Điệp Mộng Hồng Hoa
Chương 127: Bán yêu
Mặc dù tế luyện pháp khí bằng hồn phách tu sĩ là điều rất phổ biến của người theo tà đạo, nhưng không phải hồn phách nào cũng có thể hóa thành khí linh được.
Trong quá trình tế luyện, thần hồn của tu sĩ sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn khó có thể tưởng tượng. So với nó thì nỗi đau thể xác như bị người móc mắt, xẻ thịt, moi tim chẳng là gì cả. Và sự khổ sở kia chỉ kết thúc khi nào thần hồn đã hòa nhập vào pháp khí được tế luyện.
Thường thì sau khi hoàn thành xong, thần hồn được đem đi tế luyện chẳng những sẽ bị mất hết tất cả ký ức lúc còn sống mà cả linh trí cũng bị xóa bỏ. Từ đó về sau, nó chỉ còn là một phần của pháp khí, không suy nghĩ, không mục đích. Sự tồn tại của nó chẳng khác gì một con rối, mà có lẽ còn không bằng cả con rối. Tác dụng duy nhất của nó chỉ là tăng cường uy lực cho pháp khí mà thôi. Đó cũng là tất cả những gì mà người tế luyện cần. Không hơn.
Thử nghĩ nếu thần hồn được tế luyện vẫn còn giữ lại ký ức thì sẽ ra sao? Đối với kẻ đã rút hồn luyện phách mình, thái độ của nó thế nào hẳn có thể nghĩ. Không ai muốn giữ bên cạnh một thứ mà lúc nào nó cũng có khả năng cắn ngược lại mình.
Tuy nhiên, mọi thứ trên đời đều có ngoại lệ. Trong một số trường hợp, thần hồn được đem đi tế luyện tuy bị xóa đi ký ức nhưng vẫn giữ được linh trí, có suy nghĩ và hành động riêng của mình, đồng thời cũng có khả năng thao túng pháp khí mà mình đang bị ràng buộc. Đó là những trường hợp khan hiếm. Những thần hồn kia được gọi là thứ khí linh để phân biệt với khí linh do pháp khí dưỡng dục ra.
Nhưng phải nói lại là những thứ khí linh được tạo ra theo cách tế luyện như vậy rất ít ỏi, dù có là tế luyện những thần hồn cao cấp đi nữa. Cũng giống như hắc giao long bên trong Ma Ngục Huyền Lăng, mặc dù nó là một thần hồn cao cấp nhưng sau khi bị người tế luyện và phong ấn bên trong pháp khí, ký ức lẫn linh trí của nó đều đã bị xóa bỏ. Bây giờ, thứ còn lại chỉ là một thần hồn với một ít bản năng mà thôi, suy nghĩ hay là mục đích nó đều không có.
...
Giang Lưu Nhi nhìn cô gái trước mặt mình, không hỏi cũng chẳng nói gì.
Nàng thật sự rất đẹp, cả về dung mạo lẫn dáng người đều không chút nào thua kém Cổ Mị Sanh. Mà theo đánh giá của hắn thì Cổ Mị Sanh lại là người phụ nữ đẹp nhất hắn gặp được ở Thiên Vũ đại lục này, có thể sánh ngang với Tử Lâm Nhi, Tâm Mị Hồ, Giang Nghinh Từ. Nếu như Cổ Mị Sanh là hình tượng tuyệt mỹ cho kiểu thiếu phụ thành thục thì nàng lại mang dáng vẻ của một cô gái nóng bỏng và tràn đầy sức sống.
Chỉ đáng tiếc... cô gái tràn đầy sức sống kia giờ chỉ còn là một thần hồn không ký ức.
Không biết trước kia nàng ta có cuộc sống thế nào?... Tại sao nàng ta lại bị người giết chết, đến cả hồn phách cũng bị đem tế luyện như vậy?
Giang Lưu Nhi tự hỏi.
Hắn cảm thấy có chút tò mò về cô gái này. Cũng không phải vì nàng xinh đẹp hay vì thương cảm gì. Những số phận bi ai hơn ở tu tiên giới này không ít. Hắn quan tâm là vì lai lịch của nàng.
Nàng cũng không phải người. Nàng... là một bán yêu.
Theo sự hiểu biết hiện giờ của Giang Lưu Nhi thì Thiên Vũ đại lục không hề tồn tại bán yêu, trong sử sách ghi chép của nhân loại cũng chưa bao giờ đề cập tới hai chữ ấy.
Nếu nhân loại là chủng tộc đông đảo nhất thì ở tinh cầu này, yêu thú chính là chủng tộc có số lượng xếp thứ hai. Từ xa xưa, nhân - yêu vốn đã đối nghịch nhau. Đời này qua đời khác, thế hệ này qua thế hệ khác, những cuộc chiến tranh xảy ra không ngừng giữa hai chủng tộc. Dài thì vạn năm, ngắn thì vài ngàn năm, giữa hai bên sẽ lại có một trận đại chiến kinh thiên động địa. Tính từ trận đại chiến gần nhất thì đến nay cũng đã được gần ba ngàn năm rồi...
Có thể nói, nhân loại và yêu tộc là những kẻ đại thù của nhau. Vì vậy cho nên, người và yêu là tuyệt đối không được phép kết hợp. Đó được xem là một đại cấm kỵ, cả với nhân loại lẫn yêu tộc. Nếu như có kẻ dám vi phạm tất sẽ lập tức bị tru sát...
Thế nhưng lúc này đây, một bán yêu lại đang đứng ngay trước mặt Giang Lưu Nhi, tuy chỉ còn lại thần hồn.
Xem ra lịch sử cũng có thiếu hụt. Bán yêu không phải không tồn tại mà chỉ là không được nhiều người biết tới... Mà chắc gì lịch sử đã đúng hết, dù sao nó cũng được viết bởi kẻ thắng, che giấu vài thứ gì đó là việc khó tránh khỏi.
Giang Lưu Nhi nhìn nét mặt đầy vẻ nghi hoặc của cô gái bán yêu, trong lòng có chút đồng cảm.
Làm một bán yêu không phải là việc dễ dàng gì.
"Tiểu Thanh, Minh Hà Chân Giải ngươi đã lĩnh hội tới đâu rồi?"
"Bẩm chủ nhân, nô tỳ đã luyện tới tầng thứ hai."
Cô gái bán yêu hướng Giang Lưu Nhi cung kính đáp. Tiểu Thanh là tên mà hắn đặt cho nàng.
"Ừm."
Nghe câu trả lời của nàng, Giang Lưu Nhi hài lòng gật đầu.
Có thể trong vòng mấy năm đã tu luyện được Minh Hà Chân Giải đến tầng thứ hai, tư chất và ngộ tính của nàng quả là rất cao.
Minh Hà Chân Giải không phải là công pháp của Giang Lưu Nhi hắn mà là của Nghiệt. Theo như lời nó thì hồn thể của Tiểu Thanh là ám âm chi thể, một loại hồn thể rất thích hợp để tu luyện Minh Hà Chân Giải.
Tuy ám âm chi thể của Tiểu Thanh không thể bì được với song âm lôi - hỏa chi thể của nữ Quỷ vương Hồng Cơ, nhưng nó cũng là một dạng thể chất vô cùng hiếm mà phải mất mười mấy, thậm chí là mấy mươi vạn năm mới xuất hiện một Quỷ hồn có được.
Nghiệt nói rằng nếu để Tiểu Thanh cả đời làm một thứ khí linh cho một kiện trung phẩm linh khí thấp kém sẽ là một việc vô cùng uổng phí. Vì vậy, nó đã chủ động đề nghị truyền thụ Minh Hà Chân Giải cho Tiểu Thanh.
Minh Hà Chân Giải là một loại công pháp dành riêng cho Quỷ hồn tu luyện. Theo như mô tả của công pháp này thì khi luyện tới tầng thứ tư, Quỷ hồn tu luyện nó sẽ có thể ngưng ra Ma châu, tụ thành thân thể, chính thức một lần nữa tân sinh.
Nếu là một khí linh do chính pháp khí dưỡng dục ra thì không bao giờ có thể ngưng tụ được thân thể, hơn nữa, cả đời còn không thể rời khỏi pháp khí đó, một khi tách ra quá lâu chắc chắn sẽ hồn phi phách tán. Đó là pháp tắc thiên địa quy định, cũng là bi ai của khí linh.
Thế nhưng Tiểu Thanh không phải là một khí linh chính thức. Nàng chỉ là một thứ khí linh, một thần hồn bị tế luyện dung nhập vào thanh quái kiếm mà thôi. Vậy nên sự ràng buộc giữa nàng và quái kiếm cũng không phải là không có biện pháp tháo gỡ. Minh Hà Chân Giải chính là một trong số những biện pháp đó.
Chỉ cần Tiểu Thanh có thể luyện tới tầng thứ tư, lúc nàng ngưng tụ Ma châu cũng chính là lúc nàng thoát khỏi sự ràng buộc của quái kiếm.
Nhưng nói đi thì cũng nên nói lại, không phải công pháp nào trợ giúp Quỷ hồn ngưng tụ Ma châu, tái tạo thân thể cũng đều có tác dụng đối với thứ khí linh, càng đừng nói đến việc tháo gỡ ràng buộc giữa thứ khí linh và pháp khí.
Những công pháp như thế là cực kỳ ít ỏi. Thậm chí dù là ở tầng trời thứ mười ba, Giang Lưu Nhi cũng chưa từng nghe nhắc tới loại công pháp nào như vậy.
Trợ giúp thứ khí linh phá vỡ ràng buộc với pháp khí, tụ ra Ma châu, ngưng thành thân thể, đó gần như là một việc nghịch thiên
.
Trong quá trình tế luyện, thần hồn của tu sĩ sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn khó có thể tưởng tượng. So với nó thì nỗi đau thể xác như bị người móc mắt, xẻ thịt, moi tim chẳng là gì cả. Và sự khổ sở kia chỉ kết thúc khi nào thần hồn đã hòa nhập vào pháp khí được tế luyện.
Thường thì sau khi hoàn thành xong, thần hồn được đem đi tế luyện chẳng những sẽ bị mất hết tất cả ký ức lúc còn sống mà cả linh trí cũng bị xóa bỏ. Từ đó về sau, nó chỉ còn là một phần của pháp khí, không suy nghĩ, không mục đích. Sự tồn tại của nó chẳng khác gì một con rối, mà có lẽ còn không bằng cả con rối. Tác dụng duy nhất của nó chỉ là tăng cường uy lực cho pháp khí mà thôi. Đó cũng là tất cả những gì mà người tế luyện cần. Không hơn.
Thử nghĩ nếu thần hồn được tế luyện vẫn còn giữ lại ký ức thì sẽ ra sao? Đối với kẻ đã rút hồn luyện phách mình, thái độ của nó thế nào hẳn có thể nghĩ. Không ai muốn giữ bên cạnh một thứ mà lúc nào nó cũng có khả năng cắn ngược lại mình.
Tuy nhiên, mọi thứ trên đời đều có ngoại lệ. Trong một số trường hợp, thần hồn được đem đi tế luyện tuy bị xóa đi ký ức nhưng vẫn giữ được linh trí, có suy nghĩ và hành động riêng của mình, đồng thời cũng có khả năng thao túng pháp khí mà mình đang bị ràng buộc. Đó là những trường hợp khan hiếm. Những thần hồn kia được gọi là thứ khí linh để phân biệt với khí linh do pháp khí dưỡng dục ra.
Nhưng phải nói lại là những thứ khí linh được tạo ra theo cách tế luyện như vậy rất ít ỏi, dù có là tế luyện những thần hồn cao cấp đi nữa. Cũng giống như hắc giao long bên trong Ma Ngục Huyền Lăng, mặc dù nó là một thần hồn cao cấp nhưng sau khi bị người tế luyện và phong ấn bên trong pháp khí, ký ức lẫn linh trí của nó đều đã bị xóa bỏ. Bây giờ, thứ còn lại chỉ là một thần hồn với một ít bản năng mà thôi, suy nghĩ hay là mục đích nó đều không có.
...
Giang Lưu Nhi nhìn cô gái trước mặt mình, không hỏi cũng chẳng nói gì.
Nàng thật sự rất đẹp, cả về dung mạo lẫn dáng người đều không chút nào thua kém Cổ Mị Sanh. Mà theo đánh giá của hắn thì Cổ Mị Sanh lại là người phụ nữ đẹp nhất hắn gặp được ở Thiên Vũ đại lục này, có thể sánh ngang với Tử Lâm Nhi, Tâm Mị Hồ, Giang Nghinh Từ. Nếu như Cổ Mị Sanh là hình tượng tuyệt mỹ cho kiểu thiếu phụ thành thục thì nàng lại mang dáng vẻ của một cô gái nóng bỏng và tràn đầy sức sống.
Chỉ đáng tiếc... cô gái tràn đầy sức sống kia giờ chỉ còn là một thần hồn không ký ức.
Không biết trước kia nàng ta có cuộc sống thế nào?... Tại sao nàng ta lại bị người giết chết, đến cả hồn phách cũng bị đem tế luyện như vậy?
Giang Lưu Nhi tự hỏi.
Hắn cảm thấy có chút tò mò về cô gái này. Cũng không phải vì nàng xinh đẹp hay vì thương cảm gì. Những số phận bi ai hơn ở tu tiên giới này không ít. Hắn quan tâm là vì lai lịch của nàng.
Nàng cũng không phải người. Nàng... là một bán yêu.
Theo sự hiểu biết hiện giờ của Giang Lưu Nhi thì Thiên Vũ đại lục không hề tồn tại bán yêu, trong sử sách ghi chép của nhân loại cũng chưa bao giờ đề cập tới hai chữ ấy.
Nếu nhân loại là chủng tộc đông đảo nhất thì ở tinh cầu này, yêu thú chính là chủng tộc có số lượng xếp thứ hai. Từ xa xưa, nhân - yêu vốn đã đối nghịch nhau. Đời này qua đời khác, thế hệ này qua thế hệ khác, những cuộc chiến tranh xảy ra không ngừng giữa hai chủng tộc. Dài thì vạn năm, ngắn thì vài ngàn năm, giữa hai bên sẽ lại có một trận đại chiến kinh thiên động địa. Tính từ trận đại chiến gần nhất thì đến nay cũng đã được gần ba ngàn năm rồi...
Có thể nói, nhân loại và yêu tộc là những kẻ đại thù của nhau. Vì vậy cho nên, người và yêu là tuyệt đối không được phép kết hợp. Đó được xem là một đại cấm kỵ, cả với nhân loại lẫn yêu tộc. Nếu như có kẻ dám vi phạm tất sẽ lập tức bị tru sát...
Thế nhưng lúc này đây, một bán yêu lại đang đứng ngay trước mặt Giang Lưu Nhi, tuy chỉ còn lại thần hồn.
Xem ra lịch sử cũng có thiếu hụt. Bán yêu không phải không tồn tại mà chỉ là không được nhiều người biết tới... Mà chắc gì lịch sử đã đúng hết, dù sao nó cũng được viết bởi kẻ thắng, che giấu vài thứ gì đó là việc khó tránh khỏi.
Giang Lưu Nhi nhìn nét mặt đầy vẻ nghi hoặc của cô gái bán yêu, trong lòng có chút đồng cảm.
Làm một bán yêu không phải là việc dễ dàng gì.
"Tiểu Thanh, Minh Hà Chân Giải ngươi đã lĩnh hội tới đâu rồi?"
"Bẩm chủ nhân, nô tỳ đã luyện tới tầng thứ hai."
Cô gái bán yêu hướng Giang Lưu Nhi cung kính đáp. Tiểu Thanh là tên mà hắn đặt cho nàng.
"Ừm."
Nghe câu trả lời của nàng, Giang Lưu Nhi hài lòng gật đầu.
Có thể trong vòng mấy năm đã tu luyện được Minh Hà Chân Giải đến tầng thứ hai, tư chất và ngộ tính của nàng quả là rất cao.
Minh Hà Chân Giải không phải là công pháp của Giang Lưu Nhi hắn mà là của Nghiệt. Theo như lời nó thì hồn thể của Tiểu Thanh là ám âm chi thể, một loại hồn thể rất thích hợp để tu luyện Minh Hà Chân Giải.
Tuy ám âm chi thể của Tiểu Thanh không thể bì được với song âm lôi - hỏa chi thể của nữ Quỷ vương Hồng Cơ, nhưng nó cũng là một dạng thể chất vô cùng hiếm mà phải mất mười mấy, thậm chí là mấy mươi vạn năm mới xuất hiện một Quỷ hồn có được.
Nghiệt nói rằng nếu để Tiểu Thanh cả đời làm một thứ khí linh cho một kiện trung phẩm linh khí thấp kém sẽ là một việc vô cùng uổng phí. Vì vậy, nó đã chủ động đề nghị truyền thụ Minh Hà Chân Giải cho Tiểu Thanh.
Minh Hà Chân Giải là một loại công pháp dành riêng cho Quỷ hồn tu luyện. Theo như mô tả của công pháp này thì khi luyện tới tầng thứ tư, Quỷ hồn tu luyện nó sẽ có thể ngưng ra Ma châu, tụ thành thân thể, chính thức một lần nữa tân sinh.
Nếu là một khí linh do chính pháp khí dưỡng dục ra thì không bao giờ có thể ngưng tụ được thân thể, hơn nữa, cả đời còn không thể rời khỏi pháp khí đó, một khi tách ra quá lâu chắc chắn sẽ hồn phi phách tán. Đó là pháp tắc thiên địa quy định, cũng là bi ai của khí linh.
Thế nhưng Tiểu Thanh không phải là một khí linh chính thức. Nàng chỉ là một thứ khí linh, một thần hồn bị tế luyện dung nhập vào thanh quái kiếm mà thôi. Vậy nên sự ràng buộc giữa nàng và quái kiếm cũng không phải là không có biện pháp tháo gỡ. Minh Hà Chân Giải chính là một trong số những biện pháp đó.
Chỉ cần Tiểu Thanh có thể luyện tới tầng thứ tư, lúc nàng ngưng tụ Ma châu cũng chính là lúc nàng thoát khỏi sự ràng buộc của quái kiếm.
Nhưng nói đi thì cũng nên nói lại, không phải công pháp nào trợ giúp Quỷ hồn ngưng tụ Ma châu, tái tạo thân thể cũng đều có tác dụng đối với thứ khí linh, càng đừng nói đến việc tháo gỡ ràng buộc giữa thứ khí linh và pháp khí.
Những công pháp như thế là cực kỳ ít ỏi. Thậm chí dù là ở tầng trời thứ mười ba, Giang Lưu Nhi cũng chưa từng nghe nhắc tới loại công pháp nào như vậy.
Trợ giúp thứ khí linh phá vỡ ràng buộc với pháp khí, tụ ra Ma châu, ngưng thành thân thể, đó gần như là một việc nghịch thiên
.
Bình luận truyện