phu nhân rên rỉ, lông mi rung động mà buông xuống. Thân hình ấm áp dạt dào thân mật mà dựa vào trên người, thân hình hoàn mỹ đang giống hài tử làm nũng mà dựa sát vào.
“Mụ mụ.”
“A, Thượng Đế a, đúng là Thượng Đế của ta a.” Nặc Cơ phu nhân lắc đầu, không ngừng tha cho bản thân, không muốn đụng tới ảo giác trước mặt.
Ngẩng đầu, tầm mắt tiếp xúc khuôn mặt bởi vì kích động mà trắng bệch, trực giác nói cho Đông Phương, Nặc Cơ phu nhân tuyệt đối là mẫu thân của chính mình. Hắn dùng hai tròng mắt sáng ngời sung sướng mà nhìn Nặc Cơ phu nhân: “Ta là Đông Phương, mụ mụ.”
Thân thể của Nặc Cơ phu nhân tựa hồ không cách nào thừa nhận đả kích như vậy, nàng ôm Đông Phương lui về sau hai bước, ngã ở trên lưng ghế sau người.
“Hài tử của ta…” Cách thật lâu, Đông Phương nghe thấy trên đầu truyền đến giọng nữ nhu hòa dễ nghe. Nặc Cơ phu nhân dùng lực nhẹ nhàng mà ôn nhu vuốt ve tóc của hắn, dùng âm thanh cảm tạ giống như khóc: “Thượng Đế a, hài tử của ta đã trở về.”
Nàng làm cho Đông Phương đứng lên, nhìn thật sâu khuôn mặt tuấn mỹ cùng thân hình thon dài. Năm đó đứa nhỏ gầy chỉ bằng hai bàn tay người, nay đã lớn lên thành người, mỗi một chỗ đều được Thượng Đế ban ơn mà hoàn mỹ.
“Mụ mụ, ta thật sự rất cao hứng.” Đông Phương dụi mắt giống như hài tử nói: “Khi ta biết việc này, ta quả thực cao hứng muốn phát điên, Khoa Lạc Đặc không cho ta lại đây, hắn…” Bỏ qua đề phòng đối với ngoại nhân từ nhỏ dưỡng thành, hắn hận không thể đem tất cả chuyện tình nói ra.
“Khoa Lạc Đặc?” Nặc Cơ phu nhân thấp giọng lập lại một tiếng. Khoa Lạc Đặc, người giữ lấy Đông Phương của nàng, là một cường thế nam nhân hiểu được uy hiếp. Nàng dừng hai tròng mắt, nhớ về lúc gặp nhau, tiếp xúc với sự thật.
“Uh, Khoa Lạc Đặc…”
“Đông Phương, hài tử của ta, ngồi vào bên người ta.” Nàng nắm lấy tay của Đông Phương, chậm rãi vuốt ve cốt nhục của nàng: “Ngươi cùng Khoa Lạc Đặc ở chung có được không?”
“Tốt lắm. Nhưng là chúng ta đang bị khổ sở vì đuổi bắt của hai tên vô lại.” Khoa Lạc Đặc không có ở trước mặt, Đông Phương với hai tên kia can đảm nhắc tới cũng không có, không có cảnh giác nhìn về phía Nặc Cơ phu nhân yêu cầu bảo vệ: “Mụ mụ, Đông Phương bị người xấu khi dễ, mụ mụ phải trợ giúp Khoa Lạc Đặc đối phó với bọn họ a.” Hắn chỉ lo lấy quyền lợi là con, mà quên rằng mẫu thân hắn mặt khác còn có thân phận quan trọng hơn.
“Trợ giúp Khoa Lạc Đặc?” Nặc Cơ phu nhân mỉm cười.
“Bởi vì thế lực của bọn họ rất đáng sợ, cho nên trước mắt ngay cả Khoa Lạc đặc đều phải tránh ra mũi nhọn của bọn họ.” Đông Phương bởi vì muốn làm sáng tỏ mà hai tròng mắt không chứa một điểm tạp chất, trong mắt mẫu thân hắn chung quy hoàn mỹ. Nặc Cơ phu nhân cười yếu ớt lộ ra lúm đồng tiền, từ ái mà sửa sang lại bên ngoài cho hắn.
Thống khoái mà phát tiết vui sướng của chính mình, Đông Phương mới nhớ đến vấn đề đau đầu: “Lúc ta trở về giải thích với Khoa Lạc Đặc sao đây? Hắn nhất định giận dữ.” Nhớ tới mặt đen của Khoa Lạc Đặc, Đông Phương nghịch ngợm cũng đánh một cái rùng mình.
“Trở về?”
“Uh, ta đã đáp ứng, chỉ cần thấy mụ mụ liền lập tức trở về.” Đông Phương nhíu mày: “Nếu như không quay về, hắn càng tức giận.”
Nặc Cơ phu nhân cất giấu ánh mắt: “Ngươi phải đi về?”
“Đương nhiên.” Hắn trong lòng không nghĩ rời đi Khoa Lạc đặc, môi khẽ vểnh lên: “Mụ mụ cùng ta trở về đi.”
“Có thể.” Nặc Cơ phu nhân lo lắng: “Bất quá, ta muốn bắt tay làm chuyện tốt. Chờ ta một chút, hảo không?”
“Hảo!” Nhìn Nặc Cơ phu nhân rời đi, Đông Phương nhàm chán mà đánh một cái ngáp. Chuyện hắn không thích nhất chính là không có gì làm. Không tới một hồi, hai tròng mắt đen nhánh bắt đầu chuyển động. Đứng dậy, con mèo nhỏ vô thanh vô tức mà đi tới trước bức tranh của thư phòng. Hắn nhớ tới lần trước trộm vòng cổ, nếu như không có bị Khoa Lạc Đặc lấy về hẳn là nằm ở phía sau bảo hiểm của bức tranh này đi.
“Ngươi hay không hoài nghi quyết định của ta?” Khoa Lạc Đặc hỏi: “Quyết định không chịu đem Đông Phương giao cho mẫu thân của hắn.”
Nhạc Hình Cung ngẩng đầu lên: “Ta luôn đối với quyết định của thiếu gia không chút nghi ngờ. Nhưng Mông Đặc phu nhân thủ đoạn không thể xem thường, nàng có lẽ so với hai thiếu gia nhà kia còn điên cuồng hơn.”
Khoa Lạc Đặc ha hả nở nụ cười: “Đông Phương thật sự là họa thủy, ta chẳng những muốn cùng Đằng Tân Khải Thân tranh, còn muốn cùng mẫu thân của hắn tranh, không biết tương lai còn phải cùng ai tranh.”
“Thiếu gia cảm thấy không nhịn được sao?”
“Không, đây là một loại vinh quang.” Khoa Lạc Đặc lộ ra tươi cười tự hào thỏa mãn: “Ta thích như vậy, bảo vệ hắn, không cho ai tới gần.”
Nhạc Hình Cung sau thương nghị vội vã rời đi, Khoa Lạc Đặc không thích hợp để xuất môn, chỉ lưu lại xem Nhạc Hình Cung đem tư liệu đến. Cúi đầu chuyên tâm một hồi, khóe mắt phát hiện có vật thể lặng lẽ tới gần.
Đông Phương từ góc cẩn cẩn dực dực mà nhích lại gần. “Khoa Lạc Đặc.”
Khoa Lạc Đặc không có ngẩng đầu, thân thủ vỗ vỗ thắt lưng Đông Phương. Đông Phương trái lại ngồi xuống, ở một bên nhìn bộ dáng làm việc của Khoa Lạc Đặc.
“Khoa Lạc Đặc…” Đông Phương nhẹ nhàng kêu, thanh âm mang theo do dự không quyết.
Khoa Lạc Đặc buông tư liệu trong tay: “Cảm giác buồn bực rồi? Đông Phương, ta nói rồi, bây giờ tuyệt đối không thể đi ra ngoài.”
Đông Phương cúi đầu, đem mi thanh tú khởi lên.
“Làm sao vậy?” Khoa Lạc Đặc rốt cục phát giác Đông Phương dị thường, y cho Đông Phương bò lên đùi của mình ngồi xuống: “Muốn cùng ta nói cái gì?”
Đông Phương tựa hồ có điểm sợ hãi, điều tra xem xét Khoa Lạc Đặc một cái, cẩn thận hỏi: “Khoa Lạc Đặc, ta có mụ mụ sao?”
Khoa Lạc Đặc cả người chấn động. “Ngươi nói cái gì?” Trong thanh âm của Khoa Lạc Đặc không phát giác mang theo khẩn trương cùng nghiêm khắc: “Người nào nói cho ngươi? Ngươi trộm nghe ta cùng Nhạc Hình Cung nói chuyện?”
Đông Phương sớm đoán được vấn đề này sẽ làm cho Khoa Lạc Đặc tức giận, khiếp đảm mà nhìn Khoa Lạc Đặc liếc mắt một cái, vừa lại đem đầu buông xuống. “Vốn là Mông Đặc phu nhân của Nặc Cơ gia tộc?”
Khoa Lạc Đặc hiển nhiên rất tức giận, y lạnh lùng nói: “Ngươi không phải cũng nghe thấy được sao?”
“Nàng giống như Mã Thụy phu nhân sao?”
“Có lẽ so với Mã Thụy phu nhân rất tốt. Ngươi nghĩ muốn trở lại bên người mụ mụ sao?” Khoa Lạc Đặc đem từ trên đùi đuổi xuống: “Như vậy đi thôi.”
Đông Phương phản xạ mà ôm Khoa Lạc Đặc: “Không có, ta cũng không nói phải đi về.”
Bị Đông Phương ỷ lại thật sâu làm cho tâm tình Khoa Lạc Đặc hòa hoãn, y thu hồi thái độ lạnh lùng. Nhìn chằm chằm Đông Phương trong chốc lát, Khoa Lạc Đặc hồi phục ôn nhu ngày thường, đem Đông Phương một lần nữa kéo tới bên người, cắn lỗ tai Đông Phương hỏi: “Đông Phương, nói cho ta biết, ngươi muốn gặp mụ mụ của ngươi sao?”
Đông Phương bị làm khó nhíu mày.
“Nói cho ta biết.” Khoa Lạc Đặc ôn nhu nói: “Ngươi không phải cái gì cũng không dấu diếm ta sao? Nếu như ngươi muốn gặp, ta có thể mang ngươi đi.”
“Thật sự?” Đông Phương hoài nghi mà nghiêng đầu.
“Ngươi muốn gặp?”
Đông Phương trầm ngâm, mím môi hướng Khoa Lạc Đặc gật đầu: “Uh.”
“Quả nhiên như thế.” Sắc mặt của Khoa Lạc Đặc, từ ôn nhu đảo mắt biến thành lãnh liệt, cánh tay ôm Đông Phương cũng đột nhiên trở nên cứng rắn.
Đông Phương lại càng hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ánh mắt vô tội: “Khoa Lạc Đặc, ngươi không nghĩ ta nhìn, ta nhân tiện…”
“Ta rất rõ ràng ngươi rồi.” Khoa Lạc Đặc mỉm cười mang theo khí tức nguy hiểm: “Cho dù bằng miệng đáp ứng không đi tới tìm, một khi ta không có ở đây tâm lý sẽ ngứa, khi đó ngươi sẽ không biết có hậu quả gì mà chạy đi.” Y vừa nói, một bên đem Đông Phương kéo vào trong phòng. “Lên giường nằm.” Y chỉ vào giường.
Đông Phương giống như con mèo nhỏ bị chấn kinh mà lui đến góc giường, hai tròng mắt nhìn Khoa Lạc Đặc đang tìm trong rương đồ vật gì đò, dự cảm điềm xấu hiện lên. “Khoa Lạc Đặc, ngươi đang tìm cái gì?”
Khoa Lạc Đặc trở mình, tựa hồ đã tìm được vật muốn tìm. “Đông Phương, nằm xuống.” Khoa Lạc Đặc xoay người đi tới bên giường, cầm trong tay một cây tiêm.
Đông Phương nhìn vật Khoa Lạc Đặc cầm trong tay không rét mà run: “Đây là cái gì?”
“Không có gì, bất quá vốn là cho ngươi không thể chạy lung tung gì đó.” Khoa Lạc Đặc phóng thanh âm nhẹ nhàng dụ dỗ: “Đông Phương, ta sẽ không làm ngươi bị thương.”
Cơ hồ trí nhớ về bị giam giữ, nhốt, xiềng xích, hình phạt hiện ra… Một cái đem Đông Phương bao phủ trong sợ hãi. Đông Phương phát ra thanh âm suy yếu: “Khoa Lạc Đặc, không nên như vậy…”
“Ta cũng không muốn như vậy.” Khoa Lạc Đặc trầm giọng nói: “Nhưng là ngươi không lo tới hậu quả khi rời đi. Đông Phương, Mông Đặc phu nhân muốn bán ngươi, ngươi không thể thấy nàng.”
“Mẹ ta?”
“Ta tình nguyện cho ngươi tái nằm ngủ trên giường vài ngày.” Khoa Lạc Đặc dần dần tới gần, Đông Phương bị cảm giác uy bức mà sợ run. “Tin tưởng ta, ta sẽ không thương tổn ngươi.”
Đông Phương kinh hãi ruột gan mà nhìn ống tiêm ngày càng tới gần: “Ngươi bây giờ tổn thương ta.”
Khoa Lạc Đặc trong lộ ra ưu sầu: “Đông Phương, ngươi không tin ta?” Thân thủ đột nhiên đem Đông Phương từ trong góc kéo ra, tận lực không cho Đông Phương giãy dụa khi đụng vào ống tiêm.
“Là ngươi không tin ta!” Đông Phương không nhịn được bắt đầu hô to: “Ta nói rồi, sẽ không đi nhìn nàng!” Nước mắt từ lông mi rung động cuồn cuộn không dứt chảy xuống, Đông Phương bắt đầu nhẹ giọng nghẹn ngào.
“Đông Phương.” Trái tim Khoa Lạc Đặc đột nhiên bị đau một chút, y buôn ống tim, dùng sức đem Đông Phương ôm vào trong ngực: “Ta không thể cho ngươi mạo hiểm như vậy, ngươi không trông mon được chính mình.”
“Sẽ không. Ta sẽ không như vậy.” Đông Phương khuôn mặt dính đầy nước mắt đứng lên ngang với Khoa Lạc Đặc: “Tại sao ngươi không tin ta?”
Lý trí cùng tỉnh cảm khiến tâm lý Khoa Lạc đặc triển khai. Bắt Đông Phương tiêm vào thuốc trấn định quả thật có điểm tàn nhẫn, nhưng làm cho Đông Phương chuồn ra càng đáng sợ hơn. Y thật sự không muốn đem quan hệ cùng Đông Phương phá hư, cũng không nghĩ muốn Đông Phương đem y cùng Đằng Tân trở thành một loại người. Khoa Lạc Đặc cúi đầu trầm tư, Đông Phương trong lòng giống như con mèo nhỏ đang run rẩy, hiện ra một mặt vô cùng ấm thuận.
“Khoa Lạc Đặc, ta không muốn thuốc trấn định.” Đông Phương dùng cái trán cọ xát y phục của Khoa Lạc Đặc, chuyển đến suy nghĩ nhìn vẻ mặt biến hóa của Khoa Lạc Đặc. “Khoa Lạc Đặc, cầu ngươi.” Đông Phương đáng thương hề hề mà năn nỉ: “Ta không muốn nằm ở trên giường không thể nhúc nhích. Hơn nữa, nếu như ta không thể di chuyển lúc có địch nhân xông vào thì làm sao bây giờ? Ta ngay cả trốn cũng trốn không thoát.”
“Thật sự sẽ không lén chuồn đi?” Khoa Lạc Đặc không xác định mà liếc mắt nhìn Đông Phương một cái, Đông Phương lộ ra vẻ mặt cầu khẩn cực muốn an ủi khát vọng. Khoa Lạc Đặc châm chước thật lâu, nhìn tiêm ống bị ném tới một bên, gian nan ra quyết định. “…Được rồi. Ta tin tưởng ngươi một lần.”
“Khoa Lạc Đặc thật tốt quá.” Đông Phương bắt đầu hoan hô, vẻ mặt đáng thương vừa rồi không cánh mà bay, cao hứng mà ôm Khoa Lạc Đặc, lập tức nhảy loạn lên.
“Nhớ kỹ đáp ứng của ngươi, không cho đi gặp Mông Đặc phu nhân.”
“Vốn là, ta nhớ kỹ.” Đông Phương bỏ đi ẩm ướt tức giận, trên mặt lộ ra sắc mặt mỉm cười ngọt ngào.
Mụ mụ, ta cư nhiên cũng có mụ mụ, hơn nữa là Mông Đặc phu nhân của Nặc Nọ gia tộc. Tại sao không thể đi nhìn mụ mụ?
“Khoa Lạc Đặc vốn là lo lắng sau khi ta cùng mụ mụ gặp mặt sẽ không trở lại sao?”
“Ngươi không có mụ mụ, ngươi chỉ có ta.”
“Kỳ thật mặc kệ thấy người nào, ta cũng chỉ biết đi theo Khoa Lạc Đặc.” Đông Phương làm nũng mà ôm cổ Khoa Lạc Đặc.
“Thật sự?”
“Đúng vậy, Khoa Lạc Đặc mới là người trọng yếu nhất trong lòng ta.” Cho nên, thấy mặt mụ mụ, hẳn là đừng lo đi.
Khoa Lạc Đặc không có đoán sai, con mèo nhỏ quả nhiên không trông nom được chính mình.
Bình luận truyện