Điện Từ Bi

Chương 15





Đây là Chưởng ấn đại nhân đi uống rượu hoa(*) đấy ư, ngữ điệu kia giống y như đúc, nếu không nhìn thấy mặt thì ngay cả thuộc hạ của hắn cũng không nhận ra được.
(*) Nguyên gốc “uống hoa tửu”: Ý nói đi chơi mấy chỗ như kiểu lầu xanh.
Lương Ngộ kinh ngạc xong lại thấy buồn bực, nghiêm mặt mắng nàng làm càn, “Ai cho muội chọn câu này, để người ta nghe thấy thì ra thể thống gì!”
Nguyệt Hồi vẫn cợt nhả, “Huynh bảo muội nói mà chẳng bảo muội phải nói câu nào, muội thích nói gì thì nói, huynh quản được không.” Nói xong lập tức chuyển để tài, lại là về chuyện nghĩa tình, “Muội chỉ nghĩ huynh lẻ loi quá, muốn tìm cho huynh chút việc vui.

Hôm đó muội hỏi Tào quản sự thường ngày huynh giải buồn kiểu gì, Tào quản sự suy nghĩ mãi, nói chẳng có gì cả, cùng lắm thì đọc kinh văn rồi lại chép kinh thư.

Huynh suốt ngày chúi mũi vào kinh kệ để làm gì, phải ra ngoài thăm thú dạo quanh nữa chứ.” Nàng hớn hở mặt mày, vỗ ngực mình bồm bộp, “Ca ca, muội biết rất nhiều chỗ thú vị, chờ vào xuân muội sẽ đưa huynh đi.

Đến khi trời ấm còn có thuyền hoa trên Thập Sát Hải, trước kia muội với Tiểu Tứ nghèo, chỉ biết đứng bên lan can nhìn theo…Bên trong có nhiều thật là nhiều cô nương xinh đẹp đó, chải búi tóc đọa mã, phóng khoáng thướt tha…” Đến khi nói xong lời cuối mới phát hiện không thích hợp cho lắm, vụng trộm liếc hắn, vội vàng im miệng.
Lương Ngộ không khỏi thở dài: “Muội là vì muốn ngắm cô nương xinh đẹp nên mới khuyến khích ta đi uống rượu hoa?” Nghĩ rồi lại nghĩ, mình uy nghiêm như thế này, ai thấy cũng phải sợ, ngờ đâu nàng trở về, lời bậy bạ gì cũng dám nói.
Nguyệt Hồi ngượng ngùng cười: “Muội chỉ muốn đưa ca ca đi trải nghiệm, để cho ca ca đỡ buồn thôi mà.”
Lương Ngộ vẫn không vui, “Thế Hoàng Thượng thì sao? Lúc ở trước mặt Hoàng Thượng cũng ba hoa mấy chuyện uống rượu này?”
Nguyệt Hồi chột dạ, nàng không thể nói cho hắn được, quả thực Hoàng Đế đã thuyết phục được nàng rồi, hứa sẽ chọn một ngày đẹp trời đi ra ngoài mở mang tầm mắt.
Nàng ậm ừ lui về ghế con, cởi giày ra ôm chân vào lòng, nói đông nói tây: “Đúng là tiểu thái giám trong cung sống không dễ dàng, giày này mỏng quá…Ôi trời ơi, sắp đông cứng chân muội rồi.”
Lương Ngộ nhìn bộ dạng kia của nàng, không bao giờ trông cậy nàng sẽ có được thứ gọi là phong phạm khuê tú.


Nhưng mà hắn quả thực quên mất giày này quá mỏng, vội vã gọi người đưa tất dày tới để nàng xỏ thêm.

Khi nàng xỏ tất hắn không tiện nhìn, xoay người đi chỗ khác dọn dẹp đống đề bổn, dặn dò nói: “Ở trước mặt ta tùy ý một chút cũng không sao, nhưng ở trước mặt Hoàng Thượng thì phải lưu ý vạn lần, đừng có cái gì cũng nói tuốt luốt, phải hiểu đạo lý chuyện gì cũng giữ lại ba phần.

Còn giọng nói kia của muội, ta biết muội có năng lực, nhưng lúc nào nên dùng thì dùng, khi cần giấu thì nhớ phải giấu.

Nếu Hoàng Thượng lại bảo muội giả giọng thì phải nói không học được, có những thứ không thể đảm nhiệm quá nhiều, bởi vì biết càng ít sống càng lâu, nhớ chưa?”
Thực ra Nguyệt Hồi đều hiểu hết, cho dù hắn không dặn, nàng cũng không định khoe khoang thêm trước mặt Hoàng Đế.

Hoàng Đế cũng từng bóng gió hỏi thăm nàng học được giọng của người thế nào, nàng cười nói: “Nô tỳ học giọng nam giới trẻ tuổi còn được, còn người khác thì có lẽ không, nếu giọng ai cũng học được thì thành thần tiên mất!” Cũng coi như là giấu dốt vậy.
Rõ ràng trong lòng đều biết, nhưng có đôi khi nàng tình nguyện nén lại, không thể nói ra.

Mấy năm nay phiêu bạt bên ngoài, nàng biết phải giả ngu giả ngơ mới có thể giữ mình, nếu không vì tin tức của phiên tử nhanh nhạy tìm ra được trò vặt của nàng, nàng thậm chí còn muốn giấu cả ca ca.
Quả thực ca ca của bây giờ với ca ca khi còn nhỏ không giống nhau mấy nữa, phải trải qua quá nhiều, sẽ quên đi mất mình là ai.

Nàng quay lại nhìn, hắn đưa lưng về phía nàng, đai ngọc buộc vào vòng eo thanh mảnh, tà áo dưới dệt vây mây xoay chuyển dưới ánh đèn, tôn lên gương mặt lụa ấy, tán ra ánh bạc phù phiếm.
Người đẹp như vậy, thật đáng tiếc mà.

Nàng chống cằm hỏi hắn: “Ca ca ngồi lên chức quan to này rồi, có thấy vui không?”
Lương Ngộ thoáng dừng tay, hắn cũng từng tự hỏi mình vấn đề này, cuối cùng phát hiện vui hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là còn sống, càng ngày càng nắm giữ quyền lực to lớn hơn nữa, khuấy tung mưa gió vương triều Đại Nghiệp lên.
Hắn bỏ thỏi mực chu sa trong tay vào hộp, rũ mắt nói: “Con người sống ở đời luôn bị khổ ải vô vàn bức bách, đến với trần thế chính là để chịu đày.

Ta không quan tâm có vui hay không, ta chỉ quan tâm có sống được hay không, tự do tự tại ngày ba bữa cơm, còn gì không vui nữa? Đã được sinh ra thì cũng nên tranh thủ tạo chút thành tựu.”
Nguyệt Hồi chậm chạp nói: “Trước kia muội sống cạnh bến thuyền, những người buôn muối buôn thóc trông thấy xưởng vệ như trông thấy Thái Tuế.

Bọn họ mắng những đề kỵ phiên tử kia, mắng luôn cả những người cầm quyền đứng sau, khi đó muội chưa biết huynh, cảm thấy bọn họ mắng rất đúng, bây giờ càng nghĩ càng thấy khó chịu, thì ra người bọn họ mắng là huynh, muội còn hùa vào mắng theo bọn họ, đúng là tội lỗi.”
Lương Ngộ quay lại cười: “Trên đời này nào có ai không mắng quan? Làm chuyện xấu bách tính mắng, làm chuyện tốt quyền quý mắng.

Bách tính mắng cùng lắm chỉ thấy nóng tai, quyền quý mắng thì chẳng giữ nổi đầu, muội là người thông minh, nhất định sẽ hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.

Ta biết muội đang tính toán gì, thấy đám Nội các giở trò chèn ép, muốn khuyên ca ca bỏ gánh từ quan, sống đời sung sướng tiêu dao, có phải không?”
Nguyệt Hồi nói đúng thế: “Muội muốn huynh hoàn lương, đừng ở lại cung đình này nữa.”
Nàng thông minh, nhưng có đôi khi dùng từ rất kỳ cục, Lương Ngộ đành nói: “Đây không gọi là hoàn lương.

Chỉ có cô nương lầu xanh mới dùng từ đó.


Còn cái này phải gọi là về hưu, là ở ẩn.”
“Không cần biết gọi là gì, dù sao cũng không làm Đề đốc Đông Xưởng.” Nguyệt Hồi thở ngắn than dài, “Thực ra muội mắng những phiên tử đề kỵ cũng là vì ngầm ghen tị với người ăn lương như bọn họ, cho nên muội muốn để Tiểu Tứ đi con đường ấy, bị mắng cũng chẳng sao, không ai mắng thì sao mà lớn được.

