Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình
Chương 90
Edit: tiểu an nhi (LQD)
Mọi người quay trở lại sơn trại, trời bất ngờ đổ mưa. Mưa ở trên núi có vẻ ồn ã hơn nhiều so với mưa ở trong thành, tiếng lá cây bị mưa đánh lộp bộp, không có một khắc ngừng nghỉ.
Thủy Ngân cởi giày ngồi ở bên giường, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, không biết suy nghĩ cái gì. Cô chậm rãi vuốt ve hoa văn hình đoá hoa lựu khắc trên chiếc vòng tay.
Sáng sớm hôm sau, vẫn còn ít mưa phùn, bác gái phụ trách nấu bữa sáng trông thấy Lý Ngân tiên sinh đi ra ngoài, nở nụ cười chào hỏi, "Lý tiên sinh hôm nay dậy sớm thế?"
Thủy Ngân không mở dù, với mưa nhỏ kiểu này, người ở đây sẽ không dùng dù. Cô được bác gái mời vào phòng bếp uống bát cháo nóng, ăn kèm rau muối được trồng trong trại.
"Xuống núi xem sao hả? Đang mưa đấy, đường núi không dễ đi đâu. Nhưng Lý tiên sinh phải về sớm một chút, nếu không sẽ không kịp cơm trưa mất." Bác gái bận rộn nấu nướng bên bếp lò, thuận miệng nói với cô vài câu.
"Được." Thủy Ngân cười cười, đặt cái bát xuống, chắp tay ra sau thoải mái di chuyển xuống dưới núi.
Hắc Tử ngồi trên cành cây canh gác con đường dưới chân núi, buồn chán nhìn đường, há mồm ngáp một cái, quay đầu bỗng thấy Thủy Ngân, ngạc nhiên hỏi: "Lý tiên sinh, sao hôm nay ngài lại xuống núi một mình vậy?"
Thủy Ngân dừng lại bên cạnh, hiền lành trả lời: "Xuống xem đám người tối hôm qua đã đi chưa, đêm có mưa, hẳn là chưa đi xa được. Tôi thấy hình như bọn họ đi về hướng Mai thị thì phải?"
Hắc Tử nghe vậy, khuôn mặt đen đúa lại càng thêm đen hơn, không quá vui vẻ nói: "Không đâu, bọn họ có xe ngựa, đi đường quá phiền phức. Thấy trời mưa là dừng lại ngay, có vẻ là tới phòng ở trước kia của chúng tôi trong làng ngủ tạm một đêm, bây giờ còn chưa thấy khởi hành."
Thủy Ngân ồ một tiếng, không hỏi gì thêm nữa. Tối qua cô đã thấy được, những chiếc rương mà đám người đó mang theo rất có thể là vũ khí, có lẽ là súng ống. Đêm qua mưa to, không có khả năng tiếp tục đi đường; mà số lượng người của bọn họ không quá nhiều, tất nhiên lại càng không muốn bất chấp nguy hiểm mà vội vàng hành quân trong mưa lớn.
Nhìn về phía thôn cũ mờ mịt trong làn mưa phùn, Thủy Ngân nói thêm với Hắc Tử hai câu rồi quay người rời đi.
Cô không quay lại trên núi, mà là men theo rừng cây, đi một vòng hướng về phía thôn cũ kia. Ở đó còn có ruộng đồng của người trong trại, thời điểm bọn họ xuống đây chăm sóc, Thủy Ngân cũng đi theo để nhìn qua. Lúc này cô dựa theo địa hình trong trí nhớ, thuận lợi chạy tới phía sau căn nhà của một gia đình.
Ở đầu thôn, cô đã thấy có bóng người đi đi lại lại phía trước một số căn nhà còn hoàn chỉnh, chính là đội người đi qua chân núi tối hôm qua.
Thuỷ Ngân lặng lẽ di chuyển tới gần, cách bọn họ chỉ có hai căn nhà cũ nát. Cô đứng ở đó, nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ. Mưa phùn khiến cho âm thanh truyền tới khá mơ hồ, nghe không rõ lắm, nhưng khẩu âm của bọn họ có khác biệt quá lớn ―― Mấy người này không phải là đội quân kháng chiến trong nước mà là quân xâm lược, còn quần áo trên người có lẽ chỉ là đồ nguỵ trang.
Điều này nằm ngoài dự tính của cô, Thủy Ngân trầm tư một lát, vẫn quyết định không thay đổi kế hoạch. Hô hấp của cô bình ổn, cách nửa ngôi nhà rách nát, nghe tiếng đám người kia từ phía sau cô đi qua.
So với những người khác, Thuỷ Ngân có rất ít sự e ngại đối với cái chết, bởi vì cô biết rõ mình sẽ không “chết”. Nếu đã đến thời điểm cô cần phải ra đi, dù không muốn cô cũng vẫn phải đi; nhưng nếu chưa đến thời điểm cô cần phải rời khỏi, thì dù có chết ngay tại chỗ mọi thứ cũng vẫn sẽ được tua ngược trở lại. Nếu như cô không thể tiếp nhận được sự đau đớn của cái chết thì không biết đã sớm gục ở thế giới nào đó rồi.
Hiện tại việc cô muốn làm cũng không nhiều, chỉ có một cái ―― giết chết Vương Thư Nghiệp.
Muốn tìm được Vương Thư Nghiệp ở chỗ này rất đơn giản, bởi vì đám người này chỉ ở trong ba căn phòng, cửa sổ mở rộng. Nhoáng một cái Thuỷ Ngân đã trông thấy Vương Thư Nghiệp ở cửa ra vào. Thấy thì có thấy, nhưng muốn một mình ra tay với cậu ta thì khó có khả năng, bên cạnh cậu ta còn có vài người trông coi.
Tối hôm qua, ánh sáng không quá rõ ràng, Thủy Ngân nhìn không được kỹ càng cho lắm. Lúc ấy, cô nghĩ rằng Vương Thư Nghiệp là một trong những người được bảo vệ trong nhóm đội ngũ này. Bây giờ nhìn, lại cảm thấy cậu ta trông giống một tù binh hơn. Những người vây xung quanh Vương Thư Nghiệp vẫn cười cười nói nói, chẳng ai buồn để ý đến cậu ta cả; mà vẻ mặt của Vương Thư Nghiệp cũng không hẳn là tốt, có chút tiều tụy rúm ró.
Cơn mưa bất chợt trở nên nặng hạt, Thủy Ngân tựa người ở bên tường không nhúc nhích chờ đợi thời cơ. Chờ đến lúc người ở bên ngoài đều bước vào trong phòng, người canh giữ ở cửa phòng thì không chú ý đến, cô ẩn núp dưới làn mưa, lách mình di chuyển tới phía sau ba căn phòng kia. Dự định tiếp cận gần chỗ cửa sổ nơi đó nghe ngóng động tĩnh.
Tại cửa sau của căn phòng thứ nhất, cô nghe thấy một loạt tiếng mắng, bước chân thoáng khựng lại. Giọng nói này có chút quen thuộc, hình như là người của sơn trại.
"Bọn quỷ xâm lược này đúng là loại chẳng ra gì, mẹ kiếp, chúng ta đều bị bọn nó lừa hết cả, còn tưởng rằng đây là quân kháng chiến bên mình. Chúng nó lén la lén lút giả dạng như vậy nhất định là có âm mưu gì đó!" Vừa chửi mắng vừa xuýt xoa, có lẽ là đã bị đánh.
"Được rồi, cậu đừng nói nữa, còn chưa bị đánh đủ hả?"
"Ông đây sợ bọn nó chắc, có bản lĩnh thì giết luôn đi!"
Trong phòng có mấy tên bên phía quân xâm lược nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng biết rõ nhất định không phải là lời lẽ gì hay ho. Thế là lại có thêm một trận kêu rên xen lẫn mắng mỏ.
Nghe âm thanh đánh người bên trong, Thủy Ngân nhớ lại chủ nhân của hai giọng nói vừa rồi. Người ở bên trong sơn trại có rất nhiều, cô chỉ biết mặt được tương đối, nhưng có rất nhiều người còn chưa nói chuyện được mấy câu. Hai giọng nói này cô có ấn tượng là bởi bọn họ là người phụ trách chăm sóc đồng ruộng dưới chân núi.
Trời mưa to, chắc là bọn họ xuống dưới này để xem ruộng, không cẩn thận bị bắt vào. Thuỷ Ngân đoán có lẽ là bị bắt vào tối hôm qua, nếu không thì sáng nay Hắc Tử ngồi trông coi con đường sẽ nhắc nhở bọn họ.
E rằng phải thay đổi kế hoạch ban đầu của cô một chút rồi. Để tìm cơ hội giết Vương Thư Nghiệp, cô có thể làm được; nhưng để cứu được hai người ngay trước mắt một đám người tàn sát không ghê tay thì cô không có khả năng này. Dù sao cô cũng không phải là siêu nhân.
Đang nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ thì sau đầu bỗng có tiếng gió và tiếng hít thở nhẹ nhàng xích lại gần. Ý thức dưới da đầu của Thuỷ Ngân nổ mạnh, cô trở tay giật tay áo vung mạnh ra ngoài.
"Hự ――" người kia phải kìm nén lắm mới không kêu ra tiếng, một tay nắm lấy cánh tay cô, bàn tay bị thanh sắt trong tay cô cứa ra một vết thương.
Thủy Ngân thấy rõ người tới, là Đại đương gia Cao Lương. Cô thu lại tay của mình.
Hai người nhanh như mèo di chuyển ra xa một chút mới mở miệng nói chuyện. Cao Lương tuyệt không thấy xấu hổ gì, tiện tay mượn nước chảy xuống từ mái hiên rửa máu, thấp giọng nói: "Buổi sáng tôi đi ra ngoài đúng lúc thấy Lý tiên sinh đang xuống núi, cảm thấy hiếu kì nên mới đi theo."
Nói thật là tối hôm qua Cao Lương đã cảm thấy Lý tiên sinh có gì đó không ổn, cho nên buổi sáng nhìn thấy cô đi một mình xuống núi mới lặng lẽ theo sau.
Thủy Ngân liếc hắn ta một cái. Hiếu kì sao, phải là đang hoài nghi cô âm mưu làm loạn cái gì mới đúng. Nhưng dù sao bây giờ cũng không phải là thời điểm để so đo cái này, cô cũng hạ giọng xuống bảo: "Đám người kia là quân xâm lược, bọn họ mặc quần áo của quân kháng chiến, không biết là có mục đích gì. Bên trong hai cái rương mà bọn họ vận chuyển rất có thể là chứa súng. Đám đó còn bắt giữ hai người của sơn trại, chỉ e phải nghĩ cách để cứu ra."
Cao Lương ngồi xổm, gật gật đầu: "Là quỷ xâm lược thì nhất định chúng ta phải giết, suy nghĩ nhiều làm gì, cứ giết đã rồi nói!"
Hắn ta dừng một chút, ánh mắt dò xét nhìn Thủy Ngân: "Không ngờ Lý tiên sinh lại có gan lớn như vậy, dám một mình chạy tới chỗ bọn quỷ xâm lược này gần như vậy."
Thủy Ngân thản nhiên trả lời: "Nếu gan tôi không lớn thì lúc trước đã chẳng lựa chọn ở lại trong sơn trại."
Nghe thế, Cao Lương bị chặn lại một chút, nhưng vẫn kiên trì cố hỏi cho rõ ràng: "Lý tiên sinh còn chưa nói là cậu tới đây làm gì đâu." Vấn đề này nhất định phải biết được cụ thể, nếu không thì có cái u hoài nghi trong lòng, về sau sẽ không thể thoải mái tiếp xúc nổi.
Thủy Ngân không có ý định giấu giếm, thẳng thắn nói: "Thằng nhóc trẻ tuổi mặc áo sơmi bên trong nhóm người này tên là Vương Thư Nghiệp. Nó và con gái nhà tôi là một đôi, nhưng sau khi dẫn con bé đi, có một lần gặp phải quân xâm lược liền đưa con bé ra ngoài như quà tặng. Về sau thì con gái của tôi chết."
Cao Lương khẽ giật mình, không ngờ tới nguyên nhân này. Hắn ta nghe giọng điệu của Thủy Ngân hết sức bình tĩnh, trong lòng càng thêm khó chịu hơn. Sau một lúc mới xoa xoa ngón tay, "Ầy. . . nếu, nếu đã vậy, tại sao không gọi chúng tôi đi cùng. Một mình cậu văn văn nhược nhược. . ."
Hắn ta nhìn lại vết thương trong lòng bàn tay mình, nhớ đến hành động dứt khoát có chút tàn nhẫn vừa rồi của vị tiên sinh văn nhược này, lập tức đổi giọng: "Dù sao cậu cũng chỉ có một mình, không thể giải quyết được nhiều người như vậy có đúng hay không."
Thủy Ngân: "Đây là việc riêng, không tiện làm phiền mọi người." Cô đã quen với việc chuyện gì cũng một mình giải quyết, đối với cô mà nói, thêm nhiều người lại càng thêm vướng bận.
Cao Lương xuỳ một tiếng, cực kỳ nghĩa khí ôm lấy cô: "Lý tiên sinh nói gì vậy, việc công việc riêng gì chứ. Chúng ta đều là người một nhà, việc của cậu cũng là việc của chúng tôi. Chỉ cần cậu nói một câu, chẳng lẽ chúng tôi lại bỏ mặc không giúp đỡ hay sao? Mặc dù tôi không muốn động đến những kẻ không dễ trêu chọc đó, nhưng cũng không phải là người e sợ phiền phức!"
Thủy Ngân rất tỉnh táo, "Được, vậy hiện giờ Đại đương gia có kế hoạch gì?"
Cao Lương: "Đánh bọn họ!"
Thủy Ngân: ". . ."
Thủy Ngân: "Đánh như thế nào? Không có kế hoạch gì sao?"
Cao Lương: "Chúng ta có nhiều người hơn bọn chúng, trực tiếp đánh không phải là được rồi ư?"
Thủy Ngân day day trán, "Bọn họ có súng."
Lúc này, sắc mặt Cao Lương mới trở nên nghiêm túc, "Cái đó phiền phức rồi." Hắn ta suy nghĩ một hồi, kéo Thuỷ Ngân đứng dậy, "Đi, về gọi người trước đã!"
Kết quả, đám người trong trại đều đồng loạt nhao nhao đòi trực tiếp xông ra đánh, căn bản không có ai nghĩ ra được một kế hoạch ổn thoả. Còn gào cái gì mà là đàn ông không thèm sợ máu, không sợ chết, chết khi giết quân xâm lược cũng thấy xứng đáng. Bọn họ giơ cao đao cuốc, ai nấy đều trưng ra dáng vẻ hung thần ác sát, như sắp biểu diễn tiết mục mãnh hổ xuống núi đến nơi.
Thủy Ngân: Chỉ có những lúc như thế này mới có thể cảm nhận được bọn họ đúng là thổ phỉ.
Cô không thể không đứng ra khuyên ngăn, "Mọi người nghe tôi nói vài câu đã. Giết quân xâm lược càng nhiều thì càng tốt, nhưng điều tốt nhất phải là chính chúng ta có ít sự thương vong nhất, có đúng hay không?"
Đám phụ nữ ở một bên lập tức lên tiếng ủng hộ: "Đúng, Lý tiên sinh nói đúng!"
Đại đương gia: "Lý tiên sinh có ý kiến gì cứ việc nói!"
Thủy Ngân sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ, chậm rãi nói ra ý tưởng của mình.
Rất đơn giản, chính là phương châm mười sáu chữ đã được người xưa đúc kết lại, đó là "Địch tiến ta lùi, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta đánh, địch lui ta đuổi". Bọn họ chiến đấu ngay tại sân nhà, số lượng lại nhiều hơn so với đối phương. Dù sự chênh lệch về vũ khí của hai bên có hơi lớn, nhưng chỉ cần hành động hết sức cẩn thận, thì việc tiêu diệt bọn họ mà phe mình không có thương vong gì hoàn toàn có thể thực hiện được.
Đại đương gia nghe xong lập tức vung tay lên: "Được, vậy cứ nghe theo Lý tiên sinh đi! Nếu làm tốt, sau này Lý tiên sinh sẽ là quân sư của chúng ta!" Cao Lương còn thuận miệng trêu đùa một câu.
Thủy Ngân không phản bác được, quân sư cái gì chứ.
"Đi, xuống núi!"
. . .
Đám quân xâm lược đang chờ trong phòng đợi mưa tạnh là tiểu đội thuộc một đại đội phụ trách hoàn thành công việc. Trong một lần đi càn quét, không cẩn thận đi tách ra khỏi đại đội, đã vậy lính trinh sát còn xảy ra chuyện, trong đội ngũ lại không có ai biết đường, chỉ có thể đi lung tung.
Vận may của bọn chúng không tệ, trên đường đi gặp được một nhóm quân kháng chiến bại trận. Không chỉ bắt được người nhà của lãnh đạo quân kháng chiến, đoạt được đống tài sản mà bọn họ mang theo, còn giết toàn bộ đội quân đó, cướp lấy quân trang vũ khí.
Nghe nói gần đây có hai đội quân kháng chiến cùng đóng quân. Bởi vì một số lý do mà đại đội quân xâm lược rút lui khỏi chỗ này, tình hình đó đối với bọn chúng không quá tốt, cho nên bọn chúng thương lượng với nhau tạm thời ngụy trang thành quân kháng chiến trước, miễn cho mình trở thành mục tiêu bắt mắt trong quá trình di chuyển vào thời điểm này.
Bọn chúng tính toán rất tốt, đi đường cũng thuận lợi, chỉ là không ngờ khi đến một cái núi vớ vẩn lại gặp phải sự cố ngoài ý muốn.
"Bên kia có người!" Một tên quân xâm lược đứng gác nhìn thấy bóng dáng của hai ba người ở phía xa, vội vàng báo cáo. Những người khác không dám lơ là, sợ đó là thám tử của quân kháng chiến, vội vàng phái mấy người đuổi theo.
Ai biết những người đuổi theo kia đi rồi mà mãi không thấy trở về.
Trong rừng, mấy tên quân xâm lược bị nhóm người mai phục cắt đầu giấu vào trong bụi cây.
"Lý tiên sinh, tiếp theo phải làm cái gì?" Người trẻ tuổi lần đầu tiên tự tay giết chết quân xâm lược vừa hưng phấn vừa có chút sợ hãi hỏi. Cánh tay vừa rồi không cẩn thận bị dao quẹt qua bất giác khẽ run lên.
Thủy Ngân nhìn căn nhà xa xa dưới làn mưa, "Giương đông kích tây, đi đi, lại dẫn thêm mấy người của bọn chúng ra. Bên này giải quyết được bao nhiêu thì bên Đại đương gia sẽ xử lý dễ dàng được bấy nhiêu."
Được sự tỉnh táo của Thuỷ Ngân lây nhiễm, đám người trẻ tuổi bên này đều không tự chủ được sinh ra niềm tin lớn hơn, "Được! Chúng ta giết chết bọn họ!"
Mọi người quay trở lại sơn trại, trời bất ngờ đổ mưa. Mưa ở trên núi có vẻ ồn ã hơn nhiều so với mưa ở trong thành, tiếng lá cây bị mưa đánh lộp bộp, không có một khắc ngừng nghỉ.
Thủy Ngân cởi giày ngồi ở bên giường, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, không biết suy nghĩ cái gì. Cô chậm rãi vuốt ve hoa văn hình đoá hoa lựu khắc trên chiếc vòng tay.
Sáng sớm hôm sau, vẫn còn ít mưa phùn, bác gái phụ trách nấu bữa sáng trông thấy Lý Ngân tiên sinh đi ra ngoài, nở nụ cười chào hỏi, "Lý tiên sinh hôm nay dậy sớm thế?"
Thủy Ngân không mở dù, với mưa nhỏ kiểu này, người ở đây sẽ không dùng dù. Cô được bác gái mời vào phòng bếp uống bát cháo nóng, ăn kèm rau muối được trồng trong trại.
"Xuống núi xem sao hả? Đang mưa đấy, đường núi không dễ đi đâu. Nhưng Lý tiên sinh phải về sớm một chút, nếu không sẽ không kịp cơm trưa mất." Bác gái bận rộn nấu nướng bên bếp lò, thuận miệng nói với cô vài câu.
"Được." Thủy Ngân cười cười, đặt cái bát xuống, chắp tay ra sau thoải mái di chuyển xuống dưới núi.
Hắc Tử ngồi trên cành cây canh gác con đường dưới chân núi, buồn chán nhìn đường, há mồm ngáp một cái, quay đầu bỗng thấy Thủy Ngân, ngạc nhiên hỏi: "Lý tiên sinh, sao hôm nay ngài lại xuống núi một mình vậy?"
Thủy Ngân dừng lại bên cạnh, hiền lành trả lời: "Xuống xem đám người tối hôm qua đã đi chưa, đêm có mưa, hẳn là chưa đi xa được. Tôi thấy hình như bọn họ đi về hướng Mai thị thì phải?"
Hắc Tử nghe vậy, khuôn mặt đen đúa lại càng thêm đen hơn, không quá vui vẻ nói: "Không đâu, bọn họ có xe ngựa, đi đường quá phiền phức. Thấy trời mưa là dừng lại ngay, có vẻ là tới phòng ở trước kia của chúng tôi trong làng ngủ tạm một đêm, bây giờ còn chưa thấy khởi hành."
Thủy Ngân ồ một tiếng, không hỏi gì thêm nữa. Tối qua cô đã thấy được, những chiếc rương mà đám người đó mang theo rất có thể là vũ khí, có lẽ là súng ống. Đêm qua mưa to, không có khả năng tiếp tục đi đường; mà số lượng người của bọn họ không quá nhiều, tất nhiên lại càng không muốn bất chấp nguy hiểm mà vội vàng hành quân trong mưa lớn.
Nhìn về phía thôn cũ mờ mịt trong làn mưa phùn, Thủy Ngân nói thêm với Hắc Tử hai câu rồi quay người rời đi.
Cô không quay lại trên núi, mà là men theo rừng cây, đi một vòng hướng về phía thôn cũ kia. Ở đó còn có ruộng đồng của người trong trại, thời điểm bọn họ xuống đây chăm sóc, Thủy Ngân cũng đi theo để nhìn qua. Lúc này cô dựa theo địa hình trong trí nhớ, thuận lợi chạy tới phía sau căn nhà của một gia đình.
Ở đầu thôn, cô đã thấy có bóng người đi đi lại lại phía trước một số căn nhà còn hoàn chỉnh, chính là đội người đi qua chân núi tối hôm qua.
Thuỷ Ngân lặng lẽ di chuyển tới gần, cách bọn họ chỉ có hai căn nhà cũ nát. Cô đứng ở đó, nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ. Mưa phùn khiến cho âm thanh truyền tới khá mơ hồ, nghe không rõ lắm, nhưng khẩu âm của bọn họ có khác biệt quá lớn ―― Mấy người này không phải là đội quân kháng chiến trong nước mà là quân xâm lược, còn quần áo trên người có lẽ chỉ là đồ nguỵ trang.
Điều này nằm ngoài dự tính của cô, Thủy Ngân trầm tư một lát, vẫn quyết định không thay đổi kế hoạch. Hô hấp của cô bình ổn, cách nửa ngôi nhà rách nát, nghe tiếng đám người kia từ phía sau cô đi qua.
So với những người khác, Thuỷ Ngân có rất ít sự e ngại đối với cái chết, bởi vì cô biết rõ mình sẽ không “chết”. Nếu đã đến thời điểm cô cần phải ra đi, dù không muốn cô cũng vẫn phải đi; nhưng nếu chưa đến thời điểm cô cần phải rời khỏi, thì dù có chết ngay tại chỗ mọi thứ cũng vẫn sẽ được tua ngược trở lại. Nếu như cô không thể tiếp nhận được sự đau đớn của cái chết thì không biết đã sớm gục ở thế giới nào đó rồi.
Hiện tại việc cô muốn làm cũng không nhiều, chỉ có một cái ―― giết chết Vương Thư Nghiệp.
Muốn tìm được Vương Thư Nghiệp ở chỗ này rất đơn giản, bởi vì đám người này chỉ ở trong ba căn phòng, cửa sổ mở rộng. Nhoáng một cái Thuỷ Ngân đã trông thấy Vương Thư Nghiệp ở cửa ra vào. Thấy thì có thấy, nhưng muốn một mình ra tay với cậu ta thì khó có khả năng, bên cạnh cậu ta còn có vài người trông coi.
Tối hôm qua, ánh sáng không quá rõ ràng, Thủy Ngân nhìn không được kỹ càng cho lắm. Lúc ấy, cô nghĩ rằng Vương Thư Nghiệp là một trong những người được bảo vệ trong nhóm đội ngũ này. Bây giờ nhìn, lại cảm thấy cậu ta trông giống một tù binh hơn. Những người vây xung quanh Vương Thư Nghiệp vẫn cười cười nói nói, chẳng ai buồn để ý đến cậu ta cả; mà vẻ mặt của Vương Thư Nghiệp cũng không hẳn là tốt, có chút tiều tụy rúm ró.
Cơn mưa bất chợt trở nên nặng hạt, Thủy Ngân tựa người ở bên tường không nhúc nhích chờ đợi thời cơ. Chờ đến lúc người ở bên ngoài đều bước vào trong phòng, người canh giữ ở cửa phòng thì không chú ý đến, cô ẩn núp dưới làn mưa, lách mình di chuyển tới phía sau ba căn phòng kia. Dự định tiếp cận gần chỗ cửa sổ nơi đó nghe ngóng động tĩnh.
Tại cửa sau của căn phòng thứ nhất, cô nghe thấy một loạt tiếng mắng, bước chân thoáng khựng lại. Giọng nói này có chút quen thuộc, hình như là người của sơn trại.
"Bọn quỷ xâm lược này đúng là loại chẳng ra gì, mẹ kiếp, chúng ta đều bị bọn nó lừa hết cả, còn tưởng rằng đây là quân kháng chiến bên mình. Chúng nó lén la lén lút giả dạng như vậy nhất định là có âm mưu gì đó!" Vừa chửi mắng vừa xuýt xoa, có lẽ là đã bị đánh.
"Được rồi, cậu đừng nói nữa, còn chưa bị đánh đủ hả?"
"Ông đây sợ bọn nó chắc, có bản lĩnh thì giết luôn đi!"
Trong phòng có mấy tên bên phía quân xâm lược nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng cũng biết rõ nhất định không phải là lời lẽ gì hay ho. Thế là lại có thêm một trận kêu rên xen lẫn mắng mỏ.
Nghe âm thanh đánh người bên trong, Thủy Ngân nhớ lại chủ nhân của hai giọng nói vừa rồi. Người ở bên trong sơn trại có rất nhiều, cô chỉ biết mặt được tương đối, nhưng có rất nhiều người còn chưa nói chuyện được mấy câu. Hai giọng nói này cô có ấn tượng là bởi bọn họ là người phụ trách chăm sóc đồng ruộng dưới chân núi.
Trời mưa to, chắc là bọn họ xuống dưới này để xem ruộng, không cẩn thận bị bắt vào. Thuỷ Ngân đoán có lẽ là bị bắt vào tối hôm qua, nếu không thì sáng nay Hắc Tử ngồi trông coi con đường sẽ nhắc nhở bọn họ.
E rằng phải thay đổi kế hoạch ban đầu của cô một chút rồi. Để tìm cơ hội giết Vương Thư Nghiệp, cô có thể làm được; nhưng để cứu được hai người ngay trước mắt một đám người tàn sát không ghê tay thì cô không có khả năng này. Dù sao cô cũng không phải là siêu nhân.
Đang nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ thì sau đầu bỗng có tiếng gió và tiếng hít thở nhẹ nhàng xích lại gần. Ý thức dưới da đầu của Thuỷ Ngân nổ mạnh, cô trở tay giật tay áo vung mạnh ra ngoài.
"Hự ――" người kia phải kìm nén lắm mới không kêu ra tiếng, một tay nắm lấy cánh tay cô, bàn tay bị thanh sắt trong tay cô cứa ra một vết thương.
Thủy Ngân thấy rõ người tới, là Đại đương gia Cao Lương. Cô thu lại tay của mình.
Hai người nhanh như mèo di chuyển ra xa một chút mới mở miệng nói chuyện. Cao Lương tuyệt không thấy xấu hổ gì, tiện tay mượn nước chảy xuống từ mái hiên rửa máu, thấp giọng nói: "Buổi sáng tôi đi ra ngoài đúng lúc thấy Lý tiên sinh đang xuống núi, cảm thấy hiếu kì nên mới đi theo."
Nói thật là tối hôm qua Cao Lương đã cảm thấy Lý tiên sinh có gì đó không ổn, cho nên buổi sáng nhìn thấy cô đi một mình xuống núi mới lặng lẽ theo sau.
Thủy Ngân liếc hắn ta một cái. Hiếu kì sao, phải là đang hoài nghi cô âm mưu làm loạn cái gì mới đúng. Nhưng dù sao bây giờ cũng không phải là thời điểm để so đo cái này, cô cũng hạ giọng xuống bảo: "Đám người kia là quân xâm lược, bọn họ mặc quần áo của quân kháng chiến, không biết là có mục đích gì. Bên trong hai cái rương mà bọn họ vận chuyển rất có thể là chứa súng. Đám đó còn bắt giữ hai người của sơn trại, chỉ e phải nghĩ cách để cứu ra."
Cao Lương ngồi xổm, gật gật đầu: "Là quỷ xâm lược thì nhất định chúng ta phải giết, suy nghĩ nhiều làm gì, cứ giết đã rồi nói!"
Hắn ta dừng một chút, ánh mắt dò xét nhìn Thủy Ngân: "Không ngờ Lý tiên sinh lại có gan lớn như vậy, dám một mình chạy tới chỗ bọn quỷ xâm lược này gần như vậy."
Thủy Ngân thản nhiên trả lời: "Nếu gan tôi không lớn thì lúc trước đã chẳng lựa chọn ở lại trong sơn trại."
Nghe thế, Cao Lương bị chặn lại một chút, nhưng vẫn kiên trì cố hỏi cho rõ ràng: "Lý tiên sinh còn chưa nói là cậu tới đây làm gì đâu." Vấn đề này nhất định phải biết được cụ thể, nếu không thì có cái u hoài nghi trong lòng, về sau sẽ không thể thoải mái tiếp xúc nổi.
Thủy Ngân không có ý định giấu giếm, thẳng thắn nói: "Thằng nhóc trẻ tuổi mặc áo sơmi bên trong nhóm người này tên là Vương Thư Nghiệp. Nó và con gái nhà tôi là một đôi, nhưng sau khi dẫn con bé đi, có một lần gặp phải quân xâm lược liền đưa con bé ra ngoài như quà tặng. Về sau thì con gái của tôi chết."
Cao Lương khẽ giật mình, không ngờ tới nguyên nhân này. Hắn ta nghe giọng điệu của Thủy Ngân hết sức bình tĩnh, trong lòng càng thêm khó chịu hơn. Sau một lúc mới xoa xoa ngón tay, "Ầy. . . nếu, nếu đã vậy, tại sao không gọi chúng tôi đi cùng. Một mình cậu văn văn nhược nhược. . ."
Hắn ta nhìn lại vết thương trong lòng bàn tay mình, nhớ đến hành động dứt khoát có chút tàn nhẫn vừa rồi của vị tiên sinh văn nhược này, lập tức đổi giọng: "Dù sao cậu cũng chỉ có một mình, không thể giải quyết được nhiều người như vậy có đúng hay không."
Thủy Ngân: "Đây là việc riêng, không tiện làm phiền mọi người." Cô đã quen với việc chuyện gì cũng một mình giải quyết, đối với cô mà nói, thêm nhiều người lại càng thêm vướng bận.
Cao Lương xuỳ một tiếng, cực kỳ nghĩa khí ôm lấy cô: "Lý tiên sinh nói gì vậy, việc công việc riêng gì chứ. Chúng ta đều là người một nhà, việc của cậu cũng là việc của chúng tôi. Chỉ cần cậu nói một câu, chẳng lẽ chúng tôi lại bỏ mặc không giúp đỡ hay sao? Mặc dù tôi không muốn động đến những kẻ không dễ trêu chọc đó, nhưng cũng không phải là người e sợ phiền phức!"
Thủy Ngân rất tỉnh táo, "Được, vậy hiện giờ Đại đương gia có kế hoạch gì?"
Cao Lương: "Đánh bọn họ!"
Thủy Ngân: ". . ."
Thủy Ngân: "Đánh như thế nào? Không có kế hoạch gì sao?"
Cao Lương: "Chúng ta có nhiều người hơn bọn chúng, trực tiếp đánh không phải là được rồi ư?"
Thủy Ngân day day trán, "Bọn họ có súng."
Lúc này, sắc mặt Cao Lương mới trở nên nghiêm túc, "Cái đó phiền phức rồi." Hắn ta suy nghĩ một hồi, kéo Thuỷ Ngân đứng dậy, "Đi, về gọi người trước đã!"
Kết quả, đám người trong trại đều đồng loạt nhao nhao đòi trực tiếp xông ra đánh, căn bản không có ai nghĩ ra được một kế hoạch ổn thoả. Còn gào cái gì mà là đàn ông không thèm sợ máu, không sợ chết, chết khi giết quân xâm lược cũng thấy xứng đáng. Bọn họ giơ cao đao cuốc, ai nấy đều trưng ra dáng vẻ hung thần ác sát, như sắp biểu diễn tiết mục mãnh hổ xuống núi đến nơi.
Thủy Ngân: Chỉ có những lúc như thế này mới có thể cảm nhận được bọn họ đúng là thổ phỉ.
Cô không thể không đứng ra khuyên ngăn, "Mọi người nghe tôi nói vài câu đã. Giết quân xâm lược càng nhiều thì càng tốt, nhưng điều tốt nhất phải là chính chúng ta có ít sự thương vong nhất, có đúng hay không?"
Đám phụ nữ ở một bên lập tức lên tiếng ủng hộ: "Đúng, Lý tiên sinh nói đúng!"
Đại đương gia: "Lý tiên sinh có ý kiến gì cứ việc nói!"
Thủy Ngân sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ, chậm rãi nói ra ý tưởng của mình.
Rất đơn giản, chính là phương châm mười sáu chữ đã được người xưa đúc kết lại, đó là "Địch tiến ta lùi, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta đánh, địch lui ta đuổi". Bọn họ chiến đấu ngay tại sân nhà, số lượng lại nhiều hơn so với đối phương. Dù sự chênh lệch về vũ khí của hai bên có hơi lớn, nhưng chỉ cần hành động hết sức cẩn thận, thì việc tiêu diệt bọn họ mà phe mình không có thương vong gì hoàn toàn có thể thực hiện được.
Đại đương gia nghe xong lập tức vung tay lên: "Được, vậy cứ nghe theo Lý tiên sinh đi! Nếu làm tốt, sau này Lý tiên sinh sẽ là quân sư của chúng ta!" Cao Lương còn thuận miệng trêu đùa một câu.
Thủy Ngân không phản bác được, quân sư cái gì chứ.
"Đi, xuống núi!"
. . .
Đám quân xâm lược đang chờ trong phòng đợi mưa tạnh là tiểu đội thuộc một đại đội phụ trách hoàn thành công việc. Trong một lần đi càn quét, không cẩn thận đi tách ra khỏi đại đội, đã vậy lính trinh sát còn xảy ra chuyện, trong đội ngũ lại không có ai biết đường, chỉ có thể đi lung tung.
Vận may của bọn chúng không tệ, trên đường đi gặp được một nhóm quân kháng chiến bại trận. Không chỉ bắt được người nhà của lãnh đạo quân kháng chiến, đoạt được đống tài sản mà bọn họ mang theo, còn giết toàn bộ đội quân đó, cướp lấy quân trang vũ khí.
Nghe nói gần đây có hai đội quân kháng chiến cùng đóng quân. Bởi vì một số lý do mà đại đội quân xâm lược rút lui khỏi chỗ này, tình hình đó đối với bọn chúng không quá tốt, cho nên bọn chúng thương lượng với nhau tạm thời ngụy trang thành quân kháng chiến trước, miễn cho mình trở thành mục tiêu bắt mắt trong quá trình di chuyển vào thời điểm này.
Bọn chúng tính toán rất tốt, đi đường cũng thuận lợi, chỉ là không ngờ khi đến một cái núi vớ vẩn lại gặp phải sự cố ngoài ý muốn.
"Bên kia có người!" Một tên quân xâm lược đứng gác nhìn thấy bóng dáng của hai ba người ở phía xa, vội vàng báo cáo. Những người khác không dám lơ là, sợ đó là thám tử của quân kháng chiến, vội vàng phái mấy người đuổi theo.
Ai biết những người đuổi theo kia đi rồi mà mãi không thấy trở về.
Trong rừng, mấy tên quân xâm lược bị nhóm người mai phục cắt đầu giấu vào trong bụi cây.
"Lý tiên sinh, tiếp theo phải làm cái gì?" Người trẻ tuổi lần đầu tiên tự tay giết chết quân xâm lược vừa hưng phấn vừa có chút sợ hãi hỏi. Cánh tay vừa rồi không cẩn thận bị dao quẹt qua bất giác khẽ run lên.
Thủy Ngân nhìn căn nhà xa xa dưới làn mưa, "Giương đông kích tây, đi đi, lại dẫn thêm mấy người của bọn chúng ra. Bên này giải quyết được bao nhiêu thì bên Đại đương gia sẽ xử lý dễ dàng được bấy nhiêu."
Được sự tỉnh táo của Thuỷ Ngân lây nhiễm, đám người trẻ tuổi bên này đều không tự chủ được sinh ra niềm tin lớn hơn, "Được! Chúng ta giết chết bọn họ!"
Bình luận truyện