Điệp Chiến Gia Thù

Chương 12: Chương 12




Tối hôm đó, Phó Gia Du cùng Lý Thừa Nghiệp hành động đồng loạt tấn công vào cứ điểm của Đảng Cộng sản, bọn họ chia thành hai đội, lão hồ ly Lý Kế Xương còn để Kha Vũ vốn có thành kiến với Phó Gia Du vào đội của cô, rõ ràng là để giám sát cô.

Hành động của Phó Gia Du không thể để lộ chút bất thường gì, cho nên khi cô trơ mắt nhìn những đồng chí ngã xuống, rõ ràng lòng của cô như có ngọn lửa thiêu đốt sục sôi nhưng trên gương mặt vẫn lạnh tanh như thường ngày, đôi mắt hút sâu che giấu cảm xúc.

Trong lòng của cô có muôn vàn suy nghĩ, rõ ràng sáng nay cô đã gợi ý để Cẩn Gia Lạc đến quán nhỏ ven đường đó, nơi đó chính là cứ điểm liên lạc của riêng cô, cô đã từng dặn dò nếu có người nói do cô giới thiệu đến ăn món bánh thịt chiên thì có ý là nguy hiểm cần phải rút lui, lão Trần bán hàng sẽ treo mảnh vải đỏ trên gian hàng, sẽ có người nhìn thấy báo tin cho người trung gian của Đảng Cộng sản.


Thế sao nãy giờ đã có ba cứ điểm bị san bằng, một cái thu được tài liệu, một cái bỏ không lại có một cái có đồng chí đã hi sinh.

Tại sao, tại sao lại như vậy chứ? Trong lòng Phó Gia Du phiên giang đảo hải, thầm nghĩ cớ sao sự tình lại thành như vậy.

Dù thế trên gương mặt vẫn bình thản nhàn nhạt mỉm cười, người đã hi sinh cô trơ mắt đứng nhìn không thể làm gì, điều cô có thể làm chính là đứng nhìn, không thể bại lộ bản thân nữa, nếu không thiệt hại của bọn họ sẽ không kể xiết.


Hành động thành công, khi bọn họ về đến, thì trời đã gần sáng.

Phó Gia Du tự nhốt mình trong phòng, hai tay chụm vào nhau, gương mặt gục xuống, cảm xúc của cô hiện thời vô cùng suy sụp, tận mắt chứng kiến đồng đội hi sinh mà cô lại không thể làm gì.

Lúc đó cô thật sự muốn xông ra giải cứu đồng đội nhưng cô phải cắn răng nhẫn nhịn, giờ phút này chỉ có mình cô, cảm xúc không thể tiếp tục dằn nén nữa, áy náy hối hận dày vò tâm trí, lòng của cô như bị lăng trì qua nhiều lần.


Và chỉ giờ phút này, cô mới có quyền làm như vậy, nhưng khi trời sáng, đối mặt với bên ngoài, cô phải bình thản tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, cô là đặc vụ của Quân thống cùng Đảng Cộng sản không hề có liên quan, cô không thể xót thương bọn họ.Sáng hôm sau, cuộc họp khẩn cấp của Quân thống, Lý Kế Xương không ngớt lời ngợi khen công tích hành động tối qua của Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du.– Đội trưởng Phó, tất cả tài liệu tối qua cô hãy nghiên cứu thật kĩ, xem xem có gì có lợi cho chúng ta không? – Trải qua chuyện tối qua, Lý Kế Xương đã bước đầu tin tưởng Phó Gia Du, giao cho cô nhiệm vụ.– Vâng, chủ nhiệm Lý – Phó Gia Du đáp.Phó Gia Du đưa một tập tài liệu qua tiếp tục nói:– Tôi đã điều tra chuyện các cứ điểm liên lạc của chúng ta đồng loạt bị lộ, đây là kết quả.

Trong một hành động ám sát chúng ta có một người bị bắt, hắn tên Sở Dung, không chịu nổi cực hình đã khai ra những điều hắn biết.

May mắn hắn chỉ là một trung gian nên ngoài những cứ điểm hắn đã liên lạc thì không biết nhiều hơn, nếu không hậu quả không thể kể xiết.– Sở Dung? Giỏi lắm, tên hèn nhát bán nước này, chúng ta không thể tha cho hắn, phải lập tức giế.t chết hắn, đội trưởng Lý, chuyện này giao cho ngươi – Lý Kế Xương tức giận đập tập tài liệu xuống bàn nói.Lý Thừa Nghiệp định đáp ứng thì Phó Gia Du lại xen ngang:– Không cần, Sở Dung đã chết.– Cái gì? – Lý Kế Xương khó hiểu kêu lên, mọi ánh mắt khó hiểu tập trung trên người của Phó Gia Du.Phó Gia Du không trả lời mà liếc nhìn Hàn Tịnh một cái, Hàn Tịnh lập tức lên tiếng:– Đêm qua, chúng tôi đã cho người âm thầm lẻn vào nhà giam của người Nhật bỏ độc vào đồ ăn của Sở Dung, người đã chết.Lý Thừa Nghiệp khẽ liếc sang vẻ mặt bất biến của Phó Gia Du, tối hôm qua rõ ràng bọn họ hành động suốt đêm, không có thời gian, vậy mà cô có thể điều tra chuyện gì đã xảy ra khiến các cứ điểm liên lạc của Quân thống bị lộ, hành động diệt gian cũng hoàn thành, xem ra khả năng của cô không thể xem thường.– Tốt, tốt, chuyện lần này, Đội trưởng Phó, cô làm rất tốt – Lý Kế Xương vui mừng cười lớn khen ngợi nhưng thực chất trong lòng ông đang nghĩ gì thì khó ai biết được.– Tiếp theo, tôi muốn phản công đánh vào kho vũ khí của Nhật – Phó Gia Du bất ngờ lần nữa lên tiếng.Nghe được lời này, mọi người ở đây tinh thần sục sôi, đúng vậy, người Nhật hại bọn họ như vậy, bây giờ là lúc phản công để bọn chúng biết không thể xem thường bọn họ.– Không được – Lý Kế Xương lại quả quyết từ chối, thấy mọi người đều nhìn mình mở miệng giải thích – Chúng ta vừa bị thiệt hại lớn, bây giờ không phải lúc triển khai một hành động lớn như vậy.Mọi người lại thấy Lý Kế Xương nói cũng đúng nhất thời trầm mặc, duy chỉ có Lý Thừa Nghiệp lại đồng quan điểm với Phó Gia Du, bọn họ đã ra tay với Đảng Cộng sản lại bỏ qua kẻ thủ ác, vậy thì đáng sao?– Nhưng mà… – Lý Thừa Nghiệp muốn nói đỡ cho Phó Gia Du, ủng hộ hành động đánh vào kho vũ khí của kẻ địch của cô.Lý Kế Xương liếc mắt nhìn hắn một cái, Lý Thừa Nghiệp đành nuốt lại lời định nói, Lý Kế Xương hài lòng tiếp tục nói:– Chuyện của chúng ta bây giờ là xây dựng lại các cứ điểm liên lạc, chuyện này tôi giao cho Đội trưởng Phó và Đội trưởng Lý, những người khác phối hợp hành động.– Được – Lý Thừa Nghiệp và Phó Gia Du tất nhiên gật đầu đáp ứng.Lúc này, là thời điểm nhạy cảm, mọi ánh mắt đều tập trung trên người Phó Gia Du, bởi vì có vài cứ điểm của Đảng Cộng sản không bắt được người, Lý Kế Xương vẫn còn chút nghi ngờ đối với cô, sai Tiền Tiểu Bảo cho người theo dõi cô, và tất nhiên Phó Gia Du nhận ra điều đó.

Nhưng giờ đây cô rất lo lắng không đi một chuyến cô không cách nào yên tâm nổi.


Phó Gia Du để cho Hàn Tịnh thay thế cô đi qua đi lại sinh hoạt tự nhiên trong căn phòng của cô, để cho người theo dõi luôn thấy bóng người để khỏi bị nghi ngờ, còn bản thân thì leo tường trốn ra ngoài từ sân sau.

Ăn mặc khác thường ngày, giả trang thành một người đàn ông, đội mũ kéo thấp xuống khó thấy được gương mặt, chọn những con đường đông người để dễ lẩn tránh mà đi, nhanh chóng đến được hiệu thuốc, quan sát khắp nơi không nhìn thấy gì bất thường mới bước tới gõ cửa, đọc ám hiệu vào cửa.Lão Trương vội vàng rót nước cho Phó Gia Du lo lắng hỏi:– Đồng chí Thù Gia, sao cô lại tới đây, quá nguy hiểm.– Lão Trương, tôi đã sắp xếp rồi, chú cứ yên tâm đi.

Tôi muốn hỏi tại sao rõ ràng tôi đã báo tin để mọi người rút lui, tại sao…? – Phó Gia Du nhanh chóng hỏi điều cô thắc mắc và cũng là mục đích cô mạo hiểm đến đây.Lão Trương cũng ngồi xuống thở dài thườn thượt đáp:– Chúng tôi đã nhận được tin của cô, những người quan trọng đã rút hết về, nhưng thân phận của cô cũng quan trọng không kém, cô cứ yên tâm những tài liệu thu được đều là giả, còn những đồng chí đã hi sinh đều do bọn họ tự nguyện, họ nói phải bảo vệ cho cô – Khi nói đến cuối cùng, giọng nói xót xa thương cảm, vì sự nghiệp cứu nước hi sinh là điều không thể tránh khỏi.Lòng của Phó Gia Du đau như cắt, đôi mắt đượm buồn, đầu hơi cúi xuống, nhất thời trầm mặc, họ cứ im lặng một lúc lâu, lão Trương lấy lại tinh thần nói:– Đồng chí Thù Gia, đây không phải lúc để chúng ta thương cảm, một khi giặc Nhật vẫn còn ở trên nước ta thì sẽ còn hi sinh, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm.Phó Gia Du cũng biết đây không phải lúc để nàng buồn bã đau xót, cố gắng bình ổn tâm trạng hỏi:– Những đồng chí may mắn thoát được hiện giờ đang ở đâu?– Đang ở trong căn hầm, chúng ta phải mau chóng để chuyển bọn họ đi, tránh đêm dài lắm mộng – Lão Trương nói, đưa cho Phó Gia Du một tập tài liệu – Hơn nữa, ở đây có một nhiệm vụ tổ chức vừa được đưa xuống, không ngờ tổ chức của chúng ta lại bị tổn thất nặng nề, xem ra nhiệm vụ này không thể hoàn thành.Phó Gia Du nhíu mày nhìn tập tài liệu trong tay, lại là tấn công kho vũ khí của địch, không mưu mà hợp với ý định của cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện