Địa Phủ Đế Vương

Chương 169: 169: Đại Hắc Tử Bạo Thăng Cấp




Vô danh sơn không thấy bóng người, ma khí hạ địa, nơi này rừng núi giáp nhau mấy chục mẫu, căn cứ truyền ngôn là nơi có nhiều yêu vật sào huyệt, quả nhiên không sai, hiện tại Đại Hắc Tử biến thành "sát yêu liệp nhân" cấp 4.

Núi non tuy nhỏ, nhưng yêu vật cũng là từ nhỏ biến lớn, hung hãn còn hơn đại yêu, lại nhìn cửu sơn thôn khó mà tìm ra liệp nhân.

Mặc dù chiến đấu trường kỳ, nhưng Đại Hắc Tử cấp 4 gần như không sợ mặt trời thiêu đốt, còn không có tránh né, trực tiếp nhận lấy tia cực tím, giống như thượng cấp quỷ hồn, có thể tự mình hấp thu dương khí mà sinh tồn.

Vì là sợ gần địa điểm dương khí quá thịnh, cho nên phải hấp thu nhiều dương khí để làm quen, nếu không Đại Hắc Tử cấp 2 không thể nào duy trì tới tận giờ phút này.

Kiến thức giao chiến của nó không bao nhiêu lớn, bên kia Xích Mao Phong tấn công cũng rất loạn, đồng cân đồng lạng, Đại Hắc Tử thấy được cũng là xuất hiện một tia phấn khởi.

Đối với đại địch vừa lên cấp Xích Mao Phong không chùn bước, mà viện binh vừa đến tương đối nhiều, hơn nữa một tổ tụi nó không ngừng cấp thêm viện binh, một lát số lượng nhiều không thể tả.

Âm thanh nộ hống truyền tới, từ trăm đầu Xích Mao Phong tiến lên hàng ngàn, Đại Hắc Tử đánh xong lẻ tẻ, một mực tiến vào, thậm chí thân ảnh có dấu hiệu chìm, triệt để mất phương hướng, phảng phất du lịch vô tận.

Thấy vậy Đại Hắc Tử hai mắt nổi lên kiên quyết, triệu hồi mưa hoả cầu, lần này xác thực là mưa, hai tay nó vung vô số hoả cầu, hình thành cấm khu xung quanh, Xích Mao Phong càn quét qua về sau đều thụ thương đa số, thường xuyên ngây ngốc thành hồn phách.

Cũng không chỉ dừng lại, Đại Hắc Tử nuốt hồn phách lại tăng thực lực, cách vài đạo tiểu hoả cầu lại có thêm một đạo đại hoả cầu, như là thiên thạch chạm vào làm chấn động sơn địa, vốn không gì che chở lúc này thông qua sơn địa toàn là lửa cháy, trực tiếp ảm đạm.

Nhưng với sức Đại Hắc Tử càn quét cũng không phải lần cuối cùng, Xích Mao Phong viện binh chỉ từ một hướng, có thể thấy một đạo thẳng tắp mà đông ngạt, lệnh người sởn gai ốc, thậm chí tụi nó vỗ cánh mà giữa trời rung động.

Đại Hắc Tử hai tay diệt vong rất nhiều, nhưng xem chừng hụt hơi, bởi vì tốc độ Xích Mao Phong bổ sung số lượng so mình diệt đi càng nhanh hơn.

Bởi vậy, nó nên tranh thủ ăn ngấu nghiến hồn phách.


Nó không còn thừa nước đục thả câu, nhiều lúc, một hơi chính là hút lấy hơn mười đạo hồn phách.

Thật không ngờ, trước kia mình được ăn hồn phách liền cao hứng nói không kịp, bây giờ ăn ngán chết, càng là không thể ngắt ngang, càng là vội vàng ăn.

Nếu như không lên cấp, đám này bay ngang nó cũng đủ cho nó bốc hơi.

Nó chẳng qua dùng hồn phách bù đắp lại thương thế, chứ không phải không thụ thương, mà Xích Mao Phong viện binh bổ sung đẳng cấp vẫn là dần cao lên.

Đại Hắc Tử trên người càng lúc bám mùi vị "nạn nhân", đồng loại tụi nó không dễ dàng lạc đề, tấn công luôn đúng hướng.

Hoả cầu không mắt ném tới phía trước, Đại Hắc Tử vận dụng cả song quyền phòng thủ, tránh đòn trí mạng, mỗi lần ăn hồn phách hai mắt dường như trừng lớn hơn một chút.

Không thể không nói, ăn nhiều quá mức như vậy, thật có thể khiến người ta ói ngược nha.

Chẳng qua, tiếp nhận khoảng hai trăm đầu hồn phách Xích Mao Phong, ngay lúc Đại Hắc Tử chuẩn bị ói ngược, tiếp tục lên cấp.

Lập tức cảm giác trong thân thể tràn đầy năng lượng, lưỡng chi mơ hồ có răng rắc tiếng vang, cũng không biết là do mình ảo giác.

Liên quan tới hoả cầu, một phát chính là bạo hơn mười đầu Xích Mao Phong, mà hoả cầu còn tạo hiệu ứng pháo hoa, văng trúng Xích Mao Phong cũng sẽ tỉ mỉ đốt cháy.

Đại Hắc Tử cấp 5, khí thế bừng bừng, tốc độ so với Xích Mao Phong vượt xa hơn hẳn, từ trên cao nhìn phảng phất nét bút vẽ lên sơn địa, toàn bộ Xích Mao Phong bị đẩy vào trong tay Đại Hắc Tử thế trận.

Tốc độ đánh yêu vật nhanh, tốc độ ăn hồn phách cũng nhanh.

Thẳng tới một hồi! Xích Mao Phong số lượng đã lâm vào chen chúc.

Đại Hắc Tử có một tia mơ hồ nhìn lên, nhìn lại chính mình cũng không hoàn toàn chiếm chủ lưu.

Xích Mao Phong như là được sinh ra không ngừng, cái này cũng quá vô lý.

Nhớ tới Lý Thanh nói, Đại Hắc Tử hi vọng giết sạch Xích Mao Phong, chỉ còn một cách là tìm tới sào huyệt bọn chúng.

Nhưng hắn cũng chỉ cho mình tìm sào huyệt đâu.

Theo như hướng bọn chúng tấn công, Đại Hắc Tử lần mò theo hẳn là được đi.

Nếu như do dự một lát, Xích Mao Phong chen cứng sơn địa, Đại Hắc Tử tuyệt vọng trong ép chết nha.

Đại Hắc Tử mạo hiểm tiến lên, bàn tay vận công, một phát liên kích năm viên đại hoả cầu, tiếng động chấn thiên, mở ra một đạo lối đi thông thoáng.

Cùng là, vài chục đầu Xích Mao Phong bị đẩy lùi, hơn phân nửa bị tiêu diệt.


Đại Hắc Tử cười lạnh một tiếng, cùng song quyền bay lên trước mặt.

Bất quá vừa đi, Xích Mao Phong từ hai bên lại ập vào, che lấp lối đi.

Đại Hắc Tử xoay chuyển giơ song quyền, nhào lộn bay hướng qua, kết hợp ăn hồn phách bất cập tư thế.

Thật muốn mắng vài câu chửi tục, bọn này vậy mà không cho mình có lúc thư giãn, cơ hồ hành động liền không thể dừng lại.

Phát giác mình hiện tại không thể vượt qua, Đại Hắc Tử lại dùng tới hoả cầu, nhảy nhót nạp đạn một chút lại bắn được vài phát.

Đương nhiên, hoả cầu cũng không phải cứ sử dụng thoải mái, ngoài ra cần kết hợp đánh quyền.

Trải qua một phen chiến đấu, Xích Mao Phong tới tìm Đại Hắc Tử có chủ đích thêm rõ ràng.

Không biết Xích Mao Phong ý vị như thế nào, nhưng tụi nó là xông xáo tìm mình, không đơn giản là trả thù cho đồng loại đi.

Hay là, Đại Hắc Tử liên tiếp lên cấp, thân thể chính nó có sự thay đổi, mà khí tức đồng thời cũng trở nên rõ ràng.

Xích Mao Phong bây giờ xem nó như con mồi đi.

Đại Hắc Tử thăng cấp, kéo tới cái gọi là sinh vật tồn tại, không mang huyết khí nhưng vẫn có sinh khí, dù sao đối với yêu vật tương đối tẩm bổ.

Nhưng lên cấp, không cách nào hoàn cấp nha.

Đại Hắc Tử nhìn tới Xích Mao Phong không có bất kỳ thiện cảm cùng hoà ái, trong nháy mắt vọt lên.

Hắc hoả bao bọc song quyền, không đơn thuần chém giết xuống.

Quyền kình tấn công Xích Mao Phong như thiểm lôi, đất đá nổ tung, Xích Mao Phong thân ảnh càng là tàn tạ.


Tinh Huyết Độc Nhãn tiếng rơi như mưa đá, chiếu sáng khắp nơi, hồn phách bay lượn dùng mắt nhìn liền không hết.

Đại Hắc Tử chớp lấy thời cơ, hoá huyễn ảnh đi dùng bữa chính, bây giờ không làm thì đợi đến khi nào.

Kỳ thật Đại Hắc Tử đối phó số lượng lớn cũng không dư thời gian ăn uống gì, lúc này có khoảng trống liền bay một vòng, ra sức bắt lấy mấy đầu hồn phách, mặt khác còn quay mặt hút hồn.

Nói chứ, hiếm có được người tu luyện bằng vào ăn uống, lại là vừa chiến đấu vừa ăn uống, nhưng rất khó nói Đại Hắc Tử là sướng vẫn là khổ.

Thậm chí hóc xương không dưới hai mươi lần.

Mười phút, lại đưa vào mình có gần một ngàn đạo hồn phách, tốc độ tiêu hoá nhưng nhanh.

Đại Hắc Tử cấp 6.

Một tiếng nổ vang, Đại Hắc Tử thân ảnh xuất hiện ma khí bắn ra bốn phía, nhìn qua không thay đổi nhiều, nhưng khí thế ngang bằng đại ác ma.

Chỉ sợ Xích Mao Phong có đặc thù chiến đấu.

Chứ một tu chân giả gặp nó cũng gọi là nan đề đối phó.

Lên cấp 6, cảm giác chính mình soái hơn hẳn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện