Chương 11: Chương 11
Trình Sưởng đếm số người, phát hiện thiếu một nên hỏi: “Lý Gầy Tử đâu?”
Lý Gầy Tử là một biệt danh, được gọi là “người gầy” nhưng thật ra có một cơ thể béo.
Trương Đại Hổ nói: “Bẩm tiểu vương gia, hắn mới chạy một lát đã nói mệt muốn chết, tiểu nhân thấy mặt hắn xanh lét, toát mồ hôi, không giống như nói xạo nên kêu hắn đi chầm chậm về, hiện tại chắc mới đi được nửa đường.”
Trình Sưởng gật đầu, nghĩ đến Vân Hy còn đang chờ hỏi gã sai vặt của hắn, chọn hai người tương đối đáng tin, nói với Vân Hy: “Vân bộ khoái có gì muốn biết thì hỏi hai người bọn họ.”
Vân Hy cảm tạ Trình Sưởng, cân nhắc một chút, đang định mở miệng thì thấy một người vội vã chạy tới từ đầu ngõ bên kia.
Lại là nha dịch cấp dưới của mình, Điền Tứ.
Điền Tứ mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, vừa thấy Vân Hy, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển rồi nói: “Vân, Vân bộ khoái, mau trở về, mau trở về hầu phủ.
Bạch, Bạch, Bạch thúc, đã xảy ra chuyện!”
Bạch thúc là quản gia của Trung Dũng Hầu phủ.
Vân Hy quýnh lên, hỏi Điền Tứ: “Chuyện gì đã xảy ra với Bạch thúc?”
Điền Tứ vốn nói lắp, nhìn Vân Hy vội vàng, hắn càng gấp hơn, nói năng lộn xộn, Vân Hy nghe một lúc mới hiểu, hóa ra Bạch thúc thấy từ đường bị dột nên tự mình trèo lên mái nhà để sửa chữa, vô ý té xuống.
Bạch thúc vốn có tật ở chân, giờ bị ngã, không đứng dậy được.
Phương Phù Lan biết chuyện này nên vội vàng kêu người đến y quán để mời đại phu, nhưng Bạch thúc ngăn cản, nói rằng mình không sao, ai dám mời đại phu thì ông không cần cái chân này nữa.
Tính tình Phương Phù Lan mềm mỏng, không còn cách nào khác, đành phải nhờ Điền Tứ tới tìm Vân Hy.
Vân Hy vô cùng lo lắng, sợ Bạch thúc chậm trễ việc chữa trị, chân sẽ bị tàn phế.
Nhưng cô càng hiểu tính tình Bạch thúc nói một không nói hai, vô cớ gọi đại phu tới, ông có thể thật sự không cần cái chân này.
Chỉ có thể về lại hầu phủ xem thử.
Vân Hy chắp tay vái lạy võ vệ trước cửa Xu Mật Viện và hỏi: “Xin hỏi võ vệ đại nhân, nhà tại hạ có việc gấp, có thể mượn một con ngựa được không?”
Võ vệ nói: “Ngựa của Xu Mật Viện không cho mượn, mặc dù có thể mượn, nhưng tại hạ chỉ là võ vệ, không quyết định được.”
Vừa rồi lúc Vân Hy tới Xu Mật Viện, hắn là người dẫn đường cho nàng, thấy nàng lo lắng đổ mồ hôi nên không khỏi gợi ý: “Chẳng phải hôm nay bộ khoái đại nhân tới tìm Bùi tướng quân hay sao? Ngài có chuyện quan trọng, tại sao không hỏi Bùi tướng quân để mượn một con ngựa.
Bùi tướng quân bình dị và gần gũi, nhất định sẽ cho mượn.”
Nghe xong lời này, Vân Hy im lặng một hồi, ôm tay đáp: “Đa tạ.” Không vào Xu Mật Viện lại, nàng xoay người đi về phía đầu ngõ.
Điền Tứ đuổi theo vài bước: “Không, không, không mượn ngựa à?”
“Ta chạy về.” Vân Hy nói.
Trình Sưởng không biết tình hình trong nhà Vân Hy, đang ở trong sương mù, vừa nghe xong đã hiểu năm sáu phần, thấy nàng hấp tấp rời đi.
Hắn ngẫm nghĩ, chọn hai gã sai vặt đáng tin dắt xe ngựa, kêu Trương Đại Hổ đuổi theo Vân Hy.
Vân Hy theo phụ thân và huynh trưởng tập võ từ nhỏ nên chạy rất nhanh.
Trương Đại Hổ đuổi theo hai con hẻm mới đuổi kịp, giơ tay ngăn Vân Hy lại nhưng không biết phải làm gì, nghẹn một lúc mới thốt ra một câu: “Tiểu vương gia nói không được đi!”
Vân Hy vội la lên: “Vì sao?”
Trương Đại Hổ nghĩ thầm, ta đâu biết.
“Không vì sao cả, hôm nay tiểu vương gia nhà ta bao toàn bộ con phố, ngươi phải đi đường vòng!” Hắn cứng cổ nói.
Vân Hy lo lắng cho vết thương của Bạch thúc muốn chết.
Lúc này bị người ngăn lại, không có thời gian suy nghĩ, trong lòng thầm mắng Trình Sưởng ngang ngược vô lý.
Nàng nắm kiếm trong tay, muốn ra tay với Trương Đại Hổ.
Nhưng nàng cũng hiểu, nếu thật sự làm vậy, hôm nay e là sẽ không trở về được.
Đành phải kìm nén cơn giận, đổi tuyến đường quay đầu lại.
Vân Hy mới xoay người đã thấy một chiếc xe ngựa đang tiến tới, đến trước mặt, Trình Sưởng vén rèm xe, nói với nàng: “Đi lên.”
Vẻ mặt khó chịu của Vân Hy chưa phai, giữa hai hàng chân mày hiện lên sự nghi ngờ.
Trình Sưởng lại nói: “Nhà cô đang có việc gấp, chạy như vậy sao được? Ta đưa cô.”
Giọng hắn vô cùng thản nhiên, tựa như vốn phải như thế, khiến người ta khó từ chối.
Vân Hy không do dự, chống càng xe nhảy lên, Điền Tứ và hai gã sai vặt khác chen chúc ở ghế trước, giơ roi, xe ngựa chạy nhanh về phía Trung Dũng Hầu phủ.
Xe ngựa đi được một lúc, tâm trạng của Vân Hy dần dần bình tĩnh trở lại, lúc này mới nói: “Đa tạ Tam công tử.”
Trình Sưởng nói: “Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức.”
Nàng lại liếc nhìn hắn, nhất thời nghĩ đến vừa rồi mình bị Trương Đại Hổ ngăn lại, coi lòng tốt của hắn thành lòng lang dạ thú nên thầm xấu hổ, không khỏi giải thích: “Tuy Bạch thúc trên danh nghĩa là người làm của hầu phủ, nhưng ông từng là lão tướng dưới quyền phụ thân, mười năm trước bị hỏng chân vì cứu mạng ca ca, vì thế mới tới hầu phủ.
Ông có ơn lớn đối với hầu phủ, còn chứng kiến sự trưởng thành của ti chức, là người thân của ti chức, cho nên vừa rồi ti chức…… mới không đúng mực.”
Lại xin lỗi, “Ti chức không dám chậm trễ vụ án Tam công tử rơi xuống nước.
Hôm nay sau khi về phủ, chỉ cần xác nhận vết thương của Bạch thúc không đáng ngại, ti chức nhất định cố gắng hết sức để điều tra, cho Tam công tử một lời giải thích.”
Trình Sưởng không rõ vì sao nàng phải nói nhiều như vậy, ngước mắt nhìn, chỉ thấy tóc mái của cô nương trước mặt hơi lộn xộn, gò má vẫn còn ửng đỏ sau khi chạy nước rút, nàng ngồi rất đoan chính, mi mắt lại rũ thấp, dường như không dám nhìn hắn, hai tay cầm kiếm cũng nắm chặt.
Hóa ra nàng đang áy náy.
Áy náy cái gì? Áy náy lần này lại trì hoãn vụ án của hắn?
“Nguyên nhân cái chết” của hắn vốn nguy hiểm, hung thủ thật sự ẩn sâu, vụ án sẽ không tìm ra manh mối chỉ vì hai ba canh giờ nỗ lực.
Nói về sự khác biệt văn hóa, ở thế kỷ 21, hắn lái xe trên đường, gặp người quen cũng sẽ hỏi có muốn đi nhờ một đoạn đường không.
Huống chi Vân Hy có việc gấp trong nhà.
Trình Sưởng không biết phải nói gì, chỉ trả lời: “Cô đừng lo lắng.”
Vân Hy vẫn cụp mắt, im lặng gật đầu.
Trình Sưởng thấy hai tay nàng siết chuôi kiếm càng chặt, biết nàng vẫn còn sốt ruột, lại vén rèm giục gã sai vặt: “Đi mau chút nữa.”
Tới hầu phủ rất nhanh, Vân Hy nhảy xuống xe ngựa, lúc này không mất lễ nghĩa, nói với Trình Sưởng: “Tam công tử đã tới nơi, hay là vào trong phủ ngồi nghỉ tạm một lát.”
Nhớ tới hai gã sai vặt đánh xe cũng giúp mình, lại nói: “Mời hai vị vào luôn.”
Lễ giáo thời cổ đại nghiêm khắc, Trình Sưởng sợ mình đi vào sẽ làm tổn hại đến thanh danh nữ nhi của Vân Hy, nhưng nghĩ lại, cảm thấy thời đại này rất khác biệt, ví dụ như tiểu thư họ Diêu kia, chẳng phải nàng cũng ra vào phòng trực của Bùi Lan đó sao?
Có thể thấy, nam nữ đại khái có thể giao tiếp bình thường, không có chuyện tránh mặt nam nhân bên ngoài.
Cũng được, dù sao mình cũng đang nhàn rỗi, vào xem có giúp được gì hay không.
Vân Hy cảm nhận sâu sắc rằng mình đã làm phiền Trình Sưởng, tự nhủ sẽ không làm phiền hắn giúp đỡ, mời hắn đến chính đường, đích thân pha ba chén trà, để Điền Tứ tiếp đãi, vội vàng đến hậu viện.
Trình Sưởng nhìn khắp nơi, thấy hầu phủ nhìn tạm được từ bên ngoài, vào bên trong lại vô cùng tiêu điều, chính viện to như vậy nhưng không có người hầu hạ, ngoài bàn ghế, chân đèn, không có đồ đạc gì khác.
Một bức tranh chữ treo ở phía nam rất khí thế, nhưng rõ ràng không phải là tác phẩm của người nổi tiếng.
Không đề cập tới hoàng cung và Tông Thân Vương phủ, hơn một tháng nay Trình Sưởng theo Tông Thân Vương đi tới vài nhà, người nào cũng trang trí sang trọng, hoa cỏ rực rỡ.
Trung Dũng Hầu phủ là hầu phủ tam phẩm, tại sao nghèo như vậy?
Trà nguội một chút, gã sai vặt phía sau uống một ngụm, chưa nuốt xuống đã phun ra: “Mùi gì thế này!”
Xắn tay áo lên, mắng Điền Tứ đang nơm nớp lo sợ, “Các ngươi có ý gì? Lấy loại trà này ra đãi tiểu vương gia chúng ta à?!”
Điền Tứ thấy mất lòng Tam công tử, muốn giải thích, nhưng hắn nói lắp, một lúc lâu mới lắp bắp phun ra mấy chữ: “Ta ta ta ta, không không không, trà này, trà này, là loại tốt đó, Vân Vân Vân ——”
Trình Sưởng cũng nhấp một ngụm, hắn không nếm ra vị trà, nhưng cũng cảm nhận được vị trà rất cũ, có chút chát trong vị đắng.
Hắn không nói gì, chỉ ngăn gã sai vặt, uống trà xong, sau đó đặt trên bàn bên cạnh, không biết sao lại nhớ tới lúc Vân Hy ở trong phòng trực của Bùi Lan có nói “Toàn tộc Vân thị trung thành và dũng cảm, tất cả nam nhi đều qua đời”, trong lòng hơi khó chịu.
Không biết một hầu phủ có nhiều anh hùng xuất hiện như vậy, đến tột cùng sao lại suy tàn.
Trình Sưởng cân nhắc trong lòng, vừa định hỏi thì nghe trong viện truyền đến một tiếng khóc, có người thút thít, một lát sau, một giọng nói già nua vang lên: “Bộ xương già này của ta, thà chết đi ——”
Điền Tứ ngước nhìn Trình Sưởng.
Tiểu vương gia ngồi lặng lẽ lạnh lùng, nghe câu cuối cùng, chân mày hơi nhúc nhích.
Hắn sợ tiếng động không tốt sẽ chọc tiểu vương gia không vui, vừa định xin lỗi, Trình Sưởng đứng lên và nói: “Ta đi xem thử.”.
Bình luận truyện