Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
Chương 47
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Nghiêm Thường Sơn là một bác sĩ, khí chất nho nhã. Vợ của anh ta làm trong ngành bất động sản, là một người phụ nữ có sự nghiệp, so với tính cách ôn hoà của chồng thì có vẻ mạnh mẽ hơn. Bởi vì con gái chẳng may qua đời mà hai vợ chồng không muốn ở lại chỗ ở thương tâm cũ nữa, mới chuyển tới nơi này.
Do cũng từng trải qua cảm giác đau đớn khi mất con, ba Đường mẹ Đường tiếp nhận đôi vợ chồng hàng xóm này rất nhanh. Mà cách đối nhân xử thế của Nghiêm Thường Sơn và cô vợ Lộ Uyển đều vô cùng chu đáo, rất khó khiến người khác sinh ra ác cảm.
Ngay đến Thủy Ngân cũng không thể không thừa nhận, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, quả thực Nghiêm Thường Sơn cực kỳ am hiểu việc giả vờ giả vịt.
Trong kịch bản gốc, Nghiêm Thường Sơn quyết định nhận nuôi Dao Hân. Ban đầu đối xử với cô bé vô cùng tốt, đợi sau khi Dao Hân không còn đề phòng, chân tình tiếp nhận anh ta thì anh ta mới lộ ra bộ mặt thật. Không chỉ xâm phạm một cô bé mới chỉ có mười tuổi mà còn thường xuyên dùng cách xử phạt thân xác cô bé để đạt được khoái cảm.
Ở trước mặt vợ và người ngoài, anh ta luôn luôn bao dung tất cả những tính xấu của Dao Hân. Nhưng những lúc không có ai để ý, anh ta gần như đã khống chế được thân thể và tư tưởng của cô bé.
Anh ta nói với Dao Hân rất nhiều lời yêu thương, đồng thời cũng dùng dao gây ra không ít vết thương sau lưng cô bé. Anh ta không cho phép cô bé làm bất cứ chuyện gì mà anh ta không thích, không cho phép cô bé tiếp xúc với những bé trai khác; dùng lời nói để phá huỷ sự tự tin và kiêu ngạo của cô bé, dùng hành động để khơi lên sự sợ hãi sâu nhất trong tâm hồn.
Trải qua nhiều năm như vậy, dưới sự khống chế của anh ta, Dao Hân bị đè nén đến vặn vẹo, không có cuộc sống của chính mình, nhưng không ai có thể cứu được cô. Trong mắt của tất cả mọi người, Nghiêm Thường Sơn vẫn luôn là một người cha tốt đúng tiêu chuẩn, mà Dao Hân lại là một cô con gái nuôi xấu tính đã không hiểu thế nào là biết ơn, còn thường xuyên nổi điên phá phách.
Đến tận cuối cùng, khi Dao Hân hoàn toàn phát điên, người khác cũng chỉ biết cảm thán rằng: Đã có một người cha nuôi như Nghiêm Thường hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta mà cô ta lại có tính cách vặn vẹo như vậy, không biết học thói xấu từ đâu ra.
"Tuổi của con gái tôi cũng không kém Dao Hân là bao, nhìn thấy con bé giống như tôi đang nhìn thấy con gái mình vậy." Những lúc Nghiêm Thường Sơn sang nhà họ Đường thăm hỏi, luôn từ ái nhìn Dao Hân một hồi rồi đưa một miếng bánh gato nhỏ vừa mang sang cho cô bé, ấm giọng nói: "Dao Hân cùng ăn bánh kem với em gái đi, trước kia con gái của chú thích ăn loại bánh gato này nhất đấy."
Ánh mắt từ ái đến vậy, ai nhìn vào cũng nghĩ rằng anh ta thực sự yêu mến đứa nhỏ trước mặt. Mẹ Đường có chút đa sầu đa cảm vỗ vỗ Dao Hân kêu cô bé tiến lên, "Mau cảm ơn chú đi con."
Dao Hân ngượng ngùng chớp đôi mắt to, nở một nụ cười xán lạn với Nghiêm Thường Sơn, "Con cám ơn chú."
Nghiêm Thường Sơn dường như có chút không khống chế không nổi, đưa tay lên sờ đầu cô bé, thấp giọng khen ngợi: "Ngoan quá."
Thủy Ngân vẫn luôn ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát, nhìn thấy cảnh này, cô nhanh chóng nhìn phản ứng của những người khác một lượt. Trên mặt ba Đường mẹ Đường đều là sự cảm thông thấu hiểu ―― bọn họ còn tưởng rằng Nghiêm Thường Sơn đang tưởng nhớ tới cô con gái mất sớm của mình ấy chứ.
Nhưng theo Thủy Ngân thấy sự kích động mà Nghiêm Thường Sơn vô tình lộ ra kia căn bản không phải là đang cưỡng chế khổ sở. Có lẽ ba Đường mẹ Đường không hề chú ý tới, lúc vừa vào cửa Nghiêm Thường Sơn đã vô thức đưa mắt đi tìm Dao Hân, ánh mắt đó quá mức nóng bỏng. Còn hiện tại, khi anh ta sờ đầu Dao Hân, ngón tay cái gần như vô ý cọ cọ trên trán của cô bé một chút.
Chỉ có Thủy Ngân là phát giác được một xíu bất thường đó.
Không thể không nói khả năng lừa gạt bởi vẻ bề ngoài thực sự rất mạnh. Nếu không phải do cô đã biết trước kịch bản thì e rằng cũng không thể phát hiện ra có gì không đúng.
Dao Hân bưng miếng bánh gato nhỏ, vui tươi hớn hở chạy đến chia cho em gái, chạm trán với cô rồi nói: "Chú Nghiêm cũng thật quá đáng thương. Mấy ngày hôm nay đến chơi đều mua quà cho chúng ta, có chú ấy làm ba nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Thủy Ngân nhìn vẻ ngây thơ hồn nhiên không hề có chút lo lắng nào của cô nhóc, đưa tay lên bóp hai má cô bé một cái.
Dao Hân vừa há miệng ra định ăn bánh gato: "?"
Thủy Ngân: "Chị nghe cho kỹ đây, cách xa chú Nghiêm ra một chút, tuyệt đối không được nói chuyện một mình cùng với chú ấy."
Dao Hân khó hiểu: "Hả, vì sao lại thế? Em bóp mặt chị làm gì?"
Thủy Ngân: "Có nghe thấy em nói chưa?"
Dưới sự uy nghiêm của em gái, mặc dù Dao Hân không hiểu vì sao vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ."
Thủy Ngân nhìn cái kiểu đó là biết cô nhóc ngốc nghếch này không nghe lọt tai cái gì rồi. Cô nghĩ nghĩ rồi đổi cách nói: "Em không thích chú ta, chị là chị của em, phải về cùng phe với em. Cho nên chị cũng phải không thích chú ta giống em, cách xa ra. Nếu không em sẽ không thích chị, không để ý đến chị nữa."
Dao Hân nghe xong thì giật mình, sao có thể được chứ, cô bé là người thân nhất của em gái cơ mà! So với một chú gì đó lạ lẫm mới gặp mấy lần thì đương nhiên phải chọn em gái rồi!
Cô bé gật đầu thật mạnh, dường như muốn thể hiện quyết tâm của bản thân, "Chị cũng không thích, chị với em là một phe!"
Dao Hân nói xong còn rất có ý thức hành động, nhìn thoáng qua bánh kem trên tay rồi nói, "Vậy chúng ta không ăn bánh kem của chú ấy nữa!"
Thủy Ngân: "Đúng rồi, chị phải nhớ kỹ, về sau cũng không được ăn những thứ mà chú ấy cho."
Tạm thời giải quyết xong ở phía Dao Hân, Thủy Ngân bắt đầu cân nhắc xem nên xử lý chuyện này như thế nào, cũng có chút khó giải quyết. Thứ nhất, hiện tại cô mới bảy tuổi, có rất nhiều chuyện không thể làm được. Thứ hai, Nghiêm Thường Sơn cũng không phải dạng dễ đối phó gì.
Đầu tiên đối với trường hợp này, sử dụng pháp luật căn bản là vô dụng. Nếu Nghiêm Thường Sơn còn chưa ra tay với Dao Hân, chưa tạo thành tổn thương cho cô bé thì khả năng bị xử phạt là không có. Mà dù có bị phạt đi chăng nữa thì hình phạt cũng rất nhẹ. Chỉ có thể bị phạt nặng trong tình huống đứa bé bị thật sự bị xâm hại. Đương nhiên Thủy Ngân sẽ không để cho việc đó phát sinh trước mắt mình.
Thế nhưng chỉ có làm trộm ngàn ngày chứ không thể phòng trộm ngàn ngày. Nếu cô không có hành động gì thì ai bảo đảm lần này Nghiêm Thường Sơn sẽ không ra tay với Dao Hân?
Thủy Ngân nhanh chóng cân nhắc, quyết định cứ chuẩn bị sẵn sàng trước. Cô sử dụng máy tính trong nhà mua một ít thứ mình cần, nếu không tìm được thì đăng lên diễn đàn, bỏ tiền ra thuê người mua hộ. Sử dụng internet thì người khác đâu thể biết được bên kia màn hình máy tính lại là một cô bé chỉ mới bảy tuổi. Tại thời điểm này, việc quản lý trên internet không quá nghiêm khắc như mấy năm sau.
Cô chuẩn bị một vài thứ mà mình có thể cần dùng, đồng thời cũng không quên nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thường Sơn. Quả nhiên anh ta có ý đồ tiếp cận với Dao Hân. Thủy Ngân bắt gặp anh ta nói chuyện với Dao Hân ở ngoài sân hai lần.
Dao Hân quay đầu lại lập tức báo cáo với cô.
"Chú Nghiêm mời chị qua nhà chú ấy chơi, nói ở nhà chú ấy có nhiều đồ ăn ngon, còn có đầy đủ cả bộ anime XX nữa, nhưng chị không đồng ý."
Thủy Ngân gật gật đầu: "Ừ, chị làm tốt lắm."
Có lẽ bởi vì sự kháng cự bên phía Dao Hân biểu hiện quá rõ ràng, Nghiêm Thường Sơn cực kỳ tự nhiên rời mục tiêu chuyển sang phía Thuỷ Ngân. So với Dao Hân thì Thuỷ Ngân mới học lớp một, việc học nhẹ nhàng, thời gian ở nhà cũng nhiều hơn.
Chỉ cần Nghiêm Thường Sơn nhìn thấy cô đi trong sân đều nói chuyện phiếm với cô đôi ba câu. Lần nào cũng chân thành tha thiết khen ngợi, còn mua đồ chơi cho cô nữa. Thủy Ngân giả bộ ra dáng vẻ của một cô bé ít nói hay xấu hổ, chậm rãi biểu hiện ra sự thân thiết với anh ta.
"Dao Duyệt, có muốn sang nhà chú chơi hay không?" Nghiêm Thường Sơn cười ha hả mời.
Thủy Ngân biết hôm nay Lộ Uyển, vợ của Nghiêm Thường Sơn cũng ở nhà, cô vui vẻ đồng ý, nói với dì giúp việc một tiếng rồi đi qua nhà của Nghiêm Thường Sơn.
Nhà của anh ta được bài trí rất có phong cách, nhưng lại thiếu đi một chút ấm áp giống nhà họ Đường. Thủy Ngân làm bộ như tò mò dò xét xung quanh, trong lòng lại âm thầm ghi nhớ cách bố trí đồ đạc; vị trí phòng bếp, phòng ngủ và thư phòng.
Lộ Uyển bưng nước chanh và miếng bánh kem nhỏ ra cho cô, ngồi bên người cô nói chuyện. Nghiêm Thường Sơn vừa cười vừa nhìn hai người bọn họ, nói với Lộ Uyển: "Em nhìn Dao Hân và Dao Duyệt ngoan như vậy, hay là chúng ta cũng nhận nuôi một đứa đi?"
Sắc mặt Lộ Uyển ảm đạm, nụ cười trên mặt chìm xuống, "Việc này để tính sau đi." Nói xong, có vẻ như cô không được vui cho lắm, đứng dậy đi lên lầu làm việc.
Nghiêm Thường Sơn nhìn Thủy Ngân thở dài, khổ sở vươn tay về phía cô, "Bé ngoan, tới đây để chú Nghiêm ngắm thật kỹ nào."
Thủy Ngân mờ mịt đứng dậy, khéo léo đứng trước mặt anh ta. Yết hầu Nghiêm Thường Sơn giật giật, không hề che giấu thần sắc si mê của mình, sờ mặt cô, "Thật ngoan, chú Nghiêm cũng muốn có một cô con gái đáng yêu như con vậy."
Thủy Ngân ngồi chơi trong nhà Nghiêm Thường Sơn khoảng một tiếng đồng hồ, lấy cớ là muốn đi nhà vệ sinh mà chạy lên tầng hai nhìn cách bố trí các gian phòng. Sau đó nói muốn ăn trái cây để tìm cơ hội vào phòng bếp đi hai vòng.
Lần thứ hai Thủy Ngân sang nhà họ Nghiêm cũng chọn vào lúc Lộ Uyển có ở nhà, Nghiêm Thường Sơn còn không lớn mật đến mức dám ra tay động đến cô. Nhiều nhất chỉ là gọi cô đến bên cạnh, sờ sờ mặt, vỗ vỗ lưng, không khác gì một vị trưởng bối ôn hoà.
Thủy Ngân hàng ngày đọc sách trong vườn hoa, lặng lẽ ghi chép lại quy luật di chuyển của hai vợ chồng nhà Nghiêm Thường Sơn. Lộ Uyển tương đối bận rộn, thường xuyên không có ở nhà; có đôi khi đi công tác sẽ mất khoảng hai ba ngày. Còn Nghiêm Thường Sơn thì hầu như đều đúng giờ tan sở, một tuần có một ngày nghỉ.
Sau khi hai nhà quen thuộc hơn một chút, thỉnh thoảng Nghiêm Thường Sơn sẽ ngồi cùng ba Đường nói ít chuyện phiếm, việc sang nhà hỏi thăm là chuyện bình thường. Ba Đường mẹ Đường chỉ nghĩ rằng Nghiêm Thường Sơn yêu thích hai cô con gái nhà mình, và cũng quen với việc thỉnh thoảng anh ta sẽ mua đồ chơi cho hai đứa nhỏ.
