Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 113: Hoa Tinh Xuất Hiện - Phần Hạ
Nhãn thần Quan Thiên Bắc lạnh lẽo, nói: "Tiểu tử, ngươi thật cuồng vọng, đây là Trung Nguyên, là địa bàn của Thông Thiên Môn chúng ta. Lão phu là Quan Thiên Bắc, tổng hộ pháp của Thông Thiên Môn, e rằng tiểu tử ngươi không nhận ra. Ngươi nên tránh sang một bên, bằng không ta sẽ động thủ đánh cho ngươi văng đi." Vụt đến trước mặt Hoa Tinh, song chưởng hoành phách thiết chưởng, tỏa ra màu đỏ đậm, công kích lên yếu huyệt trên toàn thân Hoa Tinh.
Hoa Tinh nhìn chúng nhân, buông lời cao ngạo: "Xem ra danh tiếng của Phượng Hoàng đặc sứ còn chưa đủ lớn mà, cũng được, hôm nay ta sẽ giết cái gì mà cao thủ Địa Bảng đệ nhất này, cũng là nói cho cả thiên hạ, đừng nên chọc vào Hoa Tinh ta. Đồng thời để thiên hạ phải khắc cốt ghi tâm, đồ đao vĩnh viễn trong tay Hoa Tinh ta, thiên hạ vĩnh viễn phải cúi đầu." Đoạn hữu thủ cử chưởng đón đỡ chưởng lực đỏ đậm của Quan Thiên Bắc.
Quan Thiên Bắc cười gằn một tiếng, tăng thêm ba phần lực đạo, muốn cho Hoa Tinh biết sự lợi hại của mình. Chưởng lực giao phong, khí lưu tràn ra khắp nơi, mặt đất bị chân khí oanh tạc tạo ra một cái hố to lớn khủng khiếp. Còn Quan Thiên Bắc trào máu miệng, bị đẩy lùi sáu xích, kinh hoàng nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh khinh khỉnh nhìn lão, thân thể đã xuất hiện trước mặt lão, bồi thêm một chưởng nữa vào ngực.
Quan Thiên Bắc dụng toàn lực hữu thủ xuất ra một chưởng. Kết quả cũng giống như lần trước, nhưng lần này thị bị đánh bay ra một trượng, hữu buông thõng, cực kỳ hoảng sợ. Thân hình Hoa Tinh như quỷ mị, khi Quan Thiên Bắc vừa rơi xuống đất, liền phóng đến trước mặt lão, không cho lão lấy một cơ hội nghỉ ngơi, ra đòn quỷ dị, tựa như tử thần giáng thế.
Chúng nhân tại đương trường kinh hãi, thân thủ cỡ như đệ nhất Địa Bảng Quan Thiên Bắc, lại bị Hoa Tinh đánh cho thối lui không tài nào hoàn thủ, có thể nào làm cho người ta không kinh dị được đây. Hoa Tinh cười nhạt: "Địa Bảng đệ nhất cũng chỉ là hư danh, chẳng biết Võ Lâm thư viện làm ăn thế nào, cái loại hèn yếu này mà cũng có thể ngoi lên Địa Bảng, căn bản là quá mất mặt đi." Khẩu khí Hoa Tinh thập phần ngông cuồng, lời này vừa dứt, sắc mặt của Lâm Vân và Hắc Sát Thần Mã Uy đại biến, đồng thời sắc mặt của Quan Thiên Bắc càng tím tái, lửa giận chực thấu tận thiên đình.
Quan Thiên Bắc gầm lên giận dữ: "Hoa Tinh ngươi khi phụ người quá đáng, có giỏi thì tiếp ta một chiêu Phong Lôi thần chưởng." Rồi thân thể bức ra chân khí màu đỏ, bao quanh thân thể lão, tiếp theo thân thể lão bốc cao, cách mặt đất khoảng một trượng. Chân khí bùng lên, màu đỏ đậm chói mắt, hữu thủ tung ra một chưởng nhanh như tia chớp, một huyết sắc chưởng ấn nhắm thẳng vào Hoa Tinh, thanh thế hãi nhân.
Hoa Tinh bỡn cợt: "Chút tài mọn mà dám đem ra dọa ta, chức tổng hộ pháp Thông Thiên Môn này thực dễ làm. Hôm nay ta không được thoải mái cho lắm, thôi thì tiễn ngươi đi gặp lão gia để luyện thêm mười năm nữa vậy." Sau đó, hữu thủ Hoa Tinh lập chưởng như đao, một đường chân khí bạch ngân tập hợp lại một cách văn hoa, tạo thành một trường đao vươn cao đón gió, chém thẳng vào chưởng của Quan Thiên Bắc.
Những kẻ quan sát, chỉ kịp trông thấy một trường đao màu trắng dài hàng mấy trường, chém trúng cự linh huyết chưởng màu đỏ máu. Lập tức khói bụi mịt mù, tiếng nổ long trời lở đất, phía dưới là một hố sâu năm trượng. Chúng nhân đều ngây người ra, bị võ công của cả hai làm cho biến tan hồn vía.
Quan Thiên Bắc đứng giữa trời, chỉ cảm thấy một luồng chân khí bá đạo không gì cản nổi, kích phá chân khí hộ thể của bản thân, đả thương lão. Quan Thiên Bắc bị đánh văng ra ngoài hai trượng. Hoa Tinh như u linh đứng trên đầu lão, cười khinh miệt: "Yếu đuối như thế, sống trên đời cũng chỉ lãng phí cơm gạo, ta vì dân chúng nghèo nàn mà làm chút chuyện tốt vậy, vì họ mà tạo chút công đức, tiễn ngươi đi gặp lão gia."
Hoa Tinh nhìn thần sắc tái xanh của Quan Thiên Bắc, không khỏi nở nụ cười tàn khốc, ấn lòng bàn tay xuống, một chưởng lao vùn vụt xuống muốn đè nát Quan Thiên Bắc. Quan Thiên Bắc vừa rơi phịch xuống đất, hai chân cố đứng lên, song thủ hướng lên, cố hết sức chống lại tả chưởng mĩ diệu tuyệt trần của Hoa Tinh, lão cảm thấy như đang chống lại áp lực của vạn quân đang đè nén lên lão, khiến lão đứng im bất động vô lực kháng cự.
Lý Dục sợ hãi nhìn Hoa Tinh. Hắn không thể nào tin được, niên kỷ của Hoa Tinh còn trẻ như vậy, nhưng võ công lại cường hoành bá đạo đến thế. Xem ra, giờ đây, Thông Thiên Môn bị tổn thất thảm trọng, liền một lúc tổng hộ pháp Quan Thiên Bắc cũng bại trận. Lão đạo và Dạ Phong nhìn Hoa Tinh, cũng lộ vẻ hãi hùng. Đây là lần đầu Hoa Tinh trước mặt họ, giết chết một cao thủ lợi hại như thế, Hoa Tinh thi triển võ công một cách tiêu sái, như thuận tay mà đánh, thật sự là làm cho người ta nghe thấy mà hoảng kinh. Vạn Trọng Sơn nhìn Quan Thiên Bắc, mục quang thoáng tia lạnh lẽo, chọc đến Hoa Tinh, lão đã chọc đến tử thần, cứ từ từ mà thưởng thức tư vị chết chóc đi.
Chúng nhân tại đương trường, cũng bị thực lực mạnh mẽ của Hoa Tinh chấn động. Trong đó, chỉ có Võ Đang Xuất Trần là biết sự lợi hại của Hoa Tinh, những người còn lại chỉ đều nghe nói, mà chưa từng thấy qua, rốt cuộc hôm nay được tận mắt chứng kiến. Lâm Vân lộ vẻ âm trầm, Thái Bạch Túy Kiếm Lý Nhạc cũng vậy, tựa hồ biết rằng muốn tìm Hoa Tinh báo cừu, sợ rằng không phải dễ, không thể manh động, để tránh họa diệt môn rơi xuống đầu.
Quan Thiên Bắc đổ mồ hôi như mưa rào, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, song thủ run rẩy lập cập, hai chân chùng xuống, nhãn quang đờ đẫn tuyệt vọng. Thời khắc này, lão mới hiểu, lão không nên chọc đến nhân vật này, đáng tiếc hối hận cũng không kịp nữa rồi. Thấy Hoa Tinh mỉm cười lạnh nhạt, Quan Thiên Bắc run lên, tựa như đang thấy ác ma mỉm cười, khiến cho tâm can lạnh buốt.
Hoa Tinh hờ hững lên tiếng: "Ta nói rồi, ai chọc đến Hoa Tinh ta, đều không có kết quả tốt, tiếc thay lại có người không tin, thật sự là đáng tiếc mà. Bây giờ ta không có thời gian cù nhây với ngươi ở đây nữa, hay là ngươi xuống dưới mà tiếp tục luyện Phong Lôi thần chưởng của ngươi đi." Hoa Tinh nói xong, tả thủ ấn xuống, nhất thời truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn, mọi người nghe thấy mà nổi hết da gà. Toàn bộ xương cốt Quan Thiên Bắc kêu răng rắc, luôn miệng gào lên thảm thiết, bộ dạng thực sự dọa người, ai nấy đều run rẩy không ngừng, bị thủ đoạn của Hoa Tinh làm cho khiếp vía.
Hoa Tinh cười khanh khách: "Địa Bảng đệ nhất nhân gì mà kêu gào y hệt con heo bị chọc tiết vậy, chẳng khác bọn thường nhân là mấy, ta còn tưởng rằng có gì khác biệt cơ chứ, nguyên lai cũng chỉ thế này thôi sao. Thôi được, chấm dứt đi, ngươi cũng nên xuống địa ngục rồi." Và tả thủ ấn mạnh xuống, thanh âm Quan Thiên Bắc biến mất, cả người lão đã bị chân khí mạnh mẽ đó chấn nát thành bụi phấn, từ nay về sau không còn tồn tại nữa.
Hoa Tinh quét mắt khắp lượt, cười nói: "Coi bộ mọi người đều rất thích trò này, cả đống con mắt đều mở to quan sát, hà hà, lần sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ mời mọi người trở lại thưởng thức. Tiện thể nhờ mọi người giúp ta tuyên truyền một chút, đừng để cho có nhiều kẻ có mắt không tròng, cho rằng Hoa Tinh ta dễ dàng chọc đến. Được rồi, trận này kết thúc, mọi người tiếp tục theo dõi trận sau, tin rằng sẽ được mãn nhãn." Sau đó cười tà dị, cực kỳ gian xảo.
Liên Phượng và Lãnh Như Thủy nhìn chằm chằm Hoa Tinh, lộ vẻ lo lắng. Liên Phượng quan hoài: "Đệ giết tổng hộ pháp của Thông Thiên Môn như vậy, sau này hành tẩu Trung Nguyên, chỉ e gặp nhiều bất lợi. Chắc rằng Thông Thiên Môn sẽ không bỏ qua sự thể hôm nay, sau này đệ nên cẩn thận một chút."
Hoa Tinh cười với Liên Phượng và Lãnh Như Thủy: "Sao các người lại phải lo lắng như vậy chứ? Ta đang cao hứng muốn chết đây, hắc hắc. Bất quá, hai người không cần lo lắng, ta không tìm chúng gây phiền toái thì thôi, chúng còn phải thắp hương mà lạy tạ. Tỷ nghĩ Thông Thiên Môn có bao nhiêu như Quan Thiên Bắc chứ, đệ mà làm một hơi giết chết mười cao thủ như hắn, khi đó, chỉ sợ không cần đệ ra tay, Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn tự nhiên đều hiểu cần phải làm gì. Được rồi, xem Trọng Sơn quyết đấu thôi." Rồi chuyển nhãn qua hướng Trọng Sơn.
Vạn Trọng Sơn hằm hằm nhìn Lý Dục, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay được. Vạn Trọng Sơn tiến lên ba bước, đứng trước mặt Lý Dục cách khoảng một trượng, gằn giọng: "Lý Dục, tên súc sinh, đến chịu chết đi."
Lý Dục biến sắc, bị kẻ khác xưng hô như vậy, dĩ nhiên trong lòng không nuốt nổi, bất quá vì e ngại Hoa Tinh, Lý Dục mới không dám bộc lộ thái quá. Lý Dục cười khẩy: "Bằng ngươi ta không để vào mắt, ta chỉ sợ ngươi thua đến không dậy nổi, phải tìm người hỗ trợ, cho nên ta phải đề phòng." Lý Dục muốn đưa ra điều kiện hòng chế trụ Vạn Trọng Sơn, không để đến phút cuối, Hoa Tinh mà xuất thủ, bản thân hắn khó thoát khỏi nguy hiểm.
Vạn Trọng Sơn phẫn nộ quát: "Súc sinh cũng chỉ là súc sinh, ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi sao, làm con rùa rúc đầu à? Đến đây đi Lý Dục, ân oán của chúng ta, sẽ giải quyết hôm nay, không để bất kì ai nhúng tay vào, ta muốn tự tay giết ngươi, báo thù cho Lâm Phương."
Lý Dục liếc qua Hoa Tinh, thấy hắn không có phản ứng gì, ngầm yên tâm. Lý Dục cười lạnh nói: "Ta mà sợ ngươi sao, hôm nay ta sẽ kết thúc tất cả với ngươi, thuận tiện giết luôn ngươi, không để cho dùng dằng về sau nữa. Đến đây, ta thấy thiết bút của ngươi gãy rồi, lấy gì mà giao thủ với ta đây."Đoạn thân thể nhanh như sóng nước, xuất quyền đánh vào ngực Vạn Trọng Sơn.
Vạn Trọng Sơn căm hận đáp: "Bút gãy thì còn có đôi tay, lại đây, súc sinh, ta phải giết chết ngươi." Vạn Trọng Sơn cử chưởng chia làm hai đường tiếp chân khí cường đại của Lý Dục. Thù sát phu, hận đoạt thê, đều là những mối hân khó có thể quên được trong nhân gian, giờ phút này, trong lòng Vạn Trọng Sơn phẫn hận đến nhường nào, có thể tưởng tượng được. truyện được lấy tại truyenbathu.vn
Giờ đây, cuối cùng đối mặt với cừu nhân Lý Dục, Vạn Trọng Sơn và Lý Dục rơi vào thế nước lửa, hắn sẽ không buông tha cho Lý Dục, hắn có thể là đối thủ của Lý Dục hay chăng, hắn có thể giết chết Lý Dục hay không? Hay là cuối cùng lại bị Lý Dục giết, ai cũng không đoán được. Lâm Phương đã chết vài ngày, vài ngày sau, Vạn Trọng Sơn bước trên con đường một đi không trở lại, có lẽ hắn căn bản không muốn sống mà rời đi, hắn còn sống bất quá cũng chỉ vì báo thù.
Gió thoảng hương thơm, âm vang thanh ngữ, phảng phất như lời tình tự của nữ tử si tình, nương theo chiều gió mà gửi gắm đến trượng phu. Tiếng gọi như thiết tha, tấm lòng như xao động, hòa vào làn gió thả trôi, bay mãi về phương xa, lướt khắp nhân gian mà thăm viếng. Bên ngoài cửa động Long Môn thạch quật, một trường ân ân oán oán, đang được họ hóa giải theo cách riêng của mình, ai có thể là người cười ngạo cuối cùng, không ai biết được. Có lẽ …
Hoa Tinh nhìn chúng nhân, buông lời cao ngạo: "Xem ra danh tiếng của Phượng Hoàng đặc sứ còn chưa đủ lớn mà, cũng được, hôm nay ta sẽ giết cái gì mà cao thủ Địa Bảng đệ nhất này, cũng là nói cho cả thiên hạ, đừng nên chọc vào Hoa Tinh ta. Đồng thời để thiên hạ phải khắc cốt ghi tâm, đồ đao vĩnh viễn trong tay Hoa Tinh ta, thiên hạ vĩnh viễn phải cúi đầu." Đoạn hữu thủ cử chưởng đón đỡ chưởng lực đỏ đậm của Quan Thiên Bắc.
Quan Thiên Bắc cười gằn một tiếng, tăng thêm ba phần lực đạo, muốn cho Hoa Tinh biết sự lợi hại của mình. Chưởng lực giao phong, khí lưu tràn ra khắp nơi, mặt đất bị chân khí oanh tạc tạo ra một cái hố to lớn khủng khiếp. Còn Quan Thiên Bắc trào máu miệng, bị đẩy lùi sáu xích, kinh hoàng nhìn Hoa Tinh. Hoa Tinh khinh khỉnh nhìn lão, thân thể đã xuất hiện trước mặt lão, bồi thêm một chưởng nữa vào ngực.
Quan Thiên Bắc dụng toàn lực hữu thủ xuất ra một chưởng. Kết quả cũng giống như lần trước, nhưng lần này thị bị đánh bay ra một trượng, hữu buông thõng, cực kỳ hoảng sợ. Thân hình Hoa Tinh như quỷ mị, khi Quan Thiên Bắc vừa rơi xuống đất, liền phóng đến trước mặt lão, không cho lão lấy một cơ hội nghỉ ngơi, ra đòn quỷ dị, tựa như tử thần giáng thế.
Chúng nhân tại đương trường kinh hãi, thân thủ cỡ như đệ nhất Địa Bảng Quan Thiên Bắc, lại bị Hoa Tinh đánh cho thối lui không tài nào hoàn thủ, có thể nào làm cho người ta không kinh dị được đây. Hoa Tinh cười nhạt: "Địa Bảng đệ nhất cũng chỉ là hư danh, chẳng biết Võ Lâm thư viện làm ăn thế nào, cái loại hèn yếu này mà cũng có thể ngoi lên Địa Bảng, căn bản là quá mất mặt đi." Khẩu khí Hoa Tinh thập phần ngông cuồng, lời này vừa dứt, sắc mặt của Lâm Vân và Hắc Sát Thần Mã Uy đại biến, đồng thời sắc mặt của Quan Thiên Bắc càng tím tái, lửa giận chực thấu tận thiên đình.
Quan Thiên Bắc gầm lên giận dữ: "Hoa Tinh ngươi khi phụ người quá đáng, có giỏi thì tiếp ta một chiêu Phong Lôi thần chưởng." Rồi thân thể bức ra chân khí màu đỏ, bao quanh thân thể lão, tiếp theo thân thể lão bốc cao, cách mặt đất khoảng một trượng. Chân khí bùng lên, màu đỏ đậm chói mắt, hữu thủ tung ra một chưởng nhanh như tia chớp, một huyết sắc chưởng ấn nhắm thẳng vào Hoa Tinh, thanh thế hãi nhân.
Hoa Tinh bỡn cợt: "Chút tài mọn mà dám đem ra dọa ta, chức tổng hộ pháp Thông Thiên Môn này thực dễ làm. Hôm nay ta không được thoải mái cho lắm, thôi thì tiễn ngươi đi gặp lão gia để luyện thêm mười năm nữa vậy." Sau đó, hữu thủ Hoa Tinh lập chưởng như đao, một đường chân khí bạch ngân tập hợp lại một cách văn hoa, tạo thành một trường đao vươn cao đón gió, chém thẳng vào chưởng của Quan Thiên Bắc.
Những kẻ quan sát, chỉ kịp trông thấy một trường đao màu trắng dài hàng mấy trường, chém trúng cự linh huyết chưởng màu đỏ máu. Lập tức khói bụi mịt mù, tiếng nổ long trời lở đất, phía dưới là một hố sâu năm trượng. Chúng nhân đều ngây người ra, bị võ công của cả hai làm cho biến tan hồn vía.
Quan Thiên Bắc đứng giữa trời, chỉ cảm thấy một luồng chân khí bá đạo không gì cản nổi, kích phá chân khí hộ thể của bản thân, đả thương lão. Quan Thiên Bắc bị đánh văng ra ngoài hai trượng. Hoa Tinh như u linh đứng trên đầu lão, cười khinh miệt: "Yếu đuối như thế, sống trên đời cũng chỉ lãng phí cơm gạo, ta vì dân chúng nghèo nàn mà làm chút chuyện tốt vậy, vì họ mà tạo chút công đức, tiễn ngươi đi gặp lão gia."
Hoa Tinh nhìn thần sắc tái xanh của Quan Thiên Bắc, không khỏi nở nụ cười tàn khốc, ấn lòng bàn tay xuống, một chưởng lao vùn vụt xuống muốn đè nát Quan Thiên Bắc. Quan Thiên Bắc vừa rơi phịch xuống đất, hai chân cố đứng lên, song thủ hướng lên, cố hết sức chống lại tả chưởng mĩ diệu tuyệt trần của Hoa Tinh, lão cảm thấy như đang chống lại áp lực của vạn quân đang đè nén lên lão, khiến lão đứng im bất động vô lực kháng cự.
Lý Dục sợ hãi nhìn Hoa Tinh. Hắn không thể nào tin được, niên kỷ của Hoa Tinh còn trẻ như vậy, nhưng võ công lại cường hoành bá đạo đến thế. Xem ra, giờ đây, Thông Thiên Môn bị tổn thất thảm trọng, liền một lúc tổng hộ pháp Quan Thiên Bắc cũng bại trận. Lão đạo và Dạ Phong nhìn Hoa Tinh, cũng lộ vẻ hãi hùng. Đây là lần đầu Hoa Tinh trước mặt họ, giết chết một cao thủ lợi hại như thế, Hoa Tinh thi triển võ công một cách tiêu sái, như thuận tay mà đánh, thật sự là làm cho người ta nghe thấy mà hoảng kinh. Vạn Trọng Sơn nhìn Quan Thiên Bắc, mục quang thoáng tia lạnh lẽo, chọc đến Hoa Tinh, lão đã chọc đến tử thần, cứ từ từ mà thưởng thức tư vị chết chóc đi.
Chúng nhân tại đương trường, cũng bị thực lực mạnh mẽ của Hoa Tinh chấn động. Trong đó, chỉ có Võ Đang Xuất Trần là biết sự lợi hại của Hoa Tinh, những người còn lại chỉ đều nghe nói, mà chưa từng thấy qua, rốt cuộc hôm nay được tận mắt chứng kiến. Lâm Vân lộ vẻ âm trầm, Thái Bạch Túy Kiếm Lý Nhạc cũng vậy, tựa hồ biết rằng muốn tìm Hoa Tinh báo cừu, sợ rằng không phải dễ, không thể manh động, để tránh họa diệt môn rơi xuống đầu.
Quan Thiên Bắc đổ mồ hôi như mưa rào, mặt đỏ bừng đến tận mang tai, song thủ run rẩy lập cập, hai chân chùng xuống, nhãn quang đờ đẫn tuyệt vọng. Thời khắc này, lão mới hiểu, lão không nên chọc đến nhân vật này, đáng tiếc hối hận cũng không kịp nữa rồi. Thấy Hoa Tinh mỉm cười lạnh nhạt, Quan Thiên Bắc run lên, tựa như đang thấy ác ma mỉm cười, khiến cho tâm can lạnh buốt.
Hoa Tinh hờ hững lên tiếng: "Ta nói rồi, ai chọc đến Hoa Tinh ta, đều không có kết quả tốt, tiếc thay lại có người không tin, thật sự là đáng tiếc mà. Bây giờ ta không có thời gian cù nhây với ngươi ở đây nữa, hay là ngươi xuống dưới mà tiếp tục luyện Phong Lôi thần chưởng của ngươi đi." Hoa Tinh nói xong, tả thủ ấn xuống, nhất thời truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn, mọi người nghe thấy mà nổi hết da gà. Toàn bộ xương cốt Quan Thiên Bắc kêu răng rắc, luôn miệng gào lên thảm thiết, bộ dạng thực sự dọa người, ai nấy đều run rẩy không ngừng, bị thủ đoạn của Hoa Tinh làm cho khiếp vía.
Hoa Tinh cười khanh khách: "Địa Bảng đệ nhất nhân gì mà kêu gào y hệt con heo bị chọc tiết vậy, chẳng khác bọn thường nhân là mấy, ta còn tưởng rằng có gì khác biệt cơ chứ, nguyên lai cũng chỉ thế này thôi sao. Thôi được, chấm dứt đi, ngươi cũng nên xuống địa ngục rồi." Và tả thủ ấn mạnh xuống, thanh âm Quan Thiên Bắc biến mất, cả người lão đã bị chân khí mạnh mẽ đó chấn nát thành bụi phấn, từ nay về sau không còn tồn tại nữa.
Hoa Tinh quét mắt khắp lượt, cười nói: "Coi bộ mọi người đều rất thích trò này, cả đống con mắt đều mở to quan sát, hà hà, lần sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ mời mọi người trở lại thưởng thức. Tiện thể nhờ mọi người giúp ta tuyên truyền một chút, đừng để cho có nhiều kẻ có mắt không tròng, cho rằng Hoa Tinh ta dễ dàng chọc đến. Được rồi, trận này kết thúc, mọi người tiếp tục theo dõi trận sau, tin rằng sẽ được mãn nhãn." Sau đó cười tà dị, cực kỳ gian xảo.
Liên Phượng và Lãnh Như Thủy nhìn chằm chằm Hoa Tinh, lộ vẻ lo lắng. Liên Phượng quan hoài: "Đệ giết tổng hộ pháp của Thông Thiên Môn như vậy, sau này hành tẩu Trung Nguyên, chỉ e gặp nhiều bất lợi. Chắc rằng Thông Thiên Môn sẽ không bỏ qua sự thể hôm nay, sau này đệ nên cẩn thận một chút."
Hoa Tinh cười với Liên Phượng và Lãnh Như Thủy: "Sao các người lại phải lo lắng như vậy chứ? Ta đang cao hứng muốn chết đây, hắc hắc. Bất quá, hai người không cần lo lắng, ta không tìm chúng gây phiền toái thì thôi, chúng còn phải thắp hương mà lạy tạ. Tỷ nghĩ Thông Thiên Môn có bao nhiêu như Quan Thiên Bắc chứ, đệ mà làm một hơi giết chết mười cao thủ như hắn, khi đó, chỉ sợ không cần đệ ra tay, Phi Ưng Giáo và Tuyệt Thiên Môn tự nhiên đều hiểu cần phải làm gì. Được rồi, xem Trọng Sơn quyết đấu thôi." Rồi chuyển nhãn qua hướng Trọng Sơn.
Vạn Trọng Sơn hằm hằm nhìn Lý Dục, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay được. Vạn Trọng Sơn tiến lên ba bước, đứng trước mặt Lý Dục cách khoảng một trượng, gằn giọng: "Lý Dục, tên súc sinh, đến chịu chết đi."
Lý Dục biến sắc, bị kẻ khác xưng hô như vậy, dĩ nhiên trong lòng không nuốt nổi, bất quá vì e ngại Hoa Tinh, Lý Dục mới không dám bộc lộ thái quá. Lý Dục cười khẩy: "Bằng ngươi ta không để vào mắt, ta chỉ sợ ngươi thua đến không dậy nổi, phải tìm người hỗ trợ, cho nên ta phải đề phòng." Lý Dục muốn đưa ra điều kiện hòng chế trụ Vạn Trọng Sơn, không để đến phút cuối, Hoa Tinh mà xuất thủ, bản thân hắn khó thoát khỏi nguy hiểm.
Vạn Trọng Sơn phẫn nộ quát: "Súc sinh cũng chỉ là súc sinh, ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi sao, làm con rùa rúc đầu à? Đến đây đi Lý Dục, ân oán của chúng ta, sẽ giải quyết hôm nay, không để bất kì ai nhúng tay vào, ta muốn tự tay giết ngươi, báo thù cho Lâm Phương."
Lý Dục liếc qua Hoa Tinh, thấy hắn không có phản ứng gì, ngầm yên tâm. Lý Dục cười lạnh nói: "Ta mà sợ ngươi sao, hôm nay ta sẽ kết thúc tất cả với ngươi, thuận tiện giết luôn ngươi, không để cho dùng dằng về sau nữa. Đến đây, ta thấy thiết bút của ngươi gãy rồi, lấy gì mà giao thủ với ta đây."Đoạn thân thể nhanh như sóng nước, xuất quyền đánh vào ngực Vạn Trọng Sơn.
Vạn Trọng Sơn căm hận đáp: "Bút gãy thì còn có đôi tay, lại đây, súc sinh, ta phải giết chết ngươi." Vạn Trọng Sơn cử chưởng chia làm hai đường tiếp chân khí cường đại của Lý Dục. Thù sát phu, hận đoạt thê, đều là những mối hân khó có thể quên được trong nhân gian, giờ phút này, trong lòng Vạn Trọng Sơn phẫn hận đến nhường nào, có thể tưởng tượng được. truyện được lấy tại truyenbathu.vn
Giờ đây, cuối cùng đối mặt với cừu nhân Lý Dục, Vạn Trọng Sơn và Lý Dục rơi vào thế nước lửa, hắn sẽ không buông tha cho Lý Dục, hắn có thể là đối thủ của Lý Dục hay chăng, hắn có thể giết chết Lý Dục hay không? Hay là cuối cùng lại bị Lý Dục giết, ai cũng không đoán được. Lâm Phương đã chết vài ngày, vài ngày sau, Vạn Trọng Sơn bước trên con đường một đi không trở lại, có lẽ hắn căn bản không muốn sống mà rời đi, hắn còn sống bất quá cũng chỉ vì báo thù.
Gió thoảng hương thơm, âm vang thanh ngữ, phảng phất như lời tình tự của nữ tử si tình, nương theo chiều gió mà gửi gắm đến trượng phu. Tiếng gọi như thiết tha, tấm lòng như xao động, hòa vào làn gió thả trôi, bay mãi về phương xa, lướt khắp nhân gian mà thăm viếng. Bên ngoài cửa động Long Môn thạch quật, một trường ân ân oán oán, đang được họ hóa giải theo cách riêng của mình, ai có thể là người cười ngạo cuối cùng, không ai biết được. Có lẽ …
Bình luận truyện