Nhưng mà muội gặp được huynh, hóa ra ở trong cung cũng chẳng mấy tự tại, mấy người quan văn kia chèn ép huynh, chắc chắn từ trong nội tâm bọn họ đều xem thường huynh.”
Lời này đúng là thấm vào tim Lương Ngộ, chỉ có người thân nhất mới không đành lòng nhìn hắn chịu khuất nhục.
“Giờ đây những người chèn ép ta đã đi chầu Diêm Vương cả rồi.

Còn cả những kẻ xem thường ta, không bao lâu nữa ta cũng khiến bọn họ phải quỳ xuống, gọi ta một tiếng lão tổ tông.” Hắn bước tới vỗ nhẹ trên đầu vai nàng, thở dài: “Ta đứng trên vị trí này, cả đời hết cách bứt ra.

Kẻ thù bên ngoài quá nhiều, hôm nay từ quan, ngày mai liền có vô số người nhào lên, uống máu ta, ăn thịt ta, ta muốn được sống thì phải tiếp tục đứng cho vững.

Ta đã tốn 6 năm để từ Bỉnh bút lên đến được Chưởng ấn, 6 năm chảy bao nhiêu huyết lệ, lấy vinh hoa phú quý cả đời ra cũng không bù nổi, bảo ta buông tay…tuyệt đối không thể.”
Khi hắn nói những lời này, trên mặt còn mang theo biểu cảm lạnh lẽo tận xương, xem ra khuyên hắn cao chạy xa bay là vô ích.

Thực ra nàng cũng không thất vọng, chỉ là cảm thấy đứng đầu Đông Xưởng chẳng dễ dàng, nàng không để bụng danh lợi, nhưng nàng sợ hắn sẽ lưu lại tiếng xấu muôn đời.
Bỏ đi, chuyện xa xôi thế này, lo mãi cũng lo chẳng tới.

Nàng rời tầm mắt, thấy trên tay hắn đeo chuỗi bồ đề kim cang thì thấy lạ: “Thế vì sao ca ca lại tin Phật?”
Đọc kinh thư, chép kinh văn, ngay cả phủ đệ cũng xây ngay cạnh chùa, không giống tác phong của hắn cho lắm.
Lương Ngộ nói: “Bởi vì đã làm quá nhiều việc ác, mong Phật Tổ phù hộ kiếp sau được đầu thai thành người tốt.” Tự thấy rất là dí dỏm.
Nguyệt Hồi nghe xong ngượng ngập cười, cũng coi như cười rất tán thưởng.

Thực ra bản lĩnh nói đùa của hắn chẳng đến đâu, vẫn cứ để hắn nghiêm mặt giáo huấn càng thích hợp hơn.
Lương Ngộ cũng tự mình nhận ra, xấu hổ sờ mũi.

Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, có lẽ đến sáng mai lại chồng chất thành đống.

Giữa đêm lạnh được ở trong phòng nhóm lửa, lại còn không có người ngoài, đúng là niềm vui hiếm gặp.
“Chờ trời ấm một chút, đừng đi xem người ta uống rượu hoa nữa, ta đưa muội đi gặp một người bạn, hắn tên Luyện Tâm, là hòa thượng chùa Hàn Sơn.”
“Hoà thượng?” Nguyệt Hồi cảm thấy không thể tưởng tượng được, người như hắn sẽ có bạn là hòa thượng ư?
Duyên số trên đời luôn kỳ diệu như vậy, Lương Ngộ khoanh tay nói: “Chẳng phải muội thích làm thơ đó sao, hắn cũng biết.

Hắn tìm đặt cho pháp hiệu của mình một xuất xứ thế này —— Một sớm tường son chẳng khuynh thành, dấn bước trên đường nghe Phạn thanh.


Cỏ cây sông núi chốn Sa Bà, vạn trượng hồng trần tự Luyện Tâm.

