Đích Nữ Vương Phi
Chương 74-2: Hoàng thượng triệu kiến (2)
Vân Tuyết Phi mở to hai mắt liếc mắt nhìn nam nhân tràn đầy bi thương và tức giận này, trong lòng cười lạnh, giả bộ cũng thật giống! Nàng vẫn nhớ, kiếp trước nàng vì làm hắn vui vẻ, học tập binh pháp và võ công, thậm chí rửa tay làm canh, vật lộn vì một khuôn mặt tươi cười của hắn, nhưng mỗi lần hắn đều lạnh lùng, trong lòng vĩnh viễn đều chỉ có đế vị!
Nàng cho rằng hắn sẽ luôn luôn như vậy, thật ra thì như vậy vô cùng tốt, nàng có thể hầu ở bên cạnh hắn, nhưng đột nhiên có một ngày khi nàng đi ngang qua vườn hoa, Mộ Dung Thanh Y đang nhẹ nhàng tung bay trong trăm hoa, hắn thổi sáo nhạc đệm, miệng nở nụ cười cưng chiều làm đau nhói mắt của nàng, một khắc kia nàng phát hiện, thì ra hắn còn có thể cười đẹp như vậy!
Một là phu quân của nàng, một là tỷ muội khuê mật của nàng, nàng rất khó tin tưởng giữa bọn họ có loại quan hệ mờ ám kia, nhưng sau đó nàng chết thảm, mới phát hiện thì ra tình người không có tốt như nàng tưởng tượng!
Đau đớn trên cằm kích thích thần kinh não của nàng, nàng đau nên hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên trong đầu xuất hiện dung nhan chi lan ngọc thụ, như thơ như vẽ, hắn bảo nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn trở về, nhẹ giọng nỉ non này, ánh mắt thâm tình cưng chiều này. . . . . . Nàng không thể chết ở chỗ này được, nàng đã đồng ý thử thích hắn, thử cùng nhau trải qua cuộc sống sau này với hắn.
Nàng mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe, cổ tay nhẹ nhàng run lên, ba cây ngân châm trượt ra từ ống tay áo, nàng nắm chặt ngân châm, ngưng tụ nội lực, ánh mắt lạnh lẽo, chuẩn bị đâm về phía Hạ Hầu Huyền.
Đột nhiên cánh tay vốn tự do bị một bàn tay mạnh mẽ mà có lực ngăn lại, Vân Tuyết Phi trợn to hai mắt không thể tin, không phải hắn vẫn bị vây ở trong điên cuồng sao? Tại sao có thể giám thị từng cử động của nàng? Chẳng lẽ bộ dạng hắn khổ sở bi thương như vậy là giả bộ để nàng xem?
Đau đớn ở cằm tăng lên, trên trán nàng đổ mồ hôi hột, không, nàng không thể chết ở chỗ này được, nàng còn phải đợi Tư Nam Tuyệt trở lại!
Nàng bắt đầu giãy giụa, tay khác vẫn tự do thử vặn tay đang kiềm chế chắc cằm của nàng ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của Hạ Hầu Huyền, cúi đầu cười nhẹ rồi nói: "Hoàng thượng muốn giết chết ta ở chỗ này sao? Nếu như Tiết hoàng hậu ở dưới suối vàng có biết, biết ta bỏ mạng bởi vì nàng ta, nàng ta nhất định mất hứng, ta chết, nàng ta lại thêm một mạng người trên lưng!"
Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hạ Hầu Huyền dãn ra, sức lực ở cằm khẽ buông lỏng, nàng tiếp tục nói: "Nếu Hoàng thượng thật sự yêu hoàng hậu, nên tích đức cho nàng ta!"
Hạ Hầu Huyền lụn bại buông tay ra, tinh thần hoảng hốt, giống như nhìn thấy Tiết Phỉ mặc bộ quần áo màu hồng, ánh mắt trong trẻo tràn đầy khao khát nhìn hắn, xoắn y phục lo lắng nói: "Huyền ca ca, ngươi yêu ta sao?"
Lúc ấy hắn nói như thế nào? Hình như hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, trực tiếp vùi đầu trong tấu chương, để lại nàng mất mác bên cạnh.
Vân Tuyết Phi vừa được tự do, ánh mắt hơi lạnh, một lần nữa đưa tay bắn ba cây ngân châm trong tay về phía Hạ Hầu Huyền.
Nàng vốn cho rằng sẽ bị chặn lại lần nữa, sau đó bị đánh về, nàng đã chuẩn bị bị thương, nhưng không ngờ, Hạ Hầu Huyền không trốn không tránh, thật sự bị đâm trúng, trong nháy mắt lên tiếng kêu rên.
"Tại sao ngươi không tránh?" Vân Tuyết Phi kinh ngạc, nàng không tin hắn không tránh khỏi, dựa vào độ nhanh nhẹn vừa rồi, là hắn cố ý không tránh đấy!
Hắn cúi đầu cười, liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Tuyết Phi, nói lẩm bẩm: "Tính tình của ngươi và nàng ấy, thật sự không chịu thua thiệt!"
Hắn mặc bộ hắc bào, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, hắn hơi híp mắt, cô độc tịch mịch không nói ra được: "Đối với người khi dễ nàng ấy thì nàng ấy đều mang dáng vẻ tức giận như sư tử nhỏ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị công kích, trừ khi ở trước mặt ta, nàng ấy mới có thể thu móng vuốt sắc bén của mình lại, cho dù ta làm nàng ấy khổ sở thế nào, nàng ấy vĩnh viễn đều mang khuôn mặt tươi cười, chạy theo phía sau ta!"
Vân Tuyết liếc mắt nhìn thì vành mắt có chút điểm ê ẩm, không phải vì người nam nhân trước mặt, mà là ngôn ngữ bi thương của nam nhân này khiến nàng nghĩ tới nỗ lực ngây ngốc của nàng trước kia. Không sợ tổn thương, thái độ của Hạ Hầu Huyền đối với nàng khá hơn một chút, nàng cũng có thể vui vẻ bay lên trời, ước gì có thể để lại tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian cho nam nhân của nàng!
Cuối cùng nàng không khống chế được, vành mắt hồng hồng, cắn răng nói: "Nếu nàng ấy tốt như vậy, tại sao ngươi cam lòng tổn thương nàng ta phản bội nàng ta, cuối cùng để cho nàng ta ôm hận chết ở trên chiến trường?" Tay của nàng khẽ run, một cô nương ngốc chân thật từng tồn tại như vậy, tuy nhiên lại bị tình yêu và tình bạn phá hủy!
Tại sao một nữ nhân tốt như vậy, ta lại phản bội nàng tổn thương nàng? Mắt Hạ Hầu Huyền khép hờ, đưa tay che ngực, chỉ sợ đau đớn như tê liệt này vĩnh viễn sẽ không tốt được! Báo ứng! Hắn làm nàng khó chịu, làm nàng khóc, khiến nàng hận, cuối cùng mới phát hiện thì ra hắn mất đi thứ quý báu nhất trong cuộc sống!
Đè nén hơi thở, Vân Tuyết Phi cũng không ngây ngốc nữa, nàng sờ sờ khóe mắt ướt át, lạnh lùng nói: "Nếu như Hoàng thượng không có chuyện gì khác, ta cáo lui trước!"
Xoay người không hề lưu luyến định rời đi, mặc kệ hắn thật sự hối hận hay giả vờ hối hận, nàng đều muốn tra rõ cái chết của Tiết Phỉ, khiến tất cả những người từng hại nàng phải trả giá thật lớn!
"Giao Thẩm Lưu Nhiễm cho ta!" Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Vân Tuyết Phi dừng bước chân một chút, xoay người lại nhíu mày: "Hoàng thượng thật kiên nhẫn, nói nhiều như vậy, lãng phí nhiều diễn xuất như vậy, thì ra một câu cuối cùng này mới là mục đích hôm nay gọi ta tới!"
Hạ Hầu Huyền thay đổi dáng vẻ yếu ớt vừa rồi, ánh mắt lạnh đi, lông mi thon dài dưới ánh sáng mặt trời hiện lên vẻ lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói: "Ta muốn Thẩm Lưu Nhiễm!"
Vân Tuyết Phi khẽ xì một tiếng, khóe môi nâng lên nụ cười mỉa mai, nàng lạnh lùng nói: "Thế nào? Hoàng thượng lại coi trọng nữ nhân tênThẩm Lưu Nhiễm này? Thứ lỗi cho ta, ta không biết Thẩm Lưu Nhiễm, không giúp được hoàng thượng rồi!" Không thèm quan tâm đến lý lẽ, nàng trực tiếp quay đầu lại, đi ra ngoài cửa.
Đột nhiên một cơn gió mạnh đánh tới, mang theo sức mạnh làm người sợ hãi, nàng vội vàng tránh sang bên cạnh, nàng còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ bể tan tành.
Nhìn mảnh vụn chia năm xẻ bảy của đồ sứ trên đất, nàng dời ánh mắt về phía Hạ Hầu Huyền còn chưa kịp thu tay lại, khẽ cười nói: "Xem ra ngươi không có ý định để cho ta ra khỏi căn phòng này!"
"Ta chỉ muốn Thẩm Lưu Nhiễm!" Hạ Hầu Huyền nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt lành lạnh kiên định: "Ngươi mang Thẩm Lưu Nhiễm về, ta biết rõ ngươi là vì Phỉ Nhi, ta không muốn làm khó ngươi...ngươi không muốn nói, ta cũng không buộc ngươi phải nói cho ta biết quan hệ của ngươi và Phỉ Nhi, nhưng ngươi phải giao Thẩm Lưu Nhiễm cho ta!"
Gương mặt mạnh mẽ mang theo cương quyết cố chấp, trong con ngươi đen nhánh thâm thúy ẩn chứa thâm trầm.
Khóe miệng Vân Tuyết Phi nở một nụ cười châm chọc: "Tại sao ta phải giao cho ngươi?"
"Coi ta như nợ ngươi một nhân tình, ngươi giao nàng cho ta, về sau ta có thể đồng ý với bất kỳ một yêu cầu nào của ngươi!" Hạ Hầu Huyền thấy nữ nhân trước mặt không ăn cứng rắn, chỉ có thể hạ giọng, hắn thật sự không muốn coi nữ nhân trước mắt này là địch, nhưng hắn nhất định phải có Thẩm Lưu Nhiễm!
Vân Tuyết Phi nâng lên một chút ý cười, giống như âm hiểm, lại giống như tính toán, ánh mắt sắc bén thản nhiên khóa Hạ Hầu Huyền nói: "Bất kỳ thứ gì ta muốn, phu quân Tư Nam Tuyệt của ta cũng có thể lấy cho ta được, cho nên ngươi không có tư cách trao đổi đồng giá! Trước mắt ta chắc chắn sẽ không giao Thẩm Lưu Nhiễm cho ngươi, chờ đến lúc ta biết rõ chuyện ta muốn biết thì sẽ suy nghĩ thêm!"
Lười phải hao phí quá nhiều thời gian với nam nhân này, nàng trực tiếp đẩy cửa ra đi ra ngoài.
"Tiểu thư, người ra rồi!" Ngũ Trà vui vẻ nói, kiểm tra toàn thân cao thấp, đợi phát hiện tất cả đều ổn, mới khẽ thở phào một cái.
Vân Tuyết Phi gật gật đầu nói: "Chúng ta đi thôi!"
Gió mát xa xôi mang theo mùi hoa nhàn nhạt, không có đè nén và hít thở không thông, loại cảm giác này thật tốt.
Lê Họa vẫn núp ở khúc quanh, rốt cuộc không nhịn được ra ngoài thỉnh an: "Vương phi cát tường!" Trong lòng nàng ta đè cảm xúc phẫn hận xuống, vừa rồi nàng ta vốn muốn tới đây tìm Hạ đại ca, kết quả nhìn thấy nha hoàn Ngũ Trà của vương phi canh giữ ở cửa, nàng ta nghĩ chắc chắn nữ nhân Vân Tuyết Phi này ở bên trong, vì vậy nàng ta vẫn chờ ở chỗ này.
Nhưng đợi rất lâu, nha hoàn đó vẫn canh giữ ở cửa, nàng ta muốn nghe trộm cũng không được, trong lòng nàng ta lại gấp gáp, nàng ta rất vất vả mới tìm được Hạ đại ca, có thể được Hạ đại ca chú ý lần nữa, nhưng không ngờ nữ nhân Vân Tuyết Phi này lại cùng Hạ đại ca hai người cô nam quả nữ ở chung trong một gian phòng lâu như vậy, làm cho nàng ta không nghĩ tới chuyện không đứng đắn cũng không được.
"Sắc mặt Lê Họa cô nương đỏ thắm, xem ra trong khoảng thời gian này sống ở vương phủ quả thật không tệ!" Vân Tuyết Phi nhíu mày cười như không cười nói, nàng đã sớm nghe nói Hạ Hầu Huyền giữ nữ nhân này ở lại bên cạnh, nàng vốn cho rằng nữ nhân này bị ép, dù sao trước kia nàng thấy tình cảm của nàng ta đối với Phong Cực rất sâu, làm sao có thể trong nháy mắt liền ngã vào lồng ngực của Hạ Hầu Huyền? Nhưng hôm nay xem ra, nữ nhân này vốn rất thích sống ở bên cạnh Hạ Hầu Huyền.
Chẳng lẽ là vì báo thù? Nhưng khi nhìn vẻ mặt nàng ta đỏ lừ, giống như lọt vào lưới tình.
"Nhờ hồng phúc của vương phi, ta sống rất tốt." Lê Họa hạnh phúc trả lời, không che giấu được đắc ý trong mắt, nàng ta bổ sung: "Hạ đại ca đối xử với ta rất tốt!"
Ánh mắt của Vân Tuyết Phi lóe lóe, sao nàng có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của nữ nhân này, nàng cũng không nói ra, đưa tay đỡ Lê Họa dậy: "Hiện tại hậu vị trống không, hoàng thượng có thể thích ngươi chính là phúc của vạn dân, ngươi thêm chút sức, tin tưởng không bao lâu sau, vương triều Đại Hạ chúng ta rất nhanh sẽ có vị tân hoàng hậu hiền đức!"
Lê Họa vốn bất mãn đối với Vân Tuyết Phi, nàng ta ghét nàng có vận khí tốt, rõ ràng cái gì cũng không bằng nàng ta, cuối cùng lại là một bộ dạng cao cao tại thượng.
Nhưng bây giờ nghe Vân Tuyết Phi khẳng định nàng ta xứng với ghế hoàng hậu mà vạn người hâm mộ, trong lòng nàng ta khẽ nổi lên mừng rỡ, trước mắt bên cạnh Hạ đại ca chỉ có nàng ta và Dạ Hương muội đó, so hiền đức, nàng nhất định vượt xa.
Sắc mặt Lê Họa khẽ biến thành ửng hồng, sóng nước dập dờn trong mắt, nàng ta dịu dàng nói: "Vương phi quá khen, ta nhất định sẽ hầu hạ Hạ đại ca thật tốt!"
Vân Tuyết Phi đầy ý cười nhưng cũng không đạt tới đáy mắt, nàng vỗ nhẹ tay Lê Họa nói: "Vừa rồi khi ta ra ngoài, hoàng thượng có chút không thoải mái, ngươi nhanh đi xem một chút!"
Nàng cho rằng hắn sẽ luôn luôn như vậy, thật ra thì như vậy vô cùng tốt, nàng có thể hầu ở bên cạnh hắn, nhưng đột nhiên có một ngày khi nàng đi ngang qua vườn hoa, Mộ Dung Thanh Y đang nhẹ nhàng tung bay trong trăm hoa, hắn thổi sáo nhạc đệm, miệng nở nụ cười cưng chiều làm đau nhói mắt của nàng, một khắc kia nàng phát hiện, thì ra hắn còn có thể cười đẹp như vậy!
Một là phu quân của nàng, một là tỷ muội khuê mật của nàng, nàng rất khó tin tưởng giữa bọn họ có loại quan hệ mờ ám kia, nhưng sau đó nàng chết thảm, mới phát hiện thì ra tình người không có tốt như nàng tưởng tượng!
Đau đớn trên cằm kích thích thần kinh não của nàng, nàng đau nên hai mắt nhắm nghiền, đột nhiên trong đầu xuất hiện dung nhan chi lan ngọc thụ, như thơ như vẽ, hắn bảo nàng ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn trở về, nhẹ giọng nỉ non này, ánh mắt thâm tình cưng chiều này. . . . . . Nàng không thể chết ở chỗ này được, nàng đã đồng ý thử thích hắn, thử cùng nhau trải qua cuộc sống sau này với hắn.
Nàng mở mắt ra, ánh mắt chợt lóe, cổ tay nhẹ nhàng run lên, ba cây ngân châm trượt ra từ ống tay áo, nàng nắm chặt ngân châm, ngưng tụ nội lực, ánh mắt lạnh lẽo, chuẩn bị đâm về phía Hạ Hầu Huyền.
Đột nhiên cánh tay vốn tự do bị một bàn tay mạnh mẽ mà có lực ngăn lại, Vân Tuyết Phi trợn to hai mắt không thể tin, không phải hắn vẫn bị vây ở trong điên cuồng sao? Tại sao có thể giám thị từng cử động của nàng? Chẳng lẽ bộ dạng hắn khổ sở bi thương như vậy là giả bộ để nàng xem?
Đau đớn ở cằm tăng lên, trên trán nàng đổ mồ hôi hột, không, nàng không thể chết ở chỗ này được, nàng còn phải đợi Tư Nam Tuyệt trở lại!
Nàng bắt đầu giãy giụa, tay khác vẫn tự do thử vặn tay đang kiềm chế chắc cằm của nàng ra, nhìn chằm chằm ánh mắt của Hạ Hầu Huyền, cúi đầu cười nhẹ rồi nói: "Hoàng thượng muốn giết chết ta ở chỗ này sao? Nếu như Tiết hoàng hậu ở dưới suối vàng có biết, biết ta bỏ mạng bởi vì nàng ta, nàng ta nhất định mất hứng, ta chết, nàng ta lại thêm một mạng người trên lưng!"
Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Hạ Hầu Huyền dãn ra, sức lực ở cằm khẽ buông lỏng, nàng tiếp tục nói: "Nếu Hoàng thượng thật sự yêu hoàng hậu, nên tích đức cho nàng ta!"
Hạ Hầu Huyền lụn bại buông tay ra, tinh thần hoảng hốt, giống như nhìn thấy Tiết Phỉ mặc bộ quần áo màu hồng, ánh mắt trong trẻo tràn đầy khao khát nhìn hắn, xoắn y phục lo lắng nói: "Huyền ca ca, ngươi yêu ta sao?"
Lúc ấy hắn nói như thế nào? Hình như hắn lạnh lùng nhìn nàng một cái, trực tiếp vùi đầu trong tấu chương, để lại nàng mất mác bên cạnh.
Vân Tuyết Phi vừa được tự do, ánh mắt hơi lạnh, một lần nữa đưa tay bắn ba cây ngân châm trong tay về phía Hạ Hầu Huyền.
Nàng vốn cho rằng sẽ bị chặn lại lần nữa, sau đó bị đánh về, nàng đã chuẩn bị bị thương, nhưng không ngờ, Hạ Hầu Huyền không trốn không tránh, thật sự bị đâm trúng, trong nháy mắt lên tiếng kêu rên.
"Tại sao ngươi không tránh?" Vân Tuyết Phi kinh ngạc, nàng không tin hắn không tránh khỏi, dựa vào độ nhanh nhẹn vừa rồi, là hắn cố ý không tránh đấy!
Hắn cúi đầu cười, liếc mắt nhìn chằm chằm về phía Vân Tuyết Phi, nói lẩm bẩm: "Tính tình của ngươi và nàng ấy, thật sự không chịu thua thiệt!"
Hắn mặc bộ hắc bào, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, hắn hơi híp mắt, cô độc tịch mịch không nói ra được: "Đối với người khi dễ nàng ấy thì nàng ấy đều mang dáng vẻ tức giận như sư tử nhỏ, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị công kích, trừ khi ở trước mặt ta, nàng ấy mới có thể thu móng vuốt sắc bén của mình lại, cho dù ta làm nàng ấy khổ sở thế nào, nàng ấy vĩnh viễn đều mang khuôn mặt tươi cười, chạy theo phía sau ta!"
Vân Tuyết liếc mắt nhìn thì vành mắt có chút điểm ê ẩm, không phải vì người nam nhân trước mặt, mà là ngôn ngữ bi thương của nam nhân này khiến nàng nghĩ tới nỗ lực ngây ngốc của nàng trước kia. Không sợ tổn thương, thái độ của Hạ Hầu Huyền đối với nàng khá hơn một chút, nàng cũng có thể vui vẻ bay lên trời, ước gì có thể để lại tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian cho nam nhân của nàng!
Cuối cùng nàng không khống chế được, vành mắt hồng hồng, cắn răng nói: "Nếu nàng ấy tốt như vậy, tại sao ngươi cam lòng tổn thương nàng ta phản bội nàng ta, cuối cùng để cho nàng ta ôm hận chết ở trên chiến trường?" Tay của nàng khẽ run, một cô nương ngốc chân thật từng tồn tại như vậy, tuy nhiên lại bị tình yêu và tình bạn phá hủy!
Tại sao một nữ nhân tốt như vậy, ta lại phản bội nàng tổn thương nàng? Mắt Hạ Hầu Huyền khép hờ, đưa tay che ngực, chỉ sợ đau đớn như tê liệt này vĩnh viễn sẽ không tốt được! Báo ứng! Hắn làm nàng khó chịu, làm nàng khóc, khiến nàng hận, cuối cùng mới phát hiện thì ra hắn mất đi thứ quý báu nhất trong cuộc sống!
Đè nén hơi thở, Vân Tuyết Phi cũng không ngây ngốc nữa, nàng sờ sờ khóe mắt ướt át, lạnh lùng nói: "Nếu như Hoàng thượng không có chuyện gì khác, ta cáo lui trước!"
Xoay người không hề lưu luyến định rời đi, mặc kệ hắn thật sự hối hận hay giả vờ hối hận, nàng đều muốn tra rõ cái chết của Tiết Phỉ, khiến tất cả những người từng hại nàng phải trả giá thật lớn!
"Giao Thẩm Lưu Nhiễm cho ta!" Một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Vân Tuyết Phi dừng bước chân một chút, xoay người lại nhíu mày: "Hoàng thượng thật kiên nhẫn, nói nhiều như vậy, lãng phí nhiều diễn xuất như vậy, thì ra một câu cuối cùng này mới là mục đích hôm nay gọi ta tới!"
Hạ Hầu Huyền thay đổi dáng vẻ yếu ớt vừa rồi, ánh mắt lạnh đi, lông mi thon dài dưới ánh sáng mặt trời hiện lên vẻ lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói: "Ta muốn Thẩm Lưu Nhiễm!"
Vân Tuyết Phi khẽ xì một tiếng, khóe môi nâng lên nụ cười mỉa mai, nàng lạnh lùng nói: "Thế nào? Hoàng thượng lại coi trọng nữ nhân tênThẩm Lưu Nhiễm này? Thứ lỗi cho ta, ta không biết Thẩm Lưu Nhiễm, không giúp được hoàng thượng rồi!" Không thèm quan tâm đến lý lẽ, nàng trực tiếp quay đầu lại, đi ra ngoài cửa.
Đột nhiên một cơn gió mạnh đánh tới, mang theo sức mạnh làm người sợ hãi, nàng vội vàng tránh sang bên cạnh, nàng còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ bể tan tành.
Nhìn mảnh vụn chia năm xẻ bảy của đồ sứ trên đất, nàng dời ánh mắt về phía Hạ Hầu Huyền còn chưa kịp thu tay lại, khẽ cười nói: "Xem ra ngươi không có ý định để cho ta ra khỏi căn phòng này!"
"Ta chỉ muốn Thẩm Lưu Nhiễm!" Hạ Hầu Huyền nhấn mạnh lần nữa, ánh mắt lành lạnh kiên định: "Ngươi mang Thẩm Lưu Nhiễm về, ta biết rõ ngươi là vì Phỉ Nhi, ta không muốn làm khó ngươi...ngươi không muốn nói, ta cũng không buộc ngươi phải nói cho ta biết quan hệ của ngươi và Phỉ Nhi, nhưng ngươi phải giao Thẩm Lưu Nhiễm cho ta!"
Gương mặt mạnh mẽ mang theo cương quyết cố chấp, trong con ngươi đen nhánh thâm thúy ẩn chứa thâm trầm.
Khóe miệng Vân Tuyết Phi nở một nụ cười châm chọc: "Tại sao ta phải giao cho ngươi?"
"Coi ta như nợ ngươi một nhân tình, ngươi giao nàng cho ta, về sau ta có thể đồng ý với bất kỳ một yêu cầu nào của ngươi!" Hạ Hầu Huyền thấy nữ nhân trước mặt không ăn cứng rắn, chỉ có thể hạ giọng, hắn thật sự không muốn coi nữ nhân trước mắt này là địch, nhưng hắn nhất định phải có Thẩm Lưu Nhiễm!
Vân Tuyết Phi nâng lên một chút ý cười, giống như âm hiểm, lại giống như tính toán, ánh mắt sắc bén thản nhiên khóa Hạ Hầu Huyền nói: "Bất kỳ thứ gì ta muốn, phu quân Tư Nam Tuyệt của ta cũng có thể lấy cho ta được, cho nên ngươi không có tư cách trao đổi đồng giá! Trước mắt ta chắc chắn sẽ không giao Thẩm Lưu Nhiễm cho ngươi, chờ đến lúc ta biết rõ chuyện ta muốn biết thì sẽ suy nghĩ thêm!"
Lười phải hao phí quá nhiều thời gian với nam nhân này, nàng trực tiếp đẩy cửa ra đi ra ngoài.
"Tiểu thư, người ra rồi!" Ngũ Trà vui vẻ nói, kiểm tra toàn thân cao thấp, đợi phát hiện tất cả đều ổn, mới khẽ thở phào một cái.
Vân Tuyết Phi gật gật đầu nói: "Chúng ta đi thôi!"
Gió mát xa xôi mang theo mùi hoa nhàn nhạt, không có đè nén và hít thở không thông, loại cảm giác này thật tốt.
Lê Họa vẫn núp ở khúc quanh, rốt cuộc không nhịn được ra ngoài thỉnh an: "Vương phi cát tường!" Trong lòng nàng ta đè cảm xúc phẫn hận xuống, vừa rồi nàng ta vốn muốn tới đây tìm Hạ đại ca, kết quả nhìn thấy nha hoàn Ngũ Trà của vương phi canh giữ ở cửa, nàng ta nghĩ chắc chắn nữ nhân Vân Tuyết Phi này ở bên trong, vì vậy nàng ta vẫn chờ ở chỗ này.
Nhưng đợi rất lâu, nha hoàn đó vẫn canh giữ ở cửa, nàng ta muốn nghe trộm cũng không được, trong lòng nàng ta lại gấp gáp, nàng ta rất vất vả mới tìm được Hạ đại ca, có thể được Hạ đại ca chú ý lần nữa, nhưng không ngờ nữ nhân Vân Tuyết Phi này lại cùng Hạ đại ca hai người cô nam quả nữ ở chung trong một gian phòng lâu như vậy, làm cho nàng ta không nghĩ tới chuyện không đứng đắn cũng không được.
"Sắc mặt Lê Họa cô nương đỏ thắm, xem ra trong khoảng thời gian này sống ở vương phủ quả thật không tệ!" Vân Tuyết Phi nhíu mày cười như không cười nói, nàng đã sớm nghe nói Hạ Hầu Huyền giữ nữ nhân này ở lại bên cạnh, nàng vốn cho rằng nữ nhân này bị ép, dù sao trước kia nàng thấy tình cảm của nàng ta đối với Phong Cực rất sâu, làm sao có thể trong nháy mắt liền ngã vào lồng ngực của Hạ Hầu Huyền? Nhưng hôm nay xem ra, nữ nhân này vốn rất thích sống ở bên cạnh Hạ Hầu Huyền.
Chẳng lẽ là vì báo thù? Nhưng khi nhìn vẻ mặt nàng ta đỏ lừ, giống như lọt vào lưới tình.
"Nhờ hồng phúc của vương phi, ta sống rất tốt." Lê Họa hạnh phúc trả lời, không che giấu được đắc ý trong mắt, nàng ta bổ sung: "Hạ đại ca đối xử với ta rất tốt!"
Ánh mắt của Vân Tuyết Phi lóe lóe, sao nàng có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của nữ nhân này, nàng cũng không nói ra, đưa tay đỡ Lê Họa dậy: "Hiện tại hậu vị trống không, hoàng thượng có thể thích ngươi chính là phúc của vạn dân, ngươi thêm chút sức, tin tưởng không bao lâu sau, vương triều Đại Hạ chúng ta rất nhanh sẽ có vị tân hoàng hậu hiền đức!"
Lê Họa vốn bất mãn đối với Vân Tuyết Phi, nàng ta ghét nàng có vận khí tốt, rõ ràng cái gì cũng không bằng nàng ta, cuối cùng lại là một bộ dạng cao cao tại thượng.
Nhưng bây giờ nghe Vân Tuyết Phi khẳng định nàng ta xứng với ghế hoàng hậu mà vạn người hâm mộ, trong lòng nàng ta khẽ nổi lên mừng rỡ, trước mắt bên cạnh Hạ đại ca chỉ có nàng ta và Dạ Hương muội đó, so hiền đức, nàng nhất định vượt xa.
Sắc mặt Lê Họa khẽ biến thành ửng hồng, sóng nước dập dờn trong mắt, nàng ta dịu dàng nói: "Vương phi quá khen, ta nhất định sẽ hầu hạ Hạ đại ca thật tốt!"
Vân Tuyết Phi đầy ý cười nhưng cũng không đạt tới đáy mắt, nàng vỗ nhẹ tay Lê Họa nói: "Vừa rồi khi ta ra ngoài, hoàng thượng có chút không thoải mái, ngươi nhanh đi xem một chút!"
Bình luận truyện