Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết
Chương 50: Cứu tinh
Trương Khiết nhìn thấy trong phòng riêng, có mấy cô gái xinh đẹp và nóng bỏng vây quanh một người đàn ông bụng béo trung niên, một trong số họ thậm chí còn ngồi lên đùi của người đàn ông béo trung niên, và uống rượu giao bôi với ông ta.
"Ấy, lại có mỹ nhân tới này, mau vào uống một chén đi”, tên béo trung niên nhìn thấy Trương Khiết, hai mắt sáng lên, không ngừng vươn bàn tay mập mạp ra vẫy Trương Khiết.
Tôn Lam đang đứng ở cửa cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, cô ấy thật không ngờ những người này lại chơi điên cuồng như vậy, cô ấy nhìn thấy người đẹp ngồi trên đùi người đàn ông béo trung niên chính là người vào công ty với cô ấy lúc đó.
"Tôn Lam, lại đây!", một người đàn ông nhìn chừng ba mươi, vuốt tóc, vừa nhìn thấy Tôn Lam liền ra vẻ kinh ngạc, đêm nay, những cô gái mà ông ta gọi tới đều là những cô gái xinh đẹp nhất từ vóc dáng đến dung mạo. Vậy thì chính là Tôn Lam rồi, mà ông ta thì đang đợi Tôn Lam đến hầu rượu tối nay.
“Giám đốc, tôi… tôi…”, Tôn Lam đứng ở cửa không dám tiến vào, ấp úng nói.
“Tôi cái gì, ông chủ Vương đã hỏi cô mấy lần, cô tới muộn, trước tiên tự phạt ba chén đi!”, giám đốc không ngừng nháy mắt với Tôn Lam.
Ông chủ Vương chính là người đàn ông béo trung niên kia, lúc này đang nheo mắt nhìn Tôn Lam, nhìn cô ấy từ đầu đến chân, thè lưỡi li3m môi một cách ghê tởm.
"Phạt gì mà phạt? Nếu thích thì ông tự đi mà uống. Hôm nay chúng tôi đến để đòi tiền lương trước đây của Tôn Lam!"
Tiếng ly rượu vỡ khiến cả phòng rơi vào một sự im lặng đến rợn người.
"Cô là cái quỷ gì? Cô tới đây gây sự à?", tên giám đốc tóc vuốt mắng một tiếng rồi đứng lên, ngạo nghễ nhìn Trương Khiết: “Con nhãi, mày gây sự nhầm chỗ rồi!”
Ông chủ Vương phất phất tay về phía cửa phòng riêng: "Ôi tuổi trẻ ngu muội, ai cũng từng nóng nảy, ngồi xuống uống với tôi ly rượu, chuyện này tôi sẽ cho qua, sao hả?"
Tên giám đốc kiêu ngạo gật đầu với ông chủ Vương bằng một nụ cười nịnh nọt, sau đó nhìn Trương Khiết: "Có nghe ông chủ Vương nói gì không, nhanh chóng đến uống một ly với ông chủ Vương và nhận lỗi của mình đi, tôi sẽ coi như không có gì xảy ra”.
"Tôi nói không thì sao?", Trương Khiết nhìn chằm chằm vào tên giám đốc.
“Không?”, giám đốc cười nói: “Nếu chúng mày không biết điều, thì đừng hòng rời đi!”
Tên giám đốc nhặt một chiếc cốc thủy tinh và ném vào chân Trương Khiết, chiếc cốc vỡ tan trước mặt Trương Khiết, mảnh vỡ bắn vào chân cô ấy, cùng lúc đó, một đám côn đồ xuất hiện trong hành lang của nhà hàng, có đến bảy tám tên bao vây ở cửa.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Hùng lắc đầu, bước vào phòng với đôi vai run lên vì phấn khích, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, xem có ai cho anh tiện tay không.
Nhìn thấy động tác của Trương Hùng, Từ Uyển đưa tay kéo tay áo của Trương Hùng, lắc đầu với Trương Hùng, chỉ cần nhìn dáng vẻ của Trương Hùng là cô ấy biết Trương Hùng muốn làm gì, Từ Uyển tin chắc anh dám ra tay với đám người trong phòng này, ông chủ Vương và giám đốc của công ty người mẫu này, trong mắt người khác, có thể là mấy người thành đạt, nhưng trước mặt Lâm thị, họ chẳng khác gì con sâu cái kiến, Trương Hùng thậm chí nói đánh là đánh liền Vương Vĩ, nói gì đến những người này.
"Anh rể, đừng làm vậy, Trương Khiết có thể giải quyết được”, Từ Uyển thì thầm với Trương Hùng.
Trương Hùng hơi ngạc nhiên liếc nhìn Trương Khiết, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cô gái này dám hùng hổ xông tới đây làm loạn, bây giờ đối mặt với nhiều tên to con như vậy mà không hề sợ hãi, ai mà tin rằng cô ấy không có át chủ bài?
Nghĩ tới đây, Trương Hùng đã từ bỏ việc chuẩn bị đánh tàn phế những người này, chỉ đứng bên cạnh Trương Khiết để tránh bất kỳ tổn hại nào cho cô ấy.
Hành động của Trương Hùng, trong mắt đám côn đồ này, có vẻ yếu đuối, là đàn ông trong nhóm mà lại đi núp sau lưng đàn bà con gái.
"Tôi nói chứ em gái, đây không phải là người trợ giúp mà em mời đến đấy chứ?", tên giám đốc nhìn Trương Hùng và chế nhạo.
Trương Khiết hừ lạnh một tiếng: "Ai là người giúp tôi, ông chờ chút nữa sẽ biết!"
“Chờ chút nữa?”, giám đốc mỉm cười, sau đó giọng nói lập tức trở nên dữ tợn: “Tao muốn chúng mày quỳ hết xuống, ra tay!”
Tên giám đốc vừa ra lệnh, đám những người vây quanh cửa phòng riêng liền xông vào. Tên cầm đầu, một tên to con, liền vươn tay định tóm lấy Trương Khiết với nụ cười nham hiểm trên môi.
Những người còn lại cũng lao đến định bắt giữ Từ Uyển và Tôn Lam.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Trương Hùng, eo anh khẽ vặn, một tay nắm chặt nắm đấm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Lúc này, một tiếng gầm lớn vang lên từ bên ngoài phòng riêng.
"Tao xem đứa nào dám động đến họ!"
Tiếng quát còn chưa dứt, một đám thanh niên tay cầm gậy từ bên ngoài phòng riêng xông vào, nhìn lướt qua cũng không dưới hai mươi người.
Sự xuất hiện của nhóm thanh niên này khiến đám côn đồ được giám đốc gọi đến phải dừng động tác, không dám manh động.
Ngay sau đó, Trương Thành, người kẻ mắt, từ bên ngoài phòng riêng đi vào, bên cạnh Trương Thành, theo sau là hai người anh em của cậu ta và hai nữ sinh viên đại học trong bộ quần áo lộng lẫy và trang điểm đậm.
Trương Thành vừa bước vào phòng riêng, nhóm thanh niên cầm gậy cùng nhau cúi đầu và gọi ‘anh Thành’.
Trương Thành hài lòng gật đầu, tự cho mình là đẹp trai, bỏ điếu thuốc vào miệng, chuyển sự chú ý về phía giám đốc: “Tôi nghe nói ở trường có mấy tên cặn bã ép học sinh trong trường chúng tôi ra ngoài làm chuyện đó, hôm nay coi như bắt được ông rồi, ông cũng to gan đấy, ngay cả Tiểu Lam mà cũng dám động vào?"
"Chúng mày là ai?", giám đốc cau mày nhìn Trương Thành, ông ta chuyên trách quan hệ công chúng, Trương Thành tuy rằng nhìn qua non nớt, nhưng lại thấy trên người toàn là nhãn hiệu nổi tiếng, khiến ông ta không dám khinh thường.
"Tôi là thành viên của băng Thanh Hiệp, ông đã nghe nói về nó chưa?"
"Băng Thanh Hiệp!", tên giám đốc nghe thấy cái tên này đã vô cùng kinh ngạc, họ có dây dưa với xã hội đen nên đương nhiên sợ người đứng đầu băng đảng ngầm ở thành phố Ngân Châu.
"Có vẻ như ông đã nghe đến. Nếu đã nghe tiếng, hẳn biết trùm Lôi Công của chúng tôi đã từng nói rằng đám cặn bã mấy người không được phép động đến đại học Ngân Châu. Ông dám lờ đi à? Hay ông muốn tôi báo lại với đại ca?", Trương Thành lấy một cây gậy gỗ từ một tên thanh niên trẻ tuổi và nhìn tên giám đốc một cách đe dọa.
"Cái này…”, giám đốc nhìn những người mà Trương Thành dẫn đến, lại nhìn ông chủ Vương, lúc này suy nghĩ lợi hại, sau đó cúi đầu: "Xin lỗi, chúng tôi đã vượt quá giới hạn rồi, xin lỗi”.
“Còn không mau cút?”, Trương Thành nhướng mày.
Tên giám đốc liên tục ra hiệu cho các cô gái trong phòng riêng, không dám nán lại thêm tí nào mà chạy ra khỏi phòng riêng như chạy trốn.
Đám côn đồ mà tên giám đốc kia gọi tới cũng nhìn một cái rồi lui ra ngoài.
Các cô gái trong phòng riêng nhìn nhau, cuối cùng, một trong số họ dẫn đầu đi ra ngoài, những người khác theo sau, ông chủ Vương bụng phệ sao có thể một mình đương đầu với tình hình như vậy? Người thanh niên cầm gậy khiến ông ta sợ tới mức bắp chân run lẩy bẩy, cúi người chạy ra khỏi phòng riêng, không nói một lời, thậm chí còn không dám nhìn Trương Thành.
"Ấy, lại có mỹ nhân tới này, mau vào uống một chén đi”, tên béo trung niên nhìn thấy Trương Khiết, hai mắt sáng lên, không ngừng vươn bàn tay mập mạp ra vẫy Trương Khiết.
Tôn Lam đang đứng ở cửa cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, cô ấy thật không ngờ những người này lại chơi điên cuồng như vậy, cô ấy nhìn thấy người đẹp ngồi trên đùi người đàn ông béo trung niên chính là người vào công ty với cô ấy lúc đó.
"Tôn Lam, lại đây!", một người đàn ông nhìn chừng ba mươi, vuốt tóc, vừa nhìn thấy Tôn Lam liền ra vẻ kinh ngạc, đêm nay, những cô gái mà ông ta gọi tới đều là những cô gái xinh đẹp nhất từ vóc dáng đến dung mạo. Vậy thì chính là Tôn Lam rồi, mà ông ta thì đang đợi Tôn Lam đến hầu rượu tối nay.
“Giám đốc, tôi… tôi…”, Tôn Lam đứng ở cửa không dám tiến vào, ấp úng nói.
“Tôi cái gì, ông chủ Vương đã hỏi cô mấy lần, cô tới muộn, trước tiên tự phạt ba chén đi!”, giám đốc không ngừng nháy mắt với Tôn Lam.
Ông chủ Vương chính là người đàn ông béo trung niên kia, lúc này đang nheo mắt nhìn Tôn Lam, nhìn cô ấy từ đầu đến chân, thè lưỡi li3m môi một cách ghê tởm.
"Phạt gì mà phạt? Nếu thích thì ông tự đi mà uống. Hôm nay chúng tôi đến để đòi tiền lương trước đây của Tôn Lam!"
Tiếng ly rượu vỡ khiến cả phòng rơi vào một sự im lặng đến rợn người.
"Cô là cái quỷ gì? Cô tới đây gây sự à?", tên giám đốc tóc vuốt mắng một tiếng rồi đứng lên, ngạo nghễ nhìn Trương Khiết: “Con nhãi, mày gây sự nhầm chỗ rồi!”
Ông chủ Vương phất phất tay về phía cửa phòng riêng: "Ôi tuổi trẻ ngu muội, ai cũng từng nóng nảy, ngồi xuống uống với tôi ly rượu, chuyện này tôi sẽ cho qua, sao hả?"
Tên giám đốc kiêu ngạo gật đầu với ông chủ Vương bằng một nụ cười nịnh nọt, sau đó nhìn Trương Khiết: "Có nghe ông chủ Vương nói gì không, nhanh chóng đến uống một ly với ông chủ Vương và nhận lỗi của mình đi, tôi sẽ coi như không có gì xảy ra”.
"Tôi nói không thì sao?", Trương Khiết nhìn chằm chằm vào tên giám đốc.
“Không?”, giám đốc cười nói: “Nếu chúng mày không biết điều, thì đừng hòng rời đi!”
Tên giám đốc nhặt một chiếc cốc thủy tinh và ném vào chân Trương Khiết, chiếc cốc vỡ tan trước mặt Trương Khiết, mảnh vỡ bắn vào chân cô ấy, cùng lúc đó, một đám côn đồ xuất hiện trong hành lang của nhà hàng, có đến bảy tám tên bao vây ở cửa.
Nhìn thấy cảnh này, Trương Hùng lắc đầu, bước vào phòng với đôi vai run lên vì phấn khích, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, xem có ai cho anh tiện tay không.
Nhìn thấy động tác của Trương Hùng, Từ Uyển đưa tay kéo tay áo của Trương Hùng, lắc đầu với Trương Hùng, chỉ cần nhìn dáng vẻ của Trương Hùng là cô ấy biết Trương Hùng muốn làm gì, Từ Uyển tin chắc anh dám ra tay với đám người trong phòng này, ông chủ Vương và giám đốc của công ty người mẫu này, trong mắt người khác, có thể là mấy người thành đạt, nhưng trước mặt Lâm thị, họ chẳng khác gì con sâu cái kiến, Trương Hùng thậm chí nói đánh là đánh liền Vương Vĩ, nói gì đến những người này.
"Anh rể, đừng làm vậy, Trương Khiết có thể giải quyết được”, Từ Uyển thì thầm với Trương Hùng.
Trương Hùng hơi ngạc nhiên liếc nhìn Trương Khiết, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, cô gái này dám hùng hổ xông tới đây làm loạn, bây giờ đối mặt với nhiều tên to con như vậy mà không hề sợ hãi, ai mà tin rằng cô ấy không có át chủ bài?
Nghĩ tới đây, Trương Hùng đã từ bỏ việc chuẩn bị đánh tàn phế những người này, chỉ đứng bên cạnh Trương Khiết để tránh bất kỳ tổn hại nào cho cô ấy.
Hành động của Trương Hùng, trong mắt đám côn đồ này, có vẻ yếu đuối, là đàn ông trong nhóm mà lại đi núp sau lưng đàn bà con gái.
"Tôi nói chứ em gái, đây không phải là người trợ giúp mà em mời đến đấy chứ?", tên giám đốc nhìn Trương Hùng và chế nhạo.
Trương Khiết hừ lạnh một tiếng: "Ai là người giúp tôi, ông chờ chút nữa sẽ biết!"
“Chờ chút nữa?”, giám đốc mỉm cười, sau đó giọng nói lập tức trở nên dữ tợn: “Tao muốn chúng mày quỳ hết xuống, ra tay!”
Tên giám đốc vừa ra lệnh, đám những người vây quanh cửa phòng riêng liền xông vào. Tên cầm đầu, một tên to con, liền vươn tay định tóm lấy Trương Khiết với nụ cười nham hiểm trên môi.
Những người còn lại cũng lao đến định bắt giữ Từ Uyển và Tôn Lam.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Trương Hùng, eo anh khẽ vặn, một tay nắm chặt nắm đấm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Lúc này, một tiếng gầm lớn vang lên từ bên ngoài phòng riêng.
"Tao xem đứa nào dám động đến họ!"
Tiếng quát còn chưa dứt, một đám thanh niên tay cầm gậy từ bên ngoài phòng riêng xông vào, nhìn lướt qua cũng không dưới hai mươi người.
Sự xuất hiện của nhóm thanh niên này khiến đám côn đồ được giám đốc gọi đến phải dừng động tác, không dám manh động.
Ngay sau đó, Trương Thành, người kẻ mắt, từ bên ngoài phòng riêng đi vào, bên cạnh Trương Thành, theo sau là hai người anh em của cậu ta và hai nữ sinh viên đại học trong bộ quần áo lộng lẫy và trang điểm đậm.
Trương Thành vừa bước vào phòng riêng, nhóm thanh niên cầm gậy cùng nhau cúi đầu và gọi ‘anh Thành’.
Trương Thành hài lòng gật đầu, tự cho mình là đẹp trai, bỏ điếu thuốc vào miệng, chuyển sự chú ý về phía giám đốc: “Tôi nghe nói ở trường có mấy tên cặn bã ép học sinh trong trường chúng tôi ra ngoài làm chuyện đó, hôm nay coi như bắt được ông rồi, ông cũng to gan đấy, ngay cả Tiểu Lam mà cũng dám động vào?"
"Chúng mày là ai?", giám đốc cau mày nhìn Trương Thành, ông ta chuyên trách quan hệ công chúng, Trương Thành tuy rằng nhìn qua non nớt, nhưng lại thấy trên người toàn là nhãn hiệu nổi tiếng, khiến ông ta không dám khinh thường.
"Tôi là thành viên của băng Thanh Hiệp, ông đã nghe nói về nó chưa?"
"Băng Thanh Hiệp!", tên giám đốc nghe thấy cái tên này đã vô cùng kinh ngạc, họ có dây dưa với xã hội đen nên đương nhiên sợ người đứng đầu băng đảng ngầm ở thành phố Ngân Châu.
"Có vẻ như ông đã nghe đến. Nếu đã nghe tiếng, hẳn biết trùm Lôi Công của chúng tôi đã từng nói rằng đám cặn bã mấy người không được phép động đến đại học Ngân Châu. Ông dám lờ đi à? Hay ông muốn tôi báo lại với đại ca?", Trương Thành lấy một cây gậy gỗ từ một tên thanh niên trẻ tuổi và nhìn tên giám đốc một cách đe dọa.
"Cái này…”, giám đốc nhìn những người mà Trương Thành dẫn đến, lại nhìn ông chủ Vương, lúc này suy nghĩ lợi hại, sau đó cúi đầu: "Xin lỗi, chúng tôi đã vượt quá giới hạn rồi, xin lỗi”.
“Còn không mau cút?”, Trương Thành nhướng mày.
Tên giám đốc liên tục ra hiệu cho các cô gái trong phòng riêng, không dám nán lại thêm tí nào mà chạy ra khỏi phòng riêng như chạy trốn.
Đám côn đồ mà tên giám đốc kia gọi tới cũng nhìn một cái rồi lui ra ngoài.
Các cô gái trong phòng riêng nhìn nhau, cuối cùng, một trong số họ dẫn đầu đi ra ngoài, những người khác theo sau, ông chủ Vương bụng phệ sao có thể một mình đương đầu với tình hình như vậy? Người thanh niên cầm gậy khiến ông ta sợ tới mức bắp chân run lẩy bẩy, cúi người chạy ra khỏi phòng riêng, không nói một lời, thậm chí còn không dám nhìn Trương Thành.
Bình luận truyện