Nếu tương lai gặp nhau, muội và hắn có thể dùng thơ kết bạn.”
Nguyệt Hồi vừa nghe đã nghẹn lời, đừng đưa mấy câu trứng gà mì thịt của nàng đến trước mặt đại sư thì hơn!
Nàng chẳng dám đáp lại, hàm hồ lấy lệ: “Muội cảm thấy…cô nương vẫn đẹp hơn hòa thượng…À đúng rồi, đêm nay muội ngủ ở đâu? Hôm qua chẳng ngủ ngon được, huynh nhìn mí mắt muội này, sắp gục xuống rốn mất rồi.”
Nàng không phải người trong cung, không thuộc thái giám cũng chẳng thuộc cung nữ, quả thật không tiện sắp xếp.

Trong cung bao nhiêu phòng nhỏ, nếu hắn yên tâm thì chọn bừa một gian cũng đủ cho nàng, nhưng mà lúc này tối lửa tắt đèn, ngoài hắn ra nàng chẳng quen ai.

Chốn cung đình giấu dao đầy rẫy kẻ lòng dạ bất chính, chẳng may bọn chúng quấy nhiễu nàng thì sao!
Không cần đi đâu hết, Lương Ngộ nói: “Ngủ luôn ở đây, đằng sau có một cái giường, nằm tạm một đêm rồi ngày mai tính tiếp.”
Dù sao Nguyệt Hồi cũng chẳng kén chọn, ở trong cung như bị bôi đen hai mắt, ngủ đâu cũng như nhau.
Nàng đứng dậy đi về phía sau mành, vừa đi vừa trêu chọc: “Huynh không nói cho người ta biết thân thế muội mà lúc nào cũng chăm bẵm muội thế này, người ta nhìn vào sẽ nói sao? Có khi muội ở trong cung mấy ngày lại hủy hết danh tiếng một đời của huynh, về sau lại có người đưa tiểu quan đến phủ Đề đốc mất thôi.”
Nàng cả ngày chẳng đứng đắn, Lương Ngộ cũng chẳng thèm để bụng lời nàng, chỉ bảo đừng đùa nữa, gọi người khiêng thùng nước ấm tới, thả mành tơ vàng cho nàng lau người.
Bên trong ào ào nước chảy, hắn cô đơn một mình lâu lắm rồi, chỉ nghe tiếng vắt khăn cũng thấy trong lòng ấm áp chuyện nhà.
Mọi việc trong cung đều có người hầu hạ, chờ nàng tắm xong, tiểu hỏa giả lại khiêng thùng nước đi, Nguyệt Hồi ló đầu ra từ phía sau mành, “Ca ca ngủ chỗ nào? Cả đêm qua không chợp mắt, đêm nay không ngủ là không được đâu.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, “Ta nằm tạm ở ghế một đêm, muội ngủ đi.”
Nguyệt Hồi nghe xong thì thảnh thơi nằm xuống, kéo chăn nói: “Muội còn nhớ ngày xưa chạy loạn ngủ cùng một chỗ với ca ca, không ngờ nhiều năm trôi qua vậy rồi, bây giờ nhắm mắt mở mắt đều nhìn thấy huynh, thật tốt mà.”
Nhớ lại quãng thời gian ấy đúng là khổ không tả xiết, cũng may đều đã đi qua.
Lương Ngộ sợ ban đêm nàng lạnh, cầm áo choàng vắt trên lưng ghế đến đắp thêm cho nàng.

Nàng rúc trong chăn hắn, đôi mắt sáng ngời, dẫu đã mười bảy mà nét trẻ con trên gương mặt vẫn chẳng mất đi.
“Muội ấm lắm, huynh giữ lại đắp đi.” Dù nói vậy nhưng hắn vẫn trùm thêm tấm áo choàng linh miêu lên chăn nàng.
“Trị phòng không có giường đất, ta sợ sau nửa đêm sẽ lạnh, nếu muội vẫn lạnh thì ta sai người đưa nước nóng tới.”
Nguyệt Hồi cười đồng ý, cái mũi lại nổi men cay.

Trước đây vẫn luôn không nơi nương tựa, nàng chẳng bao giờ được ai yêu thương nhường này, bây giờ tìm được người thân, có lẽ phúc phần cả đời đều dồn hết vào đây rồi.
Nhưng mà nàng rất giữ thể diện, không muốn bị hắn nhìn ra mình khóc nhè, vội vàng vùi mặt vào gối xua tay nói: “Hỏa khí muội vượng lắm, không sợ lạnh.” Thế rồi lại hít một hơi thật sâu, “Chăn của ca ca thơm thật đó!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện