Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 1170: Cổ kiếm tới?
“ Người kia đã chết, chính là ngày thứ hai thu thập hoa tươi , hơn nữa, người đã từng chạm vào đóa hoa kia, cũng đều chết hết, hoa này cũng chỉ một ngày, cũng không còn, đã hoàn toàn biến mất. . .”
Rất kinh khủng. . .
Lúc đó, hẳn là không ít người phải chết đi?
“Sau đó, bọn họ ghi lại chuyện này , nhắc nhở người đời sau . . . Như vậy qua hơn một trăm năm, có người không tin, lần nữa thu thập được hoa kia , hắn không trực tiếp tiếp xúc, dùng là một cái bình ngọc , nhưng vẫn chết ngay ở ngày thứ hai như cũ . . .”
Đổ mồ hôi. . .
Đông Phương Ngữ Hinh có phần không nói gì, thật ra nàng cũng nghĩ là, vì lý do an toàn, cứ dùng cái chai nhỉ?
Nhưng. . .
Lão đầu cũng nói như thế , đúng là cần suy nghĩ biện pháp khác rồi.
“Cho nên, các ngươi muốn Huyết Liên này cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện an toàn . . .”
Đây là tốt bụng nhắc nhở, Đông Phương Ngữ Hinh cảm kích cười:
“Ta cũng chỉ là thật tò mò, chỉ có điều, tiền bối, tuy rằng hoa này đúng là không tệ, ta cũng rất thích, nhưng. . . Tính mạng quan trọng hơn, không có biện pháp thích hợp , ta sẽ không mạo hiểm. . .”
Nàng không phải là ngu ngốc, cũng sẽ không ngây ngốc chịu chết như vậy đâu?
“Ha ha, ngươi nói đúng, lão phu cũng chỉ là nhắc nhở một tiếng mà thôi. . .”
Bởi vì thời gian hoa nở là thời gian tốt nhất mở ra cổ mộ , cho nên hắn cũng tới xem một chút.
Hơn nữa, Mật Phong nói, trên tay của bọn họ vô cùng có khả năng có nửa tấm bản đồ còn lại.
Tuy rằng, bọn họ vẫn không thừa nhận, nhưng. . .
Ánh mắt của lão đầu lạnh lẽo, cổ mộ lần này , bọn họ nhất định muốn vào xem một chút.
Mật Các có người tiên đoán , nói là thế giới sắp sửa đại biến, cho nên. . .
Mà bọn họ, cảm thấy biến hóa này có khả năng lớn nhất , chính là cổ mộ. . .
Ai cũng không biết nơi này có cái gì, cho nên. . .
Mà bọn họ. . .
Hắn nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, người nữ nhân này có người nói không đơn giản, nàng thật sự chỉ vì Huyết Liên này sao?
Huyết Liên, trong sách không có bất kỳ ghi chép nào, không có ai biết công dụng của nó.
Đông Phương Ngữ Hinh mặc dù là một luyện đan sư thiên tài, nhưng. . .
Cũng tuyệt đối không tới mức cái gì cũng biết , cho nên. . .
Phán đoán của hắn, chính là. . .
Vô cùng có khả năng, cũng là vì cổ mộ mà đến.
Nhưng ngày này qua ngày khác, hai người kia quá mức bình tĩnh, khiến cho ông ta cũng không nhìn ra ý đồ của bọn họ tới.
“Hinh nhi. . .”
Uất Trì Tà Dịch bỗng nhiên nhỏ giọng nói với nàng.
“Dạ?”
“Cái này, nàng có thể tưởng tượng đến biện pháp đối phó rồi?”
Nghe cũng rất đáng sợ. Hắn không biết kết quả cuối cùng là phải làm sao. . .
“Ta không biết. . .”
Đây là lời nói thật, trong lòng của nàng thật không có gì nắm chắc.
Nhưng đồ vật là muốn có. Ban đầu lúc chưa tìm được còn mất công tìm kiếm đâu, lúc này đã biết tung tích, hơn nữa hai mươi năm mới nở một lần, nàng làm sao có thể bỏ qua?
Dùng đồ đạc cũng không được, không trực tiếp động thủ cũng không thể, chuyện này. . .
Vậy cũng quá đáng sợ rồi chứ? ——
Đông Phương Ngữ Hinh còn đang buồn bực suy nghĩ biện pháp đâu, Sư hậu bỗng nhiên mở miệng:
“Hinh nhi, nếu không chờ lúc nở, ta đi qua xem thử một chút đi?”
Nó là ma thú, nói không chừng thật không có chuyện gì.
“Không được. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp phản đối:
“Ngươi đi qua cũng chưa chắc sẽ không có chuyện. . .”
Sư hậu đương nhiên biết đạo lý này, nhưng. . .
Luôn luôn cần người thử một chút. Hơn nữa, lão đầu kia cũng chưa nói đã từng thử để cho ma thú đi qua nha.
Rất kinh khủng. . .
Lúc đó, hẳn là không ít người phải chết đi?
“Sau đó, bọn họ ghi lại chuyện này , nhắc nhở người đời sau . . . Như vậy qua hơn một trăm năm, có người không tin, lần nữa thu thập được hoa kia , hắn không trực tiếp tiếp xúc, dùng là một cái bình ngọc , nhưng vẫn chết ngay ở ngày thứ hai như cũ . . .”
Đổ mồ hôi. . .
Đông Phương Ngữ Hinh có phần không nói gì, thật ra nàng cũng nghĩ là, vì lý do an toàn, cứ dùng cái chai nhỉ?
Nhưng. . .
Lão đầu cũng nói như thế , đúng là cần suy nghĩ biện pháp khác rồi.
“Cho nên, các ngươi muốn Huyết Liên này cũng không thành vấn đề, nhưng chuyện an toàn . . .”
Đây là tốt bụng nhắc nhở, Đông Phương Ngữ Hinh cảm kích cười:
“Ta cũng chỉ là thật tò mò, chỉ có điều, tiền bối, tuy rằng hoa này đúng là không tệ, ta cũng rất thích, nhưng. . . Tính mạng quan trọng hơn, không có biện pháp thích hợp , ta sẽ không mạo hiểm. . .”
Nàng không phải là ngu ngốc, cũng sẽ không ngây ngốc chịu chết như vậy đâu?
“Ha ha, ngươi nói đúng, lão phu cũng chỉ là nhắc nhở một tiếng mà thôi. . .”
Bởi vì thời gian hoa nở là thời gian tốt nhất mở ra cổ mộ , cho nên hắn cũng tới xem một chút.
Hơn nữa, Mật Phong nói, trên tay của bọn họ vô cùng có khả năng có nửa tấm bản đồ còn lại.
Tuy rằng, bọn họ vẫn không thừa nhận, nhưng. . .
Ánh mắt của lão đầu lạnh lẽo, cổ mộ lần này , bọn họ nhất định muốn vào xem một chút.
Mật Các có người tiên đoán , nói là thế giới sắp sửa đại biến, cho nên. . .
Mà bọn họ, cảm thấy biến hóa này có khả năng lớn nhất , chính là cổ mộ. . .
Ai cũng không biết nơi này có cái gì, cho nên. . .
Mà bọn họ. . .
Hắn nhìn về phía Đông Phương Ngữ Hinh, người nữ nhân này có người nói không đơn giản, nàng thật sự chỉ vì Huyết Liên này sao?
Huyết Liên, trong sách không có bất kỳ ghi chép nào, không có ai biết công dụng của nó.
Đông Phương Ngữ Hinh mặc dù là một luyện đan sư thiên tài, nhưng. . .
Cũng tuyệt đối không tới mức cái gì cũng biết , cho nên. . .
Phán đoán của hắn, chính là. . .
Vô cùng có khả năng, cũng là vì cổ mộ mà đến.
Nhưng ngày này qua ngày khác, hai người kia quá mức bình tĩnh, khiến cho ông ta cũng không nhìn ra ý đồ của bọn họ tới.
“Hinh nhi. . .”
Uất Trì Tà Dịch bỗng nhiên nhỏ giọng nói với nàng.
“Dạ?”
“Cái này, nàng có thể tưởng tượng đến biện pháp đối phó rồi?”
Nghe cũng rất đáng sợ. Hắn không biết kết quả cuối cùng là phải làm sao. . .
“Ta không biết. . .”
Đây là lời nói thật, trong lòng của nàng thật không có gì nắm chắc.
Nhưng đồ vật là muốn có. Ban đầu lúc chưa tìm được còn mất công tìm kiếm đâu, lúc này đã biết tung tích, hơn nữa hai mươi năm mới nở một lần, nàng làm sao có thể bỏ qua?
Dùng đồ đạc cũng không được, không trực tiếp động thủ cũng không thể, chuyện này. . .
Vậy cũng quá đáng sợ rồi chứ? ——
Đông Phương Ngữ Hinh còn đang buồn bực suy nghĩ biện pháp đâu, Sư hậu bỗng nhiên mở miệng:
“Hinh nhi, nếu không chờ lúc nở, ta đi qua xem thử một chút đi?”
Nó là ma thú, nói không chừng thật không có chuyện gì.
“Không được. . .”
Đông Phương Ngữ Hinh trực tiếp phản đối:
“Ngươi đi qua cũng chưa chắc sẽ không có chuyện. . .”
Sư hậu đương nhiên biết đạo lý này, nhưng. . .
Luôn luôn cần người thử một chút. Hơn nữa, lão đầu kia cũng chưa nói đã từng thử để cho ma thú đi qua nha.
Bình luận truyện