Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 87: Quy Định Của Hội Hoa



Hoa Tinh và Đường Mộng vừa sóng vai bước đi trên đường lớn, vừa ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Đi không lâu, thì trông thấy một đám đông đang vây quanh ở một chỗ có bức tường cao, trên tường treo một thông báo, công bố về hội hoa Mẫu Đơn tại thành Lạc Dương.

Hoa Tinh liếc sang Đường Mộng, cười nói: "Có nhiều người vây quanh xem như vậy, quả nhiên hoa hội năm nay có nhiều thay đổi so với trước kia. Chúng ta cũng đi xem, nhưng mà nhiều ngươi như vậy, ta thì không sao, chỉ sợ bọn họ khi phụ nàng thôi, nàng xem nên làm thế nào cho phải đây?"

Đường Mộng nhìn vào mắt Hoa Tinh. Nhận ra Hoa Tinh đang ngắm nhìn dung nhan của mình, nhưng nàng cũng không hề có ý tránh đi. Đối với bản thân nàng mà nói, là nữ nhân trong chốn võ lâm đã nhiều năm, chứ không còn là những thiếu nữ khuê các mới mười tám, đôi mươi nữa. Nàng đã hiểu rõ ràng là, phải làm sao để theo đuổi tình yêu như mình mong muốn. Vì thế, không chút ngượng ngùng trước ánh mắt của Hoa Tinh.

Nàng dịu dàng đáp: "Nhiều người như vậy, xem ra trong nhất thời họ sẽ không có rời đi. Chúng ta đi đến chỗ trống đằng kia để xem, đừng gây phiền phức với người khác, ngươi có cách nào đưa ta đến đó không?" Rồi chăm chú nhìn Hoa Tinh.

Hoa Tinh nhìn vào đôi mắt long lanh xinh đẹp của nàng, ôn nhu nói: "Xinh đẹp như nàng, e rằng có chút khó khăn. Nam nhân vừa nhìn thấy nàng, đã nảy sinh tà niệm, muốn chiếm chút tiện nghi rồi. Tất nhiên ta có biện pháp đưa nàng đến chỗ đó, chỉ sợ nàng nói ta cố ý chiếm tiện nghi của nàng mà thôi." Rồi cười hắc hắc, làm ra cái bộ dạng khó xử.

Đường Mộng thấy những người xung quanh đang liếc mình, tự nhiên buông ra một câu khiến Hoa Tinh giật mình. Chỉ nghe Đường Mộng bình thản nói: "Hoa Tinh, chẳng lẽ ngươi không muốn chiếm tiện nghi của ta? Hay là ngươi đang suy tính làm sao để ta trở thành nữ nhân của ngươi, đúng không?"

Hoa Tinh giật nảy người, không ngờ Đường Mộng lại xử sự như vậy, như đi guốc trong bụng mình rồi đem toàn bộ nói ra. Nhìn chằm chằm vào Đường Mộng, sau đó vẻ mặt chuyển thành nghiêm túc, phân trần: "Không thể ngờ nàng lại có thể hiểu tâm tư của Hoa Tinh này như thế, khiến ta rất ngạc nhiên. Lời nàng nói đích xác là sự thật, bản thân ta người cũng như tên, cực kỳ đa tình. Có lẽ không phải là ta sai, là do bản tính của nam nhân là như vậy. Mặc dù ta đã có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, nhưng ta cũng rất để ý đến duyên phận, chỉ cần chúng ta có duyên, ta sẽ hảo hảo quý trọng mỗi nữ nhân bên mình. Mặc dù không thể mang đến cho các nàng một tình yêu trọn vẹn, nhưng ta nhất quyết không để các nàng phải chịu tổn thương. Nàng rất mỹ lệ, có sức lôi cuốn mãnh liệt đối với nam nhân, nếu nói ta không có ý nghĩ chiếm lấy thân xác nàng, đó là gạt người. Nhưng ta không chỉ muốn chiếm lấy thân xác nàng, mà ta còn muốn chiếm lấy tình cảm nàng, tâm hồn nàng nữa kìa. Mặc kệ là nàng có nguyện ý hay không, ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để chiếm lấy trái tim của nàng, bởi lẽ ta là Hoa Tinh."

Lần đầu tiên gặp gỡ Đường Mộng, Hoa Tinh thản nhiên bộc bạch toàn bộ tâm tư. Một chút cũng không che giấu, nói hết toàn bộ ý đồ và khát vọng của mình, nam nhân như thế, quả là thiên hạ hiếm có. Đường Mộng hờ hững đáp: "Ngươi là một người có cá tính đặc biệt, hiện giờ chúng ta có duyên phận hay không, còn phải chờ quyết định của ông Trời. Chúng ta đi xem thông báo thôi." Nói xong tiến lên phía trước.

Hoa Tinh nhìn theo nàng, nhếch mép mỉm cười, tiến lên nắm lấy tay nàng, kéo vào trong đám đông. Khi Hoa Tinh vừa chen vào đám người, thì những người ở gần đó không hiểu sao tự nhiên xuất hiện một luồng chân khí đẩy mình dạt ra, tựa như có một cánh tay vô hình vậy, khiến ai nấy cũng bị đẩy sang một bên vậy. Hoa Tinh vừa bức ra luồng chân khí, vừa nắm tay Đường Mộng dễ dàng tiến vào trong. Làm thế này thì mấy tên nam nhân xung quanh đây có muốn, cũng chẳng thể nào mà chiếm tiện nghi của Đường Mộng được.

Đường Mộng lẳng lặng liếc mắt nhìn hắn, không hề rút bàn tay thon nhỏ lại, xuất hiện một cảm giác vi diệu khi hắn nắm lấy tay mình, lần đầu tiên Đường Mộng thấy lòng mình có cảm giác ngọt ngào. Mặc dù định lực của nàng rất mạnh, nhưng nàng thấu hiểu, cho dù có thể lừa được Hoa Tinh, nhưng nàng không thể lừa dối được lòng mình. Đã nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp gỡ nam tử này, thế mà trái tim mình đã bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay, điều này làm cho Đường Mộng có chút e dè.

Hoa Tinh hàm tình liếc nhìn nàng, thấy nàng không hề giãy dụa, không khỏi nắm tay nàng thật chặt. Lại ngước qua nhìn xung quanh, thấy không ít gã đang dùng ánh mắt ghen ghét mà nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy rất tự hào. Thấy có một vài tên đang định tiến sát đến Đường Mộng, ánh mắt Hoa Tinh chuyển sang lạnh lùng, hữu thủ vươn ra, ôm Đường Mộng vào trước ngực mình, ôn nhu để nàng ở trong lòng mình. Đoạn cúi đầu nhìn giai nhân đang ở trong lòng, thấy sắc mặt nàng không chút thay đổi, thân thể nàng chỉ khẽ run lên một cái, rồi khôi phục lại bình tĩnh, hai mắt chăm chú nhìn thông báo ở trên tường.

Hoa Tinh cũng chẳng lý đến mấy gã đang ganh tỵ điên cuồng nhìn hắn. Nhìn kỹ một lần, Hoa Tinh mới hiểu đại khái về những chi tiết, nghi thức cụ thể của Lạc Dương Mẫu Đơn hoa hội. Thông báo trên công bố về những phương pháp và điều kiện cụ thể, trong đó nói về những quy định thập phần trọng yếu về cách thức tham gia.

Tổng kết lại thì cái thông báo hoành tráng ở trên nói đến bảy điểm. Điểm thứ nhất, phàm là người muốn tham gia hội hoa, đều phải đến báo danh trước khi hoa hội khai mạc. Phải đọc kỹ cách đăng ký, phương tiện, cách tiến hành, cách tuyển chọn của hoa hội. Không hạn chế vùng miền của người tham gia, ngay cả những người có thân thế to lớn trong thành Lạc Dương. Mỗi một người tham gia, đều phải nộp mười lượng bạc, xem như là chi phí cho người tham gia hoa hội.

Điểm thứ hai, sau khi người tham gia báo danh, thì triển lãm hoa mẫu đơn của mình, sẽ trải qua bốn lần tuyển chọn, tiến hành loại ra dần dần, cuối cùng chọn ra Thập Đại Danh Hoa. Trong lúc tuyển chọn, một lần tiến lên một bậc, người tham gia phải nộp chi phí tương ứng, nhằm duy trì buổi hội hoa. Nhưng khi vào đến vòng cuối cùng, trở thành Thập Đại Danh Hoa, thì người tham gia sẽ được thưởng ít nhất một ngàn lượng bạc chưa kể những phần thưởng khác. Kết cuộc nếu trở thành ngôi chủ hoa khôi, có thể được nhận một số tiền cực lớn là một vạn lượng. Đứng thứ hai, thứ ba sẽ nhận được ít hơn một chút, nhưng giá trị chêch lệch cũng chẳng đáng bao nhiêu

Điểm thứ ba, để chọn ra những tuyệt phẩm mẫu đơn một cách công bằng hợp lý, đại hội quyết định chọn lựa hai mươi chín vị giám khảo tại chỗ, từ trong những người thưởng hoa, cùng với hai mươi hai vị giám kháo do đại hội chọn ra, tiến hành bỏ phiếu, dựa vào số phiếu mà tuyển xuất Hoa Khôi Quán Quân. Mà thời gian chiêu mộ giám khảo công chúng, sẽ được cửa hành vào buổi chiều hôm nay, hoan nghênh những người thưởng hoa chính trực liêm minh, tiến đến tham gia. Mỗi một người nếu trở thành giám khảo công chúng, sẽ được nhận thù lao với số tiền một trăm lượng bạc.

Điểm thứ tư, người thưởng hoa trong đại hội, nếu cảm thấy hoa mẫu đơn nào đẹp, có thể tự động quyên góp ngân lượng ngay tại chỗ, để cổ vũ những người tham gia. Mỗi vòng đấu, sẽ dựa vào số phiếu bình chọn mười hai vị giám khảo chuyên nghiệp, ngoài ra còn xét thêm số bạc mà người ngắm hoa quyên góp, mục đích là trục xuất đào thải, chọn ra người chiến thắng cuối cùng.

Điểm thứ năm, hội hoa lần này khác với các hội hoa lần trước có sự bất đồng, lần này chẳng những tuyển hoa, còn phải chọn người. Nói cách khác, mỗi một người tham gia không nhất định phải là nữ tử, nhưng tại vòng đấu cuối cùng, tức là lọt vào một Thập Đại Danh hoa, thì tất cả những người giới thiệu về hoa đều phải là nữ tử. Nếu người giới thiệu không phải là nữ tử, thì vòng cuối này, chủ của hoa đó có thể mời một vị nữ tử để thay thế. Và nữ tử thay thế đó sẽ được nhận ba phần số tiền mà hoa hội cấp cho chủ của hoa. Nói cho rành mạch là, nếu như chủ nhân của hoa đó nhận được một ngàn lượng bạc, vậy thì nữ tử đó có thể nhận ba trăm lượng bạc, số tiền đó sẽ do hoa chủ trao cho. Như vậy, Hoa Khôi Quán Quân, chẳng những là hoa tốt nhất, mà người cũng phải là đẹp nhất.

Điểm thứ sáu, để cho hội hoa được tiến hành thuận lợi, ban tổ chức đã mời tới tam đại môn phái của võ lâm Trung Nguyên, Thiếu Lâm, Võ Đang và Hoa Sơn. Vì an toàn là trên hết, kính mong mỗi một người ngắm hoa đều tự giác tuân thủ kỷ luật, nghiêm cấm phát sinh đả đấu tại hội trường. Một khi phát hiện, sẽ là bất kính với tam đại môn phái, liền bị liệt vào danh sách địch nhân của của tam đại môn phái.

Điểm thứ bảy, hoa hội sẽ tiến hành trong vòng bảy ngày, trong bảy ngày này, người tham gia nếu có ý đồ ghen tỵ với người khác, mà dùng thủ đoạn phá rối người khác. Một khi phát hiện sẽ hủy bỏ tư cách người tham gia, ban tổ chức sẽ toàn quyền tiến hành xử lý đối với kẻ đó, mong mọi người lưu ý. Đồng thời cũng nghiêm cấm việc thiên vị một người, tạo thành diễn biến trận đấu không thể bình xét công bằng. Nếu như phát hiện, cũng hủy bỏ tư cách tham gia, hy vọng những ai tham gia chấp hành nghiêm túc.

Đó là toàn bộ nội dung chính của thông báo, đương nhiên còn một số vấn đề không quan hệ khẩn yếu gì mấy, nên cũng không đáng nhắc đến. Hoa Tinh lắc đầu lẩm bẩm: "Cái Lạc Dương hoa hội này, chính là tạo cơ hội để kiếm tiền đây mà. Mấy tên trong ban tổ chức này cũng quả là ranh ma, thế nào lại nghĩ ra cái phương thức này, muốn moi tiền của những kẻ đến xem, thực là hảo thủ đoạn. Xem ra hội hoa Lạc Dương lần này, nhất định thập phần có ý tứ, hắc hắc." Hoa Tinh nhịn không được bật cười thành tiếng.

Đường Mộng thinh lặng dựa vào lòng Hoa Tinh, dù sao đi nữa nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, cho nên không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng. Chỉ có điều nàng che giấu rất tốt mà thôi, khiến người khác không thể nào phát hiện được. Sau khi nghe Hoa Tinh phân tích, Đường Mộng thì thầm: "Chúng ta đi thôi, nên rời khỏi đây đi thôi." Trong lời nói ẩn hàm ngữ điệu thẹn thùng, dù sao có nhiều người nhìn nàng và Hoa Tinh như vậy. Mà tình huống của họ lại như thế này, không cần hỏi cũng biết là người khác nghĩ thế nào. Nguồn tại http://truyenbathu.vn

Hoa Tinh dắt Đường Mộng rời khỏi nơi đó, sau khi tách khỏi đám đông, Đường Mộng rút nhẹ bàn tay búp măng về. Liếc hờ Hoa Tinh một cái, rồi không nói gì thêm, tỏ ra không quan tâm đến sự tình vừa xong, tựa như đã quên mất chuyện đó vậy. Vẻ mặt nàng có vẻ rất bình tĩnh, làm cho Hoa Tinh tức thời nhìn không thấu tâm tư của nàng.

Chầm chậm bước đi trên đường lớn, Đường Mộng vẫn không nói nửa lời, tựa hồ đang muốn trốn tránh điều gì đó. Hoa Tinh ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, không khỏi ao ước muốn ôm nàng vào lòng. Thời khắc này, Hoa Tinh chợt nhận ra, từ trước đến giờ chưa từng gặp một nữ tử nào tâm tình lại quá thành thục như Đường Mộng, có lẽ nàng đã trải qua không ít kinh nghiệm đau thương, thông suốt rất nhiều sự tình trên thế gian rồi. Nữ tử thế này, để chiếm được tâm tư của nàng thực là vấn đề nan giải, nếu muốn có nàng, sợ rằng không phải dễ.

Trở lại Mẫu Đơn các, Đường Mộng thì thào lên tiếng: "Đa tạ ngươi, ta hơi mệt, muốn trở về phòng nghỉ ngơi." Nói xong, xoay người định rời đi.

Hoa Tinh đột nhiên nắm lấy cánh tay nàng, làm cho nàng phải xoay người lại nhìn đối diện với hắn. Vẻ mặt Hoa Tinh có chút bá đạo, nói: "Ta đã từng nói, ta sẽ không bỏ cuộc, ta sẽ chiếm lấy phương tâm của nàng, nhất định thế! Nàng hãy chuẩn bị thật tốt đi, mong nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai mới có tinh thần đi xem hoa hội chứ." Sau đó buông nàng ra. Trong mắt Đường Mộng lóe lên tia kỳ dị, đoạn xoay người rời đi.

Hoa Tinh trở về phòng thì thấy Mai Hương vẫn chưa trở về, Ám Vũ và Trần Lan đang nói chuyện phiếm cùng Thượng Quan Yến. Hoa Tinh suy nghĩ hồi lâu, trò chuyện dăm ba câu với tam nữ, rồi đi ra ngoài Mẫu Đơn các. Hoa Tinh vừa đi dạo trên đường lớn, vừa quan sát kỹ càng chúng nhân bốn phía.

Bất tri bất giác, Hoa Tinh đã tới phía nam của thành. Trong khi Hoa Tinh vừa đi ngang qua một ngõ tắt nhỏ, chợt nghe được có giọng nói vang lên: "Mấy tên bại hoại các ngươi, tưởng ta sẽ bán hoa cho các ngươi sao. Ngày mai hội hoa khai mạc, ta đã báo danh hoa của mình rồi. Các ngươi nếu còn quấy rầy ta nữa, đến lúc đó ta sẽ tố cáo lũ ác tặc các ngươi, nhất định sẽ có người đứng ra chủ trì công đạo cho ta."

Giọng nói của người kia lạnh lẽo trả lời: "Tô Phóng Văn, ngươi đừng có tỏ ra thanh cao như vậy, chúng ta ra giá năm trăm lượng bạc để mua chậu hoa mẫu đơn của ngươi, đã là chí nghĩa chí tình lắm rồi. Nếu như ngươi còn cố tình ngang bướng, thì đừng trách độc ác, đến lúc đó một đồng cắc ngươi cũng đừng mong mà cầm được.

Hoa Tinh vừa nghe vậy, thầm cười khẩy trong lòng, thế nào lại có người ở đây hứng thú ngắm hoa, có ý tứ. Hoa Tinh tiến về phía có tiếng nói đang phát ra đó. Giữa thanh thiên bạch nhật, mà ba tên thanh niên cao to, cơ bắp cuồn cuộn, đang đứng xung quanh hai bên trái phải một văn sĩ trung niên tầm bốn mươi tuổi. Ba tên đó vây lấy trung niên nhân ở bên trong, hiển nhiên đang cố sức dụ dỗ, uy hiếp để lấy được hoa mẫu đơn.

Hoa Tinh nhìn kỹ văn sĩ trung niên, mặc dù người này không có gì nổi bật, nhưng nhân phẩm lại cực kỳ bất phàm, tướng mạo thanh kỳ, từ đôi mắt luôn tỏa ra một làn chính khí. Hiện tại, đang căm hận đối mặt với ba tên trâu bò đó, vẻ mặt thể hiện sự kiên cường, không chịu khuất phục. Điểm này khiến Hoa Tinh rất tán thưởng, chỉ có một hảo trượng phu chân chính mới bức ra cái khí thế uy vũ bất phục đó.

Ba tên đầu đất đồng loạt nhìn Hoa Tinh, hồi lâu, gã ở giữa hầm hừ: "Tiểu tử, khôn ngoan thì đứng sang một bên mà xem, đừng có lo chuyện bao đồng của người khác. Bằng không chớ trách chúng ta hạ thủ vô tình, lão Nhị lão Tam, tống hắn đi cho ta." Dứt lời ngoắc hai gã bên cạnh, đuổi Hoa Tinh đi.

Như không để mấy tên đó vào mắt, Hoa Tinh cười nói: "Không cần lo lắng, mấy tên tiểu mao tặc này, võ công thì không cao, nhưng lá gan lại không nhỏ, ta sẽ thay các hạ giáo huấn chúng." Nói xong tung quyền về phía hai gã kia, song thủ Hoa Tinh khua lên, nắm lấy hai gã đó. Vận chút lực, đã nghe tiếng răng rắc do xương cốt vỡ vụn phát ra, đồng thời tiếng hét thảm thiết, trong nháy mắt đã vang đi rất xa.

Hoa Tinh liếc hai tên đang lăn lộn trong đau đớn trên mặt đất, sau đó nhìn tên đang đứng đối diện, cười khẩy mà rằng: "Thế nào, ngươi có muốn thử hay không, rất có ý tứ đó, sẽ khiến ngươi hài lòng." Nụ cười của Hoa Tinh tựa như ma quỷ đang cười cợt, làm cho toàn thân gã đó run lên bần bật. Gã côn đồ này thấy không ổn, vội quay người bỏ mặc đồng bọn mà chạy, tiếc là chưa đến một trượng, đã bị Hoa Tinh điểm một chỉ ngã nhào ra đất.

Mặc dù văn sĩ trung niên không có võ công, nhưng lúc này cũng đã nhận ra Hoa Tinh là một người thân mang tuyệt kỹ, lộ ra vẻ hào hứng. Văn sĩ trung niên luôn miệng cảm ơn: "Đa tạ tiểu ca tương trợ kịp lúc, Tô Phóng Văn cảm kích vô cùng. Thỉnh mong tiểu ca ghé qua hàn xá, cũng là để tại hạ được tỏ lòng cảm kích."

Hoa Tinh cười nói: "Chỉ một cái nhấc tay, không cần để ý. Bất quá ghé thăm cũng được, nhưng các hạ không cần phải hậu tạ gì, nếu không lần sau ta sẽ không đến nữa. Gặp nhau đã là có duyên, đừng quá khách khí." Thế là, Hoa Tinh đi theo Tô Phóng Văn ra khỏi thành nam, vừa đi vừa trò chuyện.

Thực ra Hoa Tinh cũng không muốn đi, nhưng hắn chợt nghĩ tới, mấy tên kia hòng chiếm đoạt đóa mẫu đơn của Tô Phóng Văn, tất đóa mẫu đơn đó có điểm thần kỳ, bằng không mấy gã đầu trộm đuôi cướp đó sẽ không ra giá năm trăm lượng bạc. Hơn nữa, xem điệu bộ này, chắc là mấy tên thổ phỉ đó đó bị người khác sai phái. Điều này khiến Hoa Tinh đối với đóa mẫu đơn của Tô Phóng Văn sinh ra chút hứng thú, mới bằng lòng đi theo như vậy.

Sau khi ra khỏi thành, ước chừng ba bốn dặm đường, Hoa Tinh theo Tô Phóng Văn tới một dãy nhà xiêu vẹo. Từ xa xa, Hoa Tinh nhìn lại, chỉ thấy mấy gian nhà tranh, coi bộ gia cảnh Tô Phóng Văn cũng thuộc loại bần hàn, chứ chẳng phải quý nhân gia phú gì cả.

Tô Phóng Văn ngước đầu lại, nhìn Hoa Tinh, thoáng ngượng ngập: "Hoa công tử đừng cười, nửa đời Tô mỗ bần khốn thất chí, nói đến thật sự là không có mặt mũi nhìn người ngoài. Xin mời vào." Sau đó dẫn Hoa Tinh tiến vào. Khi Hoa Tinh sắp vào trong nhà, liền biết nơi đây còn có một người nữa, nghe hơi thở thì nhận ra là một thiếu nữ tuổi còn trẻ. Nhìn tuổi Tô Phóng Văn mà đoán, có thể thiếu nữ này là nữ nhi của hắn.

Quả nhiên không ngoài sở liệu của Hoa Tinh, Tô Phóng Văn vừa vào nhà, ngay lập tức lớn tiếng gọi: "Tiểu Ngọc, mau ra tiếp khách đi con. Hôm nay, nhà chúng ta có một vị khách nhân, đây là vị khách đầu tiên trong nhiều năm qua." Dứt lời, trong phòng vang ra một tiếng đáp lại, thanh âm kiều nhược dịu êm, vô cùng động lòng người, Hoa Tinh chấn động trong lòng, giọng nói ngọt ngào quá.

Thiếu nữ đó nói vọng ra: "Tới ngay, Ngọc nhi đây, phụ thân đừng nói vội." Một thiếu nữ thân vận áo vải rất hấp dẫn bước ra. Thiếu nữ này có dáng người thướt tha, lôi cuốn vô cùng, nhưng dung mạo lại bình thường. Bất quá, ngoại trừ giọng nói yểu điệu, ngọt ngào, còn có ánh mắt mê nhân một cách lạ thường. Trong mắt nàng, ẩn hiện làn thu thủy long lanh, đẹp đến nỗi không từ ngữ nào có thể tả hết, khiến Hoa Tinh bị hấp dẫn đến điên đảo thần hồn.

Thiếu nữ nhìn Hoa Tinh, đôi mắt đẹp lộ ra chút tiếu ý, khuôn mặt trong sáng vô ngần. Ánh mắt ngầm đánh giá thật kĩ Hoa Tinh, nàng nhoẻn miệng cười, hiện ra một hàm răng khiết bạch, đều tăm tắp, thập phần xinh đẹp. Thiếu nữ dịu dàng mời: "Mời công tử ngồi, để Ngọc nhi rót cho công tử chén trà, công tử ngồi xuống đi." Rồi chuyển thân rời đi.

Hoa Tinh mê mẩn dõi theo bóng hình thướt tha đó, cơ thể nàng tràn ngập sức sống thanh xuân, trong lòng tự nhiên hiện lên một ý niệm, liền quay sang Tô Phóng Văn. Tô Phóng Văn cũng đang nhìn theo thân ảnh nữ nhi, trong mắt tràn đầy tình thương trìu mến, ôn tồn nói với Hoa Tinh: "Tiểu nữ Tô Ngọc, mất mẫu thân từ nhỏ, sống với ta cho đến giờ. Nhiều năm rồi, ta thật sự rất xin lỗi nàng, chưa bao giờ mang lại cho nó một cuộc sống yên ổn, hạnh phúc. Hại nó luôn phải sống cùng với kẻ phụ thân vô dụng này, trải qua nhiều năm kham khổ như vậy, cứ nghĩ đến lại thấy có lỗi với mẫu thân đã chết của nó. Tiểu Ngọc rất ngoan, không cần phải nói nhiều, luôn giúp ta mọi chuyện trong nhà. Mà hiện tại, Tiểu Ngọc nhi lại chăm sóc được một loại tuyệt phẩm mẫu đơn, cho nên ta mới lấy hết những đồ vật gì có giá trị, toàn bộ đem bán hết, thực vất vả lắm mới có được mười lượng bạc, mong nó được tham gia hội hoa lần này. Để tác phẩm tâm huyết của Ngọc nhi, có thể hiển lộ mị lực trong hoa hội, nhận lại tiền từ mọi người. Không nghĩ tới hôm nay, lại có người đến cướp đoạt đóa mẫu đơn của chúng ta, nếu không có Hoa công tử tương cứu, ta e rằng có muốn thoát thân cũng không được rồi."

Hoa Tinh vừa nghe hoa mẫu đơn là do Tiểu Ngọc trồng được, sự tò mò trong lòng về nàng lại càng gia tăng. Nhìn Tô Phóng Văn, Hoa Tinh khẽ tiếp lời: "Có một việc, ta không biết có nên hỏi hay không, ta sợ sau khi hỏi, sẽ có chút bất tiện với hai người."

Tô Phóng Văn nghe thấy thế, im lặng nhìn Hoa Tinh, đợi đến khi Tô Ngọc bưng nước trà đến, thì Tô Phóng Văn mới lên tiếng: "Hoa công tử có gì cứ hỏi, có thể trả lời, ta tự nhiên sẽ trả lời, nhược bằng không thể, cũng đành nói lời cáo lỗi mà thôi."

Hoa Tinh nhìn Tô Ngọc, biểu hiện vẻ kỳ lạ, khẽ nói: "Tô Ngọc cô nương có phải là đang đeo một bộ mặt nạ da người, che giấu đi dung mạo chân thật, có đúng hay chăng? Chỉ vì quan sát khuôn mặt nàng thập phần khác lạ. Ngỡ rằng khắp thiên hạ, chuyện người giống người là không nhiều lắm. Có điều giọng nói ngọt ngào, với đôi mắt mỹ lệ, không phù hợp với khuôn mặt nàng cho lắm, cho nên sẽ làm người khác sinh ra hoài nghi. Không biết những lời tại hạ nói có đúng hay không." Sau khi nói ra những suy luận trong đầu, Hoa Tinh chăm chú nhìn Tô Ngọc.

Tô Phóng Văn nghe được những lời đó, sắc mặt đại biến, vẻ mặt kinh ngạc. Mà trong mắt Tô Ngọc, thoáng qua tia trầm mặc, rồi chuyển sang một chút ngạc nhiên.

Tô Phóng Văn nhìn Hoa Tinh chằm chặp, hồi lâu sau, mới mở lời: "Có lẽ đây là thiên ý, Ngọc nhi, con đưa người này đến chậu Bạch Ngọc mẫu đơn, để Hoa Tinh công tử thưởng thức." Tô Ngọc ứng tiếng rời đi.

Hoa Tinh nhìn Tô Ngọc rời đi, ngầm nhận biết trên người thiếu nữ đang cất giấu một bí mật gì đó. Nhìn Tô Phóng Văn, Hoa Tinh nói: "Vấn đề vừa đề cập đến, nếu các hạ không muốn trả lời, vì bất cứ lý do gì, tại hạ cũng không miễn cưỡng. Bất quá tại hạ cũng chỉ nhất thời tò mà hỏi, các hạ không cần để trong lòng."

Ánh mắt Tô Phóng Văn thể hiện sự phức tạp đáp: "Cái…vấn đề đó, đợi lát nữa ta sẽ yêu cầu Ngọc nhi hồi đáp. Nó có nguyện ý hay không, còn xem các ngươi có duyên phận hay không. Nếu có duyên, ta chỉ có thể nói một câu, hy vọng ngươi hảo hảo quý trọng. Bây giờ chúng ta đi xem đóa Bạch Ngọc mẫu đơn mà Ngọc nhi đã vun trồng.

Tô Ngọc bưng một chậu hoa mẫu đơn tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn. Hoa Tinh ngắm nghía hoa mẫu đơn trên bàn, trong mắt dần dần ánh lên vẻ ngạc nhiên. Chỉ thấy chậu hoa mẫu đơn này trắng như bạch ngọc, cả đóa tựa bạch ngọc trong suốt như pha lê được điêu khắc mà thành. Phải biết rằng, hoa mẫu đơn bình thường đều là màu đỏ, chỉ có đại hồng đại tử, tượng trưng cho sự vinh hoa phú quý, tuyệt đại bộ phận là màu đỏ và màu tím. Màu đen và màu trắng thì cực kỳ hiếm thấy, có thể nói là cực phẩm. Mặt khác theo truyền thuyết, còn có loại mẫu đơn tam tinh củng nguyệt là vô thượng cực phẩm, nhưng…gần như chỉ có trong truyền thuyết mà thôi, chưa ai thấy được.

Hoa Tinh ca ngợi: "Thực sự là cực phẩm hoa, mặc dù tại hạ không có biết nhiều đối với hoa mẫu đơn, nhưng cũng có thể nhận thấy chậu bạch ngọc mẫu đơn này không phải vật bình thường, nhất định có thể lọt vào Thập Đại Danh Hoa. Ngày mai tại hạ sẽ ở đại hội tương trợ hai người, nếu ai cố ý quấy phá, tại hạ sẽ đứng ra giúp đỡ.

Tô Ngọc cười tươi rói: "Đa tạ ý tốt của công tử, Ngọc nhi thay mặt phụ thân cảm kích vô cùng." Làn thu ba trong vắt chớp động một cách mê li.

Tô Phóng Văn liếc nhìn nữ nhi, phát hiện trong mắt nàng có điểm vi diệu. Rồi thoáng nhìn Hoa Tinh, bỗng dưng thở dài: "Ngọc nhi, con đưa Hoa công tử đến phòng con ngồi đi, phụ thân đi mua chút đồ sẽ trở về nhanh thôi." Đoạn quan sát hai người, xoay người người rời đi…

Hoa Tinh thấy Tô Phóng Văn rời đi, ngầm hiểu được ý của hắn. Lại nhìn Tô Ngọc, Hoa Tinh suy nghĩ, nếu như nàng gỡ ra mặt nạ, để lộ dung mạo chân thật, có thể giống như Ám Vũ hay không, khiến người khác giật mình hay không? Có khi lại khiến kẻ khác càng thêm bất ngờ nữa không chừng, chứ sao?

Tô Ngọc khẽ mời: "Xin công tử theo tiểu nữ." Nói xong đi trước, Hoa Tinh theo sau, nhìn dáng đi uốn éo, yêu kiều của nàng, trong mắt lóe lên thần thái tán thưởng.

Đến phòng Tô Ngọc, Hoa Tinh nhận xét, nơi này bố trí rất sơ sài, nhưng làm cho người ta cảm nhận được một làn hương thư thái. Có một cái giường cũ kỹ, mọi vật được sắp xếp một cách gọn gàng, ngăn nắp. Đầu giường có vài bản cổ thư, tạo thêm ba phần nhã ý. Trên bàn, đặt một cây dao cầm, không phủ vải che, xem ra do chủ nhân thường xuyên dùng đến nó.

Tô Ngọc cất tiếng: "Công tử đừng cười, gia cảnh bần hàn, vì muốn có mười lượng bac, gia phụ cây đàn này, mọi thứ có thể bán được đều đã bán cả rồi. Mời công tử ngồi."

Hoa Tinh nhìn khắp lượt, trong lòng không khỏi than thầm. Trong thiên hạ, chúng nhân nghèo khổ quá nhiều, quá đông, cuộc sống của họ cơ cực đến cỡ nào, thực khiến kẻ khác không đành lòng mà. Chẳng trách cổ nhân có câu, "con sãi ở chùa thì quét lá đa", từng lời, đều hàm chứa một ngụ ý bất đắc dĩ mà tang thương.

Ánh mắt Hoa Tinh dừng lại ở cây dao cầm trân quý duy nhất, lộ vẻ ngạc nhiên. Càng nhìn kỹ, trong mắt Hoa Tinh càng lộ vẻ kinh ngạc. Cuối cùng, Hoa Tinh ngước nhìn Tô Ngọc, hỏi: "Cây đàn này, có để ai thấy qua chưa?"

Tô Ngọc ngạc nhiên không rõ ý Hoa Tinh, khẽ khàng lắc đầu: "Chưa từng, cho tới bây giờ vẫn chưa. Từ khi tiểu nữ còn nhỏ đến nay, cây đàn này vẫn nằm một chỗ ở đây, công tử là người ngoài đầu tiên được trông thấy nó. Vật này là kỷ vật duy nhất do nương lưu lại, cho nên mặc kệ là đã đến đường cùng, phụ cũng nhất quyết không đem đi bán."

Hoa Tinh nhìn vào mắt nàng, thấy trong đó hiện lên những nét sầu thương, Hoa Tinh nhịn không được hỏi tiếp: "Nàng có thể kể về nương của nàng không, có sự tình gì đáng nhớ về nương không?"

Tô Ngọc từ từ gật đầu đáp: "Nương của tiểu nữ rất đẹp, bà vĩnh viễn là nữ nhân đẹp nhất trong lòng phụ thân và tiểu nữ. Tiếc thay khi tiểu nữ mười tuổi, nương đã qua đời, lúc ấy phụ thân rất thương tâm, nếu không phải vì chăm lo cho tiểu nữ, tin rằng phụ thân nhất định đã đi cùng nương rồi. Nương dạy cho tiểu nữ đánh đàn từ lúc còn nhỏ, phụ thân dạy cho nốt nhạc, đến trước khi nương mất, nương đã truyền hết toàn bộ thủ khúc cho tiểu nữ, còn nhắc nhở tiểu nữ rằng, phải siêng năng luyện tập, đừng để người khác biết." Nói đến đây, Tô Ngọc ngừng lại, quan sát Hoa Tinh.

Hoa Tinh nhìn cây đàn, than thầm một tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Ngọc, không thể ngờ được, trên người nàng lại cất giấu một bí mật như vậy. Có lẽ là vì thế mà nàng phải đeo mặt nạ. Ánh mắt Hoa Tinh lộ ra tia cảm khái, trầm tư về một việc. Từ khi xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên Hoa Tinh trầm tư như thế, hiển nhiên là lo lắng về một sự kiện trọng đại, bằng không hắn đã chẳng bận tâm làm gì.

Rốt cuộc, là sự tình gì, tại sao lại có thể khiến hắn trầm mặc như vậy, có quan hệ gì với cây đàn này không? Có thể lắm chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện