Địa Ngục Trần Gian

Chương 52: 52: Điên Cuồng




Tôi ngẩn ra, cắn chặt răng không để cho cảm xúc khiến cho mình suy sụp.

Khi đó, cửa nhà thờ mở ra, xuất hiện gương mặt vừa lương thiện lại vừa cực kỳ buồn nôn của trưởng thôn: "Giang Lưu, cậu đã quay lại rồi à, không sao chứ.

"
Tôi nhìn gương mặt đạo đức giả của trưởng thôn, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy đau buồn.

Tôi cười nhạt, lạnh lùng nhìn vào mặt trưởng thôn nói: "Nói đi, bố mẹ tôi, rốt cuộc chết như thế nào.

"
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy sau lưng trưởng thôn đám đông người từ từ đi ra, nhìn thấy đám người đó, đôi mắt tôi trở nên giận dữ.

Trong tay bọn họ, có người cầm lưỡi liềm, có người cầm cuốc, không ai tay không hết.

"Không phải ta đã nói với cậu rồi sao? Bố mẹ cậu khi đi tìm cậu không cẩn thận đã chết rồi, sao cậu còn hỏi lại.

" trưởng thôn vẫn cười với tôi, "Đúng rồi, chuyện thế nào rồi? Đã giải quyết được nguy hiểm chưa? Mấy người bạn của cậu đâu?"
Tôi lạnh lùng nhìn lão trưởng thôn đứng trước mặt, cười phá lên: "Ta một lòng muốn cứu các người ra ngoài, các người lại đối xử với ta như vậy, đột nhiên ta tự cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.

"
Trưởng thôn sững người, sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc, "Nếu cậu đã phát hiện ra rồi, ta cũng không giấu giếm nữa, chuyện bố mẹ cậu, chỉ là hiểu lầm, ta chỉ có thể nói xin lỗi, nhưng ở đây bao nhiêu là hương thân, cậu nhẫn tâm nhìn họ đi vào chỗ chết sao? Lẽ nào một chút tình nghĩa cũng không màng?"
Nói rồi trưởng thôn định đặt tay lên vai tôi.


"Đừng đùa nữa!" tôi lập tức gạt tay lão ta ra, lớn tiếng hét lên: "Chuyện các ngươi làm với ta có chút tình nghĩa nào không?"
Nói xong, tôi nhìn đám dân trong thôn, tiếp tục lạnh giọng nói: "Các người tay lăm lăm vũ khí là để nói chuyện tình nghĩa với ta đấy ư?"
Hiện trường chìm vào trong im lặng, tôi nhìn biểu cảm trơ trẽn của đám dân trong thôn, trong lòng đau khổ, chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy, thế giới của tôi đã đảo lộn hết thảy.

Tại sao, thế giới này lại đối xử méo mó với tôi như vậy, sự biến chất đó từ đâu mà đến?
Là tôi đã làm sai điều gì? Lại trừng phạt tôi như vậy.

"Vậy nên ý của cậu là muốn nhìn chúng tôi chết mà không cứu đúng không?" chị dâu lúc đó từ trong đám đông đứng ra lạnh lùng nói.

Tôi cưới phá lên: "Đừng nói là không có cách, kể cả có cách ta cũng sẽ không cứu lũ súc sinh các người! Nếu không phải do các ngươi náo động phòng, sẽ xảy ra chuyện như này sao? Nếu như không phải đồ tiện nhân nhà chị cố ý hãm hại Tú Tú, cô ấy có cần phải tự sát không? Nếu như không phải do các người hại người ta chết xong lại muốn che giấu sự thật, đem xác Tú Tú chôn sau núi, thì có xảy ra chuyện như ngày hôm nay không? Tất cả đều là do các người tự làm tự chịu, cũng là do mắt ta mù mới nghĩ đến chuyện tìm cách cứu mấy người, HAHA.

"
Lúc đó tôi mới phát hiện ra mình đúng là đồ đại ngốc.

"Mẹ kiếp, cậu bất nhân cũng đừng trách chúng tôi bất nghĩa, dù gì cũng phải chết ở đây, lôi một người chịu tội thay cũng vậy thôi!" không biết là ai thốt ra câu nói đó.

Biểu cảm của những người còn lại chuyển từ phòng bị, tội lỗi sang đầy sát khí.

Bọn họ đặt niềm hy vọng sống sót cuối cùng lên tôi, giờ chính tay tôi đã bóp nát hy vọng đó, bọn họ cũng không còn chút tình người nào để nói nữa rồi.

Nhìn thái độ của họ thay đổi, tôi điên cuồng cười lớn lên: "Lại đây, lại đây, giết tôi đi nào, dù sao cũng phải chết ở đây, một người cũng đừng mong chạy thoát!"
"Giết hắn ta!"
"Giết hắn ta!"
Đám dân thôn nhìn tôi không ngừng la hét, tôi nhìn dáng vẻ bọn họ, thật sự bi thương.


"Các người thật sự thú tính như vậy sao? Hại chết bố mẹ người ta không nói, giờ đến cậu ấy cũng muốn gi3t chết sao? Trước đó cậu ấy một lòng tìm cách cứu chúng ta ra ngoài, chúng ta đối xử với ân nhân như vậy sao?" lúc này thím tôi vội chạy lên nói.

"Mẹ, hắn ta không còn là Giang Lưu trước kia nữa rồi, giờ hắn chỉ muốn giết hết chúng ta, mẹ tránh ra, để bọn con giết hắn!" chị dâu tay cầm dao đi lên đằng trước.

Tôi lạnh lùng nhìn chị ta, không muốn nói gì.

Nhanh chóng, thím tôi bị người ta lôi ra, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, trong đám dân làng có người cầm gậy tiến lên, đánh một gậy vào chân khiến tôi quỳ sụp xuống dưới đất, tôi cố nhịn đau, cắn chặt răng.

Tâm trí hỗn độn.

Phải chết thật sao?
Cứ như vậy chết đi, cũng tốt, tôi đã không có cách gì bảo vệ Tú Tú, vậy thì để tôi chết đi, đền tội cho tất cả những người đã phải chết!
Tôi nhắm mắt lại, đúng lúc tôi nhắm mắt lại, một tiếng gậy đập vào da thịt vang lên.

Nhưng cơ thể tôi lại không cảm nhận thấy gì.

Lúc đó dân làng cũng xì xào bàn tán, tôi ngẩn ra, mở to mắt ra nhìn, thấy trước mắt mình là một thân hình không cao lớn đang dang tay ra, dường như ý thức được tôi đã mở mắt, cô ấy quay đầu lại, tôi thấy gương mặt đầy máu của Giang Tiểu Thơ.

Lúc đó lập tức hoàn hồn: "Tại sao?"
"Tại sao? Sao em lại liều mạng bảo vệ anh?" Không phải em muốn giết anh sao? Tại sao lại đứng chắn trước mặt anh như vậy? câu nói sau đó tôi không nói ra.


Tôi bị thân hình nhỏ bé nhưng cố gắng đứng chắn trước mặt mình làm cho kinh ngạc.

"Vì, anh là Giang Lưu!" Giang Tiểu Thơ cười lên, vô cùng tươi sáng.

Tôi chưa kịp phản ứng lại, người cầm gậy lúc nãy đã hét lên: "Một người cũng giết, hai người cũng giết, hôm nay bất kể là ai, đều phải chết!"
Vừa dứt lời, lại một gậy nữa đập vào đầu Giang Tiểu Thơ, cùng lúc đó, trong đám người trước đó còn do dự mấy người nữa cũng xông tới động thủ với Giang Tiểu Thơ đang đứng chắn trước mặt tôi.

Một gậy!
Hai gậy!
Một nhát dao!
Hai nhát dao!
Tôi cứ ngu ngốc đứng nguyên tại chỗ như vậy, nhìn Giang Tiểu Thơ bị đám dân làng điên cuồng đánh gục xuống, điên cuồng đánh đập lên thân mình cô ấy.

Nhìn cô ấy từ lúc còn đứng đó đến lúc nằm xuống, nhìn thấy cho tới tận lúc nằm xuống, khuôn mặt cô ấy vẫn nở một nụ cười cho dù gương mặt thì đẫm máu.

Nhìn người con gái luôn chiếm vị trí quan trọng trong lòng mình bất lực nằm trước mặt, giống như cánh diều đứt dây.

Màu máu tươi giống như đóa hoa hồng nở rộ.

Mà tôi chỉ có thể đứng nhìn, bất lực với mọi thứ.

Kết quả từ đầu tới cuối, đến cả người mình thương cũng không bảo vệ nổi.

Tôi nhớ lại Giang Tiểu Thơ đã dẫn tôi thoát ra khỏi thôn Giang Kỵ, nhớ đến một Giang Tiểu Thơ luôn khiến tôi chờ đợi, nhớ đến một Giang Tiểu Thơ luôn bảo vệ tôi, từ đầu tới cuối cô ấy đều bảo vệ tôi.

Còn tôi, ngay trước đó thậm chí còn nói những lời tệ bạc với cô ấy!
"Aaaaaaaaaaaaaa!" nhìn Giang Tiểu Thơ đã hoàn toàn mất đi ý thức nằm đó, tôi điên cuồng gào thét lên.


Tôi không chịu được nữa rồi!
Tôi không chịu được nữa rồi!
Tôi không chịu được nữa rồi!
Tôi nắm chặt tay, đứng lên khỏi mặt đất, ánh mắt tràn đầy giận dữ và oán hận, dân làng cũng bị dáng vẻ của tôi làm cho khiếp sợ, tất cả cùng lùi lại sau một bước.

Tôi nhìn Giang Tiểu Thơ nằm trên mặt đất, giống như đang ngủ trong vũng máu, mí mắt sụp xuống, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Tiểu Phật Gia!" tôi lạnh giọng cất tiếng: "Đồng ý trao đổi.

"
Khuôn mặt đầy tà khí của Tiểu Phật Gia xuất hiện trước mặt tôi: "Thế nào? Nghĩ thông rồi!?"
Tôi chằm chằm nhìn vào những khuôn mặt do dự, vừa mới bạo hành người khác của đám dân làng, điên loạn cười lớn lên, chỉ là ngay cả tôi cũng hiểu rằng, tôi nào phải đang cười, rõ ràng còn khó coi hơn là khóc.

"Ngươi nói đúng, hiền lành là vô ích, loại rác rưởi phải được phân biệt mà đối xử.

" mắt tôi đỏ ngầu, giống như con sói bị kích động.

Tiểu Phật Gia cười khinh bỉ, "Sao rồi? giờ ngươi không quan tâm đ ến mạng sống của bọn họ nữa sao? Bọn họ là đồng hương của ngươi, những người ngươi vẫn luôn muốn cứu giúp đó!"
"Vùng đất này!"
"Loại đồng hương này!"
Tôi ngẩng đầu nhìn đám dân làng như lũ súc sinh, điên loạn gào lên: "Ta đã không quan tâm nữa rồi!"
"Bất kể là một năm, mười năm, năm mươi năm hay cả một đời, chỉ cần giết hết tất cả những người ở đây, coi như bán linh hồn cho ác quỷ, ta cũng không tiếc!"
"HaHaHaHa!" Tiểu Phật Gia điên cuồng cười lớn lên, trong một khoảnh khắc, tiếng cười ngưng bặt.

"Theo như mong muốn của ngươi!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện