Điện Từ Bi

Chương 27





Người trên xe bước xuống, gương mặt trẻ măng, tươi đẹp sinh động dưới ánh mặt trời.
Hắn vẫn đang cười, “Ta đường đột tới, làm ngươi sợ sao?”
Nguyệt Hồi vội nói: “Không phải, chỉ là nô tỳ không ngờ ngài lại đến chỗ nô tỳ.”
Một Hoàng Đế phục trang tầm thường, khi không mặc long bào trông rất giống thiếu gia nhà giàu đọc đủ thứ thi thư, rũ đi vẻ huy hoàng không ai dám gần, lại có ý vị ấm áp dễ thân.

Hắn không tiền hô hậu ủng như khi ở trong cung, chỉ mang theo một tiểu thái giám tên Tất Vân, đến nơi muốn đến thì bảo người gác cổng truyền lời vào trong, còn mình thì đứng chờ ở ngoài, không cao ngạo không nóng nảy, cũng không đánh mất tư thái Vạn Tuế Gia.
Chỉ riêng điểm này đã khiến Nguyệt Hồi lau mắt mà nhìn.

Hai ngày trước nàng còn rụt rè lắm cơ, sợ sẽ gây ra sai sót trước mặt Hoàng Đế, làm hắn không vui.

Không ngờ nàng mới về hôm qua, hôm nay hắn đã tìm đến tận nhà.

Nguyệt Hồi không phải quá khờ, cô nương trẻ tuổi luôn có linh cảm rất nhạy với những thứ này, nàng cũng có.

Thoảng như cành đông khô khốc trổ ra chồi non, nàng âm thầm cảm thấy không chừng mùa xuân của nàng sắp tới rồi.
Nàng lớn đến ngần này, vẫn chưa từng có chàng trai nào đối đãi với nàng ân cần nhường ấy đâu, vừa là tặng trâm, vừa là đến chơi với nàng.

Ngày xưa nàng tranh ăn cạnh bến thuyền, trước mười hai tuổi còn có thể lừa người, đến khi lớn hơn một chút thì bắt đầu làm cho mình thật lôi thôi, khuôn mặt lấm lem không phân biệt nổi mắt mũi, về đến nhà rửa mặt mà như thể củ cải rũ bùn.

Cứ như thế, chẳng ai chú ý đến nàng, ngoài mấy người lớn tuổi nhìn nàng lớn lên ra, khách đến khách đi không ai đối đãi với nàng như một cô nương.

Đã không ra dáng cô nương thì sẽ không được nam nhân thích, bởi vậy dẫu nàng có lui tới với nam nhân trẻ tuổi thì cũng chỉ là người ta la lên hét xuống, còn nàng khúm núm nịnh bợ.
Nhưng mà người tôn quý nhất gầm trời quả thực không thể giống những tên lấm lem bùn đất.

Khi Hoàng Đế nói chuyện luôn lộ ra sự ôn tồn, hẳn là do thân mình không cường kiện, không giống với kiểu oang oang như chuông đồng.

Hơi thở hắn hơi yếu, mà đã yếu thì sẽ khiến dáng vẻ ôn hòa hơn, không còn bén sắc.


Nguyệt Hồi nhìn hắn, lần đầu tiên phát hiện Hoàng Đế cũng sẽ khiến người ta đau lòng.

Trời rét đậm thế mà hắn vẫn đến, nếu không thì lúc này hẳn là nên ngồi trên giường đất trong noãn các, vừa phơi nắng vừa đọc phiếu nghĩ.
Hoàng Đế thì sao, sinh thời rất ít khi được xuất cung, lần này cũng mới là lần thứ hai, còn lần đầu tiên là tận mười mấy năm về trước, vào dịp chúc thọ của cữu mẫu hắn.
Kỳ thực muốn ra cũng không khó, chỉ là thiếu một lý do, thiếu một mục đích.

Buổi sáng hôm nay nghe Nội các tiến giảng xong, bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh ý tưởng này, nhớ đến nàng ở ngoài cung, tự mình đi ra tìm nàng, hoàn toàn có thể nói rõ với Lương Ngộ.
(*) Tiến giảng: chỉ việc giảng dạy thi thư văn sử cho Hoàng Đế.
“Chẳng phải lần trước chúng ta đã hứa rồi đó sao, ngươi sẽ đưa ta đi ra ngoài tản bộ.” Hoàng Đế cười khẽ, nhìn lên sắc trời, “Mặt trời ló rồi, đi phơi nắng một chút, ở trong phòng mãi nhỡ đâu mốc hết cả tóc.” Hắn dừng một chút rồi lại hỏi nàng, “Hôm nay ngươi rảnh không? Ta tới đúng lúc chứ?”
Hắn cứ một lời một tiếng ‘ta’, tràn ngập ấm áp việc nhà.

Trên đời nào có chuyện Hoàng Đế tìm đến tận cửa mà dám nói không rảnh, Nguyệt Hồi đáp: “Quá là đúng lúc, ta đang nhàn rỗi phát chán đây, ngài đã đến, coi như ta được cứu rồi.”
Vội vàng nghênh hắn vào nhà trên, sai Thu Lại đến hầu trà, còn mình thì gọi Lục Ỷ, bảo Lục Ỷ đem áo choàng dùng khi ra ngoài đến.
Đây là lần đầu Hoàng Đế đến phủ Lương Ngộ, ngắm nhìn khắp nơi, cười nói: “Ca ca ngươi cũng thận trọng quá rồi, nghe nói phủ đệ còn không to bằng của Uông Chẩn.

Hà tất phải thế đâu, trong kinh có nhiều trạch viện lớn để thưởng người, tùy ý chọn một cái cũng to hơn phủ này.”
Nguyệt Hồi hấp tấp phủ thêm áo choàng, cài chặt cúc, thuận miệng đáp: “Thế này còn chưa to ư? Ngày đó ta lưu lạc bên ngoài, chỉ ở trong cái túp lều, được vào sống tòa viện thế này vui đến nỗi cả đêm không ngủ.

Thực ra trong nhà không nhiều người lắm, từng này là đủ, phía sau còn có tòa nhị tiến bỏ không nữa kia.

Hơn nữa viện này xây lúc ca ca đang là Bỉnh bút, thi thoảng đến nhìn một lần, tâm tình không giống nhau.

Ca ca lại là người luyến tiếc cái cũ, tình nguyện ở lại nơi này, chính mình nhìn nó xây lên, vậy mới xứng với một tiếng ‘nhà’.”
Hoàng Đế chậm rãi gật đầu, “Cũng đúng, nhà cao cửa rộng vạn gian, đêm đến cũng chỉ ngủ một cái giường, những lời này ta hiểu nhất.”
Nguyệt Hồi nghe xong mỉm cười: “Con người đứng ở nơi cao nhường ấy, nhìn xuống, thấy mọi thứ cũng chỉ đến vậy, ngài ngộ ra hết cả rồi.”
Lời nói của Nguyệt Hồi rất có chừng mực, chưa cần dặn dò nàng đã hiểu được cần phải giữ bí mật thân phận hắn.

Nếu muốn cải trang thì phải phối hợp, Nguyệt Hồi không còn trưng ra dáng vẻ nô tài, cứ như vậy thư giãn ở chung, vừa hay Hoàng Đế rất thích.
Cuối cùng nàng cũng sửa soạn trang phục xong xuôi, hết áo choàng rồi lại mũ trùm, còn ôm theo lò sưởi tay bằng men ngũ sắc to cỡ quả hồng, đứng trước mặt hắn nói: “Nhìn ta xem, mặc thế này là đủ ấm.” Vừa nói vừa đặt cái lò nhỏ vào tay hắn, “Cái này để cho ngài sưởi, mùa đông khắc nghiệt, hiếm lắm mới ra ngoài được một chuyến, đừng để bị cảm.”
Lò sưởi tay là kiểu dáng dành cho cô nương, rất đỗi tinh tế, mặt trên còn có hoa văn hỉ thước mạ vàng.

Hoàng Đế ôm trong tay, xúc cảm ấm áp chạy dọc theo mạch máu, nối thẳng vào trái tim.
Hoàng Đế nhìn nàng, hôm nay nàng một một áo nhỏ hoa văn vân mây khói ráng, bên dưới là váy mã diện hoa xanh nền bạc, búi tóc lả lơi, ngay từ khi nàng bước ra cửa nghênh đón đã khiến lòng hắn kinh diễm dâng trào.

Đây mới là trang điểm cô nương nên có, vào cung phải ăn mặc quan phục thái giám, thiệt thòi biết bao cho dung nhan xinh đẹp.
Hoàng Đế mỉm cười, nụ cười không lẫn toan tính giả tạo của kẻ chính khách, lại có thứ hương vị ngây ngô, hắn nói: “Hôm nay ngươi đẹp lắm, thì ra ngươi mặc trang phục cô nương lại là dáng vẻ thế này.”
Tuy rằng da mặt Nguyệt Hồi không hề mỏng, nhưng được khen vẫn cứ hơi ngượng ngùng, bẽn lẽn đáp: “Cô nương xinh đẹp nhiều lắm, chờ sau này hậu cung đón người, ngài sẽ không còn thấy ta đẹp nữa.”
Có lẽ chăng, Hoàng Đế thầm nghĩ.

Cả một đời của Đế Vương sẽ bị nữ nhân muôn màu muôn vẻ lấp đầy, nhưng quá nhiều lại chẳng trân quý, sau này quay đầu nhìn lại, số người nhớ mặt được mới thật ít ỏi.

Cho dù thế nào, chuyện hôm nay vì gặp nàng mà xuất cung ít nhất sẽ không bao giờ giống với những người khác.

Áo lụa nhỏ của nàng, lò sưởi tay bằng men của nàng, tất cả sẽ trở thành hồi ức tươi đẹp nhất của tuổi mười bảy.
Vậy mới nói đọc sách nhiều suy nghĩ cũng càng nhiều.

Khi Hoàng Đế vẫn còn đang miên man trăm mối, Nguyệt Hồi lại chỉ nghĩ đến chạy ra ngoài đi chơi.
Khi Lương Ngộ ở nhà hắn sẽ không tán đồng việc nàng tự mình ra ngoài cho lắm, bây giờ Hoàng Đế đến rồi, hắn ở đằng đó nhất định cũng đã biết rõ, hẳn sẽ không có chuyện tính sổ sau với nàng đâu.
Nguyệt Hồi dào dạt đắc ý đi trước, xoay người vẫy vẫy tay với Hoàng Đế: “Mau lên, đi chơi một canh giờ, buổi trưa ta mời ngài ăn món bạo đỗ.”
Hoàng Đế cũng được coi là lớn lên ở Bắc Kinh, nhưng trong ngoài Hoàng thành là hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

Hắn không biết bánh vòng, cũng không biết bạo đỗ, chỉ biết giấy nào thì tốt, mực nào thì thơm.
Nàng bước đi phía trước, uyển chuyển nhẹ nhàng, trông theo dáng hình ấy cất bước thôi đã khiến người ta vui thích.

Hoàng Đế hỏi: “Chúng ta đi đâu chơi được? Mùa này không có thuyền hoa để xem đâu phải không?”

Nguyệt Hồi nói: “Không xem thuyền hoa, chúng ta có thể đi trượt băng.

Ngài từng trượt băng chưa? Đến mùa đông Thập Sát Hải sẽ có sân băng, 2 đại tử thuê được một cái giường băng.

Nếu ngài không biết trượt cũng không sao, ngài cứ ngồi, ta kéo cho ngài.”
Nàng quả thật hoàn toàn không coi hắn là Hoàng Đế nữa, cũng chẳng băn khoăn nên chuẩn bị xe khác hay là đi bộ, khom lưng chui vào xe hắn luôn.
Hai người kề đầu gối ngồi đó, khấp khởi vui mừng, lại có chút thẹn thùng.

Đương độ mười bảy mười tám, chẳng lớn chẳng nhỏ, nhưng cái gì cũng hiểu hết.

Cửa sổ dập dềnh ánh sáng, lòng người cũng theo bóng nắng mà phập phồng, đôi tay đoan chính đặt trên đầu gối, ngón tay sạch sẽ tinh khôi, cứ như cây mạ non mới trổ.
Trong toàn bộ ký ức thời thơ ấu của Nguyệt Hồi, Thập Sát Hải có thể chiếm đến phân nửa.

Mùa hè ngắm thuyền hoa, mùa đông xem trượt băng, đây chính là tiêu khiển lớn nhất khi nhàn rỗi.

Nhưng mà muốn vào sân băng phải mất 2 đại tử, đối với hạng người mùa đông buộc bụng như nàng thì đây đã là khoản chi rất lớn.

Nếu muốn chơi thì phải chờ khi người trông coi sân băng về hết, thừa dịp đêm khuya đến lướt hai vòng.

Nhưng bởi vì nửa đêm ngày tam cửu(*) ở Bắc Kinh thực sự quá lạnh, lạnh đến nỗi không dám chui ra khỏi chăn, cho nên cơ hội đến sân băng của nàng không nhiều, càng nhẫn nhịn lại càng nhớ thương.
(*) Hiểu nôm na một trong những khoảng thời gian lạnh nhất trong năm.
Bây giờ giàu rồi, túi tiền đầy bạc vụn, giống như phất lên sau một đêm, điều đầu tiên nàng nghĩ đến chính là tới đó chơi cho thật sung sướng.

Vì thế nàng quyết định dẫn Hoàng Đế đến nơi mà nàng cảm thấy vui vẻ nhất.

Vạn Tuế Gia cửu ngũ chí tôn, bao nhiêu thứ xa xỉ đều đã nhìn thấy, chắc chắn loại giải trí bình dân này sẽ khiến hắn mới mẻ.
Xe ngựa lộc cộc chạy, chẳng bao lâu đã đến bên bờ Thập Sát Hải, khi nàng nhảy xuống xe, phát hiện hôm nay bỗng dưng vắng tanh, ngạc nhiên nói: “Bình thường bao nhiêu người chen chúc, sao hôm nay lại thế này? Chẳng nhẽ đều lạnh cứng đến nỗi không dám ra cửa?”
Hoàng Đế sao có thể không biết duyên cớ bên trong, trong cung có Tư Lễ Giám, ngoài cung có Đông Xưởng Cẩm Y Vệ, thánh giá vừa xuất cung, những người đó đã sớm im ắng dọn đường, chỉ chừa lại thưa thớt chục người điểm xuyết cảnh trí, dù sao quét sạch quá thì trông cũng chẳng ra gì.
“Ít người một chút lại càng tốt, sân rộng hẳn ra, không sợ bị đụng phải giường băng người khác.” Hoàng Đế nói, bảo Tất Vân đi thuê giường.
Bởi vì không có mấy người, giường băng bên hồ đều xếp im lìm, Nguyệt Hồi kéo Hoàng Đế đến chọn, chọn tới chọn lui, chọn lấy một cái màu sắc mới nhất, buộc một dải lụa đỏ thẫm, nàng ngoảnh đầu, “Ngài lên đi, ta kéo cho.”
Nhưng lời này lập tức bị từ chối, Tất Vân cười nói: “Có nô tài đây, để cô nương kéo xe, chẳng phải nô tài lại thành vô dụng.

Vẫn là để nô tài kéo, nô tài kéo xe vừa nhanh vừa vững, không tin cô nương cứ thử xem.”
Đây cũng là việc của người ta, nàng đoạt đi mất thì quả thật có lỗi.

Nguyệt Hồi dìu Hoàng Đế ngồi xuống cười nói, “Ta ra đằng kia thuê đôi giày trượt…”
Giường băng này rất rộng, có thể ngồi được 3 4 người, Hoàng Đế dịch sang bên cạnh nhường chỗ, ngẩng đầu nói: “Ngồi một vòng trước đi, lát nữa đi thuê hai đôi, chúng ta cùng nhau trượt.”
Dù sao đã ngồi chung một xe rồi, còn sợ ngồi chung giường băng nữa sao.

Nguyệt Hồi nghe lời, quấn chặt áo rúc vào ngồi bên cạnh Hoàng Đế.

Tất Vân đứng đằng trước kêu lên: “Chủ tử cẩn thận, giường chạy đây.” Nguyệt Hồi vội thò tay sang nắm chặt cổ áo lại cho hắn.
Trải nghiệm khi ngồi giường băng không giống với ngồi xe ngựa, xe ngựa bắt đầu đi thì sẽ hô “chạy”, còn giường băng thì hô “phóng”.

Xe chạy như bay về phía trước, không chút cản trở, gió rít qua tai, hai khuôn mặt lạnh cứng trong gió Tây Bắc, hào hứng la hét thật to.

Đến khi chạy xong một vòng thì mặt đã tê rần hết cả, mũi cũng đỏ lên, nhưng mà thật vui sướng.

Thứ niềm vui giản đơn này không cần tốn nhiều tiền, vừa đã đời vừa bổ ích.

Nguyệt Hồi nghĩ nếu như không cần phải tiến cung, nàng phải đến đây ba ngày một bận mới thỏa.
Hoàng Đế có rất ít cơ hội thoải mái, Đế vương phải tự trọng, hỉ nộ ái ố đều phải khắc chế bảy phần, không còn nhớ nổi lần cuối cùng được há miệng cười to đã cách đây bao nhiêu năm.

Lần này bị nàng kéo đến đây, kỳ thực cũng chẳng phải vì ngồi giường băng có gì hiếm lạ, chỉ là nghe thấy tiếng nói cười la hét không chút kiêng kị của nàng tuy có ồn chút, nhưng cảm xúc dâng trào có thể lây lan, hắn cũng dần dần làm càn buông lỏng.
“Có vui không?” Nàng xuống xe, hớn hở mặt mày túm lấy hắn mà hỏi.

Hoàng Đế gật đầu: “Vui cực kỳ.”
“Ta nói mà, người nghèo có việc vui của người nghèo.

Hoàng Thượng tự thể nghiệm, cũng coi như quan sát dân tình.” Nguyệt Hồi lại chỉ về giày trượt xếp thành hàng bên hồ, “Trượt cái kia không cẩn thận sẽ ngã, Vạn Tuế Gia đứng xem là được, không thể xuống sân.”
Nàng vừa gọi Hoàng Thượng, vừa gọi Vạn Tuế Gia, xưng hô như thế ở ngoài cũng không tiện.

Hoàng Đế hỏi: “Nguyệt Hồi, ngươi có biết tên ta không?”
Nguyệt Hồi ngay đơ, cứ như thể lần đầu tiên nghe nói Hoàng Đế cũng có tên.

Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy buồn cười, trên đời làm gì có ai không có tên, chỉ là bình thường không thể nhắc đến thánh húy, ngay cả trong tấu chương mà gặp phải chữ kia, các đại thần phải biết đường mà viết thiếu đi một nét.
Hoàng Đế thấy nàng ngơ ngác, ấm áp cười nói: “Ta họ Mộ Dung, tên chỉ có một chữ Thâm, nhũ danh Lan Ngự.”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Lam Ngọc à, tên hay…” Nói xong thì vội bụm miệng, “Ta phạm thượng, cầu ngài thứ tội.”
(*) Lan Ngự và Lam Ngọc đều phát âm là /lán yù/ nên Nguyệt Hồi mới nhầm.
Tên của Hoàng Đế, ngay từ đăng cơ trở đi không còn một ai dám gọi thẳng.

Thần công gọi hắn là “Hoàng Thượng”, Thái Hậu gọi hắn là “Hoàng Đế”, đều là dùng danh hiệu, bởi vì Đế vương không cần thứ xưng hô thân mật người nhà như vậy.

Bây giờ được thốt ra từ miệng nàng lại thấm một hương vị khác, Hoàng Đế biết nàng không đọc nhiều sách, nỗ lực phân tích cho nàng: “Không phải Lam Ngọc trong ‘Lam Điền hữu ngọc’, là Lan Ngự trong ‘thanh ngự phi lan lộ’.”
Đầu óc Nguyệt Hồi bị lời hắn làm cho rối mù, đối với kẻ không biết chữ ấy mà, giải thích càng nhiều thì lại càng hồ đồ.
Cũng may Hoàng Đế thấy nàng thộn ra, thay đổi sang một cách giới khác.

Hắn tháo đoản đao trên eo xuống, viết chữ lên mặt băng cho nàng xem, vừa viết vừa nói: “Chính là ‘lan’ trong hoa lan…‘ngự’ trong nữ quan ngự tiền…”
Nguyệt Hồi đứng một bên nhìn, cảm thán từ tận đáy lòng, “Tên này còn hay hơn cả Lam Ngọc, lan trong hoa lan đó, nghe mới thanh tú làm sao!”
Hoàng Đế viết xong thì đứng dậy, gương mặt trắng nõn, đôi mắt phượng gợn sóng uyển chuyển, tự giễu mà cười, “Ngày nhỏ ta thường bị các huynh đệ giễu cợt, bọn họ nói tên ta giống tên con gái, nhìn mặt cũng giống con gái.”
Nguyệt Hồi nói không hề: “Nam sinh nữ tướng, ắt có phú quý.

Ngài đẹp thế này, chỉnh tề thế này, bọn họ là đồ kiến thức hạn hẹp, cơ bắp đầy người giơ đao múa kiếm, chẳng phải đều là để đi giữ cho biên quan cho ngài hay sao.”
Hoàng Đế nghe xong cao kiến của nàng, không khỏi thở dài một cái.

Những lời cắn răng giải hận thế này, đúng là chỉ có nàng mới dám nói ra không chút kiêng dè.

Nói ra rồi đúng là sảng khoái, cởi bỏ uất nghẹn trong lòng hắn suốt từ bé đến nay, cũng khiến hắn càng thêm coi trọng nàng, càng thêm thích tính tình nàng tiêu sái thế này.
Tất Vân xách giày băng đến, đưa tới hai đôi, Hoàng Đế nhận lấy một đôi xỏ vào, lẩm bẩm nói: “Ta cũng nên hoạt động gân cốt một chút.”
Nguyệt Hồi vội khuyên can, đáng tiếc không ngăn được, nàng rối rắm trong lòng, xoa tay nói: “Trượt cái này không phải đùa đâu, chẳng may trượt chân, ngã một cái là bầm dập mặt mũi, không thể lên triều được nữa.”
Hoàng Đế nói không sao: “Ta chỉ thử thôi, không đi xa.”
Nguyệt Hồi vã mồ hôi, “Thế thì để ta đỡ ngài.”
Ai ngờ Hoàng Đế xỏ giày trượt vào, không chờ nàng vươn tay đã lướt đi nhẹ nhàng tựa yến.

Thiếu niên mười bảy, dẫu rằng thân hình còn hơi mảnh khảnh nhưng vóc người rất cao, thoăn thoắt trượt đi trên mặt băng, dáng người ấy quả thực giống như cây bút nước chảy mây trôi trong tay Lương Ngộ.
Nguyệt Hồi nhìn mà ngây ngẩn cả người, hóa ra người ta không phải đồ quê mùa chưa từng đến sân băng?
Nàng quay đầu nhìn Tất Vân: “Trước đây Hoàng Thượng từng đến Thập Sát Hải chơi sao?”
Tất Vân cười lắc đầu: “Trong cung cũng có trượt băng, mỗi năm đến dịp băng ở Bắc Hải Tử Tây Uyển kết dày nhất, hoàng tử khắp cung đều sẽ tới đó chơi.

Vạn Tuế Gia của chúng ta trượt giỏi nhất trong lứa huynh đệ, từ nhỏ đến lớn chưa từng thua.”
Tầm mắt Nguyệt Hồi tức khắc tối sầm, thế thì sao hắn còn kêu la ầm ĩ cùng nàng? Là chê cười nàng không hiểu việc đời ư? Hay là Vạn Tuế Gia thương dân như con, cố ý cho nàng thể diện?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện