Đích Nữ Vương Phi
Chương 61: Bất kể bao lâu ta đều chờ!
"Sao ngươi lại ở đây?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tư Nam Tuyệt mang theo vài phần xa cách.
"Tới thăm ngươi một chút!" Hạ Hầu Huyền như không nghe ra đối phương không thích, lại lạnh lùng trả lời.
Yên lặng ngắn ngủi, ánh mắt hai người sắc bén nhìn đối phương, bất động thật lâu, như đang hòa làm một thể với màn đêm yên tĩnh.
Đột nhiên có tiếng bước chân và tiếng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân vang lên. Tư Nam Tuyệt và Hạ Hầu Huyền đồng thời cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đợi thấy rõ bóng người, vẻ mặt Tư Nam Tuyệt vui vẻ, đi lên phía trước, một tay ôm lấy Vân Tuyết Phi vào lòng, không phát hiện ra sự khác thường của nàng, cũng không chú ý đến tiếng nói nỉ non của nàng, dịu dàng nói: "Ngươi đang chờ ta?" Câu nói hoàn toàn bất đồng với sự lạnh lùng vừa rồi, trong đó còn mang theo vui vẻ và tràn đầy thâm tình.
Đột nhiên tiến vào vòng ôm quen thuộc, hơi thở sạch sẽ như được một dòng suối gột rửa bao vây lấy nàng, bối rối trong mắt nàng dần biến mất, thay vào đó và cừu hận ngập trời và tấm lòng đau đớn, ánh trăng trong vắt chiếu xuống, Hạ Hầu Huyền đứng cách máy bước không nhúc nhích nhìn nàng, rõ ràng nàng có thể mở miệng với hắn, nói cho hắn biết, nàng còn chưa chết, nhưng trong đầu hàn quang lóe lên, trái tim đau đớn thế nào cũng không thể quên! Hắn lừa gạt, sự phản bội của hắn, sự lạnh lùng của hắn như dấu ấn khắc vào trong tim nàng.
Nàng hận, nàng thật sự hận, tại sao lại đùa giỡn nàng như một kẻ ngu ngốc? Nếu như hắn thích Mộ Dung Thanh Y, trực tiếp nói cho nàng biết là được, nàng không phải người đeo bám, tại sao lại muốn đẩy nàng ra, thậm chí nàng không chỉ một lần ngĩ, nàng chết trên chiến trường cũng là mưu kế của hắn, mỗi lần nghĩ đến, lại tựa như dao đâm vào tim, rút ra rồi lại đâm vào, cho đến khi máu thịt be bét, đau đến thấu xương!
Tư Nam Tuyệt nhận ra người trong ngực như có như không run rẩy, cái đầu nhỏ chôn chặt trong ngực mình, không thấy được vẻ mặt, có điều nàng dán vào mình thật chặt, như mình chính là toàn bộ thế giới của nàng, lòng hắn dạt dào thương yêu, vẻ mặt vô cùng cưng chiều, quan tâm hỏi thăm: "Có phải đói bụng rồi không?"
Vân Tuyết Phi khéo léo gật đầu, cọ xát trong ngực hắn, tựa như người sắp chết vớ được một cái bè gỗ, nàng bám chặt vào hắn, ôm hắn, như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt chút đau đớn, thân thể mới có chút nhiệt độ, tự nói với bản thân bây giờ mình còn sống! Nàng thật sự lo lắng nàng sẽ không khống chế được mà xông lên chất vấn, không khống chế được mà cầm dao đâm vào tim hắn, nhìn xem một chút rốt cuộc trong tim hắn chứa đựng cái gì, tại sao lại ác như vậy, lạnh lùng như vậy? Tại sao mình làm nhiều như vậy, lại vẫn không chút ấm áp? Một người là phu quân của mình, một người là khuê mật, bọn họ làm vậy sao nàng có thể chịu nổi!
*Khuê mật: Bạn thân.
Nàng là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ, trong lòng nhớ lại, cưỡng chế mình trấn tĩnh lại, sau khi tỉnh táo, nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực Tư Nam Tuyệt, che giấu hận ý trong mắt, nũng nịu ôm lấy cổ Tư Nam Tuyệt, mang theo yếu ớt đặc trưng của nữ nhi: "Tuyệt, khi nào thì chúng ta về phòng ăn cơm?" Ánh trăng phản chiếu trong con ngươi trong suốt của nàng, long lanh, càng làm nổi bật thêm dung nhan xinh đẹp của nàng, linh động tuyệt mỹ không nói nên lời.
Ánh mắt Tư Nam Tuyết lóe lên, quan sát đôi môi hồng hào trươc mắt, trong mắt từ từ sâu thẳm, hắn đưa tay lên khẽ vuốt khuôn mặt bóng loáng tựa như thiên sứ của nàng, giọng nói trầm thấp: "Hiện tại đi về ăn cơm!"
Bàn tay to của hắn bọc lại bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng định rời đi, không chú ý bên cạnh còn có một người?"
"Nam Tuyệt, không giới thiệu một chút sao?" Hạ Hầu Huyền hồi lâu không mở miệng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt băn khoăn nhìn nữ nhân được Tư Nam Tuyệt bảo vệ như trân bảo cách đó không xa.
Thân thể Vân Tuyết Phi run rẩy, càng nắm chặt tay của Tư Nam Tuyệt, cúi đầu, đôi mi dài nhẹ chớp, che đậy tâm tình nơi đáy mắt, dù đưa lưng về phía Hạ Hầu Huyền, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của ánh mắt với tràn ngập tò mò của hắn trên người mình, nàng cảm giác như tim mình bị một tảng đá lớn đè ép, hô hấp cũng có chút khó khăn. Nàng hung hăng cắn đôi môi đỏ mọng, hận không thể phá hủy đôi môi của chính mình! Nàng thật sự lo lắng, nếu liếc hắn thêm một cái nữa, nàng sẽ không không chế được bản thân, xông lên trước, cầm đao hung hăng chất vấn hắn!
Bước chân Tư Nam Tuyệt đột nhiên dừng lại, không nhìn đối phương một cái, chẳng qua thản nhiên nói một câu: "Nương ta, Tử Tuyết Phi!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức cầm tay Vân Tuyết Phi rời đi.
Tuyết Phi? Tiết Phỉ? Tâm tình lạnh lùng của Hạ Hầu Huyền cuối cùng cũng vì một cái tên đã lâu mà bắt đầu phập phòng, hắn vuốt ngực, hình như nơi này đã lâu không còn rung động như thế nữa rồi! Từng có lúc cũng có một cô bé tên như vậy luôn đi sau lưng mình, sẽ nũng nịu, sẽ nhõng nhẽo, sẽ ngày ngày kêu mình: "Huyền ca ca!" Sẽ ghen vì mình, còn vì mình ra chiến trường, liều mạng với người khác...
Hắn tự giễu cười cười, tên tương tự thì sao? Nàng vẫn không phải là nàng, trên thế giới này chỉ có duy nhất một mình nàng đã bị hắn làm hỏng, vừa nghĩ đến đó, ngực hắn lại dâng lên nỗi đau khó diễn tả thành lời, trong mắt là nỗi đau đớn lan tràn, một lời thề này: Ngày sau ta làm đế, ngươi sẽ làm hậu! như còn vang vẳng bên tai, đăng cơ làm đế, nhưng hắn lại làm mất hoàng hậu rồi, cũng không tìm được nữa rồi!
Màn đêm như nước, hàn khí thật sâu, nàng không khỏi quay đầu lại, bóng dáng gậy gò đứng trong bóng tối này, như ẩn như hiện, đột nhiên nhìn lại toàn thân như bao phủ bởi một màu thê lương, không khỏi tự giễu: Vân Tuyết Phi, ngươi thật ngu ngốc, đến bây giờ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn cho rắng hắn đau lòng vì ngươi, làm sao có thể? Hắn cao hứng còn không kịp, hiện tại người hắn thích là Mộ Dung Thanh Y đang cùng hắn tương thân tương ái, đầu bạc răng long, không còn có người ngăn hắn nạp phi, cũng không còn ai cố tình gây sự trước mặt hắn!
Sự thật đã ở trước mặt, hiện tại Mô Dung Thanh Y là Hoàng quý phi, hậu cung của hắn độc sủng nàng ta, nàng vừa đi, hắn đã đợi không kịp lập tức đưa nữ nhân mình yêu thương lên vị trí tôn quý nhất, nếu như một người đàn ông không yêu nữ nhân này, sao có thể hao tổn tâm lực để làm những điều này?
Nàng bị kéo về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, cho dù đến khi không còn nhìn thấy, nàng vẫn không từ bỏ được cam hận và không cam lòng trong lòng mình!
Tư Nam Tuyệt đi phía trước đột nhiên dừng lại, nàng còn không kịp hoàn hồn từ trong cừu hận với Hạ Hầu Huyền, lập tức đụng vào tấm lưng kiên cố của hắn, cánh mũi bị đụng đến phát đau!
Nàng vuốt vuốt cánh mũi bị đau, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thu lại tâm tình của mình, bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân phía trước oán trách: "Sao đột nhiên dừng lại cũng không nói một tiếng?"
Tư Nam Tuyệt xoay người, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, giọng nói có chút uất ức: "Ngươi biết Hạ Hầu Huyền?"
Vân Tuyết Phi kinh hãi, thân thể lúc nghe đến vấn đề này của Tư Nam Tuyệt đột nhiên run lên một cái, bàn tay bị hắn cầm càng thêm lạnh băng, chẳng lẽ những điều vừa nãy mình vô thức nỉ non bị hắn nghe tháy, nghĩ đến đây, nàng sợ hết hồn, ánh mắt né tránh, bất an nói: "Không, không biết!"
Dù biết, nàng cũng là người mượn xác sống lại, thân thể này hoàn toàn không biết, hắn muốn tra cũng không tra được, nàng đột nhiên thoải mái, nhìn thẳng vào mắt Tư Nam Tuyệt!
Nát mặt nàng biến hóa đều thu hết vào mắt Tư Nam Tuyệt, hắn từ từ buông lỏng tay nàng, đầu ngón tay còn có một chút ấm áo, đột nhiên trong lòng nàng có chút vắng vẻ!
Hắn cứ lẳng lặng nhìn Vân Tuyệt Phi như vậy, trong mắt không còn chút cưng chiều nào, có điều ánh mắt lại thâm thúy, khiế người khác không nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Lòng Vân Tuyết Phi rối loạn, có phải hắn phát hiện ra điều gì không? Ban đêm gió mang theo khí lạnh âm trầm, nhưng trong lòng nàng lúc này lại như lửa đốt.
Sau một lúc trầm mặc, hắn đột nhiên than thở, giọng nói như không thể làm gì: "Phi Nhi, ta thật sự thích ngươi, muốn cùng ngươi sống đến đầu bạc!" CÓn có một câu: Ngươi đừng cố gắng trốn tránh cự tuyệt ta! Cái này thế nào cũng không thể nói ra miệng, hắn lo nàng lại cự tuyệt lần nữa, hăn có thể chậm rãi chờ, từ từ thôi, hắn biết trong lòng nàng có nhiều tâm sự, nhưng hắn nguyện ý chờ, đời nàng tiếp nhận hắn, tin tưởng hắn, nguyện ý mở rộng cánh cửa lòng với hắn!
Dù đây không phải lần đầu nam tử áo trắng như tuyết này thổ lộ như vậy, nhưng lần này lại khiến lòng nàng hơi rung động, phập phồng.
Con ngươi kiềm chế không dám nhìn thẳng, Vân Tuyết Phi cúi đầu, âm thầm đè nén cám xúc phiền muộn, đột nhiên gặp phải Hạ Hầu Huyền, những ngày qua tất cả hiện lên trong đầu, nhất là những nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia, cho tới nay mình hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần đời này vui vẻ hạnh phúc là được rồi! Nhưng đến lúc hắn chân chính xuất hiện, nàng mới phát hiện nỗi hận của nàng, oán của nàng không chút nào giảm bớt, ngược lại theo thời gian trôi qua, vết thương đóng vảy, bị mình lãng quên ở một góc nào đó, nhưng thật sự lúc đối mặt chính diện, vết sẹo lần nữa nứt ra chảy mủ, nỗi đau này như một khối u ác tính trong lòng nàng!
Nàng cũng muốn hạnh phúc, thế nhưng nàng hoàn toàn không thể quên được nỗi đau này, nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của nam tử trước mặt, nàng không biết nên giải thích thế nào?
Tâm tình đè nén trong lòng như tìm được nơi bùng nổ, ánh mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra, giọng nói nàng nghẹn ngào, cố gắng đè nén: "Đúng, đúng, không dậy nổi..." Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ một câu nói như vậy, nàng không có cách nào nói cho hắn biết chuyện kiếp trước kiếp này, có lẽ hắn sẽ tin lời của nàng, nhưng nàng thật sự không có dũng khí như vậy, đợi đến một ngày nàng chân chính buông tay, có thể nàng sẽ chủ động nói cho hắn biết, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại!
Cuối cùng Tư Nam Tuyệt vẫn không nhịn được, hắn không thể nhìn nàng rơi lệ, hắn thích nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng , nhìn thấy nàng đau lòng hắn cũng cảm thấy bực bội.
Hắn đi lên trước, đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt Vân Tuyết Phi, cười bất đắc dĩ: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì?" Hắn vén tóc trước trán của nàng ra sau tai, giọng nói vẫn ấm áp như trước: "Ta sẽ chờ đến ngày ngươi mở rộng cánh cửa với ta!" Hắn nâng tay nàng lên môi hôn một cái, trịnh trọng nói: "Bất kể bao lâu ta đều chờ!"
Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt phiến hồng nhìn con ngươi kiên định của Tư Nam Tuyệt, trong đó thoáng có chút ánh sáng, có sức mạnh khiến người khác bình tĩnh.
Đột nhiên tiếng ùng ục vang lên, phá vỡ sự yên lặng ấm áp này.
Nhìn ánh mắt Tư Nam Tuyệt chuyển đến bụng mình, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ bừng, vội vàng che đi nơi phát ra âm thanh đó, ánh mắt tránh né nhìn sang nơi khác, giọng nói thật nhỏ, hơi ngượng ngùng: "Ta, hình như bụng ta hơi đói!"
Tư Nam Tuyệt cười rạng rỡ, cưng chiều vuốt đầu nàng: "Trước về Phượng Viên, ta làm cho ngươi ăn!"
Hắn cầm tay nàng tiếp tục tiến về phía trước, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống bóng cây, hắn cầm tay nàng thật chặt, trong nháy mắt ấm áp truyền khắp toàn thân nàng, bi ai thống khổ vừa rồi cũng dần tản đi, trong tay mới là cả đời của nàng, cả đời của Vân Tuyết Phi!
"Tư Nam Tuyệt..." Nàng gọi một tiếng, có chứa chút giọng mũi yếu ớt: "Cảm ơn ngươi!"
Bóng dáng trước mặt có chút khựng lại, không dừng bước, nhưng nàng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên.
Màu đen vô tận bao trùm cả bầu trời, sâu trng bóng tối, một giọng nói thâm trầm ác liệt vang lên: "Đến bây giờ ngươi còn chưa lấy được đồ bản cung muốn, ngươi còn tác dụng gì?"
Một chưởng phong ác liệt quét qua, mang theo lạnh lẽo của màn đêm, một bóng đen bay theo đường parabol đụng vào núi giả cách đó không xa.
Bóng đen nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, ánh trăng chiếu xuống, tựa như ác quỷ, giọng nói nàng thấp thỏm lo âu: "Xin chủ công cho nô tỳ thêm một cơ hội, lần này nô tỳ nhất định thành công!"
"Đừng để bổn cung phải đợi, nếu như lần sau còn không lấy được cho bổn cung, ngươi sẽ là người đầu tiên lãnh hậu quả!"
Kèm theo một trận gió lạnh, người trước mặt trong nháy mắt biến mất, không lưu lại chút dấu vết, tựa như tất cả vừa rồi chỉ là ác mộng!
Sau khi trở lại phòng ngủ, Vân Tuyết Phi thả mình lên giường, vươn tay kéo chăn, chặt chẽ bao quanh mình!
Đao quang, kiếm ảnh, máu tươi đầy đất, xác chết khắp nơi.
"Hạ Hầu Huyền lừa ngươi, ngươi lại ở đây liều mạng vì hắn, hôm nay hắn đã cưới Mộ Dung Thanh Y!"
"Hạ Hầu Huyền và Mộ Dung Thanh Y sớm đã cấu kết, lần này bình định cũng là Hạ Hầu Huyền cố ý đẩy ngươi đi!"
Ngay sau đó, cả người vô lực, tim đau đớn, ánh hàn quang rét lạnh lóe lên, cắm vào ngực nàng.
Trong lúc hấp hối, một người con gái mặc giá y màu đỏ, đầu đội mũ phong, đi đến trong sự tán thành của mọi người.
Đi đến trước mặt nàng, nhìn xuống nàng, khuôn mặt thường ngày điềm đạm đáng yêu lại hiện lên nụ cười thắng lợi đắc ý, ánh mắt giễu cợt thương hại nhìn nàng: "Tiết Phỉ, cảm ơn những gì người bỏ ra, ta và Huyền sẽ làm bạn đến già, sẽ luôn sống hạnh phúc, còn có, hài tử trong bụng ta sẽ trở thành người cao quý nhất trên thế giới này, ngươi hãy thành toàn cho chúng ta, an tâm nhắm mắt đi!"
Không, nàng không tin, đây không phải là thật! Huyền ca ca sẽ không phản bội mình, sẽ không không cần mình! Nàng dùng hết sức lực trừng mắt với kẻ nói lên lời ly gián này, nữ nhân toàn lời nói dối!
Đột nhiên một vát áo màu vàng xuất hiện trong tầm mắt nàng, nàng giãy giụa nhìn về phía đó, nhìn thấy khuôn mặt luôn xuất hiện trong trái tìm mình, hắn đến cứu mình sao?
Nhưng tại sao ánh mắt lại lạnh nhạt, xa lạ như vậy? Nàng thật sự đau, nàng run rẩy vươn tay, khát vọng nhìn hắn: "Huyền, cứu ta, ta rất đau!"
Nhưng ánh mắt của người nam tử mặc long bào này không còn đặt lên người nàng, mà ánh mắt thâm tình nhìn cô gái xinh đẹp khác, khóe miệng nhếch lên, không nghe được là đang nói gì, không gian bốn phía như trong giấy phút đó liền yên tĩnh lại, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi bạc tình của hắn khẽ mở khẽ đóng.
Đang lúc mơ hồ, nàng như nhìn thấy Mộ Dung Thanh Y nở nụ cười đắc ý ngông cuồng.
Không muốn, nàng không muốn chết như vậy! Nàng không cam lòng, tại sao lại đối xử với mình như thế!
Nàng muốn đứng lên, nàng muốn báo thù!
Đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đầy hận ý đối diện với ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh lại mê người, nàng ý thức lập tức thu lại, ánh mắt kinh ngác quét bốn phía, ánh đèn sáng ngời chiếu lên khiến phòng ngủ sáng như ban ngày, sắc mặt nàng trắng bệch, tay che ngực, nhìn đỉnh màn trướng, nhịp tim còn đập trong lồng ngực nói cho nàng biết, nàng còn sống!
Đồng thời, trong đầu có một giọng nói rõ ràng kêu gào: "Ta không cam lòng, ta muốn báo thù!"
Nàng hơi nhắm mắt lại, bình ổn tâm tình, đột nhiên một thân thể ấm áp dán lại, vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, hơi thở mát mẻ bao phủ lấy nàng.
Hắn cọ xát trên người nàng, hơi thở ấm áp như rượu nho tản mát khắp nơi, nhẹ nhàng quét qua gương mặt nàng, giọng nói dịu dàng khiến nàng yên lòng: "Gặp ác mộng?" Nhìn nàng vẫn nhắm chặt mắt như cũ, lông mi hơi động, hắn tự đưa tay xem xét trán của nàng.
Cảm giác mát mẻ từ trán nàng truyền đến, tựa như lông vũ nhẹ nhàng nhiễu loạn lòng nàng, nàng đang nhắm mắt mở ra, giương mắt nhìn hắn, đã không còn tâm tình như vừa rồi, nàng hơi cười nói: "Ta không sao!"
Nghe được câu trả lời, lông máy chau lại vì lo lắng của hắn hơi giãn ra, đứng lên cầm lấy bát ngọc còn nóng hổi ở trên bàn, trở lại trước giường ngồi xuống, giọng nói dịu dàng: "Buổi tối ăn cơm không dễ tiêu, ta nấu chút cháo cho ngươi!"
Mũi thơm ngào ngạt tràn vào mũi, trấn an tâm trạng mệt mỏi cả ngày nay của nàng, nàng hơi hé miệng, mặc cho hắn đưa thức ăn đến miệng của nàng, nàng nuốt vài miếng, cháo trắng ấm áp đi xuống, rõ ràng chỉ là cháo trắng thanh đạm, lại có thịt gà, không dầu, rất ngon miệng, khiến người khác muốn ăn!
Tâm tình lạnh như băng của nàng cũng dần dần ấm lại, vết sẹo bị nứt ra giống như được đắp linh đan diệu dược, trong nháy mắt đã không đau.
Một miếng tiếp một miếng, không vội vàng, chờ đến lúc mình ăn xong, hắn thân thiết đưa tiếp lên miệng, thời gian như dừng lại ở giây phút này, nàng hoảng hốt nhớ lại lúc mình là Tiết Phỉ, lúc ấy phụ thân không phải là tướng quân, là một đôi vợ chồng bình thường với mẫu thân, sẽ xuống bếp cho nàng và mẫu thân, còn giặt quần áo cho các nàng... mỗi lần nhìn thấy mẫu thân đều nở nụ cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm, nàng cũng vui vẻ, không trách được thế nhân thường cảm thán: Chỉ nguyện làm uyên ương không cần làm tiên! Mục tiêu của nàng là tìm được một nam nhân như phụ thân làm tướng công, bình bình đạm đam, thỏa mãn hưởng thụ hạnh phúc của cuộc đời này!
Nhưng thiên ý trêu ngươi, phụ thân không phải là một nông phu bình thường, ông là con trai của tướng quân, nhất định phải gánh vác trách nhiệm trên vai, vì vậy ông đưa nàng và mẫu thân đến kinh thành mà người người hâm mộ, tiến vào tòa nhà lớn lộng lẫy, mặc tơ lụa, nhưng không biết vì cái gì, từ đó mẫu thân cũng không còn cười nữa...
Về sau, cha mẹ cũng đi, lúc nàng đau khổ một mình, lại gặp được kiếp số của nàng - Hạ Hầu Huyền.
Đợi trong bát trống không, Tư Nam Tuyệt móc nhẹ khăn lụa lau khóe miệng của nàng, sau khi sạch sẽ, hắn để bát ngọc lại lên bàn, sau đó cởi áo, đi về phía Vân Tuyết Phi, trực tiếp trèo lên giường.
Quen thuộc ôm lấy hông Vân Tuyết Phi, kéo nàng vào trong lòng, đưa tay sờ sờ bụng nàng, nhẹ giọng than thở: "Xem ra là chưa ăn no!"
Đại khái là hôm nay hắn cho mình quá nhiều ấm áp, quý nhiều kỷ niệm, nàng không có bài xích như trước, lại như còn mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi, kéo cả người nàng vào trong ngực, hắn không hỏi cũng không nói gì, cảm thấy chỉ cần ôm nàng như vậy là được rồi.
"Cái đó..." Giọng nói do dự của Vân Tuyết Phi đột nhiên vang lên, phá vỡ yên lặng.
"Hả?" Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, đôi môi chứa nét cường cưng chiều.
"Bát cháo kia ăn thật sự rất ngon, tên là gì vậy? Hình như tôi chưa từng ăn qua!"
Vân Tuyết Phi cẩn thận nói ra một câu đài như vậy, nhưng lại đều là về ăn, trong lòng Tư Nam Tuyệt hơi mất mát, có điều nắm được dạ dày của nương tử còn lo không giữ được lòng của nàng sao? Vừa nghĩ qua, cảm thấy thật hài lòng, hắn đắc ý hừ nhẹ: "Đây chính là bí truyền!" Sau đó lại bồi thêm một câu: "Ta chỉ làm cho nương tử của mình ăn!"
Ý là những người khác đều không được ăn, nam nhân này thật quá giảo hoạt, không lúc nào quên thể hiện quyết tâm trước mặt mình! Có điều trong lòng mình còn sợ hãi như vậy, gương mặt có màu đỏ khả nghi, không biết là thẹn thùng hay do nóng.
Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi như vậy đột nhiên cười nhẹ: "Thật sự ăn ngon?"
Vân Tuyết Phi suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.
Đột nhiên cái đầu ngoài chăn bị cố định, một gương mặt quen thuộc kề sát, nhẹ giọng nỉ non: "Ta tới nếm thử một chút!"
Tiếng nói vừa dứt thì lập tức bao trùm cánh môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng mút vào, liếm cắn...
Bóng đêm tràn ngập, chỉ chừa lại xuân tình nhộn nhào trong phòng.
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, thời tiết quang đãng, ăn sáng xong, Vân Tuyết Phi vẫn giống như thường ngày, cầm sách dạy đánh cờ nghiên cứu.
Đột nhiên cửa được mở ra, Ngũ Trà xông vào, nhìn tiểu thư đang yên tĩnh đánh cờ, có nên nói hay không đây, quân cờ di chuyển mang theo âm thanh leng keng thanh thúy, Ngũ Trà nhíu mày, muốn nói lại thôi, ánh mắt lo lắng, khăn tay trong tay nhăn nhúm.
"Xem đầu ngươi đầy mồ hôi, có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên hỏi.
Ngũ Trà thấy giấu trong logf sẽ khó chịu, nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể nhờ tiểu thư hỗ trợ, đầu tiên nàng nhìn chung quanh, thấy không có người, vội vàng đi đến, cúi người nói thầm vài câu vào tai Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi nghe xong, bình tĩnh hỏi: "Ngươi nói sao, nha hoàn vô tội?"
Ngũ Trà vội vàng gật đầu, tức giận bất bình: "Quan hệ của nàng với ta không tệ, là một nha đầu thành thật thiện lương, trong nhà còn có mẹ già phải nuôi, sao có chuyện ăn cắp? Nhất định là bị oan!"
"Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nếu quả thật oan uổng, Tố Hoài Cầm oan uổng, lý do của nàng là gì?" Hạ thủ với một nha hoàn không tạo thành uy hiếp, chẳng lẽ có ngược điểm gì bị bắt?
"Này, cái này?" Ngũ Trà do dự không biết có nên nói cho tiểu thư hay không, nhìn lại ánh mắt cơ trí của tiểu thư, nàng kể chi tiết: "Đào Thất nói nàng không cẩn thận, không cẩn thận..." Chuyện khó có thể mở miệng, mặc dù mình đã đáp ứng không nói ra, nhưng hết cách rồi, không nói ra thì không cứu được Đào Thất, nàng quyết định, ánh mắt nghiêm túc nói: "Nàng không cẩn thận nhìn thấy Tứ phu nhân và Triển hộ vệ vụng trộm trong phòng!"
Vân Tuyết Phi bộp một tiếng, ném sách dạy đánh cờ lên bàn cờ, con cờ bay tán loạn trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống: "Ngươi là nha hoàn của ta, lời này không thể nói lung tung!"
Trong lòng Ngũ Trà căng thẳng, biết tiểu thư mình tức giận, vội vàng quỳ xuống, hạ giọng cung kính: "Đây là thật, nha hoàn trong phủ đã sớm truyền nhau, thường nhìn thấy Triển hộ vệ vào Cầm Phong viên."
Vân Tuyết Phi im lặng một lát, đột nhiên nói: "Sống trong phủ lớn chuyện tò mò là không thể chấp nhận được, đến một ngày điều đó có thể khiến ngươi gặp nguy hiểm, thậm chí còn liên quan đến tính mạng của ngươi!"
Ngũ Trà sao lại không hiểu ý tiểu thư nhà mình muốn mình cách xa chuyện bên ngoài, không nên quản nhiều chuyện, nàng cũng biết tiểu thư muốn tốt cho mình, nhưng kể từ khi đến vương phủ, chỉ có Đào Thất thật sự xem mình là bằng hữu, nào sợ trước kia tiểu thư không được sủng ái, lúc mình đói bụng, cũng là Đào Thất tiếp tế cho mình, mình không thể vong ân phụ nghĩa, nàng nhất định phải cứu Đào Thất!
Ngũ Trà đập đầu lên mặt đất, giọng nói khẽ run, cầu xin: "Tiểu thư, người nhanh cứu Đào Thất đi, nàng là một cô gái tốt, Tứ phu nhân muốn đánh chết nàng, đi chậm một bước, nô tỳ lo rằng..." Nói đến đây, nàng đã khóc không thành tiếng, ngón tay hơi cuộn lại, như đang đè nén thống khổ cực đại.
Mắt Vân Tuyết Phi hơi lóe lên, như không nghĩ đến nha đầu này lại để ý đến cô gái tên Đào Thất như vậy, vốn cho rằng nàng chỉ là đột nhiên thấy sinh ra đồng tình nên mới tìm đến mình, nhìn lại, nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Ngũ Trà nâng nàng dậy, lấy khăn ra xoa mặt cho nàng, bất đắc dĩ nhìn tiểu nha hoàn khóc đến như méo con này: "Thật hết cách với ngươi, chúng ta đi xem một chút!"
Trên mặt Ngũ Trà còn vương nước mắt, nghe được tiểu thư đáp ứng giúp một tay, kích động gật đầu.
Vừa đến Cầm Phong viên, liền nghe được tiếng roi và tiếng khóc thầm xin khoan dung: "Nô tỳ oan uổng, nô tỳ không có trộm vòng tay..."
Một đám nha hoàn vây quanh, không lên tiếng ngăn cản cũng không tiến lên giúp một tay, có người sợ hãi dời tầm mắt đi, có người run rẩy đứng ở đó, thân thể run rẩy, chỉ lo phiền toái giáng lên người mình.
Tô Hoài Cầm ngồi trên ghế, hai nha hoàn một phải một trái cầm quạt nhẹ nhàng quạt cho nàng, nàng vừa ăn ô mai, vừa nhìn đám nha hoàn đứng run rẩy chung quanh, trong mắt tràn ngập phách lỗi và sảng khoái.
Không khí khô nóng, có gió thổi qua, mùi máu tươi xông vào mũi, Tô Hoài Cầm khó chịu cau mày, nhà hoàn vội vàng đưa tách trà đến bên môi nàng, nàng khó chịu nôn mửa liên tục.
Một lát sau lại có nha hoàn đã nước đến cho nàng súc miệng, đợi đến lúc thoải mái, nàng đứng lên, bình ổn tinh thần, mở miệng dạy dỗ: "Nha hoàn chính là nha hoàn, đây chính là kết quả của việc nói huyên thuyên sau lưng chủ tử." Nàng nhìn nha hoàn cung kính cúi đầu xung quanh, đắc ý cười nói: "Người làm mãi mãi là người làm, đắc tội bản phu nhân, bản phu nhân có thể khiến các ngươi sống không bằng chết!"
Nhìn nha hoàn máu thịt be bét hấp hối nằm dưới chân mình, nàng hung hăng đá một cước, trong lòng là sung sướng không nói nên lời, cảnh cáo nhìn chung quanh một cái, hung hãn nói: "Sau này các ngươi nói chuyện làm việc phải cẩn thận, để cho bản phu nhân biết, thì ta lột da các ngươi!"
Bọn nha hoàn vội vàng quỳ xuống, run lẩy bẩy, run giọng đảm bảo: "Nô tỳ không dám!"
Nhìn bọn hạ nhân quỳ lổm ngổm trước mặt mình như những con kiến hôi, trong lòng Tố Hoài Cầm thỏa mãn cực lớn, nàng quét mắt qua từng người, nụ cười vốn ngông cuồng đắc ý khi nhìn đến Vân Tuyết Phi cách đó không xa, lập tức ngưng lại, nàng giương miệng đầu tiên là khó tin, sau đó dụi dụi mắt, đợi đến lúc thấy đúng là người sống sờ sờ đứng ở đó, lòng nàng hơi run một chút, cảm giác không rõ ràng tràn ra, nàng vội vàng quỳ xuống, lắp bắp chuyển động miệng: "Nô tỳ, Nô tỳ bái kiến vương phi, vương phi cát tường!"
Người hành hình lập tức dừng lại, còn nghe thấy tiếng bọn nha hoàn rối rít ngẩng đầu lên, đợi đến lúc nhìn đến biểu cảm không rõ của Vương phi đứng ở nơi đó, mọi người liền cung kính thỉnh an: "Vương phi cát tường!"
"Chuyện gì thế này?" Vân Tuyết Phi chậm rãi đi lên, lạnh lùng hỏi.
Nhìn máu thịt be bét trước mặt, nha hoàn im lặng nằm dưới đất như chét, trên người bị máu tươi thấm ướt, tóc rối loạn, che mặt lại, miệng đã tái nhợt, rỉ ra tia máu, nếu như không phải còn có tiếng rên nhỏ nhẹ như có như không, nàng thực sự nghĩ người này đã chết!
"Bẩm vương phi, nha hoàn này trộm vòng ngọc của nô tỳ, cho nên mới..." Tố Hoài Cầm vội vàng cướp lời, chột dạ liếc nha hoàn máu me be bét nằm trên đất.
"Ngươi nói láo!" Ngũ Trà sau lưng sắc mặt đỏ bừng, nhìn Đào Thất nằm yên trên mặt đất, trong lòng đau đớn, mặt nàng tràn đầy lửa giận chỉ trích. "Đào Thất hoàn toàn không trộm vòng ngọc của ngươi, là ngươi và thị vệ vụng trộm bị Đào Thất phát hiện, cho nên ngươi mới muốn giết người diệt khẩu!"
Sắc mặt Tố Hoài Cầm đại biến, hoàn toàn không nghĩ đến nha hoàn này còn có đồng bọn, hơn nữa đồng bọn này còn là nha hoàn bên cạnh tiện nhân Vân Tuyết Phi, vậy chuyện của mình không phải Vân Tuyết Phi đã biết rồi sao, trong lòng nàng lạnh lẽo, chuyện cho đến bây giờ thì mình chỉ còn cách có chết cũng không chịu thừa nhận.
Đột nhiên nàng đỏ mắt lên, hung hăng đập đầu trên đất, oan uổng nói: "Nếu vương phi muốn định tội nô tỳ, trực tiếp xử phạt nô tỳ là được, cần gì phải để một nha hoàn nhục nhã nô tỳ như vậy, nô tỳ một lòng trung thành với Vương gia, trong sạch để trời đất chứng giám!" Một lời nói ra tình ái dạt dào, tựa như Vân Tuyết Phi thật sự là kẻ ác muốn diệt thiếp.
Vân Tuyết Phi không để ý đến những lời chỉ trích này, nàng vòng qua Tố Hoài Cầm, trực tiếp đi đến nơi Tố Hoài Cầm vừa ngồi, nhìn mấy viên ô mai trên khay, còn có vật dơ bẩn cách đó không xa, nàng xoay người nhìn chằm chằm giai nhân quyến rũ đang quỳ gối trên mặt đất, quan tâm nói: "Sắc mặt muội muội tái nhợt, thân thể không khỏe sao?"
Tố Hoài Cầm cúi đầu, ở nơi người khác không thấy sắc mặt đại biến, thế nào cũng không nghĩ đến Vân Tuyết Phi hoàn toàn không có chất vấn chuyện vụng trộm, ngược lại còn quan tâm mình, chuyển sang đề tài khác!
"Ăn nhiều ô mai như vậy, còn ói nhiều như vậy, sợ là thân thể muội muội thật sự khó chịu, Ngũ Trà, ngươi đi tìm Trương địa phu đến đây, kiểm tra cho Tứ phu nhân một chút..." Vân Tuyết Phi dặn dò, ánh mắt càng thêm quan tâm đặt lên người Tố Hoài Cầm, đồng thời phân phó nha hoàn bên người: "Nhanh đỡ Tứ phu nhân dậy, đừng để muội muội mệt mỏi...
Nha hoàn nhanh chóng đến trước mặt Tố Hoài Cầm, nâng nàng dậy.
Vân Tuyết Phi tiến lên phía trước, thân thiết kéo tay Tố Hoài Cầm, thở dài nói: "Phản ứng này của muội muội, ta thấy tám phần là mang thai, xem ra Vương Gia đã có người kế nghiệp!"
Mang thai? Sắc mặt Tố Hoài Cầm đại biến, nghĩ đến vài ngày nay mình thích ăn ô mai, còn thường nôn mửa, thích ngủ, kinh nguyệt cũng không đến... Đây hết thảy, hết thảy, dù nàng có ngu đi nữa, nghe Vân Tuyết Phi nói vậy nàng cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu như đợi đại phu, kiểm tra mình thật sự mang thai, đứa bé này chính là chứng cứ mình phản bội Vương Gia, nghĩ đến đây, toàn thân nàng lạnh lẽo, cũng không giấu được bình tĩnh, nàng kinh hoảng giải thích: "Ta không mang thai, chỉ là gần đây ta bị cảm nắng, không có khẩu vị mà thôi!"
Vân Tuyết Phi tốt bụng an ủi Tố Hoài Cầm, ôn nhu cười nói: "Đây chính là chuyện tốt, sau khi đợi đại phu kiểm tra xong, dù sao cũng là vấn đề con cháu của vương gia, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường!" Nhìn đến nữ nhân thất kinh trước mắt, nàng tiếp tục kiên nhẫn trấn an: "Cho dù không có thai cũng không sao, muội muội còn trẻ, còn nhiều thời gian và cơ hội!" Nàng nhẹ vỗ tay của Tố Hoài Cầm, an ủi: "Có điều xem một chút, cũng không có chuyện gì!"
"Tiểu thư, Trương đại phu đến!" Một lát sau Ngũ Trà tiến vào, sau đó là một đại phu tóc điểm hoa râm.
Nhìn đại phu cung kính đứng đợi một bên, chỉ đợi Vân Tuyết Phi hạ lệnh, thì lập tức kiểm tra cho mình, lòng nàng co rút, cười gượng nói: "Lần sau kiểm tra đi, hôm nay trog người ta có chút không thoải mái, về phòng trước."
Không đợi Vân Tuyết Phi đồng ý, nàng lập tức xoay người muốn chạy vào phòng ngủ.
"Bắt nàng lại cho bổn vương phi!" Vân Tuyết Phi lạnh lùng hạ lệnh.
Vừa dứt lời, hai người vừa rồi còn hành hình lập tức lấy roi chặn Tố Hoài Cầm lại, kéo nàng lại trước mặt Vân Tuyết Phi.
Tố Hoài Cầm nhìn vào mắt Vân Tuyết Phi, trong lòng sợ hãi, nàng muốn lui về sau, nhưng lại không nhúc nhích được, chỉ có thể mạnh mẽ lắc đầu, khẩn cầu nhìn Vân Tuyết Phi: "Ta không có mang thai, ta không muốn kiểm tra..."
"Trương đại phu, nhờ ngươi..."
Vân Tuyết Phi để lại một câu nói như vậy, lập tức lui về sau, để lại vị trí đó có đại phu.
Trương Nhất Trung khẽ vuốt chòm râu điểm hoa, tiến lên kiểm tra, không lâu sau, hắn xác định bẩm báo: "Hồi vương phi, phu nhân đã mang thai hai tháng!"
Nếu vừa rồi mình còn cầu may mắn, vậy bây giờ khi Tố Hoài Cầm nghe thấy kết quả, thì trái tim như chìm vào địa ngục, mang thai hai tháng, điều này nói rõ cái gì? Đứa bé này hoàn toàn không phải của vương gia, vương gia chạm vào mình là bốn tháng trước, kể từ sau chuyện của Quan Tâm Liên, Vương gia hoàn toàn không tìm đến thị thiếp để thị tẩm, mình mới không chịu được tịch mịch, tìm đến một hộ vệ là được rồi.
Vân Tuyết Phí hiểu rõ gật đầu một cái, ra lệnh: "Mấy người các ngươi đưa Đào Thất vào trong nhà!" Sau đó cười nói với đại phu: "Xin đại phu xem cho nha đầu này một chút!"
Lúc này mọi người đều lui ra sau, Vân Tuyết Phi thu lại nụ cười ôn hòa, đi đến bên cạnh Tố Hoài Cầm, lúc nàng run rẩu, đưa tay sờ sờ cái bụng không có nhô lên: "Bổn vương phi cũng tò mò, vương gia không có đụng ngươi, thai hai tháng này của ngươi là ở đâu mà ra?"
"Ta... ta..." Tố Hoài Cầm không nhịn được nữa, quỳ xuống nhận tội. "Xin vương phi làm chủ cho nô tỳ, hai tháng trước nô tỳ bị một gã hộ vệ cường bạo, mới có thể... mới có thể..."
"Cường bạo hai tháng..." Vân Tuyết Phi kéo dài âm cuối, ánh sáng trong mắt lóe lên khiến Tố Hoài Cầm sợ hãi, đã trải qua hai kiếp, nàng dĩ nhiên biết những cái đó là gì, nạng cười như không cười nói: "Nõi vậy vị hộ vệ tối qua cũng cường bạo muội muội!"
Với ánh mắt nhìn thấu lòng người này của Vân Tuyết Phi, Tố Hoài cầm cả kinh, nếu như vừa rồi mình còn vọng tưởng may mắn có thể vượt qua lần này, tìm người chết thay, nhưng sao nữ nhân này lại biết mình vụng trộm rồi? Chẳng lẽ nàng ta cho người giám thị nàng?
"Vương phi tha tội, nô tỳ không phải cố ý!" Tố Hoài Cầm thấy không giấu nổi nữa, chỉ có thê rngoan ngoãn nhận tội, hi vọng Vân Tuyết có thể nể mặt một chút, bỏ qua cho mình.
"Không phải cố ý cái gì?" Vân Tuyết Phi tiếp tục ép hỏi, không vì nữ nhân trước mặt nộp khí giới đầu hàng mà nảy sinh đồng tình, đối với nàng mà nói, nữ nhân Tố Hoài Cầm thích bắt nạt kẻ yếu, cho nàng chút mặt mũi, nàng có thể đắc ý lên trời, trước kia Vân Tuyết Phi mềm mại nhát gan, mới có thể nhận nhiều loại bắt nạt như vậy, mặc dù linh hồn kia không phải là mình, nhưng bắt nạt chính là bắt nạt, nàng phải đòi lại!
"Không nên vụng trộm với thị vệ!" Biết hiện tại mình đã bị đẩy vào góc chết, dù là loại chuyện khó mở miệng, Tố Hoài Cầm nhắm mắt lại trực tiếp thừa nhận.
"Chuyện làm sai thì phải nhận trừng phạt!" Vân Tuyết Phi thản nhiên phun ra những lời này, ánh sáng lạnh bắn tán loạn, ra lệnh cho nha hoàn xung quanh: "Kéo nàng ra ngoài đánh 50 địa bản, sau đó nắm ra khỏi phủ cho ta, từ này vương phủ không còn tứ phu nhân nữa!"
Để lại một câu như vậy, Vân Tuyết Phi xoay người, không chút do dự rời đi.
Tố Hoài Cầm tê dại ngã trên mặt đất, nàng nghĩ mình sẽ bị đuổi ra khỏi phủ, nhưng không nghĩ đến Vân Tuyết Phi sẽ ác độc như vậy, lại trong lúc mình mang thai, phạt mình 50 địa bản, nghĩ đến vừa rồi nhìn nha hoàn bị đánh đến thoi thóp, máu me be bét, lúc ấy trong lòng mình vui sướng, hiện tại những cái roi ấy lại đánh lên người mình, đây lại là một cảnh tượng khác, nếu 50 đại bản này thật sự đánh xuống, vậy mình không chết cũng tàn tật, tiện nhân Vân Tuyết Phi này thật ác độc.
Nàng chuyển ánh mắt khẩn cầu lên hai nha hoàn thi hành, lấy lòng nói: "Ta là nữ dòng chính của Binh Bộ Thượng Thư, có rất nhiều tiền, chỉ cần các ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ cho các ngươi mỗi người mười vạn lượng!"
Ánh mắt hai người lóe lên, nhìn nhau một cái, như có chút động tâm.
Tố Hoài Cầm không ngừng vội dụ dỗ. "Mười vạn lương... có thể đủ cho mười năm tiền công các ngươi làm cho người ta, cầm mười vạn lượng này, cả nhà các ngươi cũng có chỗ dựa rồi!"
Hai nha hoàn đột nhiên động thủ, trong lúc Tố Hoài Cầm cả kinh thất sắc, sợ hãi, nhấc tay nàng lên, kéo lui về phía sau.
Không lâu lắm, trong vườn vang lên tiếng cầu xin tha thứ bi thảm, mơ hồ còn có tiếng mắng chửi: vân Tuyết Phi, tiện nhân ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Rốt cuộc ác giả ác báo, Ngũ Trà hoa tay múa chân, mọi người càng thêm sùng bái nàng, có điều tình hình hiện tại của Đào Thất, sống chết không rõ, tâm tình nàng nhất thời xuống thấp.
Vân Tuyết Phi nhìn nha đàu này ủ rũ như củ cà tím này, vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Ngươi đi thăm nàng một chút, một mình ta đi được rồi!"
Ngũ Trà tuân lệnh, cảm kích gật đầu, trong nháy mắt chạy về phía Đào Thất ở.
Đợi đến lúc chỉ còn một mình, Vân Tuyết Phi đi dạo lung tung một chút, nhìn phong cảnh đẹp như tranh vẽ này của Vương Phủ, chuyện ngày hôm qua tựa như là giấc mơ.
"Nữ nhân này, không trách không tìm được ngươi, thì ra ngươi trốn ở đây!"
Một trận quát lớn truyền đến, trong không khí có một lực mạnh hướng về phía mình, Vân Tuyết Phi nhanh chóng tránh đi, trực tiếp tránh được roi da đánh về phía mình, nhìn một đầu khác của roi da, rõ ràng là nữ nhân đêm hôm đó mỉa mai mình!
"Tới thăm ngươi một chút!" Hạ Hầu Huyền như không nghe ra đối phương không thích, lại lạnh lùng trả lời.
Yên lặng ngắn ngủi, ánh mắt hai người sắc bén nhìn đối phương, bất động thật lâu, như đang hòa làm một thể với màn đêm yên tĩnh.
Đột nhiên có tiếng bước chân và tiếng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân vang lên. Tư Nam Tuyệt và Hạ Hầu Huyền đồng thời cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh.
Đợi thấy rõ bóng người, vẻ mặt Tư Nam Tuyệt vui vẻ, đi lên phía trước, một tay ôm lấy Vân Tuyết Phi vào lòng, không phát hiện ra sự khác thường của nàng, cũng không chú ý đến tiếng nói nỉ non của nàng, dịu dàng nói: "Ngươi đang chờ ta?" Câu nói hoàn toàn bất đồng với sự lạnh lùng vừa rồi, trong đó còn mang theo vui vẻ và tràn đầy thâm tình.
Đột nhiên tiến vào vòng ôm quen thuộc, hơi thở sạch sẽ như được một dòng suối gột rửa bao vây lấy nàng, bối rối trong mắt nàng dần biến mất, thay vào đó và cừu hận ngập trời và tấm lòng đau đớn, ánh trăng trong vắt chiếu xuống, Hạ Hầu Huyền đứng cách máy bước không nhúc nhích nhìn nàng, rõ ràng nàng có thể mở miệng với hắn, nói cho hắn biết, nàng còn chưa chết, nhưng trong đầu hàn quang lóe lên, trái tim đau đớn thế nào cũng không thể quên! Hắn lừa gạt, sự phản bội của hắn, sự lạnh lùng của hắn như dấu ấn khắc vào trong tim nàng.
Nàng hận, nàng thật sự hận, tại sao lại đùa giỡn nàng như một kẻ ngu ngốc? Nếu như hắn thích Mộ Dung Thanh Y, trực tiếp nói cho nàng biết là được, nàng không phải người đeo bám, tại sao lại muốn đẩy nàng ra, thậm chí nàng không chỉ một lần ngĩ, nàng chết trên chiến trường cũng là mưu kế của hắn, mỗi lần nghĩ đến, lại tựa như dao đâm vào tim, rút ra rồi lại đâm vào, cho đến khi máu thịt be bét, đau đến thấu xương!
Tư Nam Tuyệt nhận ra người trong ngực như có như không run rẩy, cái đầu nhỏ chôn chặt trong ngực mình, không thấy được vẻ mặt, có điều nàng dán vào mình thật chặt, như mình chính là toàn bộ thế giới của nàng, lòng hắn dạt dào thương yêu, vẻ mặt vô cùng cưng chiều, quan tâm hỏi thăm: "Có phải đói bụng rồi không?"
Vân Tuyết Phi khéo léo gật đầu, cọ xát trong ngực hắn, tựa như người sắp chết vớ được một cái bè gỗ, nàng bám chặt vào hắn, ôm hắn, như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt chút đau đớn, thân thể mới có chút nhiệt độ, tự nói với bản thân bây giờ mình còn sống! Nàng thật sự lo lắng nàng sẽ không khống chế được mà xông lên chất vấn, không khống chế được mà cầm dao đâm vào tim hắn, nhìn xem một chút rốt cuộc trong tim hắn chứa đựng cái gì, tại sao lại ác như vậy, lạnh lùng như vậy? Tại sao mình làm nhiều như vậy, lại vẫn không chút ấm áp? Một người là phu quân của mình, một người là khuê mật, bọn họ làm vậy sao nàng có thể chịu nổi!
*Khuê mật: Bạn thân.
Nàng là Vân Tuyết Phi, không phải Tiết Phỉ, trong lòng nhớ lại, cưỡng chế mình trấn tĩnh lại, sau khi tỉnh táo, nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực Tư Nam Tuyệt, che giấu hận ý trong mắt, nũng nịu ôm lấy cổ Tư Nam Tuyệt, mang theo yếu ớt đặc trưng của nữ nhi: "Tuyệt, khi nào thì chúng ta về phòng ăn cơm?" Ánh trăng phản chiếu trong con ngươi trong suốt của nàng, long lanh, càng làm nổi bật thêm dung nhan xinh đẹp của nàng, linh động tuyệt mỹ không nói nên lời.
Ánh mắt Tư Nam Tuyết lóe lên, quan sát đôi môi hồng hào trươc mắt, trong mắt từ từ sâu thẳm, hắn đưa tay lên khẽ vuốt khuôn mặt bóng loáng tựa như thiên sứ của nàng, giọng nói trầm thấp: "Hiện tại đi về ăn cơm!"
Bàn tay to của hắn bọc lại bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng định rời đi, không chú ý bên cạnh còn có một người?"
"Nam Tuyệt, không giới thiệu một chút sao?" Hạ Hầu Huyền hồi lâu không mở miệng đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt băn khoăn nhìn nữ nhân được Tư Nam Tuyệt bảo vệ như trân bảo cách đó không xa.
Thân thể Vân Tuyết Phi run rẩy, càng nắm chặt tay của Tư Nam Tuyệt, cúi đầu, đôi mi dài nhẹ chớp, che đậy tâm tình nơi đáy mắt, dù đưa lưng về phía Hạ Hầu Huyền, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của ánh mắt với tràn ngập tò mò của hắn trên người mình, nàng cảm giác như tim mình bị một tảng đá lớn đè ép, hô hấp cũng có chút khó khăn. Nàng hung hăng cắn đôi môi đỏ mọng, hận không thể phá hủy đôi môi của chính mình! Nàng thật sự lo lắng, nếu liếc hắn thêm một cái nữa, nàng sẽ không không chế được bản thân, xông lên trước, cầm đao hung hăng chất vấn hắn!
Bước chân Tư Nam Tuyệt đột nhiên dừng lại, không nhìn đối phương một cái, chẳng qua thản nhiên nói một câu: "Nương ta, Tử Tuyết Phi!"
Tiếng nói vừa dứt, hắn lập tức cầm tay Vân Tuyết Phi rời đi.
Tuyết Phi? Tiết Phỉ? Tâm tình lạnh lùng của Hạ Hầu Huyền cuối cùng cũng vì một cái tên đã lâu mà bắt đầu phập phòng, hắn vuốt ngực, hình như nơi này đã lâu không còn rung động như thế nữa rồi! Từng có lúc cũng có một cô bé tên như vậy luôn đi sau lưng mình, sẽ nũng nịu, sẽ nhõng nhẽo, sẽ ngày ngày kêu mình: "Huyền ca ca!" Sẽ ghen vì mình, còn vì mình ra chiến trường, liều mạng với người khác...
Hắn tự giễu cười cười, tên tương tự thì sao? Nàng vẫn không phải là nàng, trên thế giới này chỉ có duy nhất một mình nàng đã bị hắn làm hỏng, vừa nghĩ đến đó, ngực hắn lại dâng lên nỗi đau khó diễn tả thành lời, trong mắt là nỗi đau đớn lan tràn, một lời thề này: Ngày sau ta làm đế, ngươi sẽ làm hậu! như còn vang vẳng bên tai, đăng cơ làm đế, nhưng hắn lại làm mất hoàng hậu rồi, cũng không tìm được nữa rồi!
Màn đêm như nước, hàn khí thật sâu, nàng không khỏi quay đầu lại, bóng dáng gậy gò đứng trong bóng tối này, như ẩn như hiện, đột nhiên nhìn lại toàn thân như bao phủ bởi một màu thê lương, không khỏi tự giễu: Vân Tuyết Phi, ngươi thật ngu ngốc, đến bây giờ vẫn còn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn cho rắng hắn đau lòng vì ngươi, làm sao có thể? Hắn cao hứng còn không kịp, hiện tại người hắn thích là Mộ Dung Thanh Y đang cùng hắn tương thân tương ái, đầu bạc răng long, không còn có người ngăn hắn nạp phi, cũng không còn ai cố tình gây sự trước mặt hắn!
Sự thật đã ở trước mặt, hiện tại Mô Dung Thanh Y là Hoàng quý phi, hậu cung của hắn độc sủng nàng ta, nàng vừa đi, hắn đã đợi không kịp lập tức đưa nữ nhân mình yêu thương lên vị trí tôn quý nhất, nếu như một người đàn ông không yêu nữ nhân này, sao có thể hao tổn tâm lực để làm những điều này?
Nàng bị kéo về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, cho dù đến khi không còn nhìn thấy, nàng vẫn không từ bỏ được cam hận và không cam lòng trong lòng mình!
Tư Nam Tuyệt đi phía trước đột nhiên dừng lại, nàng còn không kịp hoàn hồn từ trong cừu hận với Hạ Hầu Huyền, lập tức đụng vào tấm lưng kiên cố của hắn, cánh mũi bị đụng đến phát đau!
Nàng vuốt vuốt cánh mũi bị đau, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt thu lại tâm tình của mình, bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân phía trước oán trách: "Sao đột nhiên dừng lại cũng không nói một tiếng?"
Tư Nam Tuyệt xoay người, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, giọng nói có chút uất ức: "Ngươi biết Hạ Hầu Huyền?"
Vân Tuyết Phi kinh hãi, thân thể lúc nghe đến vấn đề này của Tư Nam Tuyệt đột nhiên run lên một cái, bàn tay bị hắn cầm càng thêm lạnh băng, chẳng lẽ những điều vừa nãy mình vô thức nỉ non bị hắn nghe tháy, nghĩ đến đây, nàng sợ hết hồn, ánh mắt né tránh, bất an nói: "Không, không biết!"
Dù biết, nàng cũng là người mượn xác sống lại, thân thể này hoàn toàn không biết, hắn muốn tra cũng không tra được, nàng đột nhiên thoải mái, nhìn thẳng vào mắt Tư Nam Tuyệt!
Nát mặt nàng biến hóa đều thu hết vào mắt Tư Nam Tuyệt, hắn từ từ buông lỏng tay nàng, đầu ngón tay còn có một chút ấm áo, đột nhiên trong lòng nàng có chút vắng vẻ!
Hắn cứ lẳng lặng nhìn Vân Tuyệt Phi như vậy, trong mắt không còn chút cưng chiều nào, có điều ánh mắt lại thâm thúy, khiế người khác không nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Lòng Vân Tuyết Phi rối loạn, có phải hắn phát hiện ra điều gì không? Ban đêm gió mang theo khí lạnh âm trầm, nhưng trong lòng nàng lúc này lại như lửa đốt.
Sau một lúc trầm mặc, hắn đột nhiên than thở, giọng nói như không thể làm gì: "Phi Nhi, ta thật sự thích ngươi, muốn cùng ngươi sống đến đầu bạc!" CÓn có một câu: Ngươi đừng cố gắng trốn tránh cự tuyệt ta! Cái này thế nào cũng không thể nói ra miệng, hắn lo nàng lại cự tuyệt lần nữa, hăn có thể chậm rãi chờ, từ từ thôi, hắn biết trong lòng nàng có nhiều tâm sự, nhưng hắn nguyện ý chờ, đời nàng tiếp nhận hắn, tin tưởng hắn, nguyện ý mở rộng cánh cửa lòng với hắn!
Dù đây không phải lần đầu nam tử áo trắng như tuyết này thổ lộ như vậy, nhưng lần này lại khiến lòng nàng hơi rung động, phập phồng.
Con ngươi kiềm chế không dám nhìn thẳng, Vân Tuyết Phi cúi đầu, âm thầm đè nén cám xúc phiền muộn, đột nhiên gặp phải Hạ Hầu Huyền, những ngày qua tất cả hiện lên trong đầu, nhất là những nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia, cho tới nay mình hoàn toàn không quan tâm, chỉ cần đời này vui vẻ hạnh phúc là được rồi! Nhưng đến lúc hắn chân chính xuất hiện, nàng mới phát hiện nỗi hận của nàng, oán của nàng không chút nào giảm bớt, ngược lại theo thời gian trôi qua, vết thương đóng vảy, bị mình lãng quên ở một góc nào đó, nhưng thật sự lúc đối mặt chính diện, vết sẹo lần nữa nứt ra chảy mủ, nỗi đau này như một khối u ác tính trong lòng nàng!
Nàng cũng muốn hạnh phúc, thế nhưng nàng hoàn toàn không thể quên được nỗi đau này, nhìn ánh mắt tràn đầy thâm tình của nam tử trước mặt, nàng không biết nên giải thích thế nào?
Tâm tình đè nén trong lòng như tìm được nơi bùng nổ, ánh mắt đỏ lên, nước mắt tràn ra, giọng nói nàng nghẹn ngào, cố gắng đè nén: "Đúng, đúng, không dậy nổi..." Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ một câu nói như vậy, nàng không có cách nào nói cho hắn biết chuyện kiếp trước kiếp này, có lẽ hắn sẽ tin lời của nàng, nhưng nàng thật sự không có dũng khí như vậy, đợi đến một ngày nàng chân chính buông tay, có thể nàng sẽ chủ động nói cho hắn biết, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại!
Cuối cùng Tư Nam Tuyệt vẫn không nhịn được, hắn không thể nhìn nàng rơi lệ, hắn thích nhìn dáng vẻ vui vẻ của nàng , nhìn thấy nàng đau lòng hắn cũng cảm thấy bực bội.
Hắn đi lên trước, đưa tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt Vân Tuyết Phi, cười bất đắc dĩ: "Nha đầu ngốc, khóc cái gì?" Hắn vén tóc trước trán của nàng ra sau tai, giọng nói vẫn ấm áp như trước: "Ta sẽ chờ đến ngày ngươi mở rộng cánh cửa với ta!" Hắn nâng tay nàng lên môi hôn một cái, trịnh trọng nói: "Bất kể bao lâu ta đều chờ!"
Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt phiến hồng nhìn con ngươi kiên định của Tư Nam Tuyệt, trong đó thoáng có chút ánh sáng, có sức mạnh khiến người khác bình tĩnh.
Đột nhiên tiếng ùng ục vang lên, phá vỡ sự yên lặng ấm áp này.
Nhìn ánh mắt Tư Nam Tuyệt chuyển đến bụng mình, khuôn mặt nàng nhất thời đỏ bừng, vội vàng che đi nơi phát ra âm thanh đó, ánh mắt tránh né nhìn sang nơi khác, giọng nói thật nhỏ, hơi ngượng ngùng: "Ta, hình như bụng ta hơi đói!"
Tư Nam Tuyệt cười rạng rỡ, cưng chiều vuốt đầu nàng: "Trước về Phượng Viên, ta làm cho ngươi ăn!"
Hắn cầm tay nàng tiếp tục tiến về phía trước, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống bóng cây, hắn cầm tay nàng thật chặt, trong nháy mắt ấm áp truyền khắp toàn thân nàng, bi ai thống khổ vừa rồi cũng dần tản đi, trong tay mới là cả đời của nàng, cả đời của Vân Tuyết Phi!
"Tư Nam Tuyệt..." Nàng gọi một tiếng, có chứa chút giọng mũi yếu ớt: "Cảm ơn ngươi!"
Bóng dáng trước mặt có chút khựng lại, không dừng bước, nhưng nàng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên.
Màu đen vô tận bao trùm cả bầu trời, sâu trng bóng tối, một giọng nói thâm trầm ác liệt vang lên: "Đến bây giờ ngươi còn chưa lấy được đồ bản cung muốn, ngươi còn tác dụng gì?"
Một chưởng phong ác liệt quét qua, mang theo lạnh lẽo của màn đêm, một bóng đen bay theo đường parabol đụng vào núi giả cách đó không xa.
Bóng đen nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng rỉ máu, ánh trăng chiếu xuống, tựa như ác quỷ, giọng nói nàng thấp thỏm lo âu: "Xin chủ công cho nô tỳ thêm một cơ hội, lần này nô tỳ nhất định thành công!"
"Đừng để bổn cung phải đợi, nếu như lần sau còn không lấy được cho bổn cung, ngươi sẽ là người đầu tiên lãnh hậu quả!"
Kèm theo một trận gió lạnh, người trước mặt trong nháy mắt biến mất, không lưu lại chút dấu vết, tựa như tất cả vừa rồi chỉ là ác mộng!
Sau khi trở lại phòng ngủ, Vân Tuyết Phi thả mình lên giường, vươn tay kéo chăn, chặt chẽ bao quanh mình!
Đao quang, kiếm ảnh, máu tươi đầy đất, xác chết khắp nơi.
"Hạ Hầu Huyền lừa ngươi, ngươi lại ở đây liều mạng vì hắn, hôm nay hắn đã cưới Mộ Dung Thanh Y!"
"Hạ Hầu Huyền và Mộ Dung Thanh Y sớm đã cấu kết, lần này bình định cũng là Hạ Hầu Huyền cố ý đẩy ngươi đi!"
Ngay sau đó, cả người vô lực, tim đau đớn, ánh hàn quang rét lạnh lóe lên, cắm vào ngực nàng.
Trong lúc hấp hối, một người con gái mặc giá y màu đỏ, đầu đội mũ phong, đi đến trong sự tán thành của mọi người.
Đi đến trước mặt nàng, nhìn xuống nàng, khuôn mặt thường ngày điềm đạm đáng yêu lại hiện lên nụ cười thắng lợi đắc ý, ánh mắt giễu cợt thương hại nhìn nàng: "Tiết Phỉ, cảm ơn những gì người bỏ ra, ta và Huyền sẽ làm bạn đến già, sẽ luôn sống hạnh phúc, còn có, hài tử trong bụng ta sẽ trở thành người cao quý nhất trên thế giới này, ngươi hãy thành toàn cho chúng ta, an tâm nhắm mắt đi!"
Không, nàng không tin, đây không phải là thật! Huyền ca ca sẽ không phản bội mình, sẽ không không cần mình! Nàng dùng hết sức lực trừng mắt với kẻ nói lên lời ly gián này, nữ nhân toàn lời nói dối!
Đột nhiên một vát áo màu vàng xuất hiện trong tầm mắt nàng, nàng giãy giụa nhìn về phía đó, nhìn thấy khuôn mặt luôn xuất hiện trong trái tìm mình, hắn đến cứu mình sao?
Nhưng tại sao ánh mắt lại lạnh nhạt, xa lạ như vậy? Nàng thật sự đau, nàng run rẩy vươn tay, khát vọng nhìn hắn: "Huyền, cứu ta, ta rất đau!"
Nhưng ánh mắt của người nam tử mặc long bào này không còn đặt lên người nàng, mà ánh mắt thâm tình nhìn cô gái xinh đẹp khác, khóe miệng nhếch lên, không nghe được là đang nói gì, không gian bốn phía như trong giấy phút đó liền yên tĩnh lại, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy khóe môi bạc tình của hắn khẽ mở khẽ đóng.
Đang lúc mơ hồ, nàng như nhìn thấy Mộ Dung Thanh Y nở nụ cười đắc ý ngông cuồng.
Không muốn, nàng không muốn chết như vậy! Nàng không cam lòng, tại sao lại đối xử với mình như thế!
Nàng muốn đứng lên, nàng muốn báo thù!
Đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đầy hận ý đối diện với ánh mắt dịu dàng trầm tĩnh lại mê người, nàng ý thức lập tức thu lại, ánh mắt kinh ngác quét bốn phía, ánh đèn sáng ngời chiếu lên khiến phòng ngủ sáng như ban ngày, sắc mặt nàng trắng bệch, tay che ngực, nhìn đỉnh màn trướng, nhịp tim còn đập trong lồng ngực nói cho nàng biết, nàng còn sống!
Đồng thời, trong đầu có một giọng nói rõ ràng kêu gào: "Ta không cam lòng, ta muốn báo thù!"
Nàng hơi nhắm mắt lại, bình ổn tâm tình, đột nhiên một thân thể ấm áp dán lại, vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, hơi thở mát mẻ bao phủ lấy nàng.
Hắn cọ xát trên người nàng, hơi thở ấm áp như rượu nho tản mát khắp nơi, nhẹ nhàng quét qua gương mặt nàng, giọng nói dịu dàng khiến nàng yên lòng: "Gặp ác mộng?" Nhìn nàng vẫn nhắm chặt mắt như cũ, lông mi hơi động, hắn tự đưa tay xem xét trán của nàng.
Cảm giác mát mẻ từ trán nàng truyền đến, tựa như lông vũ nhẹ nhàng nhiễu loạn lòng nàng, nàng đang nhắm mắt mở ra, giương mắt nhìn hắn, đã không còn tâm tình như vừa rồi, nàng hơi cười nói: "Ta không sao!"
Nghe được câu trả lời, lông máy chau lại vì lo lắng của hắn hơi giãn ra, đứng lên cầm lấy bát ngọc còn nóng hổi ở trên bàn, trở lại trước giường ngồi xuống, giọng nói dịu dàng: "Buổi tối ăn cơm không dễ tiêu, ta nấu chút cháo cho ngươi!"
Mũi thơm ngào ngạt tràn vào mũi, trấn an tâm trạng mệt mỏi cả ngày nay của nàng, nàng hơi hé miệng, mặc cho hắn đưa thức ăn đến miệng của nàng, nàng nuốt vài miếng, cháo trắng ấm áp đi xuống, rõ ràng chỉ là cháo trắng thanh đạm, lại có thịt gà, không dầu, rất ngon miệng, khiến người khác muốn ăn!
Tâm tình lạnh như băng của nàng cũng dần dần ấm lại, vết sẹo bị nứt ra giống như được đắp linh đan diệu dược, trong nháy mắt đã không đau.
Một miếng tiếp một miếng, không vội vàng, chờ đến lúc mình ăn xong, hắn thân thiết đưa tiếp lên miệng, thời gian như dừng lại ở giây phút này, nàng hoảng hốt nhớ lại lúc mình là Tiết Phỉ, lúc ấy phụ thân không phải là tướng quân, là một đôi vợ chồng bình thường với mẫu thân, sẽ xuống bếp cho nàng và mẫu thân, còn giặt quần áo cho các nàng... mỗi lần nhìn thấy mẫu thân đều nở nụ cười hạnh phúc xuất phát từ nội tâm, nàng cũng vui vẻ, không trách được thế nhân thường cảm thán: Chỉ nguyện làm uyên ương không cần làm tiên! Mục tiêu của nàng là tìm được một nam nhân như phụ thân làm tướng công, bình bình đạm đam, thỏa mãn hưởng thụ hạnh phúc của cuộc đời này!
Nhưng thiên ý trêu ngươi, phụ thân không phải là một nông phu bình thường, ông là con trai của tướng quân, nhất định phải gánh vác trách nhiệm trên vai, vì vậy ông đưa nàng và mẫu thân đến kinh thành mà người người hâm mộ, tiến vào tòa nhà lớn lộng lẫy, mặc tơ lụa, nhưng không biết vì cái gì, từ đó mẫu thân cũng không còn cười nữa...
Về sau, cha mẹ cũng đi, lúc nàng đau khổ một mình, lại gặp được kiếp số của nàng - Hạ Hầu Huyền.
Đợi trong bát trống không, Tư Nam Tuyệt móc nhẹ khăn lụa lau khóe miệng của nàng, sau khi sạch sẽ, hắn để bát ngọc lại lên bàn, sau đó cởi áo, đi về phía Vân Tuyết Phi, trực tiếp trèo lên giường.
Quen thuộc ôm lấy hông Vân Tuyết Phi, kéo nàng vào trong lòng, đưa tay sờ sờ bụng nàng, nhẹ giọng than thở: "Xem ra là chưa ăn no!"
Đại khái là hôm nay hắn cho mình quá nhiều ấm áp, quý nhiều kỷ niệm, nàng không có bài xích như trước, lại như còn mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi, kéo cả người nàng vào trong ngực, hắn không hỏi cũng không nói gì, cảm thấy chỉ cần ôm nàng như vậy là được rồi.
"Cái đó..." Giọng nói do dự của Vân Tuyết Phi đột nhiên vang lên, phá vỡ yên lặng.
"Hả?" Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn nàng, đôi môi chứa nét cường cưng chiều.
"Bát cháo kia ăn thật sự rất ngon, tên là gì vậy? Hình như tôi chưa từng ăn qua!"
Vân Tuyết Phi cẩn thận nói ra một câu đài như vậy, nhưng lại đều là về ăn, trong lòng Tư Nam Tuyệt hơi mất mát, có điều nắm được dạ dày của nương tử còn lo không giữ được lòng của nàng sao? Vừa nghĩ qua, cảm thấy thật hài lòng, hắn đắc ý hừ nhẹ: "Đây chính là bí truyền!" Sau đó lại bồi thêm một câu: "Ta chỉ làm cho nương tử của mình ăn!"
Ý là những người khác đều không được ăn, nam nhân này thật quá giảo hoạt, không lúc nào quên thể hiện quyết tâm trước mặt mình! Có điều trong lòng mình còn sợ hãi như vậy, gương mặt có màu đỏ khả nghi, không biết là thẹn thùng hay do nóng.
Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi như vậy đột nhiên cười nhẹ: "Thật sự ăn ngon?"
Vân Tuyết Phi suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.
Đột nhiên cái đầu ngoài chăn bị cố định, một gương mặt quen thuộc kề sát, nhẹ giọng nỉ non: "Ta tới nếm thử một chút!"
Tiếng nói vừa dứt thì lập tức bao trùm cánh môi mềm mại của nàng, nhẹ nhàng mút vào, liếm cắn...
Bóng đêm tràn ngập, chỉ chừa lại xuân tình nhộn nhào trong phòng.
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, thời tiết quang đãng, ăn sáng xong, Vân Tuyết Phi vẫn giống như thường ngày, cầm sách dạy đánh cờ nghiên cứu.
Đột nhiên cửa được mở ra, Ngũ Trà xông vào, nhìn tiểu thư đang yên tĩnh đánh cờ, có nên nói hay không đây, quân cờ di chuyển mang theo âm thanh leng keng thanh thúy, Ngũ Trà nhíu mày, muốn nói lại thôi, ánh mắt lo lắng, khăn tay trong tay nhăn nhúm.
"Xem đầu ngươi đầy mồ hôi, có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên hỏi.
Ngũ Trà thấy giấu trong logf sẽ khó chịu, nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể nhờ tiểu thư hỗ trợ, đầu tiên nàng nhìn chung quanh, thấy không có người, vội vàng đi đến, cúi người nói thầm vài câu vào tai Vân Tuyết Phi.
Vân Tuyết Phi nghe xong, bình tĩnh hỏi: "Ngươi nói sao, nha hoàn vô tội?"
Ngũ Trà vội vàng gật đầu, tức giận bất bình: "Quan hệ của nàng với ta không tệ, là một nha đầu thành thật thiện lương, trong nhà còn có mẹ già phải nuôi, sao có chuyện ăn cắp? Nhất định là bị oan!"
"Nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nếu quả thật oan uổng, Tố Hoài Cầm oan uổng, lý do của nàng là gì?" Hạ thủ với một nha hoàn không tạo thành uy hiếp, chẳng lẽ có ngược điểm gì bị bắt?
"Này, cái này?" Ngũ Trà do dự không biết có nên nói cho tiểu thư hay không, nhìn lại ánh mắt cơ trí của tiểu thư, nàng kể chi tiết: "Đào Thất nói nàng không cẩn thận, không cẩn thận..." Chuyện khó có thể mở miệng, mặc dù mình đã đáp ứng không nói ra, nhưng hết cách rồi, không nói ra thì không cứu được Đào Thất, nàng quyết định, ánh mắt nghiêm túc nói: "Nàng không cẩn thận nhìn thấy Tứ phu nhân và Triển hộ vệ vụng trộm trong phòng!"
Vân Tuyết Phi bộp một tiếng, ném sách dạy đánh cờ lên bàn cờ, con cờ bay tán loạn trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống: "Ngươi là nha hoàn của ta, lời này không thể nói lung tung!"
Trong lòng Ngũ Trà căng thẳng, biết tiểu thư mình tức giận, vội vàng quỳ xuống, hạ giọng cung kính: "Đây là thật, nha hoàn trong phủ đã sớm truyền nhau, thường nhìn thấy Triển hộ vệ vào Cầm Phong viên."
Vân Tuyết Phi im lặng một lát, đột nhiên nói: "Sống trong phủ lớn chuyện tò mò là không thể chấp nhận được, đến một ngày điều đó có thể khiến ngươi gặp nguy hiểm, thậm chí còn liên quan đến tính mạng của ngươi!"
Ngũ Trà sao lại không hiểu ý tiểu thư nhà mình muốn mình cách xa chuyện bên ngoài, không nên quản nhiều chuyện, nàng cũng biết tiểu thư muốn tốt cho mình, nhưng kể từ khi đến vương phủ, chỉ có Đào Thất thật sự xem mình là bằng hữu, nào sợ trước kia tiểu thư không được sủng ái, lúc mình đói bụng, cũng là Đào Thất tiếp tế cho mình, mình không thể vong ân phụ nghĩa, nàng nhất định phải cứu Đào Thất!
Ngũ Trà đập đầu lên mặt đất, giọng nói khẽ run, cầu xin: "Tiểu thư, người nhanh cứu Đào Thất đi, nàng là một cô gái tốt, Tứ phu nhân muốn đánh chết nàng, đi chậm một bước, nô tỳ lo rằng..." Nói đến đây, nàng đã khóc không thành tiếng, ngón tay hơi cuộn lại, như đang đè nén thống khổ cực đại.
Mắt Vân Tuyết Phi hơi lóe lên, như không nghĩ đến nha đầu này lại để ý đến cô gái tên Đào Thất như vậy, vốn cho rằng nàng chỉ là đột nhiên thấy sinh ra đồng tình nên mới tìm đến mình, nhìn lại, nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Ngũ Trà nâng nàng dậy, lấy khăn ra xoa mặt cho nàng, bất đắc dĩ nhìn tiểu nha hoàn khóc đến như méo con này: "Thật hết cách với ngươi, chúng ta đi xem một chút!"
Trên mặt Ngũ Trà còn vương nước mắt, nghe được tiểu thư đáp ứng giúp một tay, kích động gật đầu.
Vừa đến Cầm Phong viên, liền nghe được tiếng roi và tiếng khóc thầm xin khoan dung: "Nô tỳ oan uổng, nô tỳ không có trộm vòng tay..."
Một đám nha hoàn vây quanh, không lên tiếng ngăn cản cũng không tiến lên giúp một tay, có người sợ hãi dời tầm mắt đi, có người run rẩy đứng ở đó, thân thể run rẩy, chỉ lo phiền toái giáng lên người mình.
Tô Hoài Cầm ngồi trên ghế, hai nha hoàn một phải một trái cầm quạt nhẹ nhàng quạt cho nàng, nàng vừa ăn ô mai, vừa nhìn đám nha hoàn đứng run rẩy chung quanh, trong mắt tràn ngập phách lỗi và sảng khoái.
Không khí khô nóng, có gió thổi qua, mùi máu tươi xông vào mũi, Tô Hoài Cầm khó chịu cau mày, nhà hoàn vội vàng đưa tách trà đến bên môi nàng, nàng khó chịu nôn mửa liên tục.
Một lát sau lại có nha hoàn đã nước đến cho nàng súc miệng, đợi đến lúc thoải mái, nàng đứng lên, bình ổn tinh thần, mở miệng dạy dỗ: "Nha hoàn chính là nha hoàn, đây chính là kết quả của việc nói huyên thuyên sau lưng chủ tử." Nàng nhìn nha hoàn cung kính cúi đầu xung quanh, đắc ý cười nói: "Người làm mãi mãi là người làm, đắc tội bản phu nhân, bản phu nhân có thể khiến các ngươi sống không bằng chết!"
Nhìn nha hoàn máu thịt be bét hấp hối nằm dưới chân mình, nàng hung hăng đá một cước, trong lòng là sung sướng không nói nên lời, cảnh cáo nhìn chung quanh một cái, hung hãn nói: "Sau này các ngươi nói chuyện làm việc phải cẩn thận, để cho bản phu nhân biết, thì ta lột da các ngươi!"
Bọn nha hoàn vội vàng quỳ xuống, run lẩy bẩy, run giọng đảm bảo: "Nô tỳ không dám!"
Nhìn bọn hạ nhân quỳ lổm ngổm trước mặt mình như những con kiến hôi, trong lòng Tố Hoài Cầm thỏa mãn cực lớn, nàng quét mắt qua từng người, nụ cười vốn ngông cuồng đắc ý khi nhìn đến Vân Tuyết Phi cách đó không xa, lập tức ngưng lại, nàng giương miệng đầu tiên là khó tin, sau đó dụi dụi mắt, đợi đến lúc thấy đúng là người sống sờ sờ đứng ở đó, lòng nàng hơi run một chút, cảm giác không rõ ràng tràn ra, nàng vội vàng quỳ xuống, lắp bắp chuyển động miệng: "Nô tỳ, Nô tỳ bái kiến vương phi, vương phi cát tường!"
Người hành hình lập tức dừng lại, còn nghe thấy tiếng bọn nha hoàn rối rít ngẩng đầu lên, đợi đến lúc nhìn đến biểu cảm không rõ của Vương phi đứng ở nơi đó, mọi người liền cung kính thỉnh an: "Vương phi cát tường!"
"Chuyện gì thế này?" Vân Tuyết Phi chậm rãi đi lên, lạnh lùng hỏi.
Nhìn máu thịt be bét trước mặt, nha hoàn im lặng nằm dưới đất như chét, trên người bị máu tươi thấm ướt, tóc rối loạn, che mặt lại, miệng đã tái nhợt, rỉ ra tia máu, nếu như không phải còn có tiếng rên nhỏ nhẹ như có như không, nàng thực sự nghĩ người này đã chết!
"Bẩm vương phi, nha hoàn này trộm vòng ngọc của nô tỳ, cho nên mới..." Tố Hoài Cầm vội vàng cướp lời, chột dạ liếc nha hoàn máu me be bét nằm trên đất.
"Ngươi nói láo!" Ngũ Trà sau lưng sắc mặt đỏ bừng, nhìn Đào Thất nằm yên trên mặt đất, trong lòng đau đớn, mặt nàng tràn đầy lửa giận chỉ trích. "Đào Thất hoàn toàn không trộm vòng ngọc của ngươi, là ngươi và thị vệ vụng trộm bị Đào Thất phát hiện, cho nên ngươi mới muốn giết người diệt khẩu!"
Sắc mặt Tố Hoài Cầm đại biến, hoàn toàn không nghĩ đến nha hoàn này còn có đồng bọn, hơn nữa đồng bọn này còn là nha hoàn bên cạnh tiện nhân Vân Tuyết Phi, vậy chuyện của mình không phải Vân Tuyết Phi đã biết rồi sao, trong lòng nàng lạnh lẽo, chuyện cho đến bây giờ thì mình chỉ còn cách có chết cũng không chịu thừa nhận.
Đột nhiên nàng đỏ mắt lên, hung hăng đập đầu trên đất, oan uổng nói: "Nếu vương phi muốn định tội nô tỳ, trực tiếp xử phạt nô tỳ là được, cần gì phải để một nha hoàn nhục nhã nô tỳ như vậy, nô tỳ một lòng trung thành với Vương gia, trong sạch để trời đất chứng giám!" Một lời nói ra tình ái dạt dào, tựa như Vân Tuyết Phi thật sự là kẻ ác muốn diệt thiếp.
Vân Tuyết Phi không để ý đến những lời chỉ trích này, nàng vòng qua Tố Hoài Cầm, trực tiếp đi đến nơi Tố Hoài Cầm vừa ngồi, nhìn mấy viên ô mai trên khay, còn có vật dơ bẩn cách đó không xa, nàng xoay người nhìn chằm chằm giai nhân quyến rũ đang quỳ gối trên mặt đất, quan tâm nói: "Sắc mặt muội muội tái nhợt, thân thể không khỏe sao?"
Tố Hoài Cầm cúi đầu, ở nơi người khác không thấy sắc mặt đại biến, thế nào cũng không nghĩ đến Vân Tuyết Phi hoàn toàn không có chất vấn chuyện vụng trộm, ngược lại còn quan tâm mình, chuyển sang đề tài khác!
"Ăn nhiều ô mai như vậy, còn ói nhiều như vậy, sợ là thân thể muội muội thật sự khó chịu, Ngũ Trà, ngươi đi tìm Trương địa phu đến đây, kiểm tra cho Tứ phu nhân một chút..." Vân Tuyết Phi dặn dò, ánh mắt càng thêm quan tâm đặt lên người Tố Hoài Cầm, đồng thời phân phó nha hoàn bên người: "Nhanh đỡ Tứ phu nhân dậy, đừng để muội muội mệt mỏi...
Nha hoàn nhanh chóng đến trước mặt Tố Hoài Cầm, nâng nàng dậy.
Vân Tuyết Phi tiến lên phía trước, thân thiết kéo tay Tố Hoài Cầm, thở dài nói: "Phản ứng này của muội muội, ta thấy tám phần là mang thai, xem ra Vương Gia đã có người kế nghiệp!"
Mang thai? Sắc mặt Tố Hoài Cầm đại biến, nghĩ đến vài ngày nay mình thích ăn ô mai, còn thường nôn mửa, thích ngủ, kinh nguyệt cũng không đến... Đây hết thảy, hết thảy, dù nàng có ngu đi nữa, nghe Vân Tuyết Phi nói vậy nàng cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu như đợi đại phu, kiểm tra mình thật sự mang thai, đứa bé này chính là chứng cứ mình phản bội Vương Gia, nghĩ đến đây, toàn thân nàng lạnh lẽo, cũng không giấu được bình tĩnh, nàng kinh hoảng giải thích: "Ta không mang thai, chỉ là gần đây ta bị cảm nắng, không có khẩu vị mà thôi!"
Vân Tuyết Phi tốt bụng an ủi Tố Hoài Cầm, ôn nhu cười nói: "Đây chính là chuyện tốt, sau khi đợi đại phu kiểm tra xong, dù sao cũng là vấn đề con cháu của vương gia, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường!" Nhìn đến nữ nhân thất kinh trước mắt, nàng tiếp tục kiên nhẫn trấn an: "Cho dù không có thai cũng không sao, muội muội còn trẻ, còn nhiều thời gian và cơ hội!" Nàng nhẹ vỗ tay của Tố Hoài Cầm, an ủi: "Có điều xem một chút, cũng không có chuyện gì!"
"Tiểu thư, Trương đại phu đến!" Một lát sau Ngũ Trà tiến vào, sau đó là một đại phu tóc điểm hoa râm.
Nhìn đại phu cung kính đứng đợi một bên, chỉ đợi Vân Tuyết Phi hạ lệnh, thì lập tức kiểm tra cho mình, lòng nàng co rút, cười gượng nói: "Lần sau kiểm tra đi, hôm nay trog người ta có chút không thoải mái, về phòng trước."
Không đợi Vân Tuyết Phi đồng ý, nàng lập tức xoay người muốn chạy vào phòng ngủ.
"Bắt nàng lại cho bổn vương phi!" Vân Tuyết Phi lạnh lùng hạ lệnh.
Vừa dứt lời, hai người vừa rồi còn hành hình lập tức lấy roi chặn Tố Hoài Cầm lại, kéo nàng lại trước mặt Vân Tuyết Phi.
Tố Hoài Cầm nhìn vào mắt Vân Tuyết Phi, trong lòng sợ hãi, nàng muốn lui về sau, nhưng lại không nhúc nhích được, chỉ có thể mạnh mẽ lắc đầu, khẩn cầu nhìn Vân Tuyết Phi: "Ta không có mang thai, ta không muốn kiểm tra..."
"Trương đại phu, nhờ ngươi..."
Vân Tuyết Phi để lại một câu nói như vậy, lập tức lui về sau, để lại vị trí đó có đại phu.
Trương Nhất Trung khẽ vuốt chòm râu điểm hoa, tiến lên kiểm tra, không lâu sau, hắn xác định bẩm báo: "Hồi vương phi, phu nhân đã mang thai hai tháng!"
Nếu vừa rồi mình còn cầu may mắn, vậy bây giờ khi Tố Hoài Cầm nghe thấy kết quả, thì trái tim như chìm vào địa ngục, mang thai hai tháng, điều này nói rõ cái gì? Đứa bé này hoàn toàn không phải của vương gia, vương gia chạm vào mình là bốn tháng trước, kể từ sau chuyện của Quan Tâm Liên, Vương gia hoàn toàn không tìm đến thị thiếp để thị tẩm, mình mới không chịu được tịch mịch, tìm đến một hộ vệ là được rồi.
Vân Tuyết Phí hiểu rõ gật đầu một cái, ra lệnh: "Mấy người các ngươi đưa Đào Thất vào trong nhà!" Sau đó cười nói với đại phu: "Xin đại phu xem cho nha đầu này một chút!"
Lúc này mọi người đều lui ra sau, Vân Tuyết Phi thu lại nụ cười ôn hòa, đi đến bên cạnh Tố Hoài Cầm, lúc nàng run rẩu, đưa tay sờ sờ cái bụng không có nhô lên: "Bổn vương phi cũng tò mò, vương gia không có đụng ngươi, thai hai tháng này của ngươi là ở đâu mà ra?"
"Ta... ta..." Tố Hoài Cầm không nhịn được nữa, quỳ xuống nhận tội. "Xin vương phi làm chủ cho nô tỳ, hai tháng trước nô tỳ bị một gã hộ vệ cường bạo, mới có thể... mới có thể..."
"Cường bạo hai tháng..." Vân Tuyết Phi kéo dài âm cuối, ánh sáng trong mắt lóe lên khiến Tố Hoài Cầm sợ hãi, đã trải qua hai kiếp, nàng dĩ nhiên biết những cái đó là gì, nạng cười như không cười nói: "Nõi vậy vị hộ vệ tối qua cũng cường bạo muội muội!"
Với ánh mắt nhìn thấu lòng người này của Vân Tuyết Phi, Tố Hoài cầm cả kinh, nếu như vừa rồi mình còn vọng tưởng may mắn có thể vượt qua lần này, tìm người chết thay, nhưng sao nữ nhân này lại biết mình vụng trộm rồi? Chẳng lẽ nàng ta cho người giám thị nàng?
"Vương phi tha tội, nô tỳ không phải cố ý!" Tố Hoài Cầm thấy không giấu nổi nữa, chỉ có thê rngoan ngoãn nhận tội, hi vọng Vân Tuyết có thể nể mặt một chút, bỏ qua cho mình.
"Không phải cố ý cái gì?" Vân Tuyết Phi tiếp tục ép hỏi, không vì nữ nhân trước mặt nộp khí giới đầu hàng mà nảy sinh đồng tình, đối với nàng mà nói, nữ nhân Tố Hoài Cầm thích bắt nạt kẻ yếu, cho nàng chút mặt mũi, nàng có thể đắc ý lên trời, trước kia Vân Tuyết Phi mềm mại nhát gan, mới có thể nhận nhiều loại bắt nạt như vậy, mặc dù linh hồn kia không phải là mình, nhưng bắt nạt chính là bắt nạt, nàng phải đòi lại!
"Không nên vụng trộm với thị vệ!" Biết hiện tại mình đã bị đẩy vào góc chết, dù là loại chuyện khó mở miệng, Tố Hoài Cầm nhắm mắt lại trực tiếp thừa nhận.
"Chuyện làm sai thì phải nhận trừng phạt!" Vân Tuyết Phi thản nhiên phun ra những lời này, ánh sáng lạnh bắn tán loạn, ra lệnh cho nha hoàn xung quanh: "Kéo nàng ra ngoài đánh 50 địa bản, sau đó nắm ra khỏi phủ cho ta, từ này vương phủ không còn tứ phu nhân nữa!"
Để lại một câu như vậy, Vân Tuyết Phi xoay người, không chút do dự rời đi.
Tố Hoài Cầm tê dại ngã trên mặt đất, nàng nghĩ mình sẽ bị đuổi ra khỏi phủ, nhưng không nghĩ đến Vân Tuyết Phi sẽ ác độc như vậy, lại trong lúc mình mang thai, phạt mình 50 địa bản, nghĩ đến vừa rồi nhìn nha hoàn bị đánh đến thoi thóp, máu me be bét, lúc ấy trong lòng mình vui sướng, hiện tại những cái roi ấy lại đánh lên người mình, đây lại là một cảnh tượng khác, nếu 50 đại bản này thật sự đánh xuống, vậy mình không chết cũng tàn tật, tiện nhân Vân Tuyết Phi này thật ác độc.
Nàng chuyển ánh mắt khẩn cầu lên hai nha hoàn thi hành, lấy lòng nói: "Ta là nữ dòng chính của Binh Bộ Thượng Thư, có rất nhiều tiền, chỉ cần các ngươi bỏ qua cho ta, ta sẽ cho các ngươi mỗi người mười vạn lượng!"
Ánh mắt hai người lóe lên, nhìn nhau một cái, như có chút động tâm.
Tố Hoài Cầm không ngừng vội dụ dỗ. "Mười vạn lương... có thể đủ cho mười năm tiền công các ngươi làm cho người ta, cầm mười vạn lượng này, cả nhà các ngươi cũng có chỗ dựa rồi!"
Hai nha hoàn đột nhiên động thủ, trong lúc Tố Hoài Cầm cả kinh thất sắc, sợ hãi, nhấc tay nàng lên, kéo lui về phía sau.
Không lâu lắm, trong vườn vang lên tiếng cầu xin tha thứ bi thảm, mơ hồ còn có tiếng mắng chửi: vân Tuyết Phi, tiện nhân ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Rốt cuộc ác giả ác báo, Ngũ Trà hoa tay múa chân, mọi người càng thêm sùng bái nàng, có điều tình hình hiện tại của Đào Thất, sống chết không rõ, tâm tình nàng nhất thời xuống thấp.
Vân Tuyết Phi nhìn nha đàu này ủ rũ như củ cà tím này, vỗ vỗ bả vai nàng nói: "Ngươi đi thăm nàng một chút, một mình ta đi được rồi!"
Ngũ Trà tuân lệnh, cảm kích gật đầu, trong nháy mắt chạy về phía Đào Thất ở.
Đợi đến lúc chỉ còn một mình, Vân Tuyết Phi đi dạo lung tung một chút, nhìn phong cảnh đẹp như tranh vẽ này của Vương Phủ, chuyện ngày hôm qua tựa như là giấc mơ.
"Nữ nhân này, không trách không tìm được ngươi, thì ra ngươi trốn ở đây!"
Một trận quát lớn truyền đến, trong không khí có một lực mạnh hướng về phía mình, Vân Tuyết Phi nhanh chóng tránh đi, trực tiếp tránh được roi da đánh về phía mình, nhìn một đầu khác của roi da, rõ ràng là nữ nhân đêm hôm đó mỉa mai mình!
Bình luận truyện