Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
Chương 14
Edit: tiểu an nhi
Bà Dương đúng là một bà lão nhân từ tốt bụng, cho Thuỷ Ngân và Hạ Tiểu Yến thuê một gian phòng trên lầu có diện tích tương đối lớn. Giường, tủ quần áo, bàn đọc sách, cái gì cũng có đủ. Thậm chí Thuỷ Ngân còn không cần phải tự mua đệm chăn, bà Dương trực tiếp cho cô.
"Đây đều là đồ dùng trước kia của con gái ta, cũ rồi, để ở trong nhà cũng không có ai sử dụng. Nếu mẹ con cháu không chê thì cứ lấy mà dùng." Bà Dương nhìn ra mẹ con Thuỷ Ngân túng thiếu nên có lòng giúp đỡ. Thủy Ngân thấy vậy cũng chẳng hề tỏ ra khách sáo.
Trong cuộc đời khó tránh khỏi có những lúc gặp khó khăn, ngay tại thời điểm ấy không dễ dàng gì có được người nguyện ý đưa tay ra giúp đỡ mình. Tự nhiên mà tiếp nhận trợ giúp cũng không phải một chuyện đáng xấu hổ. Con người khắc sâu hận thù, nhưng cũng phải nhớ đến việc tri ân, như vậy cuộc sống mới có thể trôi qua dễ chịu được.
Tính tình của Thủy Ngân rất hợp với sở thích của bà Dương, lại thêm một cô bé Hạ Tiểu Yến khiến cho người khác thương yêu, không qua mấy ngày bà lão hiền từ này đã trở nên thân thiết với hai người. Thấy Hạ Tiểu Yến chỉ có hai ba bộ quần áo thay qua đổi lại, quần áo của Thủy Ngân lại càng không cần phải nói, bà Dương dứt khoát tìm không ít quần áo cũ trong nhà mang qua cho mẹ con cô.
Đó đều là quần áo cũ của con gái bà Dương lúc trước từng mặc, bây giờ không cần nữa. Bà Dương vẫn để đó, không có ý định vứt đi, nhưng lại không có tác dụng gì. Bây giờ có thể lấy ra cho hai mẹ con Thuỷ Ngân sửa lại một chút rồi mặc, bà nhìn thôi cũng thấy rất vui vẻ.
Người xưa có câu người đẹp vì lụa, mấy ngày nay Thủy Ngân nghỉ ngơi thật tốt, lại thêm quần áo đẹp mặc vừa vặn. Dáng vẻ nhìn trẻ ra không ít, bác gái ở đối diện cứ nhìn thấy cô là khen không dứt miệng.
Thủy Ngân vô cùng biết ơn bà Dương, nếu không có bà lão thiện lương hào phóng này giúp đỡ để cô và Hạ Tiểu Yến có thể ở lại đây, thì khẳng định cô không có cách nào sống một cách thoải mái dễ chịu như bây giờ. Trong dự tính ban đầu của cô, hẳn là lúc mới đến đây hai mẹ con sẽ không có ai trợ giúp, nhất định phải nhanh chóng đi tìm việc làm để sắp xếp ổn định cuộc sống.
Tuy nhiên hiện giờ, cô có thể thay đổi kế hoạch của mình một chút cho phù hợp rồi.
"Cháu muốn tìm việc làm hả?" Bà Dương đẩy đẩy mắt kính một chút hỏi.
"Vâng." Thủy Ngân vừa giúp bà lột đậu tương, vừa nói: "Cháu dẫn Tiểu Yến ở lại đây sinh hoạt, miệng ăn núi lở, không thể cứ ngồi không, cần phải đi kiếm việc để làm mới được."
Bà Dương gật đầu, vẻ mặt hài lòng mỉm cười: "Ừ, cháu nghĩ như thế là tốt. Ta đã thấy quá nhiều người phụ nữ sau khi mất chồng thì dường như cũng đánh mất luôn bản thân, mà không biết trên đời này còn có thật nhiều hướng đi mới. Cách này không được thì chúng ta tính cách khác. Nhưng có những người lại cứ sợ đắng cay, sợ mệt mỏi; sợ không có tiền, làm người khác nhìn vào lại thấy bó tay bó chân, chẳng dám làm cái gì."
"Ta thường nói với mấy đứa con gái của mình rằng, hôn nhân không phải là toàn bộ cuộc đời, nó chỉ là một đoạn đường trong đó mà thôi. Bản thân mình có thể tự lựa chọn kết thúc hay bắt đầu. Nếu cảm thấy vui vẻ thì cứ thoải mái tận hưởng thoả thích; còn nếu cảm thấy khổ đau thì hãy biết dừng lại kịp thời, bởi vì đau khổ kéo dài nó sẽ chỉ biến hôn nhân thành vết thương lòng sâu sắc."
Thủy Ngân nhìn bà Dương, hiểu rõ bà đang nói cái gì, "Cháu cảm thấy bà nói rất đúng. Không cần biết lần này cháu có thể tìm được chồng hay không, dù kết quả có như thế nào, cháu cũng sẽ không tự biến cuộc sống của mình trở nên khó khăn."
Bà Dương vui vẻ cười cười, "Cháu có thể nghĩ thoáng được như thế là tốt rồi."
"Cháu đã có tính toán gì chưa, có thể nói cho ta nghe một chút không?"
Thủy Ngân thấy được bà đang có lòng muốn giúp đỡ, cũng không giấu diếm gì: "Cháu đọc báo thấy có người tuyển giáo viên dạy đàn nên chuẩn bị đi thử xem thế nào."
Báo chí lúc này chỉ đăng tin cho thuê phòng ốc, các loại thông báo tìm người và quảng cáo linh tinh. Trước mắt cách thức nắm bắt tin tức bên ngoài của hầu hết người dân chỉ giới hạn trong việc đọc báo và nghe radio.
Bà Dương có chút kinh ngạc, "Cháu biết chơi đàn dương cầm ư?"
Thủy Ngân: "Vâng ạ, cháu đàn cũng không tệ lắm." Cô còn biết gảy đàn tì bà nữa cơ, chỉ có điều không tốt bằng đánh piano.
Bà Dương cảm thấy rất hứng thú, dí dỏm vươn tay giống như thân sĩ mời nhảy, "Ta có được vinh hạnh nghe cháu đàn một khúc hay không?"
Thủy Ngân đặt rổ đậu tương xuống, cũng cố ý xoè vạt váy nhún chân một cái, "Đương nhiên là được ạ."
Hạ Tiểu Yến ngồi ở một bên ăn bánh bích quy, mấy ngày nay cô bé trải qua một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Không chỉ có quần áo mới để mặc, mà ngày nào cũng được ăn đủ các loại đồ ăn vặt. Không chỉ bà Dương mà đa phần những người lớn tuổi đều thế, rất thích cho trẻ nhỏ thức ăn. Bà Dương ở chỗ này có khá nhiều người mang đồ ăn vặt đến biếu, nhưng bà không thích ăn cho lắm nên đưa hết cho Hạ Tiểu Yến ăn.
Thấy mẹ bước về phía chiếc đàn dương cầm, Hạ Tiểu Yến ngừng ăn, tò mò mà nhìn. Cô bé là một đứa trẻ nhát gan, cho dù rất hiếu kì nhưng cũng sẽ không mở miệng ra hỏi.
Bà Dương xoa xoa đầu cô bé: "Kia là đàn dương cầm, một loại nhạc cụ, lúc đàn lên nghe rất êm tai." Nhìn bộ dạng đứa nhỏ giống như chưa bao giờ được nhìn thấy dương cầm, bà đoán có lẽ sau khi lấy chồng Mộc Hương chưa từng đàn qua. Bà Dương âm thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ cuộc hôn nhân này của Mộc Hương e rằng vô cùng tồi tệ.
Nếu một cô gái sau khi kết hôn không thể tiếp tục làm những thứ mà mình yêu thích thì không thể nghi ngờ rằng cuộc hôn nhân đó là một tai vạ với cô gái ấy.
Thủy Ngân thử qua khung dương cầm này một chút, ngồi lên ấn vài phím đàn, "Âm sắc của chiếc đàn dương cầm này thật không tệ, giá cả có lẽ cũng không rẻ."
Bà Dương gật đầu: "Đàn là cô con gái lớn của ta từng dùng trước kia. Ta và tiên sinh đều yêu thương con bé cho nên mua thứ gì cũng đều là tốt nhất."
Thủy Ngân gảy một khúc " The Blue Danube ". Bà Dương yên tĩnh lắng nghe, Hạ Tiểu Yến mở to đôi mắt tròn, bánh bích quy trong tay rơi mất từ khi nào cũng không biết. Từ trước tới nay cô bé chưa từng nhìn thấy qua vật này, cũng không biết nó có thể đàn được, đã vậy tiếng đàn còn nghe hay đến thế!
Dư âm tiêu tan, bà Dương nhiệt liệt vỗ tay, không tiếc dành lời khen cho cô: "Đàn rất khá, ta thấy cháu đi làm giáo viên dạy đàn hoàn toàn không có vấn đề gì."
Hạ Tiểu Yến cũng lấy lại tinh thần, kích động nhìn Thủy Ngân, đôi mắt sáng lấp lánh. Cô bé cũng không hiểu tại sao mình lại kích động, chẳng qua là cô bé cảm thấy mẹ hiện giờ khác biệt hoàn toàn so với mẹ trước kia, khiến cho cô bé có cảm giác thật xa vời nhưng lại vô cùng yêu thích ao ước.
Ba người ở ba thế hệ khác nhau sống chung dưới một mái nhà lại hoà hợp đến không ngờ. Theo đề nghị của bà Dương, Thủy Ngân nghỉ ngơi thêm mấy ngày, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân cho tốt.
Buổi sáng ba người sẽ cùng nhau đi đến khu chợ gần nhà mua thức ăn. Bà Dương nấu ăn rất ngon, chỉ dùng một món bột chiên nhân thịt đã chinh phục được Hạ Tiểu Yến, có thể làm cho cô bé hay ngại ngùng này chủ động gọi bà là bà nội. Thủy Ngân lại đặc biệt thích món đậu tương muối của bà. Bà có một loại nước dùng để muối đậu tương riêng biệt, Thủy Ngân chưa từng nếm thử mùi vị đó trước kia.
Thủy Ngân cũng biết nấu ăn, tuy nhiên đồ ăn cô làm không mang theo đặc sắc địa phương gì cả. Có thể là do đã sinh sống ở quá nhiều nơi, cho nên kiểu gì cũng biết làm một chút.
Đi chợ thấy được một mẻ cá vược còn tươi nguyên, cô đặc biệt mua về làm món canh cá. Ba người ngồi vây quanh cái bàn nhỏ ở trong sân, vào lúc sắc trời gần tối cùng nhau ăn cơm.
Bà Dương phe phẩy cái quạt, cảm thán: "Nếu còn trẻ thì lúc này uống một chút rượu vang là tuyệt nhất rồi. Tiếc là bây giờ đã lớn tuổi, không thể uống rượu nữa."
"À, Mộc Hương có muốn uống không? Ta có cất một bình rượu nho ngon lắm."
"Vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh, được nhờ phúc của bà rồi."
Rót ra nửa chén, bà Dương dùng nước thay rượu: "Ta trước dùng chén này để chúc cháu tìm được việc làm một cách thuận lợi."
Thủy Ngân: "Nhận được câu chúc của bà thì nhất định là sẽ thành công."
Thủy Ngân uống hết nửa chén, trên mặt nở một nụ cười chân tình khó có được. Hạ Tiểu Yến cũng được cho một thìa nhỏ để nếm thử mùi vị.
Ngay từ đầu quá trình tìm việc làm tiến hành không phải quá thuận lợi. Gia đình thứ nhất là một đôi vợ chồng, nữ chủ nhân kia vừa nhìn thấy cô đã ngó lên ngó xuống đánh giá cô mấy lần. Thấy cô chỉ mặc váy áo cũ, đi giày mòn, đôi tay thôi ráp với cổ tay trống không; không hề che giấu ánh mắt ghét bỏ, trực tiếp từ chối, còn không thèm nghe thử xem cô đánh đàn như thế nào.
Thủy Ngân cũng không để bụng. Cô đã gặp nhiều loại người, cũng biết rõ việc đời không thể lúc nào cũng được như ý muốn. Có đôi khi cho dù có năng lực, có thủ đoạn, nhưng vận số kém thì làm gì cũng không thuận lợi.
Nhà này đã không được thì chuyển sang nhà tiếp theo.
Đến nhà thứ ba, rốt cuộc cô cũng thành công nhận được việc.
Gia đình này sống trong một biệt thự nhỏ theo phong cách phương Tây, có sân rộng, trong nhà còn có hai bảo mẫu. Tuy nhìn qua không giàu có bằng hai gia đình trước, nhưng chủ nhân dễ nói chuyện hơn gia đình thứ nhất rất nhiều. Học sinh là một cậu bé mười một tuổi, hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn hẳn so với cô con gái kiêu căng của gia đình thứ hai.
Thực ra chủ nhà cũng không hẳn là vừa ý với cô, dù sao làm người cũng khó mà tránh khỏi việc trông mặt mà bắt hình dong. Mộc Hương bị hoàn cảnh mài mòn nhiều năm, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vừa rồi cũng không thể để cho cô hồi phục lại được hoàn toàn, cộng thêm trang phục nhìn qua có chút mộc mạc.
Tuy nhiên, sau khi thể hiện trình độ đánh đàn, còn đồng ý sẽ thuận tiện dạy Tiếng Anh cho đứa nhỏ, chủ nhà liền động tâm. Có thể bỏ ra một khoản tiền thuê giáo viên dạy đàn kiêm gia sư dạy Tiếng Anh, tính toán kiểu gì cũng thấy đây là một việc có lời.
Ấn định lương và thời gian học trong một tuần xong xuôi, Thủy Ngân trở về khoe tin tức tốt này cho bà Dương và Hạ Tiểu Yến biết.
"Đúng là chuyện tốt mà, hôm nay phải làm gì đó ăn mừng mới được." Bà Dương phấn chấn nhanh chóng đi giết con vịt hầm cách thuỷ.
Thủy Ngân dắt theo Hạ Tiểu Yến ra ngoài mua thức ăn chín, hai người sải bước đi dạo trên phố. Hạ Tiểu Yến không còn bị những cái ô tô bên trong tối tăm doạ cho sợ hãi nữa, nhưng vẫn cứ tò mò ngó nghiêng nhìn quang cảnh xung quanh. Nhà cao tầng, kiến trúc phương tây cùng các loại xe kéo, xe con, xe đạp, chú bé bán báo, các cửa hàng với khung cửa sổ bằng thuỷ tinh, tất cả mọi thứ đều khiến cho cô bé nhìn không xuể.
Trẻ con luôn có thể cảm nhận được tâm trạng của người lớn. Lúc trước ở căn nhà cũ, Mộc Hương lúc nào cũng uất ức không vui. Hạ Tiểu Yến nhát gan chỉ biết co người lại, liều mạng làm việc để chứng minh bản thân, cũng không dám tùy ý nói chuyện, chỉ sợ nhận lấy ánh mắt không vui của người lớn.
Hiện tại, cô bé có thể tự nhiên kéo tay Thuỷ Ngân, chủ động nói với cô nhiều chuyện.
"Mẹ, thơm quá đi mất."
Hai người đúng lúc đi ngang qua một tiệm hoa. Thứ Hạ Tiểu Yến nhắc đến chính là một bó hoa bách hợp được bày ở bên ngoài.
Cô bé hiếm khi chủ động nói đến cái gì, Thủy Ngân nhìn Hạ Tiểu Yến một cái, bước tới mua hai cành bách hợp.
Đối với đứa bé này, tuy rằng Thủy Ngân không sinh ra cái gọi là “tình thương của mẹ”, nhưng nếu đã ở bên cạnh cô, cô vẫn bằng lòng đối xử với nó tốt hơn một chút.
Nhận được hai cành bách hợp, Hạ Tiểu Yến vui vẻ ôm cành hoa hương thơm ngào ngạt. Trên đường đi không ngừng nhảy nhót tung tăng, về đến nhà vẫn không nỡ buông xuống. Cuối cùng, bà Dương kêu cô bé cắm hoa vào trong bình, rồi đặt ở gian phòng trên lầu.
"Tiểu Yến thích hoa bách hợp sao? Bà nội trồng cho cháu hai cây nhé."
Bà Dương nói được thì làm được, rất nhanh mua hạt giống bách hợp về, để Hạ Tiểu Yến giúp bà trồng xuống đất.
"Thật ra mùa này không phải là thời điểm thích hợp nhất để trồng bách hợp đâu, nhưng chúng ta cứ chăm sóc thật tốt là nó có thể nở ra hoa. Cũng giống như con người vậy, mặc dù không sinh ra trong một thời đại yên ổn, nhưng cứ quan tâm dạy dỗ, nhất định sẽ có ngày thành công."
Hạ Tiểu Yến nghe câu hiểu câu không.
Những lúc Thủy Ngân ở nhà sẽ dạy Hạ Tiểu Yến viết chữ, còn dạy cả cách đánh đàn nữa. Học đàn là do Hạ Tiểu Yến chủ động yêu cầu. Lần đầu nói ra, cô bé xấu hổ đến mức đầu dí sát xuống ngực, giọng thì lí nha lí nhí.
Đứa nhỏ tự ti thường là sẽ tự ti cả đời. Thủy Ngân kêu cô bé tới ngồi bên cạnh mình, chỉ dạy cô bé cách đánh dương cầm. Ban đầu, Hạ Tiểu Yến ấn phím đàn cũng không dám ấn mạnh, Thủy Ngân chỉ có thể giữ lấy ngón tay mà chỉ bảo.
"Nếu thế cuộc mà thái bình một chút thì tốt rồi, cho đứa nhỏ đi học. Học hỏi thêm chút tri thức thì tính tình cũng sẽ hoạt bát hơn." Bà Dương nhìn Hạ Tiểu Yến ngồi bên kia nghiêm túc nhấn phím đàn, cảm thán với Thủy Ngân.
Thủy Ngân gần đây học may vá cùng với bà, đang tự mình khâu một cái váy nhỏ, nghe vậy liền nói: "Trường học chỗ này chỉ nhận thiếu niên mười mấy tuổi thôi ạ, trẻ nhỏ mấy tuổi thế này họ không nhận đâu."
Bà Dương giũ giũ tờ báo trên tay, nâng mắt kính, miệng phàn nàn: "Cháu xem mấy ông thầy giáo này đi, ngày nào cũng ở trên báo nói luyên tha luyên thuyên. Cái gì mà hiện tại xây dựng trường Đại học là điều không tưởng. Nếu để con gái nhập học mà cắt tóc, mặc váy để lộ bắp chân, học chung một chỗ với đàn ông là không ra thể thống gì. Thể thống là cái gì? Chẳng phải cũng chỉ là quy củ thôi sao. Quy củ là vật chết, nhất định phải thay đổi."
"Không cần biết là nam hay nữ, cứ phải đọc nhiều sách mới tốt. Phần lớn đạo lý tốt đẹp đều nằm ở trong sách cả, nhiều người đọc sách thấy được những câu nói, suy nghĩ khác biệt kia, đầu óc sẽ trở nên tỉnh táo. Bọn họ không cho phụ nữ đi học, đơn giản là sợ phụ nữ trở nên thông minh, tự chủ được rồi sẽ không dễ dàng bị lừa gạt nữa. Thời đại đang phát triển tiến lên phía trước, Đại Thanh đã mất bao nhiêu năm rồi mà những lão cổ hủ này vẫn giữ cái tư tưởng và cách làm kiểu cũ đó."
Bà không nhịn được lắc lắc đầu: "Lúc trước ta và tiên sinh cho con gái ra nước ngoài du học, sau khi về nước chúng nó cũng bị người ta mắng cho không ít. Khi đó ta tức giận vô cùng. Thế cục bây giờ còn khá hơn hồi đó nhiều đấy, có không ít người có học đã được khai sáng sẵn lòng cho con gái đi học. Thật hy vọng những cô gái đó biết quý trọng cơ hội khó có được ấy, về sau mới có càng nhiều bé gái được đi đến trường."
"Đây, cháu xem." Bà Dương giơ tờ báo ra chỉ cho Thủy Ngân nhìn dòng chữ phía trên, "Vị tiên sinh này là một nhân sĩ yêu nước, đối với chuyện gì cũng đều có hiểu biết, có chính kiến. Ở trên báo từng phát biểu ra không ít những câu nói khích lệ người dân trong nước, nhưng hết lần này tới lần khác lại quá mức hẹp hòi khi nhắc đến vấn đề liên quan tới phụ nữ. Ta mong về sau không còn thấy những lời phát biểu đáng ghét này nữa. Phụ nữ chúng ta bị trói buộc quá lâu rồi, không thể cứ bị ràng buộc ở phía sau gia đình mà không được tự do."
Thủy Ngân vuốt vuốt đường chỉ, nhìn gương mặt bà lão đang tràn ngập bi phẫn sầu lo, nở nụ cười, "Sẽ như vậy thôi ạ. Đợi sau này, con gái cũng có thể được đi học, được tiếp nhận tri thức giống như con trai. Sẽ không còn ai phát ngôn không ra thể thống gì như thế này trên báo đâu ạ."
Bà Dương đúng là một bà lão nhân từ tốt bụng, cho Thuỷ Ngân và Hạ Tiểu Yến thuê một gian phòng trên lầu có diện tích tương đối lớn. Giường, tủ quần áo, bàn đọc sách, cái gì cũng có đủ. Thậm chí Thuỷ Ngân còn không cần phải tự mua đệm chăn, bà Dương trực tiếp cho cô.
"Đây đều là đồ dùng trước kia của con gái ta, cũ rồi, để ở trong nhà cũng không có ai sử dụng. Nếu mẹ con cháu không chê thì cứ lấy mà dùng." Bà Dương nhìn ra mẹ con Thuỷ Ngân túng thiếu nên có lòng giúp đỡ. Thủy Ngân thấy vậy cũng chẳng hề tỏ ra khách sáo.
Trong cuộc đời khó tránh khỏi có những lúc gặp khó khăn, ngay tại thời điểm ấy không dễ dàng gì có được người nguyện ý đưa tay ra giúp đỡ mình. Tự nhiên mà tiếp nhận trợ giúp cũng không phải một chuyện đáng xấu hổ. Con người khắc sâu hận thù, nhưng cũng phải nhớ đến việc tri ân, như vậy cuộc sống mới có thể trôi qua dễ chịu được.
Tính tình của Thủy Ngân rất hợp với sở thích của bà Dương, lại thêm một cô bé Hạ Tiểu Yến khiến cho người khác thương yêu, không qua mấy ngày bà lão hiền từ này đã trở nên thân thiết với hai người. Thấy Hạ Tiểu Yến chỉ có hai ba bộ quần áo thay qua đổi lại, quần áo của Thủy Ngân lại càng không cần phải nói, bà Dương dứt khoát tìm không ít quần áo cũ trong nhà mang qua cho mẹ con cô.
Đó đều là quần áo cũ của con gái bà Dương lúc trước từng mặc, bây giờ không cần nữa. Bà Dương vẫn để đó, không có ý định vứt đi, nhưng lại không có tác dụng gì. Bây giờ có thể lấy ra cho hai mẹ con Thuỷ Ngân sửa lại một chút rồi mặc, bà nhìn thôi cũng thấy rất vui vẻ.
Người xưa có câu người đẹp vì lụa, mấy ngày nay Thủy Ngân nghỉ ngơi thật tốt, lại thêm quần áo đẹp mặc vừa vặn. Dáng vẻ nhìn trẻ ra không ít, bác gái ở đối diện cứ nhìn thấy cô là khen không dứt miệng.
Thủy Ngân vô cùng biết ơn bà Dương, nếu không có bà lão thiện lương hào phóng này giúp đỡ để cô và Hạ Tiểu Yến có thể ở lại đây, thì khẳng định cô không có cách nào sống một cách thoải mái dễ chịu như bây giờ. Trong dự tính ban đầu của cô, hẳn là lúc mới đến đây hai mẹ con sẽ không có ai trợ giúp, nhất định phải nhanh chóng đi tìm việc làm để sắp xếp ổn định cuộc sống.
Tuy nhiên hiện giờ, cô có thể thay đổi kế hoạch của mình một chút cho phù hợp rồi.
"Cháu muốn tìm việc làm hả?" Bà Dương đẩy đẩy mắt kính một chút hỏi.
"Vâng." Thủy Ngân vừa giúp bà lột đậu tương, vừa nói: "Cháu dẫn Tiểu Yến ở lại đây sinh hoạt, miệng ăn núi lở, không thể cứ ngồi không, cần phải đi kiếm việc để làm mới được."
Bà Dương gật đầu, vẻ mặt hài lòng mỉm cười: "Ừ, cháu nghĩ như thế là tốt. Ta đã thấy quá nhiều người phụ nữ sau khi mất chồng thì dường như cũng đánh mất luôn bản thân, mà không biết trên đời này còn có thật nhiều hướng đi mới. Cách này không được thì chúng ta tính cách khác. Nhưng có những người lại cứ sợ đắng cay, sợ mệt mỏi; sợ không có tiền, làm người khác nhìn vào lại thấy bó tay bó chân, chẳng dám làm cái gì."
"Ta thường nói với mấy đứa con gái của mình rằng, hôn nhân không phải là toàn bộ cuộc đời, nó chỉ là một đoạn đường trong đó mà thôi. Bản thân mình có thể tự lựa chọn kết thúc hay bắt đầu. Nếu cảm thấy vui vẻ thì cứ thoải mái tận hưởng thoả thích; còn nếu cảm thấy khổ đau thì hãy biết dừng lại kịp thời, bởi vì đau khổ kéo dài nó sẽ chỉ biến hôn nhân thành vết thương lòng sâu sắc."
Thủy Ngân nhìn bà Dương, hiểu rõ bà đang nói cái gì, "Cháu cảm thấy bà nói rất đúng. Không cần biết lần này cháu có thể tìm được chồng hay không, dù kết quả có như thế nào, cháu cũng sẽ không tự biến cuộc sống của mình trở nên khó khăn."
Bà Dương vui vẻ cười cười, "Cháu có thể nghĩ thoáng được như thế là tốt rồi."
"Cháu đã có tính toán gì chưa, có thể nói cho ta nghe một chút không?"
Thủy Ngân thấy được bà đang có lòng muốn giúp đỡ, cũng không giấu diếm gì: "Cháu đọc báo thấy có người tuyển giáo viên dạy đàn nên chuẩn bị đi thử xem thế nào."
Báo chí lúc này chỉ đăng tin cho thuê phòng ốc, các loại thông báo tìm người và quảng cáo linh tinh. Trước mắt cách thức nắm bắt tin tức bên ngoài của hầu hết người dân chỉ giới hạn trong việc đọc báo và nghe radio.
Bà Dương có chút kinh ngạc, "Cháu biết chơi đàn dương cầm ư?"
Thủy Ngân: "Vâng ạ, cháu đàn cũng không tệ lắm." Cô còn biết gảy đàn tì bà nữa cơ, chỉ có điều không tốt bằng đánh piano.
Bà Dương cảm thấy rất hứng thú, dí dỏm vươn tay giống như thân sĩ mời nhảy, "Ta có được vinh hạnh nghe cháu đàn một khúc hay không?"
Thủy Ngân đặt rổ đậu tương xuống, cũng cố ý xoè vạt váy nhún chân một cái, "Đương nhiên là được ạ."
Hạ Tiểu Yến ngồi ở một bên ăn bánh bích quy, mấy ngày nay cô bé trải qua một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Không chỉ có quần áo mới để mặc, mà ngày nào cũng được ăn đủ các loại đồ ăn vặt. Không chỉ bà Dương mà đa phần những người lớn tuổi đều thế, rất thích cho trẻ nhỏ thức ăn. Bà Dương ở chỗ này có khá nhiều người mang đồ ăn vặt đến biếu, nhưng bà không thích ăn cho lắm nên đưa hết cho Hạ Tiểu Yến ăn.
Thấy mẹ bước về phía chiếc đàn dương cầm, Hạ Tiểu Yến ngừng ăn, tò mò mà nhìn. Cô bé là một đứa trẻ nhát gan, cho dù rất hiếu kì nhưng cũng sẽ không mở miệng ra hỏi.
Bà Dương xoa xoa đầu cô bé: "Kia là đàn dương cầm, một loại nhạc cụ, lúc đàn lên nghe rất êm tai." Nhìn bộ dạng đứa nhỏ giống như chưa bao giờ được nhìn thấy dương cầm, bà đoán có lẽ sau khi lấy chồng Mộc Hương chưa từng đàn qua. Bà Dương âm thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ cuộc hôn nhân này của Mộc Hương e rằng vô cùng tồi tệ.
Nếu một cô gái sau khi kết hôn không thể tiếp tục làm những thứ mà mình yêu thích thì không thể nghi ngờ rằng cuộc hôn nhân đó là một tai vạ với cô gái ấy.
Thủy Ngân thử qua khung dương cầm này một chút, ngồi lên ấn vài phím đàn, "Âm sắc của chiếc đàn dương cầm này thật không tệ, giá cả có lẽ cũng không rẻ."
Bà Dương gật đầu: "Đàn là cô con gái lớn của ta từng dùng trước kia. Ta và tiên sinh đều yêu thương con bé cho nên mua thứ gì cũng đều là tốt nhất."
Thủy Ngân gảy một khúc " The Blue Danube ". Bà Dương yên tĩnh lắng nghe, Hạ Tiểu Yến mở to đôi mắt tròn, bánh bích quy trong tay rơi mất từ khi nào cũng không biết. Từ trước tới nay cô bé chưa từng nhìn thấy qua vật này, cũng không biết nó có thể đàn được, đã vậy tiếng đàn còn nghe hay đến thế!
Dư âm tiêu tan, bà Dương nhiệt liệt vỗ tay, không tiếc dành lời khen cho cô: "Đàn rất khá, ta thấy cháu đi làm giáo viên dạy đàn hoàn toàn không có vấn đề gì."
Hạ Tiểu Yến cũng lấy lại tinh thần, kích động nhìn Thủy Ngân, đôi mắt sáng lấp lánh. Cô bé cũng không hiểu tại sao mình lại kích động, chẳng qua là cô bé cảm thấy mẹ hiện giờ khác biệt hoàn toàn so với mẹ trước kia, khiến cho cô bé có cảm giác thật xa vời nhưng lại vô cùng yêu thích ao ước.
Ba người ở ba thế hệ khác nhau sống chung dưới một mái nhà lại hoà hợp đến không ngờ. Theo đề nghị của bà Dương, Thủy Ngân nghỉ ngơi thêm mấy ngày, điều chỉnh lại trạng thái của bản thân cho tốt.
Buổi sáng ba người sẽ cùng nhau đi đến khu chợ gần nhà mua thức ăn. Bà Dương nấu ăn rất ngon, chỉ dùng một món bột chiên nhân thịt đã chinh phục được Hạ Tiểu Yến, có thể làm cho cô bé hay ngại ngùng này chủ động gọi bà là bà nội. Thủy Ngân lại đặc biệt thích món đậu tương muối của bà. Bà có một loại nước dùng để muối đậu tương riêng biệt, Thủy Ngân chưa từng nếm thử mùi vị đó trước kia.
Thủy Ngân cũng biết nấu ăn, tuy nhiên đồ ăn cô làm không mang theo đặc sắc địa phương gì cả. Có thể là do đã sinh sống ở quá nhiều nơi, cho nên kiểu gì cũng biết làm một chút.
Đi chợ thấy được một mẻ cá vược còn tươi nguyên, cô đặc biệt mua về làm món canh cá. Ba người ngồi vây quanh cái bàn nhỏ ở trong sân, vào lúc sắc trời gần tối cùng nhau ăn cơm.
Bà Dương phe phẩy cái quạt, cảm thán: "Nếu còn trẻ thì lúc này uống một chút rượu vang là tuyệt nhất rồi. Tiếc là bây giờ đã lớn tuổi, không thể uống rượu nữa."
"À, Mộc Hương có muốn uống không? Ta có cất một bình rượu nho ngon lắm."
"Vậy cháu cung kính không bằng tuân mệnh, được nhờ phúc của bà rồi."
Rót ra nửa chén, bà Dương dùng nước thay rượu: "Ta trước dùng chén này để chúc cháu tìm được việc làm một cách thuận lợi."
Thủy Ngân: "Nhận được câu chúc của bà thì nhất định là sẽ thành công."
Thủy Ngân uống hết nửa chén, trên mặt nở một nụ cười chân tình khó có được. Hạ Tiểu Yến cũng được cho một thìa nhỏ để nếm thử mùi vị.
Ngay từ đầu quá trình tìm việc làm tiến hành không phải quá thuận lợi. Gia đình thứ nhất là một đôi vợ chồng, nữ chủ nhân kia vừa nhìn thấy cô đã ngó lên ngó xuống đánh giá cô mấy lần. Thấy cô chỉ mặc váy áo cũ, đi giày mòn, đôi tay thôi ráp với cổ tay trống không; không hề che giấu ánh mắt ghét bỏ, trực tiếp từ chối, còn không thèm nghe thử xem cô đánh đàn như thế nào.
Thủy Ngân cũng không để bụng. Cô đã gặp nhiều loại người, cũng biết rõ việc đời không thể lúc nào cũng được như ý muốn. Có đôi khi cho dù có năng lực, có thủ đoạn, nhưng vận số kém thì làm gì cũng không thuận lợi.
Nhà này đã không được thì chuyển sang nhà tiếp theo.
Đến nhà thứ ba, rốt cuộc cô cũng thành công nhận được việc.
Gia đình này sống trong một biệt thự nhỏ theo phong cách phương Tây, có sân rộng, trong nhà còn có hai bảo mẫu. Tuy nhìn qua không giàu có bằng hai gia đình trước, nhưng chủ nhân dễ nói chuyện hơn gia đình thứ nhất rất nhiều. Học sinh là một cậu bé mười một tuổi, hiểu chuyện ngoan ngoãn hơn hẳn so với cô con gái kiêu căng của gia đình thứ hai.
Thực ra chủ nhà cũng không hẳn là vừa ý với cô, dù sao làm người cũng khó mà tránh khỏi việc trông mặt mà bắt hình dong. Mộc Hương bị hoàn cảnh mài mòn nhiều năm, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi vừa rồi cũng không thể để cho cô hồi phục lại được hoàn toàn, cộng thêm trang phục nhìn qua có chút mộc mạc.
Tuy nhiên, sau khi thể hiện trình độ đánh đàn, còn đồng ý sẽ thuận tiện dạy Tiếng Anh cho đứa nhỏ, chủ nhà liền động tâm. Có thể bỏ ra một khoản tiền thuê giáo viên dạy đàn kiêm gia sư dạy Tiếng Anh, tính toán kiểu gì cũng thấy đây là một việc có lời.
Ấn định lương và thời gian học trong một tuần xong xuôi, Thủy Ngân trở về khoe tin tức tốt này cho bà Dương và Hạ Tiểu Yến biết.
"Đúng là chuyện tốt mà, hôm nay phải làm gì đó ăn mừng mới được." Bà Dương phấn chấn nhanh chóng đi giết con vịt hầm cách thuỷ.
Thủy Ngân dắt theo Hạ Tiểu Yến ra ngoài mua thức ăn chín, hai người sải bước đi dạo trên phố. Hạ Tiểu Yến không còn bị những cái ô tô bên trong tối tăm doạ cho sợ hãi nữa, nhưng vẫn cứ tò mò ngó nghiêng nhìn quang cảnh xung quanh. Nhà cao tầng, kiến trúc phương tây cùng các loại xe kéo, xe con, xe đạp, chú bé bán báo, các cửa hàng với khung cửa sổ bằng thuỷ tinh, tất cả mọi thứ đều khiến cho cô bé nhìn không xuể.
Trẻ con luôn có thể cảm nhận được tâm trạng của người lớn. Lúc trước ở căn nhà cũ, Mộc Hương lúc nào cũng uất ức không vui. Hạ Tiểu Yến nhát gan chỉ biết co người lại, liều mạng làm việc để chứng minh bản thân, cũng không dám tùy ý nói chuyện, chỉ sợ nhận lấy ánh mắt không vui của người lớn.
Hiện tại, cô bé có thể tự nhiên kéo tay Thuỷ Ngân, chủ động nói với cô nhiều chuyện.
"Mẹ, thơm quá đi mất."
Hai người đúng lúc đi ngang qua một tiệm hoa. Thứ Hạ Tiểu Yến nhắc đến chính là một bó hoa bách hợp được bày ở bên ngoài.
Cô bé hiếm khi chủ động nói đến cái gì, Thủy Ngân nhìn Hạ Tiểu Yến một cái, bước tới mua hai cành bách hợp.
Đối với đứa bé này, tuy rằng Thủy Ngân không sinh ra cái gọi là “tình thương của mẹ”, nhưng nếu đã ở bên cạnh cô, cô vẫn bằng lòng đối xử với nó tốt hơn một chút.
Nhận được hai cành bách hợp, Hạ Tiểu Yến vui vẻ ôm cành hoa hương thơm ngào ngạt. Trên đường đi không ngừng nhảy nhót tung tăng, về đến nhà vẫn không nỡ buông xuống. Cuối cùng, bà Dương kêu cô bé cắm hoa vào trong bình, rồi đặt ở gian phòng trên lầu.
"Tiểu Yến thích hoa bách hợp sao? Bà nội trồng cho cháu hai cây nhé."
Bà Dương nói được thì làm được, rất nhanh mua hạt giống bách hợp về, để Hạ Tiểu Yến giúp bà trồng xuống đất.
"Thật ra mùa này không phải là thời điểm thích hợp nhất để trồng bách hợp đâu, nhưng chúng ta cứ chăm sóc thật tốt là nó có thể nở ra hoa. Cũng giống như con người vậy, mặc dù không sinh ra trong một thời đại yên ổn, nhưng cứ quan tâm dạy dỗ, nhất định sẽ có ngày thành công."
Hạ Tiểu Yến nghe câu hiểu câu không.
Những lúc Thủy Ngân ở nhà sẽ dạy Hạ Tiểu Yến viết chữ, còn dạy cả cách đánh đàn nữa. Học đàn là do Hạ Tiểu Yến chủ động yêu cầu. Lần đầu nói ra, cô bé xấu hổ đến mức đầu dí sát xuống ngực, giọng thì lí nha lí nhí.
Đứa nhỏ tự ti thường là sẽ tự ti cả đời. Thủy Ngân kêu cô bé tới ngồi bên cạnh mình, chỉ dạy cô bé cách đánh dương cầm. Ban đầu, Hạ Tiểu Yến ấn phím đàn cũng không dám ấn mạnh, Thủy Ngân chỉ có thể giữ lấy ngón tay mà chỉ bảo.
"Nếu thế cuộc mà thái bình một chút thì tốt rồi, cho đứa nhỏ đi học. Học hỏi thêm chút tri thức thì tính tình cũng sẽ hoạt bát hơn." Bà Dương nhìn Hạ Tiểu Yến ngồi bên kia nghiêm túc nhấn phím đàn, cảm thán với Thủy Ngân.
Thủy Ngân gần đây học may vá cùng với bà, đang tự mình khâu một cái váy nhỏ, nghe vậy liền nói: "Trường học chỗ này chỉ nhận thiếu niên mười mấy tuổi thôi ạ, trẻ nhỏ mấy tuổi thế này họ không nhận đâu."
Bà Dương giũ giũ tờ báo trên tay, nâng mắt kính, miệng phàn nàn: "Cháu xem mấy ông thầy giáo này đi, ngày nào cũng ở trên báo nói luyên tha luyên thuyên. Cái gì mà hiện tại xây dựng trường Đại học là điều không tưởng. Nếu để con gái nhập học mà cắt tóc, mặc váy để lộ bắp chân, học chung một chỗ với đàn ông là không ra thể thống gì. Thể thống là cái gì? Chẳng phải cũng chỉ là quy củ thôi sao. Quy củ là vật chết, nhất định phải thay đổi."
"Không cần biết là nam hay nữ, cứ phải đọc nhiều sách mới tốt. Phần lớn đạo lý tốt đẹp đều nằm ở trong sách cả, nhiều người đọc sách thấy được những câu nói, suy nghĩ khác biệt kia, đầu óc sẽ trở nên tỉnh táo. Bọn họ không cho phụ nữ đi học, đơn giản là sợ phụ nữ trở nên thông minh, tự chủ được rồi sẽ không dễ dàng bị lừa gạt nữa. Thời đại đang phát triển tiến lên phía trước, Đại Thanh đã mất bao nhiêu năm rồi mà những lão cổ hủ này vẫn giữ cái tư tưởng và cách làm kiểu cũ đó."
Bà không nhịn được lắc lắc đầu: "Lúc trước ta và tiên sinh cho con gái ra nước ngoài du học, sau khi về nước chúng nó cũng bị người ta mắng cho không ít. Khi đó ta tức giận vô cùng. Thế cục bây giờ còn khá hơn hồi đó nhiều đấy, có không ít người có học đã được khai sáng sẵn lòng cho con gái đi học. Thật hy vọng những cô gái đó biết quý trọng cơ hội khó có được ấy, về sau mới có càng nhiều bé gái được đi đến trường."
"Đây, cháu xem." Bà Dương giơ tờ báo ra chỉ cho Thủy Ngân nhìn dòng chữ phía trên, "Vị tiên sinh này là một nhân sĩ yêu nước, đối với chuyện gì cũng đều có hiểu biết, có chính kiến. Ở trên báo từng phát biểu ra không ít những câu nói khích lệ người dân trong nước, nhưng hết lần này tới lần khác lại quá mức hẹp hòi khi nhắc đến vấn đề liên quan tới phụ nữ. Ta mong về sau không còn thấy những lời phát biểu đáng ghét này nữa. Phụ nữ chúng ta bị trói buộc quá lâu rồi, không thể cứ bị ràng buộc ở phía sau gia đình mà không được tự do."
Thủy Ngân vuốt vuốt đường chỉ, nhìn gương mặt bà lão đang tràn ngập bi phẫn sầu lo, nở nụ cười, "Sẽ như vậy thôi ạ. Đợi sau này, con gái cũng có thể được đi học, được tiếp nhận tri thức giống như con trai. Sẽ không còn ai phát ngôn không ra thể thống gì như thế này trên báo đâu ạ."
Bình luận truyện