Chương 27: 27: Phùng Hạ Nhân
Lúc này còn một bàn gồm có ba cái nam tử, trông diện mạo non choẹt, sở dĩ Lý Thành Thiên chú ý là chú ý bọn hắn mặc trên người y phục, làm sao nhìn giống Đường An cách ăn mặc đâu.
Thần Kiếm Tông?Đối với hắn một kho kiến thức, Thần Kiếm Tông thật không có bao nhiêu dấu ấn.
Nói về binh khí người ta vẫn cho rằng kiếm là binh khí chi vương, nhưng trong thực tiễn chính xác nên là trường thương, khoảng cách tấn công cùng cường lực tấn công hơn hẳn kiếm.
Làm tướng đánh trận không xách trường thương cũng là đại đao, bất quá đại đao đòi hỏi ngươi thể trọng phải cân xứng, còn trường thương chọt một cái thu hồi một cái rất tiện lợi.
Không phải như trong điện ảnh đánh nhau ba trăm hiệp, trên thực tế đánh trận vỏn vẹn một hai chiêu thức, hai bên thúc ngựa lao vào, ai trúng chiêu ngã ngựa sau đó bị ngựa giẫm lên là bại.
Trong khi đó kiếm được đeo bên hông, nhưng mà phảng phất chưa từng được sử dụng, chủ yếu đẹp mắt.
Chỉ có bọn tu chân giả là thế này, quan trọng đẹp mắt, mới nghĩ tới dùng kiếm tu luyện, thể hiện mức độ uyển chuyển, ta đường cong tuyệt mỹ hơn ngươi là ta tu vi cao hơn ngươi.
Bình An Quốc có rất nhiều môn phái như vậy, Thiên Kiếm Tông, Vạn Kiếm Tông, Tiên Kiếm Tông, không lầm thì Thần Kiếm Tông có tới hai ba cái đâu.
Còn có cái dường như không thể nghĩ ra danh tự, thế là đơn giản mau lẹ Kiếm Tông.
Cho nên Thần Kiếm Tông này nổi tiếng bao nhiêu Lý Thành Thiên cũng không biết.
Quay trở lại trà quán là gia đình mở quán, tiểu nhị là oa nhi của lão bản, gặp Lý Thành Thiên như gặp quý khách cười tươi rạng rỡ.
Lý Thành Thiên cho gọi một bình trà, một bình nước sôi, hai cái bánh bao chay.
Tiểu nhị hung hăng gật đầu chạy vào trong.
"Lần này đi Mẫu Yêu Lâm ngươi mang theo đan dược cũng quá ít!"Bàn bên cạnh ba người bắt đầu tán gẫu, Lý Thành Thiên cà lơ phất phơ thực chất là chú tâm nghe, đã nghe tới Mẫu Yêu Lâm ba chữ.
Cái Mẫu Yêu Lâm này từ Lâm thị đi một lát liền tới.
Cũng là một cái địa phương đầy kiêng kỵ, tiều phu không ai muốn vào lấy củi, chỉ có những người bất cận nhân tình, mở miệng đều muốn bắt yêu vật đổi đời, xông pha vào đó không thấy ngày về.
Mẫu Yêu Lâm độ dài phủ tới Bình An Thành, từ xưa tới nay chưa ai khám phá tận cùng.
Chí ít thỉnh thoảng có vài khu ma sư như thế này đi trải nghiệm, nhưng mà người ta phòng yêu, không ai chủ động đem yêu vật kéo ra, không khéo dẫn tới đại hoạ ngươi chính là tội nhân thiên cổ.
Cho nên ba cái người này muốn vào Mẫu Yêu Lâm đồng dạng lén lút đi, va chạm với Bình An Quốc bộ luật hình sự.
Thời buổi bây giờ thanh niên đều coi không được.
Không đúng, Lý Thành Thiên hắn cũng muốn đi.
Phải gọi là tuổi trẻ nhưng chí lớn, muốn bay xa.
Lại nói về Mẫu Yêu Lâm, cùng với chân núi sau Lý gia thôn dường như cùng thời điểm khai sinh.
Mà trước đây núi có nhiều người tới lui, núi không tính lớn, cũng không có danh tự, chỉ là đoạn thời gian này nghe nói yêu vật lộng hành, lại có xu hướng từ núi tiến vào, để cho người dân không ai dám bén mảnh tới gần.
Thoạt nghĩ chỉ có một đám sơn tặc đủ thông minh mới đi dựng trại chỗ đó.
Còn Mẫu Yêu Lâm không được an ổn như vậy, truyền thuyết là gốc rạ của Bình An Quốc yêu vật, là nơi sản sinh ra yêu quái.
Bấy giờ một vị cao tăng nhận lệnh Thiên Cung, đã dùng phật hoả mà thiêu thân mình, hoá thành xá lợi tử phong ấn Mẫu Yêu Lâm.
Nói chung diện tích không nhỏ, muốn phong ấn toàn bộ là không thể, bất quá có thể ngăn không cho yêu vật tiến ra ngoài làm loạn.
Theo như truyền thuyết là vậy, nhưng Lý Thành Thiên biết tại thế giới này truyền thuyết cũng như cố sự mà thôi, hoàn toàn có thật.
Vì vậy, Mẫu Yêu Lâm không phải toàn là yêu vật giống cái, mà là cái nôi của yêu vật, trước kia đặt là Yêu Mẫu Lâm, nhưng làm sao nghe không thuận lỗ tai, kết quả đổi thành Mẫu Yêu Lâm.
"Ngươi nói nhỏ nhỏ một điểm!""Sợ cái gì chứ? Tại đây cũng không có người quan phủ đi qua.
"Trong ba người, một người tỏ ra e ngại, một người vênh vênh đắc ý, dù sao Lâm thị nhỏ như vậy không có ai nghe ngóng đâu, chính là cần sự riêng tư.
Còn lại một người nói.
"Cũng nên cẩn trọng! Lần này chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, đi về sẽ được lên bảy trong mười linh kiếm.
"Nói xong ba người nhìn nhau một hồi, tự giác mở ra nụ cười đều đặn.
Hoá ra bọn hắn đang là sáu trong mười kiếm, xem ra như Đường An không tầm thường nha.
Khoan đã, đúng hơn là cả đám phế vật như nhau.
Lý Thành Thiên không biết kế hoạch là gì, chỉ cần lợi dụng bọn hắn kiếm đồ tốt, đoạt yêu đan gì gì đó.
Cũng lười biếng ra tay, trời sinh bản tính lo xa, không phải cứ một chút là động thủ, nhờ vả ai được thì nhờ vả.
Huống chi lần này đầu thai có chút sai sót, hệ thống không cho hắn thử lại, biết làm sao bây giờ.
Không tài phú, không bái sư, không có cha vợ làm chỗ dựa.
Nhưng hắn vẫn mang cái gọi là nhân định thắng thiên.
Lý Thành Thiên gọi tiểu nhị thanh toán, cộng lại có 6 đồng, cho tiểu nhị 1 đồng, còn lại là 2 quan 81 đồng.
Sau đó xin một cái bao nhỏ đựng hai cái bánh bao.
Hắn chỉ uống trà, chưa đụng tới bánh bao, lát nữa vào rừng mà đói bụng còn có cái lót dạ.
Rời khỏi trà quán Lý Thành Thiên thẳng tới một tiệm bán binh khí, cũng không phải nơi làm binh khí như trong quân ngạch, mà là bán đồ vật đi săn.
Hắn còn biết lão bản là một tạo khí sư, một thế ngoạ hổ tàng long.
Lối đi vào nhỏ hẹp, bên trên một cái bảng hiệu đề Hung Linh Đường ba chữ.
Cũng không có gì lạ, binh khí không được cho là đồ vật lương thiện, đặt tên có phần xấu xí ghê sợ, trái lại như tiệm gạo là Phúc Lộc Quán, thanh lâu là Thiên Kim Lâu.
Lý Thành Thiên thong dong bước vào, nguyên bản không gian đen thùi đột nhiên sáng lên, lão bản mới đi tới tiếp đón.
Biết là lão bản tính tiết kiệm, có khách mới đốt đèn, hắn không kinh ngạc.
"A, là ngươi? Tới đây làm gì?""Đánh một cái đồ vật!"Ban đầu lão bản còn cười, nhưng Lý Thành Thiên nói như vậy hắn không cao hứng, quay người đi vào trong.
Có tiền mua sao?"Bao nhiêu đây đủ?" Lý Thành Thiên đổ ra trên bàn 2 quan 81 đồng.
Âm thanh kim loại phát ra làm sao dễ nghe, lão bản nhanh chóng quay lại.
Hắn gọi là Phùng Hạ Nhân, bình thường Lý Thành Thiên hay gọi Phùng đại thúc.
Lúc này Phùng Hạ Nhân mặc một kiện vải đen, ống tay áo rộng phải có nửa mét, mặt nhọn đưa tới nhìn cho rõ, không nhịn được phải đưa tay chà xát cái mũi to tròn.
Sau đó thay đổi thái độ, nhìn Lý Thành Thiên mà cười.
"Mời tự nhiên!"Mặc dù tiền không nhiều, nhưng đối lão bản chỉ sợ không có tiền, tiền nhiều cũng là khách mà tiền ít cũng là khách.
Lý Thành Thiên biết Phùng Hạ Nhân đã lâu, từ khi hắn còn nhỏ, Phùng Hạ Nhân cũng biết hắn không cha mẹ, biết dì hắn làm ra sự tình gì, đến nỗi dượng hắn tự sát bằng cách chìm vào độc cồn.
Họ Phùng là người thiên nhai hải ngạn, ba mươi năm trước vào Lâm thị định cư, mỗi ngày đều như vậy làm binh khí.
Nhưng làm ra đồ vật không bình thường, quan trọng là ngươi bỏ tiền ra nổi, tiền ít đương nhiên hàng si đa là hắn lấy từ chỗ khác, còn đồ vật do hắn chân chính làm lại là một chuyện.
Lý Thành Thiên năm mười hai tuổi, bắt gặp Phùng Hạ Nhân buổi tối đi ngoài đường bị chó điên cắn, thế là hắn nâng lên cục gạch đánh chết chó điên, một khắc cứu người.
Cái lão bản này nói hắn nhỏ tuổi mà dũng cảm, cho hắn ít tiền nhưng hắn không lấy.
.
Bình luận truyện