Đối với chuyện con gái nhỏ sang nhà họ Nghiêm chơi hai lần, hai vợ chồng cũng không có chú ý quá nhiều, chỉ căn dặn Thủy Ngân đừng gây ra chuyện gì phiền phức cho người ta. Nhà gần nhau như vậy, mọi người lại quen biết lẫn nhau, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Chỉ tiếc là trên thực tế có rất nhiều vụ án xâm hại đến trẻ em đều là do người quen biết gây ra.
"Dao Duyệt, hôm nay chị gái con đi học múa rồi, con ở nhà một mình có buồn hay không, hay là sang nhà chú Nghiêm chơi nhé? Chú mở phim hoạt hình cho con xem nha?" Hôm nay Lộ Uyển không có ở nhà, Thuỷ Ngân đang ngồi ở trong vườn hoa đọc sách thì nghe thấy tiếng mời mọc của Nghiêm Thường Sơn ở sân bên cạnh.
Anh ta mặc áo sơmi, tóc chải chỉnh tề, toát ra sự trẻ trung đầy sức sống.
Thủy Ngân gập lại quyển sách giải phẫu trong tay, cười như một tiểu thiên sứ thuần khiết.
"Được ạ, chú Nghiêm chờ con một chút."
Nghiêm Thường Sơn nhìn cô bé mặc váy vàng ngoan ngoãn nhảy xuống xích đu trong vườn hoa, ôm một quyển sách chạy vào trong nhà. Cái chân bé xinh tinh tế và vòng eo con con, mặc dù không có sự quyến rũ của thiếu nữ, nhưng loại cảm giác ngây ngô non nớt đó còn làm tim anh ta đập rộn ràng hơn, miệng đắng lưỡi khô.
Nghiêm Thường Sơn chờ hơn nửa giờ, mới đợi được tiểu thiên sứ mặc váy kia.
Tiểu thiên sứ chải đầu công chúa thật đẹp, khoác một cái túi nhỏ, trên tay còn đeo găng tay trắng viền ren, mang theo một cái rổ xinh xắn. Nghiêm Thường Sơn nhìn thấy bên trong rổ có đặt mấy miếng bánh kem nhỏ, ngồi xổm xuống cầm lấy bàn tay cô hỏi, "Đây là Dao Duyệt mang cho chú sao?"
Cô gái nhỏ rủ mắt, có vẻ hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Là bánh con tự làm."
Hai mắt cô tròn sáng, mang theo chờ mong, làm Nghiêm Thường Sơn đặc biệt vui vẻ, chủ động cầm lên một cái, "Vậy để chú nếm thử xem."
"Ăn ngon không ạ?" Cô gái nhỏ chờ anh ta ăn xong, vội vàng hỏi.
"Ngon lắm, bánh của Dao Duyệt làm đương nhiên là ngon rồi. Dao Duyệt giỏi quá." Nghiêm Thường Sơn nhịn không được nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như đoá hoa của cô bé, đặt lên miệng say mê hôn một cái.
Cô bé hoàn toàn không thấy có vấn đề gì bất thường, còn lộ ra vẻ mặt vui mừng, lại đưa thêm một miếng bánh nhỏ: "Nếu chú Nghiêm thích ăn thì ăn nhiều một chút đi, tất cả đều cho chú ăn hết đó."
"Được, nhất định chú sẽ ăn hết, không lãng phí tâm ý của Tiểu Dao Duyệt nhà chúng ta."
Nghiêm Thường Sơn ngồi trên ghế salon, vừa ăn thêm bánh vừa cùng cô xem phim hoạt hình, anh ta cảm thấy càng lúc càng khát nước. Sau khi uống nửa cốc nước, nhìn cô bé đang ngồi đung đưa chân bên cạnh, anh ta có chút ngứa ngáy khó nhịn. Vừa định kéo cô ngồi gần mình một chút thì đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
"Chú Nghiêm, chú sao thế?"
Anh ta nghe được tiếng gọi trong vắt non nớt của cô bé con, gắng gượng nở nụ cười, "Chú không sao đâu."
Anh ta lắc lắc đầu, muốn tỉnh táo hơn một chút, nhưng cảnh vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
Thủy Ngân nhìn Nghiêm Thường Sơn bất tỉnh trên ghế sa lon, nụ cười ngọt ngào trên mặt lập tức biến mất. Cô không có bất cứ cảm xúc gì, đứng lên lại gần đẩy mắt của anh ta lên xem.
Tính liều lượng thuốc không được tốt cho lắm, xem ra đã bỏ thuốc hơi nhiều rồi.
Nghiêm Thường Sơn là một bác sĩ, khí chất nho nhã. Vợ của anh ta làm trong ngành bất động sản, là một người phụ nữ có sự nghiệp, so với tính cách ôn hoà của chồng thì có vẻ mạnh mẽ hơn. Bởi vì con gái chẳng may qua đời mà hai vợ chồng không muốn ở lại chỗ ở thương tâm cũ nữa, mới chuyển tới nơi này.
Do cũng từng trải qua cảm giác đau đớn khi mất con, ba Đường mẹ Đường tiếp nhận đôi vợ chồng hàng xóm này rất nhanh. Mà cách đối nhân xử thế của Nghiêm Thường Sơn và cô vợ Lộ Uyển đều vô cùng chu đáo, rất khó khiến người khác sinh ra ác cảm.
Ngay đến Thủy Ngân cũng không thể không thừa nhận, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, quả thực Nghiêm Thường Sơn cực kỳ am hiểu việc giả vờ giả vịt.
Trong kịch bản gốc, Nghiêm Thường Sơn quyết định nhận nuôi Dao Hân. Ban đầu đối xử với cô bé vô cùng tốt, đợi sau khi Dao Hân không còn đề phòng, chân tình tiếp nhận anh ta thì anh ta mới lộ ra bộ mặt thật. Không chỉ xâm phạm một cô bé mới chỉ có mười tuổi mà còn thường xuyên dùng cách xử phạt thân xác cô bé để đạt được khoái cảm.
Ở trước mặt vợ và người ngoài, anh ta luôn luôn bao dung tất cả những tính xấu của Dao Hân. Nhưng những lúc không có ai để ý, anh ta gần như đã khống chế được thân thể và tư tưởng của cô bé.
Anh ta nói với Dao Hân rất nhiều lời yêu thương, đồng thời cũng dùng dao gây ra không ít vết thương sau lưng cô bé. Anh ta không cho phép cô bé làm bất cứ chuyện gì mà anh ta không thích, không cho phép cô bé tiếp xúc với những bé trai khác; dùng lời nói để phá huỷ sự tự tin và kiêu ngạo của cô bé, dùng hành động để khơi lên sự sợ hãi sâu nhất trong tâm hồn.
Trải qua nhiều năm như vậy, dưới sự khống chế của anh ta, Dao Hân bị đè nén đến vặn vẹo, không có cuộc sống của chính mình, nhưng không ai có thể cứu được cô. Trong mắt của tất cả mọi người, Nghiêm Thường Sơn vẫn luôn là một người cha tốt đúng tiêu chuẩn, mà Dao Hân lại là một cô con gái nuôi xấu tính đã không hiểu thế nào là biết ơn, còn thường xuyên nổi điên phá phách.
Đến tận cuối cùng, khi Dao Hân hoàn toàn phát điên, người khác cũng chỉ biết cảm thán rằng: Đã có một người cha nuôi như Nghiêm Thường hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta mà cô ta lại có tính cách vặn vẹo như vậy, không biết học thói xấu từ đâu ra.
"Tuổi của con gái tôi cũng không kém Dao Hân là bao, nhìn thấy con bé giống như tôi đang nhìn thấy con gái mình vậy." Những lúc Nghiêm Thường Sơn sang nhà họ Đường thăm hỏi, luôn từ ái nhìn Dao Hân một hồi rồi đưa một miếng bánh gato nhỏ vừa mang sang cho cô bé, ấm giọng nói: "Dao Hân cùng ăn bánh kem với em gái đi, trước kia con gái của chú thích ăn loại bánh gato này nhất đấy."
Ánh mắt từ ái đến vậy, ai nhìn vào cũng nghĩ rằng anh ta thực sự yêu mến đứa nhỏ trước mặt. Mẹ Đường có chút đa sầu đa cảm vỗ vỗ Dao Hân kêu cô bé tiến lên, "Mau cảm ơn chú đi con."
Dao Hân ngượng ngùng chớp đôi mắt to, nở một nụ cười xán lạn với Nghiêm Thường Sơn, "Con cám ơn chú."
Nghiêm Thường Sơn dường như có chút không khống chế không nổi, đưa tay lên sờ đầu cô bé, thấp giọng khen ngợi: "Ngoan quá."
Thủy Ngân vẫn luôn ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát, nhìn thấy cảnh này, cô nhanh chóng nhìn phản ứng của những người khác một lượt. Trên mặt ba Đường mẹ Đường đều là sự cảm thông thấu hiểu ―― bọn họ còn tưởng rằng Nghiêm Thường Sơn đang tưởng nhớ tới cô con gái mất sớm của mình ấy chứ.
Nhưng theo Thủy Ngân thấy sự kích động mà Nghiêm Thường Sơn vô tình lộ ra kia căn bản không phải là đang cưỡng chế khổ sở. Có lẽ ba Đường mẹ Đường không hề chú ý tới, lúc vừa vào cửa Nghiêm Thường Sơn đã vô thức đưa mắt đi tìm Dao Hân, ánh mắt đó quá mức nóng bỏng. Còn hiện tại, khi anh ta sờ đầu Dao Hân, ngón tay cái gần như vô ý cọ cọ trên trán của cô bé một chút.
Chỉ có Thủy Ngân là phát giác được một xíu bất thường đó.
Không thể không nói khả năng lừa gạt bởi vẻ bề ngoài thực sự rất mạnh. Nếu không phải do cô đã biết trước kịch bản thì e rằng cũng không thể phát hiện ra có gì không đúng.
Dao Hân bưng miếng bánh gato nhỏ, vui tươi hớn hở chạy đến chia cho em gái, chạm trán với cô rồi nói: "Chú Nghiêm cũng thật quá đáng thương. Mấy ngày hôm nay đến chơi đều mua quà cho chúng ta, có chú ấy làm ba nhất định sẽ rất hạnh phúc."
Thủy Ngân nhìn vẻ ngây thơ hồn nhiên không hề có chút lo lắng nào của cô nhóc, đưa tay lên bóp hai má cô bé một cái.
Dao Hân vừa há miệng ra định ăn bánh gato: "?"
Thủy Ngân: "Chị nghe cho kỹ đây, cách xa chú Nghiêm ra một chút, tuyệt đối không được nói chuyện một mình cùng với chú ấy."
Dao Hân khó hiểu: "Hả, vì sao lại thế? Em bóp mặt chị làm gì?"
Thủy Ngân: "Có nghe thấy em nói chưa?"
Dưới sự uy nghiêm của em gái, mặc dù Dao Hân không hiểu vì sao vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ."
Thủy Ngân nhìn cái kiểu đó là biết cô nhóc ngốc nghếch này không nghe lọt tai cái gì rồi. Cô nghĩ nghĩ rồi đổi cách nói: "Em không thích chú ta, chị là chị của em, phải về cùng phe với em. Cho nên chị cũng phải không thích chú ta giống em, cách xa ra. Nếu không em sẽ không thích chị, không để ý đến chị nữa."
Dao Hân nghe xong thì giật mình, sao có thể được chứ, cô bé là người thân nhất của em gái cơ mà! So với một chú gì đó lạ lẫm mới gặp mấy lần thì đương nhiên phải chọn em gái rồi!
Cô bé gật đầu thật mạnh, dường như muốn thể hiện quyết tâm của bản thân, "Chị cũng không thích, chị với em là một phe!"
Dao Hân nói xong còn rất có ý thức hành động, nhìn thoáng qua bánh kem trên tay rồi nói, "Vậy chúng ta không ăn bánh kem của chú ấy nữa!"
Thủy Ngân: "Đúng rồi, chị phải nhớ kỹ, về sau cũng không được ăn những thứ mà chú ấy cho."
Tạm thời giải quyết xong ở phía Dao Hân, Thủy Ngân bắt đầu cân nhắc xem nên xử lý chuyện này như thế nào, cũng có chút khó giải quyết. Thứ nhất, hiện tại cô mới bảy tuổi, có rất nhiều chuyện không thể làm được. Thứ hai, Nghiêm Thường Sơn cũng không phải dạng dễ đối phó gì.
Đầu tiên đối với trường hợp này, sử dụng pháp luật căn bản là vô dụng. Nếu Nghiêm Thường Sơn còn chưa ra tay với Dao Hân, chưa tạo thành tổn thương cho cô bé thì khả năng bị xử phạt là không có. Mà dù có bị phạt đi chăng nữa thì hình phạt cũng rất nhẹ. Chỉ có thể bị phạt nặng trong tình huống đứa bé bị thật sự bị xâm hại. Đương nhiên Thủy Ngân sẽ không để cho việc đó phát sinh trước mắt mình.
Thế nhưng chỉ có làm trộm ngàn ngày chứ không thể phòng trộm ngàn ngày. Nếu cô không có hành động gì thì ai bảo đảm lần này Nghiêm Thường Sơn sẽ không ra tay với Dao Hân?
Thủy Ngân nhanh chóng cân nhắc, quyết định cứ chuẩn bị sẵn sàng trước. Cô sử dụng máy tính trong nhà mua một ít thứ mình cần, nếu không tìm được thì đăng lên diễn đàn, bỏ tiền ra thuê người mua hộ. Sử dụng internet thì người khác đâu thể biết được bên kia màn hình máy tính lại là một cô bé chỉ mới bảy tuổi. Tại thời điểm này, việc quản lý trên internet không quá nghiêm khắc như mấy năm sau.
Cô chuẩn bị một vài thứ mà mình có thể cần dùng, đồng thời cũng không quên nhìn chằm chằm vào Nghiêm Thường Sơn. Quả nhiên anh ta có ý đồ tiếp cận với Dao Hân. Thủy Ngân bắt gặp anh ta nói chuyện với Dao Hân ở ngoài sân hai lần.
Dao Hân quay đầu lại lập tức báo cáo với cô.
"Chú Nghiêm mời chị qua nhà chú ấy chơi, nói ở nhà chú ấy có nhiều đồ ăn ngon, còn có đầy đủ cả bộ anime XX nữa, nhưng chị không đồng ý."
Thủy Ngân gật gật đầu: "Ừ, chị làm tốt lắm."
Có lẽ bởi vì sự kháng cự bên phía Dao Hân biểu hiện quá rõ ràng, Nghiêm Thường Sơn cực kỳ tự nhiên rời mục tiêu chuyển sang phía Thuỷ Ngân. So với Dao Hân thì Thuỷ Ngân mới học lớp một, việc học nhẹ nhàng, thời gian ở nhà cũng nhiều hơn.
Chỉ cần Nghiêm Thường Sơn nhìn thấy cô đi trong sân đều nói chuyện phiếm với cô đôi ba câu. Lần nào cũng chân thành tha thiết khen ngợi, còn mua đồ chơi cho cô nữa. Thủy Ngân giả bộ ra dáng vẻ của một cô bé ít nói hay xấu hổ, chậm rãi biểu hiện ra sự thân thiết với anh ta.
"Dao Duyệt, có muốn sang nhà chú chơi hay không?" Nghiêm Thường Sơn cười ha hả mời.
Thủy Ngân biết hôm nay Lộ Uyển, vợ của Nghiêm Thường Sơn cũng ở nhà, cô vui vẻ đồng ý, nói với dì giúp việc một tiếng rồi đi qua nhà của Nghiêm Thường Sơn.
Nhà của anh ta được bài trí rất có phong cách, nhưng lại thiếu đi một chút ấm áp giống nhà họ Đường. Thủy Ngân làm bộ như tò mò dò xét xung quanh, trong lòng lại âm thầm ghi nhớ cách bố trí đồ đạc; vị trí phòng bếp, phòng ngủ và thư phòng.
Lộ Uyển bưng nước chanh và miếng bánh kem nhỏ ra cho cô, ngồi bên người cô nói chuyện. Nghiêm Thường Sơn vừa cười vừa nhìn hai người bọn họ, nói với Lộ Uyển: "Em nhìn Dao Hân và Dao Duyệt ngoan như vậy, hay là chúng ta cũng nhận nuôi một đứa đi?"
Sắc mặt Lộ Uyển ảm đạm, nụ cười trên mặt chìm xuống, "Việc này để tính sau đi." Nói xong, có vẻ như cô không được vui cho lắm, đứng dậy đi lên lầu làm việc.
Nghiêm Thường Sơn nhìn Thủy Ngân thở dài, khổ sở vươn tay về phía cô, "Bé ngoan, tới đây để chú Nghiêm ngắm thật kỹ nào."
Thủy Ngân mờ mịt đứng dậy, khéo léo đứng trước mặt anh ta. Yết hầu Nghiêm Thường Sơn giật giật, không hề che giấu thần sắc si mê của mình, sờ mặt cô, "Thật ngoan, chú Nghiêm cũng muốn có một cô con gái đáng yêu như con vậy."
Thủy Ngân ngồi chơi trong nhà Nghiêm Thường Sơn khoảng một tiếng đồng hồ, lấy cớ là muốn đi nhà vệ sinh mà chạy lên tầng hai nhìn cách bố trí các gian phòng. Sau đó nói muốn ăn trái cây để tìm cơ hội vào phòng bếp đi hai vòng.
Lần thứ hai Thủy Ngân sang nhà họ Nghiêm cũng chọn vào lúc Lộ Uyển có ở nhà, Nghiêm Thường Sơn còn không lớn mật đến mức dám ra tay động đến cô. Nhiều nhất chỉ là gọi cô đến bên cạnh, sờ sờ mặt, vỗ vỗ lưng, không khác gì một vị trưởng bối ôn hoà.
Thủy Ngân hàng ngày đọc sách trong vườn hoa, lặng lẽ ghi chép lại quy luật di chuyển của hai vợ chồng nhà Nghiêm Thường Sơn. Lộ Uyển tương đối bận rộn, thường xuyên không có ở nhà; có đôi khi đi công tác sẽ mất khoảng hai ba ngày. Còn Nghiêm Thường Sơn thì hầu như đều đúng giờ tan sở, một tuần có một ngày nghỉ.
Sau khi hai nhà quen thuộc hơn một chút, thỉnh thoảng Nghiêm Thường Sơn sẽ ngồi cùng ba Đường nói ít chuyện phiếm, việc sang nhà hỏi thăm là chuyện bình thường. Ba Đường mẹ Đường chỉ nghĩ rằng Nghiêm Thường Sơn yêu thích hai cô con gái nhà mình, và cũng quen với việc thỉnh thoảng anh ta sẽ mua đồ chơi cho hai đứa nhỏ.
Đối với chuyện con gái nhỏ sang nhà họ Nghiêm chơi hai lần, hai vợ chồng cũng không có chú ý quá nhiều, chỉ căn dặn Thủy Ngân đừng gây ra chuyện gì phiền phức cho người ta. Nhà gần nhau như vậy, mọi người lại quen biết lẫn nhau, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Chỉ tiếc là trên thực tế có rất nhiều vụ án xâm hại đến trẻ em đều là do người quen biết gây ra.
"Dao Duyệt, hôm nay chị gái con đi học múa rồi, con ở nhà một mình có buồn hay không, hay là sang nhà chú Nghiêm chơi nhé? Chú mở phim hoạt hình cho con xem nha?" Hôm nay Lộ Uyển không có ở nhà, Thuỷ Ngân đang ngồi ở trong vườn hoa đọc sách thì nghe thấy tiếng mời mọc của Nghiêm Thường Sơn ở sân bên cạnh.
Anh ta mặc áo sơmi, tóc chải chỉnh tề, toát ra sự trẻ trung đầy sức sống.
Thủy Ngân gập lại quyển sách giải phẫu trong tay, cười như một tiểu thiên sứ thuần khiết.
"Được ạ, chú Nghiêm chờ con một chút."
Nghiêm Thường Sơn nhìn cô bé mặc váy vàng ngoan ngoãn nhảy xuống xích đu trong vườn hoa, ôm một quyển sách chạy vào trong nhà. Cái chân bé xinh tinh tế và vòng eo con con, mặc dù không có sự quyến rũ của thiếu nữ, nhưng loại cảm giác ngây ngô non nớt đó còn làm tim anh ta đập rộn ràng hơn, miệng đắng lưỡi khô.
Nghiêm Thường Sơn chờ hơn nửa giờ, mới đợi được tiểu thiên sứ mặc váy kia.
Tiểu thiên sứ chải đầu công chúa thật đẹp, khoác một cái túi nhỏ, trên tay còn đeo găng tay trắng viền ren, mang theo một cái rổ xinh xắn. Nghiêm Thường Sơn nhìn thấy bên trong rổ có đặt mấy miếng bánh kem nhỏ, ngồi xổm xuống cầm lấy bàn tay cô hỏi, "Đây là Dao Duyệt mang cho chú sao?"
Cô gái nhỏ rủ mắt, có vẻ hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Là bánh con tự làm."
Hai mắt cô tròn sáng, mang theo chờ mong, làm Nghiêm Thường Sơn đặc biệt vui vẻ, chủ động cầm lên một cái, "Vậy để chú nếm thử xem."
"Ăn ngon không ạ?" Cô gái nhỏ chờ anh ta ăn xong, vội vàng hỏi.
"Ngon lắm, bánh của Dao Duyệt làm đương nhiên là ngon rồi. Dao Duyệt giỏi quá." Nghiêm Thường Sơn nhịn không được nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như đoá hoa của cô bé, đặt lên miệng say mê hôn một cái.
Cô bé hoàn toàn không thấy có vấn đề gì bất thường, còn lộ ra vẻ mặt vui mừng, lại đưa thêm một miếng bánh nhỏ: "Nếu chú Nghiêm thích ăn thì ăn nhiều một chút đi, tất cả đều cho chú ăn hết đó."
"Được, nhất định chú sẽ ăn hết, không lãng phí tâm ý của Tiểu Dao Duyệt nhà chúng ta."
Nghiêm Thường Sơn ngồi trên ghế salon, vừa ăn thêm bánh vừa cùng cô xem phim hoạt hình, anh ta cảm thấy càng lúc càng khát nước. Sau khi uống nửa cốc nước, nhìn cô bé đang ngồi đung đưa chân bên cạnh, anh ta có chút ngứa ngáy khó nhịn. Vừa định kéo cô ngồi gần mình một chút thì đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
"Chú Nghiêm, chú sao thế?"
Anh ta nghe được tiếng gọi trong vắt non nớt của cô bé con, gắng gượng nở nụ cười, "Chú không sao đâu."
Anh ta lắc lắc đầu, muốn tỉnh táo hơn một chút, nhưng cảnh vật trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
Thủy Ngân nhìn Nghiêm Thường Sơn bất tỉnh trên ghế sa lon, nụ cười ngọt ngào trên mặt lập tức biến mất. Cô không có bất cứ cảm xúc gì, đứng lên lại gần đẩy mắt của anh ta lên xem.
Tính liều lượng thuốc không được tốt cho lắm, xem ra đã bỏ thuốc hơi nhiều rồi.
Bình luận truyện