Chương 10: 10: Dân Du Cư
Năm ngày trôi qua vội vã.
Có lẽ do mùa mưa đang đến gần, xung quanh hồ không còn kẻ lạ đến viếng thăm, nhóm Tiêu Môn cũng không có dấu hiệu quay lại.
Diệp An không trốn nữa, tiếp tục cầm xẻng, dọn dẹp sạch sẽ nhà gỗ.
cậu dùng thời gian ba ngày, lấy vỏ cây và dây thừng sửa lại khung cửa sổ và cửa ra vào, rồi tìm mười mấy cành cây cứng cáp ở bìa rừng, chặt bỏ cành con và mắt cây, rồi mài sơ, gom lại chắp vá cho đủ độ dài, sau đó lấy dây thừng buộc chặt rồi đặt trên cục đá, tự làm một cái giường thấp.
Bếp lò bằng bùn trong nhà còn dùng được, Diệp An gom thật nhiều cỏ khô và củi đốt, châm lửa bếp lò để xua bớt hơi ẩm và khí lạnh trong nhà.
Trong quá trình đốt củi, cậu kinh hỉ phát hiện đường ống khói được thiết kế vô cùng khéo léo, không để khói bay khắp nhà và gây nguy hiểm.
Bếp lò được đốt một ngày một đêm, trong nhà không còn mùi hương gay mũi nữa, chỉ còn lại hơi ấm do đốt cỏ khô và cành cây cùng với hơi nước bốc lên nghi ngút khi đun nước sôi.
Qua mấy ngày cố gắng, nhà gỗ đã trở thành nơi thích hợp cư trú, Diệp An dừng xe trượt tuyết tại khoảnh đất trống phía sau căn nhà, tốn mất nửa ngày mới xóa hết toàn bộ ký hiệu trên thân xe, rồi đi gom nhặt thật nhiều cỏ khô và vỏ cây để ngụy trang chiếc xe, sau khi bảo đảm sẽ không bị chú ý, mới vừa ý vỗ tay, ôm chăn và hộp sắt dùng làm dụng cụ làm bếp dọn vào nhà mới.
Giường thấp được đặt tựa vào mặt đông trong nhà, cách bếp lò bằng bùn khoảng năm bước.
Khoảng cách thế này vừa đủ đảm bảo hơi ấm, cũng không bị khói hun tới.
Cột gỗ ban đầu trong nhà không thể dùng được nữa, Diệp An đành chặt nó thành khúc, dùng làm củi đốt.
Hộp sắt được tìm thấy trong cốp sau của xe trượt tuyết, Diệp An cẩn thận rửa thật sạch, dùng nó để nấu nước và hầm canh thịt.
Hai bên hộp gắn thêm tay cầm bằng gỗ, lúc nhấc xuống sẽ không bị phỏng, tốt hơn nhiều so với cái nồi đá Diệp An sử dụng hồi trước.
Dưới giường gỗ đặt vài cục đá đã được đốt nóng, chuyên dùng để hơ khô gỗ.
Đợi đến khi đá lạnh rồi, Diệp An kiểm tra ván giường, xác định có thể dùng thì lót một lớp cỏ khô thật dày lên, dùng đầu gối ép chặt lại, chặn khí lạnh và hơi ẩm từ lòng đất bốc lên.
Một cái chăn đã bị Diệp An dùng làm áo khoác, ba cái còn lại thì cậu trải hết lên giường.
Bận rộn đến hết trưa, cuối cùng cũng xong xuôi hết mọi chuyện, Diệp An thêm hai thanh củi vào bếp lò, rồi ra ngoài múc nửa nồi tuyết, bắc lên bếp đun sôi.
Sau đó gỡ thỏ tuyết treo trong góc nhà xuống, nhanh nhẹn lột da cắt thịt thành khối, cho thẳng vào trong nồi.
Thỏ tuyết bắt được ở bìa rừng, lúc đó nó đang đi kiếm thức ăn thì bị Diệp An lấy da thú chụp lại, đập mấy cái cho nát đầu.
Minh Phương để lại ba túi muối, Diệp An không dám dùng, bèn lấy hạt thông ra rồi nghiền nát, đợi thịt thỏ trong nồi đổi màu và nổi lên, mới cho bột hạt thông mằn mặn rải vào, cầm muỗng gỗ khuấy mấy cái, một mùi hương thoang thoảng nhanh chóng bay ra.
Canh thịt cần phải nấu thêm một lúc nữa, Diệp An bèn ngồi bên bếp lò, vừa sưởi ấm vừa dùng dao găm gọt đẽo dụng cụ đựng thức ăn.
Đũa và muỗng khá đơn giản, thành phẩm trông khá đẹp mắt.
Điều này khiến cậu tự tin hẳn, bèn tìm thêm một khúc gỗ phù hợp, chặt thành nhiều khúc có kích thước tương tự nhau, định bụng tự đẽo ra một bộ chén đĩa.
Sự thật chứng minh, chế tạo thủ công không hề đơn giản.
Qua bàn tay của Diệp An, cái đĩa miễn cưỡng dùng được, dù có hình đa giác nhưng tốt xấu cũng không làm rớt đồ ăn.
Còn cái chén gỗ, nói tròn không tròn, vuông cũng chẳng vuông, trông thì không nhỏ đấy, nhưng thành chén thì quá dày, chỉ cần múc hai muỗng là có thể đổ đầy chén.
Lòng chén lồi lõm, vết đẽo gọt mặt ngoài chén khá rõ, muốn mài nhẵn thì cực khôn cùng, không bằng dùng thẳng cái nồi còn tiện hơn.
Theo như tình hình hiện tại thì nếu muốn có một cái chén gỗ thích hợp, cậu còn phải cố gắng nhiều.
Mùi canh thịt thơm nồng, thịt thỏ tuyết lục bục nổi trong nồi, phần xương được hầm tới xốp nát.
Diệp An lấy đũa gắp một miếng thịt, mặc kệ còn đang nóng, vừa hít hà vừa xé thịt thỏ cho vào trong miệng.
Nước thịt nóng hổi tuôn trào trong miệng, thịt thỏ mằn mặn càng nhai càng thơm.
Phần xương dễ nhai cực kỳ, có thể nuốt chung với thịt thỏ.
Cục nào lớn cũng không cần tốn công, chỉ cần lấy sống dao đập hai cái là có thể tách ra, rồi trực tiếp hút tủy xương bên trong.
Diệp An ăn một hơi năm sáu miếng thịt thỏ, đến cả xương cũng không chừa lại.
Sau đó múc một muỗng canh nóng, thổi qua loa vài cái thì cho ngay vào trong miệng.
Nước canh có vị mặn, nóng hổi nuốt xuống bụng, cả người ấm áp hẳn.
Một nồi thịt thỏ và nước dùng mau chóng thấy đáy, Diệp An đặt muỗng xuống, mãn nguyện ợ một cái rõ to.
Mãi đến giờ phút này, đây chính là bữa ăn cậu cảm thấy thỏa mãn nhất.
So với thời điểm vừa mới tới thế giới này chỉ có thể gặm thịt tươi ăn băng tuyết, sinh hoạt bây giờ thật sự muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Diệp An rút một cành cây bị đốt đến đen nhánh từ trong bếp lò ra, phủi hết tàn lửa trên cây, tìm một vị trí phù hợp trên mặt tường, nghiêm trang vạch một nét.
Phòng xe không thể quay về được nữa, ký hiệu khắc trong đó cũng thành dĩ vãng.
cậu bắt đầu lại ở nơi này, vậy sẽ ghi lại ký hiệu sống sót mỗi ngày một lần nữa.
"Mai không cần đi săn, đi tìm chút vỏ cây sửa nóc nhà vậy."
Buông nhánh cây xuống, Diệp An duỗi eo, mượn ánh mặt trời len vào cửa sổ, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người.
Một số vảy máu ở cánh tay và cẳng chân đã bong ra, không lâu sau sẽ lành.
Vết thương trong lòng bàn tay thì rắc rối hơn, nhưng may là cậu khá để ý nó lúc làm việc, nên đã quấn một mảnh vải cột lại, vẫn chưa bị rách.
Có điều sau khi vết thương kết vảy thì rất ngứa, cảm giác rất muốn cào chỗ đó.
Diệp An phát hiện một lớp vảy đen ở rìa bàn tay, vết xé có hơi lớn, lúc nứt ra có chút máu chảy ra, đau rát nhưng cậu lại không quan tâm, chỉ vẫy tay rồi quấn vải lại.
Bỏ qua lớp vảy máu, Diệp An cầm hộp sắt đã được đun nóng, lấy da thú bọc phần đáy lại, rồi lại dùng chăn quấn vài vòng, giơ tay chạm thử độ ấm, hài lòng gật đầu.
"Còn được."
Đổ đầy hơn nửa hộp tuyết rồi đặt lên bếp lò, Diệp An vén chăn nằm lên giường, cả người được bao bọc bởi hơi ấm, mãn nguyện thở ra một hơi dài, nhắm mắt lại.
Lửa trong bếp vẫn còn cháy, hơi nóng từ trong ống khói bay ra, trong nhà ấm áp.
Vỏ cây trên cửa sổ không đậy kín hẳn, hai bên cửa sở vẫn còn khe hở, cung cấp không khí luồn vào lưu thông trong phòng.
Cửa phòng được vá lại từ mấy miếng vỏ cây cứng chắc, bốn góc và chính giữa dùng cành cây buộc lại, vô cùng kiên cố.
Vì đảm bảo an toàn, Diệp An còn đặc biệt đi tìm một cục đá lớn đặt sau cửa, trừ phi có sức lực giống gấu biến dị, không thì đừng mơ xông vào được.
Diệp An chìm vào giấc ngủ không lâu, bông tuyết lại bay đầy trời, lả tả rơi, nối thành một dải trắng xóa.
Bông tuyết rơi trên mặt đất không tạo thành lớp tuyết dày mà có dấu hiệu tan ra, khiến cho mặt đất trở nên lầy lội.
Trên mặt hồ băng, dấu đao Tiêu Môn để lại vẫn chưa biến mất.
Dọc theo vị trí vết đao, lớp băng trong suốt bao phủ bởi các vết nứt, kéo dài từ bờ đến giữa hồ, tựa như một mạng nhện khổng lồ đang chực chờ các sinh vật sống trong hồ phá vỡ sau nhiều tháng yên lặng, đâm thủng lớp băng từ dưới nước, làm sống lại lần nữa toàn bộ hồ băng này.
Bên kia hồ băng, một gã đàn ông khoác da thú đang gian nan đi lại trong rừng.
Gã có vóc người cao lớn, mặt đầy bùn đất, tóc dài qua vai vừa dơ lại bết.
Kẽ móng tay đầy đất cát đào lớp tuyết đọng, tìm thấy một con chuột đất thì trực tiếp bắt lại cho vào miệng, nuốt luôn cả lớp lông dính đầy bùn đất.
Gã bỗng nhiên nhổm dậy, dường như phát hiện gì đó, cẩn thận đến bên bìa rừng, núp mình sau một thân cây, nhìn về phía đối diện hồ.
Nơi đó có một căn nhà gỗ, trước đây bị gấu biến dị chiếm giữ.
Gã từng vô tình chạm trán nó, lúc đồng bạn chạy trốn bị vấp ngã, gã đã nhân cơ hội gấu biến dị cắn xé ăn tươi đồng bạn mới tìm được lối thoát cho mình.
Từ đó về sau, trừ phi không còn cách, gã tuyệt đối sẽ không tới gần bên kia bờ hồ, lần nào cũng chỉ dám đánh đường vòng.
Nhưng hôm nay, gã thấy căn nhà đó đã thay đổi, nhìn làn khói bay ra chưa tan hết, trong lòng ôm mối nghi ngờ, nghĩ đến khả năng nào đó, bất giác siết chặt thân cây, móng tay sắc bén cào qua lớp vỏ, nhếch môi tham lam cười..
Bình luận truyện