Chương 49: Dao động (2)
Dù Sở Diệc Dao làm mọi biện pháp, nhưng thực tế hiệu quả không được tốt cho lắm, mỗi quản sự đều có vài thương hộ giữ làm ăn với riêng mình, cho nên khả năng rất lớn những hộ này sẽ theo bọn họ tới nhà khác.
Đến lúc Sở Hàn Lâm an bài xong quản sự lo cửa hàng, việc làm ăn đã bị trì hoãn vài ngày, cuối tháng ba thương thuyền về, mọi lần hàng hóa trên thuyền tháo xuống đều dựa theo lệ thường đem đến từng thương hộ trong danh sách, một phần lớn là những thương hộ nhỏ sau khi cân nhắc từng nhà mới đến mua hàng.
Đợi bảy tám ngày như vậy, hàng trên bến tàu cũng chưa thể chuyển đi hết, Sở Diệc Dao vừa so sánh năm trước cùng năm nay, chính là thiếu đi mấy thương hộ đi theo đám người Trương quản sự kia.
Mỗi một lần rời bến đều sẽ tính toán kĩ lượng hàng đặt sẵn, cho dù có chênh lệch cũng không thể thừa nhiều như vậy, Sở Diệc Dao nhìn mấy rương gỗ lớn xếp cao kia, trong lòng nghĩ thật là những quản sự kia có vấn đề.
Lần trước đi bốn quản sự lớn, tiếp theo lại có vài phụ việc cũng rời đi.
"Tiểu thư, tra được." A Xuyên đi tới, đưa cho Sở Diệc Dao một tờ giấy, phía trên là tên cửa hàng mới bốn người kia chuyển đến, trong đó có hai cái là cửa hàng Trình gia, hai người còn lại chỉ đi làm chưởng quầy cho cửa hàng phổ thông.
"Đi thăm dò sau lưng hai cửa hàng này rốt cuộc là nhà nào!" Sở Diệc Dao hít sâu một hơi, Trình gia, thủ thật đúng là tốt.
Người làm ăn cũng không phải là không có chuyện đào quản sự nhà khác, nhưng bỗng nhiên rời đi như vậy, rõ ràng không chỉ là vì đoạt nguồn khách, còn là muốn Sở gia bọn họ không thể sống yên, luống cuống tay chân có thể thừa dịp ngư ông đắc lợi.
A Xuyên đi rồi, Sở Diệc Dao đến cửa hàng một chuyến, Sở Trung đang cùng Sở Mộ Viễn thương lượng nên xử trí hàng hóa còn thừa như thế nào, Sở Diệc Dao đem một xấp khế ước đặt lên bàn.
"Diệc Dao, đây là muốn làm cái gì." Sở Mộ Viễn nhìn nội dung khế ước kia một chút, ngẩng đầu hỏi Sở Diệc Dao.
"Nên làm một cái khế ước nhỏ, muốn đi hay ở đối với cửa hàng sẽ không có ảnh hưởng, nếu ai cũng học theo đám người kia, Sở gia làm sao quản lý được cửa hàng." Sở Diệc Dao mới viết một vài khế ước, chính là nhằm vào những người còn lại, nhưng không có dị tâm, thứ này đối với bọn họ kỳ thật cũng không có ảnh hưởng gì, ngược lại thì càng có lợi mới đúng.
"Những quản sự này, không phải người đã làm vài thập niên thì cũng làm năm sáu năm, nếu lại một lần nữa cả đám kéo đi, sẽ lại mất không ít mối làm ăn, tiền của Tần bá bá chúng ta còn chưa trả đủ đâu, chẳng lẽ cứ để cho cửa hàng không chết không sống như vậy, khế ước này cũng không khó ký, ba năm hay năm năm tùy mong muốn từng người, hết thời hạn còn muốn ở lại thì tiếp tục ký khế ước mới, nhưng nếu khế ước chưa hết hạn mà muốn đi, không những phải báo trước nửa năm còn phải bồi thường hợp đồng, bồi thường nhiều hay ít còn phụ thuộc vào lý do muốn rời đi." Sở Diệc Dao chỉ vào từng điều khoản giải thích.
"Như vậy giống như cứng rắn ép họ ở lại, bọn họ như thế nào chịu ký." Có chỗ tốt lại không thể đi ngay, bị một khế ước buộc chân, bọn họ cũng không phải đồ ngốc.
"Nhị ca, chẳng lẽ Kim Lăng này không có chỗ nào tốt hơn chúng ta mà Dương quản sự lại ở đây từ thời niên thiếu?" Sở Diệc Dao muốn phòng tránh đám người có dị tâm, nàng còn muốn xem xem, một bản hợp đồng này, đến cùng có thể bắt được bao nhiêu người có dị tâm trong cửa hàng.
"Ký ba năm, Sở gia liền tăng hoa hồng gấp rưỡi, ký 5 năm, gấp ba, nếu là người thật sự muốn ở lại Sở gia, khế ước này đối với bọn họ mà nói cũng không tổn thất cái gì." Thời gian ba năm cũng không dài, đối với một lão quản sự có kinh nghiệm mà nói không có khả năng hôm nay đi nhà này ngày mai đi nhà kia, nào có nhà ai thích nhiều người gọi tới gọi lui như vậy, chỉ có người trầm ổn bất luận tốt xấu đều nguyện lòng đồng cam với cửa hàng, những người như vậy lại càng không để ý một tờ khế ước.
"Đến lúc đó Nhị ca, huynh có thể nhìn một chút rốt cuộc là quản sự nào phản ứng kịch liệt nhất, những người như thế thì lại phiền Trung thúc đi bồi dưỡng vài người chuẩn bị thay bọn họ, Sở gia không có ý tứ giữ chân họ." Nhị thúc muốn dùng biện pháp này chậm rãi vét sạch khách nhân của Sở gia, nàng cũng nên nhổ sạch bọn họ sớm một chút.
"Đại tiểu thư, cứ như vậy sẽ có người ra ngoài nói nhảm." Sở Trung trầm mặc một hồi, ông cảm thấy như bây giờ vẫn tốt, từng quản sự đều nắm không ít chuyện làm ăn của cửa hàng, nếu làm vậy, về hình thức nhân công không thể tùy tiện đi ở, sẽ không gây ra ảnh hưởng đến cửa hàng, nhưng lòng người đều là như thế, ký một khế ước sẽ cảm thấy bị trói trụ, dù muốn ở lại thì trong lòng đều sẽ không thoải mái.
"Trung thúc ngài sai rồi!" Sở Diệc Dao đứng tại bên cạnh cái giá quay đầu nhìn bọn họ, đáy mắt lóe ra một tia tự tin, "Một khi chúng ta dùng biện pháp này, sẽ có nhiều cửa hàng khác bắt chước theo, nào có ai thích nhân viên của mình tùy ý đi ở, đây là sự bảo đảm đối với cửa hàng, năm đó cha cháu ở Kim Lăng vô quyền vô thế từng bước một làm lên, thời điểm cùng nương dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ngài cùng các vị quản sự thúc thúc có ghét bỏ cha trả tiền công không đủ cao mà bỏ đi không?"
Sở Trung lắc đầu, "Lão gia lấy chân tình đối đãi mọi người, chúng ta theo ông ấy đều là cam tâm tình nguyện."
"Không sai, Sở gia chúng ta cần chính là những người cam tâm tình nguyện, Trung thúc ngài cùng Nhị ca hãy xem, đến cùng Sở gia này còn dư lại bao nhiêu người trọng nghĩa như vậy." Nửa câu sau Sở Diệc Dao mang theo một tia thở dài, bây giờ Sở gia, đến cùng còn dư bao nhiêu người không có bị Nhị thúc thu mua.
. . .
Việc thực hiện giao cho Sở Trung cùng Sở Mộ Viễn làm, Sở Diệc Dao trở về, nàng cũng không cần lại đến cửa hàng nữa, bất quá mấy lời nàng nói trong cửa hàng, lại làm cho Sở Diệc Dao mang thêm một cái danh hiệu hung hãn tiểu thư.
Một tiểu cô nương mười ba tuổi, trước mặt các quản sự không khách khí quát lớn chỉ trích, còn lệnh cưỡng chế bọn họ công đạo rõ ràng mới được rời đi, nếu không thì cũng đừng nói đến tình cảm, trực tiếp gặp quan phủ.
Sau khi Sở đại thiếu gia qua đời, Sở gia rơi vào cảnh lung lay sắp đổ, người sáng suốt đều nhìn được, Sở nhị thiếu này không phải người có thể một mình đảm đương mọi chuyện, nếu không phải sau lưng có lão quản sự Sở Trung cùng Nhị lão gia Sở Hàn Lâm chống đỡ lúc cấp thiết thì Sở gia đã sớm sụp đổ.
Nay lại để một Đại tiểu thư đứng ra làm chủ, không ít người liền bình luận, xem ra Sở gia cho Đại tiểu thư không ít của hồi môn, bằng không lời nói của nàng tại sao có thể có phân lượng lớn như vậy.
Sở gia chính là một khối thịt lớn, biện pháp nuốt trọn tốt nhất chính là cưới Sở Đại tiểu thư, bằng không chính là đem khuê nữ nhà mình gả vào Sở gia làm Nhị thiếu phu nhân, nhưng năm trước Sở gia vừa mới có một đoạn kịch đoạt hôn giữa chừng, có người thầm hả hê trong lòng, phen này Trình lão gia cùng Trình phu nhân tiếc đứt ruột.
Bất quá Trình lão gia và Trình phu nhân có hối hay không thì chưa biết, nhưng Trình Thiệu Bằng lại bắt đầu có chút hối hận.
Nhất là thời điểm nghe được Sở Diệc Dao một mình đảm đương một phía khi Sở Mộ Viễn không ở Đại Đồng, hắn đau lòng.
Ở trong lòng Trình Thiệu Bằng, tình cảm hắn đối với Sở Diệc Dao cùng đối với Sở Diệu Lạc hoàn toàn không thể so sánh, một người là vị hôn thê hứa hôn từ nhỏ, một người là chân tâm yêu thương vượt qua mọi miệng lưỡi thiên hạ đến với nhau. Đối với Sở Diệc Dao, trong lòng hắn áy náy rất nhiều, nếu nàng gả vào Trình gia, cũng không cần vất vả như vậy. Cho nên hiện tại hắn nghĩ, muốn hắn lại cưới Sở Diệc Dao vào cửa, cũng không phải không thể được.
Mà phương thức Trình Thiệu Bằng làm rất đơn giản, hắn trực tiếp viết một phong thư thân thiết đưa đi Sở gia, lại không có thông báo tình huống, phong thư này liền bị Tiêu thị cả ngày ngốc không có việc gì ở Sở gia biết được.
Thời điểm Tiêu thị nổi giận đùng đùng chạy tới Di Phong viện, Sở Diệc Dao đang nghĩ tới hai trong bốn quản sự chạy đến Trình gia làm việc kia, vừa nghe là Tiêu thị đến đây, vì chuyện Trình Thiệu Bằng viết thư cho nàng liền kêu Khổng Tước ngăn bà ta ở bên ngoài, "Nói cho bà ta biết, con rể của bà ta muốn viết thư cho ai là là chuyện của hắn, không có bất cứ quan hệ nào với ta."
Khổng Tước ra ngoài không bao lâu, bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, âm thanh Tiêu thị chói tai, lời nói ra càng khó nghe, ở bên trong phòng Sở Diệc Dao buông thư, sắc mặt dần dần trầm xuống, đứng dậy đi ra ngoài, Tiêu thị niết chặt phong thư đang cùng Khổng Tước lý luận, "Cái gì không quan hệ, như thế nào không quan hệ, vô duyên vô cớ lại viết thư thế này sao?"
"Ồn cái gì, Nhị thẩm, nữ nhi ngài đã gả vào Trình gia ngài còn không hài lòng cái gì, Trình đại ca muốn viết thư đó là chuyện của hắn, đến tìm ta làm gì, sao ngài không giống lần trước chạy đến Trình gia nói chuyện đi!" Sở Diệc Dao đi lên đoạt lấy một phong thư từ trong tay bà ta, chẳng buồn mở ra xem trực tiếp xé thành hai ba mảnh ném xuống đất khinh thường nói, "Ngài xem thư con rể của ngài Sở Diệc Dao cháu một chút đều không muốn nhận, chuyện không liên quan phiền Nhị thẩm đừng tìm cháu."
"Ngươi, có phải ngươi xé để hủy chứng cớ hay không, ta đã sớm biết, ngươi chính là đố kỵ Diệu Lạc, chính là không muốn nó được dễ chịu, vẫn liên hệ ngầm cùng hắn, bị ta chộp được ngươi liền làm bộ thanh cao có phải hay không!" Tiêu thị tức đỏ mặt, lập tức vung tay ra, Sở Diệc Dao nghiêng đầu tránh bà ta, đáy mắt một tia hàn ý.
Chuyện này kết cục đã định, bà ta còn lo lắng cái gì, Sở Diệc Dao lạnh lùng nhìn Tiêu thị, "Chuyện này đều là Nhị thẩm ngày giáo dục nữ nhi tốt, nương cháu cũng không dạy cháu ban đêm đi xem đốt pháo lại mặc y phục mỏng manh xuyên thấu như vậy, cũng không dạy cháu, dù biết rõ đó là vị hôn phu của đường muội, vẫn mượn lý do ngã bệnh mà thư từ lén lút, càng không dạy cháu thời điểm bên ngoài đồn thổi thì trực tiếp theo nam nhân bỏ trốn, bỏ trốn rồi còn chạy đến cửa nhà người ta kêu gào con trai nhà họ bắt cóc nữ nhi mình."
"Ngươi, ngươi, nha đầu ngươi đang nói cái gì, tuổi còn nhỏ mà tâm địa ác độc nói xấu đường tỷ ngươi như vậy, nó cũng đã gả vào Trình gia ngươi còn cùng Trình Thiệu Bằng lui tớivào Trình gia, ngươi còn không biết mặt mũibiết xấu hổ cùng Trình Thiệu Bằng lui tới." Tiêu thị tức giận khua tay lên tát, Sở Diệc Dao nghiêng người tránh thoát hừ cười một tiếng, "Nhị thẩm nói thật buồn cười, cháu không muốn mặt mũi, cũng không thể không biết xấu hổ bằng ngài, ngài cho rằng sau khi náo loạn như vậy Sở Diệu Lạc gả vào Trình gia sống sẽ dễ chịu?"
Vẻ mặt Tiêu thị chợt ngưng lại, nhớ tới những lời lần trước nữ nhi trở về nói với bà, một tháng này hai người cùng phòng nhiều ngày như vậy, thế nhưng vẫn chưa thể có thai, bà vừa tức lại vừa khẩn trương, mắt thấy nư nhi thành thân cũng đã gần một năm, thông phòng cũng có hai người rồi, Tiêu thị nghĩ lại mà hoảng.
"Khổng Tước, đưa Sở Nhị phu nhân ra ngoài, không có lệnh của ta, không cho ai tiến vào!" Sở Diệc Dao xoay người vào phòng, không muốn để ý ra lệnh đuổi khách, Bảo Sênh liền bước theo nàng, trực tiếp đóng cửa viện lại.
============
Tác giả có lời muốn nói: trừu**, hiện tại mới phát lên, o(╯□╰)o Ryoko có chút đói o(╯□╰)o
Bình luận truyện