Địa Ngục Trần Gian

Chương 76: 76: Cứu Binh




Trương Long Bính vừa dứt lời tôi cũng kịp phản ứng lại, chính vì Đạo Hồng biết trong chúng tôi có nội gián nên mới đi, hắn chắc chắn biết thân phận thật của thủy quỷ.

Cho nên lúc này chỉ cần Đạo Hồng vạch trần con thủy quỷ kia là được rồi.
Đúng như dự đoán, Trương Long Bính vừa ra, sắc mặt những người khác cũng thay đổi, tất cả đều nhìn chằm chằm Đạo Hồng, hy vọng Đạo Hồng nói ra cái tên đó.
Đạo Hồng định mở miệng, lại thở dài một cái: "Chúng ta chỉ còn lại ngần này người thôi sao? Đều tại ta nhát gan, đã hại chết không ít sư huynh đệ."
"Không sao, Đạo Hồng, bây giờ chỉ cần ngươi nói ra thân phận thật của thủy quỷ là có thể lấy công chuộc tội." Trương Long Bính mở miệng nói.
Tôi cũng không khỏi nhìn về phía Đạo Hồng, quả thực nếu Đạo Hồng có thể nói ra thân phận thật của thủy quỷ thì chúng tôi sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Đạo Hồng hơi ngập ngừng một chút sau đó nhìn về phía một đệ tử mở miệng: "Đạo Trọng sư huynh, ngươi còn lời gì muốn nói không?"
Đạo Trọng lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Đạo Hồng nói: "Không, ta không phải thủy quỷ!"
"Đến lúc này rồi, Đạo Trọng, ngươi còn không thừa nhận? Ta đã sớm đoán được ngươi chính là thủy quỷ rồi!" Trương Long Bính hừ lạnh một tiếng, sau đó lấy ra một lá cờ từ trong ngực.
"Diệt hồn pháp kỳ!" Long Linh sư tỷ nhìn lá cờ đó một cái, hít vào hơi lạnh.

"Không ngờ Ngọc Dương sư thúc lại giao vật này cho Trương Long Bính!"
"Ta không phải thủy quỷ!" Lúc này Đạo Trọng cũng bắt đầu vận chân khí, muốn rút lui.
"Giờ còn muốn chạy, muộn rồi!" Trương Long Bính cắn đầu ngón tay, quét một giọt máu lên cờ, trên lá cờ liền hiện ra một mặt quỷ, quỷ ảnh trùng trùng, nhìn rất kinh khủng.
"Lập tức thi hành, đi!" Trương Long Bính hướng về phía Đạo Trọng đang chạy trốn chỉ một cái, diệt hồn pháp kỳ nhanh chóng vọt tới chỗ hắn, trong nháy mắt đã đuổi tới chỗ Đạo Trọng, trực tiếp khắc một đạo ấn trên lưng hắn.
Trong khoảnh khắc đó Đạo Trọng kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngã ra đất, tắt thở.
Trương Long Bính sau khi dùng diệt hồn pháp kỳ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Không nghĩ tới pháp khí sư phụ cho ta lại dùng trên người ngươi..."
Nhưng Trương Long Bính còn chưa nói hết câu, một bàn tay từ phía sau đã xuyên qua người hắn trực tiếp đâm tới trước ngực.

Trương Long Bính quay đầu lại, chính là Đạo Hồng!
"Vì...!Cái gì..." Trương Long Bình chỉ kịp nói hai tiếng thì tắt thở.
Những người còn lại chúng tôi đều bị một màn biến hóa này làm cho chấn động.

Thì ra Đạo Hồng mới là thủy quỷ?
"Ha ha!" Đạo Hồng cười lạnh một tiếng, rút tay mình ra, nhanh chóng lùi về phía sau.
"Đứng lại!" Long Linh sư tỷ hô lớn một tiếng, nhanh chóng vận khí đuổi theo hướng Đạo Hồng chạy.
"Sư thúc, giờ chúng ta nên làm gì?"
Trương Long Bính vừa chết, Long Linh sư tỷ thì đuổi theo Đạo Hồng, tôi lập tức trở thành chỗ dựa của những người còn lại.

Tôi hít sâu một hơi, mở miệng nói: "Chờ Long Linh sư tỷ quay lại đã."
"Không ngờ tên Đạo Hồng đó mới chính là thủy quỷ, lần này xong rồi, vốn dĩ chúng ta đã còn lại không được mấy người, lại bị hắn giết thêm hai mạng..." Đạo Ưng nhỏ giọng nói.
Tôi cũng ngơ ngẩn, bây giờ ngay cả Trương Long Bính và Đạo Trọng cũng chết rồi, Hổ Phong chỉ còn lại bốn người, cộng thêm hai người là tôi và Long Linh sư tỷ.

Chúng tôi mười lăm người đi vào, bây giờ chỉ còn lại sáu, người đã chết quá nửa, vậy mà cũng không điều tra ra được gì.

Chúng tôi đứng tại chỗ đợi khoảng mười mấy phút, Long Linh sư tỷ vẫn chưa quay lại, trong lòng tôi có chút bất an, không biết Long Linh sư tỷ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Lúc này Đạo Ưng mở miệng nói: "Sư thúc, hay là, chúng ta đi tìm Long Linh sư tỷ đi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì..."
Nghe Đạo Ưng nói vậy tôi cũng cảm thấy có lý nên đồng tình nói: "Vậy chúng ta đi!"
Đám người chúng tôi tiến theo hướng Long Linh sư tỷ rời đi, không bao lâu sau liền tìm thấy một ít mảnh áo vụn, phía trên còn dính một chút máu.

Sau khi xem xong tôi thở phào, không phải của Long Linh sư tỷ.
Ngay lúc tôi cúi đầu xem xét mảnh áo vụn kia, Hồng Dược lại từ bên hông vọt ra, tôi ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hồng Dược vọt tới chỗ Đạo Ưng.
"Hồng Dược!" Tôi vội vàng gọi Hồng Dược lại.

Mặc dù không biết tại sao Hồng Dược lại ra tay với Đạo Ưng, nhưng trước tiên vẫn phải ngăn nàng lại đã.
Nhưng khi tôi quay đầu lại mới phát hiện, trừ tôi và tên Đạo Ưng kia còn sống, ba đệ tử kia không biết đã chết từ lúc nào.

Còn Đạo Ưng, trên tay dính đầy máu tươi.
Lúc này coi như tôi có ngu đi nữa cũng hiểu được là chuyện gì, tôi nhìn Đạo Ưng lạnh giọng nói: "Ngươi mới chính là thủy quỷ?"
Đạo Ưng cười lạnh, không trả lời.
"Thật là kế hay, vốn dĩ các ngươi có hai thủy quỷ, một kẻ giả làm Đạo Hồng rời đi trước, khiến chúng ta sinh ra nghi kỵ lẫn nhau, sau đó hắn quay trở lại, gi3t chết Đạo Trung cùng Long Bình, dẫn Long Linh sư tỷ đi, cuối cùng sau khi ngươi giết tất cả mọi người ở chỗ này sẽ tới chỗ Đạo Hồng hợp sức giết Long Linh sư tỷ.

Như vậy toàn quân chúng ta sẽ bị diệt hết!" Ánh mắt tôi lạnh xuống.
Thật không ngờ những thủy quỷ này lại có mưu trí như vậy.

Đây không phải là thủy quỷ bình thường, nhưng suy nghĩ một chút thì cũng thấy dễ hiểu.

Quỷ vật ở nơi này đều không phải thứ tầm thường, nếu không những người tu đạo như chúng tôi tại sao ở trước mặt bọn chúng lại không chịu nổi một đòn.
Dù sao đây cũng là nơi do Lỗ Ban môn cùng Vĩnh Dạ lên kế hoạch từ trước, chắc chắn còn giấu con bài khác.

Trương gia quá coi thường Vĩnh Dạ, phái những đệ tử này tới, kết quả chỉ làm con mồi cho chúng!
Tên thủy quỷ kia không nói hai lời, trực tiếp nhào về phía tôi.

Hồng Dược cũng lao tới phía hắn giao đấu.

Tôi hít sâu một hơi.

Nhanh chóng cử động hai tay, rất nhanh kim quang thần thú được tôi gọi ra, có kim quang thần chú tối thiểu cũng có năng lực tự vệ.
Tôi đoán thực lực của tên thủy quỷ này không chênh lệch lắm so với Trương Long Bính, nửa bước đại chu thiên, cho nên hắn mới dùng mưu kế để giết những người này.

Nếu như bọn chúng có thực lực đại chu thiên, thì có lẽ đã trực tiếp ra tay rồi.
Nửa bước đại chu thiên sao?

Tôi hít sâu một hơi.

Nhắc tới, tôi cùng Trương Long Bính cũng từng đánh qua một trận, lúc đó tôi có vẻ chiếm thế thượng phong, nhưng sức mạnh đó căn bản tôi không thể nắm giữ, nếu như không có nó, như vậy thực lực của tôi đối đầu với nửa bước đại chu thiên chỉ có thể bị ăn hành.
Một lúc sau, Hồng Dược cũng gánh không nổi, bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

Nếu như nàng không bị mất trí nhớ thì còn có thể đánh thắng hắn, nhưng bây giờ nàng so với hắn không phải đối thủ!
Tôi nhất định phải nghĩ cách giải quyết cửa ải khó khăn trước mắt này!
Tôi hít sâu, điên cuồng nghĩ biện pháp nhưng không ra được cách nào.

Dù sao tu luyện huyền môn cần phải tích lũy lâu dài, thời gian tôi vào huyền môn thật sự quá ngắn.

Trong thời gian ngắn như vậy có thể nắm được kim quang thần chú đã không dễ dàng, căn bản không thể luyện được thủ pháp tấn công nào.
Đúng lúc tôi đang vô cùng khẩn trương thì một tiếng hừ lạnh vang lên, còn chưa kịp phản ứng lại, một người thẳng tắp đã hướng Đạo Ưng bay tới.
Đạo Ưng không tránh kịp, trực tiếp bị một đầu người đánh trúng, tôi nhìn xuống, cái đầu đó chính là của người rời đi trước đây không lâu, Đạo Hồng.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Long Linh sư tỷ.
Trong lòng không kiềm được vui mừng, Long Linh sư tỷ đã quay lại!
Lúc này Hồng Dược vết thương chồng chất cũng đã lui về trống nhỏ tu dưỡng.

Tôi hít sâu một hơi, tay nắm chặt.

Cảm giác yếu đuối vô dụng này thực sự quá khó chịu.
Bản thân không làm được bất cứ cái gì, còn cần người khác bảo vệ, giống như một tên phế vật vậy, tôi cắn chặt răng.
Trở nên mạnh mẽ.

Nhất định phải trở nên mạnh mẽ!
...
Lúc này Long Linh sư tỷ nhìn Đạo Ưng một cái mở miệng nói: "Đã bại lộ rồi đừng mong trốn thoát!"
Đạo Ưng còn chưa kịp phản ứng, một tia sáng đã lóe lên, đầu Đạo Ưng liền rơi xuống, tôi trông thấy trên tay Long Linh sư tỷ có một thanh kiếm đồng nhỏ vẫn còn dính máu.
"Những người khác tất cả đều chết hết?" Long Linh sư tỷ nhìn tôi cau mày hỏi.
Tôi gật đầu.

Điều này thật sự quá tệ.

Ngoại trừ tôi và Long Linh sư tỷ, toàn quân đều chết hết, nhiệm vụ lần này không nghi ngờ gì nữa, chính là kết thúc thất bại.
Tôi hít sâu một hơi thận trọng mở miệng: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Chờ." Long Linh sư tỷ đáp.

Vừa dứt lời Long Linh sư tỷ liền ngất đi.

Lúc này tôi mới chú ý tới, ở bụng cô ấy có một vết thương, máu tươi đang ồ ạt chảy ra ngoài.

Hiển nhiên vừa rồi để tiêu diệt tên Đạo Hồng chạy trốn, cô ấy đã trả giá không ít.
Tôi vội để Long Linh sư tỷ vịn vào người, lúc này không để ý cái gì nam nữ thụ thụ bất thân nữa, nhanh chóng kiểm tra vết thương trên bụng Long Linh sư tỷ, dùng nước suối rửa sạch, lấy thuốc cầm máu và thuốc hạ sốt, lúc này chưa tính đến cái gì, chỉ cần mất máu quá nhiều đã có thể khiến Long Linh sư tỷ không giữ được mạng.
Sau khi làm xong tôi lại lấy ra một mảnh vải thưa sạch sẽ từ trong túi xách, băng lại vết thương trên bụng sư tỷ, sau đó mới thở phào một hơi, ngồi xuống lau mồ hôi.
Mặc dù những việc đó không có gì khó nhưng cũng khiến tôi toát mồ hôi.

Tôi biết xử lý vết thương ở nơi này không thể làm tới nơi tới chốn được, những vết thương trên bụng Long Linh sư tỷ nếu không dùng kim khâu lại sẽ không thể lành, nhưng đừng nói tôi không thể khâu sống, mà trong tay ngay cả kim khâu cũng không có.
Chỉ có thể chờ Ngọc Dương sư thúc phái người tới.
Bị kẹt giữa nơi sông núi hoang vu này, cũng thật khiến người ta có chút tuyệt vọng.
Lúc này tình cảnh của tôi so với Long Linh sư tỷ cũng không khá hơn là bao.

Thứ nhất, có trời mới biết lũ thủy quỷ ở dưới hồ kia có leo lên nữa hay không, hơn nữa còn có quỷ nữ cầm cây kéo đó, tôi cũng không biết phải giải quyết thế nào.
Thời gian trôi qua thật châm.

Không biết có phải vận khí của tôi tốt hay không, cho đến khoảng ba giờ chiều, cũng không phát sinh thêm chuyện gì.
Ngay lúc tôi đang nghĩ làm sao để vượt qua nguy hiểm khi đêm xuống thì minh bài đệ tử trên người đột nhiên phát ra chấn động kịch liệt.

Rất nhanh, tôi liền phát hiện một chiếc trực thăng đang bay tới phía chúng tôi.
Là người Trương gia đến!
Tôi vui mừng, vội vàng đứng lên không ngừng khoát tay, chiếc trực thăng cũng phát hiện ra chúng tôi rất nhanh, từ từ đáp xuống.

Sau khi mọi người xuống tới nơi tôi vội vàng hét to: "Sư tỷ ta bị thương, trong nhóm có người cứu thương không."
Long Linh sư tỷ nhanh chóng được họ đưa đi.
Lúc đó đại sư huynh cũng từ trên trực thăng bước xuống, nhìn tôi nhíu mày hỏi: "Tất cả mọi người đều chết hết?"
Tôi gật đầu.

"Chỉ còn lại hai người là đệ và sư tỷ."
Chân mày đại sư huynh càng nhíu chặt hơn nhưng rất nhanh liền giãn ra, mở miệng nói: "Đệ không sao là tốt rồi, chuyện còn lại giao cho ta! Đệ đi nghỉ ngơi một chút đi!"
Lời của đại sư huynh coi như động viên tôi một chút, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không được, để đệ nói qua một chút chuyện ở đây cho huynh, nơi này quả thực rất quỷ dị."
Sau đó tôi nhanh chóng đem chuyện xảy ra nói qua cho đại sư huynh nghe, sau khi nghe xong đại sư huynh mở miệng nói: "Đệ nói là trong hồ có một lượng lớn thủy quỷ?"
Tôi gật đầu một cái: "Thiếu chút nữa toàn quân chúng ta đều chết trong hồ."
Đại sư huynh dừng một chút nhìn tôi nói: "Vậy đệ đi theo ta, ta sẽ trả thù cho đệ và Long Linh."
Tôi ngơ ngác, theo bản năng gật đầu, đi theo đại sư huynh tới bờ hồ.
Sau khi đi tới nơi tôi mới phản ứng được, vội mở miệng nói: "Đại sư huynh, thủy quỷ trong hồ này, có chút lợi hại..."
Nhưng đại sư huynh không nói gì, mà từ trong túi trên lưng lấy ra một loại bột, rải vào trong nước.

Sau khi bột này ném vào nước, toàn bộ nước trong hồ giống như bị người ta nấu sôi lên, bắt đầu sôi trào kịch liệt.
Đại sư huynh nhẹ giọng cười một tiếng, lại từ trong túi xách lấy ra một ống trúc được bao quanh bằng dây đỏ.
Sau khi nhìn thấy ống trúc tôi hơi sửng sốt một chút, bởi vì tôi ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm bốc ra từ trong ống trúc, tôi không biết rốt cuộc đây là thứ gì.


Lúc này đại sư huynh mở miệng nói: "Oanh thiên lôi."
"Oanh thiên lôi?" Tôi theo bản năng thuật lại lời huynh ấy nói.
Vừa dứt lời, đại sư huynh trực tiếp ném cây oanh thiên lôi đó vào trong nước.

Sau khi nó rơi xuống nước, lập tức có mấy chục con thủy quỷ nhảy lên, những con thủy quỷ này giống như bị nước nấu sôi vậy, lúc nhảy lên khỏi mặt nước người còn bốc ra hơi nóng.
Ngay lúc này mặt hồ bỗng nhiên phát ra tiếng vang thật lớn, cả hồ như bị lật tung, nước bắn lên cao tới hai mươi thước.

Trong nháy mắt nước trong hồ giống như mưa rơi xuống.
Tôi ngơ ngác, lúc này, cả người đã ướt như chuột lột!
Nhưng đại sư huynh vẫn điềm nhiên như cũ, ngón tay hướng mặt nước phía dưới bắn hơn hai mươi lần.
Những giọt nước bị b ắn ra lần lượt tụ hợp lại.
Mười giọt.
Trăm giọt.
Sau đó chúng lập tức biến thành hơn hai mươi thanh thủy kiếm, nhanh chóng phóng tới những con thủy quỷ đang nhảy lên phía trên.

Ầm ầm mấy tiếng liền đem mấy chục con thủy quỷ đóng vào hàng cây đối diện.
Rào!
Âm thanh đồng loạt vang lên, những thủy quỷ bị kiếm đâm trúng hóa thành những giọt nước bình thường rơi xuống.

Những con còn lại cũng biến thành làn khói đen nhanh chóng tan đi.
Đại sư huynh lấy một lá cờ màu đen trong túi ra, rung một cái, làn khói đen vừa tản ra lại bị lá cờ trog tay đại sư huynh tập hợp lại dẫn đi.
Sau khi hấp thu xong những hắc khí này, nước trên người đại sư huynh cũng bắt đầu bốc hơi, trong nháy mắt quần áo từ ướt nhẹp đã trở nên khô ráo, huynh ấy thu lại lá cờ, xoay người vỗ vai tôi nói: "Đi thôi!"
"Vậy là xong rồi?" Tôi hít một hơi.

Đùa gì thế? Ngày hôm qua những thủy quỷ này còn xuýt chút nữa là giết hết toàn bộ chúng tôi, chỉ hai tên bò lên bờ đã trực tiếp khiến toàn quân chết sạch, nhưng bọn chúng rơi vào tay đại sư huynh lại chỉ như người giấy, loáng cái liền bị giết hết.
Nếu lần này đại sư huynh cùng chúng tôi hành động thì chắc chắn sẽ không chết nhiều người như vậy.
Không biết tại sao, tôi bắt đầu có chút bất mãn với Ngọc Dương sư thúc, nếu lúc trước ông ấy không cự tuyệt đại sư huynh, để huynh ấy đi cùng chúng tôi thì bọn họ cũng không chết, Long Linh sư tỷ cũng sẽ không bị thương.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, dù sao Ngọc Dương sư thúc lúc đó cũng không biết nơi này nguy hiểm thế nào.

Lần trước khi Trương Long Bính gặp phải cường địch đã trốn thoát, cho nên cũng coi thường nơi này.
Lần này phái đi khá đông người, cộng thêm Long Linh sư tỷ cao thủ đại châu thiên, đã tỏ rõ Ngọc Dương sư thúc cũng rất coi trọng nơi này.
Phải biết rằng cao thủ đại châu thiên so với Trương Long Bính, có cách biệt rất lớn.
Tôi hít sâu một hơi, đây chính là năng lực nửa bước tiên thiên sao? Loại năng lực này có thể nói đã vượt quá người bình thường.
Nếu như nói cao thủ đại tiểu chu thiên còn có thể dùng người bình thường so sánh thì cao thủ như đại sư huynh, thật là không đoán được mạnh hơn bao nhiêu lần.
Nửa bước tiên thiên đã mạnh như vậy, vậy cao thủ tiên thiên thật sự rốt cuộc còn mạnh tới mức nào?
Tôi nắm chặt quả đấm, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ có thực lực cường đại như vậy, thậm chí còn muốn mạnh hơn nữa.
Bởi vì mục đích của tôi chính là lật đổ Vĩnh Dạ.
Lúc này đại sư huynh phát hiện vẻ mặt khác thường của tôi, liền tiến đến xoa đầu tôi một cái cười nhẹ nói: "Không cần vội, lần rèn luyện này, chắc đệ cũng biết thực lực của mình còn chưa đủ, từ từ bồi dưỡng, ta cũng phải đi từng bước như vậy."
Tôi gật đầu một cái, cảm thấy máu trong người sôi sục.
Ngay vào lúc này tôi chợt phát hiện một người đàn bà tóc tai bù xù bỗng nhiên xuất hiện sau lưng đại sư huynh, giơ cây kéo trong tay muốn đâm tới.
"Cẩn thận!" Tôi vội hét lớn.
....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện