Đích Nữ Tàn Phi

Chương 6: Lần đầu giao đấu



Sau khi Tuyết Mai bị người của Thượng thư đại nhân kéo ra ngoài thì Tiết Phong Linh im lặng đứng đó, gương mặt cúi xuống, bộ dạng không biết làm sao khiến Thượng thư đại nhân không khỏi mở miệng:

“Linh Nhi đến đây!”

Dù sao cũng nữ nhi cũng là vô tội, hắn cãi nhau với mẫu thân cũng không liên quan đến nàng, hơn nữa nàng thân cận với mẫu thân như vậy gặp tình cảnh này không khỏi có chút khó xử. Với lại nha hoàn nàng làm gì chưa chắc nàng đã biết, sao hắn có thể trách nàng chứ?!

Thượng thư đại nhân thở dài, nếu không phải mẫu thân quá buông long đám nha hoàn này thì sao bọn họ dám vô lễ như vậy chứ, ngay cả nữ nhui của hắn cũng không để trong mắt.

Liếc mắt nhìn thê tử bên cạnh Thượng thư đại nhân không biết nói gì cho phải, hắn biết nàng chịu rất nhiều ủy khuất vì hắn, hắn biết nàng nhẫn nhịn cũng vì cái nhà này… Vậy mà mẫu thân lúc nào cũng làm khó dễ nàng, đối với thê tử hắn vô cùng đau lòng, tự trách, chỉ mong nàng hiểu nổi khổ của hắn!

Gương mặt ngây thơ ngẩng lên, trong mắt chứa đầy sự sự ủy khuất nhưng Tiết Phong Linh vẫn quaaut cường đứng đó, cắn môi nói:

“Phụ thân… Linh Nhi sẽ không… Đây là lỗi của Linh Nhi, là Linh Nhi không quản giáo tốt mới có thể để Tuyết Mai vô lễ với muội muội như vậy…”

Giọng nói có chút nức nở, bộ dạng của nàng khiến người khác không khỏi đau lòng. Nha hoàn, bà vú nhìn thấy cảnh này nhịn không được bất bình thay Tiết Phong Linh. Tuyết Mai làm ra chuyện vô lễ với Tứ tiểu thư thì liên quan gì đến Tam tiểu thư, Tam tiểu thư dịu dàng, hiểu biết lễ nghĩa như vậy làm sao có thể dạy dỗ ra một Tuyết Mai như hôm nay?! Nhất định là do Tuyết Mai cứng đầu, nghĩ là có chỗ dựa là lão phu nhân nên mới không để Tam tiểu thue vào mắt, dám vô lễ với Tứ tiểu thư!

Ánh mắt Tiết Phong Lan lóe lên tia sáng nhưng rất nhanh liền biến mất. Hay cho một Tiết Phong linh, quả nhiên là giỏi đóng kịch! Chỉ cần nàng ta đứng nơi đó bày ra một vài động tác thì mọi người liền nghiêng về phía nàng ta. Người xưa có câu “Thượng bất chính, hạ tất loạn”* nếu nàng ta không làm gì, Tuyết Mai sẽ dám vô lễ với nàng hay sao?! Thật không biết bọn họ giả vờ hay thật sự ngu ngốc, bất quá cuộc chơi vừa mới bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu?!

*Nghĩa là bề trên như (vua, quan, nhà cầm quyền) không quang minh, chính trực, không lo cho nước, cho dân! Thì hạ tức là kẻ dưới như dân chúng, sẽ nổi loạn là lẽ tất nhiên!

“Sao con lại nói vậy, chuyện này không liên quan đến con…” Thượng thư đại nhân rất bắt đắc dĩ, tam nữ nhi của hắn sao lại hiểu chuyện như vậy chứ?! Con bé mới chỉ mười hai tuổi mà đã hiểu chuyện nhue thế, sau này lớn lên chắc chắn sẽ không thua kém công chúa hoàng gia!

Đối với tam nữ nhi của mình hắn đặt kỳ vọng vào nàng rất nhiều, mười tuổi cầm kỳ thi họa không gì không thông, mười hai tuổi đã hiểu chuyện như vậy, hơn nữa với gương mặt khuynh quốc khuynh thành như thế này… Không phải gả cho Thế tử cũng là gả cho Thái tử!

Thượng thư phu nhân một bên trầm mặc, đại nữ nhi của nàng lúc nào cũng hiểu lí lẽ như vậy thật sự là khiến cho người mẹ này cũng phải đau lòng. Mặc dù tiểu nữ nhi chịu uất ức nhưng đại nữ nhi cũng chẳng làm gì sai, người sai là Tuyết Mai, Tuyết Mai phạm lỗi là do mẹ chồng không quản giáo tốt, chuyện này cũng không liên quan đến Linh Nhi.

“Không… Là con không tốt…” Khóe mắt động lại giọt lệ nhưng lại kiên cường không chịu rơi xuống, cảnh tượng này khiến cho bất kì người nào nhìn thấy cũng đau lòng.

Thượng thư đại nhân buông Tiết Phong Lan ra, đi về phía Tiết Phong Linh ôm lấy nàng dỗ dành: “Linh Nhi ngoan, không khóc, chuyện này không phải lỗi của con…”

“Phụ thân…” Tiết Phong Linh nức nở.

“Đừng khóc phụ thân đau lòng…”

Mọi người nhìn thấy tình cảnh này thì vô cùng cảm động, liền đem mọi lỗi lầm ném lên đầu Tuyết Mai, Tam tiểu thư hiểu chuyện như vậy sao có thể để Tuyết Mai làm mất mặt chứ?!

Thu hết mọi chuyện vào mắt, Tiết Phong Lan âm thầm cười lạnh. Đứng ra nhận hết mọi lỗi lầm về mà không khiến bản thân bị phạt mà ngược lại được phụ thân ân cần dỗ dành như vật, nếu đổi là người khác chỉ sợ bị chỉ trích lâu rồi!

Sau khi dỗ dành nữ nhi xong, Thượng thư đại nhân ôm nàng đến bên giường, đặt sát bên cạnh Tiết Phong Linh.

Nhìn hai nữ nhi ngồi gần nhau Thượng thư đại nhân cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, hai gương mặt giống nhau như hai giọt nước mắt nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn khác nhau.

Tiết Phong Linh mặc một bộ hồng y thêu hoa mẫu đơn, gương mặt tinh xảo kiều diễm, mắt phượng cong lên, đôi mắt lấp lánh có thần, mái tóc búi hai bên vô cùng đáng yêu, nhìn trẻ con nhưng lại thành thục như người lớn, trên người toát lên vẻ cao quý của mẫu đơn, quả nhiên vừa sinh ra đã là mệnh “Phượng hoàng”!

Tiết Phong Lan thì hoàn toàn trái ngược, so với vẻ rực rỡ của hoa mẫu đơn thì Tiết Phong Lan thích hợp với vẻ u buồn của loài hoa u lan, thanh nhã của loài hoa sen và cao ngạo như đóa hàn mai giữa bầu trời tuyết! Chỉ mặc một bộ quần áo tráng, mái tóc tùy ý xõa, không hề có chút trói buộc, gương mặt thanh lệ mang theo chút an tĩnh. Không hề biểu hiện vui hay buồn, phải nói rằng Tiết Phong Lan là tổ hợp của tất cả các loài hoa, còn Tiết Phong Linh chỉ mang vẻ cao quý của mẫu dơn mà thôi!

Cả hai mặc dù là tỷ muội song sinh nhưng khí chất trên người đều khác nhau, mỗi người đều tạo nên một vẻ đẹp riêng của mình, điều này khiến Thượng thư đại nhân vô cùng hài lòng!

Tiết Phong Linh nhìn nữ hài có gương mặt giống hệt mình, ánh mắt chứa đầy sự hối lỗi, giọng nói có chút nức nở, môi mím lại nói:

“Lan Nhi, thành thật xin lỗi… Là do tỷ tỷ không tốt, lẽ ra tỷ không nên dẫn muội đi dạo hoa viên… Là tỷ sai rồi, muội tha lỗi cho tỷ có được không…?”

Nước mắt từng giọt rơi xuống, Tiết Phong Linh nắm lấy bàn tay của muội muội, bàn tay ấm áp đặt vào bàn tay lạnh ngắt khiến Tiết Phong Linh hơi ngập ngừng nhưng vẫn cầm chặt lấy đôi bàn tay ấy.

Tiết Phong Lan rùng mình, đột ngột giật tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Tiết Phong Linh, mặc dù bàn tay ấm áp nhưng nàng lại cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng, trong lòng không khỏi bài xích với hành động của Tiết Phong Linh.

Loại bài xích này được hình thành kể từ khi Tiết Phong Linh cho người ép nàng uống rượu độc, cảm giác bất lực không thể làm gì, không thể kêu cứu cũng không thể giãy dụa khiến nàng bài xích tất cả. Hiện tại Tiết Phong Linh đột nhiên nắm tay nàng khiến sự bài xích ấy càng thêm mãnh liệt, khiến nàng phản ứng đầu tiên là giật tay ra khỏi tay nàng ta.

“Lan Nhi… Muội… Muội không tha thứ cho tỷ tỷ sao…?” Gọng nói có chút run rẩy, dường như không tin được Tiết Phong Lan lại đối với nàng như vậy. Điều này khiến mọi người không khỏi hiểu lầm…

Ánh mắt mọi người trách cứ nhìn Tiết Phong Lan, dường như nàng đã làm ra chuyện tài trời gì. Tứ tiểu thư cư xử như vậy là có ý gì, mặc dù hai người cùng đi dạo nhưng là do Tứ tiểu thư tự té, hơn nữa Tam tiểu thư đã xin lỗi rồi vậy mà Tứ tiểu thư còn như vậy…

Thượng thư đại nhân cau mày, không hài lòng với thái độ của Tiết Phong Lan: “Lan Nhi, sao con lại đối xử với tỷ tỷ của mình như vậy…?!”

Tiết Phong Lan giật mình, ánh mắt nhìn về phía mẫu thân nàng, chỉ thấy mẫu thân nhìn nàng bằng ánh mắt trách cứ khiến đáy lòng nàng lạnh đi vài phần.

Mặc dù mẫu thân thương yêu nàng nhưng mẫu thân vẫn luôn thiên vị Tiết Phong Linh, nàng biết bất kì người mẹ nào cũng thiên vị con của mình, nhưng nàng không phải con của mẫu thân hay sao… Sao mẫu thân lại không tin nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt như thế? Quả nhiên trong lòng mẫu thân Tiết Phong Linh vẫn là nhất!!!

Tiết Phong Lan cố gắng áp chế sự chán ghét trong lòng, vội vàng giải thích, giọng nói có chút ủy khuất:

“Phụ thân, không phải như vậy đâu… Bởi vì con bị ngâm trong nước hồ lạnh giá quá lâu nên… Tay chân con đều bị nhiễm lạnh… Con không cho tỷ tỷ nắm tay là bởi vì sợ tỷ tỷ nhiễm phong hàn…”

Lời vừa nói ra khiến mọi người không khỏi thay đổi sắc mặt, giờ mới nhớ đến Tứ tiểu thư bị ngâm trong hồ lạnh quá lâu, hàn khí ngấm vào trong thân thể mà khiến hai chân bị tàn phế! Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bị tàn phế, sau này lớn lên không biết như thế nào… Mọi người đều cảm thấy thương cho Tứ tiểu thư, bị tàn phế mà còn lo lắng cho tỷ tỷ như vậy, thật sự là một muội muội tốt…

Sắc mặt Thượng thư đại nhân trầm xuống, thở dài nói: “Con thật là… Sao lại cứ lo cho tỷ tỷ như thế…” Hắn không ngờ tứ nữ nhi này của hắn lại hiểu chuyện như thế, còn biết lo lắng cho tỷ tỷ…

Tiết Phong Linh khẽ cứng người nhưng rất nhanh liền khôi phục, vốn nghĩ không ai phát hiện nhưng lại lọt vào mắt của Tiết Phong Lan - người chưa bao giờ rời mắt khỏi nàng.

Thượng thư phu nhân cũng thả lỏng không ít, nàng rũ mi che đi sự hổ thẹn trong mắt. Nhìn hành động vừa nãy của Lan Nhi đối với tỷ tỷ mình nàng thật sự tức giận, nhưng lại nghe những lời Lan nhi nói, nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ. Nàng là mẫu thân nhưng lại không nhớ đến chuyện nữ nhi bị tàn phế… Người mẹ như nàng, làm sao xứng đây?!

“Tỷ tỷ… Muội xin lỗi, tỷ đừng trách muội nhé…” Tiết Phong Lan mở miệng nói xin lỗi nhưng trong lòng thì thầm khinh thường tất cả bọn họ. Quả nhiên là lòng người dễ thay đổi, chỉ có mấy câu của nàng mà họ đã theo chiều gió rồi…

“Không sao, muội chỉ là muốn tốt cho ta thôi…” Tiết Phong Linh cười ôn hòa, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sắc lạnh khó thấy được. nàng có thể cảm nhận dường như Tiết Phong lan có gì đó khác trước kia, nhưng lại lại không thể nói rõ là khác chỗ nào. Nhưng nàng biết nàng ta đã thay đổi, hơn nữa chuyện vừa nãy… Nếu thật sự chỉ là trùng hợp thì nàng vẫn sẽ là tỷ tỷ tốt của nàng ta, nhưng… Nếu là do Tiết Phong Lan cố ý…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện