Đích Nữ Tàn Phi
Chương 134: Tranh Giành Danh Ngạch (3)
Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy là Tiết Phong Lan thì đáy mắt không khỏi hiện lên tia khó hiểu, giống như muốn hỏi nàng nàng làm vậy là có ý gì, vì sao lại nói giúp thay cho Tiết Yên Hoa?
Nếu nói trong phủ này người thường xuyên cùng Tiết Phong Lan nhấc lên tranh cãi nhiều nhất không ai khác chính là Tiết Lan Hương, mà người chiếm cứ vị trí thứ hai tất nhiên là Tiết Yên Hoa.
Mọi người đều cảm thấy Tiết Phong Lan cùng tỷ muội nhị phòng không hợp, điều này quả nhiên không sai, lúc còn nhỏ Tiết Phong Lan thường cùng Tiết Lan Hương tranh giành đồ vật dẫn đến cãi nhau, tỷ muội một nhà mà chẳng khác nào oan gia, gặp mặt là cãi, về sau lớn lên nhận thức cũng rộng mở, có lẽ hai người đều cảm thấy bản thân đã là người trưởng thành cho nên cũng ít cãi nhau đi rất nhiều, đặc biệt là Tiết Lan Hương, trước kia còn châm chọc Tiết Phong Lan, hiện tại gặp mặt chỉ lạnh nhạt chào hỏi, mà Tiết Phong Lan ngày thường không cho Tiết Lan Hương sắc mặt tốt, sau khi té hồ thì đối với Tiết Lan Hương bình bình đạm đạm, đối với sự thay đổi của hai người mọi người chỉ im lặng mà nhìn. Chỉ là muốn Thượng thư phủ một ngày yên bình đúng là chuyện không hề dễ dàng, Tiết Lan Hương lặng xuống, muội muội của nàng là Tiết Yên Hoa lại nổi lên, đặc biệt là sau khi Tiết Phong Lan bị thương hai chân, thái độ của Tiết Yên Hoa đối với Tiết Phong Lan không chút che giấu, mọi người đều biết đôi chân của Tiết Phong Lan rất khó chữa khỏi, cho nên con đường tương lai đặc biệt vất vả, có vẻ như Tiết Yên Hoa cũng hiểu được điều này, nàng biết Tiết lão thái thái không có xem trọng Tiết Phong Lan nên bắt đầu lên mặt, nhiều lần chống lại Tiết Phong Lan, tình cảm tỷ muội mâu thuẫn không nhỏ, vậy mà không hiểu sao hiện tại Tiết Phong Lan lại nói giúp cho Tiết Yên Hoa ở trước mặt Tiết lão thái thái, quả thật là khiến mọi người khó hiểu.
Không chỉ mọi người khó hiểu mà ngay cả người trong cuộc là Tiết Yên Hoa cũng cảm thấy kỳ lạ, quan hệ giữa nàng cùng Tiết Phong Lan không phải quá tốt, thậm chí còn nhiều lần cùng đối phương nhấc lên tranh chấp, kể từ sau cung yến nàng đối với Tiết Phong Lan càng nhìn càng chướng mắt, mặc dù trước đó nàng đã hạ giọng đi năn nỉ nàng ta để xin thiệp mời cung yến, nhưng cũng bởi vì như vậy mà mới nhìn thấy miếng ngọc trên bàn, sau đó mới nghĩ ra mưu kế trộm ngọc để vu oan cho Hạ Anh, không ngờ lại bị phát hiện, cũng là vì lần phạt đó cho nên Tiết Yên Hoa quy hết mọi tội lỗi lên đầu Tiết Phong Lan, nếu Tiết Phong Lan đưa nàng thiệp mời cung yến thì mọi chuyện sau đó cũng không có xảy ra.
Tiết Yên Hoa cũng không biết trong hồ lô của Tiết Phong Lan đang bán thứ gì, không có lí nào đối phương lại nói giúp cho nàng ở trước mặt Tiết lão thái thái cả, cho nên Tiết Yên Hoa nghĩ rằng vị tứ tỷ này của nàng nhất định là không có ý tốt!
“Lan Nhi nói không sai, trường săn không phải khu vực nào cũng nguy hiểm, cho dù Lan Nhi không tiện đi lại nhưng đến đó cũng sẽ an toàn.” Thượng thư phu nhân vội tiếp lời, trong lòng nàng đối với Tiết Yên Hoa vẫn là có thành khiến nhưng mà nữ nhi đã nói như vậy thì nàng cũng không tiện hạ thấp Tiết Yên Hoa, bất lời này của nàng cũng không phải nói giúp Tiết Yên Hoa, nàng chỉ là muốn nói giúp nữ nhi, có thể giúp nữ nhi tranh giành một phần cơ hội cũng là chuyện tốt, còn về phần Tiết Yên Hoa nàng ta sợ là không thể đi được rồi.
Tiết Yên Hoa nghe những lời này của Thượng thư phu nhân liền nhíu mày, bàn tay không tự chủ siết chặt mép váy, quả nhiên là nàng đoán không sai, Tiết Phong Lan làm sao tốt đến mức lại đi nói giúp nàng, nàng ta rõ ràng là đang giúp bản thân mình mà thôi.
“Danh ngạch này chỉ có hai phần, cả năm người đều tranh nhau, rốt cuộc muốn ta làm thế nào?” Tiết lão thái thái trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng, thái độ cũng có vài phần thỏa hiệp, bởi vì nàng cảm thấy Thượng thư phu nhân lần này là thật sự nghiêm túc giúp Tiết Phong Lan, mà khi Thượng thư phu nhân nghiêm túc vào một việc gì đó thì đúng là phiền toái. Không phải nàng sợ nàng ta, mà là bởi vì tính tình Thượng thư phu nhân rất kiên quyết, một khi đã quyết tâm muốn làm thứ gì đó nhất định sẽ làm cho bằng được, cho dù có chống đối lại nàng thì nàng ta cũng không e ngại, đừng nhìn nữ nhân này ngày thường yếu ớt, ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt nàng, cũng không biết trong lòng đã mắng nàng thành cái dạng gì. Tiết lão thái thái có thể không chấp nhận chuyện này, cùng Thượng thư phu nhân kiên quyết đến cùng, nhưng cả hai cùng nhau tranh chấp chỉ tổ làm trò cười cho người khác, chuyện này không giải quyết được đến lúc đó lại làm phiền Thượng thư đại nhân, nhi tử này của nàng tuy là hiếu thảo nhưng đối với lời của nữ nhân kia cũng là nói gì nghe nấy, ngồi nghe nữ nhân kia tố khổ hắn nhất định sẽ cho Tiết Phong Lan một phần danh ngạch, đến lúc đó cho dù nàng có phản đối cũng vô ích, hoặc là nàng nhường nhịn một chút để đôi bên cùng có lợi, hoặc là cứ để chuyện này kéo dài đến lúc không ai trong năm người được đi cả.
“Nếu ai muốn đi thì cứ lên tiếng, nếu ta thấy được nhất định sẽ suy xét, bà già này sẽ công bằng đối đãi.” Bản thân Tiết lão thái thái vì không muốn cả chì lẫn chài đều mất cho nên đành phải nhượng bộ một chút, bất quá cho dù kết quả có thế nào thì quyền quyết định đều nằm trong tay nàng, đến lúc đó nàng hỏi, đám người Tiết Phong Lan trả lời là không thì Thượng thư phu nhân cũng không thể trách nàng được.
Thượng thư phu nhân hơi ngập ngừng, cảm thấy khi quyết định bằng việc này cũng không sai thế nhưng dựa vào tính tình của Tiết lão thái thái sợ là không dễ dàng nhượng bộ như vậy.
Không đợi Thượng thư phu nhân lên tiếng, Tiết lão thái thái đã tiếp lời: “Yên Hoa, con nhỏ tuổi nhất, con nói trước đi.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào người Tiết Yên Hoa, đang đợi câu trả lời của nàng, Tiết Yên Hoa bị nhìn có chút không thoải mái, trái tim trong lồng ngực không khỏi đập nhanh hơn vài phần, bởi vì đây là lần đầu tiên Tiết lão thái thái nghiêm túc suy xét đề nghị của nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân vẫn còn có cơ hội.
“Con muốn đi.”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của mọi người, đáp án của Tiết Yên Hoa là như thế.
Tiết lão thái thái trầm ngâm nhìn Tiết Yên Hoa, trong lòng không vui nhưng lại không thể hiện ra mặt, bất quá một đám người nhìn quen Tiết lão thái thái thì cũng nhìn ra được thái độ của Tiết lão thái thái rõ ràng là đối với câu trả lời của Tiết Yên Hoa không mấy hài lòng.
“Yên Hoa, con tuổi còn nhỏ, có những chuyện con không rõ ta không trách con, ta hỏi lại lần nữa, con có thật sự muốn đi hay không?”
Từ đầu chí cuối, cho dù không có Thượng thư phu nhân lên tiếng giúp Tiết Phong Lan tranh thủ cơ hội thì Tiết lão thái thái cũng sẽ không suy xét đến Tiết Yên Hoa, không nói đến thân phận của nàng, chỉ nói đến việc nàng không phải người mà Tiết lão thái thái bỏ công sức bồi dưỡng thì cũng đã không có tư cách đi rồi.
“Con...” Dưới ánh mắt bắt đầu uy hiếp của Tiết lão thái thái Tiết Yên Hoa có chút sợ hãi, nàng dù sao chỉ là một tiểu nữ hài, ngày thường kiêu ngạo quá mức nhưng cũng rất sợ các vị lão nhân gia trong nhà, hiện tại đối mặt với ánh mắt đó của Tiết lão thái thái, lời vừa tới miệng lại không thể nào nói ra được.
“Lão thái thái, Yên Hoa nói đùa thôi.” Vũ di nương lúc này lên tiếng, chẳng khác nào cứu tinh của Tiết Yên Hoa.
“Nha đầu Yên Hoa này vẫn còn nhỏ, tính tình lại ham chơi, những nơi nguy hiểm như săn thú gì đó không thích hợp để nàng đến, lão thái thái không cần bận tâm đến lời nói của nàng, nàng chỉ vui đùa mà thôi.”
“Di nương...” Tiết Yên Hoa muốn nói nàng là thật sự muốn đi, nhưng mà...
“Đủ rồi.” Sắc mặt Vũ di nương đột nhiên trở nên nghiêm nghị, Tiết Yên Hoa cắn môi, gương mặt xám như tro tàn trở về chỗ ngồi.
Tiết lão thái thái cho Vũ di nương ánh mắt tán thưởng, cảm thấy cũng nên đến lúc gọi Vũ di nương trở về bên cạnh, dù sao thời gian qua bị phạt Vũ di nương cũng là ngoan ngoãn chịu phạt, không có nửa câu oán trách.
Vũ di nương nhận thấy ánh mắt của Tiết lão thái thái, trong lòng nhẹ nhõm một hơi, tuy là đánh mất cơ hội của nữ nhi nhưng thay vào đó có thể khiến Tiết lão thái thái trọng dụng nàng, Vũ di nương cảm thấy cũng không tồi.
Lúc này Tiết lão thái thái chuyển mắt sang thanh y nữ tử, nhẹ giọng mở miệng: “Liên Kiều, con thì sao?” Ấn tượng của Tiết lão thái thái đối với Tiết Liên Kiều không nhiều nhưng cũng không phải là không có, đây là lần thứ hai nàng quan sát kỹ Tiết Liên Kiều, lần thứ nhất là ở từ đường hôm Tiết Duy bị té ngã, Tiết Liên Kiều đứng ra thanh minh cho sự trong sạch của Tiết Phong Lan, khi đó đối với cháu gái này Tiết lão thái thái cũng không có bao nhiêu thiện cảm, hiện tại nhìn kỹ lại mới thấy nàng ta kỳ thực cũng không quá tệ. Tiết Liên Kiều không thể so sánh với Tiết Phong Linh nhưng cũng xem là một mỹ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ thích an tĩnh, mặc dù ngày thường không được dạy dỗ kỹ lưỡng nhưng tâm tính lại không tệ, lễ nghĩa đều thể hiện xuất sắc, Tiết lão thái thái cũng không ngại bồi dưỡng Tiết Liên Kiều, thế nhưng đứa nhỏ này suy cho cùng cũng không phải là cháu gái thân sinh của nàng, cho dù có xuất sắc hơn nữa nàng cũng không muốn đi bồi dưỡng cháu gái của người khác, huống hồ đối phương lại còn là cháu gái của kẻ nàng câm thù nhất.
“Liên Kiều trước giờ chỉ thích hoa cỏ, đối với săn thú không có hứng thú, Liên Kiều xin được nhường cơ hội này lại cho các tỷ tỷ ạ.” Dựa vào tính tình của nàng thật sự là không thích những nơi đông người như vậy, càng không thích sự tranh giành chém giết lẫn nhau, cho nên mặc dù đây là cơ hội tốt để kết giao thêm nhiều bằng hữu giống như lời của mẫu thân nói nhưng Tiết Liên Kiều vẫn cảm thấy bản thân không nên đi mới tốt.
Nàng không quan tâm sự đời nhưng không có nghĩa là nàng ngu ngốc, đối với sóng ngầm mãnh liệt giữa mọi người nàng đều nhận thấy, bởi vì nhận thấy cho nên mới không muốn dây vào.
Tam phu nhân Dung thị thở dài một hơi, đối với câu trả lời của nữ nhi nàng cũng không có trách cứ gì, bởi vì nàng biết đổi lại là nàng nàng cũng sẽ từ chối, người thông minh đều nhìn ra được Tiết lão thái thái hỏi câu hỏi này rõ ràng là không có ý tốt. Trong lòng Tiết lão thái thái thái sợ là đã có quyết định, nhưng bởi vì nể mặt Thượng thư phu nhân mới hỏi một câu như vậy, ý đồ muốn những đứa trẻ này biết khó mà lui.
Thượng thư phu nhân cũng bắt đầu nhận thấy sự uy hiếp trong lời nói của Tiết lão thái thái, nàng hơi nhíu mày nhưng chuyện đã thành ra thế này nàng cũng không tiện xen vào, về phần Tiết Phong Lan... thật ra ngay từ đầu nàng đồng ý giúp đỡ Tiết Phong Lan cũng chỉ là vì áy náy, trong lòng nàng rõ ràng hai chân nữ nhi như vậy tuyệt đối không thích hợp đến những nơi này, nhưng nữ nhi khóc nháo đòi đi, nàng chỉ đành đồng ý, nếu Tiết lão thái thái đã dùng chiêu biết rõ mà lui như vậy thì nàng đành im lặng đứng nhìn, bản thân nàng kỳ thực cũng hi vọng Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương đi mới tốt.
Tiết lão thái thái hài lòng gật đầu, thái độ so với Tiết Yên Hoa rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, xem như nha đầu này đúng là thật hiểu chuyện.
“Yên Hoa và Liên Kiều đều nhường cơ hội lại cho các vị tỷ tỷ, Lan Nhi chỉ còn mình con thôi...” Lời này nói ra giống như muốn nói Tiết Phong Lan không nên tham gia săn thú lần này, hai danh ngạch này vốn là thuộc về Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương, chỉ vì nàng hồ nháo mới nên mới ra cớ sự như vậy.
“Nếu tổ mẫu đã hỏi, Lan Nhi cũng thật lòng trả lời.”
Mọi người liếc mắt, bắt đầu vểnh tai lắng nghe, trong ba tỷ muội thì có lẽ câu trả lời của Tiết Phong Lan mới khiến các nàng kỳ vọng nhất, bởi vì hai người trước dù trả lời thế nào cũng không có hi vọng có thể lay chuyển Tiết lão thái thái, mà Tiết Phong Lan thì không giống vậy, ít nhất nàng ta còn có Thượng thư phu nhân chống lưng, nếu thật sự Thượng thư phu nhân muốn thành toàn cho nữ nhi này thì chỉ sợ có là Tiết lão thái thái cũng khó mà ngăn cản được.
“Kỳ thực Lan Nhi cũng rất muốn đi, dù sao Lan Nhi cũng chưa từng tham gia bao giờ, thế nhưng Lan Nhi biết rõ thân thể của bản thân như vậy, khó mà tham gia săn thú với mọi người, nếu Lan Nhi đi sợ là sẽ phá hỏng không khí.”
Không ai ngờ Tiết Phong Lan lại nói ra suy nghĩ trong đầu của mình, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là Tiết Phong Lan lại muốn từ bỏ cơ hội này giống như Tiết Liên Kiều, đối với lời nói của nàng, vế trước Tiết lão thái thái lựa chọn bỏ qua, vế sau khiến Tiết lão thái thái cảm thấy hài lòng, Tiết Phong Lan có thể hiểu rõ vị trí của bản thân như vậy là chuyện tốt, nhìn sắc mặt đáng thương kia của đối phương Tiết lão thái thái muốn mở miệng an ủi nhưng chưa kịp mở lời thì Tiết Phong Lan đã lên tiếng.
“Chính là... Lan Nhi có điều khó xử, không biết phải giải quyết thế nào...”
“Ồ? Có gì khó xử nói ta nghe.” Đối với thái độ thức thời của Tiết Phong Lan, Tiết lão thái thái hài lòng vô cùng, nghe thấy nàng có điều khó xử bèn mở miệng muốn giúp nàng giải quyết.
Tiết Phong Lan ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp để lộ thần sắc khó xử: “Lần trước ở sinh thần của Như Nguyệt, Lan Nhi cùng Nguyệt Lam nói chuyện rất hợp nhau, Nguyệt Lam còn hẹn Lan Nhi cùng tham gia săn thú, Lan Nhi cũng đã đồng ý, hiện tại...”
“Nguyệt Lam là ai?” Tiết lão thái thái nhíu mày, bắt được từ ngữ quan trọng.
Thượng thư phu nhân lúc này cũng chen vào một câu: “Chính là Hạ gia Thái phó đích chất nữ Hạ Nguyệt Lam.”
“Thái phó đích chất nữ?!” Tiết lão thái thái trừng mắt, ánh mắt nhìn Tiết Phong Lan có vài phần thay đổi, tựa hồ như không ngờ Tiết Phong Lan lại quen biết với quý nhân như vậy.
Tiết Phong Linh nhếch môi cười lạnh, đôi mắt lộ vẻ châm biếm nhìn về phía Tiết Phong Lan, giống như đang cười nhạo nàng, vốn dĩ tưởng Tiết Phong Lan biết khó mà lui, không ngờ nàng ta lại lấy lùi làm tiến, muội muội này của nàng đúng là ngày càng không thể xem thường.
“Hiện tại danh ngạch chỉ có hai phần, nhị tỷ cùng tam tỷ đã chiếm, Lan Nhi chỉ đành phó thác Nguyệt Lam lần sau vậy.” Nói đến đây nàng thở dài một hơi, đáy mắt hiện lên tia tiếc nuối thấy rõ.
Chân mày Tiết lão thái thái dính chặt lại với nhau, lâm vào trầm tư suy nghĩ, mọi người không ai dám lên tiếng sợ làm phiền nàng suy nghĩ,trong lòng mọi người đều biết rõ Tiết lão thái thái đang suy nghĩ chuyện gì, hẳn là nàng đang cân nhắc tính thật hư trong lời nói của Tiết Phong Lan, sau đó mới đưa ra quyết định để cho Tiết Phong Lan đi hay không.
“Lan Nhi, con nói con cùng Hạ tiểu thư nhận thức, chuyện này là thật sao?” Giọng nói của Tiết lão thái thái trầm đi rất nhiều, gương mặt lúc này cũng nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt nàng nhìn Tiết Phong Lan mang theo vài phần thâm ý.
“Vâng ạ, lần trước ở đại hôn của Thái tử con gặp được Nguyệt Lam cùng Viên Viên, Xuân Cầm có thể làm chứng.”
Tiết lão thái thái không có đi cho người đi gọi Xuân Cầm mà chỉ nhìn về phía đám người Tiết Phong Linh, nhàn nhạt mở miệng: “Linh Nhi, Hương Nhi, các con nói.” So với Xuân Cầm, nàng tự nhiên là tin tưởng Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương hơn, ai chẳng biết Xuân Cầm hiện tại là người của Tiết Phong Lan, giúp Tiết Phong Lan nói dối không phải là điều không thể, mà Tiết Phong Linh và Tiết Lan Hương hai người là cháu gái mà nàng đắc ý nhất, tự nhiên sẽ không giấu giếm nàng, đặc biệt là Tiết Lan Hương cùng Tiết Phong Lan trước giờ không hợp, sẽ không giúp Tiết Phong Lan nói tốt được.
“Lan Nhi cùng Nguyệt Lam, vừa mới nhận thức mà tình cảm đã như tỷ muội, quan hệ rất tốt.”
“Tứ muội cùng Hạ tiểu thư, nói chuyện rất hợp nhau, giúp đỡ tứ muội không ít.”
Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương một người câu trước một người câu sau trả lời, các nàng không có nhắc đến chuyện Tiết Phong Lan và Hạ Nguyệt Lam có hẹn với nhau cùng tham gia săn thú hay không, dù sao các nàng cũng không có tận mắt chứng kiến, chỉ là quan hệ giữa Tiết Phong Lan và Hạ Nguyệt Lam, cũng có thể dùng hai từ “bằng hữu” để hình dung.
Tiết lão thái thái mặc dù hơi kinh ngạc nhưng không có bộc lộ ra ngoài, nàng quay đầu lại nhìn Tiết Phong Lan một cái thật sâu, chống lại đôi mắt to tròn trong suốt kia, rốt cuộc cũng xác định Tiết Phong Lan không có nói dối mới gật đầu: “Được rồi, phần danh ngạch lần này để cho Lan Nhi một vị trí đi.”
“Thật sao ạ?” Tiết Phong Lan kinh ngạc, trên mặt không che giấu sự vui mừng.
“Lời đã hứa với người làm sao có thể thất hứa? Nếu không Hạ gia bên kia sẽ nghĩ rằng người Tiết gia chúng ta chỉ biết nói mà không thể làm.” Suy cho cùng, sở dĩ Tiết lão thái thái để một phần danh ngạch lại cho Tiết Phong Lan phần lớn công lao của Hạ Nguyệt Lam, vì nể mặt Hạ gia, muốn Tiết Phong Lan cùng Hạ Nguyệt Lam tạo quan hệ tốt nên Tiết lão thái thái mới nhượng bộ, nếu không hôm nay Tiết Phong Lan rõ ràng là không có cơ hội.
“Như vậy còn có một danh ngạch, Linh Nhi Hương Nhi, ai trong các con sẽ đi?” Nàng không ngờ kết quả cuối cùng lại là để cho Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương tranh giành danh ngạch.
Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt im lặng.
Tiết Lan Hương mím môi, nàng cùng Tiết Phong Linh vốn là một phe, hiện tại muốn nàng cùng đối phương tranh giành, đây không phải là muốn làm khó nàng sao? Sắc mặt Tiết Lan Hương có phần khó coi, mà Tiết Phong Linh bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, gương mặt nàng tuy không biểu cảm nhiều nhưng có thể thấy được sự lạnh giá trong đôi mắt kia, bàn tay nắm chặt làn váy khiến làn váy nhăn lại không ít, chỉ có những người ngồi gần bên cạnh nàng mới cảm nhận được cơn giận dữ nhưng lại phải dồn nén của nàng.
Tiết Phong Lan đây là muốn chia rẽ nàng cùng Tiết Lan Hương sao?!
“Tổ mẫu, nếu muội muội đã muốn đi thì để Linh Nhi nhường vị trí cho muội muội đi thôi, vị trí của nhị tỷ xin giữ lại.” Ngay từ đầu Tiết Phong Linh đối với săn thú mùa xuân năm nay rất là chờ mong, thế nhưng sau đó Vân Yên nói với nàng săn thú mùa xuân năm nay không cần nàng tham gia, bởi vì chuyện xảy ra ở Trường Bình Hầu phủ tuy là không lớn nhưng lại để lại ấn tượng xấu với mọi ngươi. Liên gia và Diệp gia đã hứa sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài nhưng săn thú năm nay cả hai người đó đều sẽ tham gia, dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của hai gia tộc, nếu Tiết Phong Linh cũng đi sợ là sẽ gặp gỡ, đến lúc đó chuyện gì xảy ra cũng không ai biết và lường trước được, đặc biệt là hiện tại nàng còn chưa có cơ hội nhận lỗi với Liên Như Nguyệt, nếu đã gặp nhau thì cũng không thể làm lơ, chỉ là Liên Như Nguyệt nếu chưa hết giận mà lựa chọn bỏ qua sự tồn tại của nàng, như vậy chẳng khác nào hướng người ngoài nói quan hệ giữa nàng cùng nàng ta không tốt?
Bản thân Tiết Phong Linh sở dĩ có được danh tiếng như ngày hôm nay đều là công lao của Liên Như Nguyệt, nếu không phải Liên Như Nguyệt thường xuyên mang nàng ra ngoài giới thiệu với những người trong giới, để nàng có cơ hội thể hiện tài năng thì danh hiệu đệ tứ mỹ nhân trên bảng xếp hạng của Đại Ngụy cũng chưa đến lượt nàng, cho nên có thể nói nếu không có Liên Như Nguyệt thì sẽ không có Tiết Phong Linh ngày hôm nay, đối với nàng Liên Như Nguyệt là chỗ dựa vững chắc, là bàn đạp để nàng có thể tiến lên vị trí cao hơn, hiện tại mất đi chỗ dựa này Tiết Phong Linh nào có thể cam tâm?!
Bất quá không cam tâm nàng còn có thể làm gì?
Tính tình của Liên Như Nguyệt, một lời khó mà nói hết, nếu nàng không chủ động nhận lỗi nàng ta tự nhiên là sẽ không mở miệng trước, nhưng bắt Tiết Phong Linh ở trước mặt mọi người xin lỗi Liên Như Nguyệt Tiết Phong Linh tất nhiên là không muốn, mỗi người các nàng đều là người cao ngạo, tự nhiên là không nhận lỗi, cho nên lần này nếu nàng tham gia săn thú mà gặp Liên Như Nguyệt thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Chính là bắt nàng phải dâng vị trí của mình cho Tiết Phong Lan nàng có chút không cam tâm!
“Linh Nhi, con...?” Tiết lão thái thái sửng sốt, không nghĩ đến Tiết Phong Linh lại đột nhiên muốn nhường vị trí của bản thân cho Tiết Phong Lan, còn vị trí của Tiết Lan Hương lại giữ lại, đây là điều nàng không ngờ đến.
“Linh Nhi vốn là đang bị phạt, trong thời gian cấm túc không thể đi ra ngoài, săn thú màu xuân năm nay để Linh Nhi nhường cơ hội cho muội muội đi.” Đáy lòng tuy không cam tâm nhưng nàng vẫn luôn ghi nhớ lời nói của Vân Yên, từ trước đến nay nàng đều nghe lời Vân Yên cho nên mới có thể thuận buồm xuôi gió đến vậy, mấy ngày nay bởi vì không có Vân Yên bên cạnh Tiết Phong Linh cảm thấy bản thân không làm chuyện gì ra hồn cả, cho nên nàng không thể không nghe lời Vân Yên, dù trong lòng có bất mãn cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Nàng hiện tại nếu có thể nhẫn nhịn, tương lai còn sợ gì nữa cơ chứ?!
“Linh Nhi nói không sai.” Trong lòng Thượng thư phu nhân cũng muốn để Tiết Phong Linh đi hơn là Tiết Phong Lan nhưng Tiết Phong Lan đã chiếm một phần danh ngạch, điều này là không thể thay đổi, dựa vào tình trạng tỷ muội giữa Tiết Phong Lan và Tiết Phong Linh hiện nay rõ ràng là vô cùng căng thẳng, nếu để hai tỷ muội đi chung với nhau, Thượng thư phu nhân cảm thấy nhất định là sẽ xảy ra chuyện, cho nên đối với lời nói thấu tình đạt lí của Tiết Phong Linh, nàng rất hài lòng.
Tiết Phong Linh nghe vậy bèn đưa mắt nhìn Thượng thư phu nhân, đôi mắt nàng một mảnh lạnh nhạt, không có cảm xúc đặc biệt gì, thế nhưng Thượng thư phu nhân bị nhìn lại có chút xấu hổ, nàng vì áy náy với tiểu nữ nhi mà cướp lấy cơ hội của đại nữ nhi, cho nên nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Cấm túc mà thôi không có việc gì lớn lao cả, dù sao nửa tháng sau để con đi ra ngoài một ngày sau đó lại tiếp tục cấm túc.” Tiết lão thái thái nhíu mày, so với Tiết Lan Hương nàng hiển nhiên sẽ lựa chọn Tiết Phong Linh, đối với lý do bị cấm túc kia nàng không hề để vào mắt.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Linh Nhi làm sai phải bị phạt, mẫu thân làm như vậy sau này còn ai phục mẫu thân?!” Thượng thư phu nhân đối với hành động của Tiết Phong Linh ngày đó ở Trường Bình Hầu phủ cảm thấy không hài lòng nên mới hạ lệnh cấm túc, Tiết lão thái thái cũng không có ngăn cản, bởi vì nàng đã nói sẽ trách phạt Tiết Phong Linh cho nên liền giao Tiết Phong Linh cho Thượng thư phu nhân xử lí, hiện tại Tiết lão thái thái lại muốn để Tiết Phong Linh tham gia săn thú trong thời hạn cấm túc, trên đời này nào có đạo lí như vậy? Cũng bởi vì thái độ bênh vực người mình của Tiết lão thái thái cho nên Tiết Phong Linh mới có những suy nghĩ ích kỷ như vậy, trong lúc nhất thời lửa giận dâng lên não, Thượng thư phu nhân liền không khách khí nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Ngươi nói cái gì?!” Tiết lão thái thái nghe vậy trừng mắt, cùng Thượng thư phu nhân mặt đối mặt, lửa giận nháy mắt liền văng tung tóe.
“Con dâu chỉ muốn mẫu thân suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định, Linh Nhi đang bị cấm túc, thời gian săn thú lại diễn ra vào thời gian đó, cho dù mẫu thân yêu thương Linh Nhi cũng đâu cần làm đến mức như vậy? Mẫu thân không sợ Linh Nhi thị sủng sinh kiêu, bị người khác ghen ghét, thậm chí là làm ra sai lầm không thể cứu vãn hay sao?!”
“Hít!” Không biết là ai hít một hơi lạnh, toàn trường nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
Màn kịch hôm nay cũng quá kích thích đi, không ngờ ngày thường Thượng thư phu nhân ôn nhu như ngọc, đối với mọi quyết định của Tiết lão thái thái đều làm theo vậy mà hiện tại lại hết lần này đến lần khác chống lại quyết định đó, trước đó là vì muốn tranh thủ cơ hội cho Tiết Phong Lan, hiện tại lại là vì muốn tốt cho Tiết Phong Linh.
“Ngươi là đang có ý kiến với cách dạy dỗ của lão bà ta sao?!”
Thượng thư phu nhân cúi đầu, phủ nhận: “Con dâu không dám.”
“Ngươi thấy ngươi chính là dám!” Tiết lão thái thái tức giận, vô bàn một cái thật mạnh, âm thanh khiến người nghe phải sợ hãi.
“Tổ mẫu, người đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe...” Tiết Phong Linh đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiết lão thái thái thay nàng vỗ lưng để hạ hỏa cơn giận, bắt đầu sắm vai một cháu gái ngoan hiền hiểu chuyện.
“Tổ mẫu, mẫu thân hoàn toàn không có ý này, tổ mẫu đừng tức giận...”
“Linh nha đầu, mẫu thân con là đang muốn chống đối ta!”
“Mẫu thân hiểu lầm, con dâu chỉ là nói sự thật, người như vậy là chiều hư Linh Nhi, cũng bởi vì như vậy cho nên ngày hôm nay Linh Nhi mới dám làm ra những chuyện như vậy ở trên sinh thần của Như Nguyệt!”
Thượng thư phu nhân vừa dứt lời đám người phía dưới liền xôn xao hẳn lên, bọn họ mặc dù không biết Tiết Phong Linh đã làm chuyện gì trong sinh thần của Liên Như Nguyệt nhưng nhìn bộ dạng này của Thượng thư phu nhân xem ra cũng không phải là loại chuyện có thể dễ dàng tha thứ, một số người nhớ đến ngày đó Tiết Phong Linh khóc nức nở trở về liền ngửi thấy được mùi âm mưu trong đó, chỉ là đầu đuôi câu chuyện bọn họ không rõ ràng cho nên chỉ có thể vểnh tai lên nghe.
“Mẫu thân, Linh Nhi làm sai phải chịu phạt, nàng đã bị cấm túc thì làm sao có thể tham gia săn bắn? Đây cũng quá không công bằng với những người khác đi?!”
Nhắc đến chuyện xảy ra ở Liên phủ, Tiết lão thái thái hơi nhíu mày, từ trong cơn giận bừng tỉnh, nàng mặc dù nuông chìu Tiết Phong Linh nhưng vẫn là có chừng mực, chuyện ngày đó nàng có thể tha thứ nhưng không có nghĩa là để nó tiếp tục tái diễn, lời Thượng thư phu nhân cũng không phải sai hoàn toàn, nếu nàng cứ tiếp tục để Tiết Phong Linh muốn làm gì thì làm sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta sẽ gây ra họa!
Thấy Tiết lão thái thái im lặng, Thượng thư phu nhân liền biết nàng ta đã bị lời nói của nàng đả động, cũng không có được một tấc lại lấn một thước, giọng nói mềm mại hơn vài phần: “Mẫu thân là người thông minh, hiểu rõ sâu xa trong chuyện này, Linh Nhi nếu đã chủ động nhường lại vị trí thì mẫu thân cũng không nên ép buộc nàng tham gia làm gì.”
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, săn thú năm nay cứ để Hương Nhi cùng Lan nha đầu tham gia, lão bà ta cũng mệt rồi, trở về đi.” Tiết Phong Linh hiện tại đã mất hết mặt mũi với người Liên gia, cho dù đã được Trường Bình Hầu phu nhân bên kia cảnh báo là không được tiết lộ ra ngoài nhưng miệng người làm sao có thể giữ bí mật được? Đặc biệt là Vương gia bên kia, Vương phu nhân ngày thường nói chuyện đều không chịu suy nghĩ, mà Vương Kim còn có một đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, cả Lâm gia bị cắt đứt mối làm ăn cũng sẽ nhịn không được tìm hiểu, đến lúc đó sự thật dần dần hé lộ, thanh danh mà Tiết Phong Linh cố gắng xây dựng mấy năm nay cũng sẽ mất sạch, cho nên đoạn thời gian này Tiết Phong Linh sẽ không ra ngoài, săn thú năm nay tự nhiên cũng không thể tham gia, Tiết lão thái thái cũng vì hiểu được chuyện này cho nên mới thỏa hiệp.
“Vâng.”
Nếu nói trong phủ này người thường xuyên cùng Tiết Phong Lan nhấc lên tranh cãi nhiều nhất không ai khác chính là Tiết Lan Hương, mà người chiếm cứ vị trí thứ hai tất nhiên là Tiết Yên Hoa.
Mọi người đều cảm thấy Tiết Phong Lan cùng tỷ muội nhị phòng không hợp, điều này quả nhiên không sai, lúc còn nhỏ Tiết Phong Lan thường cùng Tiết Lan Hương tranh giành đồ vật dẫn đến cãi nhau, tỷ muội một nhà mà chẳng khác nào oan gia, gặp mặt là cãi, về sau lớn lên nhận thức cũng rộng mở, có lẽ hai người đều cảm thấy bản thân đã là người trưởng thành cho nên cũng ít cãi nhau đi rất nhiều, đặc biệt là Tiết Lan Hương, trước kia còn châm chọc Tiết Phong Lan, hiện tại gặp mặt chỉ lạnh nhạt chào hỏi, mà Tiết Phong Lan ngày thường không cho Tiết Lan Hương sắc mặt tốt, sau khi té hồ thì đối với Tiết Lan Hương bình bình đạm đạm, đối với sự thay đổi của hai người mọi người chỉ im lặng mà nhìn. Chỉ là muốn Thượng thư phủ một ngày yên bình đúng là chuyện không hề dễ dàng, Tiết Lan Hương lặng xuống, muội muội của nàng là Tiết Yên Hoa lại nổi lên, đặc biệt là sau khi Tiết Phong Lan bị thương hai chân, thái độ của Tiết Yên Hoa đối với Tiết Phong Lan không chút che giấu, mọi người đều biết đôi chân của Tiết Phong Lan rất khó chữa khỏi, cho nên con đường tương lai đặc biệt vất vả, có vẻ như Tiết Yên Hoa cũng hiểu được điều này, nàng biết Tiết lão thái thái không có xem trọng Tiết Phong Lan nên bắt đầu lên mặt, nhiều lần chống lại Tiết Phong Lan, tình cảm tỷ muội mâu thuẫn không nhỏ, vậy mà không hiểu sao hiện tại Tiết Phong Lan lại nói giúp cho Tiết Yên Hoa ở trước mặt Tiết lão thái thái, quả thật là khiến mọi người khó hiểu.
Không chỉ mọi người khó hiểu mà ngay cả người trong cuộc là Tiết Yên Hoa cũng cảm thấy kỳ lạ, quan hệ giữa nàng cùng Tiết Phong Lan không phải quá tốt, thậm chí còn nhiều lần cùng đối phương nhấc lên tranh chấp, kể từ sau cung yến nàng đối với Tiết Phong Lan càng nhìn càng chướng mắt, mặc dù trước đó nàng đã hạ giọng đi năn nỉ nàng ta để xin thiệp mời cung yến, nhưng cũng bởi vì như vậy mà mới nhìn thấy miếng ngọc trên bàn, sau đó mới nghĩ ra mưu kế trộm ngọc để vu oan cho Hạ Anh, không ngờ lại bị phát hiện, cũng là vì lần phạt đó cho nên Tiết Yên Hoa quy hết mọi tội lỗi lên đầu Tiết Phong Lan, nếu Tiết Phong Lan đưa nàng thiệp mời cung yến thì mọi chuyện sau đó cũng không có xảy ra.
Tiết Yên Hoa cũng không biết trong hồ lô của Tiết Phong Lan đang bán thứ gì, không có lí nào đối phương lại nói giúp cho nàng ở trước mặt Tiết lão thái thái cả, cho nên Tiết Yên Hoa nghĩ rằng vị tứ tỷ này của nàng nhất định là không có ý tốt!
“Lan Nhi nói không sai, trường săn không phải khu vực nào cũng nguy hiểm, cho dù Lan Nhi không tiện đi lại nhưng đến đó cũng sẽ an toàn.” Thượng thư phu nhân vội tiếp lời, trong lòng nàng đối với Tiết Yên Hoa vẫn là có thành khiến nhưng mà nữ nhi đã nói như vậy thì nàng cũng không tiện hạ thấp Tiết Yên Hoa, bất lời này của nàng cũng không phải nói giúp Tiết Yên Hoa, nàng chỉ là muốn nói giúp nữ nhi, có thể giúp nữ nhi tranh giành một phần cơ hội cũng là chuyện tốt, còn về phần Tiết Yên Hoa nàng ta sợ là không thể đi được rồi.
Tiết Yên Hoa nghe những lời này của Thượng thư phu nhân liền nhíu mày, bàn tay không tự chủ siết chặt mép váy, quả nhiên là nàng đoán không sai, Tiết Phong Lan làm sao tốt đến mức lại đi nói giúp nàng, nàng ta rõ ràng là đang giúp bản thân mình mà thôi.
“Danh ngạch này chỉ có hai phần, cả năm người đều tranh nhau, rốt cuộc muốn ta làm thế nào?” Tiết lão thái thái trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng, thái độ cũng có vài phần thỏa hiệp, bởi vì nàng cảm thấy Thượng thư phu nhân lần này là thật sự nghiêm túc giúp Tiết Phong Lan, mà khi Thượng thư phu nhân nghiêm túc vào một việc gì đó thì đúng là phiền toái. Không phải nàng sợ nàng ta, mà là bởi vì tính tình Thượng thư phu nhân rất kiên quyết, một khi đã quyết tâm muốn làm thứ gì đó nhất định sẽ làm cho bằng được, cho dù có chống đối lại nàng thì nàng ta cũng không e ngại, đừng nhìn nữ nhân này ngày thường yếu ớt, ăn nói nhỏ nhẹ trước mặt nàng, cũng không biết trong lòng đã mắng nàng thành cái dạng gì. Tiết lão thái thái có thể không chấp nhận chuyện này, cùng Thượng thư phu nhân kiên quyết đến cùng, nhưng cả hai cùng nhau tranh chấp chỉ tổ làm trò cười cho người khác, chuyện này không giải quyết được đến lúc đó lại làm phiền Thượng thư đại nhân, nhi tử này của nàng tuy là hiếu thảo nhưng đối với lời của nữ nhân kia cũng là nói gì nghe nấy, ngồi nghe nữ nhân kia tố khổ hắn nhất định sẽ cho Tiết Phong Lan một phần danh ngạch, đến lúc đó cho dù nàng có phản đối cũng vô ích, hoặc là nàng nhường nhịn một chút để đôi bên cùng có lợi, hoặc là cứ để chuyện này kéo dài đến lúc không ai trong năm người được đi cả.
“Nếu ai muốn đi thì cứ lên tiếng, nếu ta thấy được nhất định sẽ suy xét, bà già này sẽ công bằng đối đãi.” Bản thân Tiết lão thái thái vì không muốn cả chì lẫn chài đều mất cho nên đành phải nhượng bộ một chút, bất quá cho dù kết quả có thế nào thì quyền quyết định đều nằm trong tay nàng, đến lúc đó nàng hỏi, đám người Tiết Phong Lan trả lời là không thì Thượng thư phu nhân cũng không thể trách nàng được.
Thượng thư phu nhân hơi ngập ngừng, cảm thấy khi quyết định bằng việc này cũng không sai thế nhưng dựa vào tính tình của Tiết lão thái thái sợ là không dễ dàng nhượng bộ như vậy.
Không đợi Thượng thư phu nhân lên tiếng, Tiết lão thái thái đã tiếp lời: “Yên Hoa, con nhỏ tuổi nhất, con nói trước đi.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào người Tiết Yên Hoa, đang đợi câu trả lời của nàng, Tiết Yên Hoa bị nhìn có chút không thoải mái, trái tim trong lồng ngực không khỏi đập nhanh hơn vài phần, bởi vì đây là lần đầu tiên Tiết lão thái thái nghiêm túc suy xét đề nghị của nàng, khiến nàng cảm thấy bản thân vẫn còn có cơ hội.
“Con muốn đi.”
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của mọi người, đáp án của Tiết Yên Hoa là như thế.
Tiết lão thái thái trầm ngâm nhìn Tiết Yên Hoa, trong lòng không vui nhưng lại không thể hiện ra mặt, bất quá một đám người nhìn quen Tiết lão thái thái thì cũng nhìn ra được thái độ của Tiết lão thái thái rõ ràng là đối với câu trả lời của Tiết Yên Hoa không mấy hài lòng.
“Yên Hoa, con tuổi còn nhỏ, có những chuyện con không rõ ta không trách con, ta hỏi lại lần nữa, con có thật sự muốn đi hay không?”
Từ đầu chí cuối, cho dù không có Thượng thư phu nhân lên tiếng giúp Tiết Phong Lan tranh thủ cơ hội thì Tiết lão thái thái cũng sẽ không suy xét đến Tiết Yên Hoa, không nói đến thân phận của nàng, chỉ nói đến việc nàng không phải người mà Tiết lão thái thái bỏ công sức bồi dưỡng thì cũng đã không có tư cách đi rồi.
“Con...” Dưới ánh mắt bắt đầu uy hiếp của Tiết lão thái thái Tiết Yên Hoa có chút sợ hãi, nàng dù sao chỉ là một tiểu nữ hài, ngày thường kiêu ngạo quá mức nhưng cũng rất sợ các vị lão nhân gia trong nhà, hiện tại đối mặt với ánh mắt đó của Tiết lão thái thái, lời vừa tới miệng lại không thể nào nói ra được.
“Lão thái thái, Yên Hoa nói đùa thôi.” Vũ di nương lúc này lên tiếng, chẳng khác nào cứu tinh của Tiết Yên Hoa.
“Nha đầu Yên Hoa này vẫn còn nhỏ, tính tình lại ham chơi, những nơi nguy hiểm như săn thú gì đó không thích hợp để nàng đến, lão thái thái không cần bận tâm đến lời nói của nàng, nàng chỉ vui đùa mà thôi.”
“Di nương...” Tiết Yên Hoa muốn nói nàng là thật sự muốn đi, nhưng mà...
“Đủ rồi.” Sắc mặt Vũ di nương đột nhiên trở nên nghiêm nghị, Tiết Yên Hoa cắn môi, gương mặt xám như tro tàn trở về chỗ ngồi.
Tiết lão thái thái cho Vũ di nương ánh mắt tán thưởng, cảm thấy cũng nên đến lúc gọi Vũ di nương trở về bên cạnh, dù sao thời gian qua bị phạt Vũ di nương cũng là ngoan ngoãn chịu phạt, không có nửa câu oán trách.
Vũ di nương nhận thấy ánh mắt của Tiết lão thái thái, trong lòng nhẹ nhõm một hơi, tuy là đánh mất cơ hội của nữ nhi nhưng thay vào đó có thể khiến Tiết lão thái thái trọng dụng nàng, Vũ di nương cảm thấy cũng không tồi.
Lúc này Tiết lão thái thái chuyển mắt sang thanh y nữ tử, nhẹ giọng mở miệng: “Liên Kiều, con thì sao?” Ấn tượng của Tiết lão thái thái đối với Tiết Liên Kiều không nhiều nhưng cũng không phải là không có, đây là lần thứ hai nàng quan sát kỹ Tiết Liên Kiều, lần thứ nhất là ở từ đường hôm Tiết Duy bị té ngã, Tiết Liên Kiều đứng ra thanh minh cho sự trong sạch của Tiết Phong Lan, khi đó đối với cháu gái này Tiết lão thái thái cũng không có bao nhiêu thiện cảm, hiện tại nhìn kỹ lại mới thấy nàng ta kỳ thực cũng không quá tệ. Tiết Liên Kiều không thể so sánh với Tiết Phong Linh nhưng cũng xem là một mỹ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ thích an tĩnh, mặc dù ngày thường không được dạy dỗ kỹ lưỡng nhưng tâm tính lại không tệ, lễ nghĩa đều thể hiện xuất sắc, Tiết lão thái thái cũng không ngại bồi dưỡng Tiết Liên Kiều, thế nhưng đứa nhỏ này suy cho cùng cũng không phải là cháu gái thân sinh của nàng, cho dù có xuất sắc hơn nữa nàng cũng không muốn đi bồi dưỡng cháu gái của người khác, huống hồ đối phương lại còn là cháu gái của kẻ nàng câm thù nhất.
“Liên Kiều trước giờ chỉ thích hoa cỏ, đối với săn thú không có hứng thú, Liên Kiều xin được nhường cơ hội này lại cho các tỷ tỷ ạ.” Dựa vào tính tình của nàng thật sự là không thích những nơi đông người như vậy, càng không thích sự tranh giành chém giết lẫn nhau, cho nên mặc dù đây là cơ hội tốt để kết giao thêm nhiều bằng hữu giống như lời của mẫu thân nói nhưng Tiết Liên Kiều vẫn cảm thấy bản thân không nên đi mới tốt.
Nàng không quan tâm sự đời nhưng không có nghĩa là nàng ngu ngốc, đối với sóng ngầm mãnh liệt giữa mọi người nàng đều nhận thấy, bởi vì nhận thấy cho nên mới không muốn dây vào.
Tam phu nhân Dung thị thở dài một hơi, đối với câu trả lời của nữ nhi nàng cũng không có trách cứ gì, bởi vì nàng biết đổi lại là nàng nàng cũng sẽ từ chối, người thông minh đều nhìn ra được Tiết lão thái thái hỏi câu hỏi này rõ ràng là không có ý tốt. Trong lòng Tiết lão thái thái thái sợ là đã có quyết định, nhưng bởi vì nể mặt Thượng thư phu nhân mới hỏi một câu như vậy, ý đồ muốn những đứa trẻ này biết khó mà lui.
Thượng thư phu nhân cũng bắt đầu nhận thấy sự uy hiếp trong lời nói của Tiết lão thái thái, nàng hơi nhíu mày nhưng chuyện đã thành ra thế này nàng cũng không tiện xen vào, về phần Tiết Phong Lan... thật ra ngay từ đầu nàng đồng ý giúp đỡ Tiết Phong Lan cũng chỉ là vì áy náy, trong lòng nàng rõ ràng hai chân nữ nhi như vậy tuyệt đối không thích hợp đến những nơi này, nhưng nữ nhi khóc nháo đòi đi, nàng chỉ đành đồng ý, nếu Tiết lão thái thái đã dùng chiêu biết rõ mà lui như vậy thì nàng đành im lặng đứng nhìn, bản thân nàng kỳ thực cũng hi vọng Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương đi mới tốt.
Tiết lão thái thái hài lòng gật đầu, thái độ so với Tiết Yên Hoa rõ ràng là tốt hơn rất nhiều, xem như nha đầu này đúng là thật hiểu chuyện.
“Yên Hoa và Liên Kiều đều nhường cơ hội lại cho các vị tỷ tỷ, Lan Nhi chỉ còn mình con thôi...” Lời này nói ra giống như muốn nói Tiết Phong Lan không nên tham gia săn thú lần này, hai danh ngạch này vốn là thuộc về Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương, chỉ vì nàng hồ nháo mới nên mới ra cớ sự như vậy.
“Nếu tổ mẫu đã hỏi, Lan Nhi cũng thật lòng trả lời.”
Mọi người liếc mắt, bắt đầu vểnh tai lắng nghe, trong ba tỷ muội thì có lẽ câu trả lời của Tiết Phong Lan mới khiến các nàng kỳ vọng nhất, bởi vì hai người trước dù trả lời thế nào cũng không có hi vọng có thể lay chuyển Tiết lão thái thái, mà Tiết Phong Lan thì không giống vậy, ít nhất nàng ta còn có Thượng thư phu nhân chống lưng, nếu thật sự Thượng thư phu nhân muốn thành toàn cho nữ nhi này thì chỉ sợ có là Tiết lão thái thái cũng khó mà ngăn cản được.
“Kỳ thực Lan Nhi cũng rất muốn đi, dù sao Lan Nhi cũng chưa từng tham gia bao giờ, thế nhưng Lan Nhi biết rõ thân thể của bản thân như vậy, khó mà tham gia săn thú với mọi người, nếu Lan Nhi đi sợ là sẽ phá hỏng không khí.”
Không ai ngờ Tiết Phong Lan lại nói ra suy nghĩ trong đầu của mình, nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là Tiết Phong Lan lại muốn từ bỏ cơ hội này giống như Tiết Liên Kiều, đối với lời nói của nàng, vế trước Tiết lão thái thái lựa chọn bỏ qua, vế sau khiến Tiết lão thái thái cảm thấy hài lòng, Tiết Phong Lan có thể hiểu rõ vị trí của bản thân như vậy là chuyện tốt, nhìn sắc mặt đáng thương kia của đối phương Tiết lão thái thái muốn mở miệng an ủi nhưng chưa kịp mở lời thì Tiết Phong Lan đã lên tiếng.
“Chính là... Lan Nhi có điều khó xử, không biết phải giải quyết thế nào...”
“Ồ? Có gì khó xử nói ta nghe.” Đối với thái độ thức thời của Tiết Phong Lan, Tiết lão thái thái hài lòng vô cùng, nghe thấy nàng có điều khó xử bèn mở miệng muốn giúp nàng giải quyết.
Tiết Phong Lan ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp để lộ thần sắc khó xử: “Lần trước ở sinh thần của Như Nguyệt, Lan Nhi cùng Nguyệt Lam nói chuyện rất hợp nhau, Nguyệt Lam còn hẹn Lan Nhi cùng tham gia săn thú, Lan Nhi cũng đã đồng ý, hiện tại...”
“Nguyệt Lam là ai?” Tiết lão thái thái nhíu mày, bắt được từ ngữ quan trọng.
Thượng thư phu nhân lúc này cũng chen vào một câu: “Chính là Hạ gia Thái phó đích chất nữ Hạ Nguyệt Lam.”
“Thái phó đích chất nữ?!” Tiết lão thái thái trừng mắt, ánh mắt nhìn Tiết Phong Lan có vài phần thay đổi, tựa hồ như không ngờ Tiết Phong Lan lại quen biết với quý nhân như vậy.
Tiết Phong Linh nhếch môi cười lạnh, đôi mắt lộ vẻ châm biếm nhìn về phía Tiết Phong Lan, giống như đang cười nhạo nàng, vốn dĩ tưởng Tiết Phong Lan biết khó mà lui, không ngờ nàng ta lại lấy lùi làm tiến, muội muội này của nàng đúng là ngày càng không thể xem thường.
“Hiện tại danh ngạch chỉ có hai phần, nhị tỷ cùng tam tỷ đã chiếm, Lan Nhi chỉ đành phó thác Nguyệt Lam lần sau vậy.” Nói đến đây nàng thở dài một hơi, đáy mắt hiện lên tia tiếc nuối thấy rõ.
Chân mày Tiết lão thái thái dính chặt lại với nhau, lâm vào trầm tư suy nghĩ, mọi người không ai dám lên tiếng sợ làm phiền nàng suy nghĩ,trong lòng mọi người đều biết rõ Tiết lão thái thái đang suy nghĩ chuyện gì, hẳn là nàng đang cân nhắc tính thật hư trong lời nói của Tiết Phong Lan, sau đó mới đưa ra quyết định để cho Tiết Phong Lan đi hay không.
“Lan Nhi, con nói con cùng Hạ tiểu thư nhận thức, chuyện này là thật sao?” Giọng nói của Tiết lão thái thái trầm đi rất nhiều, gương mặt lúc này cũng nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt nàng nhìn Tiết Phong Lan mang theo vài phần thâm ý.
“Vâng ạ, lần trước ở đại hôn của Thái tử con gặp được Nguyệt Lam cùng Viên Viên, Xuân Cầm có thể làm chứng.”
Tiết lão thái thái không có đi cho người đi gọi Xuân Cầm mà chỉ nhìn về phía đám người Tiết Phong Linh, nhàn nhạt mở miệng: “Linh Nhi, Hương Nhi, các con nói.” So với Xuân Cầm, nàng tự nhiên là tin tưởng Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương hơn, ai chẳng biết Xuân Cầm hiện tại là người của Tiết Phong Lan, giúp Tiết Phong Lan nói dối không phải là điều không thể, mà Tiết Phong Linh và Tiết Lan Hương hai người là cháu gái mà nàng đắc ý nhất, tự nhiên sẽ không giấu giếm nàng, đặc biệt là Tiết Lan Hương cùng Tiết Phong Lan trước giờ không hợp, sẽ không giúp Tiết Phong Lan nói tốt được.
“Lan Nhi cùng Nguyệt Lam, vừa mới nhận thức mà tình cảm đã như tỷ muội, quan hệ rất tốt.”
“Tứ muội cùng Hạ tiểu thư, nói chuyện rất hợp nhau, giúp đỡ tứ muội không ít.”
Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương một người câu trước một người câu sau trả lời, các nàng không có nhắc đến chuyện Tiết Phong Lan và Hạ Nguyệt Lam có hẹn với nhau cùng tham gia săn thú hay không, dù sao các nàng cũng không có tận mắt chứng kiến, chỉ là quan hệ giữa Tiết Phong Lan và Hạ Nguyệt Lam, cũng có thể dùng hai từ “bằng hữu” để hình dung.
Tiết lão thái thái mặc dù hơi kinh ngạc nhưng không có bộc lộ ra ngoài, nàng quay đầu lại nhìn Tiết Phong Lan một cái thật sâu, chống lại đôi mắt to tròn trong suốt kia, rốt cuộc cũng xác định Tiết Phong Lan không có nói dối mới gật đầu: “Được rồi, phần danh ngạch lần này để cho Lan Nhi một vị trí đi.”
“Thật sao ạ?” Tiết Phong Lan kinh ngạc, trên mặt không che giấu sự vui mừng.
“Lời đã hứa với người làm sao có thể thất hứa? Nếu không Hạ gia bên kia sẽ nghĩ rằng người Tiết gia chúng ta chỉ biết nói mà không thể làm.” Suy cho cùng, sở dĩ Tiết lão thái thái để một phần danh ngạch lại cho Tiết Phong Lan phần lớn công lao của Hạ Nguyệt Lam, vì nể mặt Hạ gia, muốn Tiết Phong Lan cùng Hạ Nguyệt Lam tạo quan hệ tốt nên Tiết lão thái thái mới nhượng bộ, nếu không hôm nay Tiết Phong Lan rõ ràng là không có cơ hội.
“Như vậy còn có một danh ngạch, Linh Nhi Hương Nhi, ai trong các con sẽ đi?” Nàng không ngờ kết quả cuối cùng lại là để cho Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương tranh giành danh ngạch.
Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt im lặng.
Tiết Lan Hương mím môi, nàng cùng Tiết Phong Linh vốn là một phe, hiện tại muốn nàng cùng đối phương tranh giành, đây không phải là muốn làm khó nàng sao? Sắc mặt Tiết Lan Hương có phần khó coi, mà Tiết Phong Linh bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, gương mặt nàng tuy không biểu cảm nhiều nhưng có thể thấy được sự lạnh giá trong đôi mắt kia, bàn tay nắm chặt làn váy khiến làn váy nhăn lại không ít, chỉ có những người ngồi gần bên cạnh nàng mới cảm nhận được cơn giận dữ nhưng lại phải dồn nén của nàng.
Tiết Phong Lan đây là muốn chia rẽ nàng cùng Tiết Lan Hương sao?!
“Tổ mẫu, nếu muội muội đã muốn đi thì để Linh Nhi nhường vị trí cho muội muội đi thôi, vị trí của nhị tỷ xin giữ lại.” Ngay từ đầu Tiết Phong Linh đối với săn thú mùa xuân năm nay rất là chờ mong, thế nhưng sau đó Vân Yên nói với nàng săn thú mùa xuân năm nay không cần nàng tham gia, bởi vì chuyện xảy ra ở Trường Bình Hầu phủ tuy là không lớn nhưng lại để lại ấn tượng xấu với mọi ngươi. Liên gia và Diệp gia đã hứa sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài nhưng săn thú năm nay cả hai người đó đều sẽ tham gia, dù sao cũng là nữ nhi duy nhất của hai gia tộc, nếu Tiết Phong Linh cũng đi sợ là sẽ gặp gỡ, đến lúc đó chuyện gì xảy ra cũng không ai biết và lường trước được, đặc biệt là hiện tại nàng còn chưa có cơ hội nhận lỗi với Liên Như Nguyệt, nếu đã gặp nhau thì cũng không thể làm lơ, chỉ là Liên Như Nguyệt nếu chưa hết giận mà lựa chọn bỏ qua sự tồn tại của nàng, như vậy chẳng khác nào hướng người ngoài nói quan hệ giữa nàng cùng nàng ta không tốt?
Bản thân Tiết Phong Linh sở dĩ có được danh tiếng như ngày hôm nay đều là công lao của Liên Như Nguyệt, nếu không phải Liên Như Nguyệt thường xuyên mang nàng ra ngoài giới thiệu với những người trong giới, để nàng có cơ hội thể hiện tài năng thì danh hiệu đệ tứ mỹ nhân trên bảng xếp hạng của Đại Ngụy cũng chưa đến lượt nàng, cho nên có thể nói nếu không có Liên Như Nguyệt thì sẽ không có Tiết Phong Linh ngày hôm nay, đối với nàng Liên Như Nguyệt là chỗ dựa vững chắc, là bàn đạp để nàng có thể tiến lên vị trí cao hơn, hiện tại mất đi chỗ dựa này Tiết Phong Linh nào có thể cam tâm?!
Bất quá không cam tâm nàng còn có thể làm gì?
Tính tình của Liên Như Nguyệt, một lời khó mà nói hết, nếu nàng không chủ động nhận lỗi nàng ta tự nhiên là sẽ không mở miệng trước, nhưng bắt Tiết Phong Linh ở trước mặt mọi người xin lỗi Liên Như Nguyệt Tiết Phong Linh tất nhiên là không muốn, mỗi người các nàng đều là người cao ngạo, tự nhiên là không nhận lỗi, cho nên lần này nếu nàng tham gia săn thú mà gặp Liên Như Nguyệt thì chưa chắc đã là chuyện tốt.
Chính là bắt nàng phải dâng vị trí của mình cho Tiết Phong Lan nàng có chút không cam tâm!
“Linh Nhi, con...?” Tiết lão thái thái sửng sốt, không nghĩ đến Tiết Phong Linh lại đột nhiên muốn nhường vị trí của bản thân cho Tiết Phong Lan, còn vị trí của Tiết Lan Hương lại giữ lại, đây là điều nàng không ngờ đến.
“Linh Nhi vốn là đang bị phạt, trong thời gian cấm túc không thể đi ra ngoài, săn thú màu xuân năm nay để Linh Nhi nhường cơ hội cho muội muội đi.” Đáy lòng tuy không cam tâm nhưng nàng vẫn luôn ghi nhớ lời nói của Vân Yên, từ trước đến nay nàng đều nghe lời Vân Yên cho nên mới có thể thuận buồm xuôi gió đến vậy, mấy ngày nay bởi vì không có Vân Yên bên cạnh Tiết Phong Linh cảm thấy bản thân không làm chuyện gì ra hồn cả, cho nên nàng không thể không nghe lời Vân Yên, dù trong lòng có bất mãn cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Nàng hiện tại nếu có thể nhẫn nhịn, tương lai còn sợ gì nữa cơ chứ?!
“Linh Nhi nói không sai.” Trong lòng Thượng thư phu nhân cũng muốn để Tiết Phong Linh đi hơn là Tiết Phong Lan nhưng Tiết Phong Lan đã chiếm một phần danh ngạch, điều này là không thể thay đổi, dựa vào tình trạng tỷ muội giữa Tiết Phong Lan và Tiết Phong Linh hiện nay rõ ràng là vô cùng căng thẳng, nếu để hai tỷ muội đi chung với nhau, Thượng thư phu nhân cảm thấy nhất định là sẽ xảy ra chuyện, cho nên đối với lời nói thấu tình đạt lí của Tiết Phong Linh, nàng rất hài lòng.
Tiết Phong Linh nghe vậy bèn đưa mắt nhìn Thượng thư phu nhân, đôi mắt nàng một mảnh lạnh nhạt, không có cảm xúc đặc biệt gì, thế nhưng Thượng thư phu nhân bị nhìn lại có chút xấu hổ, nàng vì áy náy với tiểu nữ nhi mà cướp lấy cơ hội của đại nữ nhi, cho nên nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Cấm túc mà thôi không có việc gì lớn lao cả, dù sao nửa tháng sau để con đi ra ngoài một ngày sau đó lại tiếp tục cấm túc.” Tiết lão thái thái nhíu mày, so với Tiết Lan Hương nàng hiển nhiên sẽ lựa chọn Tiết Phong Linh, đối với lý do bị cấm túc kia nàng không hề để vào mắt.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Linh Nhi làm sai phải bị phạt, mẫu thân làm như vậy sau này còn ai phục mẫu thân?!” Thượng thư phu nhân đối với hành động của Tiết Phong Linh ngày đó ở Trường Bình Hầu phủ cảm thấy không hài lòng nên mới hạ lệnh cấm túc, Tiết lão thái thái cũng không có ngăn cản, bởi vì nàng đã nói sẽ trách phạt Tiết Phong Linh cho nên liền giao Tiết Phong Linh cho Thượng thư phu nhân xử lí, hiện tại Tiết lão thái thái lại muốn để Tiết Phong Linh tham gia săn thú trong thời hạn cấm túc, trên đời này nào có đạo lí như vậy? Cũng bởi vì thái độ bênh vực người mình của Tiết lão thái thái cho nên Tiết Phong Linh mới có những suy nghĩ ích kỷ như vậy, trong lúc nhất thời lửa giận dâng lên não, Thượng thư phu nhân liền không khách khí nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Ngươi nói cái gì?!” Tiết lão thái thái nghe vậy trừng mắt, cùng Thượng thư phu nhân mặt đối mặt, lửa giận nháy mắt liền văng tung tóe.
“Con dâu chỉ muốn mẫu thân suy nghĩ trước khi đưa ra quyết định, Linh Nhi đang bị cấm túc, thời gian săn thú lại diễn ra vào thời gian đó, cho dù mẫu thân yêu thương Linh Nhi cũng đâu cần làm đến mức như vậy? Mẫu thân không sợ Linh Nhi thị sủng sinh kiêu, bị người khác ghen ghét, thậm chí là làm ra sai lầm không thể cứu vãn hay sao?!”
“Hít!” Không biết là ai hít một hơi lạnh, toàn trường nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
Màn kịch hôm nay cũng quá kích thích đi, không ngờ ngày thường Thượng thư phu nhân ôn nhu như ngọc, đối với mọi quyết định của Tiết lão thái thái đều làm theo vậy mà hiện tại lại hết lần này đến lần khác chống lại quyết định đó, trước đó là vì muốn tranh thủ cơ hội cho Tiết Phong Lan, hiện tại lại là vì muốn tốt cho Tiết Phong Linh.
“Ngươi là đang có ý kiến với cách dạy dỗ của lão bà ta sao?!”
Thượng thư phu nhân cúi đầu, phủ nhận: “Con dâu không dám.”
“Ngươi thấy ngươi chính là dám!” Tiết lão thái thái tức giận, vô bàn một cái thật mạnh, âm thanh khiến người nghe phải sợ hãi.
“Tổ mẫu, người đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe...” Tiết Phong Linh đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiết lão thái thái thay nàng vỗ lưng để hạ hỏa cơn giận, bắt đầu sắm vai một cháu gái ngoan hiền hiểu chuyện.
“Tổ mẫu, mẫu thân hoàn toàn không có ý này, tổ mẫu đừng tức giận...”
“Linh nha đầu, mẫu thân con là đang muốn chống đối ta!”
“Mẫu thân hiểu lầm, con dâu chỉ là nói sự thật, người như vậy là chiều hư Linh Nhi, cũng bởi vì như vậy cho nên ngày hôm nay Linh Nhi mới dám làm ra những chuyện như vậy ở trên sinh thần của Như Nguyệt!”
Thượng thư phu nhân vừa dứt lời đám người phía dưới liền xôn xao hẳn lên, bọn họ mặc dù không biết Tiết Phong Linh đã làm chuyện gì trong sinh thần của Liên Như Nguyệt nhưng nhìn bộ dạng này của Thượng thư phu nhân xem ra cũng không phải là loại chuyện có thể dễ dàng tha thứ, một số người nhớ đến ngày đó Tiết Phong Linh khóc nức nở trở về liền ngửi thấy được mùi âm mưu trong đó, chỉ là đầu đuôi câu chuyện bọn họ không rõ ràng cho nên chỉ có thể vểnh tai lên nghe.
“Mẫu thân, Linh Nhi làm sai phải chịu phạt, nàng đã bị cấm túc thì làm sao có thể tham gia săn bắn? Đây cũng quá không công bằng với những người khác đi?!”
Nhắc đến chuyện xảy ra ở Liên phủ, Tiết lão thái thái hơi nhíu mày, từ trong cơn giận bừng tỉnh, nàng mặc dù nuông chìu Tiết Phong Linh nhưng vẫn là có chừng mực, chuyện ngày đó nàng có thể tha thứ nhưng không có nghĩa là để nó tiếp tục tái diễn, lời Thượng thư phu nhân cũng không phải sai hoàn toàn, nếu nàng cứ tiếp tục để Tiết Phong Linh muốn làm gì thì làm sớm muộn gì cũng có ngày nàng ta sẽ gây ra họa!
Thấy Tiết lão thái thái im lặng, Thượng thư phu nhân liền biết nàng ta đã bị lời nói của nàng đả động, cũng không có được một tấc lại lấn một thước, giọng nói mềm mại hơn vài phần: “Mẫu thân là người thông minh, hiểu rõ sâu xa trong chuyện này, Linh Nhi nếu đã chủ động nhường lại vị trí thì mẫu thân cũng không nên ép buộc nàng tham gia làm gì.”
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, săn thú năm nay cứ để Hương Nhi cùng Lan nha đầu tham gia, lão bà ta cũng mệt rồi, trở về đi.” Tiết Phong Linh hiện tại đã mất hết mặt mũi với người Liên gia, cho dù đã được Trường Bình Hầu phu nhân bên kia cảnh báo là không được tiết lộ ra ngoài nhưng miệng người làm sao có thể giữ bí mật được? Đặc biệt là Vương gia bên kia, Vương phu nhân ngày thường nói chuyện đều không chịu suy nghĩ, mà Vương Kim còn có một đám hồ bằng cẩu hữu của hắn, cả Lâm gia bị cắt đứt mối làm ăn cũng sẽ nhịn không được tìm hiểu, đến lúc đó sự thật dần dần hé lộ, thanh danh mà Tiết Phong Linh cố gắng xây dựng mấy năm nay cũng sẽ mất sạch, cho nên đoạn thời gian này Tiết Phong Linh sẽ không ra ngoài, săn thú năm nay tự nhiên cũng không thể tham gia, Tiết lão thái thái cũng vì hiểu được chuyện này cho nên mới thỏa hiệp.
“Vâng.”
Bình luận truyện