Chương 10
Đối với một đứa bé không có nền tảng thì vào Đông Xưởng làm việc là điều nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Tiểu Tứ vui mừng quá đỗi, vội vàng chắp tay hành lễ với Lương Ngộ, “Đa tạ Đốc chủ.
Đốc chủ yên tâm, Tiểu Tứ nhất định sẽ học tập thật tốt, chắc chắn không để Đốc chủ mất mặt.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, nhìn bọn họ kẻ xướng người họa nháy mắt với nhau, nhíu mày quay sang chỗ khác.
Khi trước Nguyệt Hồi muốn mang theo Tiểu Tứ về hắn đã từng nhắc nhở, nam nữ với nhau không thể quá mức thân cận, miệng nàng dạ vâng liên tục, nhưng có thể thấy cũng chẳng hề để trong lòng.
Hắn không phải kiểu người không rộng rãi, bây giờ đã đưa người về mà vẫn không có chút ý thức tự giác nào, cứ suốt ngày cãi nhau ầm ĩ thế này thực sự không ra thể thống.
Để tránh cho tương lai bất trắc thì vẫn cứ ra tay chặn trước là hơn, Đông Xưởng cũng thế, Cẩm Y Vệ cũng vậy, Chưởng ban, Bách hộ, Thiên hộ, nhận hay đuổi đều chỉ bằng một câu của hắn, thưởng cho Tiểu Tứ một công việc, để nó cách xa Nguyệt Hồi ra là được.
Nguyệt Hồi rất cảm kích phần ân tình này, gọi ca ca vừa giòn vừa ngọt, kề bên người hắn nói: “Muốn làm việc hẳn hoi thì vẫn cần ca ca thưởng cho một cái tên, cứ suốt ngày gọi Tiểu Tứ này Tiểu Tứ nọ, mất mặt biết bao.”
Kể cũng đúng, xuất thân từ phủ Đề đốc, ngày sau chắc chắn sẽ bay cao, đến lúc làm quan mà vẫn để người ta xưng hô như con chó con mèo, há chẳng phải trò cười?
Lương Ngộ quay đầu, thấy trên án thư đặt một quyển Nhạc Phủ Thi, tiện tay lật giở, “Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu, lấy tên là Phó Tây Châu đi.”
(*) Trích từ bài thơ Tây Châu khúc.
Tạm dịch: Gió nam biết lòng ta, thổi mộng đến Tây Châu.
Tiểu Tứ cực kỳ vừa lòng với cái tên này, sung sướng nhảy nhót về phía Nguyệt Hồi, “Nguyệt tỷ, đệ có tên rồi, đệ tên Phó Tây Châu!”
Nguyệt Hồi cũng vui mừng theo, “Tây Châu à, cái tên này êm tai quá đỗi, ướm lên người đệ là hợp nhất.” Trong lòng nàng tự hiểu rõ, ca ca để Tiểu Tứ lấy tên theo họ của mẹ, xem như là một niềm an ủi trong sự không viên mãn.
Tiểu Tứ có tên rồi, tự tin bừng bừng, không ở lại ăn cơm nữa mà quay về Đông Xưởng luôn, sốt ruột đi sửa lại tên trong sổ sách để ngày mai người khác dễ bề xưng hô.
Lương Ngộ tống cổ được Tiểu Tứ đi thì rất hài lòng, đứng lên sửa lại cổ áo nói: “Vốn định đêm nay ở lại nhà, đáng tiếc trong cung lại có tin tức truyền ra, nói thánh cung vi hòa, ta phải nhanh chóng vào cung một chuyến.”
Nguyệt Hồi không hiểu nổi những từ ngữ văn nhã kia, nghiêng đầu hỏi: “Thánh cung vi hòa là gì cơ?”
“Chính là Hoàng Đế bị bệnh rồi.” Lương Ngộ đi đến trước cửa, tiểu thái giám khom người dâng mũ ô sa, hắn nhận lấy đội lên, vuốt phẳng quan phục, “Hoàng Thượng tuổi trẻ tài cao, chỉ là sức khỏe không được tốt, tận tâm điều trị mấy năm nay, tuy có khởi sắc, nhưng gặp lúc trở trời vẫn rất dễ bị cảm.” Nói xong lại quay đầu dặn dò, “Trời lạnh lắm, ban đêm đừng luyện chữ nữa, nghỉ ngơi sớm một chút.
Thiếu cái gì thì cứ bảo với người hầu, đừng nhẫn nhịn, cũng đừng để mình phải chịu thiệt, nhớ chưa?”
Nguyệt Hồi ừ, “Thế bao giờ huynh về?”
Lương Ngộ nhìn tuyết lẳng lặng bay kín trời, thở dài đáp: “Phải xem bệnh tình Hoàng Thượng đã, nếu ngày mai có chuyển biến tốt thì ta sẽ về.” Tào Điện Sinh giơ cái ô hoàng lư tới đón, hắn hơi nghiêng đầu nói: “Bên ngoài lạnh, đi vào đi.” Rồi nhấc áo bước xuống bậc thang.
Nguyệt Hồi đứng trên hành lang nhìn theo, bên dưới mũ ô sa của hắn có hai sợi dây nhỏ rũ sau lưng, đằng đuôi treo trụy cước san hô và đá lam tinh, đụng vào mãng bào nhạt màu phía dưới tạo thành âm vang nho nhỏ.
Sắc trời tối dần, trước cửa cung treo một cái đèn lồng buộc lụa trắng thật lớn, chút ánh sáng tù mù không thể soi vào trong cánh cổng sâu thẳm, chỉ nhìn thấy cấm quân ôm đao đứng như cột cờ dưới mưa tuyết.
Trong ngoài tường cung có hai tốp người canh gác, chờ bên trong mở khóa lên, thế giới huy hoàng đầu đường bên kia mới dần hiện ra.
Người của Tư Lễ Giám đã đứng chờ từ sớm, thấy hắn tới thì vội vồng eo chào một tiếng lão tổ tông, “Hoàng Thượng tìm lão tổ tông, đã hỏi đến mấy lần rồi ạ.”
Lương Ngộ gật đầu, “Thái y đã vào thăm chưa? Nói thế nào?”
Dương Ngu Lỗ thưa, “Bệnh cũ phát tác lại cộng thêm phong hàn, vừa mới uống thuốc, phải chờ xem qua đêm nay sẽ ra sao đã ạ.”
“Có bẩm cho đằng Thái Hậu không đấy?”
Dương Ngu Lỗ nói chưa, “Lão tổ tông chưa đến, thuộc hạ không dám tự tiện chủ trương.”
Mười lăm đời Hoàng Đế của Đại Nghiệp phải có tới một nửa không phải do chính cung nương nương sinh ra, cách một tầng da là cách một ngọn núi, cho dù ngoài mặt mẹ hiền con thảo nhưng vẫn phải biết nặng nhẹ nhanh chậm, biết cái gì nên nói cái gì thì không.
Mẹ ruột của Hoàng Đế vốn là Lưu Thục phi, sau khi vào cung được sủng ái một thời gian không dài lắm, yên lặng sinh con ra, yên lặng mà chết đi, đến khi Sở Vương 4 tuổi vua Thuần Tông mới nhớ ra mình còn có đứa con trai này.
Nếu đã nhớ ra thì không thể không quan tâm đến, vì thế đã dặn dò Hoàng Hậu trông chừng nhiều hơn.
Hoàng Hậu chỉ sinh được một vị công chúa, rất coi trọng Tấn Vương con trai của Thành Thuận phi, Thành Thuận phi là tỷ muội ruột thịt của Hoàng Hậu, chắc chắn sẽ càng gắn bó với cháu ngoại hơn là với con trai của một người khác rồi.
Trong số nhiều hoàng tử như vậy, người có khả năng được kế vị nhất phải kể đến Tấn Vương, nhưng Tấn Vương thất đức, phẩm hạnh không tốt, 14 tuổi đã bị cưỡng chế rời kinh đến đất phong, vĩnh viễn mất tư cách trong danh sách ứng cử làm Thái Tử.
Còn dư lại vài vị hoàng tử, vị nào cũng có mẹ đẻ còn sống, nâng đỡ ai cũng đều uy hiếp tương lai.
Lương Ngộ chọn thời cơ gián ngôn(*) với Hoàng Hậu, sau mấy phen vận động mới đổi lấy được cơ hội sách lập Sở Vương làm Thái Tử.
(*) Gián ngôn: Người bên dưới có lời khuyên nhủ đề nghị người bên trên.
Đáng tiếc từ nhỏ Thái Tử đã không được chăm sóc tốt, thân thể không khỏe mạnh, đến bây giờ vẫn động chút là ốm.
Lương Ngộ cũng thường đau đáu vì điều này, một đời vua một đời thần, hắn là Đại bạn của đương kim Thiên tử, nếu Hoàng Đế xảy ra bất trắc gì, giang sơn đổi thành người khác ngồi lên, vậy thì Uông Chẩn chính là vết xe đổ của hắn.
Hoàng Đế lại ốm, chuyện này cần phải bít kín lại, không thể để Thái Hậu biết.
Hắn vội vàng đi xuyên qua đường hẻm vào noãn các phía đông trong Càn Thanh Cung, từ xa xa trông thấy Hoàng Đế kê cao gối ngủ liền nhanh chóng lại gần, thấp giọng gọi một tiếng, “Vạn Tuế Gia”.
Sắc mặt Hoàng Đế trắng bệch, trên gò má lại là một mảnh ửng hồng, nghe thấy tiếng hắn mới mở mắt ra, ậm ừ nói: “Đại bạn đến rồi.”
Lương Ngộ tiến thêm nửa bước, “Bây giờ chủ tử thấy thế nào?”
Hoàng Đế ho nhẹ dựa vào gối, “Cũng chẳng thế nào, mới uống thuốc, ra được chút mồ hôi, không còn sốt như ban nãy, chỉ hơi khát nước.”
Lương Ngộ vội gọi cung nữ đưa nước trà tới, tự mình bước lên tấm đạp chân bón cho Hoàng Đế, hiền hòa nói: “Thần xem ghi chép của thái y rồi, vẫn là do phổi nóng dẫn đến phát bệnh, không phải nghiêm trọng gì.
Nhưng mà hiện tại còn chút lo lắng, đúng vào lúc chủ tử sắp tự mình chấp chính, chỉ e lần này sẽ khá khó khăn.”
Hoàng Đế làm sao mà không hiểu ý Lương Ngộ, hắn đăng cơ năm 16 tuổi, Thái Hậu không vừa mắt hắn, ngoài miệng không chịu thừa nhận là mình xưng chế(*), thế nhưng lúc nào cũng muốn can thiệp vào chính sự.
Khó khăn nhẫn nhịn đến khi tròn mười tám, Thái Hậu sẽ không thể lấy bất cứ cái cớ gì ra lấp liếm được nữa, ai ngờ thời khắc mấu chốt sắp đến, thân thể này lại chẳng biết cố gắng.
(*) Xưng chế: ý nói những phụ nữ như Hoàng Hậu, Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu cầm quyền thay Hoàng Đế.
“Trách trẫm bệnh không đúng thời điểm.” Hoàng Đế sầu thảm cười, sắc môi tái nhợt tạo cảm giác suy nhược.
Dừng một chút rồi nói, “Nếu hai ngày tới có khởi sắc thì còn có thể che lấp cho qua.
Nhưng chẳng may bệnh chưa đi, sợ sẽ khó mà đối phó với đằng Thái Hậu, đến lúc đó vẫn cần đến Xưởng thần nghĩ biện pháp…” Dứt lời lại là một trận ho khan.
Lương Ngộ giúp hắn vuốt lưng thuận khí, xoa dịu đáp: “Chủ tử yên tâm, chuyện này thần sẽ tự lo liệu.
Bây giờ nhập cửu rồi(*), đúng vào thời điểm giá lạnh nhất, lại thêm mười ngày không thấy mặt trời, không lưu ý bị cảm cũng là có.
Chủ tử dưỡng bệnh cho tốt, đừng lo lắng những chuyện ngoài lề, có thần đây rồi, thần ngồi lên chức Chưởng ấn này chính là để giúp chủ tử phân ưu.”
(*) Nhập cửu: nôm na là ngày bắt đầu của đợt lạnh nhất trong năm.
Hoàng Đế nghe xong gật đầu, dựa vào gối chậm rãi thở ra một hơi.
Lương Ngộ giúp hắn ém lại góc chăn, dừng một chút rồi hỏi: “Trong lòng chủ tử đã có ý tưởng gì cho người được chọn làm Hoàng Hậu chưa?”
Hoàng Đế có chút lười nhác, vỗ trán nói: “Hoàng Hậu và trẫm là nhất thể, lựa chọn phải càng thêm cẩn thận.
Trẫm không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần trung lương hiền huệ, không phải cùng một giuộc với Thái Hậu, vậy là được.”
Lương Ngộ đắn đo, “Chủ tử đang không khỏe, vốn không nên nhắc đến chuyện này, nhưng hiện giờ lửa sém lông mày, không thể giấu giếm chủ tử được nữa…Thần nhận được mật báo nói mấy ngày nay vài vị đại thần Nội các lén đưa bức họa vào Từ Ninh Cung.
Chuyện tuyển Hậu tất nhiên phải do Thái Hậu làm chủ, thần e chủ tử chưa kịp cho phép thì Từ Ninh Cung đã tự tiện quyết định người được chọn luôn rồi.”
Hoàng Đế không nói, trầm mặc thật lâu mới chuyển tầm mắt về phía hắn, “Trong tay Xưởng thần có đao, trẫm thưởng quyền này cho ngươi, chỉ nguyện Xưởng thần trung quân, hết thảy đều lấy giang sơn Đại Nghiệp làm trọng.”
Lương Ngộ chỉ chờ những lời này, dù sao mấy vị trọng thần kia từng phò tá Tiên Đế, muốn xuống tay xử lý cũng phải có Hoàng Đế thông qua mới được.
Hiện giờ Hoàng Đế thả lời, vậy là mọi thứ đều dễ làm, ai có tội, ai đáng chết, tất cả đều do hắn định đoạt.
“Thần tuân chỉ, những việc còn lại cứ giao cho Đông Xưởng xử lý là được.
Chủ tử yên tâm tĩnh dưỡng, hôm nay thần sẽ trực đêm, chủ tử cần dặn dò gì đã có thần ở ngay bên ngoài.”
Hoàng Đế khẽ gật đầu, lại nhắm mắt lại.
Khi không nhắc đến thân phận, kỳ thực hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi, sườn mặt còn nét ngây ngô, tóc tơ trên thái dương mịn như nhung, nằm ngửa trên long sàng rộng lớn, bởi vì hơi thở dồn dập mà chăn rồng cũng kịch liệt phập phồng theo.
Lương Ngộ rời khỏi chính điện, phía tây nam có trị phòng tấu nội sự, ngày thường để cho người của Tư Lễ Giám dùng, ban ngày làm việc người ra người vào không dứt, đến ban đêm chỉ còn lại bốn tên thay phiên đứng gác.
Đêm nay hắn muốn ở lại Càn Thanh Cung, người bên trong đã sớm thối lui đến đứng hầu ngoài hành lang.
Bởi vì hai ngày nay lo liệu việc tư mà chậm trễ không ít công vụ, sắp đến cuối tháng, phải kiểm điểm lại ghi chép ra vào cung, phải đọc đề bổn của thần công, phải xem qua các kiểu yến tiệc, sợ là bận đến sáng mai cũng chẳng xong.
Hắn ngồi xuống sau án, dưới chân đặt lò sưởi, một chồng sách vở chất cao như núi.
Tần Cửu An đứng bên hầu hạ, “Trước đó thuộc hạ đã đối chiếu những thứ cần thiết rồi ạ, Đốc chủ nhìn qua mấy quyển, đêm đến hàn khí nhắm thẳng xương cốt xông vào, hà tất phải chịu nhọc thân!”
Từ khi vào tay hắn Tư Lễ Giám rất ít khi xảy ra sự cố, trên đầu mỗi người đều phải gánh vác trách nhiệm, sơ hở từ đâu thì xử phạt từ đó.
Chưởng sự mà dễ lừa gạt, đám thuộc hạ sẽ hóa yêu quái luôn, cho nên Lương Ngộ đành vất vả thêm chút, những thứ cần kiểm tra thì vẫn phải kiểm tra, đến tận giờ tý Ngự Trà Phòng đưa trái cây nước trà tới hắn mới nghỉ ngơi một lúc.
Đêm đã khuya, tuyết vẫn đang rơi, xuyên qua quảng trường trống không rộng lớn nhìn về chính điện, đèn lồng dưới hiên lay động soi sáng khung gỗ vàng, Chính Đại Quang Minh Điện trông giống một ngôi nhà xa xăm.
Hắn nếm một ngụm trà, vị đắng chát lan tràn khắp đầu lưỡi.
Vươn tay lấy một quyển đồng sách, đây là ghi chép chuyện ngự hạnh hàng ngày của Đế Vương, Hoàng Đế vẫn chưa lập Hậu, phi tần cũng không có, chỉ có 4 vị nữ quan hầu hạ từ khi còn ở Đông Cung.
Nói trắng ra thì những nữ quan đó giống như thông phòng của các thiếu gia nhà giàu, là để dùng cho việc học bản lĩnh của Hoàng Đế, tương lai thả đi hay giữ lại đều dựa vào tâm tình.
Nửa đầu tháng triệu hạnh lơ lỏng, nửa sau tháng… ngày 17, ngày 23, ngày 26 đều có ghi chép.
Tầm mắt hắn dừng trên ngày 29, một đêm hạnh cả hai vị Tư tẩm lẫn Tư trướng, hèn chi thân mình không khỏe.
Lương Ngộ khép đồng sách lại, dựa vào lưng ghế cất tiếng: “Cho dừng thuốc của bốn người kia đi, cũng đã đến lúc rồi.”
Tần Cửu An vâng, chỉ là thấy hơi khó hiểu, cẩn thận hỏi: “Lần này ngừng chẳng may lại ngộ hỉ, sợ sẽ hỏng quy củ mất.”
Lương Ngộ cười nhạo, “Quy củ là do người định, triều đại nào mà chẳng thế, nhà Đế Vương cháu con thịnh vượng là chuyện tốt.
Nếu ngộ hỉ thật, Thái Hậu còn bóp chết hoàng tôn được hay sao?”
Hắn làm Đại bạn của Hoàng Đế đã 10 năm, tất cả những thứ xung quanh Hoàng Đế đều do hắn an bài, bao gồm cả 4 vị nữ quan này.
Trước kia Hoàng Đế quá trẻ, chưa sách lập Hoàng Hậu mà đã có con thì chắc chắn sẽ khiến đám nho sĩ kia tranh cãi.
Còn bây giờ đến đầu xuân chuẩn bị tự mình chấp chính rồi, lập Hậu cũng ngay trước mắt, chọn chuẩn thời điểm chiếm lấy vị trí Hoàng trưởng tử, trên dưới triều dã ai dám xen vào?
Nói đến cùng vẫn là do sức khỏe Hoàng Đế quá yếu, không thể không phòng ngừa chu đáo.
Đầu ngón tay hắn vuốt ve trên gáy đồng sách, ngân nga nói: “Dặn dò 4 người kia phải biết đường tận chức khuyên giải.
Hoàng Thượng còn trẻ, bao nhiêu dương khí cũng không đủ cho các nàng hút đâu, đừng có làm như thể cái động Bàn Tơ.”
Tần Cửu An bật cười, cười xong vội che miệng lại, ngượng ngùng dạ vâng, “Ngày mai thuộc hạ lập tức đi truyền lời.” Rồi lại quay sang nhìn cái đồng hồ Tây Dương, vỗ đầu gối nói, “Lão tổ tông, không còn sớm nữa, ngài chợp mắt một chút…”
Vừa mới cất lời thì bên ngoài vang lên tiếng ủng chạy, thái giám ngự tiền đứng ngoài cửa truyền lời vào trong, “Lão tổ tông, hình như Vạn Tuế Gia không ổn, ngài mau tới xem một chút đi.”
Bình luận truyện