Điệp Chiến Gia Thù

Chương 21: Chương 21




Bước ra bên ngoài liền nhìn thấy Lưu Nhân và Cẩn Gia Tú đang đi về phía bên này, Phó Gia Du khẽ nghiêng người nhìn cửa phòng bệnh đã đóng, trong lòng thầm nghĩ không thể để Lưu Nhân vào trong được.

Tăng nhanh bước chân đón đầu hai người kia, mở miệng lo lắng hỏi:- Gia Tú, vết thương của em sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?- Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đừng lo lắng, em và Lưu đại ca đang muốn đi thăm bác gái – Cẩn Gia Du đáp lại.Trong lòng Phó Gia Du giật thót tim nhưng vẻ mặt lại trấn tĩnh nói:- Không cần đâu, mẹ chị đã ngủ rồi, em bị thương mau quay về nghỉ ngơi đi.May là Cẩn Gia Lạc ở một bên cũng nói giúp cho cô:- Đúng vậy, em đừng vào làm phiền bác gái.- Được rồi, để hôm khác em lại đi thăm bác gái vậy – Cẩn Gia Tú uể oải gật đầu đồng ý.Đi thêm vài bước tiễn ba người bọn họ ra bên ngoài, Phó Gia Du mới quay lại phòng bệnh ở cùng Hà thị, cô thấy cô phải nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho Hà thị mới được tránh để ngày nào đó Cẩn Gia Tú hứng trí lại kéo Lưu Nhân đến đây.Vừa quay trở lại phòng, Hà thị đã cười tủm tỉm hỏi cô:- Du nhi, con làm sao quen biết với Lạc nhi thế?- Mẹ, sao mẹ đã gọi Lạc nhi thân thiết thế chứ? Bọn con không thân thiết như vậy đâu? – Phó Gia Du nhíu mày nói.- Sao lại không thân thiết lắm? Lạc nhi còn nói thằng bé đang theo đuổi con mà – Hà thị không tin tưởng lắm lời của Phó Gia Du.Phó Gia Du ngồi xuống ghế thở dài nói:- Bây giờ con có rất nhiều việc phải làm, lấy đâu ra thời gian để suy nghĩ mấy việc này chứ.Lời này nói ra sắc mặt của Hà thị cũng trở nên nghiêm túc, thu lại ý cười, bà cũng biết mục đích của Phó Gia Du quay trở về Thượng Hải lần này, trên vai cô gánh vác nỗi huyết hận thù nhà, đâu thể nói quên là quên đi được.Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Phó Gia Du đứng dậy lần nữa mở cửa, liền nhìn thấy hai người đứng ngoài cửa chính là Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ.- Chúng tôi đến thăm bác gái – Lý Thừa Nghiệp nói.Người ta có ý tốt đến thăm mẹ cô, Phó Gia Du cũng không thể nhăn mặt, nép qua một bên đáp:- Vậy thì vào đi, mẹ tôi ở bên trong.Đi theo sau hai người vào trong phòng, Phó Gia Du mở miệng giới thiệu:- Mẹ, đây là đồng nghiệp của con, Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ – Lại quay sang hai người bọn họ nói – Đây là mẹ của tôi.- Xin chào, bác gái – Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ đồng thanh lên tiếng chào hỏi.Kha Vũ đặt trái cây lên bàn nói:- Bác gái, chúng con đem ít trái cây đến để bác bồi bổ, sức khỏe của bác đã tốt hơn chưa ạ? – Tuy quan hệ với Phó Gia Du không tốt nhưng hắn cũng không định trút giận lên người khác, huống chi còn là một người bệnh.Hà thị mỉm cười khách sáo đáp lời:- Cậu Lý, cậu Kha, hai cậu quá khách sáo rồi, tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, đã sắp được xuất viện rồi, cảm ơn hai cậu đã đến thăm tôi.- Bác gái, bác phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, bác bị bệnh cô Phó rất là nóng nảy đó – Kha Vũ không quên sự tức giận nóng nảy khác hẳn ngày thường của Phó Gia Du vào ngày phẫu thuật hôm ấy.Phó Gia Du trừng mắt nhìn Kha Vũ nói:- Tốt nhất là những vị khách không được mời thì đừng tự đến thì tôi sẽ không nóng nảy.Lý Thừa Nghiệp nhìn hai người bọn họ, chuyện hôm đó hắn cũng đã nghe qua, hành động hôm đó của Kha Vũ và Tiền Tiểu Bảo quả thực không ổn, khó trách Phó Gia Du nóng nảy, ngăn họ tiếp tục nóng nảy:- Bác Phó, chúng con đến thăm bác một chút, chúng con còn phải đi làm, khi nào rảnh rỗi chúng con lại đến thăm bác.- Được, hai người về trước đi, đợi mẹ tôi hoàn toàn khỏe lại tôi sẽ trở về đi làm – Phó Gia Du ước gì bọn họ nhanh chóng rời khỏi.Tiễn bọn họ ra ngoài, đợi Phó Gia Du quay lại liền nhìn thấy Hà thị nhìn hướng bọn họ rời đi trầm tư, suy nghĩ gì đó nên mở miệng hỏi:- Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?- Con có cảm thấy gương mặt của cậu Lý đó rất quen không? Thật sự rất quen thuộc – Hà thị cảm thán, từ lúc Lý Thừa Nghiệp bước vào bà đã có cảm giác này nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra tại sao lại có cảm giác đó.- Mặc kệ đi, con chẳng quan tâm – Phó Gia Du không hề để ý đáp lại.Hà thị nghe vậy cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, bỏ qua chuyện này.


Đưa Hà thị quay trở về nhà, đợi tình hình ổn định, mấy cặp mắt quan sát cô càng ngày càng lơ là cảnh giác, Phó Gia Du mới tìm được cơ hội thoát khỏi nhà, đến nơi đã sắp xếp cho Võ Hoàng.Trương Hà cũng đang ở đây mở cửa cho Phó Gia Du, cô bước đến gần giường hỏi thăm sức khỏe của Võ Hoàng:- Đồng chí Võ Hoàng, chú cảm thấy thế nào? Khỏe hơn nhiều rồi?Dựa vào đầu giường, Võ Hoàng nhìn Phó Gia Du mỉm cười đáp:- Tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi.

Đồng chí Thù Gia, chuyện lần này tôi được phẫu thuật, tôi nghe nói cô có công rất lớn, cảm ơn cô.- Đồng chí Võ Hoàng, chú đừng khách khí như vậy, đây là trách nhiệm của tôi, huống chi chúng ta đều là đồng chí cách mạng – Phó Gia Du nói.Võ Hoàng nhìn Phó Gia Du hỏi:- Đồng chí Thù Gia, nghe đồng chí Trương Hà nói cô có việc muốn hỏi tôi.- Đúng vậy, đồng chí Võ Hoàng, tôi muốn biết chuyện của Hà gia và Hà Gia Viễn tiên sinh năm xưa – Phó Gia Du đi thẳng vào chủ đề.- Hà gia? Hà Gia Viễn tiên sinh? Sao cô lại muốn biết chuyện này? – Võ Hoàng kinh ngạc hỏi, chuyện đã qua bao nhiêu năm ông thật sự không ngờ lại có người nhắc đến chuyện này.- Đúng vậy, tôi rất muốn biết rốt cuộc năm xưa đã xảy ra chuyện gì, sao trong một đêm toàn gia bị diệt, ai là người đứng sau chuyện này, liệu…liệu có ai còn sống không? – Phó Gia Du rất gấp gáp muốn biết mọi chuyện.Nhưng câu trả lời của Võ Hoàng lại khiến Phó Gia Du thất vọng:- Không biết – Võ Hoàng thở dài lắc đầu nói – Ta cùng Hà Gia Viễn tiên sinh là bạn tri kỉ, đó là một gia đình vô cùng hạnh phúc, một vợ năm con, nhất là sau ngày ra đời của đứa con gái duy nhất, tiếng cười không hề ngớt vang lên trong Hà gia.

Nhưng trong một đêm, hạnh phúc thay bằng đau thương, tình yêu thay bằng biển máu, giọng cười thay bằng tiếng khóc.


Đáng giận là lúc đó ta lại không ở Thượng Hải đợi ta nhận được tin tức quay trở về thì mọi chuyện đã xảy ra.

Nghe những người xung quanh nói lại, phu thê Hà gia đều mất mạng, nhưng năm đứa con của Hà gia đều biến mất, ta đã cố gắng tìm bao nhiêu năm cũng không hề có chút tin tức nào.“Ta chính là đứa trẻ ra đời trong niềm hạnh phúc mong chờ của gia đình” – Phó Gia Du thầm nghĩ, sau đó mở miệng:- Vì sao xảy ra cuộc thảm sát ông rốt cuộc có chút manh mối nào không?- Theo những gì ta nghe người khác kể lại thêm vào ta tự tìm hiểu, Hà gia hình như nắm giữ vật gì đó vô cùng quan trọng và quý báu nên mới dẫn đến họa sát thân, Lý gia, Cẩn gia và Lưu gia lúc đó cùng Hà gia là tứ đại gia tộc của Thượng Hải cũng có chút liên quan đến chuyện này.

Nhưng bọn họ đóng vai trò gì thì ta chưa điều tra được.


Ta cũng đã nghe đồng chí Trương Hà nói trong tập tài liệu của người Nhật trước đó còn tìm được tấm hình của Hà Gia Viễn tiên sinh, lẽ nào trong chuyện ngày xưa cũng có sự nhúng tay của người Nhật sao? – Võ Hoàng suy đoán..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện