Điệp Luyến Vân Phi
Chương 31: Gặp mặt trưởng bối
Ngày thứ hai sau khi Ngôn Thiên Minh về nước, tối đó anh dẫn Thẩm Lệ Quyên cùng Điệp Tích đến Ngôn gia ăn cơm tối. Ngôn gia là một biệt thự mang hơi hướng cổ kính, cả tòa biệt thự mà trắng làm cho người ta có cảm giác đây chính là một cung điện thật sự. Sân vườn rất rộng, có cả một đài phun nước ở trước. Cỏ trong sân được cắt tỉa rất gọn gàng, cây cảnh và hoa trong vườn đều rất đẹp, nhiều loại còn rất có giá trị.
Dù Ngôn tổng của chúng ta bảo không cần mang gì đến, nhưng Lệ Quyên vẫn nhất định muốn mua. Nhưng chọn mãi vẫn chưa biết nên mua gì, nên lúc trưa cô tham khảo ý kiến của anh:
-“Anh xem em nên mua gì bây giờ?”
-“Anh đã nói không cần phiền phức như vậy. Ba anh không quan trọng mấy việc đó đâu.”
-“Nói thì như vậy, nhưng đến làm khách mà không đem gì đến thì không phải phép. Anh mau nghĩ cho em đi.” Cô nài nỉ.
-“Thôi được rồi. Anh sẽ chuẩn bị, đến lúc đó em chỉ việc mang ra cho ba thôi. Chịu rồi chứ.” Anh cười bẹo má cô.
-“Như vậy sao được, phải để em tự mình mua chứ.” Cô phản đối.
-“Của chồng công vợ mà” Anh cười gian nhìn cô.
-“Ai làm vợ anh chứ. Không nói chuyện với anh.” Cô quăng cái gối trên salon vào người anh, đỏ mặt đi ra khỏi phòng…
Trở lại bữa tối tại biệt thự Ngôn gia. Khi vào cửa thì chủ tịch ngôn đang ngồi trên sofa xem tin tức tài chính. Ngôn Thiên Minh đưa hai mẹ con đến chào ông.
-“Ba, con đưa Lệ Quyên và Tiểu Tích đến rồi này.” Anh giới thiệu.
-“Chào chủ tịch, cháu mới đến.” Cô cúi đầu chào ông.
-“Người nhà cả rồi, sao còn gọi là chủ tịch chứ?” Ông cười.
-“Dạ, cháu chào bác.” Cô mỉm cười.
-“Thế nghe thân thiết hơn nhiều rồi.” Cả ông và Thiên Minh đều cười.
-“Cháu chào ông ạ.” Điệp Tích lên tiếng.
-“Cháu là Tiểu Tích sao. Là một cô bé rất xinh xắn, lại rất lễ phép. Rất tốt.” Ông cười xoa đầu Điệp Tích
-“Mấy đứa ngồi xuống đi.” Nói rồi ông bảo quản gia kêu người mang nước ra.
-“Dạ, cháu có món quà nhỏ. Mong bác sẽ thích.” Cô mang một chiếc hộp được gói cẩn thận đến cho ông.
-“Cháu khách sáo quá rồi. Đến là được rồi cần gì quà cáp vậy chứ.”
-“Ba mở ra xem có thích không. Là tự cô ấy chọn đó.” Anh chen vào.
Vừa nói xong, anh nhận được một ánh mắt muốn giết người từ cô. Quà là anh chọn mà còn nói là cô tự mình mua. Nếu lỡ ba anh không thích, thì cô chẳng phải sẽ mất điểm hay sao. Thật đáng ghét.
-“Ừ, để ba xem nào.” Ông vừa nói vừa mở gói quà.
Bên trong là một chiếc hộp rất tinh xảo bằng gỗ. Mở ra thì là một bộ cờ vây, hai hộp đựng quân cờ được điêu khắc hình hai đóa hoa sen. Thủ công đặc biệt tinh xảo, còn thoang thoảng mùi đàn hương. Ước chừng giá trị không thấp. Thẩm Lệ Quyên tròn mắt nhìn Ngôn Thiên Minh, nét mặt rất không tin tưởng. Anh nháy mắt đáp lại.
-“Bộ cờ này rất đẹp. Cảm ơn con.” Ông cười. Trong lòng lại suy nghĩ “Thằng nhóc này, nếu không vì bạn gái nó thì bao giờ nó mới để tâm đến mình như vậy.”
-“Dù sao vẫn còn sớm, Thiên Minh con đánh với ba một ván, để khai cờ đi.” Ông gọi anh.
-“Để khi khác đi ba. Con đưa Lệ Quyên đi lên lầu tham quan một chút. Ba trông Tiểu Tích giúp con.” Nói rồi anh nắm tay Thẩm Lệ Quyên lên lầu, cô còn chưa định hình chuyện gì đã xảy ra thì đã bị người kia mang đi.
Để lại hai người một già một trẻ ngồi lại đó. Ngôn Bằng lắc đầu cười khổ:
-“Không chỉ có con gái lớn không giữ được. Mà con trai mình, lớn rồi lại càng không thể giữ được.”
-“Tiểu Tích, cháu học lớp mấy rồi?” Ông nhìn cô bé hỏi.
-“Dạ, năm nay cháu học lớp 3 rồi ạ.”
-“Vậy à. Cháu xem tiểu tử kia bỏ chạy rồi, không biết khi nào ông mới có thể khai quang bộ cờ mới này đây.” Ông chuẩn bị cho bộ cờ vào hộp.
-“Nếu ông không chê, con cũng có thể chơi cờ cùng ông.” Cô đề ra ý kiến.
-“Cháu biết chơi hay sao?” Ông nhìn cô hơi ngạc nhiên.
-“Cháu từng học một chút. Mong được ông chỉ giáo nhiều hơn ạ.” Cô cười khiêm tốn.
-“Vậy được rồi. Ông cùng cháu đánh một ván.” Ông cũng muốn xem đứa trẻ này, thật sự có thể chơi được hay không.
Thật ra khi trước cô trong lúc rảnh rỗi cô đã học chơi môn này. Lúc đó cô thường xuyên chơi cờ cùng ông nội anh, nhưng khoảng hai năm sau khi được gả cho anh thì ông đã sang Úc nghỉ dưỡng. Từ đó đến giờ kỳ nghệ của cô không được tập luyện thường cho nên không biết có chơi tốt không nữa. Giờ chỉ là nếu không cùng ông đánh cờ thì cô cũng chẳng biết nói chuyện gì với ông để giết thời gian nữa.
Còn Ngôn Bằng thì không ngờ đứa trẻ này lại biết nhiều như vậy. Lúc đầu mới gặp ông có thể cảm nhận được đây là một đứa nhỏ rất chững chạc. Bây giờ lại còn biết chơi môn khó như vậy, xem ra là một đứa trẻ không tầm thường.
Dù Ngôn tổng của chúng ta bảo không cần mang gì đến, nhưng Lệ Quyên vẫn nhất định muốn mua. Nhưng chọn mãi vẫn chưa biết nên mua gì, nên lúc trưa cô tham khảo ý kiến của anh:
-“Anh xem em nên mua gì bây giờ?”
-“Anh đã nói không cần phiền phức như vậy. Ba anh không quan trọng mấy việc đó đâu.”
-“Nói thì như vậy, nhưng đến làm khách mà không đem gì đến thì không phải phép. Anh mau nghĩ cho em đi.” Cô nài nỉ.
-“Thôi được rồi. Anh sẽ chuẩn bị, đến lúc đó em chỉ việc mang ra cho ba thôi. Chịu rồi chứ.” Anh cười bẹo má cô.
-“Như vậy sao được, phải để em tự mình mua chứ.” Cô phản đối.
-“Của chồng công vợ mà” Anh cười gian nhìn cô.
-“Ai làm vợ anh chứ. Không nói chuyện với anh.” Cô quăng cái gối trên salon vào người anh, đỏ mặt đi ra khỏi phòng…
Trở lại bữa tối tại biệt thự Ngôn gia. Khi vào cửa thì chủ tịch ngôn đang ngồi trên sofa xem tin tức tài chính. Ngôn Thiên Minh đưa hai mẹ con đến chào ông.
-“Ba, con đưa Lệ Quyên và Tiểu Tích đến rồi này.” Anh giới thiệu.
-“Chào chủ tịch, cháu mới đến.” Cô cúi đầu chào ông.
-“Người nhà cả rồi, sao còn gọi là chủ tịch chứ?” Ông cười.
-“Dạ, cháu chào bác.” Cô mỉm cười.
-“Thế nghe thân thiết hơn nhiều rồi.” Cả ông và Thiên Minh đều cười.
-“Cháu chào ông ạ.” Điệp Tích lên tiếng.
-“Cháu là Tiểu Tích sao. Là một cô bé rất xinh xắn, lại rất lễ phép. Rất tốt.” Ông cười xoa đầu Điệp Tích
-“Mấy đứa ngồi xuống đi.” Nói rồi ông bảo quản gia kêu người mang nước ra.
-“Dạ, cháu có món quà nhỏ. Mong bác sẽ thích.” Cô mang một chiếc hộp được gói cẩn thận đến cho ông.
-“Cháu khách sáo quá rồi. Đến là được rồi cần gì quà cáp vậy chứ.”
-“Ba mở ra xem có thích không. Là tự cô ấy chọn đó.” Anh chen vào.
Vừa nói xong, anh nhận được một ánh mắt muốn giết người từ cô. Quà là anh chọn mà còn nói là cô tự mình mua. Nếu lỡ ba anh không thích, thì cô chẳng phải sẽ mất điểm hay sao. Thật đáng ghét.
-“Ừ, để ba xem nào.” Ông vừa nói vừa mở gói quà.
Bên trong là một chiếc hộp rất tinh xảo bằng gỗ. Mở ra thì là một bộ cờ vây, hai hộp đựng quân cờ được điêu khắc hình hai đóa hoa sen. Thủ công đặc biệt tinh xảo, còn thoang thoảng mùi đàn hương. Ước chừng giá trị không thấp. Thẩm Lệ Quyên tròn mắt nhìn Ngôn Thiên Minh, nét mặt rất không tin tưởng. Anh nháy mắt đáp lại.
-“Bộ cờ này rất đẹp. Cảm ơn con.” Ông cười. Trong lòng lại suy nghĩ “Thằng nhóc này, nếu không vì bạn gái nó thì bao giờ nó mới để tâm đến mình như vậy.”
-“Dù sao vẫn còn sớm, Thiên Minh con đánh với ba một ván, để khai cờ đi.” Ông gọi anh.
-“Để khi khác đi ba. Con đưa Lệ Quyên đi lên lầu tham quan một chút. Ba trông Tiểu Tích giúp con.” Nói rồi anh nắm tay Thẩm Lệ Quyên lên lầu, cô còn chưa định hình chuyện gì đã xảy ra thì đã bị người kia mang đi.
Để lại hai người một già một trẻ ngồi lại đó. Ngôn Bằng lắc đầu cười khổ:
-“Không chỉ có con gái lớn không giữ được. Mà con trai mình, lớn rồi lại càng không thể giữ được.”
-“Tiểu Tích, cháu học lớp mấy rồi?” Ông nhìn cô bé hỏi.
-“Dạ, năm nay cháu học lớp 3 rồi ạ.”
-“Vậy à. Cháu xem tiểu tử kia bỏ chạy rồi, không biết khi nào ông mới có thể khai quang bộ cờ mới này đây.” Ông chuẩn bị cho bộ cờ vào hộp.
-“Nếu ông không chê, con cũng có thể chơi cờ cùng ông.” Cô đề ra ý kiến.
-“Cháu biết chơi hay sao?” Ông nhìn cô hơi ngạc nhiên.
-“Cháu từng học một chút. Mong được ông chỉ giáo nhiều hơn ạ.” Cô cười khiêm tốn.
-“Vậy được rồi. Ông cùng cháu đánh một ván.” Ông cũng muốn xem đứa trẻ này, thật sự có thể chơi được hay không.
Thật ra khi trước cô trong lúc rảnh rỗi cô đã học chơi môn này. Lúc đó cô thường xuyên chơi cờ cùng ông nội anh, nhưng khoảng hai năm sau khi được gả cho anh thì ông đã sang Úc nghỉ dưỡng. Từ đó đến giờ kỳ nghệ của cô không được tập luyện thường cho nên không biết có chơi tốt không nữa. Giờ chỉ là nếu không cùng ông đánh cờ thì cô cũng chẳng biết nói chuyện gì với ông để giết thời gian nữa.
Còn Ngôn Bằng thì không ngờ đứa trẻ này lại biết nhiều như vậy. Lúc đầu mới gặp ông có thể cảm nhận được đây là một đứa nhỏ rất chững chạc. Bây giờ lại còn biết chơi môn khó như vậy, xem ra là một đứa trẻ không tầm thường.
Bình luận truyện