Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương
Chương 41: Huynh muội loạn luân [ tứ ]
Edit: voi còi
Hồng Lăng kéo Đậu Chí Văn vào phòng ở, đem hắn ném tới trên đất, sau đó chi nha một tiếng đóng cửa lại.
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi ...... Ngươi đừng đóng cửa nhốt ta như vậy, ta muốn nữ nhân, ta muốn nữ nhân a......”
Không nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh thế mà mặc kệ bỏ lại hắn, Đậu Chí Văn cố gắng đứng lên gõ cửa, chẳng qua là, trong viện, lại truyền đến tiếng cười đắc ý của Đông Phương Ngữ Hinh:
“Ta làm sao có thể không thông tình đạt lý như vậy? Nhị công tử, ngươi nhìn vào trong phòng, có phải có một cái giường hay không? Trên giường không phải là đã chuẩn bị một người cho ngươi rồi sao?”
Đậu Chí Văn vừa nghe trong phòng có người trong lòng mừng rỡ, hắn vội vã đi qua, thậm chí ở thời điểm đi vào trong phòng trong còn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thân mình lảo đảo một chút mới đứng vững, trên giường kia, quả nhiên có người đang nằm im!
Thân hình nho nhỏ cuộn mình ở trên giường, khuôn mặt hướng vào bên trong, lúc này tựa hồ đang ngủ......
Đậu Chí Văn vội vàng đi qua, vừa đi vừa cởi quần áo, lúc đến trước giường, quần áo đã cởi hết, trần truồng, lắc người một cái liền nhảy lên.
“A......” Hắn nhảy đến trên người nữ nhân, vừa muốn xốc chăn lên hôn lên người, thế nhưng......
Lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân .....
Đây là......
Một gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn......
Bởi vì rất quen thuộc, mặc dù là lúc này trúng dược, thân mình cũng không chịu chi phối bởi đầu óc, nhưng mà hắn vẫn như cũ biết người này là ai, người này......
Hắn không động đậy được......
“Đông Phương Ngữ Hinh...... Ngươi có ý tứ gì?!”
Một tiếng rống giận dữ kinh thiên vang lên, lúc này Đông Phương Ngữ Hinh đi tới bên cửa sổ, xem bộ dáng Đậu Chí Văn nổi giận gấp gáp trong phòng, Đông Phương Ngữ Hinh khẽ cười nói:
“Thế nào, nhị công tử, chẳng lẽ vị cô nương không xinh đẹp bằng cô nương trên xe kia? Người này cũng không phải là a miêu a cẩu ở kỹ viện, đây là hoa cúc khuê nữ (con gái chưa chồng) đoan trang, thiên kim tiểu thư a......”
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi vô sỉ, ngươi biến thái, ngươi tiện nữ nhân này......”
Nghe được lời của Đông Phương Ngữ Hinh nói như thế, Đậu Chí Văn chửi ầm lên, Hồng Lăng đứng bên cạnh nghe xong tay nhỏ bé vung lên sẽ cách không đánh qua, Đông Phương Ngữ Hinh nâng nâng tay, ý bảo nàng đừng xúc động.
“Phải không? Kia cũng là học theo ngươi a ......”
Lời của Đông Phương Ngữ Hinh vừa nói xong, Đậu Chí Văn vừa muốn tiếp tục mắng chửi người, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói mơ mơ màng màng:
“Nhị ca, sao huynh lại ở đây...... A......”
Một tiếng kinh hô cao vút vang lên, Đông Phương Ngữ Hinh giễu cợt nhìn nam nhân sắc mặt liên tục thay đổi.
“Huynh ... Sao huynh lại không mặc quần áo...... Nhị ca, muội là muội muội của huynh, muội muội của huynh a......”
Đây là muội muội của Đậu Chí Văn, năm nay vừa mới mười lăm tuổi, nghe nói phu quân là nhi tử của Lưu đại nhân, còn hơn một tháng sẽ thành thân.
Mà lúc này, nàng lại cùng Đậu Chí Văn bị nhốt cùng một chỗ trong phòng, Đậu Chí Văn còn trúng cái loại độc này.
“Nữ nhân, sao ngươi lại độc ác như vậy?”
Trong giọng nói đầy lạnh lùng, bỗng nhiên một nam tử mặc trường bào màu đen rơi vào bên trong viện, áo đen như mực, thần sắc kiêu căng, nổi bật mà đứng.
“Uất Trì Tà Dịch, không phải chuyện của ngươi?”
Đông Phương Ngữ Hinh xoay người, nàng không hề để ý tới huynh muội hai người trong phòng, dù sao, nàng không tin Đậu Chí Văn có thể khống chế được chính mình.
“Không phải là chuyện của ta, nhưng ngươi đối đãi với bọn họ như vậy......”
“Gieo gió gặt bão...... Lúc trước bọn họ đối với ta như thế nào? Tìm một tên khất cái đến cho ta, ta đây chính là quá tốt bụng, thế nhưng lại tìm một mỹ nữ......”
Uất Trì Tà Dịch im lặng, lúc nghe được nàng thừa nhận nàng là Đông Phương Ngữ Hinh, hắn thật sự là chấn kinh (kinh hãi, hoảng sợ) một chút.
Đông Phương Ngữ Hinh, danh tiếng lúc trước ở kinh thành, cũng không thấp .
Hồng Lăng kéo Đậu Chí Văn vào phòng ở, đem hắn ném tới trên đất, sau đó chi nha một tiếng đóng cửa lại.
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi ...... Ngươi đừng đóng cửa nhốt ta như vậy, ta muốn nữ nhân, ta muốn nữ nhân a......”
Không nghĩ tới Đông Phương Ngữ Hinh thế mà mặc kệ bỏ lại hắn, Đậu Chí Văn cố gắng đứng lên gõ cửa, chẳng qua là, trong viện, lại truyền đến tiếng cười đắc ý của Đông Phương Ngữ Hinh:
“Ta làm sao có thể không thông tình đạt lý như vậy? Nhị công tử, ngươi nhìn vào trong phòng, có phải có một cái giường hay không? Trên giường không phải là đã chuẩn bị một người cho ngươi rồi sao?”
Đậu Chí Văn vừa nghe trong phòng có người trong lòng mừng rỡ, hắn vội vã đi qua, thậm chí ở thời điểm đi vào trong phòng trong còn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thân mình lảo đảo một chút mới đứng vững, trên giường kia, quả nhiên có người đang nằm im!
Thân hình nho nhỏ cuộn mình ở trên giường, khuôn mặt hướng vào bên trong, lúc này tựa hồ đang ngủ......
Đậu Chí Văn vội vàng đi qua, vừa đi vừa cởi quần áo, lúc đến trước giường, quần áo đã cởi hết, trần truồng, lắc người một cái liền nhảy lên.
“A......” Hắn nhảy đến trên người nữ nhân, vừa muốn xốc chăn lên hôn lên người, thế nhưng......
Lúc này, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân .....
Đây là......
Một gương mặt quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn......
Bởi vì rất quen thuộc, mặc dù là lúc này trúng dược, thân mình cũng không chịu chi phối bởi đầu óc, nhưng mà hắn vẫn như cũ biết người này là ai, người này......
Hắn không động đậy được......
“Đông Phương Ngữ Hinh...... Ngươi có ý tứ gì?!”
Một tiếng rống giận dữ kinh thiên vang lên, lúc này Đông Phương Ngữ Hinh đi tới bên cửa sổ, xem bộ dáng Đậu Chí Văn nổi giận gấp gáp trong phòng, Đông Phương Ngữ Hinh khẽ cười nói:
“Thế nào, nhị công tử, chẳng lẽ vị cô nương không xinh đẹp bằng cô nương trên xe kia? Người này cũng không phải là a miêu a cẩu ở kỹ viện, đây là hoa cúc khuê nữ (con gái chưa chồng) đoan trang, thiên kim tiểu thư a......”
“Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi vô sỉ, ngươi biến thái, ngươi tiện nữ nhân này......”
Nghe được lời của Đông Phương Ngữ Hinh nói như thế, Đậu Chí Văn chửi ầm lên, Hồng Lăng đứng bên cạnh nghe xong tay nhỏ bé vung lên sẽ cách không đánh qua, Đông Phương Ngữ Hinh nâng nâng tay, ý bảo nàng đừng xúc động.
“Phải không? Kia cũng là học theo ngươi a ......”
Lời của Đông Phương Ngữ Hinh vừa nói xong, Đậu Chí Văn vừa muốn tiếp tục mắng chửi người, bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói mơ mơ màng màng:
“Nhị ca, sao huynh lại ở đây...... A......”
Một tiếng kinh hô cao vút vang lên, Đông Phương Ngữ Hinh giễu cợt nhìn nam nhân sắc mặt liên tục thay đổi.
“Huynh ... Sao huynh lại không mặc quần áo...... Nhị ca, muội là muội muội của huynh, muội muội của huynh a......”
Đây là muội muội của Đậu Chí Văn, năm nay vừa mới mười lăm tuổi, nghe nói phu quân là nhi tử của Lưu đại nhân, còn hơn một tháng sẽ thành thân.
Mà lúc này, nàng lại cùng Đậu Chí Văn bị nhốt cùng một chỗ trong phòng, Đậu Chí Văn còn trúng cái loại độc này.
“Nữ nhân, sao ngươi lại độc ác như vậy?”
Trong giọng nói đầy lạnh lùng, bỗng nhiên một nam tử mặc trường bào màu đen rơi vào bên trong viện, áo đen như mực, thần sắc kiêu căng, nổi bật mà đứng.
“Uất Trì Tà Dịch, không phải chuyện của ngươi?”
Đông Phương Ngữ Hinh xoay người, nàng không hề để ý tới huynh muội hai người trong phòng, dù sao, nàng không tin Đậu Chí Văn có thể khống chế được chính mình.
“Không phải là chuyện của ta, nhưng ngươi đối đãi với bọn họ như vậy......”
“Gieo gió gặt bão...... Lúc trước bọn họ đối với ta như thế nào? Tìm một tên khất cái đến cho ta, ta đây chính là quá tốt bụng, thế nhưng lại tìm một mỹ nữ......”
Uất Trì Tà Dịch im lặng, lúc nghe được nàng thừa nhận nàng là Đông Phương Ngữ Hinh, hắn thật sự là chấn kinh (kinh hãi, hoảng sợ) một chút.
Đông Phương Ngữ Hinh, danh tiếng lúc trước ở kinh thành, cũng không thấp .
Bình luận truyện